Bản tấu của Lục Tranh so với suy đoán của Chiến Viên Phong nhanh hơn một bước,cùng với tù binh hải tặc bị bắt, về phần Lâm Chí Hào, không mang theo lên kinh, mà là chờ thánh thượng cân nhắc quyết định.
Lúc tảo triều, Chiến Viên Phong sai người lớn tiếng đọc bản tấu của Lục Tranh, một phần Tả Thiệu Khanh chấp bút thay, một phần là bản tấu của Lương Tề kí tên, phần của Lương Tề còn tốt, chỉ là miêu tả kỉ càng lần ra khơi này của bọn họ, thực tế là miêu tả tráng lệ sinh động âm thanh cuộc chiến trên biển, khiến cho người dường như lạc vào thế giới kì lạ.
Mà phần của Tả Thiệu Khanh, vạch chân sự thật trận hải chiến này từ mọi phương diện, thủy sư Đại Ương vừa tạo dựng lên thì tổn thất hơn một trăm binh sĩ ưu tú, tổn hao món tiền khổng lồ kiến tạo hai chiến thuyền, mặt khác ba chiếc thuyền cũng có trình độ hư hao không giống nhau, Tả Thiệu Khanh dùng số liệu lớn nhất bày ra lần tổn thất này ở trước mặt người trong thiên hạ.
Thượng thư Binh bộ vừa nghĩ tới hơn một trăm chiến sĩ kia liền bóp chặt cổ tay, Thượng thư Hộ bộ vừa nghe thấy khoản tiền lớn an ủi chăm sóc cho thân nhân người mất và phí tổn sửa chữa thuyền thì vô cùng đau lòng, Thượng thư Công bộ vừa nghe thấy thật vất vả tạo ra thuyền tốt vừa mới ra khơi thì tổn thất thành như vậy, râu trắng tức đến run run lên.
Mà Thượng thư Lại bộ Giang Triệt nhớ tới trước đó vài ngày vừa chọn lựa ra người cho vị trí Phủ doãn Kinh đô, khóe miệng ra sức giật giật, thầm nghĩ sau khi hạ triều trở về phủ lập tức đem lễ vật Lâm Chí Hào đưa tới toàn bộ xử lý sạch sẽ.
Đầu óc Hình bộ Thượng thư cũng bắt đầu chuyển động, đem bè phái Tri phủ Hạc Thành đào lên, hắn ta biết, sau khi tảo triều kết thúc, hắn ta lại bận rộn.
Hắn ta thầm than một tiếng: Lại là một tên ngốc đánh lên thiết bản. Đang êm đẹp vì cái gì đều thích trêu chọc Trấn quốc công. Đồ tể hai tay đầy máu tươi kia há lại dễ dàng để người khác trêu chọc?
Duy chỉ Thượng thư Lễ bộ việc không hề liên quan đến mình mà suy nghĩ xa xôi, lãothần tự tại nghĩ Trấn quốc công lần này tiêu diệt ổ hải tặc lớn nhất, hoàng thượngnên phong thưởng cái gì? Quan chức tự nhiên là không thể tăng lên được nữa, tài vật Trấn quốc công cũng không thèm, hình như xác thực rất khó xử lý.
“Tốt! Thật sự là quá tốt! Thứ ăn cây táo rào cây sung, vậy mà dùng người Đại Ương đổi lấy tiền tài, này chính là quan viên tốt mà Lại bộ mỗi năm bình luận ưu tú.”Chiến Viên Phong trong cơn giận dữ, ném tấu chương về phía Giang Triệt.
Bản tấu Tả Thiệu Khanh đưa tới so với tin tức hắn ta nhận được kỹ càng tỉ mỉ hơn,trong đó có một đoạn là: Lâm tri phủ lén cùng cướp biển qua lại, nhận hối lộ, tùy ý để cướp biển tại vùng duyên hải hoành hành ngang ngược không quan tâm.
“Lâm Chí Hào tử tội. Gia quyến Lâm gia, nam tử sung quân đầy biên cương, nữ tử nhập tiện tịch, trong năm đời không được nhập sĩ làm quan, gia sản Lâm gia toànbộ sung công.” Chiến Viên Phong lần đầu tiên dễ dàng như vậy xử lý một trọng thầntrên ngũ phẩm.
Hắn ta hít sâu một hơi, lại liên tiếp hạ xuống một loạt mệnh lệnh, nên tra đương nhiên vẫn là phải tra, nên nhổ tận gốc vẫn là phải nhổ tận gốc, nên khen thưởng cũng không để sót.
Hắn ta nhìn quanh một vòng, lớn tiếng nói: “Tưởng hàn lâm ra khỏi hàng.”
Tưởng Hằng Châu sửng sốt một chút, lập tức rất nhanh đi đến trước, cúi đầu khom lưng yên lặng chờ căn dặn, đây không phải lần đầu tiên Thiên Phượng đế vào lúc tảo triều gọi tên hắn ta, nhưng lại là lần đầu tiên đơn độc gọi hắn ta.
“Trẫm lệnh ngươi làm Khâm sai đại thần, đi đến Hạc Thành thanh tra và tịch thu tài sản Lâm phủ, đem toàn bộ tài sản Lâm gia đăng kí vào sổ sách, đủ số nhập vào quốc khố.”
Ánh mắt nóng như lửa của mọi người nhìn chằm chằm vào sau lưng Tưởng Hằng Châu, không ngờ đến chức quan béo bở này vậy mà bị hậu sinh trẻ tuổi này đoạt đi,xét nhà, đó là thứ tốt đẹp mà các vị đại thần thích nhất.
Tưởng Hằng Châu cũng thật bất ngờ, phẩm cấp của hắn ta cũng không cao, tuy nhìn ra hoàng thượng đối với hắn ta đặc biệt coi trọng, nhưng có thể giao việc không đúng tiêu chuẩn như vậy cho hắn ta, rõ ràng vẫn là rất ưu đãi.
Hắn ta quỳ xuống nhận chỉ, lại nói vài câu tỏ rõ tâm ý, sau đó nương theo ánh mắt của các vị đại thần đứng lên.
Chiến Viên Phong đem biểu tình của đám người thu vào trong mắt, lại nói tiếp nănglực của Tưởng Hằng Châu không có gì có thể nghi ngờ, thân là cao đồ Doãn đại học sĩ, bất kể là học thức hay nhân duyên đều là biết tròn biết méo, nhưng hắn ta cảmthấy trên người hắn thiếu một chút gì đó.
Đặc biệt phái Tưởng Hằng Châu xuất mã, đầu tiên là Tưởng Hằng Châu mới vừa vào quan trường, trên người còn bảo trì liêm khiết chính trực nên có của thư sinh,không đến mức đứng giữa kiếm lợi túi tiền riêng, thứ hai, cũng là khảo nghiệm ýnghĩ của hắn.
Sau khi bãi triều, Chiến Viên Phong giữ Giang Triệt lại, hai người một trước một sau đi vào ngự thư phòng, vừa đóng cửa lại, Chiến Viên Phong tự mình mở miệng: “Ta nhớ hôm trước bên trong sổ con ngươi đưa tới, đề cử Lâm Chí Hào tiếp nhận vị trí Phủ doãn kinh đô.”
Giang Triệt sớm nghĩ đến hắn ta sẽ hỏi cái này, trong lòng đập thịch một cái, giảithích nói: “Bẩm hoàng thượng, việc này là do thần nhận thức người không rõ, Lâmtri… Lâm Chí Hào trong nhiệm kì, tất cả công trạng làm ra đều là trải qua chứngthực, chỉ là vi thần không ngờ tới hắn dĩ nhiên là người trong ngoài không đồngnhất, thỉnh hoàng thượng giáng tội.”
Giang Triệt thẳng tắp quỳ trước mặt Chiến Viên Phong, cũng không hề chột dạ.
Nếu gã trước đó biết đối phương là người gan lớn như vậy, mặc kệ đối phương đưa bao nhiêu thứ cũng không dám dâng sổ con, lại nói tiếp gã bổ nhiệm Lâm Chí Hào cũng là trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cũng không phải chỉ là nhìn trên lễ vật mà gã ta đưa tới.
Lâm Chí Hào là Tăng phái tiền nhiệm, phụ thân gã sau khi tiếp nhận chức thái phó, không ít quan viên Tăng phái đều dựa vào, Lâm Chí Hào bởi vì ở địa phương, bởi vậy còn chưa từng biểu hiện thái độ, nhưng chỉ cần từng là Tăng phái, tất nhiên là cùng Lục Tranh bất hòa, gã tự nhiên muốn cố gắng hết sức ra sức thực hiện.
Đúng lúc có cơ hội như vậy, Lâm Chí Hào trước đây đảm nhiệm Tri phủ Hạc Thành,điều vào kinh thành cũng không tính đặc biệt cất nhắc, chỉ là hơi cao một chút màthôi, mặc kệ ai thấy, cũng là tìm không ra sai sót, nào biết sẽ xảy ra loại chuyện này?
Chiến Viên Phong trầm mặc gõ bàn học, cong cong quẹo quẹo bên trong hắn ta rấtrõ ràng, ngay cả hắn ta cũng chưa hề nhận được bất kì tin tức gì về việc Lâm Chí Hàothông đồng với địch bán nước, cũng không trách Giang Triệt sơ sẩy.
Hắn ta chỗ nào có thể nghĩ đến, Lâm Chí Hào thông đồng với địch bán nước cũngchỉ là lần đầu tiên, những cái trước đó toàn bộ là Tả Thiệu Khanh áp đặt cho gã.
“Đứng lên đi.” Chiến Viên Phong giọng điệu hòa dịu nói: “Hai năm qua tuy chiến sự ngừng, nhìn thì mưa thuận gió hòa, nhưng trăm thứ trở nên suy bại, tổn hao cũng là rất lớn, quốc khố trống rỗng…ngươi biết nên làm sao đi?”
Giang Triệt ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ý tứ hàm xúc của Chiến Viên Phong, hơi suy nghĩ một chút thì hiểu: “Vi thần hiểu rõ.”
Chiến Viên Phong thỏa mãn gật đầu, không đếm xỉa tới hỏi thăm: “Nghe nói Giang phủ gần đây không quá bình yên, ngươi cũng đừng bởi vì việc nhà mà làm lỡ việcnước.”
Giang Triệt lại là ở trong lòng đập thịch một cái, cúi thấp đầu: “Vâng, vi thần hiểurõ.”
Gã tuyệt đối không bất ngờ khi Chiến Viên Phong biết trong nhà gã xảy ra chuyện gì, dù sao hiện tại toàn bộ kinh đô đều truyền ra, tin tức căn bản không ép xuống được.
Hóa ra, khoảng thời gian trước Giang gia xảy ra một chuyện cười lớn, chính thê của gã lại bị người bắt gian tại giường, mà bắt kẻ thông dâm lại là chính là Tả Thục Tuệ.
Gã đương nhiên biết việc này cùng Tả Thục Tuệ thoát không khỏi liên quan, phổi tức đến sắp nổ, nữ nhân tự cho là thông minh kia vậy mà phá hủy liên minh mạnh nhấtcủa gã.
Lúc trước vì liên minh hai nhà mới cưới thê tử, sau khi kết hôn hai người cũng là hài hòa, chưa nói tới ân ái, nhưng là tương kính như tân.
Không nghĩ tới từ khi cưới Tả Thục Tuệ, trong nhà liền loạn thành một đoàn, hai nữ nhân đấu pháp, ảnh hưởng đến không chỉ có riêng hậu viện của gã.
Vì duy trì cân đối hai nhà thê tử, gã hi sinh nhan sắc và không ít lợi ích, hiện tại vì nữ nhân ngu xuẩn kia làm ra chuyện lớn như vậy cho gã, thực sự là ngu không ai bằng.
Nhưng việc đã xảy ra, dù chính thê gã không cùng nam nhân kia xảy ra chuyện gì, vì mặt mũi Giang phủ, thê tử này cũng giữ lại không được.
Hưu thư gã đã viết xuống, vì thế, gã mấy ngày nay đều bị nhà nhạc phụ uy hiếp nhục mạ, quan hệ liên minh tốt đẹp xem như triệt để cắt đứt.
Càng đáng giận chính là, nữ nhân kia không biết thông qua con đường gì, vậy mà cóthể trong nửa ngày đem việc này truyền khắp toàn bộ kinh đô, hiện tại người nào không biết trên đầu Giang thượng thư đeo nón xanh mơn mởn?
Giang Triệt híp mắt, gã không tin bằng vào Tả Thục Tuệ và mấy nha đầu kia có thểlàm ra việc này? Việc này tất nhiên là có những người khác tham gia vào, sẽ là ai chứ?
Người đầu tiên Giang Triệt nghĩ đến chính là Tả Thiệu Yến Tả gia, có lẽ, vẫn là gã xem thường người anh vợ vận mệnh không tốt kia rồi.
Giang Triệt có thể vĩnh viễn cũng không ngờ đến, người trốn ở phía sau làm rachuyện này, cũng không phải Tả Thiệu Yến cả nhà kia, mà là Tả Thiệu Khanh từtrước đến nay cùng Tả Thục Tuệ quan hệ lạnh nhạt.
Lúc trước Tả Thiệu Khanh vội vàng rời kinh đô, chưa kịp bố trí, sau khi y đến Hạc Thành cũng không quên việc này, vẫn là ở kinh đô sắp xếp mấy người, những người này không cần quá tài giỏi, chỉ cần có thể dọn dẹp chuyện xấu Tả Thục Tuệ làm ra là được.
Nữ nhân trong hậu trạch đấu mưu đấu trí và trình độ nhẫn tâm thường có thể làm cho nam nhân lau mắt nhìn, Giang Triệt vẫn là xem thường nữ nhân Tả Thục Tuệ kia.
Chiến Viên Phong nhìn vẻ mặt Giang Triệt mấy lần, xanh rồi đỏ, đỏ rồi trắng, cũnghiểu rõ một vừa hai phải: “Biết ngươi đối với nữ nhân không quá để tâm, nhưng đãlấy về nhà thì cũng nên đối xử tốt, ngươi làm cho cô nương tốt nhà người ta độc thủ khuê phòng, không hồng hạnh xuất tường mới là lạ.”
Lời vừa nói ra, tự Chiến Viên Phong vẻ mặt trước biến đổi, hắn ta nhớ tới đám nữ nhân trong hậu cung của mình, phải hay không lúc hắn ta không biết, cũng có nữ nhân hồng hạnh xuất tường?
Hai nam nhân hiểu ngầm mượn mở mắt thần, sau khi Giang Triệt cáo lui, Chiến Viên Phong gọi đại nội tổng quản đến, âm thầm dặn dò hắn ta cặn kẽ chú ý nhất cửnhất động của hậu cung, một khi phát hiện có người tư thông, bất kể như thế nàotrước tiên che kín tin tức rồi lại nói sau.
Hắn ta cũng không muốn một chút chuyện hư hỏng hậu cung của mình cũng truyền khắp thiên hạ, hắn ta gánh không nổi.
Lúc tảo triều, Chiến Viên Phong sai người lớn tiếng đọc bản tấu của Lục Tranh, một phần Tả Thiệu Khanh chấp bút thay, một phần là bản tấu của Lương Tề kí tên, phần của Lương Tề còn tốt, chỉ là miêu tả kỉ càng lần ra khơi này của bọn họ, thực tế là miêu tả tráng lệ sinh động âm thanh cuộc chiến trên biển, khiến cho người dường như lạc vào thế giới kì lạ.
Mà phần của Tả Thiệu Khanh, vạch chân sự thật trận hải chiến này từ mọi phương diện, thủy sư Đại Ương vừa tạo dựng lên thì tổn thất hơn một trăm binh sĩ ưu tú, tổn hao món tiền khổng lồ kiến tạo hai chiến thuyền, mặt khác ba chiếc thuyền cũng có trình độ hư hao không giống nhau, Tả Thiệu Khanh dùng số liệu lớn nhất bày ra lần tổn thất này ở trước mặt người trong thiên hạ.
Thượng thư Binh bộ vừa nghĩ tới hơn một trăm chiến sĩ kia liền bóp chặt cổ tay, Thượng thư Hộ bộ vừa nghe thấy khoản tiền lớn an ủi chăm sóc cho thân nhân người mất và phí tổn sửa chữa thuyền thì vô cùng đau lòng, Thượng thư Công bộ vừa nghe thấy thật vất vả tạo ra thuyền tốt vừa mới ra khơi thì tổn thất thành như vậy, râu trắng tức đến run run lên.
Mà Thượng thư Lại bộ Giang Triệt nhớ tới trước đó vài ngày vừa chọn lựa ra người cho vị trí Phủ doãn Kinh đô, khóe miệng ra sức giật giật, thầm nghĩ sau khi hạ triều trở về phủ lập tức đem lễ vật Lâm Chí Hào đưa tới toàn bộ xử lý sạch sẽ.
Đầu óc Hình bộ Thượng thư cũng bắt đầu chuyển động, đem bè phái Tri phủ Hạc Thành đào lên, hắn ta biết, sau khi tảo triều kết thúc, hắn ta lại bận rộn.
Hắn ta thầm than một tiếng: Lại là một tên ngốc đánh lên thiết bản. Đang êm đẹp vì cái gì đều thích trêu chọc Trấn quốc công. Đồ tể hai tay đầy máu tươi kia há lại dễ dàng để người khác trêu chọc?
Duy chỉ Thượng thư Lễ bộ việc không hề liên quan đến mình mà suy nghĩ xa xôi, lãothần tự tại nghĩ Trấn quốc công lần này tiêu diệt ổ hải tặc lớn nhất, hoàng thượngnên phong thưởng cái gì? Quan chức tự nhiên là không thể tăng lên được nữa, tài vật Trấn quốc công cũng không thèm, hình như xác thực rất khó xử lý.
“Tốt! Thật sự là quá tốt! Thứ ăn cây táo rào cây sung, vậy mà dùng người Đại Ương đổi lấy tiền tài, này chính là quan viên tốt mà Lại bộ mỗi năm bình luận ưu tú.”Chiến Viên Phong trong cơn giận dữ, ném tấu chương về phía Giang Triệt.
Bản tấu Tả Thiệu Khanh đưa tới so với tin tức hắn ta nhận được kỹ càng tỉ mỉ hơn,trong đó có một đoạn là: Lâm tri phủ lén cùng cướp biển qua lại, nhận hối lộ, tùy ý để cướp biển tại vùng duyên hải hoành hành ngang ngược không quan tâm.
“Lâm Chí Hào tử tội. Gia quyến Lâm gia, nam tử sung quân đầy biên cương, nữ tử nhập tiện tịch, trong năm đời không được nhập sĩ làm quan, gia sản Lâm gia toànbộ sung công.” Chiến Viên Phong lần đầu tiên dễ dàng như vậy xử lý một trọng thầntrên ngũ phẩm.
Hắn ta hít sâu một hơi, lại liên tiếp hạ xuống một loạt mệnh lệnh, nên tra đương nhiên vẫn là phải tra, nên nhổ tận gốc vẫn là phải nhổ tận gốc, nên khen thưởng cũng không để sót.
Hắn ta nhìn quanh một vòng, lớn tiếng nói: “Tưởng hàn lâm ra khỏi hàng.”
Tưởng Hằng Châu sửng sốt một chút, lập tức rất nhanh đi đến trước, cúi đầu khom lưng yên lặng chờ căn dặn, đây không phải lần đầu tiên Thiên Phượng đế vào lúc tảo triều gọi tên hắn ta, nhưng lại là lần đầu tiên đơn độc gọi hắn ta.
“Trẫm lệnh ngươi làm Khâm sai đại thần, đi đến Hạc Thành thanh tra và tịch thu tài sản Lâm phủ, đem toàn bộ tài sản Lâm gia đăng kí vào sổ sách, đủ số nhập vào quốc khố.”
Ánh mắt nóng như lửa của mọi người nhìn chằm chằm vào sau lưng Tưởng Hằng Châu, không ngờ đến chức quan béo bở này vậy mà bị hậu sinh trẻ tuổi này đoạt đi,xét nhà, đó là thứ tốt đẹp mà các vị đại thần thích nhất.
Tưởng Hằng Châu cũng thật bất ngờ, phẩm cấp của hắn ta cũng không cao, tuy nhìn ra hoàng thượng đối với hắn ta đặc biệt coi trọng, nhưng có thể giao việc không đúng tiêu chuẩn như vậy cho hắn ta, rõ ràng vẫn là rất ưu đãi.
Hắn ta quỳ xuống nhận chỉ, lại nói vài câu tỏ rõ tâm ý, sau đó nương theo ánh mắt của các vị đại thần đứng lên.
Chiến Viên Phong đem biểu tình của đám người thu vào trong mắt, lại nói tiếp nănglực của Tưởng Hằng Châu không có gì có thể nghi ngờ, thân là cao đồ Doãn đại học sĩ, bất kể là học thức hay nhân duyên đều là biết tròn biết méo, nhưng hắn ta cảmthấy trên người hắn thiếu một chút gì đó.
Đặc biệt phái Tưởng Hằng Châu xuất mã, đầu tiên là Tưởng Hằng Châu mới vừa vào quan trường, trên người còn bảo trì liêm khiết chính trực nên có của thư sinh,không đến mức đứng giữa kiếm lợi túi tiền riêng, thứ hai, cũng là khảo nghiệm ýnghĩ của hắn.
Sau khi bãi triều, Chiến Viên Phong giữ Giang Triệt lại, hai người một trước một sau đi vào ngự thư phòng, vừa đóng cửa lại, Chiến Viên Phong tự mình mở miệng: “Ta nhớ hôm trước bên trong sổ con ngươi đưa tới, đề cử Lâm Chí Hào tiếp nhận vị trí Phủ doãn kinh đô.”
Giang Triệt sớm nghĩ đến hắn ta sẽ hỏi cái này, trong lòng đập thịch một cái, giảithích nói: “Bẩm hoàng thượng, việc này là do thần nhận thức người không rõ, Lâmtri… Lâm Chí Hào trong nhiệm kì, tất cả công trạng làm ra đều là trải qua chứngthực, chỉ là vi thần không ngờ tới hắn dĩ nhiên là người trong ngoài không đồngnhất, thỉnh hoàng thượng giáng tội.”
Giang Triệt thẳng tắp quỳ trước mặt Chiến Viên Phong, cũng không hề chột dạ.
Nếu gã trước đó biết đối phương là người gan lớn như vậy, mặc kệ đối phương đưa bao nhiêu thứ cũng không dám dâng sổ con, lại nói tiếp gã bổ nhiệm Lâm Chí Hào cũng là trải qua suy nghĩ cặn kẽ, cũng không phải chỉ là nhìn trên lễ vật mà gã ta đưa tới.
Lâm Chí Hào là Tăng phái tiền nhiệm, phụ thân gã sau khi tiếp nhận chức thái phó, không ít quan viên Tăng phái đều dựa vào, Lâm Chí Hào bởi vì ở địa phương, bởi vậy còn chưa từng biểu hiện thái độ, nhưng chỉ cần từng là Tăng phái, tất nhiên là cùng Lục Tranh bất hòa, gã tự nhiên muốn cố gắng hết sức ra sức thực hiện.
Đúng lúc có cơ hội như vậy, Lâm Chí Hào trước đây đảm nhiệm Tri phủ Hạc Thành,điều vào kinh thành cũng không tính đặc biệt cất nhắc, chỉ là hơi cao một chút màthôi, mặc kệ ai thấy, cũng là tìm không ra sai sót, nào biết sẽ xảy ra loại chuyện này?
Chiến Viên Phong trầm mặc gõ bàn học, cong cong quẹo quẹo bên trong hắn ta rấtrõ ràng, ngay cả hắn ta cũng chưa hề nhận được bất kì tin tức gì về việc Lâm Chí Hàothông đồng với địch bán nước, cũng không trách Giang Triệt sơ sẩy.
Hắn ta chỗ nào có thể nghĩ đến, Lâm Chí Hào thông đồng với địch bán nước cũngchỉ là lần đầu tiên, những cái trước đó toàn bộ là Tả Thiệu Khanh áp đặt cho gã.
“Đứng lên đi.” Chiến Viên Phong giọng điệu hòa dịu nói: “Hai năm qua tuy chiến sự ngừng, nhìn thì mưa thuận gió hòa, nhưng trăm thứ trở nên suy bại, tổn hao cũng là rất lớn, quốc khố trống rỗng…ngươi biết nên làm sao đi?”
Giang Triệt ngẩng đầu, chống lại ánh mắt ý tứ hàm xúc của Chiến Viên Phong, hơi suy nghĩ một chút thì hiểu: “Vi thần hiểu rõ.”
Chiến Viên Phong thỏa mãn gật đầu, không đếm xỉa tới hỏi thăm: “Nghe nói Giang phủ gần đây không quá bình yên, ngươi cũng đừng bởi vì việc nhà mà làm lỡ việcnước.”
Giang Triệt lại là ở trong lòng đập thịch một cái, cúi thấp đầu: “Vâng, vi thần hiểurõ.”
Gã tuyệt đối không bất ngờ khi Chiến Viên Phong biết trong nhà gã xảy ra chuyện gì, dù sao hiện tại toàn bộ kinh đô đều truyền ra, tin tức căn bản không ép xuống được.
Hóa ra, khoảng thời gian trước Giang gia xảy ra một chuyện cười lớn, chính thê của gã lại bị người bắt gian tại giường, mà bắt kẻ thông dâm lại là chính là Tả Thục Tuệ.
Gã đương nhiên biết việc này cùng Tả Thục Tuệ thoát không khỏi liên quan, phổi tức đến sắp nổ, nữ nhân tự cho là thông minh kia vậy mà phá hủy liên minh mạnh nhấtcủa gã.
Lúc trước vì liên minh hai nhà mới cưới thê tử, sau khi kết hôn hai người cũng là hài hòa, chưa nói tới ân ái, nhưng là tương kính như tân.
Không nghĩ tới từ khi cưới Tả Thục Tuệ, trong nhà liền loạn thành một đoàn, hai nữ nhân đấu pháp, ảnh hưởng đến không chỉ có riêng hậu viện của gã.
Vì duy trì cân đối hai nhà thê tử, gã hi sinh nhan sắc và không ít lợi ích, hiện tại vì nữ nhân ngu xuẩn kia làm ra chuyện lớn như vậy cho gã, thực sự là ngu không ai bằng.
Nhưng việc đã xảy ra, dù chính thê gã không cùng nam nhân kia xảy ra chuyện gì, vì mặt mũi Giang phủ, thê tử này cũng giữ lại không được.
Hưu thư gã đã viết xuống, vì thế, gã mấy ngày nay đều bị nhà nhạc phụ uy hiếp nhục mạ, quan hệ liên minh tốt đẹp xem như triệt để cắt đứt.
Càng đáng giận chính là, nữ nhân kia không biết thông qua con đường gì, vậy mà cóthể trong nửa ngày đem việc này truyền khắp toàn bộ kinh đô, hiện tại người nào không biết trên đầu Giang thượng thư đeo nón xanh mơn mởn?
Giang Triệt híp mắt, gã không tin bằng vào Tả Thục Tuệ và mấy nha đầu kia có thểlàm ra việc này? Việc này tất nhiên là có những người khác tham gia vào, sẽ là ai chứ?
Người đầu tiên Giang Triệt nghĩ đến chính là Tả Thiệu Yến Tả gia, có lẽ, vẫn là gã xem thường người anh vợ vận mệnh không tốt kia rồi.
Giang Triệt có thể vĩnh viễn cũng không ngờ đến, người trốn ở phía sau làm rachuyện này, cũng không phải Tả Thiệu Yến cả nhà kia, mà là Tả Thiệu Khanh từtrước đến nay cùng Tả Thục Tuệ quan hệ lạnh nhạt.
Lúc trước Tả Thiệu Khanh vội vàng rời kinh đô, chưa kịp bố trí, sau khi y đến Hạc Thành cũng không quên việc này, vẫn là ở kinh đô sắp xếp mấy người, những người này không cần quá tài giỏi, chỉ cần có thể dọn dẹp chuyện xấu Tả Thục Tuệ làm ra là được.
Nữ nhân trong hậu trạch đấu mưu đấu trí và trình độ nhẫn tâm thường có thể làm cho nam nhân lau mắt nhìn, Giang Triệt vẫn là xem thường nữ nhân Tả Thục Tuệ kia.
Chiến Viên Phong nhìn vẻ mặt Giang Triệt mấy lần, xanh rồi đỏ, đỏ rồi trắng, cũnghiểu rõ một vừa hai phải: “Biết ngươi đối với nữ nhân không quá để tâm, nhưng đãlấy về nhà thì cũng nên đối xử tốt, ngươi làm cho cô nương tốt nhà người ta độc thủ khuê phòng, không hồng hạnh xuất tường mới là lạ.”
Lời vừa nói ra, tự Chiến Viên Phong vẻ mặt trước biến đổi, hắn ta nhớ tới đám nữ nhân trong hậu cung của mình, phải hay không lúc hắn ta không biết, cũng có nữ nhân hồng hạnh xuất tường?
Hai nam nhân hiểu ngầm mượn mở mắt thần, sau khi Giang Triệt cáo lui, Chiến Viên Phong gọi đại nội tổng quản đến, âm thầm dặn dò hắn ta cặn kẽ chú ý nhất cửnhất động của hậu cung, một khi phát hiện có người tư thông, bất kể như thế nàotrước tiên che kín tin tức rồi lại nói sau.
Hắn ta cũng không muốn một chút chuyện hư hỏng hậu cung của mình cũng truyền khắp thiên hạ, hắn ta gánh không nổi.
/268
|