Tả Thiệu Khanh thời gian gần đây không hề thoải mái, mỗi ngày người gửi bái thiếp một đống, tuy trước kia cũng nhiều, nhưng trước đây mọi người đều là có ý định nịnh bợ, nịnh bợ thiện ý, mà bây giờ, cho dù bọn họ như trước nói lời dễ nghe, nhưng đáy mắt dấu diếm phẫn nộ và khó hiểu không cách nào không để ý.
“Ông chủ, ngài lần này gây ra chuyện ồn ào nhưng là đắc tội toàn bộ thương nhânbiển.” Kha Hữu Lương rút thuốc lá ra khỏi miệng, vẻ mặt tiếc hận nói.
Vì để không gây phiền toái cho Tào bang, Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh đã chuyển vào nhà mới, viện tử tam tiến từ bên ngoài nhìn vào không có gì đặc sắc, nhưng bên trong lại giống như thùng sắt, ba bước một trạm gác, ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ bay vào được.
“Quan nói quan, thương nói thương, lúc ta gửi phần tấu chương này sớm dự đoán được, Đại Ương muốn dân giàu nước mạnh, không thể tồn tại lỗ thủng như vậy.Huống chi, đây là chuyện sớm muộn, ta không đưa ra người khác cũng sẽ đưa ra.”
Kha Hữu Lương rầu rĩ nghĩ: Người khác là người khác, ít nhất mọi người sẽ khôngnhắm mũi dùi về phía Tả Thiệu Khanh.
Phần lớn thương nhân Hạc Thành cũng biết người đứng sau hiệu buôn Đại Sinh là Tả tri phủ, bởi vì chuyện này, hắn ta đi ra ngoài đều đề phòng bị người ném trứng thối.
Ai, chẳng qua nghe nói hoàng thượng mới đây lại hạ thánh chỉ khen ngợi Tri phủ Hạc Thành, và tiếp nhận đề nghị của Tả tri phủ, hạn chế buôn bán nhập khẩu muối,các loại hoàng kim bạch ngân, mỗi một đội thuyền đến cảng đều phải nghiêm khắc kiểm tra mới có thể lên bờ.
“Ngươi nhanh chóng sắp xếp, đến Xương Bình cùng Nhị thúc tụ hợp, gia thế nhưngtạo ra cơ hội tốt cho các ngươi, nếu còn không đoạt được danh hiệu hoàng thương,thì uổng phí tâm tư của gia.”
“Ngài là nói…” Đôi mắt nhỏ của Kha Hữu Lương bắn ra hào quang óng ánh, hai tay run rẩy đợi câu sau của Tả Thiệu Khanh.
“Ta ở trong sổ con đề nghị, ba quận vùng duyên hải mỗi người chọn ra một hiệu buôn phụ trách các hạng mục, chuyên môn phụ trách muối, sắt, hoàng kim bạchngân, suy xét đến Hạc Thành là tổng bộ thủy sư, phụ trách chính là kinh doanh quặng sắt, nhưng hiệu buôn Đại Sinh là tuyệt đối không được quyền kinh doanh,cho nên ta đề nghị với Nhị thúc, các ngươi tốt nhất là chọn quận Xương Bình chuyên kinh doanh muối.”
Đầu óc Kha Hữu Lương nhanh chóng chuyển động, rất nhanh liền hiểu rõ ý của Tả Thiệu Khanh, Tả Thiệu Khanh là Tri phủ Hạc Thành, nếu hiệu buôn Đại Sinh tiếpnhận cuộc làm ăn này, người ngoài chỉ biết là y dùng quyền mưu cầu cá nhân, chonên xuất phát từ thanh danh, Tả Thiệu Khanh cũng sẽ không làm như vậy.
Nhưng rời khỏi Hạc Thành thì không giống, Xương Bình là quê của bọn họ, nhân mạch đều có, lại có phủ Trấn quốc công chỗ dựa vững chắc này, muốn lay động quan phủ Xương Bình không quá khó.
Chỉ là…”Ngài vì sao muốn cùng Nhị lão gia? Hiệu buôn Đại Sinh của chúng ta hoàntoàn có thể một mình tiếp nhận hạng mục này.”
Tả Thiệu Khanh vén mí mắt lên liếc nhìn hắn ta: “Nhị thúc chăm sóc ta rất nhiều, người một nhà thì không nói hai nhà.”
Kha Hữu Lương chuyển động tròng mắt xám xịt, không thể nào tin lời giải thích nàycủa Tả Thiệu Khanh.
“Hiệu buôn Đại sinh là của ta, tự nhiên là cũng là của phủ Trấn quốc công, Nhị thúc nhưng là đại diện nhà mẹ đẻ của ta, hiểu chưa?” Tả Thiệu Khanh phất tay để hắn ta đi làm việc, cũng không quản hắn ta hiểu hay không.
Chỉ có điều Kha Hữu Lương với tư cách là đại gian thương, tuyệt đối là người thôngminh, suy nghĩ một chút liền có thể hiểu, Tả Thiệu Khanh với tư cách là con trai gảra ngoài, nhà mẹ đẻ không thể một chút thế lực cũng không có, nếu không trongmắt người ngoài liền không dễ nhìn, đại phòng của Tả Thiệu Khanh là không đángtin cậy, cho nên y mới chọn nhị phòng.
Nói xa hơn, cho dù tương lai Trấn quốc công thay lòng, hoặc là phủ Trấn quốc công gặp tai họa, bọn họ cũng còn có đường lui.
Kha Hữu Lương vui vẻ rạo rực trở về chuẩn bị, Tả Thiệu Khanh xử lý xong công sự sai người tìm Hạ Mân đến.
Hạ Mân sau khi tiếp nhận Đồng tri, Tả Thiệu Khanh từ trong quan viên đáng tin cậycủa gã chọn một quan viên tính cách chính trực thăng làm Thông phán, mà sư giacủa y là Lục Tranh đề cử cho y, là một trong những phụ tá của phủ Trấn quốc công.
“Đại nhân tìm hạ quan đến là có chuyện gì dặn dò?” Hạ Mân vẻ mặt mệt mỏi đi vào.
Tả Thiệu Khanh biết, sau khi Lâm Chí Hào bị phán mùa thu xử trảm, người Lâm gia bị phán lưu vong Bắc Cương, Hạ Mân không ít lần âm thầm tìm quan hệ chăm sóc hậu nhân Lâm gia.
Có lẽ bởi vì sinh lòng áy náy, dù sao cũng là gã truyền tin tức cho Tả Thiệu Khanh,cho nên đây là việc đặc biệt cố chấp.
Tả Thiệu Khanh cũng bởi vì việc này mới chậm rãi thay đổi cách nhìn với gã, cảm thấy gã tuy giỏi về mưu tính, nhưng cũng không mất đi lương tri, ngược lại là có thể dùng.
“Gửi thư mời cho tất cả thương hội Hạc Thành, mời bọn họ năm ngày sau ở lầu một Hoàng Hạc Lâu, bổn quan muốn chọn ra một nhà phụ trách quặng sắt Hạc Thành.”
Hạ Mân ngẩng người: “Ngài là muốn công khai tuyển chọn?” Gã còn cho rằng Tả Thiệu Khanh nhất định sẽ giao cho thương hội dưới danh nghĩa phủ Trấn quốccông, dù sao lợi ích trong đó cực lớn.
“Việc này quan hệ trọng đại, bổn quan không muốn để lại chỗ trống cho người ngoài xen vào, cùng lúc cũng muốn để cho các thương nhân biển nhìn một chút, bổn quan không phải cố ý cùng bọn họ đối nghịch, việc liên quan đến kế hoạch dân sinh, tintưởng bọn họ cũng có thể lượng thứ.”
Khóe miệng Hạ Mân giật giật, thật lòng thật dạ vái lạy: “Đại nhân một lòng vì dân, bọn họ khẳng định sẽ hiểu.”
Gần đây mạch nước ngầm giới kinh doanh Hạc Thành bắt đầu khởi động gã cũngnghe nói một chút, từ góc độ quan lại suy xét, những chính sách Tả Thiệu Khanh đưa ra tuyệt đối là lợi nước lợi dân, chỉ là tổn hại lợi ích thương nhân biển mà thôi.
Công văn quan phủ vừa dán ra, toàn bộ thương nhân biển Hạc Thành đều kinh ngạc,Tả Thiệu Khanh vừa chém mất một phần lợi ích của bọn họ lại đưa cho bọn họmiếng bánh thịt lớn, chỉ cần có thể cầm được miếng bánh nướng này, vị trí giàunhất Hạc Thành tuyệt đối vững chắc.
Vương gia tự nhiên cũng nhận được thư mời, bốn người phụ tử Vương Húc cả ngày đều ở thư phòng thương thảo đối sách.
Vương Chấn Hải trước đây chưa bao giờ tham dự thảo luận như vậy, nhưng sau khi trải qua một loạt khó khăn trắc trở, dần dần cũng liền trưởng thành.
“Phụ thân, dựa vào quan hệ của chúng ta và Tả tri phủ, ngài nói y có đồng ý hay không…?” Vương đại thiếu con mắt sáng ngời hỏi.
Tất cả mọi người biết cái gọi là quan hệ này là chỉ quan hệ gì, ánh mắt Vương Chấn Hải tối lại, trong miệng đắng chát.
Vương Húc lườm con trai cả, không nhanh không chậm trả lời: “Luận quan hệ, hiệu buôn Đại Sinh mới là lựa chọn đầu tiên của Tri phủ đại nhân.”
“Vậy…chúng ta trơ mắt nhìn danh hiệu hoàng thương từ trong tay chạy đi?” Tínhtình Vương Nhị thiếu khá ngay thẳng, nói chuyện luôn trực tiếp thẳng thắng.
Hoàng thương, đây chính là mộng tưởng của tất cả thương nhân, địa vị thươngnhân đê tiện, tuy Vương gia bọn họ bởi vì gia sản nhiều cùng quan phủ làm tốt quanhệ, bằng không cũng không dám xem thường bọn họ, nhưng cũng không có người sẽ kính trọng bọn họ.
Hoàng thương liền không giống, đây chính là phụng chỉ kinh doanh, làm tốt thậmchí có thể đạt được nửa chức quan, này đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là hấp dẫnlớn.
“Tam nhi, con đến Lục phủ thăm đứa nhỏ kia, thuận tiện thăm dò ẩn ý của Tả đạinhân, Vương gia chúng ta bởi vì lúc trước đấu tranh, nguyên khí tổn thương nặngnề, nhất định phải tiếp được cuộc làm ăn này.”
Vương Chấn Hải không quá vui lòng lấy con trai làm mối, nhưng cũng biết quan hệ ràng buộc của bọn họ và Tả Thiệu Khanh chỉ có đứa bé kia, hắn ta rầu rì trả lời một chữ:”Ồ.”
Lục Tranh vừa vào thành thì nghe thấy tin tức ùn ùn kéo đến kia, lông mày nhướng lên, khóe miệng lộ ra bộ dáng tươi cười.
Hắn liền biết Tả Thiệu Khanh sẽ không đánh nếu không nắm chắc trận chiến, xemra là bản thân lo lắng dư thừa.
“Lục gia thật là con mắt tinh đời.” Lương Tề cưỡi con ngựa cao to, rớt lại phía sau Lục Tranh nửa bước, lời nói lại rõ ràng rơi vào trong tai Lục Tranh.
Bên kia, Tống Hán Lâm nhỏ giọng khinh bỉ nói: “Nịnh hót, hứ.”
Lương Tề một tay nắm lấy dây cương một tay kéo ra quạt giấy mở ra, cười như không cười phẩy về phía Tống Hán Lâm: “Tống phó tướng cảm thấy bổn quan nói không đúng?” Có gan ngươi gật đầu xem.
Tống Hán Lâm trừng lớn đôi mắt trâu, võ quan thô cứng hung ác tàn nhẫn: ” Đào hố ức hiếp bổn tướng quân không phải thư sinh, mới không cùng ngươi chơi thứ này.” Hắn ta không chỉ một lần rơi vào bẩy rập ngôn ngữ của Lương Tề, ngã một lần khôn hơn một chút, có ngốc hắn ta cũng sẽ không trúng kế.
Lương Tề yên lặng nhìn hắn ta, sau đó lắc đầu tiếc nuối nói: “Lớn lên thô tục như thế, khó trách đến tuổi này còn không có bà mối đến cửa.”
Tống Hán Lâm đã qua tuổi hai mươi, hắn ta mười lăm tuổi tòng quân, trước năm mười lăm tuổi vốn có thê tử chưa qua cửa, đáng tiếc bởi vì hắn ta tòng quân liền xóa bỏ cửa hôn sự này, không đợi hắn ta trở về, cửa hôn sự trong nhà đính ước lại hủy.
Đầu năm Thiên Phượng, hắn ta rốt cục chiến thắng trở về, đợi phong thưởng xong,hắn ta cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông, chuyện đầu tiên sau khi trở về đương nhiênlà cưới vợ sinh con, lúc đầu không dễ gì hắn ta mới vừa ý một người, phụ mẫu hắn ta không đồng ý, ngại đối phương gia thế quá kém, hắn ta cũng không phải nàng ta không cưới, cho nên cũng không kiên trì.
Về sau, phụ mẫu chọn trúng một con gái nhà quan, hắn ta sai người hỏi thăm, nương ơi, đối phương vậy mà sớm có ý trung nhân, chết sống không muốn gả cho người cao lớn thô kệch như hắn ta, vì vậy hắn ta chủ động xóa bỏ hôn sự này.
Người ngoài cũng không biết con gái quan gia trong lòng sớm có người, chỉ cho là hắn ta ánh mắt cực kì cao, bởi vì chuyện này, gia đình kia thiếu chút nữa cùng nhà bọn họ cả đời không qua lại với nhau, mà việc ánh mắt hắn ta cao cũng truyền ra ngoài, dần dần, ngay cả bà mối cũng không dám đến cửa, hôn sự của hắn ta cũng liền gác lại.
Nghĩ đến con gái quan gia kia tình nguyện gả cho một thư sinh tay trói gà không chặt cũng không đồng ý gả cho một tướng quân như hắn ta, hắn ta liền đặc biệt chán ghét thư sinh mặt trắng.
“Đúng vậy, Lương đại nhân phong nhã đẹp trai sáng sủa, đáng tiếc quá phong lưu,này cũng không phải một mình cô đơn sao?”
Lương Tề tự tin cười: “Hồng nhan tri kỉ của bổn quan trải rộng thiên hạ, không muốn bị nữ nhân trói buộc mà thôi.”
Tống Hán Lâm nhìn khuôn mặt tươi cười đường hoàng kia của hắn ta, thật sự là hận không thể đấm qua một đấm, đáng tiếc Lương Tề thân thủ bất phàm, muốn chiếm một chút tiện nghi của hắn ta cũng rất khó.
Nghẹn một hơi, Tống Hán Lâm bực mình trở về Lục phủ.
“Ông chủ, ngài lần này gây ra chuyện ồn ào nhưng là đắc tội toàn bộ thương nhânbiển.” Kha Hữu Lương rút thuốc lá ra khỏi miệng, vẻ mặt tiếc hận nói.
Vì để không gây phiền toái cho Tào bang, Tả Thiệu Khanh và Lục Tranh đã chuyển vào nhà mới, viện tử tam tiến từ bên ngoài nhìn vào không có gì đặc sắc, nhưng bên trong lại giống như thùng sắt, ba bước một trạm gác, ngay cả con ruồi cũng đừng nghĩ bay vào được.
“Quan nói quan, thương nói thương, lúc ta gửi phần tấu chương này sớm dự đoán được, Đại Ương muốn dân giàu nước mạnh, không thể tồn tại lỗ thủng như vậy.Huống chi, đây là chuyện sớm muộn, ta không đưa ra người khác cũng sẽ đưa ra.”
Kha Hữu Lương rầu rĩ nghĩ: Người khác là người khác, ít nhất mọi người sẽ khôngnhắm mũi dùi về phía Tả Thiệu Khanh.
Phần lớn thương nhân Hạc Thành cũng biết người đứng sau hiệu buôn Đại Sinh là Tả tri phủ, bởi vì chuyện này, hắn ta đi ra ngoài đều đề phòng bị người ném trứng thối.
Ai, chẳng qua nghe nói hoàng thượng mới đây lại hạ thánh chỉ khen ngợi Tri phủ Hạc Thành, và tiếp nhận đề nghị của Tả tri phủ, hạn chế buôn bán nhập khẩu muối,các loại hoàng kim bạch ngân, mỗi một đội thuyền đến cảng đều phải nghiêm khắc kiểm tra mới có thể lên bờ.
“Ngươi nhanh chóng sắp xếp, đến Xương Bình cùng Nhị thúc tụ hợp, gia thế nhưngtạo ra cơ hội tốt cho các ngươi, nếu còn không đoạt được danh hiệu hoàng thương,thì uổng phí tâm tư của gia.”
“Ngài là nói…” Đôi mắt nhỏ của Kha Hữu Lương bắn ra hào quang óng ánh, hai tay run rẩy đợi câu sau của Tả Thiệu Khanh.
“Ta ở trong sổ con đề nghị, ba quận vùng duyên hải mỗi người chọn ra một hiệu buôn phụ trách các hạng mục, chuyên môn phụ trách muối, sắt, hoàng kim bạchngân, suy xét đến Hạc Thành là tổng bộ thủy sư, phụ trách chính là kinh doanh quặng sắt, nhưng hiệu buôn Đại Sinh là tuyệt đối không được quyền kinh doanh,cho nên ta đề nghị với Nhị thúc, các ngươi tốt nhất là chọn quận Xương Bình chuyên kinh doanh muối.”
Đầu óc Kha Hữu Lương nhanh chóng chuyển động, rất nhanh liền hiểu rõ ý của Tả Thiệu Khanh, Tả Thiệu Khanh là Tri phủ Hạc Thành, nếu hiệu buôn Đại Sinh tiếpnhận cuộc làm ăn này, người ngoài chỉ biết là y dùng quyền mưu cầu cá nhân, chonên xuất phát từ thanh danh, Tả Thiệu Khanh cũng sẽ không làm như vậy.
Nhưng rời khỏi Hạc Thành thì không giống, Xương Bình là quê của bọn họ, nhân mạch đều có, lại có phủ Trấn quốc công chỗ dựa vững chắc này, muốn lay động quan phủ Xương Bình không quá khó.
Chỉ là…”Ngài vì sao muốn cùng Nhị lão gia? Hiệu buôn Đại Sinh của chúng ta hoàntoàn có thể một mình tiếp nhận hạng mục này.”
Tả Thiệu Khanh vén mí mắt lên liếc nhìn hắn ta: “Nhị thúc chăm sóc ta rất nhiều, người một nhà thì không nói hai nhà.”
Kha Hữu Lương chuyển động tròng mắt xám xịt, không thể nào tin lời giải thích nàycủa Tả Thiệu Khanh.
“Hiệu buôn Đại sinh là của ta, tự nhiên là cũng là của phủ Trấn quốc công, Nhị thúc nhưng là đại diện nhà mẹ đẻ của ta, hiểu chưa?” Tả Thiệu Khanh phất tay để hắn ta đi làm việc, cũng không quản hắn ta hiểu hay không.
Chỉ có điều Kha Hữu Lương với tư cách là đại gian thương, tuyệt đối là người thôngminh, suy nghĩ một chút liền có thể hiểu, Tả Thiệu Khanh với tư cách là con trai gảra ngoài, nhà mẹ đẻ không thể một chút thế lực cũng không có, nếu không trongmắt người ngoài liền không dễ nhìn, đại phòng của Tả Thiệu Khanh là không đángtin cậy, cho nên y mới chọn nhị phòng.
Nói xa hơn, cho dù tương lai Trấn quốc công thay lòng, hoặc là phủ Trấn quốc công gặp tai họa, bọn họ cũng còn có đường lui.
Kha Hữu Lương vui vẻ rạo rực trở về chuẩn bị, Tả Thiệu Khanh xử lý xong công sự sai người tìm Hạ Mân đến.
Hạ Mân sau khi tiếp nhận Đồng tri, Tả Thiệu Khanh từ trong quan viên đáng tin cậycủa gã chọn một quan viên tính cách chính trực thăng làm Thông phán, mà sư giacủa y là Lục Tranh đề cử cho y, là một trong những phụ tá của phủ Trấn quốc công.
“Đại nhân tìm hạ quan đến là có chuyện gì dặn dò?” Hạ Mân vẻ mặt mệt mỏi đi vào.
Tả Thiệu Khanh biết, sau khi Lâm Chí Hào bị phán mùa thu xử trảm, người Lâm gia bị phán lưu vong Bắc Cương, Hạ Mân không ít lần âm thầm tìm quan hệ chăm sóc hậu nhân Lâm gia.
Có lẽ bởi vì sinh lòng áy náy, dù sao cũng là gã truyền tin tức cho Tả Thiệu Khanh,cho nên đây là việc đặc biệt cố chấp.
Tả Thiệu Khanh cũng bởi vì việc này mới chậm rãi thay đổi cách nhìn với gã, cảm thấy gã tuy giỏi về mưu tính, nhưng cũng không mất đi lương tri, ngược lại là có thể dùng.
“Gửi thư mời cho tất cả thương hội Hạc Thành, mời bọn họ năm ngày sau ở lầu một Hoàng Hạc Lâu, bổn quan muốn chọn ra một nhà phụ trách quặng sắt Hạc Thành.”
Hạ Mân ngẩng người: “Ngài là muốn công khai tuyển chọn?” Gã còn cho rằng Tả Thiệu Khanh nhất định sẽ giao cho thương hội dưới danh nghĩa phủ Trấn quốccông, dù sao lợi ích trong đó cực lớn.
“Việc này quan hệ trọng đại, bổn quan không muốn để lại chỗ trống cho người ngoài xen vào, cùng lúc cũng muốn để cho các thương nhân biển nhìn một chút, bổn quan không phải cố ý cùng bọn họ đối nghịch, việc liên quan đến kế hoạch dân sinh, tintưởng bọn họ cũng có thể lượng thứ.”
Khóe miệng Hạ Mân giật giật, thật lòng thật dạ vái lạy: “Đại nhân một lòng vì dân, bọn họ khẳng định sẽ hiểu.”
Gần đây mạch nước ngầm giới kinh doanh Hạc Thành bắt đầu khởi động gã cũngnghe nói một chút, từ góc độ quan lại suy xét, những chính sách Tả Thiệu Khanh đưa ra tuyệt đối là lợi nước lợi dân, chỉ là tổn hại lợi ích thương nhân biển mà thôi.
Công văn quan phủ vừa dán ra, toàn bộ thương nhân biển Hạc Thành đều kinh ngạc,Tả Thiệu Khanh vừa chém mất một phần lợi ích của bọn họ lại đưa cho bọn họmiếng bánh thịt lớn, chỉ cần có thể cầm được miếng bánh nướng này, vị trí giàunhất Hạc Thành tuyệt đối vững chắc.
Vương gia tự nhiên cũng nhận được thư mời, bốn người phụ tử Vương Húc cả ngày đều ở thư phòng thương thảo đối sách.
Vương Chấn Hải trước đây chưa bao giờ tham dự thảo luận như vậy, nhưng sau khi trải qua một loạt khó khăn trắc trở, dần dần cũng liền trưởng thành.
“Phụ thân, dựa vào quan hệ của chúng ta và Tả tri phủ, ngài nói y có đồng ý hay không…?” Vương đại thiếu con mắt sáng ngời hỏi.
Tất cả mọi người biết cái gọi là quan hệ này là chỉ quan hệ gì, ánh mắt Vương Chấn Hải tối lại, trong miệng đắng chát.
Vương Húc lườm con trai cả, không nhanh không chậm trả lời: “Luận quan hệ, hiệu buôn Đại Sinh mới là lựa chọn đầu tiên của Tri phủ đại nhân.”
“Vậy…chúng ta trơ mắt nhìn danh hiệu hoàng thương từ trong tay chạy đi?” Tínhtình Vương Nhị thiếu khá ngay thẳng, nói chuyện luôn trực tiếp thẳng thắng.
Hoàng thương, đây chính là mộng tưởng của tất cả thương nhân, địa vị thươngnhân đê tiện, tuy Vương gia bọn họ bởi vì gia sản nhiều cùng quan phủ làm tốt quanhệ, bằng không cũng không dám xem thường bọn họ, nhưng cũng không có người sẽ kính trọng bọn họ.
Hoàng thương liền không giống, đây chính là phụng chỉ kinh doanh, làm tốt thậmchí có thể đạt được nửa chức quan, này đối với bọn họ mà nói tuyệt đối là hấp dẫnlớn.
“Tam nhi, con đến Lục phủ thăm đứa nhỏ kia, thuận tiện thăm dò ẩn ý của Tả đạinhân, Vương gia chúng ta bởi vì lúc trước đấu tranh, nguyên khí tổn thương nặngnề, nhất định phải tiếp được cuộc làm ăn này.”
Vương Chấn Hải không quá vui lòng lấy con trai làm mối, nhưng cũng biết quan hệ ràng buộc của bọn họ và Tả Thiệu Khanh chỉ có đứa bé kia, hắn ta rầu rì trả lời một chữ:”Ồ.”
Lục Tranh vừa vào thành thì nghe thấy tin tức ùn ùn kéo đến kia, lông mày nhướng lên, khóe miệng lộ ra bộ dáng tươi cười.
Hắn liền biết Tả Thiệu Khanh sẽ không đánh nếu không nắm chắc trận chiến, xemra là bản thân lo lắng dư thừa.
“Lục gia thật là con mắt tinh đời.” Lương Tề cưỡi con ngựa cao to, rớt lại phía sau Lục Tranh nửa bước, lời nói lại rõ ràng rơi vào trong tai Lục Tranh.
Bên kia, Tống Hán Lâm nhỏ giọng khinh bỉ nói: “Nịnh hót, hứ.”
Lương Tề một tay nắm lấy dây cương một tay kéo ra quạt giấy mở ra, cười như không cười phẩy về phía Tống Hán Lâm: “Tống phó tướng cảm thấy bổn quan nói không đúng?” Có gan ngươi gật đầu xem.
Tống Hán Lâm trừng lớn đôi mắt trâu, võ quan thô cứng hung ác tàn nhẫn: ” Đào hố ức hiếp bổn tướng quân không phải thư sinh, mới không cùng ngươi chơi thứ này.” Hắn ta không chỉ một lần rơi vào bẩy rập ngôn ngữ của Lương Tề, ngã một lần khôn hơn một chút, có ngốc hắn ta cũng sẽ không trúng kế.
Lương Tề yên lặng nhìn hắn ta, sau đó lắc đầu tiếc nuối nói: “Lớn lên thô tục như thế, khó trách đến tuổi này còn không có bà mối đến cửa.”
Tống Hán Lâm đã qua tuổi hai mươi, hắn ta mười lăm tuổi tòng quân, trước năm mười lăm tuổi vốn có thê tử chưa qua cửa, đáng tiếc bởi vì hắn ta tòng quân liền xóa bỏ cửa hôn sự này, không đợi hắn ta trở về, cửa hôn sự trong nhà đính ước lại hủy.
Đầu năm Thiên Phượng, hắn ta rốt cục chiến thắng trở về, đợi phong thưởng xong,hắn ta cũng coi như làm rạng rỡ tổ tông, chuyện đầu tiên sau khi trở về đương nhiênlà cưới vợ sinh con, lúc đầu không dễ gì hắn ta mới vừa ý một người, phụ mẫu hắn ta không đồng ý, ngại đối phương gia thế quá kém, hắn ta cũng không phải nàng ta không cưới, cho nên cũng không kiên trì.
Về sau, phụ mẫu chọn trúng một con gái nhà quan, hắn ta sai người hỏi thăm, nương ơi, đối phương vậy mà sớm có ý trung nhân, chết sống không muốn gả cho người cao lớn thô kệch như hắn ta, vì vậy hắn ta chủ động xóa bỏ hôn sự này.
Người ngoài cũng không biết con gái quan gia trong lòng sớm có người, chỉ cho là hắn ta ánh mắt cực kì cao, bởi vì chuyện này, gia đình kia thiếu chút nữa cùng nhà bọn họ cả đời không qua lại với nhau, mà việc ánh mắt hắn ta cao cũng truyền ra ngoài, dần dần, ngay cả bà mối cũng không dám đến cửa, hôn sự của hắn ta cũng liền gác lại.
Nghĩ đến con gái quan gia kia tình nguyện gả cho một thư sinh tay trói gà không chặt cũng không đồng ý gả cho một tướng quân như hắn ta, hắn ta liền đặc biệt chán ghét thư sinh mặt trắng.
“Đúng vậy, Lương đại nhân phong nhã đẹp trai sáng sủa, đáng tiếc quá phong lưu,này cũng không phải một mình cô đơn sao?”
Lương Tề tự tin cười: “Hồng nhan tri kỉ của bổn quan trải rộng thiên hạ, không muốn bị nữ nhân trói buộc mà thôi.”
Tống Hán Lâm nhìn khuôn mặt tươi cười đường hoàng kia của hắn ta, thật sự là hận không thể đấm qua một đấm, đáng tiếc Lương Tề thân thủ bất phàm, muốn chiếm một chút tiện nghi của hắn ta cũng rất khó.
Nghẹn một hơi, Tống Hán Lâm bực mình trở về Lục phủ.
/268
|