Lục Ninh cùng Lục Viễn bị nhốt trong ký túc xá tập thể của Bình đài căn bản không ý thức được bọn họ mang đến phản ứng bạo phong, ngược lại đang vì việc chọn ca khúc mà đau đầu, từ khi bắt đầu tiến hành thi đấu đến bây giờ, bọn họ đã hát không ít ca khúc, Lục Ninh cảm thấy may mắn là, Lục Viễn không phải đồng bọn chưởng khống dục quá mạnh, yêu thích của hắn đối với âm nhạc cũng không phải xuất phát từ nội tâm, hắn chỉ là coi nó trở thành công tác –
Đương nhiên, sẽ có người nói nếu hắn không phải thật sự yêu âm nhạc, liền vô pháp làm một ca sĩ giỏi, nói thật, Lục Viễn quả thật chẳng phải yêu âm nhạc, thế nhưng hiện tại hắn bắt đầu yêu phần sự nghiệp này.
Mấy việc chọn ca khúc, hắn là giao cho Lục Ninh, thế nhưng một khi ca khúc được định ra, hắn sẽ dùng cố gắng lớn nhất để hát thật tốt, sẽ đem lời ca tiêu hóa nát(1), so sánh kỹ xảo cùng độ thuần thục, hắn không có biện pháp cùng Lục Ninh so, thế nhưng thời điểm ở trên sân khấu, hắn lại chưa từng có một lần hát không xong.
Tiến hành thi đấu đến bây giờ, rất nhiều tuyển thủ đã tiến vào kỳ uể oải, rất nhiều người đều biểu hiện nổi trội xuất sắc trong kỳ trước, kỳ sau cũng có thể tìm đến trạng thái tuyệt hảo, trong khoảng thời gian trung gian này lại rất có thể bởi vì uể oải nôn nóng mà xuất hiện trạng huống, Lục Ninh cùng Lục Viễn không cảm thấy như vậy, nhưng đến khi chân chính chọn ca khúc, mới phát hiện không thông thuận như trước.
Mỗi kỳ cuối tuần này không phải là mười bốn vào mười ba, mười ba vào mười hai, mà là trực tiếp thông qua tiết mục loại bỏ hai người, mười bốn vào mười hai, mà từ một kỳ này bắt đầu, mỗi tuần đều có một chủ đề, chủ đề tuần này là tình yêu.
Đây là một chủ đề vừa đơn giản lại vừa khó khăn, nói nó đơn giản, là vì hiện tại trong các ca khúc được yêu thích, mười bài thì có ít nhất một bài về tình yêu, phạm vi tuyển chọn ca khúc tương đối lớn, nói nó khó, là vì phạm vi rất rộng, chọn ca khúc dễ dàng bị dung tục.
Hai ngày, mỗi người đều có thời gian chuẩn bị hai ca khúc, hoàn hoàn chỉnh chỉnh hai ca khúc, hơn nữa lời bình của giám khảo cũng tường tận hơn so với các kỳ trước, tiết mục tổng cộng bốn giờ rốt cuộc đầy đủ, tổ tiết mục đều nhẹ nhàng thở ra, nhịp độ rõ ràng chậm hơn so với trước kia.
Lúc này, thời gian cho bọn họ cũng dài hơn, phương thức thi đấu không phải pk một với một hay là cái gì, từ trận thi đấu này bắt đầu, sân thi đấu càng thêm rộng, hơn nữa sẽ có thêm hai trăm người vào xem, này hoàn toàn chính là bầu không khí của một hội biểu diễn loại nhỏ!
Mà cũng bắt đầu từ lúc này, tiến thêm một bước suy yếu tác dụng của ban giám khảo để cam đoan tính công bằng của tiết mục, bọn họ ngoại trừ phân tổ sẽ không quyết định được bất cứ điều gì, tuyển thủ lọt vào vòng trong do khán giả ở hiện trường cùng tin ngắn bỏ phiếu của khán giả quyết định, chính là bởi vì có nhiều thành phần tham gia như vậy mới có thể khiến tiết mục này nổi đến tình trạng này.
Lục Ninh cùng Lục Viễn lại vẫn là tổ B, phân tổ là do bốn vị giám khảo cùng nhau quyết định, Lục Ninh nhìn Đan Linh Vi cùng tổ với mình, trào phúng cười cười, hiển nhiên Hà Văn cùng Viên Cẩm là vì bảo vệ cô mới đặt cô với mình cùng Lục Viễn một tổ, phương pháp như vậy khó tránh khỏi khiến y cảm thấy có chút châm chọc.
Buổi diễn hôm nay tổ A cùng tổ B tiến hành quyết đấu, cuối cùng do hai trăm người xem quyết định tổ A thắng hay tổ B thắng, người có tin nhắn bỏ phiếu thấp nhất tổ thua cuộc sẽ bị loại, cuộc thi đấu ngày hôm sau phân tổ không thay đổi, vẫn là hai tổ phần mình giao nhau biểu diễn, tổ thua trận có một người bị loại.
Người xem trong trường quay phân bố từ hai mươi đến năm mươi tuổi, quan tâm đến nhiều lứa tuổi, tự do chọn ca khúc, thậm chí có thể quang minh chính đại kéo phiếu, những thời điểm như thế này, liền hoàn toàn muốn xem lực biểu hiện trên sân khấu của tuyển thủ.
Tổ A lên sân khấu trước, các tổ có thể tự quyết định thứ tự lên sân khấu, nên các thành viên tổ B nhất trí quyết định để Lục Ninh cùng Lục Viễn áp trục, bọn họ ngược lại không quan trọng.
Đợi đến thời điểm bọn họ lên sân khấu, đã là người cuối cùng trong toàn trường, biểu diễn trước bọn họ là Phạm Thi Như tổ A, cô gần như có thể xem là một trong những tuyển thủ có thực lực mạnh nhất, vốn là giáo viên âm nhạc, biểu diễn chính là cấp bậc chuyên nghiệp, một chút cũng không luống cuống.
Lục Ninh cùng Lục Viễn lên đài trong tiếng vỗ tay như sấm đánh sau khi Phạm Thi Như biểu diễn hoàn tất.
Bọn họ mặc áo sơmi trắng giống nhau như đúc, trên quần bò thấp eo màu lam nhạt treo xuống dây xích màu ngân bạch tinh tế, trên chân đeo một đôi giày Martin màu đen, cổ áo sơmi mở ra ba nút thắt, có vẻ vừa đơn giản cá tính lại mang theo dụ hoặc khiến người hét chói tai.
Khúc nhạc dạo là một đoạn đàn piano ngắn, sân khấu tối, một luồng ánh sáng rơi xuống, trong ngọn đèn, ngón tay trắng nõn thon dài của Lục Viễn ấn nhẹ trong hư không.
Khi tiếng ca dần dần vang lên, ngọn đèn mới dừng trên người Lục Ninh, đôi mắt y hơi híp lại, lông mi thon dài tạo thành một mảnh bóng đen.
Tiếng ca của y rất nhẹ, thanh âm lại cực kỳ rõ ràng.
Lại bỗng nhiên, tiếng nhạc đệm vang lên trong giây lát, [Ta yêu hắn] đã qua cải biên trở nên càng thêm kịch liệt, tiếng trống kia phảng phất như đập vào trong lòng người!
“Ta yêu hắn oanh oanh liệt liệt tối điên cuồng,
Giấc mộng của ta dù đổ vỡ cũng sẽ không quên!”
Tiếng ca bùng nổ tràn ngập không gian, thanh âm Lục Ninh dường như cũng mang theo khàn khàn hát lên câu này.
“Ta yêu hắn nghiêng ngả lảo đảo đến tuyệt vọng,
Trái tim của ta thâm thâm thương tổn cũng sẽ không quên!”
Lục Viễn cũng không chút nào kém cỏi, thanh âm của hắn đồng dạng tràn ngập sức bật.
Ca khúc này tên là [Ta yêu hắn], vốn là một nữ ca sĩ hát, Lục Ninh cùng Lục Viễn đem nó biến thành một loại tình yêu gần như tê tâm liệt phế như vậy, giống như ca từ của nó, điên cuồng tuyệt vọng!
Cố Di ngồi trong thính phòng đã rơi lệ đầy mặt, cô căn bản không nhịn được nước mắt, cô cũng không biết vì cái gì, nhìn Lục Ninh cùng Lục Viễn đang biểu diễn trên sân, nghe từng câu “ta yêu hắn”, khóc đến thút thít.
Có lẽ là vì bị cô hưởng, hai cô gái trẻ tuổi bên người cô cũng khóc thành tiếng.
Cố Di nghĩ tới Phí Xuân Lâm, từ sau ngày đó, cô vẫn là lần đầu tiên khóc như vậy, cô kỳ thật không yêu điên cuồng tuyệt vọng như thế, thế nhưng thời điểm cô đang thương tâm, nghe được ca khúc có sức cuốn hút loại này, hoàn toàn khiến cho cô lệ băng.
A Viễn rõ ràng còn chưa từng yêu đương đúng không? Vì cái gì có thể hát thâm tình điên cuồng chân thật tuyệt vọng như vậy?
Cố Di không hiểu, cô chỉ là cảm giác a Viễn hát được quá tốt.
Có ý tưởng như cô không phải chỉ có một, ca khúc không quá nửa, hiện trường cũng đã biến thành đại hợp xướng, không hề thiếu khán giả nam gào thét cùng hai người, đỏ hốc mắt, từng có tình yêu khó quên cũng không phải chỉ có một hai người. Có vài người lớn tuổi rõ ràng là sẽ không thích ca khúc kịch liệt như vậy, lại cũng nhịn không được cảm thấy lo lắng.
Rất lo lắng, ca khúc hát thành như vậy, khiến trong lòng người quá khó chịu.
Ca khúc rốt cuộc đến kết cục, nhịp trống cuối cùng “đông” một tiếng, sau đó chính là yên lặng.
Hai thiếu niên cao gầy thon dài tuấn mỹ cứ như vậy theo nhịp trống lập tức quỳ rạp xuống đất, trong lúc nhất thời, toàn bộ trường quay đều yên tĩnh vô thanh, điên cuồng tuyệt vọng vừa rồi kết thúc, lưu lại là cái gì?
Bọn họ không cách nào hình dung loại cảm giác này, yên tĩnh đại khái ba bốn giây, hiện trường mới vang lên tiếng vỗ tay như sấm đánh.
Khúc ca này nếu đặt trong CD nghe, tự nhiên là nữ ca sĩ uyển chuyển tự nhiên, áp lực tuyệt vọng bi thương càng thúc giục lòng người, thế nhưng live hiện trường, kịch liệt như vậy không thể nghi ngờ càng khiến người rung động!
Sau khi vỗ tay, là thời gian giám khảo bình luận, nói thật, chỉ luận về ca hát mà nói, vô luận là Phạm Thi Như hay là Lục Ninh Lục Viễn, đều hát tương đối xuất sắc, thế nhưng lực biểu hiện trên sân khấu, Phạm Thi Như không có cách nào so sánh được với Lục Ninh Lục Viễn.
Tạ Nhược Gia chưa bao giờ keo kiệt biểu hiện yêu thích của mình đối với Lục Ninh Lục Viễn, “Nghe ca khúc này thật khiến cho người tan nát cõi lòng, các bạn yêu phải người nào mà nói, thân là phái nữ căn bản là luyến tiếc làm hai bạn bị thương, thật sự, tin tưởng tôi……”
Giọng điệu nửa vui đùa khiến mọi người đều nở nụ cười, thế nhưng mọi người đều biết, vô luận là cô hay là Viên Cẩm, đối với phương diện ca hát cũng sẽ không có bao nhiêu chân chính đề cập đến kỹ thuật, cho nên khi đến phiên Hà Văn cùng Nghê Phỉ Lâm đánh giá, hiện trường liền an tĩnh lại.
“Lục Ninh, Lục Viễn” Hà Văn cười nói, “Tôi thực nguyện ý vì các bạn lượng thân tạo ra một bộ album, hai bạn còn ưu tú hơn rất nhiều ca sĩ trong nước đã phát hành đĩa nhạc, nếu tương lai hai bạn bắt đầu có chương trình biểu diễn, tôi nhất định sẽ đi.” Thân là kim bài chế tác, ca sĩ muốn Hà Văn chế tác album cũng không phải chỉ có một hai người, nếu hắn nói ra những lời này, thuyết minh là hắn thật sự đánh giá Lục Ninh cùng Lục Viễn cực kỳ cao.
Nghê Phỉ Lâm càng là mặt cười, “Ca khúc này là tự hai người cải biên sao?”
“Đúng.” Lục Ninh trả lời, “Đương nhiên cũng phải đa tạ thầy Lâm chỉ đạo.” Thầy Lâm y nói là vị chuyên nghiệp Bình đài sắp xếp lên lớp cho các tuyển thủ, thầy Lâm này bị điểm danh trên mặt có chút nóng lên, kỳ thật ông thật sự không có làm cái gì, toàn bộ công tác cải biên hầu như đều là bản thân Lục Ninh hoàn thành ……
Trong lòng Lục Viễn rõ ràng, liếc mắt nhìn thầy Lâm cách đó không xa, trên mặt hơi hơi mang theo ý cười, thầy Lâm này gần như đã trở thành giáo viên riêng của Đan Linh Vi được không, đối với những người khác căn bản không quá phản ứng.
“Cải biên cực kỳ tốt,” Nghê Phỉ Lâm tiếp tục nói, “Nhất là xử lý tại bộ phận cao trào…” Cô cẩn thận so với Hà Văn càng có thành ý, trong bốn giám khảo, Lục Ninh cùng Lục Viễn thích nhất chính là Nghê Phỉ Lâm, cho dù công việc của cô không còn ở trong trạng thái tốt nhất, không sai biệt lắm khoảng năm sáu năm không có ca khúc mới, thế nhưng lại vẫn không ảnh hưởng tới kiến thức vốn có cùng lý giải của cô với âm nhạc.
Nghê Phỉ Lâm lăn lộn trong giới này hai mươi mấy năm, ra mắt từ hơn mười tuổi đến bây giờ, người và việc gặp qua quá nhiều, từng nổi tiếng, cũng từng có khi rất nổi tiếng, khi lại chìm xuống thật sâu, trong bốn vị giám khảo, thái độ của cô là công chính bình thản nhất, mặc kệ là tuyển thủ nào, cô đều đánh giá cực kỳ đúng trọng tâm, từ trước đến nay không quá mức tâng bốc, cũng sẽ không rất đả kích tự tin của tuyển thủ.
Vài phút sau, rốt cuộc đến thời gian khán giả lựa chọn, dưới sự kích động của MC, không khí nhấc lên một đợt tăng vọt, ở giữa thêm thời gian quảng cáo, sắc mặt tuyển thủ tổ A đều gục xuống dưới, ánh mắt Phạm Thi Như nhìn Lục Ninh cùng Lục Viễn quả thực che dấu không nổi không tốt, cười đến rất lạnh.
Phong độ là cái gì? Là thứ đến thời điểm cần che dấu mới lấy ra.
Bởi vì bọn họ đều biết, một màn cuối cùng của Lục Ninh cùng Lục Viễn thật sự là rất phấn khích, bọn họ tuy rằng chờ đợi kết cục phát sinh cái gì ngoài ý muốn, nhưng mà khả năng này dù sao cũng là rất nhỏ, tổ B lấy ưu thế áp đảo thắng tổ A, một tuyển thủ tổ A bị loại.
Có tình huống ngày đầu tiên, đến ngày hôm sau tuyển thủ tổ A càng thêm liều mạng, bởi vì một ngày trước thất bại, tổ A có được một quyền lợi đặc thù, đó chính là sắp xếp thứ tự lên sân khấu của đối thủ! Này không thể nghi ngờ là vô cùng có lợi –
Bọn họ quyết đoán xếp Lục Ninh cùng Lục Viễn mở màn, sợ đặt bọn họ cuối cùng lại để cho bọn họ lưu lại ấn tượng sâu sắc với khán giả, tuyển thủ mở màn đợi đến cuối cùng bắt đầu lựa chọn tổ A hay tổ B, ký ức sẽ khó tránh khỏi có chút mơ hồ.
Rõ ràng chỉ là tuyển thủ giống như bọn họ, lại làm cho bọn họ như lâm đại địch, quả thực khiến những tuyển thủ vốn rất tự tin này cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.
Kỳ thật lên đầu tiên hay lên cuối cùng, đối với Lục Ninh cùng Lục Viễn đều không quan trọng.
Trận này, bọn họ ngoài ý muốn lựa chọn một ca khúc tiếng Anh, tại thời điểm do khán giả tại hiện trường lựa chọn như thế này, hát tiếng Anh kỳ thật cũng không lấy lòng, đặc biệt lựa chọn cũng không phải ca khúc tiếng Anh quen thuộc với mọi người.
Bắt đầu từ trận này, Bình đài đã có đạo cụ bối cảnh, Lục Ninh cùng Lục Viễn trận này tương đối xa xỉ, bố cảnh là một chiếc xe thể thao, xe thể thao màu đỏ rực.
Mà bọn họ vừa ra sân, liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, tây trang giày da, một đầu tóc đen toàn bộ chải về phía sau, đều đeo kính phẳng không gọng, cầm micro đi ra đứng bên cạnh xe thể thao, có một từ gọi là “hương xe mỹ nhân”, nhưng anh đẹp trai đứng bên cạnh xe thể thao đồng dạng cũng thật sự đẹp mắt, khán giả đều sửng sốt một chút, mà nữ khán giả nhìn bọn họ gần như muốn hét lên!
Đại bộ phận nam nhân khi mặc chính trang đều đẹp trai hơn bình thường hai phần, mà Lục Ninh cùng Lục Viễn đã không phải đẹp hơn hai phần, bọn họ trải tóc ra phía sau, lộ ra cái trán rộng cùng mi nhãn tuấn lệ, nhìn thành thục hơn tuổi của bọn họ, có loại anh tuấn khiến người nín thở.
Dàn nhạc hiện trường bắt đầu diễn tấu, hai người tiến lên, bắt đầu hát.
“Right now he’s probably slow dancing, with a bleached-blond tramp……”
Lục Ninh hát câu đầu tiên, khóe môi lại dần dần câu lên, hơi cúi đầu, cầm micro ca hát, cười tà khí đến đòi mạng!
Bởi vì thân thể này của y, cho dù bộ dạng giống Lục Viễn như đúc, cho dù khí chất trầm ổn, chẳng hiểu sao lại vẫn lộ ra tà khí, càng đừng nói lúc này cười như vậy! Bản thân y rất có tâm đắc với diễn vai kẻ xấu, lúc này ý định tà khí, lại là khiến người đui mù, phía dưới không hề thiếu cô nương trẻ tuổi đã nhịn không được che mặt, bởi vì bị nụ cười của y làm cho hai má nóng lên.
Lục Viễn cũng đã mở miệng, hắn vừa mở miệng liền trực tiếp ném kính mắt giống như đang trói buộc xuống hắn, vừa hát vừa đưa tay lau tóc, mái tóc vốn được trải ra phía sau ngay ngắn chỉnh tề lập tức trở nên hơi hơi hỗn độn, khí chất tinh anh trên người do mặc chính trang trở nên vô cùng gợi cảm dụ hoặc, đặc biệt hắn còn kéo caravat, cổ áo nới lỏng ra một nửa.
Lục Ninh lấy micro xuống dưới, lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên lấy từ đằng sau chiếc xe đạo cụ màu đỏ thẫm kia ra một cây gậy bóng chày, trong miệng lại vẫn hát:
“……Carved my name into his leather seat, i took a louisville slugger to both head lights, slashed a hole in all for tires, and maybe next time he’ll think before he cheats!”
Thời điểm hát đến hai câu này, Lục Ninh cùng Lục Viễn đối diện nhau cười, “rầm” một tiếng, cùng nhau đập nát cửa thủy tinh trên xe thể thao!
Chủ đề một kỳ này là tình yêu, ngày hôm qua bọn họ hát [Ta yêu hắn], đó là tình yêu tê tâm liệt phế không hề giữ lại lại bi thương đến tuyệt vọng, hôm nay bọn họ hát [Before he cheats], ca khúc này từ đầu đến đuôi đều tràn ngập châm chọc cùng đùa cợt, tựa như trong ca từ nói vậy, phá nát ghế da thật trong xe kẻ phản bội, đánh nát đèn xe, chọc thủng lốp xe của hắn, đây mới là cái nhìn về tình yêu của bọn họ, Lục Ninh không hề nghĩ đến, ở điểm này, Lục Viễn lại có thể nhất trí với hắn như vậy.
Tổng kết lại kỳ thật chính là một câu, ngươi nếu dám phản bội ta, ngươi mẹ nó cũng đừng nghĩ tới ngày lành.
Quỷ hút máu cảm giác, tình yêu vốn chính là trừng mắt tất báo.
Về phần Lục Ninh, y không phải người tốt, ngươi có gặp qua người xấu nào thánh mẫu rộng lượng tha thứ người tổn thương mình?
Đừng có nằm mơ!
.
(1) Học thuộc nhuần nhuyễn lời hát
[Ta yêu hắn]
[Before he cheats]
Đương nhiên, sẽ có người nói nếu hắn không phải thật sự yêu âm nhạc, liền vô pháp làm một ca sĩ giỏi, nói thật, Lục Viễn quả thật chẳng phải yêu âm nhạc, thế nhưng hiện tại hắn bắt đầu yêu phần sự nghiệp này.
Mấy việc chọn ca khúc, hắn là giao cho Lục Ninh, thế nhưng một khi ca khúc được định ra, hắn sẽ dùng cố gắng lớn nhất để hát thật tốt, sẽ đem lời ca tiêu hóa nát(1), so sánh kỹ xảo cùng độ thuần thục, hắn không có biện pháp cùng Lục Ninh so, thế nhưng thời điểm ở trên sân khấu, hắn lại chưa từng có một lần hát không xong.
Tiến hành thi đấu đến bây giờ, rất nhiều tuyển thủ đã tiến vào kỳ uể oải, rất nhiều người đều biểu hiện nổi trội xuất sắc trong kỳ trước, kỳ sau cũng có thể tìm đến trạng thái tuyệt hảo, trong khoảng thời gian trung gian này lại rất có thể bởi vì uể oải nôn nóng mà xuất hiện trạng huống, Lục Ninh cùng Lục Viễn không cảm thấy như vậy, nhưng đến khi chân chính chọn ca khúc, mới phát hiện không thông thuận như trước.
Mỗi kỳ cuối tuần này không phải là mười bốn vào mười ba, mười ba vào mười hai, mà là trực tiếp thông qua tiết mục loại bỏ hai người, mười bốn vào mười hai, mà từ một kỳ này bắt đầu, mỗi tuần đều có một chủ đề, chủ đề tuần này là tình yêu.
Đây là một chủ đề vừa đơn giản lại vừa khó khăn, nói nó đơn giản, là vì hiện tại trong các ca khúc được yêu thích, mười bài thì có ít nhất một bài về tình yêu, phạm vi tuyển chọn ca khúc tương đối lớn, nói nó khó, là vì phạm vi rất rộng, chọn ca khúc dễ dàng bị dung tục.
Hai ngày, mỗi người đều có thời gian chuẩn bị hai ca khúc, hoàn hoàn chỉnh chỉnh hai ca khúc, hơn nữa lời bình của giám khảo cũng tường tận hơn so với các kỳ trước, tiết mục tổng cộng bốn giờ rốt cuộc đầy đủ, tổ tiết mục đều nhẹ nhàng thở ra, nhịp độ rõ ràng chậm hơn so với trước kia.
Lúc này, thời gian cho bọn họ cũng dài hơn, phương thức thi đấu không phải pk một với một hay là cái gì, từ trận thi đấu này bắt đầu, sân thi đấu càng thêm rộng, hơn nữa sẽ có thêm hai trăm người vào xem, này hoàn toàn chính là bầu không khí của một hội biểu diễn loại nhỏ!
Mà cũng bắt đầu từ lúc này, tiến thêm một bước suy yếu tác dụng của ban giám khảo để cam đoan tính công bằng của tiết mục, bọn họ ngoại trừ phân tổ sẽ không quyết định được bất cứ điều gì, tuyển thủ lọt vào vòng trong do khán giả ở hiện trường cùng tin ngắn bỏ phiếu của khán giả quyết định, chính là bởi vì có nhiều thành phần tham gia như vậy mới có thể khiến tiết mục này nổi đến tình trạng này.
Lục Ninh cùng Lục Viễn lại vẫn là tổ B, phân tổ là do bốn vị giám khảo cùng nhau quyết định, Lục Ninh nhìn Đan Linh Vi cùng tổ với mình, trào phúng cười cười, hiển nhiên Hà Văn cùng Viên Cẩm là vì bảo vệ cô mới đặt cô với mình cùng Lục Viễn một tổ, phương pháp như vậy khó tránh khỏi khiến y cảm thấy có chút châm chọc.
Buổi diễn hôm nay tổ A cùng tổ B tiến hành quyết đấu, cuối cùng do hai trăm người xem quyết định tổ A thắng hay tổ B thắng, người có tin nhắn bỏ phiếu thấp nhất tổ thua cuộc sẽ bị loại, cuộc thi đấu ngày hôm sau phân tổ không thay đổi, vẫn là hai tổ phần mình giao nhau biểu diễn, tổ thua trận có một người bị loại.
Người xem trong trường quay phân bố từ hai mươi đến năm mươi tuổi, quan tâm đến nhiều lứa tuổi, tự do chọn ca khúc, thậm chí có thể quang minh chính đại kéo phiếu, những thời điểm như thế này, liền hoàn toàn muốn xem lực biểu hiện trên sân khấu của tuyển thủ.
Tổ A lên sân khấu trước, các tổ có thể tự quyết định thứ tự lên sân khấu, nên các thành viên tổ B nhất trí quyết định để Lục Ninh cùng Lục Viễn áp trục, bọn họ ngược lại không quan trọng.
Đợi đến thời điểm bọn họ lên sân khấu, đã là người cuối cùng trong toàn trường, biểu diễn trước bọn họ là Phạm Thi Như tổ A, cô gần như có thể xem là một trong những tuyển thủ có thực lực mạnh nhất, vốn là giáo viên âm nhạc, biểu diễn chính là cấp bậc chuyên nghiệp, một chút cũng không luống cuống.
Lục Ninh cùng Lục Viễn lên đài trong tiếng vỗ tay như sấm đánh sau khi Phạm Thi Như biểu diễn hoàn tất.
Bọn họ mặc áo sơmi trắng giống nhau như đúc, trên quần bò thấp eo màu lam nhạt treo xuống dây xích màu ngân bạch tinh tế, trên chân đeo một đôi giày Martin màu đen, cổ áo sơmi mở ra ba nút thắt, có vẻ vừa đơn giản cá tính lại mang theo dụ hoặc khiến người hét chói tai.
Khúc nhạc dạo là một đoạn đàn piano ngắn, sân khấu tối, một luồng ánh sáng rơi xuống, trong ngọn đèn, ngón tay trắng nõn thon dài của Lục Viễn ấn nhẹ trong hư không.
Khi tiếng ca dần dần vang lên, ngọn đèn mới dừng trên người Lục Ninh, đôi mắt y hơi híp lại, lông mi thon dài tạo thành một mảnh bóng đen.
Tiếng ca của y rất nhẹ, thanh âm lại cực kỳ rõ ràng.
Lại bỗng nhiên, tiếng nhạc đệm vang lên trong giây lát, [Ta yêu hắn] đã qua cải biên trở nên càng thêm kịch liệt, tiếng trống kia phảng phất như đập vào trong lòng người!
“Ta yêu hắn oanh oanh liệt liệt tối điên cuồng,
Giấc mộng của ta dù đổ vỡ cũng sẽ không quên!”
Tiếng ca bùng nổ tràn ngập không gian, thanh âm Lục Ninh dường như cũng mang theo khàn khàn hát lên câu này.
“Ta yêu hắn nghiêng ngả lảo đảo đến tuyệt vọng,
Trái tim của ta thâm thâm thương tổn cũng sẽ không quên!”
Lục Viễn cũng không chút nào kém cỏi, thanh âm của hắn đồng dạng tràn ngập sức bật.
Ca khúc này tên là [Ta yêu hắn], vốn là một nữ ca sĩ hát, Lục Ninh cùng Lục Viễn đem nó biến thành một loại tình yêu gần như tê tâm liệt phế như vậy, giống như ca từ của nó, điên cuồng tuyệt vọng!
Cố Di ngồi trong thính phòng đã rơi lệ đầy mặt, cô căn bản không nhịn được nước mắt, cô cũng không biết vì cái gì, nhìn Lục Ninh cùng Lục Viễn đang biểu diễn trên sân, nghe từng câu “ta yêu hắn”, khóc đến thút thít.
Có lẽ là vì bị cô hưởng, hai cô gái trẻ tuổi bên người cô cũng khóc thành tiếng.
Cố Di nghĩ tới Phí Xuân Lâm, từ sau ngày đó, cô vẫn là lần đầu tiên khóc như vậy, cô kỳ thật không yêu điên cuồng tuyệt vọng như thế, thế nhưng thời điểm cô đang thương tâm, nghe được ca khúc có sức cuốn hút loại này, hoàn toàn khiến cho cô lệ băng.
A Viễn rõ ràng còn chưa từng yêu đương đúng không? Vì cái gì có thể hát thâm tình điên cuồng chân thật tuyệt vọng như vậy?
Cố Di không hiểu, cô chỉ là cảm giác a Viễn hát được quá tốt.
Có ý tưởng như cô không phải chỉ có một, ca khúc không quá nửa, hiện trường cũng đã biến thành đại hợp xướng, không hề thiếu khán giả nam gào thét cùng hai người, đỏ hốc mắt, từng có tình yêu khó quên cũng không phải chỉ có một hai người. Có vài người lớn tuổi rõ ràng là sẽ không thích ca khúc kịch liệt như vậy, lại cũng nhịn không được cảm thấy lo lắng.
Rất lo lắng, ca khúc hát thành như vậy, khiến trong lòng người quá khó chịu.
Ca khúc rốt cuộc đến kết cục, nhịp trống cuối cùng “đông” một tiếng, sau đó chính là yên lặng.
Hai thiếu niên cao gầy thon dài tuấn mỹ cứ như vậy theo nhịp trống lập tức quỳ rạp xuống đất, trong lúc nhất thời, toàn bộ trường quay đều yên tĩnh vô thanh, điên cuồng tuyệt vọng vừa rồi kết thúc, lưu lại là cái gì?
Bọn họ không cách nào hình dung loại cảm giác này, yên tĩnh đại khái ba bốn giây, hiện trường mới vang lên tiếng vỗ tay như sấm đánh.
Khúc ca này nếu đặt trong CD nghe, tự nhiên là nữ ca sĩ uyển chuyển tự nhiên, áp lực tuyệt vọng bi thương càng thúc giục lòng người, thế nhưng live hiện trường, kịch liệt như vậy không thể nghi ngờ càng khiến người rung động!
Sau khi vỗ tay, là thời gian giám khảo bình luận, nói thật, chỉ luận về ca hát mà nói, vô luận là Phạm Thi Như hay là Lục Ninh Lục Viễn, đều hát tương đối xuất sắc, thế nhưng lực biểu hiện trên sân khấu, Phạm Thi Như không có cách nào so sánh được với Lục Ninh Lục Viễn.
Tạ Nhược Gia chưa bao giờ keo kiệt biểu hiện yêu thích của mình đối với Lục Ninh Lục Viễn, “Nghe ca khúc này thật khiến cho người tan nát cõi lòng, các bạn yêu phải người nào mà nói, thân là phái nữ căn bản là luyến tiếc làm hai bạn bị thương, thật sự, tin tưởng tôi……”
Giọng điệu nửa vui đùa khiến mọi người đều nở nụ cười, thế nhưng mọi người đều biết, vô luận là cô hay là Viên Cẩm, đối với phương diện ca hát cũng sẽ không có bao nhiêu chân chính đề cập đến kỹ thuật, cho nên khi đến phiên Hà Văn cùng Nghê Phỉ Lâm đánh giá, hiện trường liền an tĩnh lại.
“Lục Ninh, Lục Viễn” Hà Văn cười nói, “Tôi thực nguyện ý vì các bạn lượng thân tạo ra một bộ album, hai bạn còn ưu tú hơn rất nhiều ca sĩ trong nước đã phát hành đĩa nhạc, nếu tương lai hai bạn bắt đầu có chương trình biểu diễn, tôi nhất định sẽ đi.” Thân là kim bài chế tác, ca sĩ muốn Hà Văn chế tác album cũng không phải chỉ có một hai người, nếu hắn nói ra những lời này, thuyết minh là hắn thật sự đánh giá Lục Ninh cùng Lục Viễn cực kỳ cao.
Nghê Phỉ Lâm càng là mặt cười, “Ca khúc này là tự hai người cải biên sao?”
“Đúng.” Lục Ninh trả lời, “Đương nhiên cũng phải đa tạ thầy Lâm chỉ đạo.” Thầy Lâm y nói là vị chuyên nghiệp Bình đài sắp xếp lên lớp cho các tuyển thủ, thầy Lâm này bị điểm danh trên mặt có chút nóng lên, kỳ thật ông thật sự không có làm cái gì, toàn bộ công tác cải biên hầu như đều là bản thân Lục Ninh hoàn thành ……
Trong lòng Lục Viễn rõ ràng, liếc mắt nhìn thầy Lâm cách đó không xa, trên mặt hơi hơi mang theo ý cười, thầy Lâm này gần như đã trở thành giáo viên riêng của Đan Linh Vi được không, đối với những người khác căn bản không quá phản ứng.
“Cải biên cực kỳ tốt,” Nghê Phỉ Lâm tiếp tục nói, “Nhất là xử lý tại bộ phận cao trào…” Cô cẩn thận so với Hà Văn càng có thành ý, trong bốn giám khảo, Lục Ninh cùng Lục Viễn thích nhất chính là Nghê Phỉ Lâm, cho dù công việc của cô không còn ở trong trạng thái tốt nhất, không sai biệt lắm khoảng năm sáu năm không có ca khúc mới, thế nhưng lại vẫn không ảnh hưởng tới kiến thức vốn có cùng lý giải của cô với âm nhạc.
Nghê Phỉ Lâm lăn lộn trong giới này hai mươi mấy năm, ra mắt từ hơn mười tuổi đến bây giờ, người và việc gặp qua quá nhiều, từng nổi tiếng, cũng từng có khi rất nổi tiếng, khi lại chìm xuống thật sâu, trong bốn vị giám khảo, thái độ của cô là công chính bình thản nhất, mặc kệ là tuyển thủ nào, cô đều đánh giá cực kỳ đúng trọng tâm, từ trước đến nay không quá mức tâng bốc, cũng sẽ không rất đả kích tự tin của tuyển thủ.
Vài phút sau, rốt cuộc đến thời gian khán giả lựa chọn, dưới sự kích động của MC, không khí nhấc lên một đợt tăng vọt, ở giữa thêm thời gian quảng cáo, sắc mặt tuyển thủ tổ A đều gục xuống dưới, ánh mắt Phạm Thi Như nhìn Lục Ninh cùng Lục Viễn quả thực che dấu không nổi không tốt, cười đến rất lạnh.
Phong độ là cái gì? Là thứ đến thời điểm cần che dấu mới lấy ra.
Bởi vì bọn họ đều biết, một màn cuối cùng của Lục Ninh cùng Lục Viễn thật sự là rất phấn khích, bọn họ tuy rằng chờ đợi kết cục phát sinh cái gì ngoài ý muốn, nhưng mà khả năng này dù sao cũng là rất nhỏ, tổ B lấy ưu thế áp đảo thắng tổ A, một tuyển thủ tổ A bị loại.
Có tình huống ngày đầu tiên, đến ngày hôm sau tuyển thủ tổ A càng thêm liều mạng, bởi vì một ngày trước thất bại, tổ A có được một quyền lợi đặc thù, đó chính là sắp xếp thứ tự lên sân khấu của đối thủ! Này không thể nghi ngờ là vô cùng có lợi –
Bọn họ quyết đoán xếp Lục Ninh cùng Lục Viễn mở màn, sợ đặt bọn họ cuối cùng lại để cho bọn họ lưu lại ấn tượng sâu sắc với khán giả, tuyển thủ mở màn đợi đến cuối cùng bắt đầu lựa chọn tổ A hay tổ B, ký ức sẽ khó tránh khỏi có chút mơ hồ.
Rõ ràng chỉ là tuyển thủ giống như bọn họ, lại làm cho bọn họ như lâm đại địch, quả thực khiến những tuyển thủ vốn rất tự tin này cảm thấy vô cùng nghẹn khuất.
Kỳ thật lên đầu tiên hay lên cuối cùng, đối với Lục Ninh cùng Lục Viễn đều không quan trọng.
Trận này, bọn họ ngoài ý muốn lựa chọn một ca khúc tiếng Anh, tại thời điểm do khán giả tại hiện trường lựa chọn như thế này, hát tiếng Anh kỳ thật cũng không lấy lòng, đặc biệt lựa chọn cũng không phải ca khúc tiếng Anh quen thuộc với mọi người.
Bắt đầu từ trận này, Bình đài đã có đạo cụ bối cảnh, Lục Ninh cùng Lục Viễn trận này tương đối xa xỉ, bố cảnh là một chiếc xe thể thao, xe thể thao màu đỏ rực.
Mà bọn họ vừa ra sân, liền hấp dẫn toàn bộ ánh mắt, tây trang giày da, một đầu tóc đen toàn bộ chải về phía sau, đều đeo kính phẳng không gọng, cầm micro đi ra đứng bên cạnh xe thể thao, có một từ gọi là “hương xe mỹ nhân”, nhưng anh đẹp trai đứng bên cạnh xe thể thao đồng dạng cũng thật sự đẹp mắt, khán giả đều sửng sốt một chút, mà nữ khán giả nhìn bọn họ gần như muốn hét lên!
Đại bộ phận nam nhân khi mặc chính trang đều đẹp trai hơn bình thường hai phần, mà Lục Ninh cùng Lục Viễn đã không phải đẹp hơn hai phần, bọn họ trải tóc ra phía sau, lộ ra cái trán rộng cùng mi nhãn tuấn lệ, nhìn thành thục hơn tuổi của bọn họ, có loại anh tuấn khiến người nín thở.
Dàn nhạc hiện trường bắt đầu diễn tấu, hai người tiến lên, bắt đầu hát.
“Right now he’s probably slow dancing, with a bleached-blond tramp……”
Lục Ninh hát câu đầu tiên, khóe môi lại dần dần câu lên, hơi cúi đầu, cầm micro ca hát, cười tà khí đến đòi mạng!
Bởi vì thân thể này của y, cho dù bộ dạng giống Lục Viễn như đúc, cho dù khí chất trầm ổn, chẳng hiểu sao lại vẫn lộ ra tà khí, càng đừng nói lúc này cười như vậy! Bản thân y rất có tâm đắc với diễn vai kẻ xấu, lúc này ý định tà khí, lại là khiến người đui mù, phía dưới không hề thiếu cô nương trẻ tuổi đã nhịn không được che mặt, bởi vì bị nụ cười của y làm cho hai má nóng lên.
Lục Viễn cũng đã mở miệng, hắn vừa mở miệng liền trực tiếp ném kính mắt giống như đang trói buộc xuống hắn, vừa hát vừa đưa tay lau tóc, mái tóc vốn được trải ra phía sau ngay ngắn chỉnh tề lập tức trở nên hơi hơi hỗn độn, khí chất tinh anh trên người do mặc chính trang trở nên vô cùng gợi cảm dụ hoặc, đặc biệt hắn còn kéo caravat, cổ áo nới lỏng ra một nửa.
Lục Ninh lấy micro xuống dưới, lui về phía sau hai bước, bỗng nhiên lấy từ đằng sau chiếc xe đạo cụ màu đỏ thẫm kia ra một cây gậy bóng chày, trong miệng lại vẫn hát:
“……Carved my name into his leather seat, i took a louisville slugger to both head lights, slashed a hole in all for tires, and maybe next time he’ll think before he cheats!”
Thời điểm hát đến hai câu này, Lục Ninh cùng Lục Viễn đối diện nhau cười, “rầm” một tiếng, cùng nhau đập nát cửa thủy tinh trên xe thể thao!
Chủ đề một kỳ này là tình yêu, ngày hôm qua bọn họ hát [Ta yêu hắn], đó là tình yêu tê tâm liệt phế không hề giữ lại lại bi thương đến tuyệt vọng, hôm nay bọn họ hát [Before he cheats], ca khúc này từ đầu đến đuôi đều tràn ngập châm chọc cùng đùa cợt, tựa như trong ca từ nói vậy, phá nát ghế da thật trong xe kẻ phản bội, đánh nát đèn xe, chọc thủng lốp xe của hắn, đây mới là cái nhìn về tình yêu của bọn họ, Lục Ninh không hề nghĩ đến, ở điểm này, Lục Viễn lại có thể nhất trí với hắn như vậy.
Tổng kết lại kỳ thật chính là một câu, ngươi nếu dám phản bội ta, ngươi mẹ nó cũng đừng nghĩ tới ngày lành.
Quỷ hút máu cảm giác, tình yêu vốn chính là trừng mắt tất báo.
Về phần Lục Ninh, y không phải người tốt, ngươi có gặp qua người xấu nào thánh mẫu rộng lượng tha thứ người tổn thương mình?
Đừng có nằm mơ!
.
(1) Học thuộc nhuần nhuyễn lời hát
[Ta yêu hắn]
[Before he cheats]
/92
|