Tô Dư cầm thánh chỉ trong tay Từ U trở về Thành Thư điện, thời điểm muốn hoàng đế tha cho Sở thị một mạng, Hạ Lan Tử Hành do dự không ngừng nhìn nàng nửa ngày, tự nhủ cho dù muốn phát thiện tâm cũng không thể tùy tiện phát như vậy, Sở thị rõ ràng không lấy được mạng nàng sẽ không bỏ qua.
Tô Dư chống lại vẻ mặt này của hoàng đế mà cười nói:" Nàng hận thần thiếp, bất quá là vì chuyện năm xưa, thần thiếp liền muốn chờ đến khi chuyện này tra rõ, nhân chứng vật chứng đều đưa đến trước mặt nàng, xem nàng còn có thể nói nữa không."
Nguyên lai là do cố chấp chuyện này.
" Hừ."_ Hoàng đế nhạt nhìn nàng cười khẽ một tiếng, lấy lại quyển trục trên tay nàng đặt lên bàn, nói với Từ U _" Truyền chỉ, Sở thị phế vị Sung Hoa, biếm lãnh cung."
Thật cứ như vậy dễ dàng sửa miệng. Từ U vội thi lễ, tiếp tục rời đi truyền chỉ.
_______________________________________
Gió thu nhẹ nhàng phất qua Cẩm Đô, tại đầu những cành lá nghịch ra từng mảnh vàng óng ánh, hoàng đế có chút hối lỗi nói với Tô Dư:" Đáng lẽ đã cho đòi Tô Triệt trở về, chỉ là trong tay hắn vẫn còn nắm chút việc, phải trì hoãn thêm mấy ngày."
Tô Dư mím môi cười:" Không sao... thần thiếp bất quá chỉ muốn mừng sinh nhật hắn, trước đó vài ngày cũng đã gặp qua ở Kỳ sông, bây giờ không trở về cũng không có việc gì..."
Mọi thứ đều trải qua bình yên, tâm của Tô Dư cũng thả lỏng phần nào, mùa thu năm nay, Tô Triệt bất luận thế nào cũng không thể bị xử chém ngang lưng nữa.
Từ tháng tám đến qua trung thu, hoàng đế đã liên tiếp triệu Vân Mẫn Chiêu Nghi gần 20 ngày. Tô Dư mới đầu có chút thấp thỏm, nhưng vẫn không có ý mở miệng khuyên hoàng đế triệu cung phi khác. Lúc nàng còn là Thái tử phi xử trí những việc này luôn cực kỳ ôn hòa, bất quá hôm nay.. cái danh hiền lương này ai muốn gánh thì cứ việc, nàng cũng không phải hoàng hậu, hoàng đế muốn sủng ái nàng, nàng liền vui vẻ trở thành sủng phi thôi.
Dùng xong bữa sáng, Chiết Chi dâng cho nàng nước trà súc miệng, tuy mỉm cười nhưng vẫn có chút lo lắng nói:" Nương nương thịnh sủng như thế, nếu truyền ra ngoài cung, các triều thần lại có điểm không vui."
Tô Dư thổi nhẹ khí trà, nghe vậy cười một tiếng:" Vui hay không vui, ta cũng đã ngồi lên cái ghế đứng đầu Cửu Tần này. Hôm nay còn muốn phế ta, bọn họ liền tiếp tục phí công phu đi."
Cứ như thế qua ba bốn ngày, hoàng đế vẫn cho truyền nàng mỗi tối, chỉ hai ngày gần đây không đụng đến nàng nữa. Ngày hôm đó khi hoàng đế ôm lấy Tô Dư, nàng liền nắm chặt tay hoàng đế đang đặt trên eo mình:" Bệ hạ..."
Hoàng đế thỏa mãn cười nói:" Biết rõ mấy ngày nay ngươi có nguyệt sự, ngủ đi."
Không ngờ còn nhớ rõ mấy ngày này.
Tô Dư lại lắc đầu cắn môi nói:" Bệ hạ có thể hay không...truyền ngự y một chuyến?"
"Làm sao vậy?"_ Hoàng đế nghi ngờ nhìn khí sắc nàng tuy không có nửa điểm bất thường, vẫn không tránh khỏi lo lắng nhíu mày, hỏi nàng _" Thân thể khó chịu sao?"
" Cũng không phải..."_ Tô Dư cúi đầu lẩm bẩm _" Nguyệt sự...không tới."
Chu kỳ của nàng luôn cực chuẩn, chưa từng ngắt quãng. Hai ngày trước trong lòng đã sinh nghi, lúc truyền y nữ đến, y nữ lại im lặng nửa ngày không khẳng định điều gì, chỉ nói "Có thể có".
Hôm nay đã là ngày thứ ba, nhưng nửa điểm dấu hiệu vẫn không thấy, liền quyết định cùng hoàng đế nói ra, hoàng đế sau khi nghe xong kỳ quái nửa ngày, mới lắp bắp:" Ngươi... ngươi là nói..."
Tô Dư giương mắt, đúng lúc đụng phải khuôn mặt vui sướng của hắn, nhất thời mặt ửng hồng, cúi đầu bẩm: " Không biết nữa...gọi y nữ đến hỏi, y nữ cũng không có lời chắc chắn."_ Lại nhướng mi lên _" Cho nên mới cầu bệ hạ truyền ngự y đến xem thử..."
Nàng tuy nói rất bình tĩnh, nhưng hoàng đế đã không bình tĩnh được rồi. Ngự y đương nhiên được truyền, còn là truyền tất cả bốn vị ngự y đến. Bốn người trong lúc vào cung đều cảm thấy kinh hãi, Thái Y viện tổng cộng chỉ có bốn vị ngự y bọn họ, bốn người này có thể coi như toàn bộ Thái Y viện, thậm chí là toàn bộ trung y Đại Yến, ngày thường bất kể sinh loại bệnh gì, chỉ cần truyền một người đến liền đủ, đây là lần đầu tiên bốn người cùng phụng chỉ vào cung.
Chẳng lẽ...hoàng đế đột nhiên gặp phải loại bệnh nan y khó lường nào?
Trong lòng mỗi người đều tự có suy đoán, nhưng ai cũng không dám hỏi một câu. Vừa bước vào Thành Thư điện, hoàng đế liền không nói hai lời cấp bọn họ đi thỉnh mạch cho Vân Mẫn Chiêu Nghi, vị Vân Mẫn Chiêu Nghi này nhìn qua khí sắc cũng rất tốt...bốn người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, trong lòng đã đoán được đại khái.
Đều tự xem mạch, vốn trong lòng đã định sẵn, nhưng vẫn thảo luận vài câu với nhau để chắc chắn, sau cùng mới thi lễ nói:" Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Chiêu Nghi nương nương."
Thật là có thai.
Tuy đã có dự đoán trong lòng, nhưng nghe được ngự y nói vậy, Tô Dư vẫn khó nén vui sướng, mà Hạ Lan Tử Hành cơ hồ cảm thấy....đời này quả thật đáng giá!
_______________________________________
Ban đêm Hạ Lan Tử Hành ôm lấy Tô Dư thật lâu chưa ngủ, thấy hắn như vậy, Tô Dư cũng không ngủ được, giương mắt nhìn hắn gọi:" Bệ hạ?"
"Ân?"_ Hạ Lan Tử Hành ngoan ngoãn đáp lời nàng, toại nguyên hôn lên trán Tô Dư, nhẹ nhàng nói _" Còn chưa ngủ sao? Ngươi bây giờ rất cần nghỉ ngơi."
Tô Dư thì thầm nói:" Bệ hạ ngày mai còn phải lâm triều...."
"Đã biết."_ Hoàng đế cười nhẹ 1 tiếng, đem nàng ôm chặt hơn một chút _" Trẫm đang nghĩ đến chuyện ngày mai lâm triều. Ngày mai sẽ đem việc này nói với văn võ trong triều, phong cho ngươi Phi vị; qua bốn năm tháng thai nhi ổn định liền phong hậu, ai cũng đừng hòng cản."
Tô Dư nghe vậy mà căng thẳng trong lòng. Nàng dám nói với hoàng đế, chính là không muốn giấu giếm người ngoài, để chính mình phải dè dặt dưỡng thai. Nàng muốn để mọi người đều biết, tuy sẽ có nhiều kẻ có ý hạ thủ, nhưng cao thấp hậu cung đều sẽ thêm phần cẩn thận, muốn xuống tay cũng chưa chắc dễ dàng.
Bất quá....
" Bệ hạ không cần vội vã phong hậu."_ Tô Dư nặng nề thở dài. Trong lòng biết ba lượt tấn vị của mình đều ẩn không ít nghị luận, phong càng cao, nghị luận càng kịch liệt. Chỉ sợ ngày mai nhắc đến chuyện phong Phi, lại có triều thần muốn ngăn trở, nếu còn nóng lòng phong hậu...khó càng thêm khó.
" Đứa bé này phải là trưởng tử."_ Tay hoàng đế xoa lên chiếc bụng còn phẳng lì của Tô Dư, tiếng nói trầm ổn mà kiên định, ẩn trong đó còn là hai phần áy náy _" Hắn vốn nên là trưởng tử."
Nếu lúc trước không phế nàng, hết thảy đều sẽ thuận lý thành chương, nàng là hoàng hậu, đứa nhỏ này tất nhiên sẽ là hoàng trưởng tử. Nhưng hắn đã phế nàng, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, bất quá phiến toái tự hắn chuốc lấy, hắn phải tự mình giải quyết ổn thỏa, không thể để mình nàng gánh chịu.
Tô Dư im lặng thật lâu, nhẹ rũ mặt xuống:" Là nam hay nữ còn chưa biết, nếu..."
"Nếu là nữ, cũng là trưởng nữ."_ Hoàng đế không đợi nàng nói thêm đã trực tiếp cắt lời, hôn lấy nàng _" Ngươi an tâm ngủ đi, không cần phải hao tâm nữa."
Hắn tự sẽ không ở trong triều trực tiếp nói đến chuyện lập hậu, hắn muốn đợi đến lúc thai nhi ổn định, mới đem chuyện này nói đến -- bằng không, sẽ khó lòng ngăn được nghi luận gay gắt từ các triều thần, nếu như bắt ép, chỉ sợ người cuối cùng chịu thiệt vẫn là Tô Dư.
Vì vậy lúc này chỉ có thể nhắc chuyện phong Phi trước còn chuyện lập hậu đành tạm không nhắc đến, phải từng bước từng bước thực hiện, như vậy mới ổn thỏa.
Bàn xong chính sự, hoàng đế thả chậm khẩu khí, nhàn nhã lấy tay di trán, bình thản nói:" Tối hôm qua cấp truyền thái y, Vân Mẫn Chiêu Nghi Tô thị đã có thai."
Trong điện một mảnh xôn xao, qua hồi lâu mới có triều thần do dự:" Chúc mừng bệ hạ..."
Hoàng đế lại nói:" Tần phi có thai theo lệ phải tấn vị, trẫm vốn có thể tự mình làm chủ. Bất quá cũng biết chư vị đối Chiêu Nghi có thành kiến không tốt, nên mới đặc biệt thương lượng."
Giọng điệu nhẹ nhàng linh hoạt lại có phần tùy ý, những ai nghe được câu "thành kiến không tốt" vừa rồi, đều minh bạch ý tứ của hoàng đế -- Nàng đã mang thai, cần phải tấn vị, người nào cản trở, đều là do có thành kiến.
Khắp nơi yên tĩnh nửa ngày, vẫn là Tả tướng Đậu Khoan mở miệng nói trước:" Không biết bệ hạ....muốn tấn vị gì cho Tô thị?"
Đem chuyện vốn không cần bàn luận ra "bàn luận", nghe vào như thế nào cũng cảm thấy thoại lý hữu thoại (*), chẳng lẽ đây là muốn trực tiếp phong hậu sao?
(*) Thoại lý hữu thoại: câu nói mang hàm ý khác
Đậu Khoan hỏi xong, trong điện đều bảo trì trầm mặc. Tất cả đều cảm thấy qua khoản lặng này, đáp án hoàng đế đại để sẽ là "Phong hậu đi", sau đó liền tránh không được nổi lên một hồi nghị luận, trong nhất thời đã có người nhịn không được suy đoán, Đậu Khoan vì nữ nhi giữ cư vị Phu Nhân, có thể hay không sẽ dùng cái chết để ngăn cản việc này.
Nhưng sau một khoảng im lặng, hoàng đế lại thản nhiên nói một câu:" Nàng bây giờ đang là Chiêu Nghi, phong Phi vị là được rồi."
.... Chỉ như vậy thôi sao?
Lại một hồi trầm mặc.
Hạ Lan Tử Hành mười phần rõ ràng sự im lặng này là vì cái gì, đáp án hắn đưa ra hoàn toàn trái ngược với suy đoán của họ. Buồn cười nhìn các triều thần hồi lâu, hắn mới vờ khó hiểu, không kiên nhẫn mở miệng:" Các khanh là có ý gì?"
Mọi người không khỏi nhìn về phía Đậu Khoan. Đậu Khoan cũng là sửng sốt nửa ngày mới nói được:"....Phong Phi vị?"
"..."_ Hoàng đế trong chớp mắt không nói gì, sau đó còn nhân tiện hỏi ngược lại hắn _" Nếu không Tả tưởng cảm thấy thế nào mới thích hợp?"
Còn có thể thế nào mới thích hợp nữa, đây đương nhiên là cách thích hợp nhất rồi. Ai cũng biết hoàng đế có tâm tư lập Tô Dư làm hậu, lần này Tô Dư có thai, mọi người đều cho rằng hắn muốn mượn việc này để sắc phong, cho dù không được cũng phải tấn vị lên Phu Nhân, đứng cùng với Giai Du Phu Nhân Đậu Oản.
Nhưng bây giờ xem ra...phân lượng của vị Vân Mẫn Chiêu Nghi này trong lòng hoàng đế, cũng chỉ thường thôi!
Đậu Khoan an lòng, khom người hạ bái, rất phối hợp nói:" Tô thị vốn giữ vị Chiêu Nghi, nay có thai phong Phi, hợp tình hợp lý. Bất quá....phong hào còn chưa nghĩ ra?"
Hoàng đế nói:" Không cần."
Đậu Khoan lại hỏi:" Vậy liền trực tiếp để Lễ bộ trù bị lễ sách phong?"
Hoàng đế nhíu mày, đáp:" Cũng không cần, nàng phải an thai."
Rất tốt rất tốt. Đậu Khoan hoàn toàn yên lòng, tin hoàng đế sẽ không động "tâm tư sai lệch" gì, suy nghĩ một chút, lại nói:" Bệ hạ đến này còn chưa có người nối dõi, Tô thị mang thai là đại sự, có cần phải trùng tu tẩm cung một phen?"
Hạ Lan Tử Hành im lặng cắn răng, thầm nghĩ ngươi dò xét đến giờ còn chưa xong, là cố ý muốn nhử ra tâm tư của ta đối với Tô Dư phải không?
Cười nhẹ một tiếng, hoàng đế nói:" Tả tướng đại nhân hồ đồ rồi. Tô thị có thai, nếu như đại tu cung tẩm, nàng làm sao an thai được? Phải trú tạm ở nơi khác an thai à?"_ Bỗng dưng dừng lại, trong lời nói hoàng đế có thêm hai phần ác ý _" Trường Thu cung của con gái ngươi sao?"
Rõ ràng đã không nhẫn được dò xét của hắn nữa.
Đậu Khoan nghe ra được hoàng đế không vui, liền nghiêm nghị hạ bái, nói "Bệ hạ thứ tội", sau cũng không nhiều lời nữa.
Chuyện này cứ như vậy định xuống, ý chỉ sắc phong được đưa đến Lễ bộ, tiếp đó liền hiệu dụ lục cung, Tô Dư liền thuận thuận lợi lợi nhận Phi vị.
Chi tiết bất thường duy nhất, đại để chỉ có quan viên trong Lễ bộ tâm tư kín đáo mới biết được. Từng chữ trên đạo thánh chỉ kia đều là hoàng đế tự tay viết, trong bút pháp cứng cáp hữu lực, vẫn mơ hồ nhìn ra được sự mừng rỡ.
Tô Dư chống lại vẻ mặt này của hoàng đế mà cười nói:" Nàng hận thần thiếp, bất quá là vì chuyện năm xưa, thần thiếp liền muốn chờ đến khi chuyện này tra rõ, nhân chứng vật chứng đều đưa đến trước mặt nàng, xem nàng còn có thể nói nữa không."
Nguyên lai là do cố chấp chuyện này.
" Hừ."_ Hoàng đế nhạt nhìn nàng cười khẽ một tiếng, lấy lại quyển trục trên tay nàng đặt lên bàn, nói với Từ U _" Truyền chỉ, Sở thị phế vị Sung Hoa, biếm lãnh cung."
Thật cứ như vậy dễ dàng sửa miệng. Từ U vội thi lễ, tiếp tục rời đi truyền chỉ.
_______________________________________
Gió thu nhẹ nhàng phất qua Cẩm Đô, tại đầu những cành lá nghịch ra từng mảnh vàng óng ánh, hoàng đế có chút hối lỗi nói với Tô Dư:" Đáng lẽ đã cho đòi Tô Triệt trở về, chỉ là trong tay hắn vẫn còn nắm chút việc, phải trì hoãn thêm mấy ngày."
Tô Dư mím môi cười:" Không sao... thần thiếp bất quá chỉ muốn mừng sinh nhật hắn, trước đó vài ngày cũng đã gặp qua ở Kỳ sông, bây giờ không trở về cũng không có việc gì..."
Mọi thứ đều trải qua bình yên, tâm của Tô Dư cũng thả lỏng phần nào, mùa thu năm nay, Tô Triệt bất luận thế nào cũng không thể bị xử chém ngang lưng nữa.
Từ tháng tám đến qua trung thu, hoàng đế đã liên tiếp triệu Vân Mẫn Chiêu Nghi gần 20 ngày. Tô Dư mới đầu có chút thấp thỏm, nhưng vẫn không có ý mở miệng khuyên hoàng đế triệu cung phi khác. Lúc nàng còn là Thái tử phi xử trí những việc này luôn cực kỳ ôn hòa, bất quá hôm nay.. cái danh hiền lương này ai muốn gánh thì cứ việc, nàng cũng không phải hoàng hậu, hoàng đế muốn sủng ái nàng, nàng liền vui vẻ trở thành sủng phi thôi.
Dùng xong bữa sáng, Chiết Chi dâng cho nàng nước trà súc miệng, tuy mỉm cười nhưng vẫn có chút lo lắng nói:" Nương nương thịnh sủng như thế, nếu truyền ra ngoài cung, các triều thần lại có điểm không vui."
Tô Dư thổi nhẹ khí trà, nghe vậy cười một tiếng:" Vui hay không vui, ta cũng đã ngồi lên cái ghế đứng đầu Cửu Tần này. Hôm nay còn muốn phế ta, bọn họ liền tiếp tục phí công phu đi."
Cứ như thế qua ba bốn ngày, hoàng đế vẫn cho truyền nàng mỗi tối, chỉ hai ngày gần đây không đụng đến nàng nữa. Ngày hôm đó khi hoàng đế ôm lấy Tô Dư, nàng liền nắm chặt tay hoàng đế đang đặt trên eo mình:" Bệ hạ..."
Hoàng đế thỏa mãn cười nói:" Biết rõ mấy ngày nay ngươi có nguyệt sự, ngủ đi."
Không ngờ còn nhớ rõ mấy ngày này.
Tô Dư lại lắc đầu cắn môi nói:" Bệ hạ có thể hay không...truyền ngự y một chuyến?"
"Làm sao vậy?"_ Hoàng đế nghi ngờ nhìn khí sắc nàng tuy không có nửa điểm bất thường, vẫn không tránh khỏi lo lắng nhíu mày, hỏi nàng _" Thân thể khó chịu sao?"
" Cũng không phải..."_ Tô Dư cúi đầu lẩm bẩm _" Nguyệt sự...không tới."
Chu kỳ của nàng luôn cực chuẩn, chưa từng ngắt quãng. Hai ngày trước trong lòng đã sinh nghi, lúc truyền y nữ đến, y nữ lại im lặng nửa ngày không khẳng định điều gì, chỉ nói "Có thể có".
Hôm nay đã là ngày thứ ba, nhưng nửa điểm dấu hiệu vẫn không thấy, liền quyết định cùng hoàng đế nói ra, hoàng đế sau khi nghe xong kỳ quái nửa ngày, mới lắp bắp:" Ngươi... ngươi là nói..."
Tô Dư giương mắt, đúng lúc đụng phải khuôn mặt vui sướng của hắn, nhất thời mặt ửng hồng, cúi đầu bẩm: " Không biết nữa...gọi y nữ đến hỏi, y nữ cũng không có lời chắc chắn."_ Lại nhướng mi lên _" Cho nên mới cầu bệ hạ truyền ngự y đến xem thử..."
Nàng tuy nói rất bình tĩnh, nhưng hoàng đế đã không bình tĩnh được rồi. Ngự y đương nhiên được truyền, còn là truyền tất cả bốn vị ngự y đến. Bốn người trong lúc vào cung đều cảm thấy kinh hãi, Thái Y viện tổng cộng chỉ có bốn vị ngự y bọn họ, bốn người này có thể coi như toàn bộ Thái Y viện, thậm chí là toàn bộ trung y Đại Yến, ngày thường bất kể sinh loại bệnh gì, chỉ cần truyền một người đến liền đủ, đây là lần đầu tiên bốn người cùng phụng chỉ vào cung.
Chẳng lẽ...hoàng đế đột nhiên gặp phải loại bệnh nan y khó lường nào?
Trong lòng mỗi người đều tự có suy đoán, nhưng ai cũng không dám hỏi một câu. Vừa bước vào Thành Thư điện, hoàng đế liền không nói hai lời cấp bọn họ đi thỉnh mạch cho Vân Mẫn Chiêu Nghi, vị Vân Mẫn Chiêu Nghi này nhìn qua khí sắc cũng rất tốt...bốn người trao đổi ánh mắt lẫn nhau, trong lòng đã đoán được đại khái.
Đều tự xem mạch, vốn trong lòng đã định sẵn, nhưng vẫn thảo luận vài câu với nhau để chắc chắn, sau cùng mới thi lễ nói:" Chúc mừng bệ hạ, chúc mừng Chiêu Nghi nương nương."
Thật là có thai.
Tuy đã có dự đoán trong lòng, nhưng nghe được ngự y nói vậy, Tô Dư vẫn khó nén vui sướng, mà Hạ Lan Tử Hành cơ hồ cảm thấy....đời này quả thật đáng giá!
_______________________________________
Ban đêm Hạ Lan Tử Hành ôm lấy Tô Dư thật lâu chưa ngủ, thấy hắn như vậy, Tô Dư cũng không ngủ được, giương mắt nhìn hắn gọi:" Bệ hạ?"
"Ân?"_ Hạ Lan Tử Hành ngoan ngoãn đáp lời nàng, toại nguyên hôn lên trán Tô Dư, nhẹ nhàng nói _" Còn chưa ngủ sao? Ngươi bây giờ rất cần nghỉ ngơi."
Tô Dư thì thầm nói:" Bệ hạ ngày mai còn phải lâm triều...."
"Đã biết."_ Hoàng đế cười nhẹ 1 tiếng, đem nàng ôm chặt hơn một chút _" Trẫm đang nghĩ đến chuyện ngày mai lâm triều. Ngày mai sẽ đem việc này nói với văn võ trong triều, phong cho ngươi Phi vị; qua bốn năm tháng thai nhi ổn định liền phong hậu, ai cũng đừng hòng cản."
Tô Dư nghe vậy mà căng thẳng trong lòng. Nàng dám nói với hoàng đế, chính là không muốn giấu giếm người ngoài, để chính mình phải dè dặt dưỡng thai. Nàng muốn để mọi người đều biết, tuy sẽ có nhiều kẻ có ý hạ thủ, nhưng cao thấp hậu cung đều sẽ thêm phần cẩn thận, muốn xuống tay cũng chưa chắc dễ dàng.
Bất quá....
" Bệ hạ không cần vội vã phong hậu."_ Tô Dư nặng nề thở dài. Trong lòng biết ba lượt tấn vị của mình đều ẩn không ít nghị luận, phong càng cao, nghị luận càng kịch liệt. Chỉ sợ ngày mai nhắc đến chuyện phong Phi, lại có triều thần muốn ngăn trở, nếu còn nóng lòng phong hậu...khó càng thêm khó.
" Đứa bé này phải là trưởng tử."_ Tay hoàng đế xoa lên chiếc bụng còn phẳng lì của Tô Dư, tiếng nói trầm ổn mà kiên định, ẩn trong đó còn là hai phần áy náy _" Hắn vốn nên là trưởng tử."
Nếu lúc trước không phế nàng, hết thảy đều sẽ thuận lý thành chương, nàng là hoàng hậu, đứa nhỏ này tất nhiên sẽ là hoàng trưởng tử. Nhưng hắn đã phế nàng, khiến mọi chuyện trở nên phức tạp, bất quá phiến toái tự hắn chuốc lấy, hắn phải tự mình giải quyết ổn thỏa, không thể để mình nàng gánh chịu.
Tô Dư im lặng thật lâu, nhẹ rũ mặt xuống:" Là nam hay nữ còn chưa biết, nếu..."
"Nếu là nữ, cũng là trưởng nữ."_ Hoàng đế không đợi nàng nói thêm đã trực tiếp cắt lời, hôn lấy nàng _" Ngươi an tâm ngủ đi, không cần phải hao tâm nữa."
Hắn tự sẽ không ở trong triều trực tiếp nói đến chuyện lập hậu, hắn muốn đợi đến lúc thai nhi ổn định, mới đem chuyện này nói đến -- bằng không, sẽ khó lòng ngăn được nghi luận gay gắt từ các triều thần, nếu như bắt ép, chỉ sợ người cuối cùng chịu thiệt vẫn là Tô Dư.
Vì vậy lúc này chỉ có thể nhắc chuyện phong Phi trước còn chuyện lập hậu đành tạm không nhắc đến, phải từng bước từng bước thực hiện, như vậy mới ổn thỏa.
Bàn xong chính sự, hoàng đế thả chậm khẩu khí, nhàn nhã lấy tay di trán, bình thản nói:" Tối hôm qua cấp truyền thái y, Vân Mẫn Chiêu Nghi Tô thị đã có thai."
Trong điện một mảnh xôn xao, qua hồi lâu mới có triều thần do dự:" Chúc mừng bệ hạ..."
Hoàng đế lại nói:" Tần phi có thai theo lệ phải tấn vị, trẫm vốn có thể tự mình làm chủ. Bất quá cũng biết chư vị đối Chiêu Nghi có thành kiến không tốt, nên mới đặc biệt thương lượng."
Giọng điệu nhẹ nhàng linh hoạt lại có phần tùy ý, những ai nghe được câu "thành kiến không tốt" vừa rồi, đều minh bạch ý tứ của hoàng đế -- Nàng đã mang thai, cần phải tấn vị, người nào cản trở, đều là do có thành kiến.
Khắp nơi yên tĩnh nửa ngày, vẫn là Tả tướng Đậu Khoan mở miệng nói trước:" Không biết bệ hạ....muốn tấn vị gì cho Tô thị?"
Đem chuyện vốn không cần bàn luận ra "bàn luận", nghe vào như thế nào cũng cảm thấy thoại lý hữu thoại (*), chẳng lẽ đây là muốn trực tiếp phong hậu sao?
(*) Thoại lý hữu thoại: câu nói mang hàm ý khác
Đậu Khoan hỏi xong, trong điện đều bảo trì trầm mặc. Tất cả đều cảm thấy qua khoản lặng này, đáp án hoàng đế đại để sẽ là "Phong hậu đi", sau đó liền tránh không được nổi lên một hồi nghị luận, trong nhất thời đã có người nhịn không được suy đoán, Đậu Khoan vì nữ nhi giữ cư vị Phu Nhân, có thể hay không sẽ dùng cái chết để ngăn cản việc này.
Nhưng sau một khoảng im lặng, hoàng đế lại thản nhiên nói một câu:" Nàng bây giờ đang là Chiêu Nghi, phong Phi vị là được rồi."
.... Chỉ như vậy thôi sao?
Lại một hồi trầm mặc.
Hạ Lan Tử Hành mười phần rõ ràng sự im lặng này là vì cái gì, đáp án hắn đưa ra hoàn toàn trái ngược với suy đoán của họ. Buồn cười nhìn các triều thần hồi lâu, hắn mới vờ khó hiểu, không kiên nhẫn mở miệng:" Các khanh là có ý gì?"
Mọi người không khỏi nhìn về phía Đậu Khoan. Đậu Khoan cũng là sửng sốt nửa ngày mới nói được:"....Phong Phi vị?"
"..."_ Hoàng đế trong chớp mắt không nói gì, sau đó còn nhân tiện hỏi ngược lại hắn _" Nếu không Tả tưởng cảm thấy thế nào mới thích hợp?"
Còn có thể thế nào mới thích hợp nữa, đây đương nhiên là cách thích hợp nhất rồi. Ai cũng biết hoàng đế có tâm tư lập Tô Dư làm hậu, lần này Tô Dư có thai, mọi người đều cho rằng hắn muốn mượn việc này để sắc phong, cho dù không được cũng phải tấn vị lên Phu Nhân, đứng cùng với Giai Du Phu Nhân Đậu Oản.
Nhưng bây giờ xem ra...phân lượng của vị Vân Mẫn Chiêu Nghi này trong lòng hoàng đế, cũng chỉ thường thôi!
Đậu Khoan an lòng, khom người hạ bái, rất phối hợp nói:" Tô thị vốn giữ vị Chiêu Nghi, nay có thai phong Phi, hợp tình hợp lý. Bất quá....phong hào còn chưa nghĩ ra?"
Hoàng đế nói:" Không cần."
Đậu Khoan lại hỏi:" Vậy liền trực tiếp để Lễ bộ trù bị lễ sách phong?"
Hoàng đế nhíu mày, đáp:" Cũng không cần, nàng phải an thai."
Rất tốt rất tốt. Đậu Khoan hoàn toàn yên lòng, tin hoàng đế sẽ không động "tâm tư sai lệch" gì, suy nghĩ một chút, lại nói:" Bệ hạ đến này còn chưa có người nối dõi, Tô thị mang thai là đại sự, có cần phải trùng tu tẩm cung một phen?"
Hạ Lan Tử Hành im lặng cắn răng, thầm nghĩ ngươi dò xét đến giờ còn chưa xong, là cố ý muốn nhử ra tâm tư của ta đối với Tô Dư phải không?
Cười nhẹ một tiếng, hoàng đế nói:" Tả tướng đại nhân hồ đồ rồi. Tô thị có thai, nếu như đại tu cung tẩm, nàng làm sao an thai được? Phải trú tạm ở nơi khác an thai à?"_ Bỗng dưng dừng lại, trong lời nói hoàng đế có thêm hai phần ác ý _" Trường Thu cung của con gái ngươi sao?"
Rõ ràng đã không nhẫn được dò xét của hắn nữa.
Đậu Khoan nghe ra được hoàng đế không vui, liền nghiêm nghị hạ bái, nói "Bệ hạ thứ tội", sau cũng không nhiều lời nữa.
Chuyện này cứ như vậy định xuống, ý chỉ sắc phong được đưa đến Lễ bộ, tiếp đó liền hiệu dụ lục cung, Tô Dư liền thuận thuận lợi lợi nhận Phi vị.
Chi tiết bất thường duy nhất, đại để chỉ có quan viên trong Lễ bộ tâm tư kín đáo mới biết được. Từng chữ trên đạo thánh chỉ kia đều là hoàng đế tự tay viết, trong bút pháp cứng cáp hữu lực, vẫn mơ hồ nhìn ra được sự mừng rỡ.
/99
|