Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 28 - Chương 28

/100


2 Replies136. Người nhà

La Duy về đến nhà, La Tắc vừa lúc cũng từ quân doanh Đô Úy trở về, hai huynh đệ gặp nhu ở cửa.

“Đầu ngươi bị sao thế này?” La Tắc liếc mắt một cái liền thấy trán La Duy tím bầm, lập tức trừng mắt hỏi.

“Không có gì ạ.” La Duy vội cười: “Chúng ta vào nhà rồi nói.”

“Có phải ai đánh ngươi hay không?” La Tắc thấy trán La Duy tím bầm đến kỳ lạ: “Lam, ngươi nói đi, đã có chuyện gì?” Xem ra La Duy muốn đánh trống lảng, La Tắc liền hỏi Vệ Lam phía sau La Duy.

Lúc ở trong xe ngựa, Vệ Lam đã giúp La Duy đánh tan máu bầm một lúc lâu, khi hắn đứng ngoài cung chờ La Duy, cũng đã nghe nói chuyện Lý phi giáo huấn La Duy. Nếu không phải hắn không thể vào hoàng cung, xông vào đó sẽ đem tới thêm tai họa cho La gia, thì Vệ Lam thật muốn vào xem La Duy thế nào. Chờ khi La Duy từ trong cung đi ra, trên trán bôi rượu thuốc, vết máu bầm nhìn thấy rõ ràng, trái tim Vệ Lam tựa như bị ai bóp nghẹn.

“Đi thôi.” La Duy tiến lên kéo La Tắc vào trong phủ: “Chẳng lẽ chúng ta cứ đứng ở cửa lớn nói chuyện sao?”

La Tắc bị La Duy kéo vào tướng phủ, vào phủ rồi liền dừng lại nói: “Được rồi, hiện tại chúng ta đã ở trong nhà, ngươi nói cho ta biết, đã có chuyện gì xảy ra?”

La Duy nhìn hạ nhân bên cạnh cùng La Tắc, liền kéo La Tắc tiếp tục đi về phía trước, nhỏ giọng nói: “Đệ gây họa trong cung, nên dập đầu nhận tội.”

“Ngươi ngốc à?” La Tắc cũng không quan tâm La Duy gây ra tai họa gì, nhìn La Duy nói: “Dập đầu cũng mạnh đến nỗi sứt đầu mẻ trán sao?!”

“Nếu không thì đệ sẽ phải chịu đòn.” La Duy nói: “Thà rằng dập đầu vài cái còn hơn.”

“Ngươi chọc tới ai?” La Tắc hỏi.

“Lý phi ạ.” La Duy thì thầm với La Tắc: “Hôm nay đệ bế Thập hoàng tử không chắc, thiếu chút nữa ngã.”

“Ngươi.” La Tắc hít một ngụm lãnh khí: “Ngươi không có việc gì thì đi bế tiểu hài tử của người ta làm cái gì?”

“Bệ hạ và cô cô đều bảo đệ bế nó một chút mà.” La Duy nói: “Sao đệ có thể không làm.”

“Vậy Lý phi kia làm gì với ngươi?” La Tắc càng tức giận: “Nàng hẳn là nói bệ hạ hãy bỏ qua đi chứ?!”

“Đi nào, đi nào.” La Duy quay đầu, ý bảo Vệ Lam vào viện trước, y kéo La Tắc đi thỉnh an Phó Hoa.

“Trong cung đúng là chẳng có người tốt!” La Tắc căm giận bất bình, nói đến đề tài trong cung, giọng nói lớn lên không ít: “Cô cô cứ để mặc ngươi bị nữ nhân kia giáo huấn sao?”

“Nói nhỏ thôi!” La Duy sợ La Tắc nói lớn quá: “Người ta cũng là nương nương trong cung, cô cô sao có thể giúp đệ? Việc này đã qua rồi, nhị ca cũng đừng náo loạn.”

“Không được.” La Tắc nói: “Lý gia là gì cơ chứ? Không phải chỉ mới sinh một hoàng tử sao? Là ông trời à?”

“Đừng nói nữa!” La Duy che miệng La Tắc: “Tai vách mạch rừng, lời này truyền ra ngoài thì phải làm sao?!”

La Tắc tránh khỏi tay La Duy: “Đây là nhà mình, ngươi sợ cái gì?”

“Nó biết sợ, so với kẻ không sợ trời không sợ đất như ngươi thì tốt hơn nhiều!”

Hai huynh đệ cùng quay đầu, liền thấy La Tri Thu đứng cách đó không xa, trầm mặt nhìn hai người bọn họ.

“Cha.” La Tắc nói: “Cha cũng về rồi sao?”

“Phụ thân.” La Duy cung kính hành lễ với La Tri Thu.

La Tri Thu đi đến, nhìn kỹ trán La Duy, hỏi: “Có mùi rượu thuốc, đã bôi thuốc rồi à?”

“Vâng.” La Duy nói: “Bệ hạ đã gọi thái y tới xem qua cho hài nhi, cô cô cũng cho thuốc.”

La Tri Thu hôm nay tới nha môn Thượng Thư tỉnh bàn công việc, nghe chuyện La Duy bị Lý phi giáo huấn trong cung, còn bị thương, không còn tâm trạng nghĩ đến công việc. Bệnh tình La Duy cho tới hôm nay cũng không tốt lên, tâm tư nặng nề, hơn nữa lại bị thương, nếu bệnh chồng thêm bệnh thì biết phải làm sao, La Tri Thu vội vàng hồi phủ. Trên đường hồi phủ, La Tri Thu nghĩ nếu La Duy còn chưa về nhà, ông sẽ vào cung tìm, hôm nay dù thế nào cũng không thể để La Duy phải đợi trong cung.

“Cha, Lý phi kia…”

“Câm miệng!” La Tri Thu mắng La Tắc: “Chuyện trong cung ngươi cũng dám bàn luận sao?!”

“Chúng ta đi gặp mẫu thân đi.” La Duy sợ La Tắc cãi lại La Tri Thu, vội vàng kéo La Tắc đi.

Phụ tử ba người đi đến chính viện của La Tri Thu và Phó Hoa, La Duy đứng ở hành lang, nhỏ giọng nói: “Con không vào đâu, sẽ ở ngoài thỉnh an mẫu thân, để…” Y chỉ cái trán của mình: “Để mẫu thân không lo lắng.”

“Ba cha con cùng về sao?” Phó Hoa lại từ cửa bên đi vào chính viện, phía sau còn có vài nha hoàn và bà vú già.

La Duy liền trốn phía sau La Tắc.

“Đầu Duy nhi làm sao vậy?” Phó Hoa chưa đến lúc già cả mắt mờ, chưa tới gần ba cha con đã lên tiếng hỏi.

“Chúng ta đi vào rồi nói.” La Tri Thu biết không giấu được, liền dứt khoát gọi cả nhà vào phòng kể tỉ mỉ.

“Đau không?” Phó Hoa kéo La Duy lại gần, làm y hệt La Tri Thu lúc trước, tinh tế nhìn vết thương trên trán La Duy, thân thiết hỏi một câu.

“Không đau ạ.” La Duy đột nhiên cảm thấy chua xót, nhưng vẫn cười với Phó Hoa: “Đã bôi thuốc rồi, hai ngày nữa sẽ không có việc gì.”

“Bây giờ ngươi cứ ra khỏi cửa là ta lại lo lắng.” Phó Hoa nói: “Duy nhi, trước khi thân mình ngươi khỏe lên, thì cứ ở trong phủ nghỉ ngơi đi.”

“Tiểu Duy không muốn ngồi tù.” La Tắc bật cười nói với Phó Hoa: “Nương, người muốn giam con lại hay sao?”

“Nói nhiều!” Phó Hoa trừng mắt nhìn y, rồi lại hối hận nói: “Ta thực hối hận khi ngày xưa không để Duy nhi luyện chút võ nghệ!”

“Nó không thể luyện võ.” La Tắc nói: “Trước đây nó có triệu chứng bệnh suyễn, sao có thể luyện võ được?”

“Mẫu thân và nhị ca yên tâm.” La Duy cười nói: “Bên cạnh con có Vệ Lam rồi.”

“Công phu của Lam tất nhiên không tồi.” La Tắc nói: “Nhưng hắn không thể cùng tiến cung.”

“Trong cung có thị vệ.” La Tri Thu thấy La Tắc lại muốn buông lời hỗn trướng, liền mở miệng nói: “Có tiểu thái giám hầu hạ, Vệ Lam đi vào làm cái gì? Vũ Hiên, ngươi là thần tử, đừng cứ mở miệng là lại trong cung trong cung, đây là bất kính, ngươi muốn vi phụ nói bao nhiêu lần ngươi mới hiểu?”

“Mỗi người bớt vài câu đi.” Phó Hoa thấy La Tri Thu lại muốn mắng La Tắc, liền tìm cách hoà giải: “Tắc nhi cũng chỉ là lo lắng cho Duy nhi thôi mà.”

Quản gia lúc này đứng ở ngoài cửa, lớn tiếng nói: “Tam công tử, Lâm thái y trong cung muốn gặp ngài.”

“Có thể là bệ hạ phái tới.” La Duy vội đứng dậy nói: “Cha, mẫu thân, nhị ca, con phải đi xem thế nào.”

“Ngươi đi đi.” La Tri Thu nói, La Duy bị thương, trong lòng Hưng Võ đế sẽ không dễ chịu, phái thái y đến đây xem xét, cũng hợp tình hợp lý.

“Mời Lâm thái y vào trong viện của ta.” La Duy ra khỏi phòng, liền phân phó cho quản gia.

“Tiểu nhân lập tức sẽ đi.” Quản gia chạy đi đón Lâm thái y.

Nỗi lo của La Duy

Khi La Duy đi trở về viện, Vệ Lam đã đứng trước cửa: “Sao không vào nhà?” La Duy liền nói: “Ở đây lạnh lắm đấy.”

Vệ Lam nói: “Ta không lạnh.”

“Công tử.” Lúc này Lâm thái y cũng đến, thấy La Duy đứng trước cửa viện, vội vàng hành lễ.

“Lâm thái y, mời vào.” La Duy mời thái y vào.

Trong thư phòng, Tiểu Tiểu đã đặt vài cái lò sưởi, toàn bộ thư phòng ấm áp như xuân

Vệ Lam đứng canh bên ngoài.

“Ngồi đi.” La Duy mời Lâm thái y ngồi xuống, tự tay rót một chén trà nóng cho Lâm thái y.

Lâm thái y liên thanh nói không dám, nâng chung trà lên uống một ngụm.

“Từ trắc phu nhân bệnh thế nào?” La Duy lúc này mới hỏi.

“Hạ quan đã hỏi thăm qua.” Lâm thái y nói: “Cái thai của Từ trắc phu nhân hẳn là giữ lại được rồi.”

“Hẳn là?” La Duy nói: “Tức là chưa đảm bảo?”

“Chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, cái thai của Từ trắc phu nhân sẽ bình an vô sự.” Lâm thái y vội đáp.

“Ngươi không có cơ hội tự mình xem xét sao?” La Duy hỏi.

“Hạ quan không được hoàng hậu nương nương sai khiến, cho nên không thể tới điện Khuynh Văn.”

“Chuyện này không khó.” La Duy nói: “Ngày mai ta sẽ tới chỗ nương nương xin ý chỉ, ngươi tự tới điện Khuynh Văn một chuyến, ta muốn xác định chuyện Từ trắc phu nhân vô sự.”

“Vâng, hạ quan rõ rồi.”

“Ta làm chuyện này không phải vì chính mình.” La Duy biết Lâm thái y sẽ nghi ngờ, vì sao y lại quan tâm đến trắc thất của một hoàng tử, liền giải thích với Lâm thái y: “Ta cũng là vì hoàng hậu nương nương mà suy nghĩ, ngày ấy khi Thập hoàng tử sinh ra, Từ trắc phu nhân phát bệnh, không có thái y đến đúng lúc, nếu Từ trắc phu nhân gặp chuyện không may, nương nương sẽ bị chỉ trích.”

“Vâng, vâng.” Lâm thái y vội đáp lời. Ông là do La Tri Thu tiến cử vào cung, lại được La Tri Thu phân phó, thường xuyên đến điện Trường Minh xem xét tình hình của La Duy, chính bản thân Lâm thái y cũng chưa nghĩ đến, ông lại trở thành con mắt của La Duy trong hoàng cung. Sau khi giúp La Duy làm một chuyện, cầm phần thưởng đầu tiên của La Duy, Lâm thái y liền biết, bản thân từ này về sau sẽ cột chặt với La Duy.

“Lý quý phi sinh hoàng tử, vị này vẫn là phi tử tổng quản hậu cung.” La Duy nói: “Ngươi cũng biết, nương nương hiện nay càng không thể để người khác bắt được một chút sai lầm nào.”

“Hạ quan biết ý định của công tử.” Lâm thái y nói, ông không toàn tin lời La Duy, nhưng Lâm thái y là người thông minh, đối với lời nói của La Duy, ông cũng không suy nghĩ nhiều. La Tri Thu bảo ông giúp đỡ La Duy, nghĩa là tả tướng đã có ý để đứa con trai này kế thừa mình, La Duy từ hiện tại cho đến rất nhiều năm sau này, sẽ là chủ tử của ông, ông không cần đắn đo chọn chủ tử nữa, chỉ cần nghe lệnh mà làm. Như vậy chủ tử mới có thể tin dùng ông, ông cũng sẽ được bình an vô sự cho đến ngày cáo lão hồi hương.

La Duy như thường lệ cho Lâm thái y tiền thưởng, để Lâm thái y hồi cung.

“Vậy hạ quan cáo lui.” Lâm thái y nói.

“Hôm nay ngươi hãy chép lại đơn thuốc của Từ trắc phu nhân.” La Duy suy nghĩ một hồi, vẫn nói: “Ta sẽ tìm người quan sát.”

“Vâng.” Lâm thái y lĩnh mệnh, tam công tử này làm việc quá mức cẩn thận, nhưng đồng thời cũng dám nhúng tay vào chuyện trong cung, trước mặt loại người này, Lâm thái y không dám có sai lầm.

La Duy sai Thất Tử đưa Lâm thái y ra khỏi phủ. Y thật sự lo lắng cho hài tử trong bụng Từ thị, không phải vì hoàng hậu, cũng tuyệt đối không phải do thông cảm với Long Huyền.

Long thị hoàng tộc từ trước luôn coi trọng con nối dòng, nếu xảy ra chuyện sinh non hoặc sảy thai, thành viên hoàng tộc đều sẽ tới chùa Nguyệt Châu ở phía đông tu một thời gian, gọi là tẩy hối. Khi La Duy nghe nói thai nhi trong bụng Từ thị khó giữ, phản ứng đầu tiên là, nếu thai nhi này không thể giữ được, Long Huyền có thể lấy danh nghĩa tẩy hối mà ra khỏi hoàng cung, rời khỏi thượng đô. Nguyệt Châu cách kinh đô không xa, nhưng Long Huyền rời thượng đô, thoát khỏi tầm nhìn của y, La Duy biết y không thể dõi theo Long Huyền. Từ thị không thể xảy ra chuyện gì, mặc kệ như thế nào, cũng phải bảo vệ hài tử của nàng bình an, La Duy hiện tại chỉ có ý tưởng này. Kiếp trước, con trai trưởng của Long Huyền trưởng thành, cùng Trữ Phi học võ, là một tướng soái tài năng, kiếp này tuy còn chưa sinh ra nhưng đã rơi vào hung hiểm.

“Công tử.” Vệ Lam mang thuốc vào, thấy La Duy nhìn bàn nhỏ ngẩn người, liền hỏi: “Ngươi làm sao vậy?”

“Không có gì.” La Duy phục hồi tinh thần, nhìn bát thuốc trong tay Vệ Lam: “Lại phải thuốc uống à?”

Vệ Lam gật đầu: “Thừa dịp còn nóng, mau uống đi.”

La Duy không sợ đắng, cầm lấy bát thuốc, ngửa cổ, chỉ mấy ngụm đã uống hết thứ nước màu nâu này.

Vệ Lam đưa hộp mứt quả tới, nói: “Hôm nay Thất Tử hỏi Ngụy thái y có thể bốc thuốc bớt đắng cho công tử được hay không.”

La Duy miệng ngậm mứt hoa quả hỏi: “Ngụy thái y nói sao?”

Vệ Lam lắc đầu.

“Trên đời này có loại thuốc nào không đắng?” La Duy nói: “Thất Tử này lúc nào cũng có những suy nghĩ kỳ lạ, Lam, về sau ngươi đừng đi với nó nhiều, sẽ thành ngốc đấy.”

“Thất Tử rất thông minh.” Vệ Lam thì thầm.

“Đúng vậy.” La Duy cười: “Trong mắt ngươi còn có kẻ ngốc nghếch sao?”

“Đầu còn đau không?” Vệ Lam cất bàn nhỏ, đi đến bên cạnh La Duy: “Ta lại xoa bóp cho ngươi nhé?”

“Thôi.” La Duy nói: “Chỉ bầm một chút, các ngươi cứ rối lên như thế để làm gì? Có lẽ ngày mai là khỏi, tuy rượu thuốc này mùi hơi khó chịu.”

“Chịu khó đi.” Vệ Lam nói: “Không phải trước khi ngủ còn phải bôi thuốc lần nữa sao?”

“Đúng vậy, lại còn một bát thuốc nữa đang chờ ta trước khi ngủ cơ.” La Duy vỗ nhè nhẹ lên bàn: “Thật đáng ghét.”

“Nếu thấy phiền, ngươi hãy nhanh chóng điều dưỡng cho thân thể khỏe lên!” La Tắc nói rồi bước vào.

“Nhị công tử.” Vệ Lam vội hành lễ với La Tắc.

“Được rồi, Lam.” La Tắc vung tay lên, nhìn Vệ Lam nói: “Nhìn thấy ta không cần đa lễ như vậy, ta không chú trọng việc đó. Ta còn phải nhờ ngươi chăm sóc Tiểu Duy mà.”

“Lam vẫn luôn chăm sóc đệ.” La Duy nói: “Sao nhị ca lại không biết?”

“Ta còn chưa nói cái gì…” La Tắc nói: “Ngươi đã ngay lập tức bênh vực hắn như vậy. Lam à, về sau ta ít nói chuyện với ngươi thì hơn, chứ lỡ ta nói gì sai, Tiểu Duy sẽ không bỏ qua cho ta mất.”

Vệ Lam không quen đùa vui cùng người khác, bị câu nói đùa của La Tắc làm cho cứng đờ, không biết phải nói gì.

“Lam.” La Duy giải vây giúp Vệ Lam: “Ngươi đi xem súp của ta nấu xong chưa đi.”

La Tắc nhìn Vệ Lam ra ngoài, lắc đầu cười cười, nói với La Duy: “Ảnh vệ Kỳ Lân ở dược trang Hiểu Nghĩa ta đều đã xem qua, đều là người không nói nhiều, thế nhưng người không biết đùa như Lam, thì ngoài hắn ra không còn ai khác.”

“Nhị ca sao lại nói vậy?” La Duy thu lại ý cười trên mặt: “Ảnh vệ Kỳ Lân đã không còn tồn tại, Vệ Lam không quen nói đùa, từ nay về sau huynh đừng đùa giỡn với hắn nữa, hắn sẽ tưởng thật.”

“Ta sai rồi.” La Tắc nhận lỗi, nói: “Ta quên là Lam được Tam đệ của ta che chở, về sau sẽ không quên nữa.” Hiện tại khi đã trở nên thân thiết với La Duy, La Tắc rốt cuộc không nghiêm mặt với La Duy nữa, mà lộ ra chút tính cách lưu manh càn quấy.

“Nhị ca tìm đệ có việc gì ạ?” Đối với phát hiện này, La Duy thấy thật buồn cười, lại cao hứng, y thích Nhị ca như vậy.

Ca ca bảo vệ ngươi một đời

Cứ cách năm năm, khi tới gần tết Âm lịch, bãi săn Tây Sơn phía tây ngoại ô thượng đô lại bắt đầu mùa săn bắn. Mùa săn bắn không nhằm tính xem săn được bao nhiêu con thú, mà mang tính tượng trưng, năm đầu tiên khi hoàng thất bái tế tổ tông, Hoàng đế tự tay dâng tế đài, cho thấy Long thị hoàng tộc tử tôn hậu đại, nhưng không quên tổ tiên Long thị là do chém giết đẫm máu mới có được thiên hạ.

Tây Sơn trong ngày săn bắn, hoàng hậu phi tần nơi hậu cung, các thê thiếp của các hoàng tử đều phải tham dự, đây cũng là cơ hội để nữ tử vùi mình chốn thâm cung suốt năm năm có cơ hội duy nhất ra ngoài.

La Duy nghe La Tắc nói lên Tây Sơn săn bắn, mới nhớ đã một năm trôi qua, mùa săn bắn ở Tây Sơn lại bắt đầu.

“Tiểu Duy, ngươi đã ở trong cung lâu ngày.” La Tắc nói với La Duy: “Ngươi giúp ca hỏi thăm một chút, lúc này có bao nhiêu nương nương trong cung muốn đi, ta phải có chuẩn bị trước.”

“Lần săn bắn này do nhị ca phụ trách sắp xếp ạ?”

“Đô Úy doanh của ta luôn luôn phụ trách thủ vệ mà.” La Tắc nói: “Sắp xếp là do Tín vương gia sắp xếp.”

Tín vương Long Di, trong số huynh đệ đông đảo của Hưng Võ đế, là một người được Hưng Võ đế tín nhiệm, La Duy liền nói: “Vậy nhị ca đợi tin của vương gia, hắn nói cái gì thì huynh làm cái đó.”

“Nhưng vấn đề là hắn không nói ra.” La Tắc nghĩ đến Tín vương gia không lạnh không nóng kia liền sốt ruột: “Vương gia chỉ cho ta một câu, Tiểu Duy ngươi đoán xem là gì.”

“Là gì?” La Duy sao có thể đoán ra.

“Tín vương gia nói…” La Tắc học âm điệu của Tín vương gia: “La tướng quân, ngươi tự xem rồi xử lý đi.”

“Vương gia nói như vậy với huynh?” La Duy không thể không suy nghĩ, Tín vương có ý tứ gì? Là tin tưởng nhị ca y, hay là đến lúc xảy ra chuyện gì, Tín vương sẽ đem tất cả đổ lên đầu Nhị ca?

“Đúng, hắn nói vậy đấy, ta hỏi hắn vài lần, lần nào cũng trả lời ta như thế.” La Tắc nói.

“Vương gia tin tưởng nhị ca, vậy nhị ca hãy cố làm cho thật tốt.” La Duy nói: “Thế nhưng huynh làm bất cứ chuyện gì, đều phải báo hết cho Tín vương gia.”

“Chuyện gì cũng phải báo à?”

“Vâng, mỗi một chuyện, không kể lớn nhỏ. Như thế cũng là tôn trong Tín vương gia.”

“Được rồi, nghe lời ngươi.” La Tắc nói: “Ta thì không quan trọng, chỉ cần Tín vương gia không chê ta phiền là tốt rồi.”

“Hắn ngại nhị ca phiền, nhị ca cũng phải đi.” La Duy nói: “Không thì khi xảy ra chuyện, chẳng phải Nhị ca sẽ phải gánh vác hết một mình sao?”

La Tắc nhíu mày: “Tín vương gia có ý này?”

“Mặc kệ vương gia có ý này hay không.” La Duy nói: “Nếu thực sự xảy ra chuyện, hậu quả chính là như vậy, nhị ca cẩn thận một chút vẫn hơn.”

La Tắc nhìn La Duy xua tay: “Hoàng gia săn bắn có thể xảy ra chuyện gì? Trước đó đã có thông báo, dân chúng hiện tại đã không còn ở Tây Sơn, ngày săn bắn, bên ngoài bãi săn chỉ có binh lính canh gác, có thể ra xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn?”

La Duy nói: “Đều nói vây chật như nêm cối, ruồi bọ cũng không bay vào được, Nhị ca, nếu thực sự nước đến, binh sĩ có thể phòng được sao? Đừng nói là ruồi bọ, theo đệ thấy là cả một đám chim ưng cũng có thể bay vào Tây Sơn đấy.”

La Tắc nói: “Tiểu Duy, ngươi đang tính toán, nghiền ngẫm từng chữ một đấy à.”

“Không cầu có công, nhưng cầu vô sự.” La Duy nói: “Nhị ca hãy nhớ kỹ lời đệ nói, việc lớn việc nhỏ đều phải nói cho Tín vương gia một tiếng.”

“Ta biết rồi.” La Tắc hiện tại cũng tin lời La Duy, không thì hắn sẽ không cố ý chạy nói chuyện với La Duy: “Vậy ngươi cứ thay ta hỏi thăm trong cung một chút xem sao.”

“Không nên hỏi, nhị ca cứ coi tất cả các cung nương nương trong cung đều đi là được rồi.” La Duy nói.

“Tất cả đều đi?”

La Duy nói: “Chuẩn bị là chuyện của nhị ca, có đi hay không là chuyện của các nương nương, nhị ca để ý tâm tư của họ làm gì?”

“Là như vậy à.” La Tắc lại gần La Duy: “Kỳ thật ta chỉ là ngại phiền, thật muốn giống đại ca, chỉ huy quân đội bên ngoài, thế mới gọi là thống khoái!”

La Duy chỉ cười khổ, nếu trong tay La Tắc không có quân Đô Úy, như vậy thái tử, La gia ở kinh đô vốn không có binh mã tin cậy. Ra ngoài làm tướng? Cứ cho là sau này thái tử có thể đăng cơ làm vua, cũng sẽ không cho La Tắc rời khỏi kinh đô.

“Sao không nói gì?” La Tắc hỏi.

“Nhị ca cứ chuẩn bị cho tốt đi.” La Duy nói: “Chuyện lần này liên quan đến hoàng gia, nhất định không thể xảy ra việc ngoài ý muốn.”

“Yên tâm.” La Tắc đưa tay véo mũi La Duy “Nhị ca ngươi vẫn phải có trách nhiệm chứ.”

“Đúng vậy.” La Duy che cái mũi của mình ngửa ra sau, né tránh La Tắc: “Nhị ca ra trận luôn giết chết quân địch, việc hộ vệ cỏn con chẳng lẽ không làm nổi sao? Tiểu đệ tin nhị ca.”

“Khuôn mặt vẫn lạnh như thế.” La Tắc chạm vào làn da băng lãnh của La Duy, trong lòng không dễ chịu, y mới đợi trong phòng có một lát đã nhiễm lạnh, trên người La Duy chẳng có tí thân nhiệt nào.

“Đệ không lạnh.” La Duy nói: “Trong phòng ấm áp như vậy mà.”

“Ngươi phải ăn nhiều cơm một chút.” La Tắc nắm tay La Duy, cứ như một khối băng: “Ngươi cứ như vậy, thân thể vẫn không khỏe lên được, nên làm sao bây giờ?”

“Ăn chứ, sao đệ lại không ăn?” La Duy nhìn La Tắc cười: “Chờ khi thời tiết ấm lên sẽ tốt hơn thôi.”

“Sang năm mới, trong nhà sẽ làm lễ Phật.” La Tắc nói: “Nương nói, giúp ngươi trừ xui xẻo, một năm nay uống thuốc thay cơm, sang năm nếu vẫn thế thì chẳng hay ho chút nào.”

“Chỉ cần mẫu thân và nhị tẩu không mệt, làm lễ Phật dài một chút cũng tốt, phù hộ cả nhà chúng ta sang năm đều có thể bình an vô sự.”

“Tiểu tử này!” La Tắc nhìn La Duy nghiêm túc nói: “Nếu sớm biết sau khi ngươi hiểu chuyện, lại gặp nhiều tai nạn đến thế, ta thà rằng cứ để ngươi không thông suốt như vậy, ta và đại ca mặc kệ như thế nào, cũng có thể bảo vệ ngươi cả đời.”

“Nhị ca…” La Duy gọi La Tắc một tiếng, có chút tâm tình không thể dùng ngôn ngữ nói ra.

“Lát nữa hãy uống hết một bát súp.” La Tắc nói: “Trước khi ngủ phải uống thuốc, đừng bắt Vệ Lam vạn sự phải theo ngươi, ngươi sẽ không nghe lời thái y. Cha nói ngươi tâm tư quá nặng, Tiểu Duy, ngươi có cái gì phiền não thế? Cha là thừa tướng, hai ca ca làm tướng quân còn không bảo hộ được ngươi sao?”

“Đệ không suy nghĩ gì đâu.” La Duy cúi đầu nói: “Đệ sẽ chú ý dưỡng bệnh.”

“Vậy ngươi hãy nghe lời ta, ở nhà nghỉ ngơi đi, chuyện bên ngoài đừng quan tâm.” La Tắc nói: “Hôm nay nương nói cũng đúng, hiện tại ngươi cứ ra khỏi cửa, là chúng ta đều không yên lòng.”

“Vậy bãi săn Tây Sơn thì sao?”

“Thân thể ngươi như vậy còn dám đến Tây Sơn hóng gió?” La Tắc lập tức nói: “Nhị ca nghe lời ngươi, mọi chuyện đều sẽ bẩm báo cho Tín vương gia, cũng sẽ cẩn thận làm việc, ngươi đừng nghĩ nhiều, nghỉ ngơi đi, được chứ?”

“Vâng.” La Duy không có hứng thú với chuyện săn bắn, chỉ là nhị ca y phải gánh vác công sự, y mới nghĩ nhiều như vậy. Hoàng gia săn bắn, đến lúc thì hộ vệ Võ Lâm quân cũng sẽ trình diện, chỉ cần Nhị ca để ý công việc, hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

“Vậy ngày mai cứ đợi ở nhà.”

“Nhị ca không muốn biết có bao nhiêu nương nương tới bãi săn nữa à?”

“Xú tiểu tử!”

Bãi săn Tây Sơn

La Duy quả thật đã đợi trong tướng phủ, không hề đi ra ngoài.

Hưng Võ đế lại phái thái y đến xem bệnh cho La Duy, ban cho không ít đông trùng hạ thảo, Bạch Thuật Phục Linh rồi mấy thứ đại bổ, chỉ hận không thể tới thăm La Duy.

Ngụy thái y lại đổi đơn thuốc, ông mỗi lần đều nói với Hưng Võ đế và La Tri Thu là, thân thể La Duy đang khỏe lên, chỉ cần từ từ nghỉ ngơi, không nên gấp gáp.

Khi Ngụy thái y ở đây, ba ngày này, cuộc săn bắn năm năm một lần ở Tây Sơn của Long thị hoàng tộc bắt đầu.

Quân cận vệ hoàng gia, Võ Lâm quân thủ hộ bên cạnh Hưng Võ đế cùng hoàng thất, quân Đô Úy của La Tắc phụ trách an toàn bên ngoài bãi săn.

La Tắc nhớ kỹ lời của La Tri Thu và La Duy, xem lại một vòng lính gác bên ngoài, bản thân mang theo một đội binh mã, đi xung quanh phía ngoài Tây Sơn, không dám thả lỏng, sợ có người trà trộn vào bãi săn.

“Tướng quân, bên trong có tiếng pháo.” Có người nghe được tiếng phảo trong bãi săn, liền nói với La Tắc.

La Tắc tất nhiên cũng nghe được tiếng pháo vang, nói với các thủ hạ: “Buổi săn bắn bắt đầu, mọi người chịu khó một hôm, sau hôm nay ta sẽ để các ngươi về nhà.”

Vì Tây Sơn săn bắn, quân Đô Úy đã một tháng không được nghỉ ngơi, nghe La Tắc nói, đều rất cao hứng. Có người nịnh nọt La Tắc: “Tướng quân mấy ngày nay cũng vất vả, qua hôm nay cũng có thể nghỉ một chút.”

La Tắc nói: “Chúng ta đều trở về với lão bà hài tử, để quân doanh trống rỗng phải không? Bệ hạ có thể bỏ qua cho ta sao? Ý kiến vớ vẩn!”

Một đội binh tướng cùng nhau cười, chỉ là không dám cất tiếng cười to, đều đem tiếng cười áp đến thấp nhất.

“Tướng quân, chúng ta đi những chỗ nào?” Thiên tướng Tô Tĩnh dẫn đường quay đầu hỏi La Tắc.

La Tắc nhìn chung quanh, yên tĩnh không tiếng động, nói với Tô Tĩnh: “Chúng ta cứ đi khắp nơi, ngươi đi trước dẫn đường đi.”

Tô Tĩnh không nhiều lời nữa, chỉ tiến về con đường phía trước, phía sau La Tắc cùng đám người đùa giỡn, hắn lại không nói một lời.

Đoàn người đi một hồi lâu, đi tới phía đông Tây Sơn.

“Sao lại đến chỗ này?” La Tắc nhìn sơn cốc phía trước, hỏi Tô Tĩnh: “Chỗ này không chặn đường sao?”

Tô Tĩnh lúc này mới quay đầu nói: “Bãi săn có một con đường nhỏ, mạt tướng hôm nay mới biết được.”

La Tắc nói: “Còn có một con đường nhỏ? Vậy tới xem đi.”

“Vâng.” Tô Tĩnh nói: “Nhưng tướng quân cứ yên tâm, không nhiều người biết đến con đường ấy.”

“Nhưng ta chưa đóng giữ.” La Tắc nghe nói còn một con đường nhỏ mình chưa biết đến, có chút nóng nảy, vạn nhất có người đi theo con đường này vào bãi săn, thì tội của hắn không hề nhỏ.

Đoàn người thúc ngựa chạy về phía sơn cốc.

“Tướng quân, có xe ngựa vào đây.” Sau khi binh sĩ đi trước vào sơn cốc, liền gọi to La Tắc.

La Tắc tập hợp đội ngũ, đứng song song với Tô Tĩnh.

Phía trước có một chiếc xe ngựa, nhìn không ra bất cứ dấu hiệu nào, nhìn thấy đám La Tắc cũng không dừng lại, vẫn chạy thẳng về phía họ.

“Bảo họ dừng xe.” La Tắc ra lệnh cho thủ hạ.

“Dừng xe, dừng xe!” Các binh sĩ đồng loạt quát to.

Xe ngựa vẫn không dừng lại.

“Cung tiễn chuẩn bị.” La Tắc nghiêm mặt nhìn về phía đó.

“Là chúng ta!” Người đánh xe thấy binh sĩ cầm cung tên trước mắt, hướng về phía mình, liền gào to một tiếng.

“Giọng nói này không thay đổi nhỉ.” Có binh sĩ nói với La Tắc.

Giọng nói này không thay đổi, ở đây mọi người đều có thể nghe ra, nam tử kia tiếng nói lanh lảnh, không giống với giọng nam tử bình thường.

“Thái giám?” Có binh sĩ lanh mồm lanh miệng nói ra ý nghĩ trong lòng.

“Hạ cung tên.” La Tắc vội ra lệnh, giọng nói này trừ thái giám trong cung, thì không có ai khác.

“Mau dừng xe!” Tô Tĩnh hô to với nam tử đánh xe.

La Tắc thấy xe ngựa kia tiến lại càng lúc càng gần rồi vượt qua: “Đáng chết!” Hắn mắng một tiếng, rồi thúc ngựa đuổi theo sau, dù sao hắn cũng phải đi xem đến tột cùng là đã xảy ra chuyện gì. Nhìn qua không phải ngựa điên, xe trong cung, sao lại đến nơi này? Xe này nhìn qua cũng không giống xe trong cung, là bị kẻ xấu uy hiếp sao? Cứ như vậy, La Tắc cũng không kịp nghĩ nhiều, rút kiếm bên hông cầm trong tay.

Binh tướng thấy La Tắc xông ra ngoài, cũng đi theo sau La Tắc.

Trong xe ngựa, lão ma ma nói với người bên cạnh: “Phu nhân đã chuẩn bị chưa? Nô tài phải đẩy người ra ngoài.”

“Bụng ta đau quá!”

“Phu nhân yên tâm, việc này qua đi, điện hạ sẽ yêu thương phu nhân hết mực, những ngày lành đang chờ phu nhân!”

“Ma ma!”

“Nô tài cả gan, phu nhân!”

La Tắc vọt tới xe ngựa trước mặt, đến bên cạnh con ngựa, hắn chưa kịp dừng ngựa, đã thấy một bánh xe bay ra ngoài. Trong tiếng ngựa hí vang trời, xe ngựa lật nghiêng ngã xuống đất, cùng lúc đó sát bên người La Tắc, một nữ tử kêu to sợ hãi, bay ra từ trong xe, ngã trước vó ngựa La Tắc.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cơ hồ chỉ trong một cái chớp mắt, La Tắc cũng các binh tướng thủ hạ đều đứng im lặng trong khoảnh khắc, hồi lâu mới lấy lại tinh thần.

Con ngựa kéo xe ngã trên mặt đất nỗ lực đứng dậy, lại không thành công, bởi chân đã đứt lìa.

Nam tử đánh xe ngã xuống cách đấy không xa, không nhúc nhích, chẳng biết sống hay chết.

Ngay khi mọi người còn ngơ ngẩn, một lão phụ nhân từ trong xe bò ra, tóc tai rối tung, quần áo rách bươm, nghiêng ngả lảo đảo, chạy vội tới trước mặt nàng kia, lớn tiếng khóc: “Phu nhân! Phu nhân! Phu nhân người thế nào rồi? Phu nhân!”

Nữ tử này được lão phụ nhân ôm vào trong ngực, hôn mê bất tỉnh, hạ thân máu chảy không ngừng, cái bụng cao cao hở ra, khiến người ta kinh sợ.

“Đây là Từ trắc phu nhân của nhị điện hạ!” Lão phụ nhân thấy nữ tử này bất tỉnh, ngẩng đầu nhìn La Tắc lạnh lùng nói: “Trắc phu nhân có mang, xảy ra chuyện gì, ngươi chịu trách nhiệm nổi sao?!”

“Đại… đại phu.” La Tắc quên cả xuống ngựa, ngồi trên ngựa run giọng nói với các thủ hạ: “Nhanh đi tìm đại phu!”

Tô Tĩnh là người đầu tiên quay ngựa chạy về bãi săn, chỗ đó có thái y theo bên cạnh Hoàng đế, là nơi gần nhất có thể tìm được đại phu.

“Phu nhân! Phu nhân à!” Lão phụ nhân lại cúi đầu, lớn tiếng gọi nữ tử trong lòng.

La Tắc cơ hồ là ngã từ trên ngựa xuống đất, hắn đứng trước mặt Từ trắc phu nhân, nhìn máu dưới thân người này đã chảy thành vũng, máu chảy nhiều như vậy, hài tử còn có thể giữ sao? Đầu óc La Tắc trống rỗng.

“Nếu trắc phu nhân và hài tử của nhị điện hạ xảy ra chuyện, ngươi lấy cái gì đền hả!” Lão phụ nhân lại gào lên với La Tắc: “Mạng của ngươi đền được sao?!”

Các thủ hạ của La Tắc đều xuống ngựa, đứng phía sau La Tắc. Hiện tại không ai buồn thắc mắc tại sao vị trắc phu nhân này lại đột nhiên xuất hiện, nhìn thấy bọn họ cũng không dừng xe, chỉ biết nếu cái thai trong bụng nàng không giữ được, thì tính mạng bọn họ và cả đại tướng quân La Tắc nữa, cũng không đền nổi!

Trấn an

La Duy hôm nay còn đang ngủ trưa, Vệ Lam ở một bên luyện chữ, Tiểu Tiểu kêu “Công tử” rồi vọt tiến vào.

La Duy bị tiếng kêu của Tiểu Tiểu đánh thức, nhìn Vệ Lam hỏi: “Sao thế?”

“Công tử!” Tiểu Tiểu vọt tới bên giường La Duy: “Chuyện lớn rồi!”

“Đã xảy ra chuyện gì?” La Duy hỏi, lúc này y còn có chút mơ hồ, chưa hoàn toàn thanh tỉnh.

“Công tử!” Tiểu Tiểu cơ hồ muốn đưa tay lay tỉnh La Duy: “Nhị công tử đã xảy ra chuyện!”

La Duy một chút buồn ngủ cũng không còn, lập tức bật dậy: “ Nhị ca ta làm sao?!” Hôm nay là ngày săn bắn ở Tây Sơn, bãi săn xảy ra chuyện sao?

Tiểu Tiểu hoang mang rối loạn, nói năng lộn xộn thuật lại đầu đuôi câu chuyện cho La Duy và Vệ Lam.

La Duy ngồi nghe Tiểu Tiểu nói, hồi lâu không lên tiếng, chỉ là chút huyết sắc trên mặt cũng biến mất.

Vệ Lam bị tai hoạ bất thình lình dọa sợ, mưu hại hoàng tôn, tội danh này, nhị công tử sao có thể gánh nổi? Đến khi Vệ Lam phục hồi tinh thần, mới phát hiện La Duy thần sắc khác lạ, vội gọi La Duy: “Công tử?”

“Tiểu Tiểu.” La Duy nói với Tiểu Tiểu: “Ta muốn thay quần áo.”

Tiểu Tiểu vội chạy về phía giá áo, đi lấy quần áo giúp La Duy.

“Lam.” La Duy lại nói với Vệ Lam: “Ta muốn tới bãi săn Tây Sơn, ngươi thay ta đi chuẩn bị ngựa, ta không ngồi xe.”

“Công tử định cưỡi ngựa?”

“Không có việc gì đâu.” La Duy cười thoáng qua với Vệ Lam: “Ta sợ sẽ không chống đỡ nổi, Lam, ngươi đi cùng ta.”

Vệ Lam gật đầu, đi ra ngoài chuẩn bị ngựa.

“Công tử, mặc quần áo đi.” Tiểu Tiểu ôm quần áo La Duy đến.

La Duy vội vàng mặc quần áo, ra khỏi phòng ngủ đi đến chính viện, Tiểu Tiểu đi theo phía sau y.

Trong phòng lớn tại chính viện, Phó Hoa và Hứa Nguyệt Diệu đang ngồi ở đó hoang mang lo sợ, không ít các vú già tiểu nha hoàn ô ô khóc, cứ như sắp bị tịch biên gia sản.

“Mẫu thân, nhị tẩu.” La Duy bước nhanh đến, vẫn giữ cấp bậc lễ nghĩa, hành lễ vấn an hai người.

“Duy nhi.” Phó Hoa giờ phút này gặp được La Duy, ngược lại như tìm được chỗ dựa: “ Nhị ca ngươi…”

“Hài nhi đã biết việc này.” La Duy đi tới bên cạnh Phó Hoa, nói: “Mẫu thân đừng nóng vội, hài nhi sẽ tới Tây Sơn một chuyến.”

“Ừ.” Phó Hoa lúc này không nghĩ được gì cả, cũng chỉ có thể nghe theo La Duy.

“Được rồi, đừng khóc.” La Duy nhìn các vú già nha hoàn đang khóc lóc nói: “Bị xét nhà diệt tộc à? Tại sao các ngươi khóc thành như vậy? La gia còn chưa đến ngày này, lau sạch nước mắt cho ta! Quản gia đâu? Ai khóc, liền đuổi ra khỏi phủ cho ta! La gia không cần những hạ nhân chỉ biết khóc tang!”

Quản gia đứng một bên vội vàng chạy đến trước mặt các hạ nhân, nghiêm mặt nhìn họ, khiến các nữ nhân này đều không dám khóc nữa.

Từ khi La Duy sống lại tới nay chưa nổi giận ở nhà bao giờ, hôm nay như vậy, thậm chí so với La Tam công tử tính tình táo bạo trước kia lại tàn ác hơn rất nhiều. Trong phòng lớn nhất thời không có một tiếng động, không ai dám lên tiếng nữa, ngay cả Phó Hoa cùng Hứa Nguyệt Diệu cũng đều bị dọa, nhìn La Duy nói không nên lời.

“Nhị tẩu trở về trông chừng tiểu Ưu đi, đừng để nó sợ hãi.” La Duy sau khi nổi giận, lập tức chuyển sắc mặt, nhẹ giọng nói với Hứa Nguyệt Diệu: “Tiểu đệ nhất định sẽ bảo vệ nhị ca vô sự, xin nhị tẩu yên tâm.”

Hứa Nguyệt Diệu chỉ có thể gật đầu, lúc này, Phó Hoa cũng chưa biết phải làm sao, nàng lại càng không biết.

“Duy nhi.” Phó Hoa nhìn Hứa Nguyệt Diệu đang đầy mặt kinh sợ, nói với La Duy: “Phụ thân ngươi cho tới giờ cũng chỉ có thể quỳ ngoài đại trướng của bệ hạ, ngươi tới đó có thể làm cái gì?”

“Nhị ca sao có thể làm thương tổn con cháu hoàng gia?” La Duy nói: “Trong đó nhất định có gì khuất tất. Nương yên tâm đi, Tây Sơn còn có cô cô ở đó, cô cô sẽ không đứng nhìn nhị ca gặp chuyện không may. Đúng rồi, mẫu thân, là ai trở về báo tin? Hài nhi muốn gặp hắn.”

“Người đang ở bên ngoài, ta gọi hắn vào chứ?”

“Không cần ạ.” La Duy nói: “Con sẽ ra ngoài hỏi chuyện hắn. Mẫu thân, trong nhà vẫn cần mấu thân cai quản, La gia dù xảy ra chuyện khó lường, cũng không thể khiến người ngoài chê cười.”

“Nương biết.” Phó Hoa lúc này mới ổn định lại, La Duy nói không sai, mặc kệ như thế nào thì trong nhà cũng không thể loạn, phụ tử bọn họ ở bên ngoài, cái nhà này bà phải thay bọn họ quản lý.

“Vậy hài nhi đi ạ.” La Duy xoay người định đi.

“Tiểu đệ!” Hứa Nguyệt Diệu đứng lên, gọi La Duy.

“Nhị tẩu còn có gì dặn dò?” La Duy dừng lại hỏi.

“Hết thảy nhờ vào tiểu đệ.” Hứa Nguyệt Diệu nói, nàng hiện tại chỉ mong La Tắc có cơ hội, mặc kệ người kia là ai, chỉ cần có thể cho nàng một cơ hội là tốt rồi.

“Vâng.” La Duy nhìn Hứa Nguyệt Diệu ôn hòa cười: “Nhị tẩu và Ưu nhi cứ ở nhà an tâm chờ đợi, tiểu đệ nhất định sẽ giúp Nhị ca bình an trở về.”

Hứa Nguyệt Diệu gật đầu, sự tồn tại của La Duy chưa từng khiến nàng an tâm như ngày hôm nay.

La Duy ra khỏi phòng lớn, người tới phủ báo tin là hầu cận của La Tri Thu chạy tới gần: “Vừa đi vừa nói.” La Duy không ngừng bước, nói với người này: “Ngươi kể lại lần nữa cho ta nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.”

Người hầu cận này cùng La Duy ra khỏi phủ, lên ngựa chạy về phía Tây Sơn.

La Duy dọc đường im lặng không lên tiếng, nghe người hầu cận đem sự tình hai năm rõ mười kể lại hết, La Duy chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm. Một nữ tử hậu cung, sao có thể xuất hiện tại sơn cốc bị canh giữ ở Tây Sơn? Từ thị giữ thai rõ ràng cần nằm trên giường tĩnh dưỡng, sao lại chạy đến bãi săn Tây Sơn? Long Huyền, nhất định là Long Huyền! Người này thế nhưng lại… thân thể La Duy lung lay trên lưng ngựa.

Vệ Lam vẫn theo sát bên cạnh La Duy, thấy La Duy ngã xuống, vội nghiêng mình, đưa tay đỡ lấy La Duy, vội hỏi: “Công tử không thoải mái sao?”

“Ta không sao.” La Duy hít sâu một hơi: “Chúng ta phải nhanh chóng lên đường.”

“Ta đưa công tử đi.” Vệ Lam nói.

“Không cần, ta còn đi được.” La Duy nói, giương roi, quất mạnh lên con bạch mã, con ngựa phát ra tiếng phì phì trong mũi, lao về phía trước.

Vệ Lam mang theo thị vệ trong Tướng phủ theo sát La Duy.

Khi La Duy đuổi tới bãi săn Tây Sơn đã là chạng vạng.

“Tam công tử?” Triệu Phúc nhìn thấy La Duy, trong lòng biết La Duy nhất định sẽ đến, nhưng vẫn giả vờ giật mình, nói với La Duy: “Ngài sao lại đến?”

Khi La Duy vừa mới vào núi, đã nghe được từ thủ hạ của La Tắc nói, La Tắc hiện tại đã bị Hưng Võ đế hạ lệnh bắt giữ, mà phụ thân La Tri Thu vẫn đang quỳ trước doanh trướng của Hưng Võ đế.“Triệu công công.” La Duy nói với Triệu Phúc: “Ta muốn cầu kiến bệ hạ, xin công công bẩm báo giúp ta một tiếng.”

“Công tử.” Triệu Phúc nhỏ giọng nói với La Duy: “Hiện tại bệ hạ sao có thể gặp ngài? Ngài vẫn nên hồi phủ đi đợi tin tức đi.”

La Duy đứng bất động, mang theo khẩn cầu nói với Triệu Phúc: “Xin công công thay ta bẩm báo một tiếng đi, sau đó bệ hạ dù không muốn gặp ta, La Duy cũng vâng lệnh.” Đăng bởi: admin


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status