Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 67 - Chương 67

/100


41 Replies331. Không màng thế sự

“Quần áo này…” Nghe Vệ Lam nói muốn về nhà, La Duy chỉ đống quần áo trên mặt đất: “…vẫn chưa giặt xong mà.”

Vệ Lam nhặt quần áo lên định giặt.

“Không cần, cái này để ta tự giặt!” La Duy vội nói.

Vệ Lam nhìn đống quần áo trong tay, là quần lót của La Duy.

“Đưa cho ta!” La Duy định giật lấy quần lót từ tay Vệ Lam.

“Còn xấu hổ cái gì nữa.” Vệ Lam cười nhìn La Duy nói:“Công tử gia, xin hỏi một tiếng, trước kia ở tướng phủ thì ai giặt quần áo cho ngươi?”

“Tiểu Tiểu giặt cho ta quen rồi.” La Duy nói:“Ta cũng chẳng cần ngươi giặt mỗi bộ quần áo ấy đâu.”

“Vậy từ nay về sau ta sẽ giặt hết.” Vệ Lam động tác thành thạo, lại có sức khỏe, quần áo vò trong nước, phát ra tiếng nước ào ào.

Có giọt nước dính vào trên mặt La Duy, khiến y nổi hứng đùa nghịch, thuận tay hất nước về phía Vệ Lam, miệng nói:“Ngươi giặt thật đấy à? Nhất định sẽ xảy ra chuyện!”

Vệ Lam lau nước trên mặt, nói:“Đừng làm loạn, chờ ta giặt xong rồi nói.”

La Duy nằm ngửa trên thảm cỏ bên bờ suối, đầu gối lên cánh tay, nhìn tầng tầng lớp lớp cây rừng nhiễm ánh hoàng hôn đỏ ối:“Lam, nơi này thật đẹp.”

Vệ Lam giặt quần áo, đầu không ngẩng lên mà nói:“Công tử thích là được rồi.”

“Sao ngươi vẫn còn gọi ta là công tử thế!” La Duy bất đắc dĩ nói, dọc đường y đã bắt Vệ Lam sửa bao nhiêu lần, nhưng hình như Vệ Lam đã quen miệng, gọi tới gọi lui, cuối cùng vẫn gọi y là công tử.

“Gọi công tử hay gọi Duy cũng như nhau cả mà?” Vệ Lam nói:“Nơi này lại không có người ngoài.”

“Nhưng ta không thích!” La Duy nói:“Lam ca nhi, gọi tên ta nghe chút đi!.”

Vệ Lam không thèm để ý, vùi đầu giặt quần áo.

“Ngươi định cho ta thấy ngươi là con người lịch sự à?” La Duy nói:“Này… Lam ca nhi, đừng ngó lơ người ta mà, Lam ca nhi.”

“Đừng lắm chuyện!” Vệ Lam cố ý để giọng mình nghe hung ác hơn một chút,“Rừng này có hổ đấy, ngươi đừng có gọi hổ tới.”

“Sợ quá cơ!” La Duy dùng mũi chân khẽ đá vào mông Vệ Lam, nói:“Vệ đại gia từng nói với ta, trong rừng này con to nhất là con nai, còn lại chỉ có hoẵng, thỏ, đào đâu ra hổ nữa?”

“Họ không phát hiện ra đấy thôi.” Vệ Lam nói.

“Vậy Lam ca nhi…” La Duy nén cười nói:“Công tử ta muốn một bộ da hổ hoàn chỉnh, hôm nay phải lấy được cho bản công tử, không làm được thì không cho vào nhà.”

“Buổi tối ở đây lạnh lắm, ngươi nỡ để ta đông lạnh ở ngoài à?” Vệ Lam giặt xong quần áo, mới quay đầu nhìn La Duy:“Sao nhẫn tâm vậy?”

“Có công tử gia nào là người tốt đâu?” La Duy tỏ vẻ kiêu ngạo, nhìn Vệ Lam nói:“Bản công tử muốn thứ gì, thì không thể để đến ngày mai, Lam ca nhi, ngươi phải nhanh tay lên một chút, không thì chẳng những không thể vào nhà, mà cơm ngươi cũng đừng ăn.”

Vệ Lam bổ nhào vào người La Duy.

La Duy bị Vệ Lam đè lại, không thể động đậy, làm ra vẻ sợ hãi hỏi Vệ Lam:“Lam ca nhi định làm gì? Muốn phản lại bản công tử sao?”

“Ta muốn nhìn xem công tử nhà ta nhẫn tâm đến mức nào.” Vệ Lam đưa tay vào nách La Duy, bắt đầu cù.“Không cho ta vào nhà, hả?”

La Duy cười nói:“Có, có cho vào nhà.”

“Còn không có cơm ăn?”

“Trong nhà, ha, trong nhà, không có, không có cơm!” La Duy cười đến không thở nổi, không đẩy Vệ Lam ra được:“Ta, ta sai rồi, thật, thật sự sai rồi, Lam, Lam, ngươi đừng cù, cù ta, ha ha, ta không chịu được!……”

“Duy…” Vệ Lam thấy La Duy cười đến đỏ cả mặt mới ngừng tay, nhẹ nhàng gọi y.

La Duy mặt ửng hồng nhìn Vệ Lam, thở dốc:“Gọi lại đi.”

“Duy.” Vệ Lam gọi tên La Duy, rồi cúi người xuống hôn lên môi y.

La Duy hé môi, để lưỡi Vệ Lam tiến vào.

Trên đường từ Bắc Yến về Đại Chu, hai người vẫn luôn phải cẩn thận, sợ người khác phát hiện hành tung, hơn nữa thân thể La Duy cũng không được tốt, đã lâu lắm rồi hai người chưa hôn sâu như ngày hôm nay.

“Duy.” Đến tận khi cả hai đều không thở nổi nữa, Vệ Lam mới nâng người lên, nói với La Duy:“Ta muốn ngươi.”

La Duy nheo mắt nhìn Vệ Lam cười nói:“Muốn? Là ý gì? Ta không hiểu, nói rõ một chút đi.”

Vệ Lam không nhiều lời với La Duy, trực tiếp bế ngang y vào nhà gỗ.

“Không mang đồ về sao!” La Duy chợt nhớ tới mấy thứ để bên bờ suối.

“Ở đây chẳng có ai lấy trộm đâu” Vệ Lam nói.

“Thế này thì không phải ta gọi hổ…” La Duy tựa trong lòng Vệ Lam cười to:“…mà là gọi sói đến rồi!”

Vệ Lam dùng khinh công, La Duy chỉ kịp thấy cảnh vật trước mắt nhoáng lên, sau đó y bị Vệ Lam bế vào phòng.

Cẩn thận đặt La Duy trên chiếc giường không có đệm chăn, Vệ Lam tỉ mỉ vuốt ve khuôn mặt y:“Khi nào thì ngươi mới béo lên một chút?”

La Duy nói:“Ngươi mau vỗ béo ta đi.”

Vệ Lam khẽ cắn lên môi La Duy vài cái, khiến đôi môi vốn nhợt nhạt trở nên đỏ hồng.

La Duy mỉm cười nhìn Vệ Lam.

Vệ Lam tháo đai lưng La Duy vẫn không quên hỏi một câu:“Được không?”

“Ừ.” La Duy nói nhỏ tới mức không thể nghe thấy tiếng.

Vệ Lam liền cởi áo La Duy.

La Duy lại đột nhiên nói:“Cửa vẫn chưa đóng.”

“Đã nói ở đây không có người mà.” Vệ Lam tay chân bận bịu nói.

La Duy cười khanh khách:“Đồ ngốc, chúng ta không phải người sao?”

“Không chuyên tâm sẽ bị phạt!” Vệ Lam dùng một cái hôn chặn lời La Duy.

Khi thân thể La Duy kề sát Vệ Lam, có chút cương ngạnh, bấu chặt bả vai hắn.

Vệ Lam nghiêng người La Duy, hôn lên từng vết sẹo trên lưng y:“Chúng ta đã ở đây rồi, đừng quan tâm tới người bên ngoài nữa, ai cũng mặc kệ.”

Giọng La Duy dường như nhẹ bẫng:“Được, không quan tâm, hãy ở đây đến già đi, ta thích nơi này.”

“Ta cũng thích.” Vệ Lam tiến vào thân thể La Duy.

La Duy khẽ kêu lên:“Lam, ta cũng thích ngươi.”

Trận hoan ái này, không kém kịch liệt, lại phô hết dịu dàng.

Mặt trời chiều ngả về tây, chim mỏi cánh về rừng, trong nhà gỗ hai người ôm siết lấy nhau, cùng nhìn những tia sáng cuối ngày chiếu vào phòng nhạt dần nhạt dần cho đến khi không thấy nữa.

“Đau không?” Vệ Lam hỏi La Duy.

“Lam sẽ không làm ta đau.” Tay La Duy đan vào tay Vệ Lam:“Tuyệt đối không đau.”

“Ta đi đun nước cho ngươi tắm rửa.” Vệ Lam nói rồi đứng dậy.

“Hôm nay chúng ta đi thắp cho nương ngươi nén hương đi.” La Duy đột nhiên nói.

Vệ Lam sửng sốt:“Cái gì?”

“Không phải bá mẫu táng ở sông Xích Thủy sao?” La Duy nói với Vệ Lam:“Ngươi quay về, thì phải cho bà biết.”

Vệ Lam hỏi:“Ngươi đi cùng ta chứ?”

“Ừ.” La Duy nghiêm túc nhìn Vệ Lam:“Ta cũng muốn bá mẫu biết ta.”

“Được!” Vệ Lam ôm chặt La Duy vào lòng, hôn lên tóc y, trong giọng nói có chút nghẹn ngào:“Chúng ta đi gặp nương, để bà biết hiện giờ ta đang sống rất tốt.”

La Duy nhìn Vệ Lam, nỉ non nói:“Bà cũng là mẫu thân ta.”

Ánh trăng mờ hơi sương, bao phủ cả căn nhà gỗ, không màng thế sự, yên tĩnh an tường.

………………..

Thề là vừa làm vừa ngủ gật :v

332. Sáng sớm

Trận chiến giữa Đại Chu và Bắc Yến lần này, hai bên giằng co tại Thiên Thủy Nguyên hơn nửa năm, cuối cùng quân Bắc Yến phải rút lui khỏi Thiên Thủy Nguyên thì mới kết thúc. Sau khi lên ngôi, đây là lần đầu Long Huyền ra trận, tuy rằng không đoạt lại được tro cốt của La Duy, nhưng trên thực tế thì xem như thắng lợi. Ít nhất Đại Chu sau này tái khởi công làm đường sông ở giữa thành Ô Sương và hoang mạc Vân Quan này, tái hiện lại một Giang Nam từ vài thế kỷ trước, không lo quân Bắc Yến thỉnh thoảng gây rối nữa.

Long Huyền từ Vân Quan về thượng đô, liền tiếp kiến sứ thần Đông Thương tại điện Trường Minh. Ngày kế, Bình Chương đế Long Huyền liền hạ chiếu, gả công chúa Khánh Nguyên của Đại Chu cho hoàng đế Dương Nguyên Tố của Đông Thương. Sau khi tin tức truyền vào Đông Thương, Nguyên Tố đế cũng hạ chiếu, đồng ý lập công chúa Khánh Nguyên của Đại Chu làm bình hậu, ngang hàng với hoàng hậu của gã. Đến lúc này, Đại Chu và Đông Thương kết làm đồng minh.

Tư Mã Thanh Sa vì đối kháng đồng minh Đại Chu và Đông Thương, rất nhanh đã âm thầm nâng đỡ hoàng thất Nam Chiếu, Gia Ninh thái tử vốn không vững ngôi vị nhờ cung biến mà lên ngôi, công chúa Ngưng Tuyết của Bắc Yến lập tức được gả tới làm chủ hậu cung Nam Chiếu. Sau Tư Mã Thanh Sa hạ chiếu phế hậu, cưới Hoa Nhan công chúa của Nam Chiếu. Bắc Yến và Nam Chiếu từ đây kết thành quan hệ đồng minh.

Một hồi chinh chiến thiên hạ lập tức nổ ra, các nước không một ai may mắn thoát khỏi.

Mà khói thuốc súng chiến tranh thổi quét toàn bộ thiên hạ này không hề lan tới thung lũng Thanh Sơn.

La Duy ở trong này cùng Vệ Lam, hai người làm bạn, ngày qua ngày, bất giác đã hai năm.

La Duy vừa tỉnh ngủ, Vệ Lam bên cạnh đã sớm rời giường đi làm ruộng, quần áo La Duy được hắn đặt ngay ngắn bên giường. La Duy vẫn nằm trên giường một lát rồi mới chậm ra khỏi chăn. Mặc quần áo, xuống giường, đẩy cửa nhà gỗ, kinh ngạc nhận ra, chỉ trong một đêm mà cây du đồng đã nở trăm ngàn cánh hoa, những bông hoa năm cánh trắng muốt chi chit đầu cành, trên sân trước nhà cũng trải một thảm hoa.

La Duy nhìn đồng hoa trong giây lát, rồi mới vào bếp, làm điểm tâm cho Vệ Lam và đun chút nước cỏ linh chi. Làm vài món đơn giản, La Duy ăn sáng qua loa, rồi vội vàng ra sân sau cho gà ăn. Mấy con gà mái này là Vệ Lam mua từ Tuyên Châu về, được hai người nuôi lớn từng chút từng chút một, tổng cộng mười lăm con, mỗi một con đều ăn rất khỏe, sau khi lớn lên chắc chắn sẽ đẻ mỗi ngày một trứng. La Duy và Vệ Lam ăn không hết, thì có thể mang trứng gà xuống thành Tuyên Châu bán, đổi chút bạc vụn mang về. Vệ Lam ban đầu sợ La Duy mệt, không muốn nuôi gà, bọn họ cũng không thiếu tiền tiêu, nhưng La Duy thích vậy, hắn cũng chỉ có thể chiều ý La Duy.

Chuồng gà không có gì bất ngờ xảy ra, La Duy lấy được mười lăm trứng gà, đám gà mái vây quanh La Duy kêu không ngớt.

“Đừng nóng vội.” La Duy cẩn thận đặt trứng gà trong rổ, rồi mới bỏ thức ăn vào máng ăn cho gà, vừa làm vừa nói với đàn gà mái:“Đứa nào cũng có, đừng tranh giành, cứ từ từ mà ăn.”

Đàn gà mái có thức ăn, liền không vây quanh La Duy nữa, chạy hết về phía máng ăn.

La Duy đứng bên cạnh nhìn một lát, nghĩ có lẽ nên bảo Vệ Lam vào thành mua gà trống, như vậy sẽ có thêm rất nhiều gà con, cũng có gà trống để bầu bạn với đàn gà mái nuôi hai năm này. Đang suy nghĩ, thì hai con gà mái vì tranh ăn mà đá nhau, La Duy vội tách chúng ra, rồi mắng vài câu như đang dạy dỗ trẻ con trong nhà.

Sau nhà Vệ Lam có trồng rau, La Duy lo cho đàn gà bảo bối xong, liền lại đây xem vườn rau. Vệ Lam sáng sớm đã tưới nước cho vườn rau này, nhìn rau xanh vươn non mơn mởn, La Duy vô cùng vui vẻ. Đi đến vườn rau, vạch lá tìm sâu, bắt được hơn mười con sâu béo, y không trực tiếp bóp chết ném xuống, mà mang cho đàn gà mái đã ăn no bụng trong sân.

Bận rộn làm xong hai việc này, La Duy mới về phòng quét dọn sạch sẽ. Nhìn bên ngoài ánh nắng rực rỡ, tuy rằng hôm qua vừa phơi đệm chăn, nhưng y vẫn đem ra phơi lại. Bây giờ, vào mỗi buổi tối đi ngủ, y thích ngửi được hương vị nắng mai, rồi cuộn mình trong lòng Vệ Lam mà đi vào giấc ngủ.

Phơi xong đệm chăn cũng là giữa trưa. La Duy lại vào bếp, hòa bột mì, làm một ít bánh bao. Ra vườn hái một chút rau, nhổ vài củ cải lớn, ngồi xổm trong sân rửa sạch hết, mang vào bếp xào một đĩa rau, dùng củ cải và trứng gà nấu canh, rồi làm cho Vệ Lam một bát thịt kho tàu. Làm xong đồ ăn cũng vừa đến giữa trưa.

Cất đồ ăn nóng hổi vào thực hạp (cặp ***g cơm), La Duy mặc thêm áo khoác, rồi mang đồ ăn ra ruộng cho Vệ Lam.

Ngoài ruộng, Vệ Lam đang chăm chỉ xới đất, hắn đang khai hoang bốn mảnh đất, còn ở những thửa ruộng đã khai hoang xong, lúa non đã vươn cao xanh mướt.

La Duy đi tới bờ ruộng, định kiếm hòn đá nhỏ ném vào bên cạnh Vệ Lam để dọa hắn.

“Đến rồi à?” Nhưng ngay khi La Duy còn cách nơi này rất xa, Vệ lam đã nghe thấy bước chân y, biết y đã đến rồi.

La Duy ném hòn đá trong tay đi:“Ta đi nhẹ như vậy mà ngươi vẫn nghe được sao? Người tập võ chẳng vui chút nào.”

Vệ Lam bật cười:“Ngươi bước trên đá nghe lạo xạo, còn nói là bước nhẹ? Ta không tập võ cũng có thể nghe thấy tiếng bước chân ngươi đấy.”

“Ăn cơm đi.” La Duy lại đấu võ mồm thua Vệ Lam, bây giờ Vệ Lam càng ngày càng dễ dàng xơi tái y.

Vệ Lam từ ruộng bước ra.

“Toàn là mồ hôi này…” La Duy lấy khăn lau sạch mồ hôi trên mặt Vệ Lam:“Chúng ta trồng lúa ba thửa ruộng, bản thân ăn không hết, ngươi còn vỡ đất thêm làm gì?”

“Trồng bí đỏ.” Vệ Lam nói:“Ta muốn có thêm nhiều đồ ăn, không phải ngươi rất thích ăn sao?”

“Vườn rau sau nhà không đủ để trồng?” La Duy nói, y cảm thấy hai vườn rau sau nhà đã lớn lắm rồi.

“Trồng bí đỏ tốn diện tích lắm.” Vệ Lam ngồi xuống đất, nói:“Ta cũng không vỡ đất nhiều, chỉ làm đủ để trồng bí thôi.”

La Duy ngồi xuống bên cạnh Vệ Lam:“Nếu ở bên ngoài thì chúng ta đã là địa chủ rồi.”

“Địa chủ?”

“Ừ, hay là mướn người làm thuê.” La Duy nói:“Ngươi vất vả một mình làm gì?”

Vệ Lam uống bát canh La Duy đưa tận tay hắn:“Vất vả gì đâu, một ngày nhiều thời gian như vậy, trừ việc hầu hạ ngươi, thì ta cũng chỉ hầu hạ chỗ này thôi.”

La Duy cười híp mắt, cầm bánh bao ăn:“Nói khoác mà không biết ngượng, chỉ có ngươi hầu hạ ta sao? Ta không hầu hạ ngươi chắc?”

Vệ Lam liền cười nói:“Phải, công tử gia hầu hạ rất tốt, buổi tối về nhà ta sẽ thương ngươi hết mình.”

“Cút đi!!!” La Duy cười mắng một câu, gắp một miếng thịt nhét vào miệng Vệ Lam:“Sao bây giờ cái gì ngươi cũng nói được thế? Ngày xưa Lam của ta là người thành thật cơ mà.”

Vệ Lam ăn thịt kho La Duy làm, khẩu vị La Duy rất nhạt, nhưng đồ ăn nấu riêng cho Vệ Lam thì sẽ đều cho thêm một chút muối, để hợp khẩu vị hắn hơn.“Ta lúc nào chả là người thành thật.” Vệ Lam cũng múc cho La Duy một bát canh, bưng bát đến tận miệng La Duy:“Nhưng thành thật quá sẽ bị công tử bắt nạt.”

La Duy vừa nghe Vệ Lam nói hắn sợ bị y bắt nạt, miếng canh uống vào miệng suýt nữa phun ra, người này bây giờ còn học được cách vẽ rắn thêm chân, càng ngày càng mặt càng dày.

333. Ruộng đồng xanh mướt

Sau giờ ngọ, Thanh Sơn đổ mưa.

La Duy và Vệ Lam ngồi trong lều cỏ tránh mưa.

“Mệt à?” Vệ Lam hỏi La Duy, hắn biết người này mà, chỉ cần nằm lên giường là bắt đầu buồn ngủ.

La Duy tựa đầu vào đầu gối Vệ Lam ngủ gật, bây giờ y có thói quen cứ sau giờ ngọ là phải ngủ trưa, nghe Vệ Lam hỏi, liền hàm hồ nói:“Ta có làm gì đâu mà mệt?”

“Hôm nay lại không chịu ăn thịt.” Vệ Lam khi có khi không vuốt tóc La Duy:“Duy, ngươi nói xem tại sao ngươi lại không thích ăn thịt? Ta không thấy thịt khó ăn mà? Hay là thịt heo ăn vào đắng miệng?”

“Được rồi.” La Duy nói, giữ bàn tay đang khua khoắng của Vệ Lam lại,“Đừng cử động, để ta ngủ một chút đi.”

Vệ Lam thấy La Duy thật sự muốn ngủ, liền cởi áo khoác đắp lên người La Duy:“Ngươi ngủ đi, ta canh cho ngươi, cơn mưa này chẳng biết bao giờ mới tạnh.”

“Núi này cũng lạ.” La Duy nói:“Vừa rồi còn nắng, thế mà chưa gì đã mưa, sơn thần nơi đây đúng là không có tính người mà. A!” Nói đến mưa, La Duy lại nhớ ra một chuyện.

“Làm sao?” Vệ Lam thấy La Duy đột nhiên kêu lên, tưởng lại có chuyện lớn gì, vội vàng hỏi La Duy:“Có chuyện gì à?”

“Ta chưa cất chăn!” La Duy la lên với Vệ Lam.

“Ngươi lại phơi chăn à?”

“Thì lúc ta ra khỏi nhà trời vẫn nắng.” La Duy nhìn mưa rơi ngoài lều cỏ, gấp đến độ luống cuống, nếu đệm chăn ướt hết, y và Vệ Lam tối nay đắp cái gì đây?

“Ta về cất.” Vệ Lam ấn La Duy ngồi xuống, nói:“Chăn ướt thì chúng ta vẫn còn chăn để thay cơ mà? Ngươi gấp cái gì?”

“Đấy là chăn dày mùa đông,” La Duy nói với Vệ Lam:“Mùa đông chỉ có chăn này thôi.”

“Ta đi ngay đây.” Vệ Lam chạy ra ngoài.

“Nhanh lên!” La Duy nói với theo:“Nếu ướt rồi thì cũng đừng đặt lên bếp lò sấy khô! Sao ngươi chạy chậm thế? Dùng khinh công đi!” Nhìn Vệ Lam chạy một quãng mà vẫn có thể nhìn thấy bóng lung hắn, La Duy lại kêu lên với Vệ Lam.

Vệ Lam trước kia không thể ngờ rằng, có một ngày khinh công của hắn sẽ có tác dụng, đấy là có thể về cất chăn nhanh hơn một chút vào ngày mưa.

Nhìn bóng Vệ Lam biến mất, La Duy mới ngồi vào lều cỏ.

Núi này không mấy khi mưa lớn, nhưng có sương mù bay, mông mông lung lung, khiến cảnh vật trước mắt trở nên mờ ảo. La Duy nhìn những thửa ruộng xanh mượt trong giây lát, nhớ lại năm ngoái, khi ấy ruộng đồng vàng óng ả. La Duy liền thở hắt một hơi, năm nay xem ra cũng sẽ là một mùa bội thu. Vệ lão hán vì giúp họ khai hoang mấy thửa ruộng này mà chạy vào núi mấy lần, cuối cùng khen Vệ Lam là trời sinh có tài làm ruộng. Đến mùa thu hoạch, mấy lão già cũng vào núi giúp, La Duy lại nhớ cảnh phải làm đồ ăn cho mấy ông lão mà như nấu cho đám trẻ trong nhà. Vệ Lam chỉ cần ăn cơm no chứ không để ý khẩu vị, chỉ biết làm mỗi món là bác trứng gà, chẳng trông cậy được gì hết. La Duy ngáp một cái, hiện tại cái trong nhà không thiếu nhất là trứng gà, hay là lúc nào làm bánh chẻo trứng gà ăn nhỉ? Nhưng bánh chẻo làm như thế nào? La Duy nghĩ, hình như vẫn phải có thịt heo?……

Vệ Lam chạy về nhà, cất đệm chăn La Duy phơi nắng vào trong. Thử sờ xem, may quá, vì hắn chạy về nhanh, nên tuy bên ngoài hơi ướt, nhưng bông bên trong vẫn không sao cả. Nhớ ra La Duy còn nuôi gà, nhất định còn chưa lùa gà về chuồng, Vệ Lam cất đệm chăn xong, liền chạy đến sân sau xem đàn gà bảo bối của La Duy.

Mười lăm con gà không cần Vệ Lam lùa, ngay khi trời mưa đã chạy về chuồng, lúc Vệ Lam ngồi xổm xuống xem chuồng gà, chúng còn kêu cục tác như chào hỏi.

“Thật đúng là chủ nào tớ nấy.” Vệ Lam nhìn đàn gà mái cười cười:“Thông minh hệt như chủ nhân, còn biết tránh mưa nữa cơ à?”

Đàn gà mái vỗ cánh phành phạch, có lẽ là cảm thấy lời của Vệ Lam rất ngốc.

Vệ Lam ôm một cái chăn mỏng rồi quay lại với La Duy, trời mưa mà La Duy lại phải ngủ bên ngoài, lúc này thời tiết đã không tính là rét, nhưng nếu ngủ mà không đắp chăn sẽ lạnh. Đến khi Vệ Lam trở về lều cỏ, La Duy đã nằm trên đệm cỏ, đắp áo khoác ngủ say. Vệ Lam không đánh thức La Duy, bỏ áo khoác đắp trên người La Duy ra rồi đắp chăn cho y, gấp áo khoác kê dưới đầu y, để La Duy ngủ thêm thoải mái.

La Duy bị Vệ Lam động chạm, miệng không biết than thở những gì, nhưng không tỉnh dậy.

Vệ Lam ngồi bên cạnh La Duy, hiện tại giấc ngủ của La Duy không còn nông như trước, cứ hễ có động tĩnh là tỉnh lại. Nhéo nhéo hai má La Duy, nuôi hai năm, người này rốt cuộc cũng có một ít thịt, khí sắc khuôn mặt cũng hồng nhuận, khi cười rộ sẽ lộ ra má lúm đồng tiền, vô cùng xinh đẹp, thoạt nhìn cứ như một quả táo đỏ, khiến người khác nhìn cũng vui lây. Vệ Lam vẫn nhìn La Duy, hắn có nhìn y bao lâu cũng không thấy đủ, so với công tử tướng phủ La Duy, thì hắn thích La Duy hiện tại vô cùng, ít nhất người trước mắt này không hề có phòng bị. La Duy ngủ say bên cạnh hắn, không hề cao cao tại thượng nữa, mà trở nên vô cùng chân thật, trở nên sinh động, rốt cục hắn cũng có thể biết được người này hỉ nộ ái ố ra sao, Vệ Lam nghĩ cứ ngày qua ngày như vậy là điều hắn mong ước cả đời.

Khi La Duy tỉnh lại, cơn mưa đã sớm ngừng, ngoài đồng cỏ, bầu trời xanh ngắt, ánh nắng chan hòa. Cúi đầu nhìn cái chăn đắp trên người, La Duy mỉm cười hiểu hết, Vệ Lam này vẫn sợ y bị cảm lạnh, cả năm nay y đã không bị bệnh rồi, vậy mà hắn vẫn không yên lòng. Lười biếng vươn vai, La Duy bước ra ngoài, đã thấy Vệ Lam bận bịu trên thửa ruộng.“Lam!” La Duy gọi Vệ Lam một tiếng.

“Tỉnh rồi?” Vệ Lam ngừng tay, xoay người lại nhìn La Duy.

“Tỉnh rồi, khi nào thì ngươi mới xong việc?”

“Nhanh thôi, ở đây chỉ còn một ít đá phải lọc ra ngoài.”

“Vậy à.”

“Trong thực hạp có nước, ngươi uống một chút đi, nếu đói bụng, lại ăn cái bánh bao nữa.” Vệ Lam nói rồi lại vùi đầu vào công việc, có La Duy ở đây, hắn phải cố làm xong việc thật nhanh, để đưa La Duy về nhà. Tối nay gió trong núi rất mạnh, Vệ Lam sợ La Duy sẽ bị trúng gió cảm lạnh mất.

La Duy uống một ít nước, nhưng không ăn cái bánh bao còn lại từ buổi trưa.

“Không ăn sao?” Vệ Lam hỏi.

“Ta không đói bụng.” La Duy đậy kín thực hạp, đồ ăn bên trong còn lại khá nhiều, tối nay họ trở về chỉ cần đun nóng lại là có thể ăn.

Vệ Lam nghe được tiếng bước chân phía sau, quay lại đã thấy La Duy ngồi xổm sau hắn cách đó không xa, nhặt một hòn đá lên, ném ra bên ngoài ruộng.

“Ta giúp ngươi!” La Duy thấy Vệ Lam nhìn mình, liền cười nói:“Chỉ cần lọc hết đá ra là được?”

“Mệt thì nhớ ngừng tay đấy.” Vệ Lam biết không ngăn được La Duy, liền dặn La Duy một tiếng, động tác trên tay nhanh hơn, tự bảo với mình cố gắng làm xong việc để đưa kẻ không chịu ngồi yên kia về nhà.

Thửa ruộng bên cạnh ngát mùi lúa thơm, La Duy thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn Vệ Lam mồ hôi như mưa ở phía trước, sống lại một đời, y thấy chỉ cần như thế này là đủ.

Vệ Lam quay đầu nhìn La Duy, nói:“Ngươi chỉ cần lọc mấy hòn đá to, để ý mấy hòn đá nhỏ làm gì?”

La Duy nhìn mấy viên đá mình cầm trong tay:“Cái này không phải là đá à?”

“Ta nói lớn hay nhỏ thôi.” Vệ Lam bất đắc dĩ nói:“Ngươi cứ tỉ mẩn như thế, thì đến sang năm cũng chẳng xong.”

“Vậy thế nào là đá to?”

“Được rồi, ngươi nghỉ ngơi đi.” Vệ Lam đuổi La Duy:“Ngươi định làm gì hả? Quấy rối phải không?”

La Duy ném đá về phía Vệ Lam,“Không được nghĩ xấu cho người tốt!”

Vệ Lam né rất nhẹ nhàng.

“Ơ kìa, ngươi còn trốn hả!” La Duy trừng mắt.

Hai người ầm ỹ trên ruộng, dường như trên thế giới chỉ còn lại hai người, biến thành trẻ con cũng chẳng sao, vui vẻ đơn thuần, nụ cười cũng trở nên trong vắt.

334. La Duy, vì sao ngươi không đến?

Điện Trường Minh đổi chủ, giữa màn đêm, có vẻ còn tĩnh lặng hơn so với khi chủ nhân trước còn ở đó. Long Huyền nói, ban đêm trong hoàng cung người người đều buồn ngủ, đốt nhiều đèn như thế để cho ai xem? Từ đó về sau, ánh đèn trong hoàng cung Đại Chu vào ban đêm giảm một nửa so với thời Hưng Võ hoàng đế. Hoàng cung không hề có đèn đuốc sáng trưng, bóng tối càng dễ dàng nuốt chửng con người vào trong đó.

Long Huyền vừa tỉnh lại, giữa tẩm cung tầng tầng lầu các, phía xa kia, dường như có bóng người vụt lao qua.

“La Duy?!” Long Huyền hét to một tiếng, đuổi theo bóng người vừa lướt qua kia. Trong ánh đèn mờ nhạt, Long Huyền xốc từng tấm rèm che, gọi to cái tên La Duy.

“Bệ hạ!” Phúc Vận nghe tiếng Long Huyền kêu trong điện, vội đẩy cửa bước vào.

Long Huyền chân trần đứng trên mặt đất, nhìn thấy Phúc Vận đi đến, liền lớn tiếng nói:“Đốt đèn, đốt hết đèn ở điện này lên!”

“Nô tài tuân chỉ.” Phúc Vận vội mang theo mấy tiểu thái giám, đốt hết đèn ở điện Trường Minh lên.

Long Huyền lúc này đã dạo qua một vòng tẩm cung rộng lớn, nhưng nào có bóng dáng La Duy?

Phúc Vận phất tay ra hiệu để các tiểu thái giám lui xuống.

Long Huyền đứng phía trước cửa sổ, ánh trăng bàng bạc, bóng cây lắc lư, dường như có bóng người đứng đó.

“Bệ hạ?” Phúc Vận thật cẩn thận đi tới phía sau Long Huyền:“Vẫn còn lâu mới đến giờ lâm triều, ngài hãy nghỉ ngơi một lát đi ạ.”

Long Huyền đẩy mạnh cánh cửa, một cánh chim hoảng hốt bay lên.

“Bệ hạ, ban đêm gió lạnh.” Phúc Vận khuyên Long Huyền:“Ngài nên nghỉ một lát đi.”

“Ai cũng nói người ta sau khi chết, hồn sẽ tìm về báo oán.” Long Huyền vẫn đứng cửa sổ mở rộng, nói với Phúc Vận:“Vì cái gì La Duy không đến tìm trẫm? Y không hận trẫm sao?”

Phúc Vận vội quỳ trên mặt đất:“Bệ hạ, ngài là vạn thừa tôn sư, có long khí hộ thể, Cẩm vương gia kính ngài còn không kịp, sao y có thể có thù hận với ngài?”

“Y luôn luôn hận trẫm.” Long Huyền đứng bất động:“Người ta nói linh hồn sợ ánh sáng, ban ngày trẫm không có cách nào, nhưng buổi tối trong cung đã tắt nhiều đèn như vậy, vì sao y còn chưa đến?”

“Bệ hạ!” Long Huyền hai năm nay vẫn giữ chấp niệm về La Duy, Phúc Vận chẳng có cách nào, chỉ đành dập đầu trước Long Huyền:“Nô tài nghe nói con người sau khi chết sẽ đầu thai chuyển thế, vương gia đi lâu như vậy, có lẽ đã tái thế làm người, bệ hạ hãy bảo trọng long thể.”

Long Huyền thở dài, xoay người nhìn về phía Phúc Vận, trong ánh mắt mang theo tức giận,“Người chết ở Bắc Yến, rồi chuyển thế làm người, y còn có thể lại là người Đại Chu sao? Trẫm còn có thể gặp lại y sao? Tư Mã Thanh Sa đáng chết!”

Phúc Vận không biết phải khuyên can như thế nào, chỉ có thể không ngừng dập đầu trên mặt đất. Tựa như Liễu thị Thái Hậu vẫn mắng, La Duy là kẻ có chết cũng không để người khác được yên ổn, không biết Long Huyền còn bị người đã chết dày vò đến khi nào.

Long Huyền rời cửa sổ, ngồi vào long tháp, trên giường chăn đã lạnh, trái tim Long Huyền còn lạnh hơn.

Phúc Vận đóng cửa sổ lại.

“Ngươi ra ngoài đi.” Long Huyền đuổi Phúc Vận.

“Bệ hạ!”

“Cút!”

Phúc Vận chỉ có thể cút, Long Huyền nay càng ngày càng hỉ nộ vô thường, không ai dám trái ý hắn.

Tẩm cung chỉ còn lại một mình Long Huyền, hắn phí công nhìn quanh tẩm điện một lượt, ngoài hình bóng mờ nhạt của chính hắn in trên rèm che và mặt đất, thì cái gì cũng không có.

“La Duy…” Long Huyền ngã vào giường, che đi ánh mắt:“Ta chờ ngươi lâu như vậy, cho dù là ngươi tới tìm ta báo thù, thì cũng nên gặp ta một lần chứ, vì sao ngươi không đến?”

Ánh đèn tắt, một đêm qua đi, Long Huyền vẫn không đợi được người mình muốn gặp.

Cái gì cũng chưa ăn, Long Huyền liền lâm triều, nhìn các đại thần trong điện, đột nhiên lại thấy thật phiền. Hắn nhìn Tạ Ngữ đang tấu lên cái gì đó, chỉ là lúc này Long Huyền không thể nghe rõ ràng.

Tạ Ngữ nói hết lời, cúi đầu đợi Long Huyền, nhưng hồi lâu cũng không thấy hắn nói gì cả, ngẩng đầu lên nhìn về phía Long Huyền,“Bệ hạ, ý ngài như thế nào?”

“Trình tấu chương lên đi.” Long Huyền day day huyệt thái dương:“Trẫm sẽ quyết định sau.”

Tạ Ngữ lúc này đã là Tương phụ (phụ tá cho thừa tướng) của Đại Chu, tuy rằng là Tương phụ, nhưng quyền lực mà hắn được Long Huyền giao cho lại lớn hơn tả hữu thừa tướng Bình Chương triều. Nghe Long Huyền nói sẽ quyết định sau, Tạ Ngữ tỏ vẻ kỳ quái:“Bệ hạ, ngài đã ngự bút phê bình chú giải danh sách quan viên, còn phải cân nhắc lại sao? Thần đã phát danh sách xuống rồi.”

“Vậy không cần nữa.” Sắc mặt Long Huyền rất khó coi:“Phát xuống, làm vậy đi.”

“Ngài…” Tạ Ngữ hỏi Long Huyền:“Thân thể ngài không khỏe sao?”

Long Huyền nhìn các quần thần, nói:“Hôm qua trẫm nghỉ ngơi không đủ, các khanh không cần lo lắng, cứ tiếp tục đi, còn ai có gì cần tấu không?”

Long Huyền làm việc cẩn thận tỉ mỉ, các đại thần nghe Long Huyền lên tiếng, biết hắn sẽ không vì thân thể không khỏe mà bãi triều sớm, nên cả đám quan lớn nhỏ lại tiến lên báo cáo.

Long Huyền xốc lại tinh thần, đây là giang sơn mà hắn đã thật vất vả, hy sinh cả La Duy mới có được, có thể nào không nắm chắc trong tay? Nhớ tới La Duy, trong lòng lại đau xót, hai năm, người này đối với hắn mà nói, nhìn không thấy, nhưng bóng dáng cứ quẩn quanh trong lòng, nghĩ đến, trái tim lại nhói đau.

Bình Chương triều lâm triều, thời gian đều dài hơn so với bất cứ thiên tử nào của Đại Chu từ trước đến nay. Long Huyền để tâm đến mọi chuyện của giang sơn này, hận không thể biết rõ từng chuyện nhỏ nhặt trong từng ngõ ngách của Đại Chu. Buổi lâm triều hôm nay không dễ dàng gì mới kết thúc vào giữa trưa.

Các trọng thần cùng Long Huyền đến điện Trường Minh nghị sự, thuận tiện ở lại điện Trường Minh dùng bữa.

“La Tướng thân thể có khỏe không?” Long Huyền đột nhiên hỏi Tạ Ngữ đi bên cạnh:“Đã lâu rồi trẫm không gặp ông ấy.”

Tạ Ngữ vội đáp:“Sức khỏe lão sư không tệ lắm, hôm qua còn nói muốn sửa lại cả vườn hoa trong phủ.”

“Có thể vào cung gặp trẫm không?” Long Huyền nói:“Trẫm còn có chút chuyện muốn thương lượng với ông ấy.”

“Thần tuân chỉ.” Tạ Ngữ đáp lời.

Chúng thần phía sau không ai lên tiếng. La Tri Thu xin từ chức trước khi tiên đế lâm chung, nhưng sau khi Long Huyền lên ngôi, vẫn không đồng ý cho La Tri Thu rời thượng đô về cố hương U Yến, nói rằng thượng đô có thái y, có thể dễ dàng tới phủ chăm sóc ông. Chúng thần ai cũng biết lời này chỉ là cái cớ, hai đứa con trai La gia còn cầm binh, La Tướng có lẽ chỉ là con tin trong tay Long Huyền. Có đại thần ngầm bất bình thay La Tri Thu, vất vả một đời vì Đại Chu, vậy mà nay phải hưởng tuổi già trong tướng phủ, có khác gì tù giam lỏng chứ? May mà Long Huyền chỉ không cho La Tri Thu ra khỏi phủ, còn những mặt khác đều đối xử tử tế, như vậy mới không có quá nhiều người bất mãn thay La Tri Thu.

Long Huyền cùng chúng thần bàn chuyện trong điện Trường Minh một lát, Phúc Vận đã mang bữa trưa lên.

“Các ngươi dùng bữa đi.” Long Huyền nói với đám người Tạ Ngữ.

Chúng thần cảm tạ hoàng ân, rồi bắt đầu dùng bữa.

“Bệ hạ.” Phúc Vận bước lên gắp thức ăn cho Long Huyền.

“Không cần.” Long Huyền chẳng muốn ăn chút nào, đứng lên bước về điện.

Chúng thần nhìn nhau, đều không biết bữa cơm này nên ăn hay không đây.

Phúc Vận đưa đoàn người Tạ Ngữ tới nơi, rồi vội vàng đuổi theo Long Huyền vào điện.

“Ăn đi.” Tạ Ngữ nói với mọi người, Long Huyền tâm tình không tốt, hắn đương nhiên nhìn ra được, nhưng Tạ Ngữ không muốn quan tâm quá nhiều về Long Huyền. Tạ Ngữ cũng có sự kiên trì của bản thân, nếu thực lòng không để ý, hắn sẽ không giả vờ quan tâm nổi, cũng không muốn giả vờ.

“Bệ hạ, hay là gọi thái y?” Trong điện, Phúc Vận lớn gan khuyên Long Huyền.

“Chuẩn bị ngựa.” Long Huyền mặc kệ Phúc Vận, ngồi im một lát rồi lệnh cho gã.

“Ngài muốn đi đâu ạ?” Phúc Vận hỏi.

“Tới chùa Hộ Quốc.” Long Huyền đứng dậy nói:“Trẫm muốn gặp Phất Y!”

335. Bảo tháp Cửu Trọng

Long Huyền muốn tới chùa Hộ Quốc, không ai có thể, cũng không ai dám ngăn cản hắn. Tạ Ngữ và các đại thần vốn định tiễn bước Long Huyền, bọn họ hôm nay cũng muốn về phủ sớm.

“Các ngươi ở đây chờ trẫm.” Long Huyền không để ai đi cả, nói với chúng thần trong điện Trường Minh:“Trẫm đi một lúc rồi sẽ trở về.”

“Thần tuân chỉ.” Tạ Ngữ và chúng thần chỉ có thể tuân chỉ.

Chờ Long Huyền mang người vội vã rời đi, chúng thần mới đến thiên điện Trường Minh nghỉ ngơi.

Bọn thái giám dâng trà bánh, rồi lui xuống hết, đứng chờ ngoài cửa.

Trong điện không còn người ngoài, một đại thần khẽ nói:“Trước kia chưa hề thấy bệ hạ tin Phật, thế này là sao nhỉ? Không bao lâu đã muốn tới chùa Hộ Quốc một chuyến, tới nghe quốc sư Phất Y giảng kinh Phật sao?”

Vấn đề này thì phải hỏi chính Bình Chương đế, chứ những người ở đây chẳng ai có thể trả lời.

Tạ Ngữ đột nhiên thầm nghĩ tới một ý niệm vô cùng bất kính, chẳng lẽ bệ hạ vì ngôi vị hoàng đế, mà bày nhiều mưu mô, làm nhiều chuyện xấu, cho nên mới cảm thấy không yên?

“Tạ đại nhân.” Có đại thần thấy Tạ Ngữ cúi đầu không nói, liền hỏi Tạ Ngữ:“Ngài nói xem, bệ hạ tới chùa Hộ Quốc chỉ để bái Phật thôi sao?”

Tạ Ngữ cười, nói:“Tới chùa Hộ Quốc, ngoài việc bái Phật thì ta không nghĩ có chuyện gì khác để làm, tâm tư của bệ hạ, chúng ta làm thần tử không nên đoán mò, cứ nghe lệnh mà làm là được.”

“Tạ đại nhân nói đúng.” Nghe Tạ Ngữ nói vậy, vị đại nhân này chỉ có thể sờ sờ mũi, Tạ đại nhân này tuổi còn trẻ đã leo lên chức vị cao, không phải tất cả đều là nhờ phúc của La Tri Thu, mà thủ đoạn của người này, những lão thần tiền triều như bọn họ cũng được thưởng thức rồi.

Bên ngoài chùa Hộ Quốc nghi ngút khói huơng.

Long Huyền không xuống xe, cũng không có tâm trạng ngắm phong cảnh trong chùa, bởi vì Hoàng đế đích thân tới, nên xe tiến thẳng vào cửa chính.

“Bệ hạ.” Phất Y Đại Sư đang ở điện Thiên Vương, dẫn tăng chúng trong chùa ra nghênh đón Long Huyền.

“Không cần đa lễ.” Long Huyền nhìn thấy Phất Y Đại Sư, liền tỏ vẻ nóng lòng, lập tức xuống xe ngựa, nói với Phất Y Đại Sư:“Trẫm tìm Đại Sư có lời muốn nói, chúng ta nói chuyện riêng được không.”

Phất Y Đại Sư quay đầu, phất tay ra hiệu cho tăng chúng:“Các ngươi lui ra đi.”

“Các ngươi cứ chờ ở đây.” Long Huyền cũng quay đầu nói với các thị vệ của mình:“Không được phá hỏng sự thanh tĩnh của cửa Phật, nếu không trẫm sẽ không nương tay đâu.”

Các tùy thị đều vội vàng lĩnh chỉ.

“Bệ hạ, mời.” Phất Y Đại Sư đưa Long Huyền ra phía sau chùa.

“Đây là điện Tứ Đại Thiên Vương?” Long Huyền chỉ chỉ điện Thiên Vương trước mặt, hỏi Phất Y Đại Sư.

“Là Tứ Đại Kim Cương.” Phất Y Đại Sư thấy Long Huyền hỏi, liền dẫn Long Huyền vào tòa Phật điện thờ phụng Tứ Đại Thiên Vương, nói với Long Huyền:“Tương truyền tại Thiên Đình, bọn họ người canh gác bốn cổng trời ở bốn phương, trên đất Phật, họ cũng là thần bảo vệ cửa Phật, cho nên ở bất cứ sân Phật nào, thì điện Thiên Vương cũng là đệ nhất điện.”

Long Huyền đứng trong điện Thiên Vương, nhìn lướt qua bốn bức tượng Thiên Vương giáp vàng, khuôn mặt hung ác, khí thế uy vũ.

“Bệ hạ?” Phất Y Đại Sư hỏi Long Huyền:“Ngài muốn thắp hương không?”

“Kinh Kim Cương là nói về bọn họ sao?” Long Huyền không có ý muốn dâng hương trước Phật, chắp tay sau lưng hỏi Phất Y Đại Sư.

“Phải.” Phất Y Đại Sư nói.

“Hữu dụng sao?” Long Huyền hỏi:“Liệu có thể khiến tâm nguyện của trẫm thành sự thật?”

Phất Y Đại Sư nói:“Cầu Phật phải thành tâm.”

Long Huyền hừ lạnh một tiếng:“Thành tâm? Trẫm tâm không thành tâm sao? Quốc sư, ngươi cho rằng trẫm không hiểu gì về đất Phật? Kim Cương này, không có suy nghĩ, chẳng phân biệt được thiện ác, không phải vậy hay sao?”

Phất Y Đại Sư nghe Long Huyền nói những lời sỉ nhục đức Phật, cũng không có gì phản ứng gì, chỉ nói:“Kim Cương chỉ là thần bảo vệ, khi nào đứng trước Phật tất nhiên có thể phân rõ thiện ác.”

Long Huyền không hài lòng về câu trả lời của Phất Y Đại Sư, bước khỏi điện, không hề liếc nhìn bốn vị Thiên Vương một cái nào.

Phất Y Đại Sư cũng không trách, đi theo phía sau Long Huyền.

Long Huyền bước thật nhanh.

Phất Y Đại Sư hỏi:“Bệ hạ muốn tới tháp Cửu Trọng sao?”

Long Huyền dừng bước, nói:“Trẫm không tới tháp Cửu Trọng, thì đến đây để làm gì?”

“Bệ hạ cần gì phải vào đó?” Phất Y Đại Sư nói:“Bần tăng đã nói rồi, chỗ đó không có thứ bệ hạ muốn tìm đâu.”

“Trẫm không tin trên đời này không có gì mà trẫm không thể tìm thấy!” Long Huyền tức giận nói.

“Bệ hạ, mời.” Phất Y Đại Sư không khuyên nổi Long Huyền, chỉ có thể dẫn đường.

Thế nhân nói trong chùa Hộ Quốc có một tòa tháp chín tầng, nơi xây dựng bảo tháp chính là long mạch của triều đình Đại Chu. Các tăng lữ trong chùa Hộ Quốc mỗi khi bị ai đó hỏi về tòa tháp này, thì đều trăm miệng một lời, rằng họ chưa từng thấy tòa tháp chín tầng nào cả, tháp Phật cao nhất chùa Hộ Quốc tên là tháp Dược Sư cũng chỉ có bảy tầng.

Long Huyền lên cầu thang của bảo tháp Cửu Trọng, nhìn những bậc thang ẩm ướt dưới chân. Long Huyền từng cho rằng, bảo tháp Cửu Trọng căn bản không tồn tại. Mãi cho đến khi trở thành hoàng đế, trở thành chủ nhân thiên hạ, mới biết bảo tháp Cửu Trọng thật sự tồn tại, nhưng không có ai nhìn thấy, bởi vì tháp này không xây dựng trên mặt đất, mà lại ẩn sâu trong chùa Hộ Quốc. Các quốc sư của Đại Chu trong lịch sử thường tu ở Phật đường dưới lòng đất, không phải tháp cao chín tầng, mà là sâu chín tầng.

“Bệ hạ, cẩn thận.” Phất Y Đại Sư vừa đi trước soi đèn cho Long Huyền, vừa quay lại nhắc nhở hắn cẩn thận dưới chân.

Không biết đã bước xuống bao nhiêu bậc thang, một linh đường được xây nên từ xương người xuất hiện trước mắt Long Huyền, Phất Y Đại Sư lúc này mới lui về đứng phía sau Long Huyền.

Long Huyền nhớ rõ khi lần đầu tiên nhìn thấy linh đường bằng xương trắng, lông tóc hắn đã dựng đứng lên như thế nào. Nơi này sao có thể là long mạch? Cái gì mà đất Phật ở? Nơi này chính là một bãi tha ma chất đầy thi thể. Phụ hoàng đã nói, chỉ có đến nơi này, hắn mới biết được tổ tiên Long thị đã làm gì để có được giang sơn. Đến tận khi Long Huyền đứng trong linh đường, hắn mới hiểu những lời dạy của Hưng Võ đế, nói vậy năm đó, khi lần đầu tiên phụ hoàng đứng ở linh đường này, có lẽ cũng có cảm giác giống hắn.

Phất Y Đại Sư thắp đèn trong linh đường lên, khiến nơi này sáng hơn một chút.

Long Huyền nhìn xung quanh xương trắng chất chồng, đây đều là thi hài các quần hùng và các quý tộc chết trong tay Khai Nguyên đại đế – tổ tiên khai quốc của Long thị – khi ngài chinh chiến thiên hạ năm xưa. Trong này thậm chí còn có cả huynh đệ của ngài, tình nhân của ngài, tri kỷ của ngài, cuối cùng khi có được thiên hạ, được Long thị đưa lên làm đại đế, ngài chỉ còn lại một mình lẻ loi. Long Huyền không hiểu, vì sao tổ tiên hắn lại xây dựng một tòa linh đường bằng xương trắng, nếu muốn để con cháu sau này biết giang sơn không dễ có được, thì thủ đoạn này quá mức tàn độc. Hay là, Khai Nguyên đại đế muốn kẻ thù của ngài trọn đời không được siêu sinh, nên mới vĩnh viễn giam cầm cả thi cốt và linh hồn họ ở nơi này, nhìn giang sơn Long thị muôn đời thiên thu?

……………..

Thằng LH bố láo thật, báng bổ cả thần thánh =.,= Đăng bởi: admin


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status