*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bọn họ trước khi trời sáng mới hồi cung. Trực tiếp đi đến Thành Thư điện, hoàng đế để cho Tô Dư ngủ lại, còn chính mình lại tiếp tục thượng triều.
Thấy Phi Ngư không biết trời cao đất rộng nằm trên giường hoàng đế, Cá Bột thế nhưng cũng ở đó. Tô Dư bất giác nhíu mày, hỏi cung nhân:" Cá Bột tại sao lại tới đây?"
Cung nhân khom người bẩm:" Bệ hạ rời đi không lâu nó liền tới. Đại khái vì...thấy nương nương không ở trong cung, cảm thấy không thú vị?"
"..."_ Tô Dư cảm thấy hai vật nhỏ này sớm muộn gì cũng thành tinh.
Chiếm giường của hoàng đế tạm không nói, chúng còn dám ngủ ở bên trong. Tô Dư đành đưa tay đẩy bọn chúng vào, chừa ra một khoảng trống, vừa vặn chính mình nằm xuống.
Trong lúc ngủ mơ hồ cảm thấy bên chân có thứ gì xù lông đang tiến vào trong chăn, không ngừng chạy lên cổ mình, sau đó thò đầu ra, trên mặt Tô Dư liền cảm giác được một hơi thở nhẹ nhàng.
Tề Mi đại trưởng công chúa tiến cung yết kiến biết rõ hoàng đế còn đang thượng triều, lại nghe Tô Dư vẫn còn ngủ ở tẩm điện, liền thong thả đi vào. Nhưng tình cảnh trước mắt đã khiến vị đại trưởng công chúa xưa nay luôn đoan trang này phải hóa ngốc -- Tô Dư ngủ nghiêng người, ngang hông "treo" một con chồn tuyết ngủ say, nhìn lại, khối lông trắng nhô ra từ ngực nàng cũng là một tiểu chồn tuyết.
... Đây thực sự là tẩm điện của hoàng đế sao?
" A Dư?"_ Tề Mi đại trưởng công chúa mỉm cười nhẹ lây nàng, Tô Dư mở mắt ra, lập tức ngồi dậy, nhìn sắc trời một chút rồi nói:" Mợ, bây giờ...là giờ gì?"
" Sắp tới giờ Thìn (*) rồi."_ Đại trưởng công chúa nói _" Không phải đã bỏ qua thỉnh an sáng sớm rồi chứ?"
(*) Giờ Thìn: 7h - 9h sáng.
Quả thật là vậy. Bất quá nàng bây giờ, đã không còn sợ Giai Du Phu Nhân đến tìm phiền toái nữa rồi.
Sau đó liền rời giường rửa mặt, Tề Mi đại trưởng công chúa còn đích thân búi tóc cho nàng, trâm bạc khảm hồng ngọc cùng với hoa tai ngọc châu, hồng bạch rõ ràng.
" Ngươi thật phải làm chuyện này sao?"_ Tề Mi đại trưởng công chúa nhìn nàng trong gương nói.
Tô Dư hỏi ngược lại đại trưởng công chúa:" Ta không nên sao?"
" Không phải là không nên."_ Đại trưởng công chúa cười nói _" Chỉ là vì người như thế...không đáng đi?"
" Không có gì là không đáng cả."_ Tô Dư cười lạnh _" Có thể làm nàng đau khổ, ta chịu nhọc 1 chút thì có sao?"
Đại trưởng công chúa cũng không khuyên nữa, chỉ gật đầu 1 cái:" Được."
_______________________________________
Thời điểm sang đông. Tô Dư đột nhiên bị bệnh, trận bệnh này quả thực "như núi đổ". Hôm đó lúc đang tùy giá ở Quảng Thịnh điện, vốn rất tốt, thỉnh thoảng còn cùng hoàng đế trò chuyện đôi câu, đôi lúc trêu chọc Cá Bột cùng Phi Ngư đang ngồi trên án.
Cá Bột không hiểu sao lại ăn nhiều hồ đào như vậy, Tô Dư liền bóc từng viên cho nó. Cá Bột giương mắt nhìn Tô Dư, bỏ một quả hồ đào vào miệng, sau khi ăn hết, kêu "." một tiếng, Tô Dư liền lấy thêm cho nó một quả.
Ăn được chốc lát, Phi Ngư cũng đến xem náo nhiệt, nhưng đút cho nó nó lại không ăn, chỉ cầm lấy chơi đùa, không cẩn thận còn vấy nước lên váy Tô Dư.
" Ai..."_ Tô Dư nhíu mày trừng Phi Ngư một cái, sau đó liền đi thay quần áo. Nhưng vừa đứng lên thì trước mắt bỗng tối sầm, một hồi đầu váng mắt hoa, đành nặng nề ngồi xuống lần nữa, tay vô thức chống lên mặt án. Hạ Lan Tử Hành đang phê tấu chương không kịp chuẩn bị, đúng lúc đặt bút xuống, mực đỏ từ ngòi bút liền quẹt một đường trên tấu chương.
Hoạn quan đứng ở hai bên nhìn nhau một cái, không biết "châu phê" này có hù dọa đại thần dâng tấu không đây.
" Sao vậy?"_ Hoàng đế thế nhưng lại không bận tâm đến việc này, một bên vịnh lấy Tô Dư một bên kinh sợ hỏi nàng. Tô Dư hơi khựng lại, nhẹ cười nói:" Không có gì...có lẽ do ngồi quá lâu."
Nhưng trên trán lại không ngừng chảy mồ hôi lạnh, hai tay cũng đều lạnh buốt. Hoàng đế nắm chặt tay nàng, nhanh chóng nói:" Truyền thái y đến."
Một lát sau thái y liền đến Quảng Thịnh điện, sau khi chẩn xong liền nói là phong hàn. Do Quảng Thịnh điện không có tẩm điện, hoàng đế liền cho người đem Tô Dư về Thành Thư điện nghỉ ngơi.
Lúc bước xuống bậc thang của Quảng Thịnh điện, Tô Dư suýt nữa mất thăng bằng mà ngã xuống.
Thời điểm giao mùa bị nhiễm phong hàn cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng bệnh của Tô Dư lại chậm chạp không khỏi. Trong nháy mắt đã qua mười mấy ngày, vậy mà bệnh của Tô Dư vẫn không có nửa điểm khởi sắc. Hoàng đế cố ý muốn nàng ở lại Thành Thư điện dưỡng bệnh, cung nhân muốn khuyên cũng không được.
Nàng quả thật bệnh gay gắt, sốt cao đến mấy lần, còn sốt đến mức đôi môi cũng trở nên trắng bệch. Vừa uống nước xong, chẳng lâu sau đôi môi lại trắng trở lại...
Đơn thuốc của thái y vô dụng, liền sai ngự y đến, nhưng rốt cuộc vẫn vô dụng.
Cao thấp Thái Y viện đều gấp đến sứt đầu mẻ trán. Ai cũng biết vị Vân Mẫn Sung Nghi này đã không còn như xưa, nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, hoàng đế không thể không đem Thái Y viện ra hỏi tội.
Nhưng gấp đến mấy cũng vô dụng, đơn thuốc đã đổi nhiều lần, bệnh vẫn cứ không tốt lên, như vậy phải làm sao đây?
Lần bệnh này khiến Tô Dư gầy đi rất nhiều. Khẩu vị cũng càng ngày càng kém, nhưng vì biết hoàng đế nóng lòng, nên cho dù không đói cũng cố ăn một chút. Các dạng thuốc liên tục trình lên, nàng nửa câu oán thán cũng không có, vừa mang đến liền uống hết, hoàn toàn không giống các tần phi khác vì sợ đắng mà chỉ uống 1 ít.
Nhưng bệnh vẫn không khá lên.
Chuyện nàng bệnh lâu không khỏi, khó tránh truyền ra ngoài cung. Tề Mi đại trưởng công chúa liền tự mình vào cung chiếu cố nàng, nhìn bộ dáng của nàng mà đau lòng không ngớt, cau mày nói với hoàng đế:" Một bệnh nhỏ như thế, làm sao có thể kéo dài lâu như vậy?"
Trong giọng nói có chút ý không tín nhiệm. Hoàng đế nghe vậy, liền hiểu đây là nghi hắn đối Tô Dư không tốt.
" Mợ."_ Tô Dư thổi chén thuốc có chút nóng, tiếng nói vô lực_"Mợ đừng trách bệ hạ...bệ hạ mỗi ngày đều gọi thái y đến, nhưng bệnh chính là vẫn không khởi sắc -- đại để cũng không đổ hết lên đầu thái y được, cũng là do thân thể A Dư quá mức suy yếu."
Tề Mi đại trưởng công chúa càng cau chặt mày hơn, trầm ngâm một lát, sau đó nhìn về phía hoàng đế:" Bệ hạ có thể ra ngoài một chút không?"
Hoàng đế gật đầu, đi theo đại trưởng công chúa đến chính điện.
" Nếu còn chưa khoẻ, bệ hạ nên hỏi một chút bên Khâm Thiên Giám (**)."_ Tề Mi đại trưởng công chúa nói.
Hoàng đế hơi ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu:" Ngược lại sơ sót cái này, ngày mai trẫm liền truyền Khâm Thiên Giám đến hỏi."
" Ân."_ Đại trưởng công chúa gật đầu một cái, trầm ngâm một lát, vẫn không để xuống được mà hỏi hắn lần nữa _" A Dư như thế, thật không có liên quan đến bệ hạ?"
Hoàng đế không khỏi nghẹn lời:" Cô... trẫm tuyệt sẽ không bạc đãi nàng lần nữa. Nếu thật không chịu được nàng, trẫm cũng không để nàng ở lại Thành Thư điện dưỡng bệnh như vậy."
Tề Mi đại trưởng công chúa nhìn về phía tẩm điện, cuối cùng vẫn tin lời hoàng đế. Tô Dư quả thực ngủ trên giường hoàng đế, có thể thấy hắn là thật muốn săn sóc nàng, không phải chỉ làm qua loa cho ngoại nhân thấy.
_______________________________________
Ngày hôm sau Khâm Thiên Giám liền được truyền đến. Cả Giám chính lẫn Phó giám đều đến, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghiêm nghị hồi bẩm gần đây thiên tượng không có gì khác biệt, bệnh của Sung Nghi không có liên quan gì đến việc này.
Hoàng đế cùng Tề Mi đại trưởng công chúa đều nặng nề thở dài.
Giám chính cùng Phó giám nhất thời không dám nói gì, suy nghĩ một chút, cuối cùng Giám chính bước ra nói:" Bệ hạ............tinh tượng không biến đổi có nghĩa nương nương đáng lẽ không nên mắc kiếp nạn này, có câu mưu sự tại nhân, không lẽ...."
Giám chính im bặt không nói nữa, Tề Mi đại trưởng công chúa nghe vậy liền giận dữ, đập bàn nói:" Ngươi nói bậy gì vậy!"
" Cô bớt giận."_ Hoàng đế ngưng thần, thanh âm vẫn trầm ổn, liếc nhanh Giám chính kia, hỏi _" "Không lẽ" cái gì? Ngươi cứ nói thẳng đi."
" Bệ hạ thứ tội."_ Giám chính quỳ xuống, dập đầu tạ tội trước, sau đó mới bẩm _"Thần cũng chỉ là suy đoán. Theo lý mà nói, phong hàn không thể coi là bệnh lớn gì, trong cung lại có ngự y chữa trị, đáng lẽ không đến mấy ngày đã khỏi hẳn. Cho dù thân thể Sung Nghi nương nương có yếu ớt thế nào cũng không nên kéo dài lâu như vậy, vì thế thần lén suy đoán...có phải là do có người âm thầm động tay vào hay không. Ngự tiền làm việc cực kỳ nghiêm khắc, đại để không thể ở trong dược được, nhưng..."_ Giám chính lại dập đầu lần nữa, tiếng nói cũng nhỏ hơn vài phần _" Chuyện yếm thắng, từ xưa đã có, kính xin bệ hạ cẩn thận."
Yếm thắng... Vu cổ?!
Nguyền rủa người bệnh lâu ngày mau chết, hoặc nguyền rủa tần phi có thai không thể bình an sinh hạ...loại thủ đoạn này trong cung đã nhìn mãi đến quen mắt.
Hạ Lan Tử Hành hít một ngụm khí lạnh. Đời trước, hậu cung của hắn ngược lại không có xảy ra chuyện như vậy, mà hắn lại càng không tin những thứ tà vật này.
Nhưng đời này...chính hắn đụng phải chuyện trọng sinh sống lại, cũng đối với những thứ không rõ ràng có thêm hai phần tin tưởng. Huống chi người bị là Tô Dư, bất luận hắn chịu tin hay không, cũng không thể đem an nguy của nàng đi thử thật hư được.
Lệnh cho Giám chính cùng Phó giám lui ra, sau đó cũng bình lui cung nhân. Hoàng đế cùng Tề Mi đại trưởng công chúa suy nghĩ hồi lâu, hai ngươi đều thấy cẩn thận vẫn hơn, vì vậy liền hạ chỉ thỉnh đạo nhân vào cung xem một lần.
Cao nhân vào bốn ngày sau mới tiến cung, lúc này bệnh tình Tô Dư càng thêm lợi hại, bao nhiều thuốc quý cũng không chữa nổi, thậm chí đã sốt đến mê sảng.
Đạo nhân vào điện thăm dò tình huống của Tô Dư. Vừa nhìn một cái liền không khỏi nhíu mày -- không nói đến việc sốt cao không ngừng, bên cạnh nàng vì cái gì lại có thêm hai con chồn nhỏ ngồi canh đây?
Giấu xuống nghi vấn này, đạo nhân bày trận làm phép, chưa được bao lâu, mọi người liền thấy sắc mặt hắn đột nhiên tái đi.
" Bệ hạ."_ Đạo nhân mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ sợ hãi. Hoàng đế lập tức nhíu mày:" Như thế nào?"
" Chỉ sợ..."_ Đạo nhân hơi khựng lại, cuối cùng hạ thấp người nói _" Thật là có chuyện yếm thắng."
Ngữ kinh bốn tòa (***). Trong cung mọi người đều hiểu sự nặng nhẹ của Vu cổ, trong lúc nhất thời một đám cung nhân đều bị dọa sợ, vừa hồi thần lại liền nhất tề quỳ xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
(***) Ngữ kinh bốn tòa: Bốn phía kinh ngạc, đại khái là vậy.
Hoàng đế định thần lại, hỏi đạo nhân kia:" Có phải ở trong cung?"
Đạo nhân trả lời:" Có thể gây tổn thương cho nương nương đến vậy....... nhất định phải ở trong cung."
Một đám cung nhân vẫn nín thở chờ nghe phân phó. Hoàng đế trầm mặc thật lâu mới nói ra hai chữ:" Nghiêm tra."
Có lẽ vì một án Vu cổ của Vệ Tư hoàng hậu (****) quá nổi danh, 1 khi chuyện này được truyền ra, trong cung người người đều bất an. Trong nhất thời liền an tĩnh cực kỳ, không có gì ngoài tiếng của các cung nhân nhận lệnh hoàng đế lục sót khắp nơi, cũng không có người nào dám sinh sự.
Từng cung từng cung một đều bị lục soát. Kể cả nơi ở của hoàng hậu các đời Trường Thu cung hay Nguyệt Vi cung của Nhàn Phi xưa nay luôn cùng Tô Dư giao hảo đều không bị bỏ sót.
Chỉ ngắn ngủi 3 ngày, Cung chính tư liền lục soát ra được vài thứ.
Chính là ở Huệ Tức cung.
Tại chỗ ở lúc trước của Diệp Phi. Rất nhiều tượng người bị yếm thắng nguyền rủa được tìm thấy, mới cũ đều có. Giấu ở trong phòng, chôn ở dưới đất, nhiều đến mức không thể đếm xuể.
Hơn phân nửa...là viết bát tự (*****) của Tô Dư.
Ngoại trừ Tô Dư, vẫn còn thừa vài cái không phải nguyền rủa nàng. Điều tra thêm, liền biết là bát tự của Lục thị, còn cả bát tự của Giai Du Phu Nhân.
Tượng người được trình lên Thành Thư điện, đại trưởng công chúa liền kinh ngạc không thôi, hoàng đế thì nổi trận lôi đình.
Chú thích:
(**) Khâm Thiên Giám: là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh và giữ trọng trách tư vấn cho triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
(****) Vệ Tư hoàng hậu: là hoàng hậu thứ hai của Hán Vũ đế Lưu Triệt, bà là hoàng hậu tại vị lâu nhất trong lịch sử nhà Hán với 38 năm tại vị, đồng thời cũng là vị hoàng hậu tại vị dài thứ hai trong lịch sử Trung Quốc, chỉ sau Hiếu Đoan Hiển hoàng hậu Vương Hỉ Thư dưới triều Minh Hiến Tông (42 năm), tên thật của bà là Vệ Tử Phu, bà từng bị Trần hoàng hậu (Trần A Kiều, hoàng hậu đầu tiên của Hán Vũ đế, giai thoại giữa bà và Hán Vũ đế đã trở thành điển tích, gọi là Kim ốc tàng Kiều -- nhà vàng cất người đẹp, chắc bạn nào coi phim Vệ Tử Phu cũng biết sơ sơ về hai người này ^^) vì ghen ghét mà yểm Vu cổ.
(*****) Bát tự: Gồm giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh.
Nguồn của tất cả: Wikipedia
Còn đây là hình ảnh quả bồ đào aka nho: ^^
Bọn họ trước khi trời sáng mới hồi cung. Trực tiếp đi đến Thành Thư điện, hoàng đế để cho Tô Dư ngủ lại, còn chính mình lại tiếp tục thượng triều.
Thấy Phi Ngư không biết trời cao đất rộng nằm trên giường hoàng đế, Cá Bột thế nhưng cũng ở đó. Tô Dư bất giác nhíu mày, hỏi cung nhân:" Cá Bột tại sao lại tới đây?"
Cung nhân khom người bẩm:" Bệ hạ rời đi không lâu nó liền tới. Đại khái vì...thấy nương nương không ở trong cung, cảm thấy không thú vị?"
"..."_ Tô Dư cảm thấy hai vật nhỏ này sớm muộn gì cũng thành tinh.
Chiếm giường của hoàng đế tạm không nói, chúng còn dám ngủ ở bên trong. Tô Dư đành đưa tay đẩy bọn chúng vào, chừa ra một khoảng trống, vừa vặn chính mình nằm xuống.
Trong lúc ngủ mơ hồ cảm thấy bên chân có thứ gì xù lông đang tiến vào trong chăn, không ngừng chạy lên cổ mình, sau đó thò đầu ra, trên mặt Tô Dư liền cảm giác được một hơi thở nhẹ nhàng.
Tề Mi đại trưởng công chúa tiến cung yết kiến biết rõ hoàng đế còn đang thượng triều, lại nghe Tô Dư vẫn còn ngủ ở tẩm điện, liền thong thả đi vào. Nhưng tình cảnh trước mắt đã khiến vị đại trưởng công chúa xưa nay luôn đoan trang này phải hóa ngốc -- Tô Dư ngủ nghiêng người, ngang hông "treo" một con chồn tuyết ngủ say, nhìn lại, khối lông trắng nhô ra từ ngực nàng cũng là một tiểu chồn tuyết.
... Đây thực sự là tẩm điện của hoàng đế sao?
" A Dư?"_ Tề Mi đại trưởng công chúa mỉm cười nhẹ lây nàng, Tô Dư mở mắt ra, lập tức ngồi dậy, nhìn sắc trời một chút rồi nói:" Mợ, bây giờ...là giờ gì?"
" Sắp tới giờ Thìn (*) rồi."_ Đại trưởng công chúa nói _" Không phải đã bỏ qua thỉnh an sáng sớm rồi chứ?"
(*) Giờ Thìn: 7h - 9h sáng.
Quả thật là vậy. Bất quá nàng bây giờ, đã không còn sợ Giai Du Phu Nhân đến tìm phiền toái nữa rồi.
Sau đó liền rời giường rửa mặt, Tề Mi đại trưởng công chúa còn đích thân búi tóc cho nàng, trâm bạc khảm hồng ngọc cùng với hoa tai ngọc châu, hồng bạch rõ ràng.
" Ngươi thật phải làm chuyện này sao?"_ Tề Mi đại trưởng công chúa nhìn nàng trong gương nói.
Tô Dư hỏi ngược lại đại trưởng công chúa:" Ta không nên sao?"
" Không phải là không nên."_ Đại trưởng công chúa cười nói _" Chỉ là vì người như thế...không đáng đi?"
" Không có gì là không đáng cả."_ Tô Dư cười lạnh _" Có thể làm nàng đau khổ, ta chịu nhọc 1 chút thì có sao?"
Đại trưởng công chúa cũng không khuyên nữa, chỉ gật đầu 1 cái:" Được."
_______________________________________
Thời điểm sang đông. Tô Dư đột nhiên bị bệnh, trận bệnh này quả thực "như núi đổ". Hôm đó lúc đang tùy giá ở Quảng Thịnh điện, vốn rất tốt, thỉnh thoảng còn cùng hoàng đế trò chuyện đôi câu, đôi lúc trêu chọc Cá Bột cùng Phi Ngư đang ngồi trên án.
Cá Bột không hiểu sao lại ăn nhiều hồ đào như vậy, Tô Dư liền bóc từng viên cho nó. Cá Bột giương mắt nhìn Tô Dư, bỏ một quả hồ đào vào miệng, sau khi ăn hết, kêu "." một tiếng, Tô Dư liền lấy thêm cho nó một quả.
Ăn được chốc lát, Phi Ngư cũng đến xem náo nhiệt, nhưng đút cho nó nó lại không ăn, chỉ cầm lấy chơi đùa, không cẩn thận còn vấy nước lên váy Tô Dư.
" Ai..."_ Tô Dư nhíu mày trừng Phi Ngư một cái, sau đó liền đi thay quần áo. Nhưng vừa đứng lên thì trước mắt bỗng tối sầm, một hồi đầu váng mắt hoa, đành nặng nề ngồi xuống lần nữa, tay vô thức chống lên mặt án. Hạ Lan Tử Hành đang phê tấu chương không kịp chuẩn bị, đúng lúc đặt bút xuống, mực đỏ từ ngòi bút liền quẹt một đường trên tấu chương.
Hoạn quan đứng ở hai bên nhìn nhau một cái, không biết "châu phê" này có hù dọa đại thần dâng tấu không đây.
" Sao vậy?"_ Hoàng đế thế nhưng lại không bận tâm đến việc này, một bên vịnh lấy Tô Dư một bên kinh sợ hỏi nàng. Tô Dư hơi khựng lại, nhẹ cười nói:" Không có gì...có lẽ do ngồi quá lâu."
Nhưng trên trán lại không ngừng chảy mồ hôi lạnh, hai tay cũng đều lạnh buốt. Hoàng đế nắm chặt tay nàng, nhanh chóng nói:" Truyền thái y đến."
Một lát sau thái y liền đến Quảng Thịnh điện, sau khi chẩn xong liền nói là phong hàn. Do Quảng Thịnh điện không có tẩm điện, hoàng đế liền cho người đem Tô Dư về Thành Thư điện nghỉ ngơi.
Lúc bước xuống bậc thang của Quảng Thịnh điện, Tô Dư suýt nữa mất thăng bằng mà ngã xuống.
Thời điểm giao mùa bị nhiễm phong hàn cũng không phải chuyện gì lớn, nhưng bệnh của Tô Dư lại chậm chạp không khỏi. Trong nháy mắt đã qua mười mấy ngày, vậy mà bệnh của Tô Dư vẫn không có nửa điểm khởi sắc. Hoàng đế cố ý muốn nàng ở lại Thành Thư điện dưỡng bệnh, cung nhân muốn khuyên cũng không được.
Nàng quả thật bệnh gay gắt, sốt cao đến mấy lần, còn sốt đến mức đôi môi cũng trở nên trắng bệch. Vừa uống nước xong, chẳng lâu sau đôi môi lại trắng trở lại...
Đơn thuốc của thái y vô dụng, liền sai ngự y đến, nhưng rốt cuộc vẫn vô dụng.
Cao thấp Thái Y viện đều gấp đến sứt đầu mẻ trán. Ai cũng biết vị Vân Mẫn Sung Nghi này đã không còn như xưa, nếu tình hình cứ tiếp tục như vậy, hoàng đế không thể không đem Thái Y viện ra hỏi tội.
Nhưng gấp đến mấy cũng vô dụng, đơn thuốc đã đổi nhiều lần, bệnh vẫn cứ không tốt lên, như vậy phải làm sao đây?
Lần bệnh này khiến Tô Dư gầy đi rất nhiều. Khẩu vị cũng càng ngày càng kém, nhưng vì biết hoàng đế nóng lòng, nên cho dù không đói cũng cố ăn một chút. Các dạng thuốc liên tục trình lên, nàng nửa câu oán thán cũng không có, vừa mang đến liền uống hết, hoàn toàn không giống các tần phi khác vì sợ đắng mà chỉ uống 1 ít.
Nhưng bệnh vẫn không khá lên.
Chuyện nàng bệnh lâu không khỏi, khó tránh truyền ra ngoài cung. Tề Mi đại trưởng công chúa liền tự mình vào cung chiếu cố nàng, nhìn bộ dáng của nàng mà đau lòng không ngớt, cau mày nói với hoàng đế:" Một bệnh nhỏ như thế, làm sao có thể kéo dài lâu như vậy?"
Trong giọng nói có chút ý không tín nhiệm. Hoàng đế nghe vậy, liền hiểu đây là nghi hắn đối Tô Dư không tốt.
" Mợ."_ Tô Dư thổi chén thuốc có chút nóng, tiếng nói vô lực_"Mợ đừng trách bệ hạ...bệ hạ mỗi ngày đều gọi thái y đến, nhưng bệnh chính là vẫn không khởi sắc -- đại để cũng không đổ hết lên đầu thái y được, cũng là do thân thể A Dư quá mức suy yếu."
Tề Mi đại trưởng công chúa càng cau chặt mày hơn, trầm ngâm một lát, sau đó nhìn về phía hoàng đế:" Bệ hạ có thể ra ngoài một chút không?"
Hoàng đế gật đầu, đi theo đại trưởng công chúa đến chính điện.
" Nếu còn chưa khoẻ, bệ hạ nên hỏi một chút bên Khâm Thiên Giám (**)."_ Tề Mi đại trưởng công chúa nói.
Hoàng đế hơi ngẩn ra, nhưng vẫn gật đầu:" Ngược lại sơ sót cái này, ngày mai trẫm liền truyền Khâm Thiên Giám đến hỏi."
" Ân."_ Đại trưởng công chúa gật đầu một cái, trầm ngâm một lát, vẫn không để xuống được mà hỏi hắn lần nữa _" A Dư như thế, thật không có liên quan đến bệ hạ?"
Hoàng đế không khỏi nghẹn lời:" Cô... trẫm tuyệt sẽ không bạc đãi nàng lần nữa. Nếu thật không chịu được nàng, trẫm cũng không để nàng ở lại Thành Thư điện dưỡng bệnh như vậy."
Tề Mi đại trưởng công chúa nhìn về phía tẩm điện, cuối cùng vẫn tin lời hoàng đế. Tô Dư quả thực ngủ trên giường hoàng đế, có thể thấy hắn là thật muốn săn sóc nàng, không phải chỉ làm qua loa cho ngoại nhân thấy.
_______________________________________
Ngày hôm sau Khâm Thiên Giám liền được truyền đến. Cả Giám chính lẫn Phó giám đều đến, nghiêm túc suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng nghiêm nghị hồi bẩm gần đây thiên tượng không có gì khác biệt, bệnh của Sung Nghi không có liên quan gì đến việc này.
Hoàng đế cùng Tề Mi đại trưởng công chúa đều nặng nề thở dài.
Giám chính cùng Phó giám nhất thời không dám nói gì, suy nghĩ một chút, cuối cùng Giám chính bước ra nói:" Bệ hạ............tinh tượng không biến đổi có nghĩa nương nương đáng lẽ không nên mắc kiếp nạn này, có câu mưu sự tại nhân, không lẽ...."
Giám chính im bặt không nói nữa, Tề Mi đại trưởng công chúa nghe vậy liền giận dữ, đập bàn nói:" Ngươi nói bậy gì vậy!"
" Cô bớt giận."_ Hoàng đế ngưng thần, thanh âm vẫn trầm ổn, liếc nhanh Giám chính kia, hỏi _" "Không lẽ" cái gì? Ngươi cứ nói thẳng đi."
" Bệ hạ thứ tội."_ Giám chính quỳ xuống, dập đầu tạ tội trước, sau đó mới bẩm _"Thần cũng chỉ là suy đoán. Theo lý mà nói, phong hàn không thể coi là bệnh lớn gì, trong cung lại có ngự y chữa trị, đáng lẽ không đến mấy ngày đã khỏi hẳn. Cho dù thân thể Sung Nghi nương nương có yếu ớt thế nào cũng không nên kéo dài lâu như vậy, vì thế thần lén suy đoán...có phải là do có người âm thầm động tay vào hay không. Ngự tiền làm việc cực kỳ nghiêm khắc, đại để không thể ở trong dược được, nhưng..."_ Giám chính lại dập đầu lần nữa, tiếng nói cũng nhỏ hơn vài phần _" Chuyện yếm thắng, từ xưa đã có, kính xin bệ hạ cẩn thận."
Yếm thắng... Vu cổ?!
Nguyền rủa người bệnh lâu ngày mau chết, hoặc nguyền rủa tần phi có thai không thể bình an sinh hạ...loại thủ đoạn này trong cung đã nhìn mãi đến quen mắt.
Hạ Lan Tử Hành hít một ngụm khí lạnh. Đời trước, hậu cung của hắn ngược lại không có xảy ra chuyện như vậy, mà hắn lại càng không tin những thứ tà vật này.
Nhưng đời này...chính hắn đụng phải chuyện trọng sinh sống lại, cũng đối với những thứ không rõ ràng có thêm hai phần tin tưởng. Huống chi người bị là Tô Dư, bất luận hắn chịu tin hay không, cũng không thể đem an nguy của nàng đi thử thật hư được.
Lệnh cho Giám chính cùng Phó giám lui ra, sau đó cũng bình lui cung nhân. Hoàng đế cùng Tề Mi đại trưởng công chúa suy nghĩ hồi lâu, hai ngươi đều thấy cẩn thận vẫn hơn, vì vậy liền hạ chỉ thỉnh đạo nhân vào cung xem một lần.
Cao nhân vào bốn ngày sau mới tiến cung, lúc này bệnh tình Tô Dư càng thêm lợi hại, bao nhiều thuốc quý cũng không chữa nổi, thậm chí đã sốt đến mê sảng.
Đạo nhân vào điện thăm dò tình huống của Tô Dư. Vừa nhìn một cái liền không khỏi nhíu mày -- không nói đến việc sốt cao không ngừng, bên cạnh nàng vì cái gì lại có thêm hai con chồn nhỏ ngồi canh đây?
Giấu xuống nghi vấn này, đạo nhân bày trận làm phép, chưa được bao lâu, mọi người liền thấy sắc mặt hắn đột nhiên tái đi.
" Bệ hạ."_ Đạo nhân mở mắt ra, trên mặt lộ vẻ sợ hãi. Hoàng đế lập tức nhíu mày:" Như thế nào?"
" Chỉ sợ..."_ Đạo nhân hơi khựng lại, cuối cùng hạ thấp người nói _" Thật là có chuyện yếm thắng."
Ngữ kinh bốn tòa (***). Trong cung mọi người đều hiểu sự nặng nhẹ của Vu cổ, trong lúc nhất thời một đám cung nhân đều bị dọa sợ, vừa hồi thần lại liền nhất tề quỳ xuống, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
(***) Ngữ kinh bốn tòa: Bốn phía kinh ngạc, đại khái là vậy.
Hoàng đế định thần lại, hỏi đạo nhân kia:" Có phải ở trong cung?"
Đạo nhân trả lời:" Có thể gây tổn thương cho nương nương đến vậy....... nhất định phải ở trong cung."
Một đám cung nhân vẫn nín thở chờ nghe phân phó. Hoàng đế trầm mặc thật lâu mới nói ra hai chữ:" Nghiêm tra."
Có lẽ vì một án Vu cổ của Vệ Tư hoàng hậu (****) quá nổi danh, 1 khi chuyện này được truyền ra, trong cung người người đều bất an. Trong nhất thời liền an tĩnh cực kỳ, không có gì ngoài tiếng của các cung nhân nhận lệnh hoàng đế lục sót khắp nơi, cũng không có người nào dám sinh sự.
Từng cung từng cung một đều bị lục soát. Kể cả nơi ở của hoàng hậu các đời Trường Thu cung hay Nguyệt Vi cung của Nhàn Phi xưa nay luôn cùng Tô Dư giao hảo đều không bị bỏ sót.
Chỉ ngắn ngủi 3 ngày, Cung chính tư liền lục soát ra được vài thứ.
Chính là ở Huệ Tức cung.
Tại chỗ ở lúc trước của Diệp Phi. Rất nhiều tượng người bị yếm thắng nguyền rủa được tìm thấy, mới cũ đều có. Giấu ở trong phòng, chôn ở dưới đất, nhiều đến mức không thể đếm xuể.
Hơn phân nửa...là viết bát tự (*****) của Tô Dư.
Ngoại trừ Tô Dư, vẫn còn thừa vài cái không phải nguyền rủa nàng. Điều tra thêm, liền biết là bát tự của Lục thị, còn cả bát tự của Giai Du Phu Nhân.
Tượng người được trình lên Thành Thư điện, đại trưởng công chúa liền kinh ngạc không thôi, hoàng đế thì nổi trận lôi đình.
Chú thích:
(**) Khâm Thiên Giám: là cơ quan quan sát và chiêm nghiệm âm dương bói toán, các hiện tượng thiên văn, thời tiết, làm lịch, coi ngày, báo giờ để định mùa vụ cho dân, giữ đồng hồ báo canh và giữ trọng trách tư vấn cho triều đình về các vấn đề địa lý và phong thủy.
(****) Vệ Tư hoàng hậu: là hoàng hậu thứ hai của Hán Vũ đế Lưu Triệt, bà là hoàng hậu tại vị lâu nhất trong lịch sử nhà Hán với 38 năm tại vị, đồng thời cũng là vị hoàng hậu tại vị dài thứ hai trong lịch sử Trung Quốc, chỉ sau Hiếu Đoan Hiển hoàng hậu Vương Hỉ Thư dưới triều Minh Hiến Tông (42 năm), tên thật của bà là Vệ Tử Phu, bà từng bị Trần hoàng hậu (Trần A Kiều, hoàng hậu đầu tiên của Hán Vũ đế, giai thoại giữa bà và Hán Vũ đế đã trở thành điển tích, gọi là Kim ốc tàng Kiều -- nhà vàng cất người đẹp, chắc bạn nào coi phim Vệ Tử Phu cũng biết sơ sơ về hai người này ^^) vì ghen ghét mà yểm Vu cổ.
(*****) Bát tự: Gồm giờ sinh, ngày sinh, tháng sinh, năm sinh.
Nguồn của tất cả: Wikipedia
Còn đây là hình ảnh quả bồ đào aka nho: ^^
/99
|