Tinh hạm trung chuyển mấy lần, mỗi lần nhảy ra không gian tối không bao lâu, lại nhảy vào một không gian tối khác, vì thế tính tổng thời gian phải ở trong không gian tối, họ đã vượt qua khoảng chừng x ngày.
Trừ giác đấu một đối một, mấy người còn đến sân đấu cơ giáp, chọn những chỗ bản đồ khác nhau tiến hành tác chiến cơ giáp hỗn hợp.
Cứ thế vui vui vẻ vẻ, đối với họ cũng xem như trôi qua rất phong phú. Hơn một tuần nháy mắt là qua, tinh hạm cuối cùng cũng nhảy ra khỏi cửa không gian của tinh cầu thủ đô, tới Tân Thái Dương hệ nơi tinh cầu thủ đô tọa lạc.
Phải nói rằng đợt di dân đầu tiên của liên bang trái đất tới từ một tin cầu có tên là trái đất, họ rời xa cố thổ, chậm rãi xây dựng lên liên bang trái đất trên vũ trụ xa lạ này. Tinh cầu thủ đô là tinh cầu họ đặt chân đầu tiên khi mới tới, từ đó về sau được xem như tinh cầu thủ đô, mà tinh hệ chứa tinh cầu thủ đô, được gọi là Tân Thái Dương hệ, lệ thuộc Tân Ngân Hà hệ.
Hải Lam tinh nơi Phỉ Vô Thuật ở, nằm ở Mễ Thương tinh hệ, cũng lệ thuộc Tân Ngân Hà hệ.
Có thể nói thế này, phạm vi của liên bang trái đất không vượt quá Tân Ngân Hà hệ, Tân Ngân Hà hệ vẫn có không ít tinh cầu đang đợi nhân loại phát hiện và khai thác.
Kéo nhau ra khỏi từng phòng, Phỉ Vô Thuật đã tắm rửa thay quần áo xong, mái tóc ngắn màu đen vẫn còn hơi ẩm, mắt hơi híp lại, lười biếng chui vào phòng nghỉ. Trên bàn bày đồ ăn đã nấu xong, y đi qua không khách khí nhét vào miệng.
“Anh ăn chậm thôi.” Một cánh tay vỗ lên lưng y, nhẹ vuốt, “Cẩn thận mắc nghẹn.”
Phỉ Vô Tranh?!
“Ặc!” Phỉ Vô Thuật cứng người, nghẹn rồi…
“Anh mau uống chút nước!” Một cánh tay cầm nước trái cây trên bàn lên, trực tiếp đưa tới bên miệng Phỉ Vô Thuật, “Cẩn thận sặc.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ__” Phỉ Vô Thuật còn chưa uống nước, đã bị vụn bánh mì mắc trong cổ họng làm sặc, che miệng ho chảy cả nước mắt.
“Anh không sao chứ!” Người sau lưng cuối cùng chuyển ra trước mặt Phỉ Vô Thuật, con mắt tử la lan thân thiết nhìn Phỉ Vô Thuật.
Phỉ Vô Thuật nghẹn khó chịu, trong đôi mắt lá liễu phủ một tầng hơi nước, trong mông lung nhìn thấy gương mặt Phỉ Vô Tranh, trong lòng rên rỉ một tiếng, y cư nhiên quên mất, trên tinh hạm này còn có vị này tồn tại.
“Vô Thuật ca?” Sau lưng lại có người lẹp bẹp chạy tới, vỗ lưng y, lo lắng hỏi: “Anh sao rồi? Rất khó chịu hả?”
“Anh, khụ khụ, không sao…” Phỉ Vô Thuật mang đậm giọng mũi trả lời, cúi đầu ho tiếp một trận. Hoa Hoa lo lắng vô cùng, vừa rồi cậu nhìn từ phía sau, còn tưởng Phỉ Vô Tranh đã làm gì Vô Thuật ca. Cậu kéo Phỉ Vô Thuật về phía mình một chút, hống hách hấc cằm với Phỉ Vô Tranh, giống như một tiểu khổng tước xinh đẹp xòe đuôi, cao ngạo cúi nhìn người trước mắt: “Cậu cách xa một chút, lại gần cậu Vô Thuật ca luôn gặp xui xẻo!”
Câu này cậu nhóc ngược lại nói là sự thật.
Ở cạnh Phỉ Vô Tranh luôn bị người ngoài ức hiếp, Phỉ Vô Thuật trên cơ bản lần nào cũng có thương tích__ đánh nhau với người ta, giáo huấn người ăn hiếp Phỉ Vô Tranh.
Phỉ Vô Tranh đỏ mắt, mang âm khóc kéo tay áo Phỉ Vô Thuật: “Anh…”
Phỉ Vô Thuật lập tức bùng đầu, y thật sự không có hơi sức nào đi dỗ Phỉ Vô Tranh. Trước kia dỗ rất thuần thục, là vì có tình cảm ở đó. Mà bây giờ, làm sao mới có thể khiến những ngôn ngữ gượng ép không khiến Phỉ Vô Tranh hoài nghi?
Hoa Hoa nhìn ra sự khó xử của Phỉ Vô Thuật, chớp mắt liền nghĩ đến mấu chốt, dù sao cũng là người Mạc gia, sao có thể không thông minh. Cậu uất ức hừ một tiếng: “Vô Thuật ca anh luôn hướng về cậu ta! Hoa Hoa đẹp hơn cậu ta nhiều mà! Anh thật không có mắt!” Cao ngạo ngẩng cổ lên, Hoa Hoa quay người bỏ đi, đi vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không bị mất chút khí thế nào.
Phỉ Vô Thuật chậm rãi hồi tưởng lại lời Hoa Hoa vừa nói, sau đó cho ra kết luận Hoa Hoa quả nhiên đi theo anh hai mình xem phim ngôn tình cẩu huyết quá nhiều! Câu này nghe thế nào cũng giống như tuyên ngôn sau khi tranh giành tình nhân thất bại nhỉ?
Tâm trạng âm u sau khi thấy Phỉ Vô Tranh đột nhiên tốt hơn, Phỉ Vô Thuật nén nụ cười bên môi, bây giờ ngay cả mặt của Phỉ Vô Tranh cũng không còn bài xích quá mức nữa, nhẹ giọng nói: “Vô Tranh đừng giận Hoa Hoa, nó chỉ là tính khí con nít thôi.”
“Anh là anh trai của em.” Phỉ Vô Tranh buồn bực dậm chân, “Cậu ta muốn anh trai thì đi tìm Mạc Sinh chứ!”
Phỉ Vô Thuật cười nhẹ: “Mạc Sinh có thể so với anh sao?” Y là bị em trai của mình hận nhiều năm như thế, cuối cùng còn bị em trai một súng giải quyết, Mạc Sinh làm người có thất bại vậy sao?
“Đương nhiên không thể so.” Phỉ Vô Tranh vươn tay ôm tay Phỉ Vô Thuật, “Anh luôn chiều em bảo vệ em thương em, so với Mạc Sinh ăn hiếp em trai kia tốt hơn nhiều.”
“Em cũng biết à…” Phỉ Vô Thuật cười nhạo nói, ý lạnh trong mắt chôn giấu thật sâu, như băng hàn ngàn năm không tan, mày cũng biết tao rất tốt với mày sao?
“Anh, anh nói xem chúng ta đến tinh cầu thủ đô rồi, trước hết nên đi đâu chơi?” Phỉ Vô Tranh nghiêng đầu, tựa như đang vất vả suy nghĩ, “A, trước đi quảng trường âm nhạc Elvin thế nào? Nghe nói mỗi ngày đều có nhóm nhạc nổi tiếng biểu diễn ở đó đấy ~ em rất muốn làm một ca sĩ như Angeral, người cả liên bang đều thích anh ấy!”
Phỉ Vô Thuật không biết Angeral là ai, nhưng mơ ước của Phỉ Vô Tranh là làm một ca sĩ sao? Y buồn cười cười ra tiếng, lẽ nào không phải trở thành gia chủ Phỉ gia sao? Gia chủ Phỉ gia đi hát? Đừng làm người ta cười rớt răng.
“Em chính là muốn làm ca sĩ mà! Anh làm gì lại cười em?” Phỉ Vô Tranh bĩu môi, buồn bực nhéo tay y, “Không chỉ là ca sĩ, em còn muốn làm diễn viên nữa! Anh chẳng chịu ủng hộ em!”
Phỉ Vô Thuật nhẹ rút tay ra, mỉm cười nói: “Nếu em thật sự muốn làm ca sĩ làm diễn viên, anh tuyệt đối ủng hộ.” Nếu đây thật sự là mơ ước của cậu, y sẽ từ bỏ thù hận kiếp trước, cho dù không thể lần nữa đi vào lòng, nhưng cũng sẽ ủng hộ cậu. Nhưng cái giả tưởng này buồn cười cỡ nào, Phỉ Vô Tranh vẫn đang mưu kế hãm hại y, đã thế rồi, y tự nhiên sẽ không dẫm vào vết xe đổ, phản kích là chuyện tất nhiên.
Nếu đây thật sự là mơ ước của mày thì tốt biết bao, Phỉ Vô Tranh, nhưng mày và tao đều rõ, điều này không thể.
“Vậy đã hứa rồi nhé.” Phỉ Vô Tranh híp mắt, con mắt tử la lan mang theo hy vọng với tương lai và khát khao đối với mơ ước, ánh sáng trong mắt sáng đến khó tin, giọng cậu lại có chút hư ảo nhỏ bé, miêu tả cảnh tượng trong tưởng tượng, như nói mớ, “Đến khi đó em sẽ bước lên vũ đài của mình dưới ánh sao đầy trời, bên dưới là khán giả ngồi đông nghìn nghịt, có gió thổi tới, thổi tiếng người sôi trào lan đi, nghe vào tai là một loạt tiếng ầm ầm mơ hồ. Em hơi khẩn trương, bước từng bước lên vũ đài, nhưng khi thấy anh ngồi ngay phía trước, em đột nhiên yên tâm. Em rất vui, vì anh đã tới, em nhìn anh mà hát… bài hát đầu tiên của em nhất định là hát cho anh nghe… như vậy thật tốt, anh à…”
Đúng là cảnh tượng đẹp, trong thoáng chốc Phỉ Vô Thuật gần như bị thần sắc trong đôi mắt đó mê hoặc mà cho là thật. Khi y biết rõ bản chất của Phỉ Vô Tranh, vậy mà lại có một thoáng cảm thấy, lời nó nói là thật, mộng ước của nó quả thật là thế. Phỉ Vô Thuật suýt nữa bước vào cảnh tượng do Phỉ Vô Tranh vẽ ra, ngồi dưới đài, nhìn đứa trẻ mình từng nâng trong tay đang ca hát dưới ánh sao đầy trời…
Cũng chỉ là suýt chút nữa.
Hiện thực chân thật quá tàn khốc, khi tiếng súng vang lên, liền rạch mở một rãnh sâu thật dài trước mặt y, ngăn cản Phỉ Vô Thuật tin tưởng những lời hứa hư ảo.
“Vậy sao, thật tốt.” Nhưng tất nhiên tương lai không thể trở thành thật, cho dù có tốt, giả tưởng nữa có ý nghĩa gì?
“A, để em nghĩ xem, trừ đến quảng trường âm nhạc Elvin, chúng ta còn phải đi nơi nào nữa nhri?”
Phỉ Vô Tranh cắn môi cố gắng suy nghĩ, Phỉ Vô Thuật lặng lẽ rũ mi xuống, cho nên… Phỉ Vô Tranh mày rốt cuộc đang dự tính động thủ ở quảng trường âm nhạc Elvin đi, hay là muốn động thủ ở nơi khác?
“Tinh hạm sẽ đáp xuống ở điểm neo đậu trên hành tinh thủ đô trong một phút nữa, xin hành khách chuẩn bị rời tinh hạm… tinh hạm sẽ…”
“Đến rồi.” Phỉ Vô Thuật không còn hứng ăn gì nữa, cười với Phỉ Vô Tranh, “Anh đi lấy hành lý trước, Vô Tranh đợi anh trước cửa điểm neo đậu là được.” Y nhanh chóng chạy về phòng mình, sắp nhịn không nổi rồi, thật muốn lột cái mặt nạ giả dối đó ra…
Trừ giác đấu một đối một, mấy người còn đến sân đấu cơ giáp, chọn những chỗ bản đồ khác nhau tiến hành tác chiến cơ giáp hỗn hợp.
Cứ thế vui vui vẻ vẻ, đối với họ cũng xem như trôi qua rất phong phú. Hơn một tuần nháy mắt là qua, tinh hạm cuối cùng cũng nhảy ra khỏi cửa không gian của tinh cầu thủ đô, tới Tân Thái Dương hệ nơi tinh cầu thủ đô tọa lạc.
Phải nói rằng đợt di dân đầu tiên của liên bang trái đất tới từ một tin cầu có tên là trái đất, họ rời xa cố thổ, chậm rãi xây dựng lên liên bang trái đất trên vũ trụ xa lạ này. Tinh cầu thủ đô là tinh cầu họ đặt chân đầu tiên khi mới tới, từ đó về sau được xem như tinh cầu thủ đô, mà tinh hệ chứa tinh cầu thủ đô, được gọi là Tân Thái Dương hệ, lệ thuộc Tân Ngân Hà hệ.
Hải Lam tinh nơi Phỉ Vô Thuật ở, nằm ở Mễ Thương tinh hệ, cũng lệ thuộc Tân Ngân Hà hệ.
Có thể nói thế này, phạm vi của liên bang trái đất không vượt quá Tân Ngân Hà hệ, Tân Ngân Hà hệ vẫn có không ít tinh cầu đang đợi nhân loại phát hiện và khai thác.
Kéo nhau ra khỏi từng phòng, Phỉ Vô Thuật đã tắm rửa thay quần áo xong, mái tóc ngắn màu đen vẫn còn hơi ẩm, mắt hơi híp lại, lười biếng chui vào phòng nghỉ. Trên bàn bày đồ ăn đã nấu xong, y đi qua không khách khí nhét vào miệng.
“Anh ăn chậm thôi.” Một cánh tay vỗ lên lưng y, nhẹ vuốt, “Cẩn thận mắc nghẹn.”
Phỉ Vô Tranh?!
“Ặc!” Phỉ Vô Thuật cứng người, nghẹn rồi…
“Anh mau uống chút nước!” Một cánh tay cầm nước trái cây trên bàn lên, trực tiếp đưa tới bên miệng Phỉ Vô Thuật, “Cẩn thận sặc.”
“Khụ khụ khụ khụ khụ__” Phỉ Vô Thuật còn chưa uống nước, đã bị vụn bánh mì mắc trong cổ họng làm sặc, che miệng ho chảy cả nước mắt.
“Anh không sao chứ!” Người sau lưng cuối cùng chuyển ra trước mặt Phỉ Vô Thuật, con mắt tử la lan thân thiết nhìn Phỉ Vô Thuật.
Phỉ Vô Thuật nghẹn khó chịu, trong đôi mắt lá liễu phủ một tầng hơi nước, trong mông lung nhìn thấy gương mặt Phỉ Vô Tranh, trong lòng rên rỉ một tiếng, y cư nhiên quên mất, trên tinh hạm này còn có vị này tồn tại.
“Vô Thuật ca?” Sau lưng lại có người lẹp bẹp chạy tới, vỗ lưng y, lo lắng hỏi: “Anh sao rồi? Rất khó chịu hả?”
“Anh, khụ khụ, không sao…” Phỉ Vô Thuật mang đậm giọng mũi trả lời, cúi đầu ho tiếp một trận. Hoa Hoa lo lắng vô cùng, vừa rồi cậu nhìn từ phía sau, còn tưởng Phỉ Vô Tranh đã làm gì Vô Thuật ca. Cậu kéo Phỉ Vô Thuật về phía mình một chút, hống hách hấc cằm với Phỉ Vô Tranh, giống như một tiểu khổng tước xinh đẹp xòe đuôi, cao ngạo cúi nhìn người trước mắt: “Cậu cách xa một chút, lại gần cậu Vô Thuật ca luôn gặp xui xẻo!”
Câu này cậu nhóc ngược lại nói là sự thật.
Ở cạnh Phỉ Vô Tranh luôn bị người ngoài ức hiếp, Phỉ Vô Thuật trên cơ bản lần nào cũng có thương tích__ đánh nhau với người ta, giáo huấn người ăn hiếp Phỉ Vô Tranh.
Phỉ Vô Tranh đỏ mắt, mang âm khóc kéo tay áo Phỉ Vô Thuật: “Anh…”
Phỉ Vô Thuật lập tức bùng đầu, y thật sự không có hơi sức nào đi dỗ Phỉ Vô Tranh. Trước kia dỗ rất thuần thục, là vì có tình cảm ở đó. Mà bây giờ, làm sao mới có thể khiến những ngôn ngữ gượng ép không khiến Phỉ Vô Tranh hoài nghi?
Hoa Hoa nhìn ra sự khó xử của Phỉ Vô Thuật, chớp mắt liền nghĩ đến mấu chốt, dù sao cũng là người Mạc gia, sao có thể không thông minh. Cậu uất ức hừ một tiếng: “Vô Thuật ca anh luôn hướng về cậu ta! Hoa Hoa đẹp hơn cậu ta nhiều mà! Anh thật không có mắt!” Cao ngạo ngẩng cổ lên, Hoa Hoa quay người bỏ đi, đi vô cùng kiêu ngạo, hoàn toàn không bị mất chút khí thế nào.
Phỉ Vô Thuật chậm rãi hồi tưởng lại lời Hoa Hoa vừa nói, sau đó cho ra kết luận Hoa Hoa quả nhiên đi theo anh hai mình xem phim ngôn tình cẩu huyết quá nhiều! Câu này nghe thế nào cũng giống như tuyên ngôn sau khi tranh giành tình nhân thất bại nhỉ?
Tâm trạng âm u sau khi thấy Phỉ Vô Tranh đột nhiên tốt hơn, Phỉ Vô Thuật nén nụ cười bên môi, bây giờ ngay cả mặt của Phỉ Vô Tranh cũng không còn bài xích quá mức nữa, nhẹ giọng nói: “Vô Tranh đừng giận Hoa Hoa, nó chỉ là tính khí con nít thôi.”
“Anh là anh trai của em.” Phỉ Vô Tranh buồn bực dậm chân, “Cậu ta muốn anh trai thì đi tìm Mạc Sinh chứ!”
Phỉ Vô Thuật cười nhẹ: “Mạc Sinh có thể so với anh sao?” Y là bị em trai của mình hận nhiều năm như thế, cuối cùng còn bị em trai một súng giải quyết, Mạc Sinh làm người có thất bại vậy sao?
“Đương nhiên không thể so.” Phỉ Vô Tranh vươn tay ôm tay Phỉ Vô Thuật, “Anh luôn chiều em bảo vệ em thương em, so với Mạc Sinh ăn hiếp em trai kia tốt hơn nhiều.”
“Em cũng biết à…” Phỉ Vô Thuật cười nhạo nói, ý lạnh trong mắt chôn giấu thật sâu, như băng hàn ngàn năm không tan, mày cũng biết tao rất tốt với mày sao?
“Anh, anh nói xem chúng ta đến tinh cầu thủ đô rồi, trước hết nên đi đâu chơi?” Phỉ Vô Tranh nghiêng đầu, tựa như đang vất vả suy nghĩ, “A, trước đi quảng trường âm nhạc Elvin thế nào? Nghe nói mỗi ngày đều có nhóm nhạc nổi tiếng biểu diễn ở đó đấy ~ em rất muốn làm một ca sĩ như Angeral, người cả liên bang đều thích anh ấy!”
Phỉ Vô Thuật không biết Angeral là ai, nhưng mơ ước của Phỉ Vô Tranh là làm một ca sĩ sao? Y buồn cười cười ra tiếng, lẽ nào không phải trở thành gia chủ Phỉ gia sao? Gia chủ Phỉ gia đi hát? Đừng làm người ta cười rớt răng.
“Em chính là muốn làm ca sĩ mà! Anh làm gì lại cười em?” Phỉ Vô Tranh bĩu môi, buồn bực nhéo tay y, “Không chỉ là ca sĩ, em còn muốn làm diễn viên nữa! Anh chẳng chịu ủng hộ em!”
Phỉ Vô Thuật nhẹ rút tay ra, mỉm cười nói: “Nếu em thật sự muốn làm ca sĩ làm diễn viên, anh tuyệt đối ủng hộ.” Nếu đây thật sự là mơ ước của cậu, y sẽ từ bỏ thù hận kiếp trước, cho dù không thể lần nữa đi vào lòng, nhưng cũng sẽ ủng hộ cậu. Nhưng cái giả tưởng này buồn cười cỡ nào, Phỉ Vô Tranh vẫn đang mưu kế hãm hại y, đã thế rồi, y tự nhiên sẽ không dẫm vào vết xe đổ, phản kích là chuyện tất nhiên.
Nếu đây thật sự là mơ ước của mày thì tốt biết bao, Phỉ Vô Tranh, nhưng mày và tao đều rõ, điều này không thể.
“Vậy đã hứa rồi nhé.” Phỉ Vô Tranh híp mắt, con mắt tử la lan mang theo hy vọng với tương lai và khát khao đối với mơ ước, ánh sáng trong mắt sáng đến khó tin, giọng cậu lại có chút hư ảo nhỏ bé, miêu tả cảnh tượng trong tưởng tượng, như nói mớ, “Đến khi đó em sẽ bước lên vũ đài của mình dưới ánh sao đầy trời, bên dưới là khán giả ngồi đông nghìn nghịt, có gió thổi tới, thổi tiếng người sôi trào lan đi, nghe vào tai là một loạt tiếng ầm ầm mơ hồ. Em hơi khẩn trương, bước từng bước lên vũ đài, nhưng khi thấy anh ngồi ngay phía trước, em đột nhiên yên tâm. Em rất vui, vì anh đã tới, em nhìn anh mà hát… bài hát đầu tiên của em nhất định là hát cho anh nghe… như vậy thật tốt, anh à…”
Đúng là cảnh tượng đẹp, trong thoáng chốc Phỉ Vô Thuật gần như bị thần sắc trong đôi mắt đó mê hoặc mà cho là thật. Khi y biết rõ bản chất của Phỉ Vô Tranh, vậy mà lại có một thoáng cảm thấy, lời nó nói là thật, mộng ước của nó quả thật là thế. Phỉ Vô Thuật suýt nữa bước vào cảnh tượng do Phỉ Vô Tranh vẽ ra, ngồi dưới đài, nhìn đứa trẻ mình từng nâng trong tay đang ca hát dưới ánh sao đầy trời…
Cũng chỉ là suýt chút nữa.
Hiện thực chân thật quá tàn khốc, khi tiếng súng vang lên, liền rạch mở một rãnh sâu thật dài trước mặt y, ngăn cản Phỉ Vô Thuật tin tưởng những lời hứa hư ảo.
“Vậy sao, thật tốt.” Nhưng tất nhiên tương lai không thể trở thành thật, cho dù có tốt, giả tưởng nữa có ý nghĩa gì?
“A, để em nghĩ xem, trừ đến quảng trường âm nhạc Elvin, chúng ta còn phải đi nơi nào nữa nhri?”
Phỉ Vô Tranh cắn môi cố gắng suy nghĩ, Phỉ Vô Thuật lặng lẽ rũ mi xuống, cho nên… Phỉ Vô Tranh mày rốt cuộc đang dự tính động thủ ở quảng trường âm nhạc Elvin đi, hay là muốn động thủ ở nơi khác?
“Tinh hạm sẽ đáp xuống ở điểm neo đậu trên hành tinh thủ đô trong một phút nữa, xin hành khách chuẩn bị rời tinh hạm… tinh hạm sẽ…”
“Đến rồi.” Phỉ Vô Thuật không còn hứng ăn gì nữa, cười với Phỉ Vô Tranh, “Anh đi lấy hành lý trước, Vô Tranh đợi anh trước cửa điểm neo đậu là được.” Y nhanh chóng chạy về phòng mình, sắp nhịn không nổi rồi, thật muốn lột cái mặt nạ giả dối đó ra…
/100
|