Trọng Sinh Chi Ôn Uyển

Q.6 - Chương 17 - Hoàng Đế Áy Náy

/1357


Edit: Nora

Beta: Tiểu Tuyền Ôn Uyển đợi Bạch Thế Niên đi rồi mới đặt mông ngồi xuống ghế ngẩn người. Ngay từ đầu nàng đã không muốn gả cho Bạch Thế Niên. Không phải Bạch Thế Niên không tốt, mà do Bạch Thế Niên không phải là nam nhân nàng muốn gả. Ôn Uyển rất rõ ràng, trong lòng Bạch Thế Niên quan trọng nhất không phải gia đình, không phải vợ con, mà là kiến công lập nghiệp. Không thể nói hắn làm thế là sai, hắn chỉ vì nước vì dân, vì đại nghĩa. Bởi có một Bạch Thế Niên như vậy nên quốc gia, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp. Nhưng làm nữ nhân của hắn sẽ rất vất vả, bởi vì làm nữ nhân của hắn sẽ không thể dựa dẫm vào hắn bất cứ thứ gì, mọi thứ đều cần nhờ chính mình.

Ôn Uyển tin tình báo của Hạ Dao, cũng tin Bạch Thế Niên đã chờ đợi mình sáu năm. Nàng biết rõ nam nhân như vậy chỉ có thể ngộ mà không thể cầu. Ôn Uyển không nỡ, sợ bỏ lỡ hắn thì cả đời này nàng sẽ không còn tìm được ai khác. Nhưng chỉ cần Ôn Uyển vừa nghĩ tới hai người sẽ thật sự kết hôn, còn phải tách ra mười năm, Ôn Uyển lại sầu lo, không thể không nói vô cùng bối rối.

Hoàng đế biết rõ Ôn Uyển và Bạch Thế Niên tranh cãi trong phòng hồi lâu, nhưng cuối cùng vẫn không cãi ra được kết quả gì liền thở dài thật sâu. Nha đầu ngốc này, sao trong chuyện hôn nhân lại không được suôn sẻ vậy.

Sau khi Bạch Thế Niên trở về, Diệp Tuần thấy mặt mày hắn tươi rói như được ăn xuân dược liền vui vẻ nói: “Như thế nào? Thu hoạch được gì không?”

Hai tay Bạch Thế Niên ôm quyền hướng về phía Diệp Tuần bái một bái, vô cùng cảm kích: “Vẫn là quân sư cao minh. Thê tử này của ta cứng mềm đều không ăn, nhưng lại thúc thủ vô sách trước chiêu số của quân sư. Trước chiêu số của quân sư, thê tử của ta lại không làm gì được.”

Diệp Tuần cười ha hả. Vào lúc Bạch Thế Niên vào hoàng cung, hắn nói cho Bạch Thế Niên lỡ như Ôn Uyển quận chúa không đáp ứng, cứng mềm đều không ăn thì cho quận chúa vài quái chiêu. Dù sao đã là thê tử bái đường thành thân, đương nhiên phải dần dần phát triển. Nếu như bước đầu tiên quận chúa phản ứng không quá kịch liệt thì cứ tiếp tục. Nếu như Ôn Uyển quận chúa giận tím mặt, có xu thế muốn giết người vậy thì nên có chừng có mực. Ngược lại đi đường lối tìm đến hoàng đế và đại chúng.

Diệp Tuần nhìn Bạch Thế Niên vui vẻ, không khỏi cười nói: “Ngươi thật đúng là đủ ngốc. Ngươi cho rằng kế sách của ta thật sự có tác dụng lớn sao?”

Bạch Thế Niên không rõ ràng cho lắm. Không phải kế sách có tác dụng thì là cái gì tạo nên tác dụng?

Diệp Tuần vừa nhìn bộ dạng ngốc nghếch của Bạch Thế Niên, vừa phe phẩy quạt lông, sợi tóc buông xuôi nhẹ bay theo gió, rất có cảm giác cao nhân nói: “Ngươi không cảm thấy chuyện tình hôm nay của ngươi quá thuận lợi rồi sao? Hưng quốc quận chúa có thể có được hôm nay, có thể được địa vị như bây giờ, ngươi cho rằng là thổi ra à? Nếu như không phải tự đáy lòng quận chúa đã chấp nhận ngươi, ngươi cảm thấy ngươi làm ra chuyện như vậy vẫn còn mạng ra về?” Nếu không, bị người dùng mưu kế ngang ngược, đương nhiên giết thì chắc chắn sẽ không giết, nhưng làm cho thiếu một cánh tay, gãy một cái chân, nhất định là vẫn có thể.

Bạch Thế Niên mỉm cười: “Ta biết rõ.” Tính tình người thê tử này đúng là rất kỳ quặc, mềm dẻo không được, mạnh bạo cũng không được, chỉ có thể dùng mưu kế. Nhưng vì hắn dùng mưu, khi ở Điện Dưỡng Hòa hắn đã phát giác được thật ra Ôn Uyển cũng thiên vị hắn. Bằng không, khi nói rõ thân phận ở đấy hắn đã không chết thì cũng phải bị lột da, nhưng Ôn Uyển vẫn luôn một mực giả vờ ngây ngốc. Chỉ khi đến Vĩnh Ninh Cung, Ôn Uyển bị chiếm tiện nghi nhiều quá mới mở miệng mắng hắn vài câu, mắng đến mắng đi cũng chỉ có mấy câu như vậy, không đau không ngứa. Bạch Thế Niên cảm khái, thê tử hắn mắng người không giỏi chút nào.

Trong lòng Bạch Thế Niên biết rõ, nếu như Ôn Uyển thật sự không muốn gả cho hắn, trong lòng không đồng ý thân phận trượng phu là hắn, nàng đã không dễ dàng tha thứ những chuyện hắn làm ra, chắc chắn hắn đang sống sờ sờ đã bị chém thành ba bốn đoạn ngay tại chỗ. Dù Ôn Uyển quận chúa có tâm địa thiện lương, dân gian lưu truyền danh xưng nàng là Bồ Tát sống, nhưng không có nghĩa là có thể tùy ý bị người khác khinh nhờn.

Bạch Thế Niên càng nghĩ càng vui mừng, tuy hôm nay hắn không biết trong hồ lô của Ôn Uyển muốn làm gì, vì sao không đồng ý ngay tại chỗ mà còn nói muốn cân nhắc. Nhưng chỉ cần trong lòng Ôn Uyển đã chấp nhận hắn, như vậy đã dễ xử lý rồi. Bạch Thế Niên chỉ cần nghĩ đến thái độ của Ôn Uyển thì toàn thân khoan khoái dễ chịu. Hắn rất cảm khái, sáu năm chờ đợi này thật không uổng công.

Diệp Tuần thấy bộ dạng Bạch Thế Niên vui mừng, nhịn không được lại giội cho một chậu nước: “Quận chúa địa vị tôn quý, ngươi đối với nàng như vậy, mặc dù nói đáy lòng đã đồng ý với ngươi, nhưng nói đến cùng ngươi vẫn quét mặt mũi của nàng, nàng sẽ không dễ dàng gả cho ngươi như vậy đâu. Có khi còn bố trí chướng ngại, ngươi phải cẩn thận ứng phó. Nếu ứng phó không qua, nói không chừng vẫn là công dã tràng lấy giỏ trúc mà múc nước.”

Bạch Thế Niên nói: “Chỉ cần trong lòng nàng có ta, chướng ngại nhiều hơn nữa, ta cũng không sợ.” Đạt được sự ưng thuận của Ôn Uyển thì chỉ còn lại cửa ải của Hoàng Thượng thôi. Chỉ cần qua được cửa ải cuối cùng thì chuyện gì cũng tốt rồi.

Diệp Tuần lắc đầu: “Người si tình a người si tình.” Nếu thật sự có thể lấy được Ôn Uyển quận chúa, hoàng đế vạn phần tín nhiệm quận chúa, Bạch Thế Niên lại có tình sâu nghĩa nặng với quận chúa. Bạch Thế Niên cưới Ôn Uyển quận chúa coi như đã bị lôi kéo vào tay hoàng đế. Nếu thật như thế, Bạch Thế Niên xem như có phúc phần.

Vào lúc Ôn Uyển vào thư phòng, Hạ Ảnh thừa cơ đi gặp hoàng đế. Hoàng đế nhìn thấy Hạ Ảnh tới, thuận tiện hỏi câu chuyện tiểu hồ ly. Hạ Ảnh nói không khác lời Ôn Uyển lắm. Không phải hoàng đế hoài nghi Ôn Uyển nói dối, mà thật ra là nghĩ đến lúc ấy có Hạ Ảnh bên cạnh, vì sao không ngăn trở?

Hoàng đế nghe được lúc ấy Hạ Ảnh đi lấy đồ đạc thì chỉ có thể thở dài thật quá đúng dịp. Hôm nay thực sự Hoàng đế đã hối hận, sáu năm trước hắn không nên để cho Bạch Thế Niên trở lại kinh thành đón dâu, hiện tại sẽ không có Ôn Uyển sống chết không muốn gả cho Bạch Thế Niên, còn Bạch Thế Niên nhất định phải lấy nàng, hạ xuống thành cục diện nửa vời như vậy.

Sau khi Hạ Ảnh hồi báo hết với hoàng đế sự tình Ngọc Tuyền Sơn liền quỳ xuống đất cao giọng cầu khẩn: “Hoàng Thượng, thuộc hạ kính xin Hoàng Thượng thành toàn cho quận chúa và Bạch Thế Niên.”

Sắc mặt Hoàng đế rất đỗi ngạc nhiên: “Vì sao nói lời này với trẫm?”

Hạ Ảnh quỳ gối trên sàn nhà lạnh buốt, ngẩng cao đầu nói: “Hoàng Thượng, tin rằng không ai hiểu rõ tính tình quận chúa hơn Hoàng Thượng. Quận chúa rất khó tin tưởng người khác, càng không tin nam nhân. Hai năm qua chọn lựa nhiều người tốt cho quận chúa như vậy, quận chúa lại không hề tin bọn họ thật tình muốn lấy nàng, quận chúa cho rằng những người này muốn kết hôn chính là quyền thế và tài phú của nàng. Hoàng Thượng, không chỉ như vậy, quận chúa còn có tính thích sạch sẽ, quận mã chỉ có thể có một mình nàng. Hoàng Thượng, người cũng biết tính tình quận chúa, quận chúa đã nhận định chuyện gì thì sẽ không bao giờ thay đổi. Người đạt được yêu cầu của quận chúa không phải vạn dặm khó chọn một thì dù là người có đủ, cũng khó tìm được người làm cho quận chúa yên tâm. Cũng may ông trời rủ lòng thương, đưa tới cho quận chúa một Bạch Thế Niên. Hoàng Thượng, thanh danh Bạch Thế Niên không người nào không biết. Quận chúa sẽ không hoài nghi Bạch Thế Niên muốn lấy nàng là vì quyền thế và tài phú.”

Hoàng đế đứng trước ngự án không nói gì. Không nói lời nào kỳ thật chính là đồng ý lời Hạ Ảnh nói là sự thật. Hắn biết rõ tính tình Ôn Uyển, vì quá rõ ràng cho nên mới lo lắng.

Hạ Ảnh thấy hoàng đế im lặng thì tiếp tục nói: “Giác Ngộ đại sư từng tính toán qua nhân duyên cho quận chúa, nói quận chúa có nhân duyên mệnh định. Thuộc hạ cho rằng Giác Ngộ đại sư nói người đó hẳn là Bạch Tướng quân, không thể nghi ngờ. Mười ba năm trước Bạch Tướng quân gặp được quận chúa ở Ngọc Tuyền Tự, trong lòng chỉ chứa mỗi mình quận chúa. Về sau lúc quận chúa gặp chuyện, sai sót ngẫu nhiên lại bái đường thành thân kết thành phu thê với Bạch Tướng quân. Lại có thể trải qua sáu năm như một ngày, tuân thủ hứa hẹn với quận chúa không cưới vợ cũng không có tiểu thiếp. Sáu năm trải qua cuộc sống như hòa thượng. Tâm ý của Bạch Thế Niên đối với quận chúa có thể sánh với Nhật Nguyệt. Hoàng Thượng, đây là duyên phận đã sớm được định.” Hạ Ảnh dừng lại một chút rồi nói tiếp: “Hoàng Thượng, trước kia quận chúa còn có chút hứng thú với những người được đề cử kia, nhưng qua một năm này, quận chúa lại manh động nghĩ cách không lấy chồng. Thuộc hạ thật sự lo lắng nếu bỏ lỡ Bạch Thế Niên, dây tơ hồng của Quận chúa chỉ sợ không kéo lên được nữa.”

Hoàng đế nhìn Hạ Ảnh nói: “Đến cùng ngươi muốn nói điều gì?”

Sắc mặt Hạ Ảnh rất kiên định: “Hoàng Thượng, thuộc hạ muốn nói chính là lần này, cho dù quận chúa không muốn gả, Hoàng Thượng hãy ép quận chúa gả. Thật ra Quận chúa cũng có ý với Bạch Thế Niên, chỉ là quận chúa băn khoăn quá nhiều, cho nên mới không muốn gả.”

Hoàng đế nói: “Ôn Uyển băn khoăn cái gì?”

Hạ Ảnh nói: “Thuộc hạ thấy quận chúa lộ ra ý tứ, kỳ thật nàng đối với Bạch Thế Niên vẫn cuồng dại chờ đợi, cũng có ý lung lay. Nhưng quận chúa vẫn kiên trì nói không lấy chồng, thứ nhất là vì không muốn vợ chồng chia lìa; thứ hai là lo lắng thân phận nàng và Bạch Thế Niên quá mẫn cảm. Quận chúa giúp Hoàng Thượng kiếm tiền bạc, sau này Bạch Thế Niên là Đại tướng quân tay cầm trọng binh. Hai người thực kết làm phu thê, quận chúa lo lắng. . .”

Hoàng đế nghe xong lời này thì đồng tử co rụt lại, phất phất tay bảo Hạ Ảnh đi xuống. Hoàng đế ngồi một mình lâm vào trầm tư trên ghế rồng. Hoàng đế với Ôn Uyển có tình cảm cậu cháu bồi dưỡng hơn mười năm, Ôn Uyển vì hắn trả giá rất nhiều, dù Hoàng đế lãnh huyết vô tình cũng không thể thờ ơ. Khi hắn biết rõ Ôn Uyển dùng chính mệnh mình đổi mạng cho hắn, hắn liền quyết tâm cả đời này phải đối tốt với nha đầu này, không để con bé chịu ủy khuất nữa. Hôm nay Ôn Uyển nắm trong tay số tiền bạc lớn, thậm chí về sau còn có thể khống chế mạch máu kinh tế. Hoàng đế chưa bao giờ lo lắng, không hề lo Ôn Uyển có tâm tư nào không tốt, không lo Ôn Uyển biết làm chuyện bất lợi cho hắn. Nhưng Bạch Thế Niên. . .

Tôn công công co lại ở một bên, thở cũng không dám thở mạnh.

Hoàng đế hỏi Tôn công công: “Ngươi thấy Bạch Thế Niên là dạng người thế nào?”

Tôn công công chần chờ một chút: “Mặt khác nô tài không dám nói. Nhưng nô tài biết Bạch Thế Niên là nam nhân si tình.” Nam nhân si tình như vậy, ngay cả hắn nhìn cũng muốn xiêu hai phần.

Hoàng đế nghe lời này xong thì thoáng nở nụ cười: “Đúng vậy a, Bạch Thế Niên là người si tình.” Mỗi người đều có nhược điểm, hôm nay xem ra nhược điểm của Bạch Thế Niên là Ôn Uyển. Ôn Uyển lại hết lòng hết dạ với hắn, hắn hiểu rõ hơn ai khác. Hơn nữa Ôn Uyển cũng không phải người thích ôm quyền, lấy tính tình của Ôn Uyển sẽ không có khả năng làm ra chuyện đại nghịch bất đạo. Tuy thân phận hai người rất mẫn cảm nhưng cẩn thận nghiên cứu sơ qua thì không còn chuyện gì nữa.

Chỉ là, hoàng đế nghĩ đến Ôn Uyển làm chuyện gì khác đều rất sảng khoái, nhưng đối với hôn sự, tính tình lại trở nên rất kỳ quặc, thật đau đầu ah! Nếu có thể hắn cũng không muốn ép buộc Ôn Uyển phải gả, lỡ như không hạnh phúc, lấy tính tình của nha đầu kia nhất định sẽ hòa ly, hưu phu không phải là không được. Hoàng đế lo lắng mình sẽ không chống đỡ được.

Ôn Uyển nhốt mình trong thư phòng mãi cho đến tối vẫn không chịu đi ra.

“Hoàng Thượng, quận chúa đến bữa không ăn, bữa tối cũng không ăn.” Tôn công công được tin tức vội vàng bẩm báo với hoàng đế.

Đôi mắt Hoàng đế khẽ nheo, lập tức đi Vĩnh Ninh Cung. Thế nhưng khi đến Vĩnh Ninh Cung, hắn đứng ngoài đại điện nhìn hai chữ Vĩnh Ninh, lẳng lặng đứng yên cả một lúc lâu. Cuối cùng, vẫn quay trở về. Tôn công công cúi đầu, thu hồi tâm tư, đi theo hoàng đế trở về.

“Tôn công công, ngươi nói xem, có phải trẫm quá ác tâm với Uyển Nhi rồi không?” Hoàng đế có chút không đành lòng. Đứa nhỏ kia là hài tử mình thương yêu nhất, lúc này nó cần mình trợ giúp nhất, mình lại có ý định không đếm xỉa đến.

“Hoàng Thượng là vì muốn tốt cho quận chúa. Đã đến nước này, quận chúa ngoại trừ gả cho Uy Vũ tướng quân, còn có thể gả cho ai được đây.” Tôn công công an ủi. Đã thành thân, vào động phòng rồi, thành vợ chồng danh chính ngôn thuận, dù không lấy chồng cũng phải gả ah!

Đương nhiên, trong lòng Tôn công công cũng cho rằng, nam nhân tốt như vậy ngươi còn không chịu gả, ngươi định gả cho người nào nữa đây! Thực muốn làm ni cô à?

Hoàng đế rất buồn bực, nếu như là những tướng lãnh khác hắn có thể điều trở lại kinh thành. Nhưng hết lần này tới lần khác lại là Bạch Thế Niên chuẩn bị trọng dụng. Nếu như là những người khác, hắn còn có thể cứu vãn, chỉ là Bạch Thế Niên. . .

Thứ nhất là Bạch Thế Niên và Ôn Uyển đã bái đường thành thân rồi, xem như vợ chồng hợp pháp. Thứ hai là hắn đang định dùng Bạch Thế Niên thay thế vị trí Thích Tuyền, đánh tan những lão bại trận ở biên quan, thu lại cục diện không có tiến bộ trước kia. Về sau, một lần hành động phá hủy Mãn Thanh thát tử không còn là mộng tưởng nữa. Thứ ba là sự lo lắng của Hạ Ảnh không phải là không có đạo lý. Tính tình Ôn Uyển rất dễ chui vào ngõ cụt, nếu bỏ lỡ Bạch Thế Niên sợ là sẽ không tìm được một nam tử si tình Ôn Uyển như vậy nữa. Nếu là người Ôn Uyển không nguyện ý chấp nhận lấy, con bé sẽ bắt bẻ đến lợi hại. Một khi gây chuyện không tốt, con bé thực có thể sẽ quyết chí cả đời không lấy chồng. Dưới tình huống như vậy, hắn hi vọng Ôn Uyển đáp ứng gả, chứ không phải bị hắn ép buộc gả đi.

Rốt cục Hạ Ảnh gõ cửa thư phòng Ôn Uyển: “Quận chúa, vừa rồi Hoàng Thượng đến cửa cung đứng hồi lâu, vừa mới đi rồi ạ.”

Ôn Uyển mở cửa đi ra, vẻ mặt vô cùng u sầu.

Thật ra, sau khi Bạch Thế Niên trở lại kinh thành, Ôn Uyển đã biết rõ, chỉ cần Bạch Thế Niên kéo việc này ra, Hoàng đế nhất định sẽ gả nàng cho Bạch Thế Niên. Nguyên nhân rất đơn giản: Thứ nhất nàng đã kết hôn; Thứ hai, hoàng đế cũng muốn lung lạc Bạch Thế Niên.

Năm đó Hứa gia liên quan đến án mưu nghịch, sở dĩ được nhẹ nhàng buông tha bởi vì bọn hắn dính líu không sâu. Hứa hầu môn vội vàng nịnh bợ Triệu Vương, cũng nịnh bợ Trịnh Vương. Khi đó cậu hoàng đế chỉ là nhân cơ hội tước đi tước vị của hắn, giảm được một số lớn chi tiêu cho triều đình. Nhưng Bạch gia lại buộc chặt chẽ với Triệu Vương, đứng ở phía đối lập với Trịnh Vương. Dựa theo trình tự bình thường là phải chặt đầu toàn bộ. Nhẹ nhất cũng phải lưu vong ngàn dặm. Hoàng đế ban ân điển,là do Bạch Thế Niên đang ở biên quan, mới có thể nhẹ nhàng buông tha, không chỉ không giết một người mà còn trả lại tiền tài cho hắn, không để họ lưu lạc đầu đường. Cái gọi là ngàn quân dễ có, một tướng khó cầu. Mà Bạch Thế Niên lại là soái tài, càng khó cầu hơn nữa.

Có hai nguyên nhân này, hoàng đế nhất định sẽ gả nàng cho Bạch Thế Niên. Nhưng Bạch Thế Niên chỉ một mực muốn cưới nàng mà không biết trong lúc này rất hung hiểm.

Trời sinh Hoàng Đế đã đa nghi, còn thêm lãnh huyết vô tình. Cậu Hoàng đế đồng dạng cũng có bệnh chung của đế vương vừa lạnh lùng, vừa vô tình, chẳng có gì khác biệt với các vị hoàng đế khác. Hoàng đế thật sự bằng lòng tin tưởng nàng vì nàng đã quên mình phục vụ nên mới thay đổi được phần tín nhiệm này. Nhưng Bạch Thế Niên thì coi là gì? Hoàng đế sẽ không yên tâm Bạch Thế Niên. Hiện tại tạm thời có thể sẽ không có vấn đề, nhưng về sau này…

Ôn Uyển không cho rằng một khi hoàng đế nhận định Bạch Thế Niên là mối họa sẽ xem mặt nàng mà tha cho Bạch Thế Niên một mạng. Võ Tắc Thiên vì quyền thế đến con rể cũng có thể giết. Trong mắt Hoàng đế, Bạch Thế Niên không được tính là gì? Tuy nghĩ về hoàng đế như vậy là không đúng, nhưng nàng không muốn làm quả phụ. Hơn nữa, đứa trẻ không cha sẽ rất đáng thương. Nàng không muốn làm quả phụ, cũng không muốn hài tử sẽ không có cha.

Vốn Ôn Uyển không ôm bao nhiêu kỳ vọng vào Bạch Thế Niên này. May mà hôm nay Bạch Thế Niên động kinh làm được rất tốt. Hết thảy đều tiến triển thuận lợi, không lộ ra sơ hở nào? Còn làm cho hoàng đế tin tưởng tim Bạch Thế Niên thật sự buộc chặt vào nàng. Nhưng những việc này còn chưa đủ.

Hạ Ảnh thấy Ôn Uyển u sầu đầy mặt, thấp giọng khuyên: “Quận chúa, có lẽ đây quả thực là do ông trời sắp đặt a. Không phải người từng nói Giác Ngộ đại sư đã phê mệnh cho người, người có mệnh trung chú định sao.”

Ôn Uyển nghe xong liền nổi cáu: “Ông trời sắp đặt cái quỷ. Hả, hắn khắc chết nhiều vị hôn thê như vậy là do họ phúc mỏng, ngăn cản con đường của ta nên tất cả đều chết hết sạch để nhường đường cho ta sao? Ta nói ngươi Logic cái quỷ gì, ngươi không lo đến lúc đó hắn khắc chết ta sao?”

Hạ Ảnh nghe xong liền cười đến toàn thân run lên. Quận chúa nói lời này thực quá buồn cười rồi. Hai người đã thành thân hơn sáu năm vẫn luôn rất tốt, tái giá cũng chỉ là một thủ tục phải làm thôi: “Quận chúa, người đã thành thân với hắn sáu năm rồi. Hơn nữa, người không cho rằng hai người thật sự rất có duyên sao? Người vừa trở về đã bị Bạch Tướng quân gặp được, hơn nữa tất cả mọi người đều biết. Ta cho rằng, đây thật sự là duyên phận đó!”

“Không giúp ta nghĩ kế, ngươi còn ở đó ra vẻ hả hê gì hả?” Ôn Uyển rất không hiểu thái độ của Hạ Ảnh, còn là tâm phúc bên cạnh mình nữa không đây! Cánh tay ngoặt ra bên ngoài, không giúp chủ nhân phân ưu, còn coi là hộ vệ tâm phúc gì nữa hả? Không đáng tin cậy, từng người đều không đáng tin cậy mà.

Hạ Ảnh thật lo lắng Ôn Uyển không lấy chồng liền khuyên nhủ: “Thật sự theo như nô tỳ đã nói, Bạch Tướng quân xác thực là một nam nhân có thể phó thác chung thân. Lúc Bạch Tướng quân nghĩ đến người là một cung nữ còn cầu bệ hạ tứ hôn cho hai người. Quận chúa, hắn là tướng quân nhị phẩm, tay cầm quyền cao đại quân. Lúc ấy người chỉ là một cung nữ, người cũng biết địa vị giữa hai người lúc ấy cách xa như trời và đất, vậy mà hắn không chút do dự cầu xin Hoàng Thượng tứ hôn. Nam nhân như vậy, thiên hạ có thể có mấy người đây.”

Đương nhiên Ôn Uyển rất tán thưởng. Hắn trọng lời hứa, không truy cầu danh lợi, có năng lực, tướng mạo cũng tốt, không nói cổ đại, ngay cả ở hiện đại cũng rất khó tìm được một người đàn ông như vậy. Nếu nàng không vì thế mà giao động, sao có thể nguyện ý cho hắn cơ hội chứ? Cũng sẽ không suy nghĩ biện pháp làm cho hắn trở về. Nếu không, cho dù hắn trở về nàng chắc chắn cũng sẽ tìm cách quấy rối rồi.

Hạ Ảnh lại cho rằng Ôn Uyển đang lo lắng Thích thị và đứa bé kia: “Quận chúa, nếu như người lo lắng Thích thị và đứa bé kia. Người là quận chúa vô cùng tôn quý, bọn họ ở trước mặt người thì xem là gì, chỉ là những thứ không lên nổi mặt bàn. Ngay cả Thích thị, dù là quý thiếp thì sao? Nếu người thấy chướng mắt thì tống bọn họ đến thôn trang, hoặc tiễn đến am ni cô. Hài tử thì ném cho hạ nhân quản. Dù sao cũng không phải con trai ruột của Bạch Tướng quân nên sẽ không ai nói gì người. Còn gì để người phải phiền não nữa. Nếu thật sự người không muốn, ta sẽ cho người giải quyết bọn họ không phải xong rồi sao.”

“Không cách nào nói thông suốt với ngươi. Khác biệt quá lớn, đúng là khác biệt quá.” Ôn Uyển nói thầm hai câu rồi không nói chuyện nữa. Một mình tiếp tục ngồi trong sân, đầu óc hỗn loạn vô cùng.

Hạ Ảnh bất đắc dĩ nói: “Quận chúa, cho dù người không cách nào nói rõ với nô tỳ, có sự khác nhau thì người cũng nên vào viện ngồi, ở đây rất lạnh, lỡ như bị cảm lạnh rồi lại càng thêm phiền toái. Còn nữa, cơm trưa và cơm tối người đều không ăn, nên ăn cơm đi.”

Lúc này Ôn Uyển mới cảm thấy quả thật mình có chút đói bụng.

Tại phủ Thần Tiễn Hầu. Hôm nay phủ Đại tướng quân náo nhiệt vô cùng. Toàn bộ phòng khách đều đầy người. Tất cả mọi người đều biết Bạch Thế Niên xin hoàng đế lấy một cung nữ làm vợ.

“Lục đệ, ca nghe nói đệ hướng Hoàng thượng cầu hôn một cung nữ làm vợ? Đệ điên rồi sao? Bây giờ đệ đã là Đại tướng quân, đệ lại muốn lấy một đứa nô tỳ làm vợ, đệ muốn cha mẹ dưới cửu tuyền chết cũng không nhắm mắt sao? Chẳng lẽ đệ không biết, Bạch gia còn cần nhờ vào đệ sao?” Bạch Thế Hoa hổn hển nói.

Mọi người rì rà rì rầm nói một hồi, dù sao vẫn không đồng ý.

Bạch Thế Niên nhìn Thanh Hà vẫn luôn ngồi chăm chú nghe mọi người nói chuyện bên cạnh, nhưng không xen vào nói: “Việc này không cần bàn cãi nữa. Ý ta đã quyết! Nếu tất cả mọi người không còn việc gì thì về nhà mình đi. Ta còn có việc, không có nhiều thời gian dây dưa. Đại tẩu, đoán chừng tháng sau ta sẽ kết hôn rồi. Việc này phiền đại tẩu. Mấy ngày nay xin đại tẩu ở trong phủ đệ hỗ trợ thu xếp một chút. Cần bạc thì đến phòng thu chi lãnh. Càng náo nhiệt càng tốt!” Lại nói tiếp, đại tẩu và Ôn Uyển là đường tỷ muội. Hơn nữa, đối với mấy chuyện này quả thật hắn cũng không hiểu. Lần trước kết hôn hắn chỉ phụ trách đón dâu, bái đường, vào động phòng. Cho nên, sự tình đại hôn đoán chừng phải phiền toái đại tẩu rồi.

“Nhưng ngươi lấy sai rồi. Nếu như ngươi thật muốn thì lấy về làm quý thiếp. Nếu không, coi như đặt bên cạnh thê tử cũng được, tối đa chỉ có thể làm bình thê, tuyệt đối không thể cho làm chính thê. Ta không muốn đi ra ngoài bị người ta cười chết, đến khi xuống mồ còn bị tổ tông mắng chết.” Bạch Thế Hoa tận lực phản đối.

“Được rồi.” Thanh Hà lôi kéo trượng phu để hắn đừng lải nhải nữa.

Thê tử Tam lão gia Tịch thị, thê tử Tứ lão gia Lưu thị, thê tử Bát lão gia Bao thị thấy lời này liền gấp gáp nói: “Lục đệ, dù sao chúng ta cũng nhàn rỗi, đệ vội vã kết hôn như vậy, chuyện bận rộn cũng nhiều, hay cứ để cho chúng ta ở lại giúp đỡ một chút đi. Đệ thấy thế nào?”

Bạch Thế Niên nhìn họ, suy nghĩ một chút rồi nói: “Cũng được! Mấy ngày nay làm phiền mọi người rồi. Đại quản gia, quét dọn Hoa Đình viện cho họ ở.” Mọi người vừa nghe đến cái chỗ kia sắc mặt đều có chút tối sầm lại. Trước kia Bạch gia dùng đình viện đó để chiêu đãi khách nhân. Ý của Bạch Thế Niên rất rõ ràng, họ được xem như khách nhân ở đây mấy ngày giúp đỡ hắn.

Thanh Hà nhìn trượng phu nhảy dựng lên cao ba thước, bộ dáng còn muốn đi tìm Bạch Thế Niên nói chuyện liền vội vàng khuyên: “Tính tình của đệ đệ mình chẳng lẽ chàng còn không biết? Năm đó Thích gia gả đích nữ cho hắn, người ta cứu hắn một mạng, vậy mà hắn còn nói, chỉ có thể làm thiếp, không thể làm vợ. Lần này tìm được nữ tử kia, đệ đệ chàng làm sao có thể nghe lời chàng đây.”

“Không được, năm đó tổ mẫu và phụ thân ra đi đã ngàn nhắn nhủ vạn nhắn nhủ, nhất định hắn phải lấy tước vị tổ tông trở về. Hiện tại lấy đứa tỳ nữ về làm chủ mẫu sẽ làm trò cười cho người ta. Không phải hắn đang tự hủy tương lai sao?” Bạch Thế Hoa trải qua mấy năm tôi luyện này đã không còn kiêu căng và tự đắc như trước, cũng không quần là áo lượt như trước.

Thanh Hà khuyên nhủ trượng phu: “Nếu như tổ mẫu và phụ thân còn thì còn có thể đàn áp được, nhưng hiện tại trưởng bối đều mất, ai quản được hắn. Hơn nữa, hắn đã hướng Hoàng thượng cầu thân rồi. Tướng công, đầu óc Lục đệ vẫn còn sáng suốt lắm, nếu đệ ấy cầu Hoàng Thượng tứ hôn thì chính là muốn Hoàng Thượng cho nàng kia một thân phận, chứ không phải dùng thân phận tỳ nữ gả tới đây. Nha hoàn kia là thiếp thân nô tỳ của Hưng Quốc quận chúa, có lẽ kiến thức và tầm mắt cũng không tầm thường. Chàng đừng chọc mắt Lục gia nữa.” Mấu chốt chính là khuyên nhủ cũng khuyên nhủ không nổi.

Sắc mặt Bạch Thế Hoa gấp đến độ đỏ lên: “Không được, mặc kệ là dạng thân phận gì cũng không được.”

Thanh Hà chẳng muốn dây dưa nhiều với hắn: “Chàng không chịu cũng vô dụng. Bây giờ chàng có thể quyết định thay hắn sao?”

Trong nháy mắt Bạch Thế Hoa cảm thấy rất thất vọng. Chủ ý Thế Niên đã định, không nói hắn, mà ngay cả tổ mẫu và phụ thân cũng không thể quyết định thay hắn: “Chẳng lẽ Bạch gia chúng ta phải trở thành trò cười cho kinh thành sao?”

Thanh Hà an ủi: “Sao lại là trò cười? Đây sẽ trở thành một câu chuyện cho mọi người ca tụng đấy. Sáu năm, Lục đệ đợi nàng suốt hơn sáu năm, còn nói không phải nàng sẽ không cưới. Sẽ không trở thành chuyện cười đâu, còn được người tán tụng là đằng khác.”

Bảo Bảo Cương nghe lời Bạch Thế Hoa nói xong, tuy không hiểu nhiều lắm nhưng hồi tưởng lại, xác thực hai người Bạch Thế Niên không xứng đôi lắm. Dáng vẻ ả cung nữ kia lớn lên thật khó xem. Nên hắn cũng không đồng ý. Hai người là huynh đệ xuất sinh nhập tử trên chiến trường, quan hệ vô cùng thân thiết, rất nhiều chuyện không cần cố kỵ: “Thế Niên, huynh làm việc này thật lỗ mãng. Thân phận giữa huynh và phu nhân thật sự xứng sao? Ta cảm thấy ca ca huynh nói không sai. Huynh có thể cân nhắc lại lời đề nghị của hắn không?”

Bạch Thế Niên thấy Bảo Bảo Cương đến bây giờ vẫn còn chưa nhìn ra đầu mối liền bật cười: “Lão Bảo, ngươi thực cảm thấy nàng là một cung nữ sao? Ngươi không phát hiện ra có chỗ nào không đúng sao?”

Bảo Bảo Cương ở một bên, không đợi Diệp Tuần nói gì đã líu lưỡi trước rồi: “Hả, chẳng lẽ không phải? Tướng quân, muốn nói có chỗ nào không đúng thì quả thực có đấy, lá gan thật lớn, có Hoàng Thượng ở đó mà nàng dám thao thao bất tuyệt nói một trận. Đối với danh hiệu Sát Thần của huynh còn dám hét lớn bảo thị vệ đuổi huynh ra. Không chỉ quận chúa nghe theo nàng mà những lão đầu hủ lậu kia cũng không lên tiếng, ngay cả Hoàng Thượng cũng theo nàng. Làm cung nữ mà được phân thượng kia coi như là độc nhất vô nhị rồi.”

Bạch Thế Niên lắc đầu. Lúc đó Ôn Uyển quận chúa ra nước cờ này quả thực cao a: “Ngươi không nghĩ qua, lúc trước trong đại điện nàng rất khoe khaong đắc ý. Biết rõ thân phận của ta còn có thể thuận miệng quát lớn. Ở trước mặt mấy vị đại thần lại không quy củ như thế, nhưng không một ai lên tiếng. Còn hoàng thượng ngồi ở phía trên chỉ mỉm cười, không hề có chút không vui, vậy mà ngươi không nghĩ tới sao?”

Bảo Bảo Cương thở dài: “Chỉ cảm thấy có chút không đúng. Nhưng mà, ai bảo nàng là nha hoàn tâm phúc của Hưng quốc quận chúa, lớn gan một chút cũng không có gì kỳ quái. Huynh sẽ không thích một người lớn gan như vậy chứ? Không biết có phải huynh mê muội rồi không nữa, nha hoàn kia có cái gì tốt? Muốn tướng mạo không có tướng mạo, muốn khí chất không có khí chất, tính tình còn rất lớn! Cũng không biết huynh vừa ý nàng chỗ nào?” Đương nhiên hắn biết Bạch Thế Niên sẽ không vì lời khuyên của mình mà thay đổi chủ ý. Nhưng cung nữ kia thật sự không xứng với Bạch Thế Niên, hai người căn bản không xứng.

“Không phải nàng lớn gan.” Tâm tình Bạch Thế Niên không tệ lắm.

“Hả, không phải lớn gan, vậy thì là cái gì?” Bảo Bảo Cương có chút mơ hồ.

Diệp Tuần ngẩng đầu nhìn hai người, không tự giác bật cười: “Ngươi là đồ đần! Đến bây giờ còn không biết sao? Nói nhiều như vậy cũng không nhìn ra đầu mối. Thật sự bội phục ngươi rồi.”

Bảo Bảo Cương kỳ quái nhìn qua nhìn lại hai người.

Diệp Tuần ha ha cười không ngừng: “Ha ha, lão Bảo, nói ngươi ngu như heo, ngươi còn không nhận. Cung nữ gọi là tiểu Thanh kia không phải gan lớn, mà nàng chính là Hưng quốc quận chúa. Hưng quốc quận chúa Ôn Uyển làm việc từ trước đến nay không theo lẽ thường, giả trang thành cung nữ thăm dò các ngươi cũng không phải là không được.”

Diệp Tuần nói đơn giản mấy câu đã làm tròng mắt Bảo Bảo Cương trừng lớn, ngây người cả buổi. Bảo Bảo Cương nuốt nước bọt một cái, gian nan hỏi lại: “Không, không, không phải ngươi đoán sai chứ? Thế Niên, lão Diệp nói hươu nói vượn gì vậy, chuyện này sao có thể?”

Bạch Thế Niên ha ha cười nói: “Diệp Tuần nói không sai. Tiểu hồ ly kỳ thật chính là Ôn Uyển quận chúa. Bây giờ ngươi hồi tưởng lại một chút xem, có phải quận chúa kia vẫn luôn nghe theo tiểu Thanh nói không? Lúc mấy đại thần thấy nàng tiến vào có phải đều lắp bắp kinh hãi không? Còn đối với lời của nàng đều không có bất kỳ dị nghị gì. Ngay cả Hoàng Thượng cũng thuận theo nàng. Ngươi cảm thấy có cung nữ nào lớn gan và có mặt mũi lớn như vậy không?” Nói xong lại đau đầu: “Cũng không biết nàng sẽ làm ra chuyện gian xảo gì đến tra tấn ta nữa?”

Bảo Bảo Cương bị tin tức này làm cho bùng nổ loạn thất bát tao: “Chuyện này, chuyện này làm sao có thể? Quận chúa, sao có thể là thê tử của huynh? Hơn nữa, không phải nói dung mạo quận chúa đẹp như tiên nữ, như thế nào lại khó coi như vậy? Tướng quân, huynh xác định, huynh không đoán sai chứ?”

“Ta rất chắc chắn ta không hề đoán sai. Cho nên, không cho ngươi lại đánh chủ ý với quận chúa, đó là thê tử của ta.” Vẻ mặt Bạch Thế Niên rất ra dáng ngươi đừng nghĩ cách chi nữa.

“Còn nữ tử kia ở đâu ra?” Bảo Bảo Cương gian nan hỏi.

Bạch Thế Niên lắc đầu: “Không biết, nhưng nhìn diễn xuất kia hẳn là một cung nữ.”

Bảo Bảo Cương nghe xong lời này liền đặt mông ngồi phịch lên mặt bàn, mơ mơ hồ hồ cả buổi. Người mình vừa ý lại là một cung nữ, lão đại vừa ý mới là chính chủ. Ánh mắt mình có phải quá thấp hèn rồi không?

“Vậy làm sao bây giờ? Xem ra Quận chúa không muốn thừa nhận khoản nợ này?” Bảo Bảo Cương rất nhanh đã kịp phản ứng, nhìn huynh đệ mình có chút bận tâm hỏi lại. Hắn không nhìn trúng Ôn Uyển, hơn nữa, hai người họ đã sớm thành thân trước, không có chuyện của mình. Thê tử của huynh đệ không thể dòm ngó, không biết coi như xong, nếu đã biết hắn phải đập tan phần tâm tư này rồi. Hơn nữa, thiệt tình mà nói, tướng mạo quận chúa thật khó coi, lời đồn đãi nói xinh đẹp như hoa đều là gạt người cả.

Diệp Tuần cũng rất lo lắng. Không biết quận chúa có hậu chiêu gì nữa không?

“Vốn Hoàng Thượng đã có ý chọn trong tông thất một tôn thất nữ ban thưởng cho ta làm vợ. Lần này, quận chúa đã là thê tử của ta, ai cũng không ngăn cản được.” Trong lòng Bạch Thế Niên rất rõ ràng người khó giải quyết nhất không phải hoàng đế, mà là Ôn Uyển. Nữ nhân kia cho dù đã động tâm cũng không dễ dàng bị dăm ba câu của hắn bài bố. Hơn nữa, nhìn bộ dáng của nàng rõ ràng sẽ không bỏ qua như thế. Không biết nàng sẽ dùng chiêu gì đối phó mình. Mặc kệ cái chiêu gì, mình đều tiếp hết.

Nếu Ôn Uyển biết rõ suy nghĩ của Bạch Thế Niên chắc sẽ đá chết hắn, còn không cũng phải mắng hai câu. Đúng là đồ đần mà, chủ yếu và thứ yếu còn chẳng phân biệt được. Hoàng đế mà không là vấn đề sao, hoàng đế mới là vấn đề lớn nhất đó.

Bảo Bảo Cương lo lắng nói: “Ta thấy Quận chúa cũng không phải đèn đã cạn dầu. Hơn nữa, từ ngày đó ta thấy còn là người vô cùng có chủ ý. Nàng đã tránh né huynh mấy năm như vậy, căn bản là không muốn nhận nợ. Huynh lấy gì để cho nàng gật đầu đáp ứng đây? Nếu như huynh dùng lý do này bức nàng vậy thì không phải là huynh cưới vợ nữa, mà là lấy về một cừu nhân. Huynh cần phải nghĩ lại.”

Bạch Thế Niên cười nói: “Ngươi yên tâm, ta đã có dự tính.” Nếu như hôm qua hắn còn không tin, nhưng hôm nay hắn lại tràn đầy tin tưởng. Bởi vì Ôn Uyển không hề bài xích hắn mà chỉ có chút do dự. Nghĩ đến những lời Ôn Uyển nói, hắn suy đoán thật ra Ôn Uyển do dự vì thân phận của hắn, và cả chuyện vợ chồng chia cách sau khi kết hôn, mà không phải không thích hắn. Trong lòng Ôn Uyển đã có hắn, hắn tuyệt đối sẽ không buông tay. Cho dù hắn ích kỷ cũng phải trói chặt nàng.

Bảo Bảo Cương nhìn huynh đệ của mình thở dài. Không biết nói thế nào cho phải, lão đại của hắn thật đúng là hôn nhân không thuận. Lúc trước nhiều vị hôn thê như vậy đều không có ai trụ được. Thật vất vả mới lấy được một người thê tử, vậy mà kết quả nàng ta lại không chịu nhận nợ.

“Ngươi chớ buồn rầu cho ta. Vào lúc đi ra, Trương Nghĩa đã để cho ta tham gia vào đội ngũ chọn rể của quận chúa. Hắn nói quận chúa là người quý khí đầy phú quý, có thể ngăn cản sát khí của ta. Nhân duyên của ta chính là nàng, chỉ là khó khăn hơn chút ít thôi.” Bạch Thế Niên nghĩ đến chiều hướng tốt.

“Hi vọng như thế.” Bảo Bảo Cương gật đầu.

Diệp Tuần ở bên cạnh cũng cười cười.

Lúc chạng vạng tối, rốt cục Ôn Uyển nổi lên dũng khí đi gặp hoàng đế. Ôn Uyển thấy hoàng đế cũng không quanh co lòng vòng, trực tiếp hỏi: “Cậu Hoàng đế, cháu nhất định phải gả cho Bạch Thế Niên sao?”

Hoàng đế lắc đầu: “Uyển Nhi, con nên biết, con nhất định phải lấy Bạch Thế Niên vì khuê dự của con, cho dù là cậu cũng không còn cách nào.” Nếu như không có chuyện bái đường thành thân trước kia, không có chuyện hắn chờ đợi sáu năm không cưới vợ khác, mình cũng có lý do bác bỏ. Thế nhưng bây giờ ngay cả chính mình cũng không có bất kỳ lý do nào để bác bỏ lời thỉnh cầu của hắn. Đương nhiên, chủ yếu là hoàng đế cũng không muốn bác bỏ.

Ôn Uyển lắc lắc đầu: “Con thật sự phải gả cho hắn sao?”

Hoàng đế nhìn Ôn Uyển, chậm rãi khuyên nàng: “Kỳ thật, Bạch Thế Niên không tệ. Hắn đều bị thanh danh làm cho mệt mỏi. Hắn là nam tử văn võ song toàn, rất có tài hoa. Ngoại trừ khắc vợ, lớn tuổi hơn con, nhưng rất xứng với con. Không phải con nói muốn tìm một nam nhân cường tráng, dương cương, biết lễ nghĩa, bác học sao? Bạch Thế Niên đã phù hợp với tất cả yêu cầu của con rồi còn gì. Hơn nữa cậu thấy hắn với con rất xứng đôi mà. Cậu cảm thấy rất tốt.”

Ôn Uyển kéo kéo tay áo hoàng đế, đáng thương cầu khẩn: “Cậu, con không lấy chồng đâu, con không lấy chồng được không? Con không muốn gả. Hắn ở lại trong kinh thành không được mấy tháng. Con lại không được đến biên quan. Về sau hai vợ chồng bị chia cách hai nơi, con không muốn làm hòn vọng phu đâu.”

Hoàng đế cũng rất bất đắc dĩ: “Càn quấy, cái gì không lấy chồng? Có cô nương nào không lấy chồng đâu. Cũng do ông trời trêu người, nếu không có chuyện lúc trước đã không thành cớ sự hôm nay. Nhưng hôm nay không muốn lấy chồng cũng phải gả!”

Ôn Uyển cố chống đỡ: “Con đây tự chải đầu, cả đời không lấy chồng.”

Hoàng đế nghe xong lời này thì giận tím mặt: “Con không lấy chồng? Con đã cùng hắn bái đường thành thân, ngay cả động phòng cũng vào. Qua mấy tháng nữa con đã hai mươi rồi, không còn là một đứa trẻ, sao còn không hiểu chuyện như vậy? Nam nhân đối với con toàn tâm toàn ý như thế, đốt đèn lồng cũng khó tìm được. Con còn muốn thế nào nữa hả?”

Ôn Uyển thấy hoàng đế tức giận liền lập tức khóc lên: “Vâng, Bạch Thế Niên là nam nhân tốt đốt đèn lồng cũng khó tìm được. Nhưng dù hắn tốt, con gả cho hắn rồi cũng chẳng khác gì không gả. Mỗi ngày đều ở trong kinh thành chờ đợi lo lắng mà sống, vạn nhất vận khí không tốt còn phải làm quả phụ. Nếu có hài tử, có khi cả đời hài tử cũng không gặp được cha nó. Nếu không có hài tử, con già rồi lại phải lẻ loi trơ trọi một mình. Cậu Hoàng đế, cậu là hoàng đế, là chủ của cả thiên hạ. Cậu hoàng đế, con không muốn gả đâu mà. Cậu đừng bảo con gả được không?!”

Hoàng đế vuốt đầu Ôn Uyển nói: “Sẽ không đâu! Bạch Thế Niên không ở toán quân tiên phong, hắn chỉ cần ở hậu phương chỉ huy là được. Hơn nữa, hôm nay tiền bạc của triều đình càng ngày càng dư dả, tối đa mười năm là có thể tiêu trừ mối họa Mãn Thanh Thát tử. Tối đa con chỉ cần chờ hắn mười năm. Về phần hài tử, sau khi kết hôn không tới ba tháng là có thể mang thai rồi.”

Ôn Uyển thấy thái độ hoàng đế đã định thì tảng đá trong lòng cũng được buông xuống, nhưng nàng sợ hoàng đế nhìn ra sắc mặt của nàng liền giả bộ ủy khuất cúi đầu. Ôn Uyển cúi đầu trầm mặc cả buổi, cuối cùng cắn răng hỏi: “Thật sự? Mười năm có thể trở về sao? Thích Tuyền đã ngây người ở biên quan hơn bốn mươi năm mà.”

Trong lòng Hoàng đế áy náy không thôi nhưng ngoài mặt vẫn muốn trấn an Ôn Uyển: “Tình cảnh của Bạch Thế Niên và Thích Tuyền không giống nhau. Mười năm, tối đa mười năm thôi. Nếu mười năm không thành, cậu sẽ để cho hắn trở về đoàn tụ với con.”

Ôn Uyển thấy thái độ của hoàng đế thì biết không cách nào cứu vãn nữa, cả người bỗng chốc héo rũ. Nàng ngậm nước mắt, cắn môi, trực tiếp xuất cung trở về phủ quận chúa.

Tôn công công nhìn dáng vẻ hoàng đế ảm đạm, tinh thần hao tổn, áy náy không thôi liền khuyên hoàng đế: “Hoàng Thượng, đây đã là duyên phận trời định.”

Tâm tình Hoàng đế rất áy náy. Ôn Uyển nói không sai, gả cho Bạch Thế Niên chẳng khác nào thủ hoạt quả (*sống một mình thờ chồng chết). Nhưng dù không muốn lấy chồng cũng phải gả ah!


/1357

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status