Trọng Sinh Chi Nghiệt Nô Ngược Bạo Quân

Chương 8 - Chương 8

/100


4 Replies36. Kỳ Lân sơn trang

Chủ nhân Kỳ Lân sơn trang tên Lạc Thính Triều, thê thiếp thành đàn, sinh được năm người con.

Sáng sớm hôm nay, Lạc Thính Triều vừa từ phòng mỹ thiếp đi ra, tâm tình có một loại cảm giác sung sướng nói không thành lời, không phải bởi vì một đêm phong lưu khoái hoạt, mà là gã linh cảm hôm nay mình sẽ gặp chuyện tốt.

Sương giăng mờ mịt, còn có mưa phùn kéo dài, Lạc Thính Triều luôn luôn chán ghét những ngày mưa nhưng cũng biết đây là thời tiết đặc trưng của nơi này, nhìn sơn trang cây cảnh phồn hoa, cũng là một loại hưởng thụ.

“Trang chủ.” Quản gia vội vàng đi đến, trong tay còn bưng một hộp gỗ.

“Chuyện gì?” Lạc Thính Triều hỏi.

“Bên ngoài có một vị tiểu công tử, nói là muốn gặp trang chủ.” Quản gia bẩm báo.

Tượng Phật cười bằng bạch ngọc khiến Lạc Thính Triều lập tức thay đổi sắc mặt, “Vị công tử kia đâu?”

“Đang ở bên ngoài ạ.”

Lạc Thính Triều lập tức đi về phía cửa lớn, vừa đi vừa dặn dò quản gia: “Nhanh mở cửa chính.”

Lạc Thính Triều dùng khinh công chạy tới cửa chính sơn trang, xa xa liền thấy bảy người đứng ở cửa lớn. Một thiếu niên áo lam đang đứng ngắm hải đường.

“Công tử.” Thất Tử thấy có người đi ra, vội vàng gọi La Duy.

La Duy xoay người vào trong sơn trang nhìn lại.

Lạc Thính Triều vừa nhìn thấy La Duy, trong lòng liền tán thưởng, thiếu niên này còn chưa trưởng thành, vậy mà so với bông hải đường nở rộ đã xuân sắc khôn cùng. Lạc Thính Triều nam nữ không kị, cảm thấy như vậy, đôi chân như bị kiềm hãm, nhưng gã lập tức hiểu rằng người này không thể chơi đùa, nhanh chóng thu liễm.

“Lạc trang chủ?” La Duy tiến đến gần, mở miệng hỏi.

“Tại hạ Lạc Thính Triều.” Lạc Thính Triều cúi người hành lễ với La Duy.

La Duy thi lễ, nói: “Tại hạ La Duy.”

Lạc Thính Triều năm đó cố ý nịnh bợ La Tri Thu, chuyện về La phủ cũng hỏi thăm không ít, vừa nghe thiếu niên này tự xưng La Duy, liền biết đây là Tam công tử nhà tả tướng. Chỉ là Lạc Thính Triều vẫn nghe nói La tam công tử dáng người mập mạp, diện mạo bình thường, không nghĩ tới hôm nay nhìn thấy người thật, quả là tuyệt sắc. Gần đây Lạc Thính Triều cũng nghe được tin tức từ kinh sư, La tam công tử nay là môn sinh thiên tử, được hưởng thánh sủng. Người được Hoàng đế ân sủng, con trai thứ ba của tả tướng, Lạc Thính Triều cũng không dám đối đãi với La Duy như một đứa trẻ.

La Duy thấy người ra mở cửa chính, khoát tay áo, “Lạc trang chủ, ta không muốn để nhiều người biết ta tới nơi này, cho nên hết thảy giản lược đi.”

“Công tử, mời.” Lạc Thính Triều lập tức phất tay để người lui ra, tự mình dẫn La Duy cùng đoàn người bước vào Kỳ Lân sơn trang.

Kỳ Lân sơn trang ở thung lũng Vân Thúy, khí thế rộng rãi, đình đài lầu các giai tạo rầm rộ, cổ mộc thành lâm, kỳ hoa dị thảo khắp nơi tụ họp, nhưng không biết vì sao lại lộ ra vẻ âm lãnh.

“Trang chủ, nơi này thật đúng là thế ngoại đào viên.” La Duy nhìn Lạc Thính Triều khen ngợi.

Lạc Thính Triều liên thanh nói không dám nhận.

La Duy nhìn phòng khách mình đang đứng, “Nơi này có tiện nói chuyện không?” Y hỏi Lạc Thính Triều.

Lạc Thính Triều nói: “Công tử yên tâm, những lời công tử sẽ nói hôm nay, chỉ có công tử và tại hạ biết.”

La Duy không đáp, chỉ nở nụ cười.

Lạc Thính Triều vội vàng nói: “Công tử, ảnh vệ bên người tại hạ cũng đều đã đuổi đi.”

Lúc này, Long Thập tiến vào, nói với La Duy: “Công tử, bốn phía không có người.”

“Tốt.” La Duy nói.

Long Thập lập tức lui ra ngoài.

Lạc Thính Triều vừa mới thấy La Duy mang theo sáu người này, trừ một tên người hầu võ công yếu kém, năm tên còn lại đều là cao thủ, nhìn bộ pháp lui ra của Long Thập, đã biết người này khinh công cái thế.

La Duy nói: “Năm người kia đều là Long kỵ vệ bên cạnh hoàng đế.”

Lạc Thính Triều càng nhìn La Duy trông đợi, người được Long kỵ vệ bảo hộ, tất là người Hoàng đế coi trọng. Nói ra câu này cũng là dụng ý của La Duy.

37. Để ta sai khiến

“Tại hạ thời gian có hạn, cho nên sẽ nói ngắn gọn thôi.” Chỉ giả bộ nâng chén nhấp một ngụm trà xanh, La Duy đã bắt đầu ngả bài với Lạc Thính Triều.

Lạc Thính Triều nói: “Công tử cứ nói, tại hạ sẽ chăm chú lắng nghe.”

La Duy nói: “Dụng ý của trang chủ khi dâng tượng phật cười cho gia phụ, gia phụ rất rõ ràng, chỉ là khi đó thời cơ chưa đến, cho nên gia phụ mới không có động tĩnh. Hiện tại gia phụ muốn dùng trang chủ, chỉ là không biết tâm ý Lạc trang chủ có còn như trước?”

“Lệnh của Tướng gia, tại hạ nguyện làm trâu ngựa để hoàn thành.” Lạc Thính Triều vội hỏi: “Không biết tại hạ có thể cống hiến những gì? Tại hạ chỉ là người trong giang hồ, sợ chỉ sợ hữu tâm vô lực.”

La Duy nói: “Gia phụ muốn Kỳ Lân sơn trang theo lệnh mà làm, không biết trang chủ đối với chuyện này có hữu tâm vô lực hay không?”

Lạc Thính Triều biến sắc.

La Duy cười khẽ, “Phủ Tả tướng có thể báo đáp trang chủ, chính là trợ giúp trang chủ hủy diệt Danh Kiếm sơn trang.”

“Cái gì?!” Dụ hoặc quá lớn, khiến Lạc Thính Triều trong tức khắc không tiếp thụ được. Hủy diệt Danh Kiếm sơn trang? Giấc mộng bao đời của Lạc gia, nợ máu truyền kiếp giờ đây có thể báo thù?

La Duy nói: “Danh Kiếm sơn trang đã sớm chen chân vào triều đình, ta nghĩ trang chủ nếu không có chúng ta tương trợ, suốt đời này cũng vô pháp đạt được nguyện vọng lâu nay.”

Lạc Thính Triều nhanh chóng nhẩm tính cái lợi cái hại trong đầu.

La Duy mở lòng bàn tay cho Lạc Thính Triều xem, nổi bật trên tấm vải trắng ngần, là một viên thuốc màu xám.

“Công tử, đây là?” Lạc Thính Triều hỏi.

“Đây là vật trong cung.” La Duy nói: “Trang chủ sau khi ăn vào sẽ trúng độc, sau này cứ ba tháng, tại hạ lại sai người đưa thuốc giải đến cho trang chủ.”

Lạc Thính Triều bất động.

La Duy cũng không sốt ruột, nói: “Trang chủ cứ từ từ suy nghĩ, tại hạ không ép buộc trang chủ.”

Chỉ một lát sau, Lạc Thính Triều cầm lấy viên thuốc trong tay La Duy, nuốt thẳng vào trong bụng. Tả tướng muốn dùng gã, là vinh hạnh với người trong giang hồ như gã, đây là cơ hội ngàn năm có một, tuy rằng đám quan lại khó tin tưởng, nhưng nếu bỏ qua, cơ hội này vĩnh viễn sẽ không có lại.

“Trang chủ cắt ngón tay nhìn thử đi.” La Duy cười nói.

Lạc Thính Triều cắt ngón giữa tay trái, thấy chảy ra một dòng máu đen.

La Duy nhìn rồi nói: “Trang chủ đừng oán ta, chỉ là chúng ta và trang chủ chưa từng thâm giao, nếu nói tín nhiệm, thứ lỗi cho chúng ta nhất thời không thể làm được.”

Lạc Thính Triều cười nói: “Tại hạ biết, như thế này cũng để chứng minh lòng trung thành của tại hạ.”

“Tri phủ Hành Châu, Trần Du, sắp tới Ích Châu làm tri phủ.” La Duy nói với Lạc Thính Triều: “Ta hy vọng trang chủ phái người đi bảo hộ Trần đại nhân an toàn. Muối Ích Châu trước nay vẫn do Danh Kiếm sơn trang vận chuyển, sau này sợ là sẽ phiền đến trang chủ Kỳ Lân sơn trang rồi.”

Vận chuyển muối… Lạc Thính Triều liền biết mình uống thuốc độc kia là đáng giá, thả con săn sắt, bắt con cá rô. “Tại hạ rõ rồi, sẽ lập tức an bài.”

“Gia phụ sẽ nói với Trần đại nhân về Kỳ Lân sơn trang, người của trang chủ chỉ cần đi là được rồi.”

“Vâng.”

“Còn nữa, Lục công tử Trữ Phi của Danh Kiếm sơn trang sẽ tham gia Võ Cử, trang chủ có biết việc này?” La Duy hỏi.

Lạc Thính Triều nói: “Trữ Phi võ công khá tốt, là nhi tử đắc lực nhất của trang chủ Trữ Sơ Ảnh.”

“Nghĩ biện pháp giết y.” La Duy ngữ khí nhẹ tênh, nhưng không hề có ý vui đùa.

Lạc Thính Triều nói: “Vâng.”

La Duy nhìn Lạc Thính Triều, lại hỏi: “Trang chủ tính phái loại cao thủ nào đi Hành Châu?”

Lạc Thính Triều không nghĩ nhiều, liền nói: “Tại hạ tất nhiên sẽ phái ảnh vệ của Kỳ Lân đi.”

“Được.” La Duy nói: “Những lời nên nói tại hạ đều đã nói rồi, xin cáo từ.”

Lạc Thính Triều vội vàng đứng dậy nói: “Công tử không ở lại thêm mấy ngày sao?”

La Duy nói: “Tại hạ còn có chuyện quan trọng phải làm, có chuyện gì tại hạ sẽ sai người đến thông báo cho trang chủ.”

Lạc Thính Triều không biết La Duy còn có chuyện gì phải làm, cũng không dám giữ La Duy lại thêm nữa, thấy La Duy đi thẳng ra ngoài, vội vàng đi trước vài bước tiễn La Duy.

38. Ảnh vệ Kỳ Lân

“Thính Triều lão ca!” La Duy cón chưa ra đến ngoài sân, đã nghe thấy ngoài tường viện có người kêu lên.

La Duy lùi về sau, nhìn Lạc Thính Triều.

Lạc Thính Triều định lên tiếng ngăn cản, một hán tử cao lớn thô kệch đã xông vào.

Năm tên Long kỵ vệ lập tức xuất hiện, quây xung quanh La Duy.

Hán tử này vừa thấy La Duy, liền không có ý tốt mà nhìn Lạc Thính Triều cười, “Thính Triều lão ca, ta đang thắc mắc sao từ sớm đã không thấy ngươi, hóa ra nơi này có…”

“Im miệng!” Lạc Thính Triều vội vàng lên tiếng quát bảo ngưng lại, “Tiền huynh trước hết hãy trở về, ở đây ta còn có việc.”

“Ta cũng có việc tìm huynh đây!” Đại hán họ Tiền nói: “Ngày hôm qua ngươi cho ta loại người nào vậy?”

Lúc này vài hạ nhân lại kéo một nam tử thân thể xích lõa đi đến.

“Chẳng dùng được chút nào.” Đại hán họ Tiền cao giọng nói: “Một đêm ngất đến năm sáu lần, đến cuối cùng còn dám đẩy ta ra, Thính Triều lão ca, ảnh vệ nhà huynh càng ngày càng vô dụng! Để ta biến thành một bụng tức tối thế này đây!”

Đại hán cũng không thèm nhìn ánh mắt Lạc Thính Triều, cao giọng mắng, càng mắng càng hạ lưu.

La Duy nhìn nam nhân ngã trên mặt đất, tóc dài tán loạn che khuất khuôn mặt, thấy không rõ diện mạo. Nam nhân cuộn thân thể, phí công che lấp nơi riêng tư của mình. Toàn thân xanh tím, các loại vết thương dày đặc, hai tay hai chân đều sưng đỏ, nơi riêng tư đeo một chiếc vòng cố định, đã biến thành màu hồng tím. Càng khó xử hơn là, hạ thân người này còn có một phân thân bằng ngọc, hai thứ chất lỏng trắng hồng hòa trộn vương đầy hạ thân, chảy xuống thành vũng. La Duy chỉ liếc mắt một cái liền biết ảnh vệ này đêm trước đã trải qua tra tấn như thế nào.

Lạc Thính Triều quan sát sắc mặt La Duy, thấy La Duy sắc mặt không đổi khác, thoáng thả lỏng tâm tình, nói với đại hán họ Tiền: “Nếu người này không tốt, ta lại đưa cho ngươi một người khác.”

Ảnh vệ của Kỳ Lân sơn trang là những hộ vệ tốt nhất ngoài Long kỵ vệ, rất nhiều người dùng nhiều tiền đến mua, nhưng bọn họ cũng là đám người không đáng giá nhất trên đời. Không có tư tưởng, không có tự do, không có hỉ nộ ái ố, bọn họ chỉ là con vật của chủ nhân, hết thảy đều nghe theo chủ nhân, chủ nhân muốn họ sống thì họ sẽ sống, muốn họ chết thì họ phải chết. Những người này từ nhỏ đã ở Kỳ Lân sơn trang chịu giáo huấn, những người cuối cùng có thể trở thành ảnh vệ cũng là số ít bước ra được từ địa ngục. Ảnh vệ Kỳ Lân từ nhỏ đã dùng dược vật tăng cường thể chất, cho nên bọn họ đều không sống lâu, hơn nữa dược vật tính ***, trong thời gian chịu giáo huấn phải quần giao phát tiết để giảm bớt tính cường liệt của dược vật, cho nên trên đời này, người bình thường đều nói ảnh vệ Kỳ Lân là vật dơ bẩn.

Đại hán nói với Lạc Thính Triều: “Đây là ảnh vệ bên người huynh, sao có thể dùng! Hơn nữa chỗ kia cũng rộng, lão đệ ta có thể nhét vừa một nắm tay! Ba người cùng vào cũng vẫn được. Ta nói này ca ca, người này bị bao nhiêu người chơi đùa rồi? Không phải là huynh chơi chán rồi mới vứt cho ta đấy chứ?”

Lạc Thính Triều “hừ” một tiếng.

Ảnh vệ kia giãy dụa gượng lên mà quỳ, nhưng đã bị thương quá nặng, làm cách nào cũng không dậy nổi.

“Đưa đi Hình đường.” Lạc Thính Triều nói.

Ảnh vệ nghe hai chữ Hình đường, toàn thân run rẩy.

Vài hạ nhân trong sơn trang đi tới bên cạnh, trong đó một kẻ định túm tóc ảnh vệ này lôi ra bên ngoài.

Vệ Lam thà để vị bằng hữu tối hôm qua của trang chủ tra tấn đến chết, thân thể hắn đã rã rời, sao có thể chống lại một đêm bị hơn mười đại hán tra tấn? Lúc trước còn có thể dùng nội lực hoãn lại đau đớn, nhưng hiện tại chỉ cần dùng một chút nội lực thôi, tim phổi hắn sẽ đau kịch liệt, căn bản không dám dùng nữa. Không thể khiến khách nhân vừa lòng, kết cục của hắn cũng chỉ có chết, nhưng nếu vì thụ hình ở Hình đường mà chết, cái loại thống khổ hận không thể sớm chết đi này, hắn không muốn chịu đựng. Đêm qua hắn nên tự kết liễu mới phải, như vậy sẽ không phải chịu thêm vũ nhục trước khi chết, còn có thể chết thống khoái, nhưng hắn lại không dám, ảnh vệ không có quyền lựa chọn bất cứ cái gì cho bản thân mình cả.

39. Ra tay cứu giúp

La Duy định đi, người này lại khiến y nhớ tới chính mình kiếp trước, y cũng từng muốn chạy trốn.

Vệ Lam trong tuyệt vọng nhìn thấy La Duy, hắn không biết người kia là ai, thậm chí cũng không thấy rõ khuôn mặt y, hắn chỉ là trong sợ hãi cực độ vươn tay về phía La Duy, suy yếu nói với người vừa lướt qua mình: “Cứu ta”.

La Duy dừng bước, kiếp trước y cũng từng nói với rất nhiều người câu này, nhưng không có ai đáp lại y, hiện tại nam nhân này nói với y “Cứu ta”, trong lòng La Duy có một tư vị không nói thành lời.

“Công tử.” Lạc Thính Triều có chút hoảng hốt, La Duy là một quý công tử, chỉ sợ nhìn thấy ảnh vệ Kỳ Lân này sẽ ngại bẩn.

“Người này trang chủ muốn bỏ?” La Duy hỏi Lạc Thính Triều.

“Đồ đê tiện này tại hạ sẽ xử lý ổn thỏa.” Lạc Thính Triều nói, nói xong lời này, gã cùng những người trong viện đều kinh ngạc nhìn La Duy cởi áo khoác của mình, khoác lên người ảnh vệ này, che khuất thân thể trần trụi của hắn.

“Người này ta muốn.” La Duy nói, lại lệnh cho Thất Tử: “Đem hắn vào trong xe chúng ta đi.”

Thất Tử đi tới, hạ nhân kia còn nắm tóc Vệ Lam không buông.

“Buông tay!” Lạc Thính Triều lập tức nói.

Thất Tử ôm Vệ Lam vào lòng, đi vào trong xe ngựa đỗ bên ngoài.

“Chuyện gì thế này?” Đại hán họ Tiền dù có mù, cũng nhìn ra La Duy dường như là chủ tử của Lạc Thính Triều.

“Trang chủ.” La Duy tiến về phía trước nói: “Ta đã nói không muốn để quá nhiều người biết ta tới nơi này.”

Lạc Thính Triều đưa tay ra hiệu cho đại hán họ Tiền chờ ở đây, rồi đuổi theo La Duy, nói: “Tại hạ hiểu rõ ý tứ của công tử.”

“Họ Tiền, thân cao thể béo.” La Duy nói: “Người kia là thủy phỉ Tiền Đa Dũng?” Kẻ này kiếp trước dùng thủ đoạn trên người y, La Duy không thể quên được.

“Người này chính là Tiền Đa Dũng.” Lạc Thính Triều nói, đối với La Duy lại thêm vài phần cẩn thận, danh tiếng Tiền Đa Dũng người trong giang hồ đều biết, nhưng người từng gặp qua người này thì chẳng có mấy ai, La Duy có thể nhận ra Tiền Đa Dũng, xem ra vị quý công tử này biết rất nhiều chuyện trên giang hồ.

“Lạc trang chủ sau này nên chọn bạn mà chơi, trang chủ chắc cũng muốn ngẫm lại thể diện của mấy người này chứ.” La Duy nói : “Kỳ Lân sơn trang có thể huấn luyện ra ảnh vệ Kỳ Lân nổi danh thiên hạ, bây giờ huấn luyện quân đội cho Đại Chu chắc cũng không phải việc khó?”

“Công tử?” Lạc Thính Triều nhất thời cảm thấy một miếng bánh nhân thịt cỡ lớn đang tiến về phía gã .

“Trang chủ cũng biết hai vị huynh trưởng của ta đều là tướng quân, để dành chuyện này cho trang chủ, đối với La gia ta mà nói, không phải là việc khó.” La Duy vừa đi vừa nói chuyện: “Ảnh vệ Kỳ Lân tuy lợi hại, nhưng phương pháp huấn luyện quá mức tàn nhẫn, thanh danh cũng quá xấu, thói quen khó sửa. Tiếp tục mua bán ảnh vệ, hay là góp sức vì nước, trang chủ hảo hảo suy xét một chút.”

“Được, tại hạ biết nên làm như thế nào.” Lạc Thính Triều nói, ai lại không ao ước trở thành võ lâm đệ nhất, giang hồ chí tôn? Kỳ Lân sơn trang nếu có quan hệ với quân đội Đại Chu, đó sẽ là một chuyện điên đảo đất trời, thứ ảnh vệ này không có cũng chẳng sao.

La Duy nói: “Ta cũng không phải là ép trang chủ đại khai sát giới, trang chủ nên vì bọn họ mà sắp xếp một nơi tốt đi, nếu trang chủ không sắp xếp được, tại hạ có thể làm giúp, nhưng không được phép giết một ai.”

“Vâng.” Lạc Thính Triều đáp.

Đoàn người đi tới trước cửa lớn, La Duy đột nhiên lại nhỏ giọng nói với Lạc Thính Triều: “Thiếu chút nữa quên, tại hạ nghe nói mấy ngày nữa là sinh thần của mẫu thân trang chủ, tại hạ ra ngoài vội vã, chưa kịp chuẩn bị đại lễ, chỉ có chút lễ mọn, để trong hộp gỗ kia, mong trang chủ không ghét bỏ.”

Lạc Thính Triều vội vàng liên thanh nói không dám nhận.

“Sau này còn gặp lại.” La Duy cười vang phi thân lên ngựa, “Trang chủ là người thông minh, ta thích nhất chính là người thông minh.”

Lạc Thính Triều đợi đến khi La Duy cùng đoàn người đi xa không thấy tung tích, mới trở vào trong.

“Thính Triều lão ca!” Tiền Đa Dũng còn chờ ở đó, hắn tràn ngập hiếu kì với mỹ mạo thiếu niên vừa rồi, trong lòng khó chịu như bị mèo cào.

Lạc Thính Triều cười cười với vị bằng hữu này, “Chúng ta vào nhà nói.”

Tiền Đa Dũng xoay người định đi vào trong phòng, còn chưa đi được vài bước, liền cảm giác phía sau có chưởng phong, không kịp phản kháng, liền bị Lạc Thính Triều một chưởng đánh vỡ tim.

Nhìn tâm mạch bị chính mình bị đánh vỡ, thi thể Tiền Đa Dũng nằm trên mặt đất, Lạc Thính Triều thấp giọng nói: “Lão đệ, đừng trách ta tàn nhẫn, lão ca muốn hướng lên vị trí cao, ngươi bị Tam công tử ghét, không thể sống.”

40. Sơn phong vi lam

Vệ Lam từ trong hôn mê tỉnh lại đã là chuyện ba ngày sau đó .

“Công tử, hắn tỉnh rồi.” Thất Tử vẫn trông coi bên cạnh Vệ Lam thấy người hôn mê ba ngày đã mở mắt, lập tức chạy ra ngoài tìm người.

Vệ Lam ngây ngốc nằm, trên người giống như không còn đau đớn, hắn nằm trên một cái giường, gian phòng hình như là của một căn nhà gỗ, đơn sơ, nhưng rất sạch sẽ.

La Duy đi tới bên giường, đưa tay sờ trán Vệ Lam.

Vệ Lam cả kinh, định giãy dụa, nhưng cũng biết thiếu niên này chính là người đã cứu mình, liền nằm bất động .

“Không sốt.” La Duy bỏ tay ra, cười nói với Vệ Lam: “Ta đã sai bọn họ đi làm thức ăn, lát nữa sẽ mang đến cho ngươi ăn.”

“Nô, nô tài…” Vệ Lam giọng khàn khàn nói: “Ngài chính là chủ nhân của nô tài sao?”

“Chủ nhân?” La Duy cười, “Ngươi có thể ở cạnh ta, nhưng ta không phải chủ nhân gì cả, bọn họ đều gọi ta một tiếng công tử, nếu bằng lòng, ngươi cũng gọi ta là công tử đi.”

“Công tử.” Thất Tử mang nước đến.

“Uống nước trước đã.” La Duy nói với Vệ Lam.

Vệ Lam định ngồi dậy, nhưng vừa động nhẹ, liền cảm giác toàn thân đau nhức, căn bản không thể ngồi dậy.

“Nằm yên đừng nhúc nhích.” La Duy đã đưa bát nước đến bên miệng Vệ Lam, “Uống nước đi.”

Vệ Lam chậm rãi uống bát nước trong tay La Duy.

Thất Tử ở một bên hỏi Vệ Lam: “Trên người ngươi còn đau không?”

Vệ Lam nhìn La Duy.

“Nó là Thất Tử, là người bên cạnh ta.” La Duy nói: “Tính tình không được tốt, miệng cũng thối, ngươi không để ý tới nó cũng được.”

Thất Tử mắt trợn trắng nhìn trời.

La Duy kiên nhẫn giúp Vệ Lam uống từng ngụm nước, sai Thất Tử đi nhìn xem cháo nấu xong chưa, thấy Thất Tử đã ra ngoài, mới nói với Vệ Lam: “Những thứ dính trên người ngươi ta đã đều giúp ngươi tẩy rửa sạch sẽ, nhưng phía sau nứt quá lớn, ta giúp ngươi khâu lại rồi, cho nên mấy ngày nay ngươi chỉ có thể ăn cháo loãng.”

“Là công tử?” Vệ Lam không dám nghĩ La Duy lại giúp hắn thanh tẩy ô vật, những thứ đó bẩn vô cùng!

La Duy không quan tâm, mười năm cuối đời ở kiếp trước, có ngày nào y không làm những việc này? Y trấn an Vệ Lam, cười nói: “Bọn Long Thập đã truyền chút nội lực cho ngươi, độc trên người ngươi trong cung cũng có thuốc giải, cho nên ngươi đừng lo lắng.”

“Cung… trong cung?” Vệ Lam như đang trong giấc mộng.

“À, ta tên La Duy, lão tam trong phủ tả tướng, Thất Tử là người hầu trong tả tướng phủ, Long Thập, Thập Nhất, Thập Nhị, Thập Tam, Thập Tứ là Long kỵ vệ bên cạnh Hoàng đế bệ hạ.” La Duy giới thiệu mọi người cho Vệ Lam.

Vệ Lam có vẻ thực kinh hoảng, hắn không nghĩ thiếu niên này lại là một công tử tôn quý đến vậy.

“Vậy ngươi tên gì?” La Duy hỏi Vệ Lam.

Vệ Lam thành thật nói: “Nô tài là Nhị Thập Cửu.” Ảnh vệ Kỳ Lân nào có tên, chỉ có một dãy số mà thôi.

La Duy nói: “Ta hỏi tên cơ mà, trước khi làm ảnh vệ ngươi phải có tên chứ?”

Vệ Lam do dự nửa ngày mới nói: “Trước sáu tuổi, nô tài tên gọi Vệ Lam.”

La Duy nói: “Là Lam nào?”

Vệ Lam nói: “Nô tài không biết, nô tài không biết chữ.”

“Ngươi không phải nô tài.” La Duy sửa lời Vệ Lam: “Về sau cứ tự xưng ‘ta’ là được rồi.”

Vệ Lam nào dám? Vội vàng nói: “Nô tài không dám.”

La Duy nói: “Ngươi phải nghe lời ta, nghe lời!”

Đối với ảnh vệ Kỳ Lân, mệnh lệnh chủ nhân là tối thượng, lời La Duy Vệ Lam đương nhiên đều nghe hết, chỉ là yêu cầu của người này đối với hắn, khiến Vệ Lam cảm giác mình được trở lại làm người.

La Duy suy nghĩ một lát, sau đó đi đến bên cạnh bàn viết một chữ “Lam” mang đến cho Vệ Lam xem, nói: “Vệ Lam, ngươi hãy dùng chữ ‘Lam’ này đi, sơn phong vi lam(*), ngươi thích chứ?”

(*)Sơn phong vi lam: “Lam” ở đây ko phải màu lam mà là mây mù. Cả câu này nghĩa là mây mù quấn quanh núi Đăng bởi: admin


/100

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status