Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 54 - Chương 54

/100


52 Replies266 Tô mỹ nhân

La Duy chỉ có thể nhìn chứ không thể đụng vào, hứng thú của Tư Mã Thanh Sa với La Duy cũng tạm thời mất đi, ít nhất trước khi vết thương ở hạ thân La Duy khỏi hẳn, hắn sẽ không đến điện Ngưng Lộ nữa. Nhìn La Duy bị thương, trong lòng hắn cũng không dễ chịu, nhưng nếu bảo hắn đối xử tốt với La Duy, thì không có khả năng, cho nên cũng chỉ có thể gạt y sang một bên, không nhìn không nghĩ, đối với cả hai đều là chuyện tốt.

La Duy cũng ước gì Tư Mã Thanh Sa đừng xuất hiện, khi thân mình không đau, La Duy lại bắt đầu nghĩ đến tình cảnh hiện nay của mình. Y không cam lòng chết ở đây, y vẫn hy vọng có thể trở lại Đại Chu, nơi đó có người nhà, có Vệ Lam, y luyến tiếc bọn họ, cho dù có chết, y cũng không muốn chết tại Bắc Yến.

Thoáng cái đã là nửa tháng sau, La Duy có thể chậm rãi đi lại, chỉ là sắc mặt vẫn khó coi, vừa nhìn đã biết trong người có bệnh. Sở thái y thấy La Duy đi lại, bộ dáng gió thổi là bay, ngẫm lại khi Tư Mã Thanh Sa hỏi thăm, cứ nói La Duy vẫn cần tu dưỡng.

Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy vẫn chưa khỏe, sắc mặt khó coi phất tay để Sở thái y lui ra, từ khi đăng cơ tới nay hắn luôn chăm chỉ, bận rộn chính sự cả một ngày, giờ đã là nửa đêm canh ba.

Tiền công công mang đồ ăn khuya lên, thấy Tư Mã Thanh Sa nửa nằm nửa ngồi trên tháp, trong tay còn cầm một quyển tấu chương.

Tư Mã Thanh Sa nhìn tấu chương trong tay, là mật báo đến từ Đại Chu. Người Di ở Đông Nam Đại Chu phản loạn thất bại, hiện tại đã phải lui vào trong núi sâu, nhờ vào sơn lâm hiểm thế để đấu lại Chu binh, có lẽ trận này còn kéo dài thêm một thời gian nữa. Ngoài ra, tả tướng La Tri Thu, ngày trước đã đích thân đến phương Nam, xử lý chuyện lũ lụt và lưu dân tác loạn. Trong triều đình Đại Chu, nghe đâu Hưng Võ đế rất bất mãn với thái tử, bao nhiêu lần trách cứ hắn trước mặt mọi người, nhưng lại trọng dụng nhị hoàng tử Long Huyền.

“Bệ hạ.” Tiền công công đem một chén canh suông tuyết nhĩ đặt trên bàn nhỏ cạnh Tư Mã Thanh Sa, nói:“Ngài hãy dùng chút đồ ăn đêm đi.”

Tư Mã Thanh Sa không để ý Tiền công công mang cho hắn cái gì, bưng lên uống một ngụm.

Tiền công công đứng hầu một bên, thấy Tư Mã Thanh Sa chỉ uống một ngụm bát canh suông tuyết nhĩ này, lập tức quyết định, ngày mai sẽ đổi đầu bếp khác làm đồ ăn khuya.

Tư Mã Thanh Sa nhìn mật báo trong tay, tình thế Đại Chu có chiều hướng tốt, chờ Hưng Võ đế dẹp yên tất cả, hắn còn có thể giữ La Duy lại bao lâu? Ném mật báo lên bàn, Tư Mã Thanh Sa nói:“Tuyên Tô mỹ nhân đến, trẫm muốn ngủ.”

Tiền công công vội vàng đi an bài.

Tô mỹ nhân là cung tần gần đây mới được sủng ái, tuy rằng chức vị còn chưa cao, nhưng nếu cứ hàng đêm được hầu hạ quân vương như thế này, thì được lên chức phi cũng chỉ là điều sớm muộn.

Tư Mã Thanh Sa nhắm mắt nghỉ ngơi, khi ngửi được một mùi hương sen trong vắt mới mở mắt ra.

“Bệ hạ.” Tô mỹ nhân đã tắm rửa sạch sẽ quỳ gối trước giường Tư Mã Thanh Sa, trên người chỉ quấn lụa mỏng, phô trương mĩ sắc.

Tư Mã Thanh Sa nói:“Đến đây, hôm nay đã làm những gì?”

Tô mỹ nhân nói:“Nô tì hôm nay bận thêu thùa, cả ngày không ra khỏi cửa.”

Tư Mã Thanh Sa nghiêng người đặt Tô mỹ nhân dưới thân, nói:“Thêu cái gì vậy?”

“Hoa hợp hoan.” Tô mỹ nhân cười duyên nói.

“Dùng giọng quê hương ngươi nói chuyện với trẫm.” Tư Mã Thanh Sa ra lệnh.

“Là hoa hợp hoan.” Tô mỹ nhân dùng giọng nói quê hương, là âm điệu thượng đô Chu triều.

“Hoa hợp hoan…” Tư Mã Thanh Sa nghe giọng nói này, trên mặt mới có vẻ tươi cười:“Ngươi thích hoa này?”

“Đúng vậy ạ.” Tô mỹ nhân thân thể như không xương nằm trên người Tư Mã Thanh Sa, nói:“Nô tì cũng thích bệ hạ.” (Hoa hợp hoan có ý nghĩa là trai gái yêu nhau, cũng có nghĩa là “ngủ”)

Tư Mã Thanh Sa cười nói:“Được, đêm nay ngươi làm trẫm khoái hoạt, ngày mai trẫm sẽ cho ngươi tự xưng thần thiếp.”

Tô mỹ nhân lập tức chủ động hôn lên ***g ngực Tư Mã Thanh Sa, trong cung chỉ có cung phi mới được tự xưng thần thiếp, xem ra phi vị của nàng đã ở ngay trước mắt rồi.

Tư Mã Thanh Sa ôm Tô mỹ nhân cùng nhau vu sơn mây mưa.

Tô mỹ nhân toàn tâm hầu hạ Tư Mã Thanh Sa. Nàng vốn chỉ là một cung tì trong điện hoàng hậu, không biết vì sao lại lọt vào mắt Tư Mã Thanh Sa, một ngày bay lên đầu cành. Tư Mã Thanh Sa là quân vương, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao ngất, chỉ cần tướng mạo này thôi đã khiến biết bao nữ tử ái mộ. Huống chi Tư Mã Thanh Sa đối với nữ tử bên người luôn luôn ôn nhu săn sóc, Tô mỹ nhân nay chỉ cầu có thể ở bên Tư Mã Thanh Sa lâu một chút, đời đời kiếp kiếp.

“Nói gì đi.” Trong đúng lúc nồng nàn nhất, Tư Mã Thanh Sa lại đột nhiên nói với Tô mỹ nhân ánh mắt mê ly.

Tô mỹ nhân hầu hạ Tư Mã Thanh Sa mấy ngày nay, biết Tư Mã Thanh Sa thích gì, dùng giọng nói quê hương kể chuyện cha mẹ nàng ở thượng đô. Phụ thân là thương nhân, nàng sinh ra tại thượng đô, trải qua thời thơ ấu ở đó. Sau khi phụ thân về quê, mẫu thân bệnh chết, người thúc phụ (chú ruột) có công danh nuôi nấng nàng, vì thế, nàng mới có thể vào cung. Tô mỹ nhân tưởng rằng Tư Mã Thanh Sa cảm thấy hứng thú với những chuyện thế này, nên mỗi khi ở dưới thân Tư Mã Thanh Sa đều kể tường tận từng chi tiết lớn nhỏ.

Thế nhưng Tư Mã Thanh Sa không nghe chuyện của Tô mỹ nhân, hắn chỉ là thích nghe giọng thượng đô của nàng, thích nữ tử này dùng âm điệu thượng đô ấy thở gấp dưới thân hắn, làm hắn mê muội.

Sau một phen mây mưa, Tô mỹ nhân hồi lâu mới ổn định hô hấp.

“Trẫm thực thích ngươi.” Tư Mã Thanh Sa vuốt ve khuôn mặt đẫm mồ hôi của Tô mỹ nhân, nhẹ giọng nói.

Tô mỹ nhân trong lòng vui sướng không bút nào tả xiết, đến hôm nay nàng vẫn không thể tin được mình có vận tốt, nàng tự biết nam sắc mình tầm thường, không biết vì sao lại lọt vào mắt xanh của quân vương.

“Ngày mai trẫm sẽ xuống chiếu, lập ngươi làm phi.” Tư Mã Thanh Sa nói:“Nói đi, Tô phi của trẫm, ngươi muốn thưởng cái gì?”

Tô mỹ nhân nói:“Bệ hạ đối với nô tì như thế đã là ưu ái, nô tì không cần ban gì cả.”

“Vật nhỏ này…” Tư Mã Thanh Sa nói:“Trong mắt ngưoi, trẫm là người nhỏ mọn vậy sao? Trẫm là chủ thiên hạ này mà.”

Tô mỹ nhân lúc này mới nói:“Vậy nô tì muốn một vật trên người bệ hạ được không?”

“Ồ?” Tư Mã Thanh Sa nói:“Ngươi nói đi, trẫm sẽ thưởng cho ngươi.”

Tô mỹ nhân từ dưới gối Tư Mã Thanh Sa lấy ra một vật, nói:“Nô tì muốn thứ này.” Nàng thường thấy Tư Mã Thanh Sa cầm vật nọ ngắn nghía, Tô mỹ nhân nghĩ lấy nó cũng hay.

Phật châu Mặc Ngọc Lưu Ly, đặt trên giường mà ánh sáng rọi xuống, lưu quang tràn đầy.

“Ai cho ngươi chạm vào nó?!” Tư Mã Thanh Sa nhìn thấy Phật châu này, ôn nhu lúc nãy không còn sót lại chút gì, giận tím mặt nói với Tô mỹ nhân:“Làm càn gì vậy!”

Tô mỹ nhân ngây người, hồi lâu không có phản ứng.

Tư Mã Thanh Sa đoạt lại Phật châu từ tay Tô mỹ nhân, chỉ một chưởng đã đánh Tô mỹ nhân văng tới cuối giường, độc ác nói:“Ngươi dám làm bẩn nó ư?!”

Tô mỹ nhân bị ném tới cuối giường, tỉnh lại từ trong kinh ngạc, toàn thân run rẩy, quỳ sát góc giường, luôn miệng cầu xin tha thứ,“Nô tì đáng chết, bệ hạ thứ tội, xin hãy tha cho nô tì!” Vừa nói vừa khóc rống.

Tư Mã Thanh Sa tay cầm Phật châu, đầu tiên là lấy tay dùng lực chà lau, tựa như Phật châu này dính biết bao dơ bẩn, sau đó liền nhìn Phật châu ngẩn người, mắt điếc tai ngơ với Tô mỹ nhân đang cầu xin tha thứ, cứ như nữ tử này chưa từng tồn tại.

Tiền công công bị Tư Mã Thanh Sa kêu vào tẩm điện, cách bình phong, gã đã nghe tiếng Tô mỹ nhân ai ai khóc rống. Tiền công công không biết đã xảy ra chuyện gì, quỳ trên mặt đất nghe lệnh. Đợi hơn nửa ngày, Tiền công công mới nghe Tư Mã Thanh Sa nói:“Đưa La Duy đến.”

267 Cái chết của mỹ nhân

Nửa đêm canh ba, bị Tư Mã Thanh Sa gọi đến tẩm cung, tất nhiên là La Duy không chịu.

Tiền công công đành sai người ép buộc La Duy, không ngờ rằng La Duy liều mạng chống cự, vài thái giám cũng không giữ được y. Tiền công công thấy vậy không ổn, liền lệnh tiểu thái giám bên cạnh gọi thêm thị vệ đến.

La Duy bị mấy thị vệ khổng lồ ấn xuống, nhưng vẫn giãy dụa.

“Vương gia!” Trước mặt bọn thị vệ, Tiền công công phải giấu diếm, nói với La Duy:“Đại Chu gửi quốc thư đến, bệ hạ gọi ngài tới xem, không phải muốn tống giam ngài, ngài cứ yên tâm.”

La Duy muốn chửi thề.

“Vương gia.” Tiền công công đi tới trước mặt La Duy, thì thầm nói:“Nơi này nhiều người như vậy, có một số việc truyền ra, đối với vương gia không tốt.”

La Duy nói:“Chi bằng công công cứ xin bệ hạ tống giam ta vào ngục, nơi này và đại lao Bắc Yến, có chỗ nào khác nhau?!”

“Vương gia à…” Tiền công công ra hiệu cho thuộc hạ hơi dùng lực, còn bản thân gã dùng khăn nhét vào miệng La Duy:“Hiện tại phần lớn người trong cung đã đi nghỉ, vương gia la to như thế sẽ làm nhiều người tỉnh giấc, các nô tài thì không sao, nhưng các quý nhân không thể bị vương gia quấy nhiễu như vậy được, vương gia hãy tha thứ cho nô tài tội vô lễ lần này.”

La Duy bị ép buộc bước vào tẩm điện của Tư Mã Thanh Sa.

Tiền công công đẩy mạnh La Duy vào trong điện, rồi mang theo người lui ra ngoài. Đứng ở ngoài điện, Tiền công công không cần tất cả mọi người ở đây, sai đi hết.

La Duy đứng dán vào cửa điện.

Tư Mã Thanh Sa từ trong điện bước ra, thấy La Duy bị bịt miệng, tay bị trói ra sau lưng, lắc đầu chép miệng:“Vân Khởi, ngươi cũng là người thông minh, vì sao chỉ đến nơi này mà cũng tự chuốc khổ vào thân?”

La Duy trượt sang bên cạnh, muốn tránh Tư Mã Thanh Sa càng xa càng tốt.

Tư Mã Thanh Sa tiến lên vài bước, đè La Duy trên cửa điện:“Vân Khởi, kỳ thật trẫm vẫn thích dáng vẻ trước đây của ngươi hơn.”

Dáng vẻ trước đây là dáng vẻ gì, La Duy nghĩ không ra, y chỉ nhìn Tư Mã Thanh Sa lắc đầu.

Tư Mã Thanh Sa vắt La Duy lên vai.

La Duy muốn giãy dụa, lại bị Tư Mã Thanh Sa dùng một bàn tay giữ chặt hai chân, thật sự không thể động đậy nữa.

Vào nội điện, xuyên qua bình phong, long sàng rộng rãi bày ra trước mắt. Tư Mã Thanh Sa nhẹ nhàng đặt La Duy lên long sàng, đưa tay lấy chiếc khăn trong miệng La Duy ra.

“Ngươi lại muốn như thế nào?” Miệng La Duy vừa được tự do, liền gào lên với Tư Mã Thanh Sa:“Lần trước làm nhục ta chưa đủ sao?!”

Tư Mã Thanh Sa nói:“Ngươi đang nằm trong tay trẫm, trẫm muốn như thế nào, hình như không cần La tam công tử đồng ý.”

“Ngươi cũng là vua của một nước!” La Duy vội la lên:“Hậu cung ba ngàn giai lệ, cần gì phải giữ chặt ta không buông?!”

“Trẫm cũng không rõ nữa…” Tư Mã Thanh Sa tinh tế chăm chú nhìn khuôn mặt La Duy:“Hậu cung ba ngàn, dường như đều kém một mình ngươi.”

La Duy mặt đỏ lên,“Ngươi điên rồi sao?!” Y hỏi Tư Mã Thanh Sa.

“Không điên.” Tư Mã Thanh Sa không mất chút sức nào đã cởi được đai lưng La Duy.

La Duy lúc này mới nghe thấy có tiếng khóc nữ nhân ở cuối giường. La Duy nhìn theo hướng âm thanh phát ra, là một nữ tử tóc đen dài che khuất khuôn mặt, bọc chăn quỳ sát góc giường mà khóc. La Duy lại bắt đầu giãy dụa, mắng chửi Tư Mã Thanh Sa:“Đồ khốn kiếp! Buông ra ta, đồ điên này!”

“Nữ nhân kia sẽ không nói gì đâu.” Tư Mã Thanh Sa vô vị nói:“Ngươi sợ cái gì?”

“Đây là phòng ngủ của các đời vua Bắc Yến.” La Duy giãy dụa nói:“Ngươi không sợ kinh động tổ tông sao?!”

Tư Mã Thanh Sa ấn La Duy xuống:“Không sai, La Duy, phụ hoàng ta đã chết trong điện này!”

“Phụ hoàng ngươi chết là tại một mình ta?” La Duy gắt gao giữ chặt quần áo, không để Tư Mã Thanh Sa xé rách.

“Nếu ngươi chết ở đầm lầy phía Tây Nam kia thì tốt biết bao…” Tư Mã Thanh Sa không để hai lớp áo mỏng manh kia vào mắt, thấy La Duy có chết cũng không buông tay, ngược lại càng thêm tình thú, trực tiếp xé chúng thành mảnh nhỏ.

La Duy không trốn được, dưới sự xấu hổ và giận dữ, chỉ đành nhắm mắt lại.

Tư Mã Thanh Sa lúc này không dám khinh xuất, nếu La Duy lại bị thương, không biết sẽ phải chờ bao lâu nữa mới lành, Tư Mã Thanh Sa lại một lần nữa được hưởng thụ cảm giác ấm áp căng chặt này, không hy vọng phải đợi thêm nữa.

Tô mỹ nhân đã quên khóc, tiếng thở dốc gần trong gang tấc, tiếng va chạm, tiếng nhớp nháp của những dòng dịch nhầy, khiến nàng bịt chặt hai tai. Có một số việc nàng vẫn không hiểu rõ, chỉ nói là mình vận khí tốt, hay là duyên trời định, nhưng khi nghe giọng nói thượng đô của La Duy, Tô mỹ nhân đột nhiên hiểu rõ, Hoàng đế không thích nàng, mà là thích giọng nói thượng đô của nàng. Trách không được, khi hắn và nàng ở bên nhau, hắn sẽ luôn lệnh cho nàng dùng giọng thượng đô để nói chuyện, thì ra là như vậy, Tô mỹ nhân thân thể lạnh run, sợ hãi, phẫn nộ, bi ai, lại thấy bản thân thật nực cười vì tưởng rằng mình được sủng, ngay cả chính nàng cũng không biết, giờ phút này nên khóc, hay nên cười.

Tư Mã Thanh Sa tận hưởng, nhìn La Duy dưới thân, chỉ thấy La Duy nhắm mắt cắn răng, đầy vẻ khổ sở, hiển nhiên là đang cố chịu đựng. Tư Mã Thanh Sa lại liếc nhìn chỗ đó của La Duy, mềm oặt rũ xuống, người này đúng là một chút lạc thú cũng không hưởng thụ nổi.“Vân Khởi…” Tư Mã Thanh Sa hỏi La Duy:“Ngươi ghét trẫm đến vậy sao?”

La Duy bởi vì Tư Mã Thanh Sa tăng lực, kêu rên thành tiếng, dáng vẻ như đang thụ hình.

“Ở bên trẫm, khiến cho ngươi khó chịu như thế ư?” Tư Mã Thanh Sa bướng bỉnh hỏi.

“Ngươi!” La Duy thở hổn hển nói:“Ngươi nói đủ chưa?”

La Duy sớm chấm dứt câu hỏi, khiến Tư Mã Thanh Sa đen mặt. Nữ tử trong cung dùng hết tâm tư để làm hắn vui, chỉ vì một chút ân trạch, quan lại Bắc Yến có ai không nịnh hót hắn? Nhưng La Duy lại tránh hắn như rắn rết, khiến Tư Mã Thanh Sa chẳng hề thoải mái. Tưởng rằng La Duy khi muốn lợi dụng hắn, sẽ nói ra những lời hợp tâm ý hắn, thế nhưng lại chẳng như mong đợi.

“Ngươi hãy buông tha cho ta đi!” La Duy chỉ cảm thấy trong bụng trướng đau, không muốn chịu đựng thêm nữa, đẩy Tư Mã Thanh Sa ra ngoài:“Ngươi làm chưa đủ sao?”

“Ngươi lại đây!” Tư Mã Thanh Sa lệnh cho Tô mỹ nhân ở cuối giường.

Tô mỹ nhân quỳ không dám động đậy, cũng không dám ngẩng đầu.

“Nếu muốn trẫm tha cho ngươi, còn muốn làm phi, thì hãy tới đây.” Tư Mã Thanh Sa giữ hông La Duy, nói với Tô mỹ nhân.

Tô mỹ nhân trong lòng giao chiến một phen, rồi vẫn chậm rãi tới gần.

La Duy đã bị Tư Mã Thanh Sa biến thành thần trí mơ hồ, không thể ngay lập tức đoán ra sẽ có chuyện gì.

Tư Mã Thanh Sa chỉ vào La Duy rồi nói với Tô mỹ nhân:“Ngươi làm y thư thái, trẫm sẽ thưởng cho ngươi.”

Tô mỹ nhân hai mắt đẫm lệ nhìn về phía Tư Mã Thanh Sa, sự dịu dàng của ngày xưa đã hoàn toàn biến mất, lúc này trên khuôn mặt Tư Mã Thanh Sa chỉ còn cuồng loạn.

“Tư Mã Thanh Sa!” La Duy lúc này mới kịp phản ứng, hét lên,“Ngươi là súc sinh sao?!”

“Nhanh một chút!” Tư Mã Thanh Sa lại đâm sâu vào thân thể La Duy thêm nữa, lớn tiếng lệnh cho Tô mỹ nhân.

Tô mỹ nhân cúi đầu, há miệng tìm kiếm hạ thân La Duy.

La Duy chửi rủa, nhưng vô lực giãy dụa, cũng vô pháp kháng cự bản năng, cuối cùng chỉ có thể bị Tư Mã Thanh Sa kéo vào một hồi ác mộng điên cuồng.

Hừng đông, La Duy thoát lực, lâm vào mê man.

Tô mỹ nhân quỳ gối dưới tháp, khóe miệng còn dính dịch trắng.

“Ngươi quả nhiên giỏi hầu hạ người.” Tư Mã Thanh Sa cảm thấy mỹ mãn, ngồi dậy, nâng cằm Tô mỹ nhân.

Tô mỹ nhân muốn cười lấy lòng Tư Mã Thanh Sa, chỉ là khuôn mặt đã chết lặng, cười không nổi.

Tư Mã Thanh Sa nhìn Tô mỹ nhân trong giây lát, đột nhiên lướt tay xuống cổ Tô mỹ nhân,“Ngươi dám chạm vào đồ chơi của trẫm, không thể sống thêm!” Tiếng xương cổ vỡ vụn truyền đến, nhưng trên mặt Tư Mã Thanh Sa không hề có một tia động dung.

268 Vết thương khó lành

La Duy đang ngủ cũng thập phần không an ổn, hình như nói gì đó, nhưng Tư Mã Thanh Sa cố lắng nghe, cũng nghe không ra y đang nói những gì.

“Bệ hạ.” Tiền công công đứng ở bên ngoài bình phong.

“Vào đi.” Tư Mã Thanh Sa nói.

Tiền công công bước qua bình phong, thứ đầu tiên đập vào mắt gã, là thi thể Tô mỹ nhân.

“Đem ra ngoài chôn.” Tư Mã Thanh Sa nói.

“Nô tài tuân chỉ.” Tiền công công lĩnh chỉ, giương mắt nhìn Tư Mã Thanh Sa ngồi trên tháp, chỉ thấy hắn đang chăm chú nhìn La Duy ngủ, bàn tay khi có khi không chỉnh lại mái tóc rối tung của La Duy.

“Còn có việc gì nữa?” Tư Mã Thanh Sa thấy Tiền công công đứng ì ra đấy không đi, liền quay lại hỏi.

Tiền công công nói:“Bệ hạ, không còn sớm nữa, nên rửa mặt chải đầu thôi.”

“Ừ.” Tư Mã Thanh Sa lại quay đầu nhìn La Duy.

Tiền công công chẳng còn cách nào, ôm lấy thi thể Tô mỹ nhân, lui ra ngoài.

“Tổng quản.” Ngoài tẩm điện, vài thái giám thấy Tiền công công ôm Tô mỹ nhân đi ra, đều vội vàng cúi mình, không dám nhìn.

Tiền công công ném thi thể Tô mỹ nhân xuống đất:“Mang ra ngoài, chôn đi.”

Mấy tiểu thái giám ở phía xa vội vàng tiến đến.

“Biết phải làm thế nào không?” Tiền công công giáo huấn:“Mang một cái chiếu đến, người phải xuống mồ bình an, nhớ chưa?”

Một tiểu thái giám vội chạy đi tìm chiếu.

Tiền công công lại nhìn Tô mỹ nhân trên mặt đất, người này cũng từng được sủng, trong khoảng thời gian này, nữ tử kia là nổi bật nhất nhì trong cung, không ngờ lại đột tử. Tư Mã Thanh Sa chưa nói phải hậu táng, Tiền công công ngay cả một cắc bạc cũng không dám chôn xuống cùng nàng.“Nên biết thế nào là đủ.” Tiền công công nói với thi thể Tô mỹ nhân:“Chọc giận quân vương, mà không liên lụy đến người nhà, đã là vạn hạnh rồi.”

Tẩm cung nội điện, Tư Mã Thanh Sa tự mình giúp La Duy lau rửa. Ôm La Duy xuống hồ tắm, Tư Mã Thanh Sa mới nhìn rõ vết sẹo sau lưng La Duy, lồi hẳn lên, sờ vào thấy thô ráp, tựa như da khô đóng vẩy. Tư Mã Thanh Sa lập tức nhíu mi:“Đi truyền Thái y đến.”

Tiền công công tưởng La Duy đêm qua lại bị thương, vội sai người gọi Sở thái y đến.

Sở thái y nghe đêm qua La Duy lại bị Tư Mã Thanh Sa gọi đến tẩm cung, lúc này Tư Mã Thanh Sa lại vội vàng gọi lão đến, nên chưa nhìn thấy La Duy, lão đã xác định lần này y nhất định lại bị thương rồi, trong lòng không khỏi bất mãn với Tư Mã Thanh Sa. La Duy cũng là hoàng tử, là quý công tử thanh danh vang vọng chư quốc, nếu người này đáng chết thì hãy giết y, cứ lăng nhục y như vậy sao có thể xưng quân tử! Nhưng Sở thái y dù trong lòng nghĩ vậy, cũng không dám nói nửa lời.

Tư Mã Thanh Sa gọi La Duy hai tiếng, La Duy cũng chỉ nửa tỉnh nửa mê nhìn hắn, sau đó lại thiếp đi.

“Bệ hạ.” Sở thái y quỳ gối bên cạnh hồ.

“Vết sẹo trên lưng y vì sao không xóa đi?” Tư Mã Thanh Sa không thèm nhìn Sở thái y, mở miệng hỏi.

Sở thái y đánh bạo ngẩng đầu, liền thấy Tư Mã Thanh Sa đang giúp La Duy gội đầu, vô cùng chuyên tâm, khi dội nước lên tóc La Duy, còn dùng tay che mặt y, sợ La Duy bị nước vào mắt. Sở thái y sửng sốt, nếu chỉ nhìn thế này, thì không thể nghĩ rằng Tư Mã Thanh Sa hận La Duy.

“Trẫm đang hỏi ngươi đấy!” Tư Mã Thanh Sa thấy Sở thái y không đáp lại, liền nói.

Sở thái y vội đáp:“Hồi bẩm bệ hạ, vết sẹo sau lưng Cẩm vương gia diện tích quá lớn, nếu muốn xóa sạch toàn bộ, sợ là rất khó.”

“Không phải có cái gì mà sinh cơ dược sao?” Tư Mã Thanh Sa nói:“Cho y dùng đi.”

Sở thái y nói:“Vết sẹo quá lớn, chỉ sợ là dùng sinh cơ dược cũng không thể lành.”

Tư Mã Thanh Sa lúc này mới nhìn về phía Sở thái y, nói:“Ngươi không thử sao biết không được? Tất cả thuốc trong cung tùy ngươi dùng, tóm lại trẫm không muốn thấy trên người y có vết sẹo như thế này.”

“Thần tuân chỉ.” Sở thái y đành lĩnh chỉ. La Duy làn da trắng nõn, cho dù trên da có một vết tích dữ tợn. Vết sẹo lớn kia, là do làn da bị ma sát nát bét để lại, dùng sinh cơ dược bí truyền của hoàng thất Bắc Yến, thì mới có thể chưa đến một tháng đã lành. Giờ lại xóa vết sẹo, Sở thái y tự nhận không có bản lĩnh này.

Tư Mã Thanh Sa nắm tóc La Duy trong tay, lại giải thích với Sở thái y:“Nếu y còn có cơ hội trở lại Đại Chu, vết sẹo này bị nhìn thấy, người trong thiên hạ sẽ nói trẫm không hiểu đạo đãi khách.”

Sở thái y cảm giác Tư Mã Thanh Sa không thật lòng, hiện tại lão càng phát hiện vạn tuế gia nhà mình đối với La Duy không đơn giản chỉ là hận.

Tư Mã Thanh Sa tắm rửa cho La Duy xong, rồi mới vội vàng tự tắm rửa, để cung nhân hầu hạ thay quần áo, rồi vào triều nghe báo cáo.

La Duy ban đêm bị trói tới tẩm cung Tư Mã Thanh Sa, ban ngày lại được hai tiểu thái giám đưa về điện Ngưng Lộ.

Sở thái y đến điện Ngưng Lộ, bảo mọi người lui hết, chỉ để lại lão Vương thái giám ở bên hầu hạ. Lão cởi hạ y (đồ lót) của La Duy, xem xét vết thương. Thấy rồi mới thả lỏng tâm tình, lần này chỉ sưng đỏ, chứ không chảy máu, hẳn là Tư Mã Thanh Sa đêm qua đã thủ hạ lưu tình. Sở thái y lại thay La Duy kéo hạ y lên, đắp lại chăn, bắt mạch cho La Duy, lập tức lo lắng, lão bắt ra mạch xuân dương. Mạch này nếu ở cơ thể người bình thường, chỉ cần nghỉ một chút sẽ không có việc gì, nhưng đối với La Duy thì thật khó nói, nếu ngày nào cũng như vậy, tim phổi La Duy sẽ càng ngày càng kém.

“Y thế nào?” Lão Vương thái giám hỏi.

“Để y ngủ đi, khi nào y tỉnh lại rồi mới dùng thuốc.” Sở thái y nói:“Không được để y phát sốt, ngươi phải cẩn thận hầu hạ đấy.”

Lão Vương thái giám nói:“Nô tài luôn luôn canh giữ ở chỗ này.”

Sở thái y lúc này mới đi kê đơn thuốc.

Lão Vương thái giám nhìn La Duy ngủ chưa tỉnh, âu sầu thở dài, cứ thế này, chưa nói đến La Duy, mà gã cũng sắp không chịu nổi nữa.

“Có chuyện cứ gọi ta.” Sở thái y lại nhìn cung thất này, muốn bảo lão Vương thái giám nếu không có việc gì thì quét tước một chút, nhưng cuối cùng lại nghĩ, gã đã không kiên nhẫn hầu hạ La Duy, lại bắt gã làm mấy việc này, không biết gã sẽ phun ra câu nói gở nào nữa.

Sở thái y đi một lát, Tiền công công lại đến, đứng ở bên giường nhìn La Duy.

Lão Vương thái giám vẫn sợ Tiền công công, đứng ở một bên tất cung tất kính.

“Sáng nay Tô mỹ nhân bị bệ hạ xử tử.” Tiền công công nói với lão Vương công công.

Một cung tần được sủng ái chết ở tẩm điện đế vương, việc này đã sớm truyền khắp toàn cung đình Bắc Yến, ngay cả lão Vương thái giám hầu hạ tội nhân ở lãnh cung cũng biết.“Nô tài cũng nghe nói, việc này là thật sao?” Lão Vương thái giám hỏi Tiền công công.

“Ngươi cũng đừng quản thật giả.” Tiền công công nói:“Sáng nay ở tẩm cung bệ hạ có ba người, trừ Tô mỹ nhân, thì chính là Cẩm vương gia và bệ hạ.”

Lão Vương thái giám nói:“Tổng quản còn có gì phân phó?”

Đối với lão Vương thái giám vụng về, Tiền công công cũng không mắng nữa:“Tô mỹ nhân chết, Cẩm vương gia lại bình an trở về, ngươi hiểu ý ta không?”

Lão Vương thái giám hỏi:“Tô mỹ nhân chết vì Cẩm vương gia?”

“Hỗn trướng!” Tiền công công mắng,“Ngươi không muốn sống nữa hả?!”

Lão Vương thái giám vội vàng quỳ xuống, nói:“Nô tài ngu dốt, xin tổng quản nương tay.”

“Tô mỹ nhân nhất định đã biết cái gì không nên biết.” Tiền công công trực tiếp nói với lão thái giám này: “Cho nên cái miệng của ngươi hãy ngậm chặt một chút, chuyện trong điện Ngưng Lộ chỉ truyền một chút ra ngoài thôi, thì cái đầu của ngươi cũng đừng hòng giữ lại!”

Lão Vương thái giám vội vã dập đầu nói vâng.

“Ngu xuẩn!” Tiền công công lại mắng một câu, phái một kẻ ngu dốt như vậy đến hầu hạ La Duy, hiện tại xem ra chẳng biết là đúng hay sai nữa.

269 Sống quãng đời còn lại ở Bắc Yến

La Duy sau khi tỉnh lại mới biết Tô mỹ nhân đã chết.

Tiền công công nhìn La Duy, sau khi nghe gã nói tin tức này, sắc mặt La Duy không chút thay đổi, gã nói:“Vương gia có sợ hãi hay không?”

La Duy hỏi:“Là bệ hạ sai ngươi tới kể việc này?”

Tiền công công đáp:“Bệ hạ và các đại nhân đang thương nghị quốc sự, đặc biệt lệnh nô tài đến thăm vương gia.”

“Đó là nữ tử hậu cung Bắc Yến.” La Duy nói:“Sự sống chết của nàng có liên quan gì đến ta?”

Tiền công công bị La Duy làm nghẹn họng.

“Tiền tổng quản còn có việc gì à?” La Duy lại lạnh nhạt nói:“Hôm nay trời chưa tối mà bệ hạ đã lại gọi ta qua?”

Tiền công công vội lắc đầu, không biết sao La Duy có thể nói những lời thế này ra khỏi miệng.

La Duy mắt lạnh nhìn Tiền công công, y vẫn còn nhớ cái đêm mê loạn cùng điên cuồng ấy, giờ nghĩ lại còn thấy ghê tởm. Việc ghê tởm hơn chuyện đêm qua, không phải La Duy chưa từng gặp phải, chỉ là sống lại một kiếp, y không nghĩ bản thân vẫn sẽ rơi vào tình huống này. Ngẫm nghĩ, ngực lại đau.

“Ngài nghỉ ngơi đi.” Tiền công công thấy La Duy có vẻ không muốn nói thêm, đành lui ra ngoài.

“Tiền tổng quản.” Tiền công công mới bước ra cửa điện Ngưng Lộ, một đại thái giám ở điện hoàng hậu liền tới:“Hoàng hậu nương nương mời ngươi đi một chuyến.”

Tiền công công biết hoàng hậu định hỏi gã chuyện sáng nay, nói:“Ta biết rồi, một lát nữa ta qua.”

“Tiền tổng quản.” Đại thái giám này là tâm phúc của hoàng hậu, cũng là nhân vật xếp hàng đầu trong cung, thấy Tiền công công muốn đi, liền chặn gã lại:“Ngươi nên tới gặp hoàng hậu nương nương trước đi. Bệ hạ nghiêm lệnh người trong cung không được tiến vào điện Ngưng Lộ, ta đã chờ ngươi ở đây nửa ngày.”

Tiền công công cười cười:“Đó là lỗi của ta, chậm trễ lâu như vậy, ta xin thỉnh tội với lão đệ.”

“Tiền tổng quản, Tiền lão ca.” Đại thái giám thấy Tiền công công như vậy, liền trưng ra bộ mặt tươi cười:“Mời đi thôi.”

Tối hôm nay, bàn xong quốc sự, phê xong tấu chương, lại là canh ba. Tư Mã Thanh Sa ăn khuya xong, lại lệnh Tiền công công gọi La Duy đến.

Tiền công công vẻ mặt đau khổ, lần này phải gọi thị vệ trước, nếu La Duy lại liều mạng không theo, gã cũng sẽ không luống cuống như ngày hôm qua.

La Duy lần này lại không hề nói một câu, lập tức đi theo Tiền công công.

Tiền công công không yên lòng, lục soát người La Duy một lần ngay tại điện Ngưng Lộ, sợ La Duy có ý đồ mưu hại Tư Mã Thanh Sa.

“Tổng quản lo lắng quá nhiều rồi.” La Duy mở cánh tay để Tiền công công lục soát:“Bệ hạ là Hoàng đế, ta lại là người chưa từng tập võ, sao có thể làm hắn bị thương?”

Tiền công công cười làm lành:“Vương gia không biết chứ, hạ nhân như nô tài, làm việc gì cũng nên cẩn thận một chút.”

La Duy chỉ cười.

Tay Tiền công công cứng đờ, gã đã gặp vô số loại người, nhưng lần đầu tiên nhìn người khác cười lại rùng mình như thế.

Tư Mã Thanh Sa nằm nghiêng trên tháp đợi La Duy, thấy hôm nay La Duy tự vào, lấy làm lạ:“Ngươi hôm nay thật ngoan.”

La Duy đứng xuống dưới, nói:“Ta không đến cũng sẽ bị trói đến, chi bằng tự đi đến, ai cũng bớt đi một việc.”

Thấy La Duy thay đổi bộ mặt chỉ trong một ngày, Tư Mã Thanh Sa mặt trầm xuống, nói:“La Duy, ngươi không sợ?”

La Duy nghiêng đầu, nhìn giá nến hình rồng cạnh tháp, nói:“Ta nay còn có cái gì để sợ? Ta nghe nói nữ tử kia bị bệ hạ xử tử, bệ hạ định xử tử cả ta sao?”

Tư Mã Thanh Sa kéo La Duy vào lòng, nói:“Sao? Đêm nay ngươi cũng muốn nữ nhân đến hầu hạ?”

La Duy lạnh nhạt nói:“Nữ tử hậu cung của bệ hạ quá đông, cho dù mỗi ngày giết một người cũng không giết hết.”

“Câm miệng!” Tư Mã Thanh Sa bị lời La Duy làm cho đau lòng, quát:“Ngươi nghĩ trẫm là loại người nào?!”

La Duy liền ngậm miệng, trong lòng y, Tư Mã Thanh Sa cũng điên chẳng kém Long Huyền.

“Trẫm thực hối hận khi đã để nữ nhân kia chạm vào ngươi.” Tư Mã Thanh Sa luồn tay xuống hạ thân La Duy xoa bóp.

La Duy không giãy dụa, chỉ nói:“Cho nên ngươi giết nàng? Đó cũng là một sinh mạng, mà không phải nàng sai, bệ hạ lại giết nàng, một chút đạo lý cũng không có.”

Tư Mã Thanh Sa khẽ cắn gáy La Duy, mơ hồ:“Ngươi nói kẻ đáng chết kia là trẫm?”

La Duy không đáp.

Động tác của Tư Mã Thanh Sa nhanh hơn, vừa lòng lắng nghe tiếng hít thở dồn dập của La Duy,“Vân Khởi, nay trẫm là Hoàng đế Bắc Yến, quyết định sự sống chết của một người Bắc Yến, hẳn là trẫm có quyền này chứ?”

“Ta không phải người Bắc Yến, ngươi tốt hay xấu cũng chẳng liên quan gì đến ta.” La Duy miễn cưỡng nhấn mạnh từng chữ.

“Ngươi cho rằng trẫm sẽ thả ngươi trở về?” Tư Mã Thanh Sa tàn nhẫn cắn một nhát trên môi La Duy.

“Ngươi cứ giết ta đi.” La Duy quay đầu, né tránh nụ hôn kế tiếp của Tư Mã Thanh Sa:“Hay là ta không thể trở về?”

“Nhưng trẫm vẫn chưa muốn giết ngươi!” Tư Mã Thanh Sa ngã lên tháp, kéo theo La Duy song song ngã xuống.

Thân mình La Duy cứng đờ, kêu “A” một tiếng.

Tư Mã Thanh Sa dùng bàn tay ướt đẫm cởi hạ y của La Duy. Nhìn La Duy có chút thất thần, hắn lại nở nụ cười, đưa bàn tay ướt đẫm ấy đưa lên miệng La Duy.

“Đồ điên!” La Duy mắng ầm lên.

Tư Mã Thanh Sa thừa dịp La Duy há miệng mắng hắn, liền đem ngón tay dính đầy dịch trắng vào miệng La Duy.

La Duy lập tức cắn mạnh, trong miệng tràn ngập mùi máu tươi, y đã cắn nát ngón tay Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa không giận, rút tay ra, hôn La Duy, biết y sẽ không để hắn hôn, liền dùng tay gắt gao giữ chặt đầu y. Khi lưỡi luồn vào trong miệng La Duy, Tư Mã Thanh Sa cảm giác La Duy vẫn muốn cắn, liền dùng tay kia giữ chặt cằm y, không để y khép miệng lại.

Cuối cùng, trong miệng hai người đều tràn đầy vị tanh nồng đặc trưng của thứ dịch trắng kia.

Một nụ hôn kết thúc, La Duy ghé vào bên cạnh tháp, nôn thốc nôn tháo.

“Cái đó là của chính ngươi, ngươi còn không quen sao?” Tư Mã Thanh Sa vỗ nhẹ lưng La Duy.

La Duy giơ tay lên, gạt tay Tư Mã Thanh Sa.

Tư Mã Thanh Sa ngồi dậy, ấn vào hạ thân La Duy:“La Duy, trẫm thực sự không muốn ngươi chết, nếu ngươi có thể sinh con cho trẫm thì hay biết mấy.” (đúng rồi đấy, có bầu đi mà )

“Đồ điên!” La Duy lại mắng.

“Sau khi trẫm gặp ngươi mới phát điên!” Tư Mã Thanh Sa kéo quần áo La Duy xuống,“Vân Khởi, trẫm sẽ không để ngươi đi, ngươi chỉ có thể ở bên trẫm thôi!”

La Duy bị những lời của Tư Mã Thanh Sa làm phát lạnh, định mở miệng hỏi cho kỹ, lại bị Tư Mã Thanh Sa thừa cơ luồn lưỡi vào, hạ thân cũng đau, không thể nói nên lời.

“Trẫm sẽ không để ngươi đi!” Tư Mã Thanh Sa chơi đùa hạ thân La Duy đến nỗi xụi lơ co rút, không ngừng lặp lại câu này.

Ngực La Duy lại đau, khi y sắp không nhịn được cơn đau này, muốn hét to lên thành tiếng, Tư Mã Thanh Sa lại không hoạt động trên người y nữa. La Duy há miệng thở hổn hển, đến tận khi đau đớn trên ngực biến mất.

“Không chịu nổi?” Tư Mã Thanh Sa thấy La Duy như vậy, đưa tay sờ sờ trán La Duy, không nóng, lại nhìn hạ thân La Duy, không chảy máu, liền lấy chiếc khăn đặt trên gối giúp y lau mồ hôi trên mặt,“Vân Khởi, nếu ngươi cam tâm ở lại nơi này, trẫm sẽ đối xử thật tốt với ngươi.”

La Duy ôm ngực nói:“Ngươi đừng tin Long Huyền, hợp tác một lần, hắn không phụ ngươi, không có nghĩa là lần thứ hai vẫn có thể tin hắn.”

“Ngươi lo trẫm bị Long Huyền lừa, hay là lo Long Huyền sẽ cùng trẫm liên thủ, ngươi sẽ phải sống cả quãng đời còn lại ở Bắc Yến?” Tư Mã Thanh Sa đột nhiên lại lớn tiếng ép hỏi La Duy.

“Được rồi.” La Duy bình tĩnh nhìn Tư Mã Thanh Sa:“Nếu ngươi khiến ta bằng lòng, nếu ngươi giết Long Huyền, ta sẽ sống cả quãng đời còn lại ở Bắc Yến, bệ hạ, ngươi có làm được không?”

270 Bị bỏng

Tư Mã Thanh Sa nhìn hạ thân La Duy, như là không quen biết La Duy, hoặc như là muốn khắc sâu dáng vẻ La Duy vào tâm trí.“Ngươi muốn trẫm giết Long Huyền?” Hắn cũng bình tĩnh hỏi La Duy.

La Duy chỉ cười trêu tức.

Tư Mã Thanh Sa chỉ một chưởng đã khiến nửa khuôn mặt La Duy sưng đỏ,“Long Huyền chết, Long Ngọc đăng vị, ngươi có thể về nước, La Duy, ngươi đến bây giờ vẫn còn muốn tính kế ư?!”

“Bệ hạ.” La Duy cười khúc khích:“Nếu Long Huyền trở thành hoàng đế, ngươi nhất định sẽ hối hận!”

“La Vân Khởi!” Tư Mã Thanh Sa giơ tay định đánh, nhưng nhìn nửa khuôn mặt La Duy sưng húp, cuối cùng không hạ thủ nữa.

La Duy lúc này mới ra khỏi tẩm cung Tư Mã Thanh Sa. Bước chân tập tễnh, tóc tai tán loạn, hai má sưng đỏ, quần áo trên người chỉ còn một lớp mỏng thuần trắng. Y bước đi giữa hoàng cung Bắc Yến, thỉnh thoảng lại có cung nhân thái giám liếc nhìn, nhỏ giọng bàn luận, La Duy không thèm để ý, chỉ cảm thấy đường về điện Ngưng Lộ dường như dài vô tận, dù y có đi bao lâu cũng không thể tới điểm cuối cùng.

Tiền công công phụ trách áp giải La Duy về điện Ngưng Lộ, đi theo phía sau La Duy, thấy La Duy cơ hồ đang lê chân trên đường, thật muốn chạy lên đỡ La Duy một phen, nhưng Tiền công công không dám. Tư Mã Thanh Sa mới nổi giận đùng đùng ra khỏi tẩm điện, không cần hỏi cũng biết lại là do La Duy chọc giận thánh nhan, cho nên chẳng ai dám tỏ ra thiện ý với y cả. Nhìn La Duy không bước tiếp, Tiền công công cũng không sai thủ hạ lên thúc giục, mà đứng ở đó chờ.

“Người xấu! Hừ!”

Phía sau truyền đến tiếng mắng của trẻ con, vô cùng rõ ràng mà lọt vào tai từng người.

Tiền công công vội xoay người nhìn lại, thấy con trai thứ ba của Tư Mã Thanh Sa ôm một quả bóng nhỏ, đứng cách bọn họ không xa.

“Người xấu!” Tiểu hài nhi thấy đoàn người nhìn về phía nó, duy chỉ có người bị mình mắng không quay lại, liền mắng thêm một tiếng.

“Tam điện hạ.” Tiền công công vội chạy tới bên cạnh tam hoàng tử, cúi người:“Sao ngài lại ở một mình trong đây?”

Ngay khi Tiền công công đang hỏi han, hai ma ma và vài cung nhân chạy tới.

“Hầu hạ chủ tử kiểu gì thế?” Tiền công công lập tức mắng mấy cung nhân hầu hạ tam hoàng tử:“Sao lại để điện hạ một mình chạy đến đây?! Xảy ra chuyện gì các ngươi có đền nổi không?!”

Các cung nhân cúi đầu nghe mắng. Tam hoàng tử trời sinh hiếu động, các nàng chỉ không chú ý một chút, là tiểu chủ tử đã chạy mắt tăm, bắt các nàng phải náo loạn chạy đi tìm, nhưng đây là hoàng tử, có làm gì không đúng, thì cũng là tại các hạ nhân không đúng.

“Y là người xấu!” Tam hoàng tử kéo áo Tiền công công, chỉ vào La Duy kêu lên.

“Tam điện hạ, ngài mau về điện đi, đừng để nương nương lo lắng.” Tiền công công không thể cùng một tiểu hài nhi mắng La Duy, chỉ có thể dỗ dành hoàng tử:“Ngài không trở về, nương nương sẽ sốt ruột.”

La Duy đứng lại hồi lâu, cảm giác lại có sức bước tiếp, nên tiếp tục tiến về phía trước.

Tam hoàng tử thấy La Duy muốn đi, liền chạy lên phía trước vài bước, cầm quả bóng nhỏ trong tay ném về phía La Duy.

Một đứa trẻ ba tuổi thì làm gì có bao nhiêu sức lực? Cho nên La Duy dù bị ném trúng cũng không dừng bước, càng không thèm quay đầu nhìn tam hoàng tử một cái.

Tam hoàng tử thấy quả bóng của mình nện vào người La Duy, nhưng “người xấu” này vẫn không để ý đến nó, tiểu hài nhi không hài lòng, lập tức khóc lớn lên, luôn mồm nói La Duy là người xấu.

Tiền công công luống cuống, phải dỗ tam hoàng tử trước, hay là áp giải La Duy về điện Ngưng Lộ trước đây?“Đi theo đi!” Vạt áo gã vẫn bị tam hoàng tử chộp trong tay, Tiền công công không dám gạt tay tam hoàng tử, nghĩ nghĩ, rồi nói với thủ hạ:“Đi theo vương gia trước đi, lát sau ta sẽ đến.”

Tam hoàng tử miệng hô người xấu, định đuổi theo La Duy.

“Điện hạ, tiểu tổ tông của nô tài…” Tiền công công vội vàng ngăn cản tam hoàng tử, dỗ dành:“Ngài đừng khóc, nếu ngài khóc nô tài sẽ bị nương nương đánh đòn, ngài tha cho nô tài lần này đi!”

“Ta sẽ bảo mẫu hậu đánh y!” Tam hoàng tử chỉ vào La Duy nói.

“Vậy ngài cũng phải gặp nương nương mới nói được chứ…” Tiền công công đem tam hoàng tử lui ra sau vài bước, nghĩ xem phải làm thế nào mới đưa tiểu tổ tông này về điện được.

La Duy đi không được bao xa, khi vừa tới bậc thang, một tiểu thái giám chạy ra từ chỗ hành lang gấp khúc, đụng vào người La Duy, hạp thực (cặp ***g cơm) trên tay cũng đổ, tất cả hắt lên cánh tay phải La Duy.

“Đồ nô tài mắt mù!” Chờ đến khi Tiền công công phản ứng lại, giao tam hoàng tử cho ma ma, chạy đến bậc thang, thì La Duy đã ngã xuống dưới, một thân dính đầy đồ ăn, ống tay áo bên phải ướt sũng.

Cánh tay phải La Duy đau đớn, y dùng tay kia sờ, lại thấy đau đớn càng sâu, vội vén tay áo lên, mới biết mình bị bỏng.

Tiền công công chạy xuống bậc thang, thấy La Duy cố gắng mãi mà không thể đứng dậy, liền đưa tay ra đỡ.

Cánh tay phải của La Duy bị Tiền công công đụng tới, y hít vào thật mạnh.

“Vương gia bị thương?” Tiền công công vội buông tay.

La Duy chỉ nhìn tiểu thái giám quỳ dưới bậc thang, vẫn muốn tự đứng dậy.

“Vương gia, ngài cẩn thận một chút.” Tiền công công đi đến bên trái La Duy, đỡ cánh tay trái y, thế này mới kéo La Duy đứng lên được.“Vương gia, ngài còn bị thương chỗ não không?” Tiền công công một bên hỏi La Duy, một bên lệnh cho thủ hạ:“Nhanh đi gọi thái y.”

Thái giám bị Tiền công công sai bảo vội vàng chạy tới thái y viện.

Tiền công công lúc này mới nhìn tiểu thái giám gây họa kia, tiểu thái giám này gã biết, là người thân tín của hoàng hậu. Tiền công công thấy thật đau đầu, cú va chạm này là cố ý, hoàng hậu nương nương luôn làm việc cẩn thận, sao hôm nay lại làm ra chuyện này? La Duy là chất tử, dù có thể đắc tội, cũng không đến lượt hậu cung dạy dỗ.

La Duy cũng liếc nhìn tiểu thái giám, sau đó xoay người bỏ đi. Vừa rồi là y tránh kịp, nếu không thì nước sôi trong hạp thực sẽ dội thẳng lên mặt y, những người này… La Duy nhìn bốn phía, những người đi ngang qua đều dừng lại, chỉ trỏ, những người này người người âm thầm muốn thấy y chật vật, không muốn y được sống bình yên.

“Nhìn cái gì?” Tiền công công cao giọng.

Ảnh hưởng của đại tổng quản khá lớn, bị gã hỏi, lũ cung nhân thái giám chê cười La Duy đều vội vàng tản đi.

La Duy từng bước kéo lê đôi chân không còn tri giác, cánh tay phải đau như bị hỏa thiêu, mang theo một thân sũng nước, cứ như vậy trong ánh mắt châm chọc của mọi người, trở về điện Ngưng Lộ.

“Lại làm sao vậy?” Sở thái y bước đi nhẹ nhàng, tới điện Ngưng Lộ sớm hơn La Duy, vừa thấy La Duy như vậy, liền vội vàng hỏi thăm, chẳng lẽ bệ hạ hắt cả bàn ăn vào người La Duy?

“Ngài trước hết đừng hỏi.” Tiền công công theo sau nói:“Ngài mau xem cho vương gia đi!”

La Duy phải cởi áo, không ngờ quần áo đã dính lên cánh tay phải, y vừa cởi đến đó, liền đau đớn xé da, người cứng đờ tại chỗ, không dám cử động. Sở thái y thấy không ổn, vội cầm kéo lên hỗ trợ. Tiền công công cũng đi lên giữ La Duy, không để La Duy vì đau mà lộn xộn. Chờ khi Sở thái y vất vả lột được ống tay áo La Duy, Sở thái y và Tiền công công đều căng thẳng. Dọc cánh tay La Duy tràn đầy mụn nước, chẳng biết bát nước kia nóng đến mức nào, mà da thịt đỏ lên, cứ như bị nấu chín.

La Duy tức ngực, há miệng thở hổn hển vài cái, rồi mới nói với Sở thái y: “Phiền Sở đại nhân giúp ta bôi thuốc.” Đăng bởi: admin


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status