Trọng Sinh Chi Nhất Phẩm Phu Nhân
Chương 246: Phiên ngoại : nhật kí trưởng thành của tả tiểu lang 3
/268
|
Quả nhiên Tả Tiểu Lang ba ngày liên tiếp đều không vào cung, Chiến Trạch Thiên một mình ngồi ở thư phòng, nghe phu tử khô khan giảng bài, tâm thần vẫn luôn bay ở bên ngoài.
Cũng không biết vật nhỏ sau khi về nhà có hay không bị Trấn quốc công trừng phạt,ngày đó nguy hiểm như vậy, nếu Lục thế tử thật sử ở hoàng cung gặp chuyện không may, bản thân cho dù là thái tử gia cũng khó trách khỏi bị trách cứ.
Nghe nói thị vệ ngày hôm đó đều bị điều đi Bắc Cương, nói là rèn luyện, nhưng thậtra là bị Trấn quốc công trừng phạt trá hình.
Sau khi xảy ra chuyện này, toàn bộ cấm vệ quân trong thành đều nỗ lực huấn luyện, không cần người đốc thúc, tất cả mọi người đều không muốn bị người xem thường.
Phụ hoàng vô cùng hài lòng với hiện tượng như vậy, dù sao trong cấm vệ quân phần lớn là con cháu thế gia, ngày thường cao ngạo đã quen, có thể khiến bọn họ chịu thiệt thòi một chút cũng tốt.
Ba ngày liên tiếp lên lớp không có tinh thần, Chiến Trạch Thiên không thể không sai người đi phủ Trấn quốc công, thông báo Lục thế tử ngày mai cần phải vào cung, ba ngày nghỉ ngơi cũng đủ rồi đi? Chiến Trạch Thiên thừa nhận bản thân có chút nhỏ mọn.
Hôm sau, Tả Tiểu Lang ngáp ngắn ngáp dài vào cung, nhìn thấy Chiến Trạch Thiên quy cũ hành lễ, sau đó ghé vào mặt bàn chợp mắt.
Chiến Trạch Thiên quan sát vẻ mặt bé, chân mày cau lại: “Biểu đệ, mấy ngày naythân thể ngươi không khỏe sao? Vì sao bộ dáng mệt mỏi như thế?’
Tả Tiểu Lang tùy ý vẫy tay, lẩm bẩm nói: “Ngủ muộn…” Mấy ngày này, chỉ cần Tả Thiệu Khanh có thời gian, bé liền lôi kéo y kể chuyện xưa, nghe chuyện đã xảy ra ở Hạc Thành của hai vị phụ thân, hưng phấn không ngủ được.
Chiến Trạch Thiên thấy dưới mắt bé còn mang theo quầng thâm, trong lòng có chút đau, sớm biết như vậy thì không gọi người vào cung.
Đợi lúc Dương Trình Nghĩa vào cung, cũng mang theo đôi mắt thâm quầng, Chiến Trạch Thiên càng thêm kinh ngạc: “Các ngươi đây là làm sao?” Một người hai người đều như vậy.
Dương Trình Nghĩa liếc nhìn Tả Tiểu Lang, không được tự nhiên nói dối: “Cùnghuynh trưởng đùa giỡn nên ngủ trễ.” Nó ba ngày này dồn hết sức đọc sách, còn thiếuchút nữa treo cổ lên xà nhà đâm bắp đùi, tự tin cứ tiếp tục như vậy, chắc có lẽ sẽ không bị Tả Tiểu Lang vượt qua mới phải.
Nhưng nhìn người bộ dạng buồn ngủ giống như mình, Dương Trình Nghĩa lại có chút không xác định, dự định buổi tối trở về lại xem sách thêm nửa canh giờ.
Tả Tiểu Lang đang ngủ ngon còn không biết đã làm ra ảnh hưởng cổ vũ quan trọng như vậy, thậm chí rất nhiều năm sau, lúc Dương Trình Nghĩa đã trở thành một trí thức nổi tiếng uyên bác, bé còn rất kinh ngạc, rõ ràng là cùng phu tử dạy dỗ, sao lại chênh lệch nhiều như vậy?
Tả Tiểu Lang điều chỉnh mấy ngày, rốt cục đã thích ứng thời gian mỗi ngày vào cung học tập, chỉ là hiện tại bé mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ máy móc, vừa đến thời gian tan học thì bay nhanh về nhà.
Vừa nghĩ đến sau này mỗi ngày đều có thể ở bên phụ thân, Tả Tiểu Lang liền vô cùng thỏa mãn, ngay cả thái độ đối với Chiến Trạch Thiên và Dương Trình Nghĩa cũng hòa thuận hơn.
Đã có hai vị phụ thân chống lưng, Tả Tiểu Lang làm việc mạnh dạn hơn nhiều, cộngthêm mỗi ngày về nhà lắng nghe phụ thân dạy bảo, cả người phát triển theo hướngtu dưỡng toàn diện bản thân.
Thời gian trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ, lúc Chiến Trạch Thiên mười lăm tuổi, Tả Tiểu Lang cũng mười tuổi.
Ngày nào đó tảo triều, một vị đại thần dâng tấu chương, trong ngôn từ tường trìnhthái tử điện hạ đã đến tuổi thích hợp thành hôn, nên nhanh chóng tuyển phi thànhhôn mới phải.
Những năm gần đây, đám đại thần đã dần dần tiếp nhập tình huống, hậu cung ngàytrước ba năm tuyển tú một lần tự nhiên là gác lại, thật vất vả đợi đến lúc thái tử điệnhạ lớn lên, cả đám đều bắt đầu chú ý đến tình huống đông cung.
Chiến Viên Phong sau khi nhìn thấy tấu chương kia không nói được cũng không nói không được, trực tiếp nói bản thân sẽ suy nghĩ, bởi vì hoàng hậu qua đời nhiềunăm, hôn sự thái tử không có người nhắc nhở hắn ta thật sự đã quên.
Tả Tiểu Lang khoảng thời gian này thấy Chiến Trạch Thiên rõ ràng rầu rĩ không vui, tìm cơ hội âm thầm hỏi y: “Thái tử ca ca, ngươi làm sao vậy?”
Chiến Trạch Thiên miễn cưỡng cười: “Không có gì.” Đối với chuyện sắp xảy ra, ycũng không biết dùng tâm tình gì để hình dung, rõ ràng hẳn là việc vui, vì sao ychẳng hề cảm thấy vui?
Tả Tiểu Lang và y thân quen, trong lòng cũng không quá để ý tôn ti với Chiến Trạch Thiên, nghe thấy câu trả lời của y lập tức phản bác: “Lừa quỷ hả? Nhìn mặt ngươi này, rõ ràng viết bốn chữ ‘cô không vui’.”
Chiến Trạch Thiên phản ứng theo bản năng đưa tay sờ mặt mình, y cho là bản thânche giấu rất tốt, không ngờ đến vậy mà bị đứa nhỏ mười tuổi vạch trần, thật sự làcàng sống càng thụt lùi.
Dương Trình Nghĩa vừa viết xong một trang sách luận, nghe thấy đối thoại của haingười cười hì hì chen vào: “Ta biết ta biết… thái tử điện hạ không phải không vui, màlà… khửa khửa…”
“Là gì?” Tả Tiểu Lang nắm chặt cánh tay Dương Trình Nghĩa hỏi.
Sức lực của bé hiện nay lớn hơn so với Chiến Trạch Thiên, sư phó dạy võ nghệ cho bọn họ đổi một người lại một người, đều là bị Tả Tiểu Lang đánh chạy, cánh tay mảnh khảnh của Dương Trình Nghĩa bị bé nắm chặt, đau đến mức hắn ta đổ mồ hôi.
“Buông tay, buông tay… sắp gãy rồi…” Dương Trình Nghĩa rút cánh tay ra, vuốt vuốt: “Ngươi thật đúng là thô lỗ, tương lai cô nương nào gả cho ngươi còn không bị ngươi giày vò chết?”
Tả Tiểu Lang bĩu môi, khinh thường nói: “Rõ ràng là ngươi quá vô dụng, hơn nữa, ai nói phải cưới cô nương? Bản thế tử tương lai phải lấy nam thê.”
“Lạch cạch…” Cằm của Chiến Trạch Thiên và Dương Trình Nghĩa song song rớt xuống, người trước phản ứng nhanh hơn một chút, nhanh chóng che miệng bé: “Ăn nói lung tung. Loại lời nói này sao có thể nói lung tung?”
Tả Tiểu Lang “ô ô” kêu hai tiếng, đẩy bàn tay y ra, tức giận giải thích: “Tại sao là ăn nói lung tung? Ta lại không thích nữ nhân.”
Dương Trình Nghĩa từ trong kinh ngạc hồi phục tinh thần, nghĩ đến phủ Trấn quốccông hoàn cảnh gia đình đặc biệt, biết Tả Tiểu Lang là bị trưởng bối ảnh hưởng, cườinói: “Ngươi còn nhỏ, hiểu được cái gì là thích hay không thích? Chờ ngươi đã đến…tuổi, khửa khửa, đến lúc nếm tư vị nữ tử, có lẽ sẽ không nói lời này.”
Tả Tiểu Lang xem thường trừng mắt liếc nhìn hắn ta, cũng không tiêp tục giải thích.
Chiến Trạch Thiên hơi sầu lo nhìn Tả Tiểu Lang, gia chủ phủ Trấn quốc công lấynam thê đã là thiên cổ kì đàm rồi, nếu lại có một người nữa, chỉ sợ ngay cả Trấn quốc công và Tả đại nhân cũng sẽ không đồng ý?
Chỉ là không biết vì cái gì, vừa nghĩ tới Tả Tiểu Lang sẽ ôm một nam nhân, tâm tình của y càng thêm không thoải mái.
Tả Tiểu Lang giống như đệ đệ ruột của y, bọn họ cùng nhau lớn lên, đã sớm so với huynh đệ khác càng thân thiết hơn, Chiến Trạch Thiên cảm thấy mình có nghĩa vụ thay đổi suy nghĩ của bé.
Vì vậy, ngày hôm sau trong khóa học, hai người khác phát hiện, phu tử cả ngày đều xoay quanh âm dương điều hòa, đạo lý nhân luân đỉnh đạc nói, Tả Tiểu Lang nghe thấy mặt đều đen.
Tả Tiểu Lang trừng phu tử đỉnh đạc nói chuyện kia, bất đắc dĩ lườm Chiến Trạch Thiên, thầm nói: “Sớm biết như vậy hôm nay liền báo ốm không tới.”
Bắt đầu từ ngày đó, Tả Tiểu Lang vừa thấy Chiến Trạch Thiên và Dương Trình Nghĩa liền đau đầu, người trước vẫn luôn đưa các loại sách vở cho bé, tất cả đều là thoạibản tình cảm nam nữ, người thứ hai là tóm được cơ hội liền nói cho bé biết nữ nhân có bao nhiêu tốt.
Có một ngày, Dương Trình Nghĩa lén lút nhét cho bé quyển sách, Tả Tiểu Lang trở về phủ phát hiện trong túi nhiều thêm một quyển sách cũng không để ý, chỉ cho là Chiến Trạch Thiên cho bé.
Sau khi dùng xong bữa tối, bé theo thường lệ theo phụ thân học một canh giờ, sau đó đi võ đài luyện nửa canh giờ, mới tắm rửa lên giường.
Nằm ở trên giường, bé nhớ tới quyển sách bị bé quên đi, quyết định lấy đến xemthái tử điện lại nhét sách gì cho bé, nói thật, câu chuyện của những quyển sách kia xác thực không tệ, duy mỹ động lòng người, coi thành sách giải trí trước khi ngủ làthích hợp nhất.
Bé thắp sáng ngọn đèn, lật sách nằm ngửa ở trên giường, mượn ngọn đèn mở trang sách ra, nội dung bên trong giống như thuốc phiện, Tả Tiểu Lang lập tức sợ ngây người.
Sách trước kia Chiến Trạch Thiên cho bé đều là tình cảm trong sáng, ngay cả hôn môi cũng không có, lần này sao… sao lại cởi mở như vậy?
Chỉ thấy trên bức tranh một nam một nữ thân thể trần truồng, dùng tư thế không giống ôm ấp, ngay cả chỗ giao hợp đều vẽ giống như đúc, lập tức khiến Tả Tiểu Langcả mặt đều đỏ.
Thân thể nam nhân Tả Tiểu Lang nhìn thấy không ít, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng phụ thân tắm rửa, nhưng nữ tử… bé thật sự chưa từng cẩn thận nghiên cứu, hóa ra là lớn lên như vậy.
Tả Tiểu Lang có chút hăng hái nhìn từ đầu đến cuối, đem 81 tư thế nhìn một lần, xem xong còn cảm khái một câu: “Kĩ xảo hội họa không tệ, tư thế cũng không tệ, không biết dùng trên người nam tử và nam tử có được không…”
Tả Tiểu Lang tuổi còn nhỏ, cũng không hiểu được tuyệt diệu thú vị trong đó. Nhưng bé thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy hai phụ thân thân mật, bởi vậy cũng không biết loại việc này có bao nhiêu thẹn thùng.
Nếu Dương Trình Nghĩa biết bản thân nhét xuân cung đồ cho Tả Tiểu Lang bị bé coithành bản mẫu học tập, không biết sẽ hay không phun ra một búng máu.
Chiến Trạch Thiên từ 14 tuổi thì bắt đầu được cho phép tham chính, mỗi ngày tảotriều đều theo các đại thần lên triều, thời gian ở trong thư phòng ít lại ít hơn,chương trình học cỡi ngựa bắn cung là hoàn toàn không đi nữa.
Tả Tiểu Lang suốt đêm xem xong tập tranh kia, ngày thứ hai lúc vào cung cũng không nhìn thấy Chiến Trạch Thiên, chỉ có Dương Trình Nghĩa đang yên tĩnh đọc sách.
Vừa thấy Tả Tiểu Lang, hắn ta chớp chớp mắt, lúc thấy Tả Tiểu Lang tinh thần không tốt giống như ngủ không ngon, nụ cười suồng sã.
Đợi phu tử lên lớp xong, Dương Trình Nghĩa lập tức dịch chuyển qua đập bả vai Tả Tiểu Lang hỏi: “Như thế nào? Đêm qua phải chăng cảm thấy… xuân tâm nhộn nhạo??
Tả Tiểu Lang quăng cánh tay của hắn ta đi, trợn trắng mắt liếc nhìn hắn ta: “Ngươi lại phát điên cái gì?”
“Đừng xấu hổ, chúng ra đều quen thân như vậy, nói xem, đẹp không?”
Tả Tiểu Lang sửng sốt một chút mới hiểu được hắn ta đang nói cái gì: “Đồ là ngươi đặt ở trong túi ta?”
Dương Trình Nghĩa hất cằm: “Đương nhiên.”
Tả Tiểu Lang nhíu mày, nhìn Dương Trình Nghĩa từ trên xuống dưới một lần: “Thân thể này của ngươi, chỉ sợ trên phương diện tư thế học tập có chút khó khăn.”
Dương Trình Nghĩa một hơi nghẹn ở trong ngực thở không ra, hắn ta nghiến răngnghiến lợi hỏi: “Thân thể ta làm sao?” Dầu gì cũng là người từng luyện võ, tuy không bằng Tả Tiểu Lang, nhưng cũng không đến mức yếu ớt đến tình trạng này?
Tả Tiểu Lang an ủi vỗ bờ vai hắn ta: “Ta từng nghe thị vệ trong phủ nói, phàm là nam tử phương diện kia mạnh mẽ đều là thân thể cường tráng, ngươi…. chỉ sợ không được.”
Dương Trình Nghĩa vẻ mặt tối sầm, phản bác nói: “Theo ta được biết, Tả đại nhâncũng là thư sinh, ngươi phỉ báng ta như vậy chẳng phải là tính luôn cả Tả đại nhân vào khinh bỉ chung sao?”
Tả Tiểu Lang vỗ hắn ta một chưởng: “Ngươi? Ngay cả đầu ngón tay của phụ thân ta cũng không sánh bằng.” Lời nói này của bé nhưng là nói thật, ngay cả bé hiện tại cũng không phải đối thủ của phụ thân, huống chi Dương Trình Nghĩa so với bé còn không bằng?
Dương Trình Nghĩa rõ ràng không tin, trong triều biết Tả đại nhân văn võ song toànrất ít, người cùng thế hệ với hắn ta đương nhiên là không biết.
Cũng không biết vật nhỏ sau khi về nhà có hay không bị Trấn quốc công trừng phạt,ngày đó nguy hiểm như vậy, nếu Lục thế tử thật sử ở hoàng cung gặp chuyện không may, bản thân cho dù là thái tử gia cũng khó trách khỏi bị trách cứ.
Nghe nói thị vệ ngày hôm đó đều bị điều đi Bắc Cương, nói là rèn luyện, nhưng thậtra là bị Trấn quốc công trừng phạt trá hình.
Sau khi xảy ra chuyện này, toàn bộ cấm vệ quân trong thành đều nỗ lực huấn luyện, không cần người đốc thúc, tất cả mọi người đều không muốn bị người xem thường.
Phụ hoàng vô cùng hài lòng với hiện tượng như vậy, dù sao trong cấm vệ quân phần lớn là con cháu thế gia, ngày thường cao ngạo đã quen, có thể khiến bọn họ chịu thiệt thòi một chút cũng tốt.
Ba ngày liên tiếp lên lớp không có tinh thần, Chiến Trạch Thiên không thể không sai người đi phủ Trấn quốc công, thông báo Lục thế tử ngày mai cần phải vào cung, ba ngày nghỉ ngơi cũng đủ rồi đi? Chiến Trạch Thiên thừa nhận bản thân có chút nhỏ mọn.
Hôm sau, Tả Tiểu Lang ngáp ngắn ngáp dài vào cung, nhìn thấy Chiến Trạch Thiên quy cũ hành lễ, sau đó ghé vào mặt bàn chợp mắt.
Chiến Trạch Thiên quan sát vẻ mặt bé, chân mày cau lại: “Biểu đệ, mấy ngày naythân thể ngươi không khỏe sao? Vì sao bộ dáng mệt mỏi như thế?’
Tả Tiểu Lang tùy ý vẫy tay, lẩm bẩm nói: “Ngủ muộn…” Mấy ngày này, chỉ cần Tả Thiệu Khanh có thời gian, bé liền lôi kéo y kể chuyện xưa, nghe chuyện đã xảy ra ở Hạc Thành của hai vị phụ thân, hưng phấn không ngủ được.
Chiến Trạch Thiên thấy dưới mắt bé còn mang theo quầng thâm, trong lòng có chút đau, sớm biết như vậy thì không gọi người vào cung.
Đợi lúc Dương Trình Nghĩa vào cung, cũng mang theo đôi mắt thâm quầng, Chiến Trạch Thiên càng thêm kinh ngạc: “Các ngươi đây là làm sao?” Một người hai người đều như vậy.
Dương Trình Nghĩa liếc nhìn Tả Tiểu Lang, không được tự nhiên nói dối: “Cùnghuynh trưởng đùa giỡn nên ngủ trễ.” Nó ba ngày này dồn hết sức đọc sách, còn thiếuchút nữa treo cổ lên xà nhà đâm bắp đùi, tự tin cứ tiếp tục như vậy, chắc có lẽ sẽ không bị Tả Tiểu Lang vượt qua mới phải.
Nhưng nhìn người bộ dạng buồn ngủ giống như mình, Dương Trình Nghĩa lại có chút không xác định, dự định buổi tối trở về lại xem sách thêm nửa canh giờ.
Tả Tiểu Lang đang ngủ ngon còn không biết đã làm ra ảnh hưởng cổ vũ quan trọng như vậy, thậm chí rất nhiều năm sau, lúc Dương Trình Nghĩa đã trở thành một trí thức nổi tiếng uyên bác, bé còn rất kinh ngạc, rõ ràng là cùng phu tử dạy dỗ, sao lại chênh lệch nhiều như vậy?
Tả Tiểu Lang điều chỉnh mấy ngày, rốt cục đã thích ứng thời gian mỗi ngày vào cung học tập, chỉ là hiện tại bé mỗi ngày đều trôi qua vui vẻ máy móc, vừa đến thời gian tan học thì bay nhanh về nhà.
Vừa nghĩ đến sau này mỗi ngày đều có thể ở bên phụ thân, Tả Tiểu Lang liền vô cùng thỏa mãn, ngay cả thái độ đối với Chiến Trạch Thiên và Dương Trình Nghĩa cũng hòa thuận hơn.
Đã có hai vị phụ thân chống lưng, Tả Tiểu Lang làm việc mạnh dạn hơn nhiều, cộngthêm mỗi ngày về nhà lắng nghe phụ thân dạy bảo, cả người phát triển theo hướngtu dưỡng toàn diện bản thân.
Thời gian trôi qua nhanh như bóng câu qua cửa sổ, lúc Chiến Trạch Thiên mười lăm tuổi, Tả Tiểu Lang cũng mười tuổi.
Ngày nào đó tảo triều, một vị đại thần dâng tấu chương, trong ngôn từ tường trìnhthái tử điện hạ đã đến tuổi thích hợp thành hôn, nên nhanh chóng tuyển phi thànhhôn mới phải.
Những năm gần đây, đám đại thần đã dần dần tiếp nhập tình huống, hậu cung ngàytrước ba năm tuyển tú một lần tự nhiên là gác lại, thật vất vả đợi đến lúc thái tử điệnhạ lớn lên, cả đám đều bắt đầu chú ý đến tình huống đông cung.
Chiến Viên Phong sau khi nhìn thấy tấu chương kia không nói được cũng không nói không được, trực tiếp nói bản thân sẽ suy nghĩ, bởi vì hoàng hậu qua đời nhiềunăm, hôn sự thái tử không có người nhắc nhở hắn ta thật sự đã quên.
Tả Tiểu Lang khoảng thời gian này thấy Chiến Trạch Thiên rõ ràng rầu rĩ không vui, tìm cơ hội âm thầm hỏi y: “Thái tử ca ca, ngươi làm sao vậy?”
Chiến Trạch Thiên miễn cưỡng cười: “Không có gì.” Đối với chuyện sắp xảy ra, ycũng không biết dùng tâm tình gì để hình dung, rõ ràng hẳn là việc vui, vì sao ychẳng hề cảm thấy vui?
Tả Tiểu Lang và y thân quen, trong lòng cũng không quá để ý tôn ti với Chiến Trạch Thiên, nghe thấy câu trả lời của y lập tức phản bác: “Lừa quỷ hả? Nhìn mặt ngươi này, rõ ràng viết bốn chữ ‘cô không vui’.”
Chiến Trạch Thiên phản ứng theo bản năng đưa tay sờ mặt mình, y cho là bản thânche giấu rất tốt, không ngờ đến vậy mà bị đứa nhỏ mười tuổi vạch trần, thật sự làcàng sống càng thụt lùi.
Dương Trình Nghĩa vừa viết xong một trang sách luận, nghe thấy đối thoại của haingười cười hì hì chen vào: “Ta biết ta biết… thái tử điện hạ không phải không vui, màlà… khửa khửa…”
“Là gì?” Tả Tiểu Lang nắm chặt cánh tay Dương Trình Nghĩa hỏi.
Sức lực của bé hiện nay lớn hơn so với Chiến Trạch Thiên, sư phó dạy võ nghệ cho bọn họ đổi một người lại một người, đều là bị Tả Tiểu Lang đánh chạy, cánh tay mảnh khảnh của Dương Trình Nghĩa bị bé nắm chặt, đau đến mức hắn ta đổ mồ hôi.
“Buông tay, buông tay… sắp gãy rồi…” Dương Trình Nghĩa rút cánh tay ra, vuốt vuốt: “Ngươi thật đúng là thô lỗ, tương lai cô nương nào gả cho ngươi còn không bị ngươi giày vò chết?”
Tả Tiểu Lang bĩu môi, khinh thường nói: “Rõ ràng là ngươi quá vô dụng, hơn nữa, ai nói phải cưới cô nương? Bản thế tử tương lai phải lấy nam thê.”
“Lạch cạch…” Cằm của Chiến Trạch Thiên và Dương Trình Nghĩa song song rớt xuống, người trước phản ứng nhanh hơn một chút, nhanh chóng che miệng bé: “Ăn nói lung tung. Loại lời nói này sao có thể nói lung tung?”
Tả Tiểu Lang “ô ô” kêu hai tiếng, đẩy bàn tay y ra, tức giận giải thích: “Tại sao là ăn nói lung tung? Ta lại không thích nữ nhân.”
Dương Trình Nghĩa từ trong kinh ngạc hồi phục tinh thần, nghĩ đến phủ Trấn quốccông hoàn cảnh gia đình đặc biệt, biết Tả Tiểu Lang là bị trưởng bối ảnh hưởng, cườinói: “Ngươi còn nhỏ, hiểu được cái gì là thích hay không thích? Chờ ngươi đã đến…tuổi, khửa khửa, đến lúc nếm tư vị nữ tử, có lẽ sẽ không nói lời này.”
Tả Tiểu Lang xem thường trừng mắt liếc nhìn hắn ta, cũng không tiêp tục giải thích.
Chiến Trạch Thiên hơi sầu lo nhìn Tả Tiểu Lang, gia chủ phủ Trấn quốc công lấynam thê đã là thiên cổ kì đàm rồi, nếu lại có một người nữa, chỉ sợ ngay cả Trấn quốc công và Tả đại nhân cũng sẽ không đồng ý?
Chỉ là không biết vì cái gì, vừa nghĩ tới Tả Tiểu Lang sẽ ôm một nam nhân, tâm tình của y càng thêm không thoải mái.
Tả Tiểu Lang giống như đệ đệ ruột của y, bọn họ cùng nhau lớn lên, đã sớm so với huynh đệ khác càng thân thiết hơn, Chiến Trạch Thiên cảm thấy mình có nghĩa vụ thay đổi suy nghĩ của bé.
Vì vậy, ngày hôm sau trong khóa học, hai người khác phát hiện, phu tử cả ngày đều xoay quanh âm dương điều hòa, đạo lý nhân luân đỉnh đạc nói, Tả Tiểu Lang nghe thấy mặt đều đen.
Tả Tiểu Lang trừng phu tử đỉnh đạc nói chuyện kia, bất đắc dĩ lườm Chiến Trạch Thiên, thầm nói: “Sớm biết như vậy hôm nay liền báo ốm không tới.”
Bắt đầu từ ngày đó, Tả Tiểu Lang vừa thấy Chiến Trạch Thiên và Dương Trình Nghĩa liền đau đầu, người trước vẫn luôn đưa các loại sách vở cho bé, tất cả đều là thoạibản tình cảm nam nữ, người thứ hai là tóm được cơ hội liền nói cho bé biết nữ nhân có bao nhiêu tốt.
Có một ngày, Dương Trình Nghĩa lén lút nhét cho bé quyển sách, Tả Tiểu Lang trở về phủ phát hiện trong túi nhiều thêm một quyển sách cũng không để ý, chỉ cho là Chiến Trạch Thiên cho bé.
Sau khi dùng xong bữa tối, bé theo thường lệ theo phụ thân học một canh giờ, sau đó đi võ đài luyện nửa canh giờ, mới tắm rửa lên giường.
Nằm ở trên giường, bé nhớ tới quyển sách bị bé quên đi, quyết định lấy đến xemthái tử điện lại nhét sách gì cho bé, nói thật, câu chuyện của những quyển sách kia xác thực không tệ, duy mỹ động lòng người, coi thành sách giải trí trước khi ngủ làthích hợp nhất.
Bé thắp sáng ngọn đèn, lật sách nằm ngửa ở trên giường, mượn ngọn đèn mở trang sách ra, nội dung bên trong giống như thuốc phiện, Tả Tiểu Lang lập tức sợ ngây người.
Sách trước kia Chiến Trạch Thiên cho bé đều là tình cảm trong sáng, ngay cả hôn môi cũng không có, lần này sao… sao lại cởi mở như vậy?
Chỉ thấy trên bức tranh một nam một nữ thân thể trần truồng, dùng tư thế không giống ôm ấp, ngay cả chỗ giao hợp đều vẽ giống như đúc, lập tức khiến Tả Tiểu Langcả mặt đều đỏ.
Thân thể nam nhân Tả Tiểu Lang nhìn thấy không ít, thỉnh thoảng cũng sẽ cùng phụ thân tắm rửa, nhưng nữ tử… bé thật sự chưa từng cẩn thận nghiên cứu, hóa ra là lớn lên như vậy.
Tả Tiểu Lang có chút hăng hái nhìn từ đầu đến cuối, đem 81 tư thế nhìn một lần, xem xong còn cảm khái một câu: “Kĩ xảo hội họa không tệ, tư thế cũng không tệ, không biết dùng trên người nam tử và nam tử có được không…”
Tả Tiểu Lang tuổi còn nhỏ, cũng không hiểu được tuyệt diệu thú vị trong đó. Nhưng bé thỉnh thoảng cũng sẽ nhìn thấy hai phụ thân thân mật, bởi vậy cũng không biết loại việc này có bao nhiêu thẹn thùng.
Nếu Dương Trình Nghĩa biết bản thân nhét xuân cung đồ cho Tả Tiểu Lang bị bé coithành bản mẫu học tập, không biết sẽ hay không phun ra một búng máu.
Chiến Trạch Thiên từ 14 tuổi thì bắt đầu được cho phép tham chính, mỗi ngày tảotriều đều theo các đại thần lên triều, thời gian ở trong thư phòng ít lại ít hơn,chương trình học cỡi ngựa bắn cung là hoàn toàn không đi nữa.
Tả Tiểu Lang suốt đêm xem xong tập tranh kia, ngày thứ hai lúc vào cung cũng không nhìn thấy Chiến Trạch Thiên, chỉ có Dương Trình Nghĩa đang yên tĩnh đọc sách.
Vừa thấy Tả Tiểu Lang, hắn ta chớp chớp mắt, lúc thấy Tả Tiểu Lang tinh thần không tốt giống như ngủ không ngon, nụ cười suồng sã.
Đợi phu tử lên lớp xong, Dương Trình Nghĩa lập tức dịch chuyển qua đập bả vai Tả Tiểu Lang hỏi: “Như thế nào? Đêm qua phải chăng cảm thấy… xuân tâm nhộn nhạo??
Tả Tiểu Lang quăng cánh tay của hắn ta đi, trợn trắng mắt liếc nhìn hắn ta: “Ngươi lại phát điên cái gì?”
“Đừng xấu hổ, chúng ra đều quen thân như vậy, nói xem, đẹp không?”
Tả Tiểu Lang sửng sốt một chút mới hiểu được hắn ta đang nói cái gì: “Đồ là ngươi đặt ở trong túi ta?”
Dương Trình Nghĩa hất cằm: “Đương nhiên.”
Tả Tiểu Lang nhíu mày, nhìn Dương Trình Nghĩa từ trên xuống dưới một lần: “Thân thể này của ngươi, chỉ sợ trên phương diện tư thế học tập có chút khó khăn.”
Dương Trình Nghĩa một hơi nghẹn ở trong ngực thở không ra, hắn ta nghiến răngnghiến lợi hỏi: “Thân thể ta làm sao?” Dầu gì cũng là người từng luyện võ, tuy không bằng Tả Tiểu Lang, nhưng cũng không đến mức yếu ớt đến tình trạng này?
Tả Tiểu Lang an ủi vỗ bờ vai hắn ta: “Ta từng nghe thị vệ trong phủ nói, phàm là nam tử phương diện kia mạnh mẽ đều là thân thể cường tráng, ngươi…. chỉ sợ không được.”
Dương Trình Nghĩa vẻ mặt tối sầm, phản bác nói: “Theo ta được biết, Tả đại nhâncũng là thư sinh, ngươi phỉ báng ta như vậy chẳng phải là tính luôn cả Tả đại nhân vào khinh bỉ chung sao?”
Tả Tiểu Lang vỗ hắn ta một chưởng: “Ngươi? Ngay cả đầu ngón tay của phụ thân ta cũng không sánh bằng.” Lời nói này của bé nhưng là nói thật, ngay cả bé hiện tại cũng không phải đối thủ của phụ thân, huống chi Dương Trình Nghĩa so với bé còn không bằng?
Dương Trình Nghĩa rõ ràng không tin, trong triều biết Tả đại nhân văn võ song toànrất ít, người cùng thế hệ với hắn ta đương nhiên là không biết.
/268
|