Vì tinh thần lực của Phỉ Vô Thuật đang ở trong kỳ suy yếu cực độ, cho nên thế giới tinh thần của y đối với Tần Dực ở cấp bậc hiện tại mà nói, giống như hoàn toàn trong suốt, vừa nhìn đã có thể thu hết toàn bộ tâm tư của y vào mắt.
Do đó cảm xúc ấp ủ cuồn cuộn trong lòng Phỉ Vô Thuật lúc này, tự nhiên Tần Dực cũng cảm nhận được.
Thế là khi Phỉ Vô Thuật yêu cầu biết một chuyện từ chỗ hắn, Tần Dực kiên nhẫn dùng giọng điệu trần thuật bình tĩnh nói hết hiểu biết của mình.
“Thuốc hôm nay mọi người trúng phải, quả thật là dược tính của thâu thiên hoán nhật, hoàn toàn nhắm vào tinh thần lực.” Đứng ở góc độ của một điều phối sư, Tần Dực là chuyên nghiệp không cần nghi ngờ, “Người trúng phải loại thuốc này, tinh thần lực sẽ ngủ say ngưng trệ trong thời gian dài, người bình thường có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa. Cho dù là người có tố chất tinh thần lực nhất định, dưới tác dụng của thâu thiên hoán nhật cũng không cách nào tránh khỏi.”
Nhắc tới cái này, liền nhớ tới lần đầu gặp mặt, tâm trạng Phỉ Vô Thuật tốt hơn một chút: “Cái này tôi biết. Ban đầu anh cũng bại bởi cái này đúng không?”
Tần Dực không để ý tới y, nói tiếp: “Tuy nói loại thuốc lần này là thâu thiên hoán nhật, nhưng thuốc này có lẽ đã bị pha loãng đi mấy phần. Nếu không ngay vừa bắt đầu các cậu đã ngã rồi, làm gì còn có thể kiên trì chiến đấu mấy phút được.”
Phỉ Vô Thuật phản bác: “Ban đầu lúc anh trúng thuốc, không phải vẫn ung dung chỉnh lý mấy tên kia, còn rảnh rỗi đi đến bên bờ sông ngồi cạnh gốc cây rồi mới hôn mê sao!”… Cho nên nói người đàn ông này mới là lằn nhằn.
“Tôi là điều phối sư.” Tần Dực bình tĩnh đáp, “Đối với tất cả thuốc đều có tính kháng thuốc nhất định. Giống như Lallot trước đó, hắn chắc cũng là người cùng ngành, cho nên trong mấy người các cậu chỉ có hắn là người duy nhất không cần vào bệnh viện.”
Lallot không có việc gì lại thích đi trêu đùa hoa hoa cỏ cỏ, không ngờ cái này thật sự hữu dụng? Phỉ Vô Thuật vừa nghĩ, vừa nghi hoặc lầm bầm: “Nếu thuốc chưa pha loãng có thể trực tiếp đẩy ngã chúng tôi, vậy gã cần gì phải pha loãng mới dùng?” Nếu hôm nay thuốc không bị pha loãng, vậy họ thật sự bị một lưới bắt gọn sao?
Tần Dực bình tĩnh phân tích: “Thuốc cấm không phải thứ có thể sản xuất số lượng lớn. Ngoài ra, thuốc pha loãng sau vài phút sẽ hoàn toàn bốc hơi sạch, tôi cho rằng đối phương không muốn để người kiểm tra ra được tàn dư của loại thuốc này, từ đó phỏng chế ra loại thuốc giống thế.”
Phỉ Vô Thuật cười: “Bất kể thế nào, họ không sử dụng loại thuốc nồng độ cao với tôi, là họ thất sách.”
“Không phải thất sách.” Tần Dực nhàn nhạt nói, “Thuốc pha loãng đủ gây tê liệt tinh thần lực của cậu, nước cờ cuối cùng họ ra, là để cao thủ tinh thần lực đi tiêu diệt thế giới tinh thần của cậu, hoàn toàn có thể tiến hành thành công thuận lợi. Nếu tôi không đến đây, cậu đã rơi vào cạm bẫy của họ rồi.”
Thì ra bất luận là thâu thiên hoán nhật trước đó, hay cơ giáp giữa chừng, đều không phải thủ đoạn tiêu diệt chân chính, chỉ là dùng để che giấu mục đích cuối cùng… kích chí mạng chân chính nằm ở công kích tinh thần cuối cùng sao?
Kỳ thật cho dù y không giải quyết cơ giáp đó, vị kỵ sĩ cơ giáp kia cũng sẽ không giết y đúng không?
Cũng phải thôi, người thừa kế Phỉ gia có thể phế đi, nhưng không thể giết chết.
Chết một Phỉ Vô Thuật, sóng lớn bị quấy lên lớn hơn phế một Phỉ Vô Thuật rất nhiều. Kẻ địch trong bóng tối, đại khái cũng không muốn tạo ra hỗn loạn quá lớn, khiến kế hoạch mưu đồ Phỉ gia của gã từng tấc khó đi?
Đặc biệt chọn lúc Hastings trở về tinh cầu thủ đô để ra tay, lúc ra tay lại nhắm vào tất cả mọi người tại đó, che giấu mục đích chân chính không chút sơ hở, nếu không phải có Tiểu Dực Dực, biết được có cao thủ tinh thần lực từng muốn tiêu diệt thế giới tinh thần của mình, đại khái y vẫn sẽ hoài nghi suy đoán lần tập kích này là nhắm vào y hay nhắm vào Hastings.
Nếu không có Tiểu Dực Dực…
Vậy y sẽ vô thanh vô thức bị phế đi tinh thần lực, khi tỉnh lại ngay cả vì sao bị phế cũng không rõ…
… Kiếp trước.
Kiếp trước y bạo phát tinh thần lực xong thì ngất đi, khi tỉnh lại lần nữa, liền phát hiện thế giới tinh thần hoàn toàn sụp đổ__ sụp đổ đó, rốt cuộc là vì y bạo phát tinh thần lực quá độ, hay vì sau khi y hôn mê, có một cao thủ tinh thần lực xâm nhập vào thế giới tinh thần của y, lặng yên động tay động chân?
Suy đoán này khiến Phỉ Vô Thuật cảm nhận được rét lạnh tận xương, y thậm chí có thể tưởng tượng ra sau khi mình ngất đi, Phỉ Vô Tranh cùng hải tặc tinh tế đang uy hiếp nó cười cười nói nói đi tới cạnh mình, tùy ý tiến vào thế giới tinh thần của mình, tùy ý tạo ra một cơn gió bão tinh thần… sau đó tùy ý hủy y.
Nếu thật là thế, vậy đến bây giờ y mới chân chính nắm rõ chân tướng từng bị phế.
Đúng là đáng buồn đáng thán đáng cười.
Thứ những kẻ này thiếu y… thật sự nhiều đến mức không cách nào đếm kỹ.
Tinh thần lực trào lên dao động mãnh liệt, Phỉ Vô Thuật trầm mặc một lát, mới buồn bực nói: “Đúng nhỉ, rõ ràng trước đã có chuẩn bị, nhưng vẫn suýt nữa đã rơi vào kết cục kiếp trước…”
Suýt nữa, khi y vừa nhặt lại mơ ước ngày xưa, khi lần nữa ôm đầy hy vọng, lại bị đánh vào vực sâu tuyệt vọng… nếu lần này lại rớt xuống, tất nhiên khiến y khó thể chịu đựng hơn cả trước, y sẽ làm ra chuyện điên cuồng thế nào, ngay cả bản thân y cũng không biết. Điều duy nhất có thể xác định là, y sẽ hủy Phỉ Vô Tranh, cuối cùng hủy luôn bản thân y.
Tần Dực nhíu mày, hắn không thích ngữ khí này tâm trạng này của Phỉ Vô Thuật.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, giọng Phỉ Vô Thuật lại nhanh chóng nâng cao: “Vận khí tôi kém như vậy, nhất định đều là do đã dùng hết vận khí lên người Tiểu Dực Dực anh. Cho nên chỉ cần có Tiểu Dực Dực ở đây, tôi có thế nào cũng sẽ vô sự. Anh xem, giống như lần này. Tuy suýt nữa đã bi kịch, nhưng cũng chỉ là suýt nữa thôi, vì anh đã đến.”
“Đoạt thân thể Tiểu Dực Dực… à, hiện tại nghĩ lại có hơi tội lỗi, nhưng tôi vẫn cảm thấy, đây là chọn lựa thông minh nhất tôi đã làm từ sau khi trọng sinh tới nay.” Phỉ Vô Thuật nghiêm túc nói: “Có Tiểu Dực Dực bên cạnh, thật sự quá tốt.”
“…” Người này, sao có thể nói những lời… cảm tính như vậy như chốn không người?
Tần Dực mím chặt môi, cảm xúc xa lạ trong lòng chậm rãi trào lên, hắn không thể cân nhắc được thứ tình cảm kỳ lạ nhưng không bài xích này, hồi lâu mới nhẹ đáp: “Không cần tội lỗi.”
“Tiểu Dực Dực cũng cảm thấy, quen tôi không tồi đúng không?” Phỉ Vô Thuật cười lớn trong thế giới tinh thần, “Anh xem, nếu không có tôi, anh làm sao có thể tới liên bang.”
“Cậu không kỳ lạ sao tôi lại tới?” Ngữ khí bình tĩnh nghe không ra chút cảm xúc nào, “Trong mắt cậu, tôi chỉ là NPC nên tồn tại trong trò chơi nhỉ.”
“Sao anh lại nghĩ thế?” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc, “NPC nào kỳ lạ giống anh chứ? Một chút cũng không tuân thủ thường thức trò chơi!” Ngừng một lát, y trảm đinh chặt sắt bổ sung, “Anh sao có thể là NPC bình thường? Nhất định là NPC đặc biệt thoát khỏi khống chế của chủ não!”
Tần Dực: “…” Hắn quả nhiên không nên ôm quá nhiều mong đợi với Phỉ Vô Thuật.
“Ha ha, tôi đùa thôi.” Tinh thần lực của Phỉ Vô Thuật nhảy nhót vui vẻ, tràn đầy sức sống, “Trong lòng tôi, Tiểu Dực Dực anh tuyệt đối không chỉ là một NPC. Không còn loại quan hệ nào thân thiết hơn hai chúng ta cả, không phải sao? Loại quan hệ này nên gọi là gì nhỉ? Bạn bè? Anh em? Người thân?… Luôn cảm thấy so với những thứ này còn xa hơn một bước… ừm, nên nói thế nào nhỉ?”
“Không cần vắt óc nghĩ những chuyện vô dụng.” Tần Dực nhẹ cười, “Não cậu thật sự không làm được chuyện phức tạp như thế.”
“Đừng loạn xem thường người chứ Tiểu Dực Dực!” Phỉ Vô Thuật chẳng kiên quyết kháng nghị cho lắm, tự từ bỏ trước tiên, “Được rồi, hai chúng ta là quan hệ gì không quan trọng, tôi biết Tiểu Dực Dực anh rất quan trọng là được.”
“Nên nói thế này, sự tồn tại của Tiểu Dực Dực anh vốn đã là chuyện không thể tin nổi, không nói anh chỉ xuất hiện trong thế giới tinh thần của tôi, chính là ngày nào đó người thật của anh chạy tới liên bang, đứng trước mặt tôi tôi cũng sẽ không kinh ngạc nhướng mày. Chẳng qua anh tại sao tới, tôi vẫn rất là hiếu kỳ đấy. Sao anh lại chui ra khỏi trò chơi?”
Kiếp trước, chưa từng nghe nói trò chơi còn phát sinh chuyện này.
Chỉ là chuyện phát sinh giữa hai người họ đã đủ khó tin, hiện tại nhiều thêm vài cái, cũng đã kinh ngạc đến tê liệt, đảo điên thường thức? A a, từ sau khi đoạt xác Tiểu Dực Dực, trong thế giới của y còn có cái thứ gọi là thường thức sao?
“Ngày đó sau khi cậu đăng xuất tôi gặp phải… tập kích.” Tần Dực bình tĩnh mở miệng.
“Là Viên Mãnh đúng không?” Phỉ Vô Thuật câm nín thở dài, “Đại thiếu anh sẽ không phải quên luôn tên của người ta chứ?” Dùng dấu ba chấm ngập ngừng đáng nghi bỏ qua như thế, ông chú Viên Mãnh thật lòng sẽ khóc đó Tiểu Dực Dực!
Không nhớ nổi tên mấy người này không phải là chuyện đương nhiên sao?
“Khi tôi nghỉ ngơi, bọn họ bỏ thuốc thâu thiên hoán nhật trong phòng.”
“Tiểu Dực Dực anh lại bị hôn mê? Tôi đã nhắc nhở anh cẩn thận nhân vật nhỏ mà.” Phỉ Vô Thuật không phúc hậu hả hê nói, “Sau đó thì sao? Không bị chiếm tiện nghi chứ?” Trong lòng ngược lại không hề lo lắng cho Tần Dực, chẳng hiểu sao lại có lòng tin mười phần với người này… có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được bộ dạng Tiểu Dực Dực chịu thiệt cúi đầu.
Tựa hồ cực kỳ chán ghét hành vi quấy rối giấc ngủ của mình, giọng Tần Dực lạnh như băng tuyết: “Loại thuốc đã trúng phải một lần, sẽ không có hiệu lực với thân thể tôi lần thứ hai.” Trong lời hắn chứa đựng tự tin, “Tôi là một điều phối sư.”
Người là điều phối sư nhiều lắm được không? Chưa chắc mỗi người đều có biện pháp với thuốc cấm. Phỉ Vô Thuật lặng lẽ phun tào, nhưng không có gan nói ra, chỉ cực kỳ hiếu kỳ với kết cục của mấy người Viên Mãnh: “Sau đó thì sao?”
“Một tên chạy thoát.” Tần Dực rất tiếc nuối.
“…” Phỉ Vô Thuật thăm dò hỏi, “Tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Mấy trăm người.” Đại thiếu trả lời không chút trách nhiệm.
Xem ra người này hoàn toàn không chú ý con số, Phỉ Vô Thuật tỉnh ngộ, hỏi tiếp: “Nhưng cái này có liên quan gì đến việc anh đột nhiên đến liên bang?”
“Cái tên mà tôi để chạy thoát.” Tần Dực bình tĩnh nói, “Giữa đường truy đuổi tên đó gặp phải vỏ quả đất của tinh cầu Tamal biến động, rơi vào khe nứt mặt đất.” Hắn giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Phỉ Vô Thuật: “…” Y nên quen với kiểu sóng lớn không kinh của Tiểu Dực Dực.
“Trong hang động ngầm, gặp phải một cô gái kỳ lạ.”
Phỉ Vô Thuật lặng lẽ dựng lỗ tai lên.
“Cô ta là một thuật thừa sư cường đại.” Tần Dực rất khó dùng từ cường đại hình dung một người khác, nhưng lúc này trong ngữ khí của hắn rất dễ nghe ra được hàm ý tán thưởng nhè nhẹ, đây là một sự tôn trọng cường giả dành cho một cường giả khác, “Theo lời mời của cô ta, tôi ở lại hang động vài ngày, nghe cô ta giảng giải nhận thức của cô ta về tinh thần lực. Sau đó, tôi đã đột phá tinh thần lực lên cấp chín.”
Phỉ Vô Thuật vừa nghe, vừa thầm phân tích.
Cường đại?
… Tiểu Dực Dực anh trước giờ chưa từng tán thưởng tôi đâu!
Lời mời?
… Vô sự hiến ân cần, Tiểu Dực Dực, cô gái này tuyệt đối nhìn trúng anh!
Ở lại?
… Tiểu Dực Dực anh không đuổi theo người nữa sao? Bỏ ngang giữa chừng không phải là phong cách của anh đâu! Bọn cướp lúc trước đã bị anh truy đuổi đến biên giới tinh hệ đấy! Đối với người đã bỏ thuốc anh, sao anh có thể đối đãi khác biệt!
Giảng giải nhận thức về tinh thần lực?
… Người xa lạ không phải người thân không phải kẻ địch, cô ta cần gì tốt với anh như vậy? Tuyệt đối là có mưu đồ, nói không chừng chính là quân cờ ngầm của bọn người Viên Mãnh ~ Tiểu Dực Dực lòng cảnh giác lòng cảnh giác của anh đâu?
Đột phá cấp chín?
… Đột phá… cấp chín?
Cấp chín!
Tinh thần lực của Phỉ Vô Thuật thoáng cái ngưng lại… y vừa mới nghe được gì? Tiểu Dực Dực anh dám nói lại lần nữa không!
Trước mắt có thể dễ dàng cảm ứng được suy nghĩ của Phỉ Vô Thuật, Tần Dực không nhanh không chậm thỏa mãn nguyện vọng của y: “Tinh thần lực của tôi đột phá cấp chín.”
Má ơi!
Nếu trong thế giới tinh thần có một cái giường, Phỉ Vô Thuật nhất định sẽ lăn từ cuối giường lên đầu giường, túm chăn ra nện gối đầu, các hành vi hỗn loạn tư duy.
Lần này thật sự khiến y không ngẩng đầu nổi rồi đó!
Phỉ Vô Thuật tuyệt vọng so sánh, lúc y tinh thần lực cấp sáu, Tiểu Dực Dực là cấp tám.
Mà khi Tiểu Dực Dực bước vào ngưỡng cấp chín, y vẫn cấp sáu. Cho dù qua vài ngày nữa sẽ bước vào cấp bảy, nhưng vẫn là cần vài ngày nữa!
Càng đừng nói Tiểu Dực Dực vốn là một giác đấu gia, tinh thần lực chỉ là phụ trợ mà thôi.
Rõ ràng lúc trước cũng rất đương nhiên cho rằng bản thân cho dù không phải yêu nghiệt thiên tài, nhưng tuyệt đối là thiên tài. Nhưng khi đứng dưới ngọn núi lớn Tiểu Dực Dực ngẩng đầu ngước nhìn, nhìn đỉnh núi cao nhập tận mây, lại cúi đầu nhìn cụm đất nhỏ dưới chân mình, thoáng cái không còn sức lực nữa TAT.
Có cần đả kích người ta vậy không?!
Quả nhiên giữa người và người không thể tùy tiện so sánh, muốn so cũng phải chọn đúng đối tượng. Phỉ Vô Thuật giác ngộ thật sâu, Tiểu Dực Dực sinh ra đã là kẻ giày vò kiêu ngạo và tự tin của người khác, đây chỉ là trường hợp cá biệt đặc thù, trường hợp cá biệt! Y cứ coi như không thấy là tốt nhất.
An tĩnh ngồi nhìn biến hóa tâm lý chua lòm của Phỉ Vô Thuật, Tần Dực không phát hiện, độ cong trên khóe môi hắn chưa từng biến mất.
“Cái này cũng không có gì to tát hết.” Phỉ Vô Thuật ra vẻ không để ý nói, giống như đang an ủi mình, “Anh đã là ông già hai mươi lăm, chờ qua năm năm nữa, tôi tuyệt đối sẽ lợi hại hơn anh bây giờ không chỉ một tầng. Tới tới tới, nói chuyện sau đó đi, cô gái đó làm gì anh?”
“Đột phá xong, tôi tạm thời ở lại hang động ngầm ôn dưỡng tinh thần lực… cho tới hôm nay, hoặc nên nói, cho tới mấy giây trước tới liên bang.” Trong ngữ điệu Tần Dực có mấy phần mất tự nhiên, “Tôi gặp một thứ tự xưng là hệ thống.”
Do đó cảm xúc ấp ủ cuồn cuộn trong lòng Phỉ Vô Thuật lúc này, tự nhiên Tần Dực cũng cảm nhận được.
Thế là khi Phỉ Vô Thuật yêu cầu biết một chuyện từ chỗ hắn, Tần Dực kiên nhẫn dùng giọng điệu trần thuật bình tĩnh nói hết hiểu biết của mình.
“Thuốc hôm nay mọi người trúng phải, quả thật là dược tính của thâu thiên hoán nhật, hoàn toàn nhắm vào tinh thần lực.” Đứng ở góc độ của một điều phối sư, Tần Dực là chuyên nghiệp không cần nghi ngờ, “Người trúng phải loại thuốc này, tinh thần lực sẽ ngủ say ngưng trệ trong thời gian dài, người bình thường có lẽ sẽ không tỉnh lại được nữa. Cho dù là người có tố chất tinh thần lực nhất định, dưới tác dụng của thâu thiên hoán nhật cũng không cách nào tránh khỏi.”
Nhắc tới cái này, liền nhớ tới lần đầu gặp mặt, tâm trạng Phỉ Vô Thuật tốt hơn một chút: “Cái này tôi biết. Ban đầu anh cũng bại bởi cái này đúng không?”
Tần Dực không để ý tới y, nói tiếp: “Tuy nói loại thuốc lần này là thâu thiên hoán nhật, nhưng thuốc này có lẽ đã bị pha loãng đi mấy phần. Nếu không ngay vừa bắt đầu các cậu đã ngã rồi, làm gì còn có thể kiên trì chiến đấu mấy phút được.”
Phỉ Vô Thuật phản bác: “Ban đầu lúc anh trúng thuốc, không phải vẫn ung dung chỉnh lý mấy tên kia, còn rảnh rỗi đi đến bên bờ sông ngồi cạnh gốc cây rồi mới hôn mê sao!”… Cho nên nói người đàn ông này mới là lằn nhằn.
“Tôi là điều phối sư.” Tần Dực bình tĩnh đáp, “Đối với tất cả thuốc đều có tính kháng thuốc nhất định. Giống như Lallot trước đó, hắn chắc cũng là người cùng ngành, cho nên trong mấy người các cậu chỉ có hắn là người duy nhất không cần vào bệnh viện.”
Lallot không có việc gì lại thích đi trêu đùa hoa hoa cỏ cỏ, không ngờ cái này thật sự hữu dụng? Phỉ Vô Thuật vừa nghĩ, vừa nghi hoặc lầm bầm: “Nếu thuốc chưa pha loãng có thể trực tiếp đẩy ngã chúng tôi, vậy gã cần gì phải pha loãng mới dùng?” Nếu hôm nay thuốc không bị pha loãng, vậy họ thật sự bị một lưới bắt gọn sao?
Tần Dực bình tĩnh phân tích: “Thuốc cấm không phải thứ có thể sản xuất số lượng lớn. Ngoài ra, thuốc pha loãng sau vài phút sẽ hoàn toàn bốc hơi sạch, tôi cho rằng đối phương không muốn để người kiểm tra ra được tàn dư của loại thuốc này, từ đó phỏng chế ra loại thuốc giống thế.”
Phỉ Vô Thuật cười: “Bất kể thế nào, họ không sử dụng loại thuốc nồng độ cao với tôi, là họ thất sách.”
“Không phải thất sách.” Tần Dực nhàn nhạt nói, “Thuốc pha loãng đủ gây tê liệt tinh thần lực của cậu, nước cờ cuối cùng họ ra, là để cao thủ tinh thần lực đi tiêu diệt thế giới tinh thần của cậu, hoàn toàn có thể tiến hành thành công thuận lợi. Nếu tôi không đến đây, cậu đã rơi vào cạm bẫy của họ rồi.”
Thì ra bất luận là thâu thiên hoán nhật trước đó, hay cơ giáp giữa chừng, đều không phải thủ đoạn tiêu diệt chân chính, chỉ là dùng để che giấu mục đích cuối cùng… kích chí mạng chân chính nằm ở công kích tinh thần cuối cùng sao?
Kỳ thật cho dù y không giải quyết cơ giáp đó, vị kỵ sĩ cơ giáp kia cũng sẽ không giết y đúng không?
Cũng phải thôi, người thừa kế Phỉ gia có thể phế đi, nhưng không thể giết chết.
Chết một Phỉ Vô Thuật, sóng lớn bị quấy lên lớn hơn phế một Phỉ Vô Thuật rất nhiều. Kẻ địch trong bóng tối, đại khái cũng không muốn tạo ra hỗn loạn quá lớn, khiến kế hoạch mưu đồ Phỉ gia của gã từng tấc khó đi?
Đặc biệt chọn lúc Hastings trở về tinh cầu thủ đô để ra tay, lúc ra tay lại nhắm vào tất cả mọi người tại đó, che giấu mục đích chân chính không chút sơ hở, nếu không phải có Tiểu Dực Dực, biết được có cao thủ tinh thần lực từng muốn tiêu diệt thế giới tinh thần của mình, đại khái y vẫn sẽ hoài nghi suy đoán lần tập kích này là nhắm vào y hay nhắm vào Hastings.
Nếu không có Tiểu Dực Dực…
Vậy y sẽ vô thanh vô thức bị phế đi tinh thần lực, khi tỉnh lại ngay cả vì sao bị phế cũng không rõ…
… Kiếp trước.
Kiếp trước y bạo phát tinh thần lực xong thì ngất đi, khi tỉnh lại lần nữa, liền phát hiện thế giới tinh thần hoàn toàn sụp đổ__ sụp đổ đó, rốt cuộc là vì y bạo phát tinh thần lực quá độ, hay vì sau khi y hôn mê, có một cao thủ tinh thần lực xâm nhập vào thế giới tinh thần của y, lặng yên động tay động chân?
Suy đoán này khiến Phỉ Vô Thuật cảm nhận được rét lạnh tận xương, y thậm chí có thể tưởng tượng ra sau khi mình ngất đi, Phỉ Vô Tranh cùng hải tặc tinh tế đang uy hiếp nó cười cười nói nói đi tới cạnh mình, tùy ý tiến vào thế giới tinh thần của mình, tùy ý tạo ra một cơn gió bão tinh thần… sau đó tùy ý hủy y.
Nếu thật là thế, vậy đến bây giờ y mới chân chính nắm rõ chân tướng từng bị phế.
Đúng là đáng buồn đáng thán đáng cười.
Thứ những kẻ này thiếu y… thật sự nhiều đến mức không cách nào đếm kỹ.
Tinh thần lực trào lên dao động mãnh liệt, Phỉ Vô Thuật trầm mặc một lát, mới buồn bực nói: “Đúng nhỉ, rõ ràng trước đã có chuẩn bị, nhưng vẫn suýt nữa đã rơi vào kết cục kiếp trước…”
Suýt nữa, khi y vừa nhặt lại mơ ước ngày xưa, khi lần nữa ôm đầy hy vọng, lại bị đánh vào vực sâu tuyệt vọng… nếu lần này lại rớt xuống, tất nhiên khiến y khó thể chịu đựng hơn cả trước, y sẽ làm ra chuyện điên cuồng thế nào, ngay cả bản thân y cũng không biết. Điều duy nhất có thể xác định là, y sẽ hủy Phỉ Vô Tranh, cuối cùng hủy luôn bản thân y.
Tần Dực nhíu mày, hắn không thích ngữ khí này tâm trạng này của Phỉ Vô Thuật.
Nhưng không đợi hắn mở miệng, giọng Phỉ Vô Thuật lại nhanh chóng nâng cao: “Vận khí tôi kém như vậy, nhất định đều là do đã dùng hết vận khí lên người Tiểu Dực Dực anh. Cho nên chỉ cần có Tiểu Dực Dực ở đây, tôi có thế nào cũng sẽ vô sự. Anh xem, giống như lần này. Tuy suýt nữa đã bi kịch, nhưng cũng chỉ là suýt nữa thôi, vì anh đã đến.”
“Đoạt thân thể Tiểu Dực Dực… à, hiện tại nghĩ lại có hơi tội lỗi, nhưng tôi vẫn cảm thấy, đây là chọn lựa thông minh nhất tôi đã làm từ sau khi trọng sinh tới nay.” Phỉ Vô Thuật nghiêm túc nói: “Có Tiểu Dực Dực bên cạnh, thật sự quá tốt.”
“…” Người này, sao có thể nói những lời… cảm tính như vậy như chốn không người?
Tần Dực mím chặt môi, cảm xúc xa lạ trong lòng chậm rãi trào lên, hắn không thể cân nhắc được thứ tình cảm kỳ lạ nhưng không bài xích này, hồi lâu mới nhẹ đáp: “Không cần tội lỗi.”
“Tiểu Dực Dực cũng cảm thấy, quen tôi không tồi đúng không?” Phỉ Vô Thuật cười lớn trong thế giới tinh thần, “Anh xem, nếu không có tôi, anh làm sao có thể tới liên bang.”
“Cậu không kỳ lạ sao tôi lại tới?” Ngữ khí bình tĩnh nghe không ra chút cảm xúc nào, “Trong mắt cậu, tôi chỉ là NPC nên tồn tại trong trò chơi nhỉ.”
“Sao anh lại nghĩ thế?” Phỉ Vô Thuật kinh ngạc, “NPC nào kỳ lạ giống anh chứ? Một chút cũng không tuân thủ thường thức trò chơi!” Ngừng một lát, y trảm đinh chặt sắt bổ sung, “Anh sao có thể là NPC bình thường? Nhất định là NPC đặc biệt thoát khỏi khống chế của chủ não!”
Tần Dực: “…” Hắn quả nhiên không nên ôm quá nhiều mong đợi với Phỉ Vô Thuật.
“Ha ha, tôi đùa thôi.” Tinh thần lực của Phỉ Vô Thuật nhảy nhót vui vẻ, tràn đầy sức sống, “Trong lòng tôi, Tiểu Dực Dực anh tuyệt đối không chỉ là một NPC. Không còn loại quan hệ nào thân thiết hơn hai chúng ta cả, không phải sao? Loại quan hệ này nên gọi là gì nhỉ? Bạn bè? Anh em? Người thân?… Luôn cảm thấy so với những thứ này còn xa hơn một bước… ừm, nên nói thế nào nhỉ?”
“Không cần vắt óc nghĩ những chuyện vô dụng.” Tần Dực nhẹ cười, “Não cậu thật sự không làm được chuyện phức tạp như thế.”
“Đừng loạn xem thường người chứ Tiểu Dực Dực!” Phỉ Vô Thuật chẳng kiên quyết kháng nghị cho lắm, tự từ bỏ trước tiên, “Được rồi, hai chúng ta là quan hệ gì không quan trọng, tôi biết Tiểu Dực Dực anh rất quan trọng là được.”
“Nên nói thế này, sự tồn tại của Tiểu Dực Dực anh vốn đã là chuyện không thể tin nổi, không nói anh chỉ xuất hiện trong thế giới tinh thần của tôi, chính là ngày nào đó người thật của anh chạy tới liên bang, đứng trước mặt tôi tôi cũng sẽ không kinh ngạc nhướng mày. Chẳng qua anh tại sao tới, tôi vẫn rất là hiếu kỳ đấy. Sao anh lại chui ra khỏi trò chơi?”
Kiếp trước, chưa từng nghe nói trò chơi còn phát sinh chuyện này.
Chỉ là chuyện phát sinh giữa hai người họ đã đủ khó tin, hiện tại nhiều thêm vài cái, cũng đã kinh ngạc đến tê liệt, đảo điên thường thức? A a, từ sau khi đoạt xác Tiểu Dực Dực, trong thế giới của y còn có cái thứ gọi là thường thức sao?
“Ngày đó sau khi cậu đăng xuất tôi gặp phải… tập kích.” Tần Dực bình tĩnh mở miệng.
“Là Viên Mãnh đúng không?” Phỉ Vô Thuật câm nín thở dài, “Đại thiếu anh sẽ không phải quên luôn tên của người ta chứ?” Dùng dấu ba chấm ngập ngừng đáng nghi bỏ qua như thế, ông chú Viên Mãnh thật lòng sẽ khóc đó Tiểu Dực Dực!
Không nhớ nổi tên mấy người này không phải là chuyện đương nhiên sao?
“Khi tôi nghỉ ngơi, bọn họ bỏ thuốc thâu thiên hoán nhật trong phòng.”
“Tiểu Dực Dực anh lại bị hôn mê? Tôi đã nhắc nhở anh cẩn thận nhân vật nhỏ mà.” Phỉ Vô Thuật không phúc hậu hả hê nói, “Sau đó thì sao? Không bị chiếm tiện nghi chứ?” Trong lòng ngược lại không hề lo lắng cho Tần Dực, chẳng hiểu sao lại có lòng tin mười phần với người này… có nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng được bộ dạng Tiểu Dực Dực chịu thiệt cúi đầu.
Tựa hồ cực kỳ chán ghét hành vi quấy rối giấc ngủ của mình, giọng Tần Dực lạnh như băng tuyết: “Loại thuốc đã trúng phải một lần, sẽ không có hiệu lực với thân thể tôi lần thứ hai.” Trong lời hắn chứa đựng tự tin, “Tôi là một điều phối sư.”
Người là điều phối sư nhiều lắm được không? Chưa chắc mỗi người đều có biện pháp với thuốc cấm. Phỉ Vô Thuật lặng lẽ phun tào, nhưng không có gan nói ra, chỉ cực kỳ hiếu kỳ với kết cục của mấy người Viên Mãnh: “Sau đó thì sao?”
“Một tên chạy thoát.” Tần Dực rất tiếc nuối.
“…” Phỉ Vô Thuật thăm dò hỏi, “Tổng cộng có bao nhiêu người?”
“Mấy trăm người.” Đại thiếu trả lời không chút trách nhiệm.
Xem ra người này hoàn toàn không chú ý con số, Phỉ Vô Thuật tỉnh ngộ, hỏi tiếp: “Nhưng cái này có liên quan gì đến việc anh đột nhiên đến liên bang?”
“Cái tên mà tôi để chạy thoát.” Tần Dực bình tĩnh nói, “Giữa đường truy đuổi tên đó gặp phải vỏ quả đất của tinh cầu Tamal biến động, rơi vào khe nứt mặt đất.” Hắn giống như đang nói một chuyện vô cùng bình thường.
Phỉ Vô Thuật: “…” Y nên quen với kiểu sóng lớn không kinh của Tiểu Dực Dực.
“Trong hang động ngầm, gặp phải một cô gái kỳ lạ.”
Phỉ Vô Thuật lặng lẽ dựng lỗ tai lên.
“Cô ta là một thuật thừa sư cường đại.” Tần Dực rất khó dùng từ cường đại hình dung một người khác, nhưng lúc này trong ngữ khí của hắn rất dễ nghe ra được hàm ý tán thưởng nhè nhẹ, đây là một sự tôn trọng cường giả dành cho một cường giả khác, “Theo lời mời của cô ta, tôi ở lại hang động vài ngày, nghe cô ta giảng giải nhận thức của cô ta về tinh thần lực. Sau đó, tôi đã đột phá tinh thần lực lên cấp chín.”
Phỉ Vô Thuật vừa nghe, vừa thầm phân tích.
Cường đại?
… Tiểu Dực Dực anh trước giờ chưa từng tán thưởng tôi đâu!
Lời mời?
… Vô sự hiến ân cần, Tiểu Dực Dực, cô gái này tuyệt đối nhìn trúng anh!
Ở lại?
… Tiểu Dực Dực anh không đuổi theo người nữa sao? Bỏ ngang giữa chừng không phải là phong cách của anh đâu! Bọn cướp lúc trước đã bị anh truy đuổi đến biên giới tinh hệ đấy! Đối với người đã bỏ thuốc anh, sao anh có thể đối đãi khác biệt!
Giảng giải nhận thức về tinh thần lực?
… Người xa lạ không phải người thân không phải kẻ địch, cô ta cần gì tốt với anh như vậy? Tuyệt đối là có mưu đồ, nói không chừng chính là quân cờ ngầm của bọn người Viên Mãnh ~ Tiểu Dực Dực lòng cảnh giác lòng cảnh giác của anh đâu?
Đột phá cấp chín?
… Đột phá… cấp chín?
Cấp chín!
Tinh thần lực của Phỉ Vô Thuật thoáng cái ngưng lại… y vừa mới nghe được gì? Tiểu Dực Dực anh dám nói lại lần nữa không!
Trước mắt có thể dễ dàng cảm ứng được suy nghĩ của Phỉ Vô Thuật, Tần Dực không nhanh không chậm thỏa mãn nguyện vọng của y: “Tinh thần lực của tôi đột phá cấp chín.”
Má ơi!
Nếu trong thế giới tinh thần có một cái giường, Phỉ Vô Thuật nhất định sẽ lăn từ cuối giường lên đầu giường, túm chăn ra nện gối đầu, các hành vi hỗn loạn tư duy.
Lần này thật sự khiến y không ngẩng đầu nổi rồi đó!
Phỉ Vô Thuật tuyệt vọng so sánh, lúc y tinh thần lực cấp sáu, Tiểu Dực Dực là cấp tám.
Mà khi Tiểu Dực Dực bước vào ngưỡng cấp chín, y vẫn cấp sáu. Cho dù qua vài ngày nữa sẽ bước vào cấp bảy, nhưng vẫn là cần vài ngày nữa!
Càng đừng nói Tiểu Dực Dực vốn là một giác đấu gia, tinh thần lực chỉ là phụ trợ mà thôi.
Rõ ràng lúc trước cũng rất đương nhiên cho rằng bản thân cho dù không phải yêu nghiệt thiên tài, nhưng tuyệt đối là thiên tài. Nhưng khi đứng dưới ngọn núi lớn Tiểu Dực Dực ngẩng đầu ngước nhìn, nhìn đỉnh núi cao nhập tận mây, lại cúi đầu nhìn cụm đất nhỏ dưới chân mình, thoáng cái không còn sức lực nữa TAT.
Có cần đả kích người ta vậy không?!
Quả nhiên giữa người và người không thể tùy tiện so sánh, muốn so cũng phải chọn đúng đối tượng. Phỉ Vô Thuật giác ngộ thật sâu, Tiểu Dực Dực sinh ra đã là kẻ giày vò kiêu ngạo và tự tin của người khác, đây chỉ là trường hợp cá biệt đặc thù, trường hợp cá biệt! Y cứ coi như không thấy là tốt nhất.
An tĩnh ngồi nhìn biến hóa tâm lý chua lòm của Phỉ Vô Thuật, Tần Dực không phát hiện, độ cong trên khóe môi hắn chưa từng biến mất.
“Cái này cũng không có gì to tát hết.” Phỉ Vô Thuật ra vẻ không để ý nói, giống như đang an ủi mình, “Anh đã là ông già hai mươi lăm, chờ qua năm năm nữa, tôi tuyệt đối sẽ lợi hại hơn anh bây giờ không chỉ một tầng. Tới tới tới, nói chuyện sau đó đi, cô gái đó làm gì anh?”
“Đột phá xong, tôi tạm thời ở lại hang động ngầm ôn dưỡng tinh thần lực… cho tới hôm nay, hoặc nên nói, cho tới mấy giây trước tới liên bang.” Trong ngữ điệu Tần Dực có mấy phần mất tự nhiên, “Tôi gặp một thứ tự xưng là hệ thống.”
/100
|