Trong tinh hạm khổng lồ dài ngàn mét trống rỗng, thiết bị linh kiện mới đổi đều mang theo mùi kim loại mới toanh, khiến tinh hạm càng thêm không có hơi người, cứ như một khối kim loại cực lớn không có sinh cơ trôi nổi trong vũ trụ. Nhưng trên tinh hạm này vẫn còn người.
Phòng điều khiển, Tần Dực ngồi trên vị trí thao tác, nhắm mắt không ngừng nghỉ tu luyện Tung Hải quyết. Lữ trình quá dài, dùng tu luyện để vượt qua đối với hắn mà nói là cực kỳ thích hợp.
“Tần Dực, sắp đến vùng ven biển sao vô tận rồi.” Trong phòng thao tác, một giọng nói thẳng tắp vang lên, là Nữ Oa.
Trên gương mặt bình tĩnh không dao động, con mắt đen kịt chậm rãi mở ra: “Chọn lộ tuyến giao cho ông, Nữ Oa.”
“Tôi biết rồi.” Nữ Oa đáp lời.
Phòng điều khiển này, hoàn toàn không giống với phòng điều khiển của tinh hạm bình thường.
Bên trong không có bệ điều khiển to rộng, không có một hàng nút bấm phức tạp, chỉ có một vật hình trụ trong suốt thật lớn dựng thẳng ở giữa phòng điều khiển, vật hình trụ không biết do chất liệu gì tạo thành, nhưng nhìn bên ngoài, nó óng ánh trông suốt như thủy tinh, dưới ánh đèn trắng sáng phản xạ lại ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Bên trong hình trụ, phong chặt một người đàn ông trần trụi toàn thân, giống như một con côn trình bị phong chặt trong miếng hổ phách, cho dù trải qua thời gian mấy ngàn năm, thân thể phái nam này cũng vẫn sinh động tươi mới như khi còn sống, sống động như thật, cực gầy yếu, cực tái, mày mắt màu cực nhạt tạo cho người ta cảm giác thiên về âm lạnh, nhưng lại sẽ cảm thấy người này cực kỳ thông minh trí tuệ, cứ như sau khi phá vỡ vật hình trụ này, người này sẽ mở mắt khỏi giấc ngủ, trong mắt tất cả là ánh sáng trí tuệ.
Trên vật hình trụ, có hai đường cáp thô bự vươn ra, một đỏ một xanh, sau đó mở rộng trong phòng điều khiển, lại phân tách làm vô số đường cáp nhỏ, đường cáp nhỏ lại tiếp tục phân tách… cả phòng điều khiển phủ kín các sợi cáp màu đỏ màu xanh phức tạp, tựa như mạch máu huyết quản con người, chi chít nhưng rất có trật tự.
Vật hình trụ này, chính là tồn tại thay thế cho bệ điều khiển hệ thống.
Người đàn ông bên trong hình trụ, chính là nhà khoa học hàng đầu phụ trách chủ não Nữ Oa mấy ngàn năm trước, Sư Lương. Ông si mê kết hợp sức mạnh của khoa học và nhân loại, cuối cùng điên cuồng dùng não của chính mình thay thế cho bộ máy xử lý trung ưng của Nữ Oa, hoàn thành bộ máy trí não khoa học sinh vật đầu tiên trong lịch sử, đựa vào tinh thần lực nhân loại cung cấp cho ông để vận hành công tác.
Nhưng thiết kế điên cuồng lại khiến người kinh diễm này, sau khi người Hà Việt thành công vượt qua biển sao vô tận, lại bị người Hà Việt sợ hãi tránh xa… và vứt bỏ.
Đệ tử Tần Hoàng của ông – nhà khoa học đứng đầu lúc đó, kế thừa tài trí và học thức của ông, vì người thầy Sư Lương bị người Hà Việt vứt bỏ thiết kế kế hoạch khổng lồ để âm thầm đoạt đi tinh thần lực, khiến Sư Lương vì thiếu đi nguồn tinh thần lực mà chìm vào ngủ say, cuối cùng sau mấy trăm năm bị vứt bỏ, lại lần nữa tỉnh giấc.
Trải qua mấy ngàn năm tích lũy tinh thần lực, nguồn tích lũy của Sư Lương hiện nay đã đạt tới hàm lượng kinh người. Dùng lời ông bảo chứng với Tần Dực, chính là cho dù tiến vào biển sao vô tận, dùng tinh thần lực dò đường, thẳng cho tới khi đến liên bang, nguyên cả quá trình này, cũng không thể dùng hết nguồn tinh thần lực ông tích trữ được. Huống chi, năm đó lộ tuyến phi hành xuyên qua biển sao vô tận ông cũng bảo tồn kỹ, chỗ nào có trùng động tiện lợi, ông đều nắm rõ.
Lần này trở về liên bang, so với trước kia rời khỏi liên bang, phương hướng điểm đến chính xác hơn nhiều, bớt đi rất nhiều quá trình tìm kiếm, vì thế thời gian cũng sẽ tiết kiệm hơn nhiều.
“Ba tháng… nếu những trùng động năm đó không biến mất.” Nữ Oa mở miệng nói: “… Hai mươi mốt giờ ba mươi ba phút, xác định tiến vào biển sao vô tận.”
Tần Dực an tĩnh nhắm mắt lại, khóe môi nhu hòa… ba tháng sao?
Liên bang, học viện thủ đô.
Lallot, Ngô Khởi, Mạc Sinh… còn có Mạc Hoa cuối cùng cũng giải thoát được khỏi bệnh viện, ngồi trên ghế gỗ giữa lùm hoa của khoa làm vườn, vây quanh một cái bàn gỗ tròn, cậu trừng tôi, tôi trừng cậu, nhìn qua nhìn lại, biểu cảm cổ quái, trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng vẫn là Hoa Hoa một mình cô đơn quá lâu nhịn không được mở miệng: “Lallot đại ca, chuyện này… đại thiếu thật sự muốn tới liên bang? Xuyên qua tinh vực hỗn loạn?”
Lallot nâng tay xoa tơ tóc màu vàng, lặng lẽ gật đầu… chắc không phải là quá quan tâm Vô Thuật, cho nên không sợ gian nan hiểm trở quyết tới liên bang? Lao đầu vào tinh vực hỗn loạn hữu tử vô sinh… đại thiếu từ khi nào mà nhiệt huyết như thế rồi?
“Sẽ chết phải không?” Mạc Sinh buồn bực ngước mắt hoa đào nhìn trời.
“Sẽ chết đấy…” Lallot không biết làm sao chống cằm.
“Nếu Vô Thuật biết, đại thiếu vì cậu ấy mà chết…” Tư duy của Mạc Sinh bay đi thật xa, tựa hồ đã nhìn thấy cảnh tượng bi thảm thê thiết khiến người rơi lệ đó.
“Vô Thuật ca khẳng định cũng không sống nữa!” Hoa Hoa chảy nước mắt.
Lallot: “…”
Mạc Sinh: “…”
Hai bậc đàn anh kinh sợ nhìn nhau một cái, phát hiện suy đoán của Hoa Hoa có mấy phần khả năng. Vô Thuật tìm chết thì không khả năng lắm, nhưng từ nay về sau tuyệt đối sẽ không còn là Vô Thuật bừng bừng sức sống như bây giờ nữa.
Ông bố tâm tình đột nhiên nặng nề: “Vấn đề này nghiêm trọng rồi…”
Mạc Sinh tán đồng sâu sắc: “Nghiêm trọng rồi…”
“Nhưng đại thiếu đã xuất phát rồi đi?” Lallot đỡ trán, “Cho dù còn có thể liên lạc, thì ai lại có thể thay đổi chủ ý của anh ta?”
Mạc Sinh: “Vô Thuật?”
“Tin tức này tuyệt đối không thể nói cho cậu ấy biết.” Lallot dứt khoát bác bỏ. Trời biết Vô Thuật liệu có lao ra khỏi sở thẩm lý, lao đầu vào tinh vực hỗn loạn không. Tần đại thiếu không phải tên ngốc phe nhiệt huyết, nhưng Vô Thuật thì phải!
Mà Phỉ Vô Thuật đang ở tầng một nhà giam ngầm sở thẩm lý, hoàn toàn không đoán được anh em nhà mình lại đánh giá thấp trí thông minh của mình như vậy.
___ Nếu thật sự báo tin này cho y, y chỉ sẽ không chút hoài nghi chờ đợi Tiểu Dực Dực đứng trước mặt mình, mới sẽ không ngu ngốc tự chạy vào tinh vực hỗn loạn. Về sau khi bàn tới chuyện này, Phỉ Vô Thuật khì mũi khinh thường bọn Lallot, tín nhiệm và hiểu biết của y về Tiểu Dực Dực, mấy ‘người ngoài’ như họ không thể nào lý giải được. Chuyện không nắm chắc, Tiểu Dực Dực trước giờ sẽ không tùy tiện làm.
Chẳng qua Phỉ Vô Thuật hiện tại, đương nhiên không cách nào được báo cho tin này, càng không cách nào phản bác mấy anh em của mình. Y an gia ở một căn phòng nhỏ quanh hoa viên ngầm. Trong phòng chỉ có một tủ quần áo một cái giường, tuy nhỏ, nhưng Phỉ Vô Thuật rất vừa lòng. Y chỉ vào lúc nghỉ ngơi mới lên giường tu luyện Tung Hải quyết, còn bình thường đều đi dạo trong hoa viên, cũng quen biết không ít người.
Chẳng hạn hiện tại, giờ ăn trưa, y cắt bít tết, cùng Lalo đối diện, cũng chính là cô gái ‘tiếp đãi’ y lần đầu, cười vui vẻ trò chuyện.
Trong một đám người tuổi bình quân khoảng ba mươi mấy, y và Lalo là số ít vài người thấp hơn mức bình quân này, cho nên mấy ngày này cũng nói chuyện khá hợp. Hơn nữa Lalo có nghiên cứu cực kỳ sâu về cấu tạo của cơ giáp, giữa hai người có chung đề tài.
Phỉ Vô Thuật đã biết ở đây không ít người trước khi vào tù làm gì, lại tại sao mà phải vào tù.
Chẳng hạn người đàn ông trung niên dung tục ngay từ đầu đã nói với y “tới một phát”, tên là Mao Diễn, kỳ thật là một người yêu thích thí nghiệm sinh hóa, nghe nói hắn đã chế tạo ra vũ khí độc tố thần kinh, bị hắn chôn giấu ở mấy chục tinh cầu hành chính của liên bang, chỉ cần hắn động ngón tay, độc tố thần kinh chí mạng sẽ có thể càn quét cả tinh cầu.
Mà đối với máy khống chế những vũ khí này, lại bị hắn giấu đi, người của sở thẩm lý không cách nào moi được vị trí trong miệng hắn, càng không muốn dùng thủ đoạn quá hung, sợ bức bách dữ quá, Mao Diễn chơi một phát đồng quy vu tận.
Cho nên sở thẩm lý mới nhốt người ở tầng một nhà giam mà dưỡng, đàm phán thuyết phục, từng bước nâng cao điều kiện ưu đãi giảm hình phạt, đợi Mao Diễn chủ động giao ra.
Vì thế, về một mặt ý nghĩa nào đó mà nói, tầng một nhà giam ngầm kỳ thật chính là dùng để dưỡng đại gia, dưỡng những người thông minh có nguy hại cực lớn với liên bang, lại khiến liên bang há miệng đầy răng nhọn nhưng không tìm được chỗ cắn xuống.
Phỉ Vô Thuật thấy được hoàn cảnh nơi này tốt như thế, thức ăn hợp khẩu vị như thế, kỳ thật không ngoài nguyên nhân này.
Lại ví dụ sau khi Phỉ Vô Thuật vào đây, ông già Nasaldi mở miệng đầu tiên, đã lừa đảo tài chính hơn ba mươi năm, tài phú ngầm tích lũy được nếu trực tiếp ném vào thị trường kinh tế liên bang, náo động tạo ra sẽ khiến kinh tế liên bang thụt lùi ba bốn năm. Sở thẩm lý nhốt ông ở tầng một, cũng là hy vọng ông mở miệng nói ra tung tích tài chính của mình.
Mà thiếu phụ thành thục khi đó nằm trên chiếc lá tán thưởng Phỉ Vô Thuật “đàn ông tốt”, tự xưng là Kiều đại tiểu thư, lại là nữ gián điệp liên hợp quân thả vào giới chính trị. Cô nhẹ nhàng du tẩu giữa cấp cao liên bang, trong tay nắm giữ bí mật liên bang đủ để nhiễu loạn bộ phận quân chính liên bang, tạo tổn hại cực lớn cho liên bang. Nhưng cũng may, tình báo trong tay cô còn chưa giao cho liên hợp quân, vì thế có thể lấy làm thẻ đánh bạc, để cô bình yên vô sự ở tầng một nhà giam.
Những người này từ biểu hiện ngày hôm đó là có thể nhìn ra, đều là loại hình “hướng ngoại” thích nói chuyện. Vì thế Phỉ Vô Thuật mới từ trong giao lưu cùng họ biết được quá khứ huy hoàng đó… mà, Phỉ Vô Thuật gọi nó là khoe khoang.
Nhưng Lalo thì chưa từng chủ động nhắc tới, Phỉ Vô Thuật cũng không tưởng tượng được một cô gái trẻ khí chất thanh nhã như thế có thể làm ra chuyện gì, khiến liên bang nhốt cô vào đây.
Cảm thấy đối phương sẽ không tức giận, cho nên Phỉ Vô Thuật liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Lalo, chị là vì cái gì mà bị bắt?”
Lalo bỏ dao nĩa trong tay xuống, cầm khăn giấy lau miệng, rồi mỉm cười nói: “Tôi còn cho rằng cậu sẽ nhịn không hỏi.”
Phỉ Vô Thuật nhún vai: “Rất tiếc, sức nhẫn nại của tôi vẫn luôn không ra sao.”
“Đàn ông không có chút sức nhẫn nại là không được nha.” Lalo một lời hai nghĩa nói, nhìn gương mặt đờ ra của Phỉ Vô Thuật, cô cười, “Tôi bị nhốt vào đây, là vì một bản vẽ thiết kế.”
“Bản vẽ thiết kế?”
“Bản vẽ thiết kế cơ giáp.” Gương mặt thanh lệ của Lalo mang theo nụ cười nhạt, “Vì đã đột phá kỹ thuật hiện có, cho nên liên bang rất muốn nó, nhưng tôi không muốn đưa. Còn về là kỹ thuật gì, quá phức tạp rồi, nói ra cậu cũng sẽ không hiểu, cho nên tôi sẽ không nói.”
“…” Phỉ Vô Thuật co giật khóe mắt, cô gái này… khinh bỉ trí thông minh của người ta cũng đừng ngang nhiên thẳng thừng như vậy được không?!
Chẳng qua rốt cuộc là bản vẽ thiết kế gì, khiến liên bang cầu mà không được đến nỗi nhốt người ta vào đây? Phỉ Vô Thuật chớp chớp mắt, càng thêm hiếu kỳ rồi…
“Đúng rồi, sao cậu lại vào đây?” Lalo nghiêng đầu hỏi, “Tôi cũng rất hiếu kỳ.”
Phỉ Vô Thuật gãi đầu, thẳng thắn: “Bị vu oan muốn hãm hại một minh tinh.”
“Phụt…”
“Phụt…”
“Phụt… khụ khụ…”
“Khụ khụ khụ khụ…”
Xung quanh hai người họ truyền tới các loại tiếng bật cười ho khan, Phỉ Vô Thuật sượng mặt nhìn xung quanh… cái đám này phải nói là quá mức vô vị, mới lom lom sáp lại đây nghe trộm?
“Lại vì cái này mà bị nhốt vào đây…” Lên tiếng là người trung niên dung tục, Mao Diễn yêu thích sinh hóa, hắn lắc lắc đầu, đi sang một bên: “Tôi vậy mà bị nhốt chung với người có tội danh này, quá hạ thấp phong cách của tôi rồi…”
“Đúng thế, kém cỏi nhất cũng nên là ám sát thủ tướng gì đấy được không?
“Còn là bị vu oan nữa…”
Những người khác lũ lượt thất vọng lắc đầu, vô cùng nhàm chán tản đi.
Phỉ Vô Thuật vùi mặt vào lòng bàn tay… y đã sớm nói rồi, với cái tội danh này của y mà phải vào đây, tuyệt đối sẽ không ngẩng đầu lên nổi! Tội danh quá nhẹ! Nguy hại tạo cho liên bang quá nhỏ! Y không có mặt mũi ở cái chỗ mà động một chút là độc chết mấy chục tinh cầu, động một chút là khiến kinh tế liên bang thụt lùi, động một chút là khiến chiến lược quân sự liên bang ngâm nước!
Phòng điều khiển, Tần Dực ngồi trên vị trí thao tác, nhắm mắt không ngừng nghỉ tu luyện Tung Hải quyết. Lữ trình quá dài, dùng tu luyện để vượt qua đối với hắn mà nói là cực kỳ thích hợp.
“Tần Dực, sắp đến vùng ven biển sao vô tận rồi.” Trong phòng thao tác, một giọng nói thẳng tắp vang lên, là Nữ Oa.
Trên gương mặt bình tĩnh không dao động, con mắt đen kịt chậm rãi mở ra: “Chọn lộ tuyến giao cho ông, Nữ Oa.”
“Tôi biết rồi.” Nữ Oa đáp lời.
Phòng điều khiển này, hoàn toàn không giống với phòng điều khiển của tinh hạm bình thường.
Bên trong không có bệ điều khiển to rộng, không có một hàng nút bấm phức tạp, chỉ có một vật hình trụ trong suốt thật lớn dựng thẳng ở giữa phòng điều khiển, vật hình trụ không biết do chất liệu gì tạo thành, nhưng nhìn bên ngoài, nó óng ánh trông suốt như thủy tinh, dưới ánh đèn trắng sáng phản xạ lại ánh sáng rực rỡ chói mắt.
Bên trong hình trụ, phong chặt một người đàn ông trần trụi toàn thân, giống như một con côn trình bị phong chặt trong miếng hổ phách, cho dù trải qua thời gian mấy ngàn năm, thân thể phái nam này cũng vẫn sinh động tươi mới như khi còn sống, sống động như thật, cực gầy yếu, cực tái, mày mắt màu cực nhạt tạo cho người ta cảm giác thiên về âm lạnh, nhưng lại sẽ cảm thấy người này cực kỳ thông minh trí tuệ, cứ như sau khi phá vỡ vật hình trụ này, người này sẽ mở mắt khỏi giấc ngủ, trong mắt tất cả là ánh sáng trí tuệ.
Trên vật hình trụ, có hai đường cáp thô bự vươn ra, một đỏ một xanh, sau đó mở rộng trong phòng điều khiển, lại phân tách làm vô số đường cáp nhỏ, đường cáp nhỏ lại tiếp tục phân tách… cả phòng điều khiển phủ kín các sợi cáp màu đỏ màu xanh phức tạp, tựa như mạch máu huyết quản con người, chi chít nhưng rất có trật tự.
Vật hình trụ này, chính là tồn tại thay thế cho bệ điều khiển hệ thống.
Người đàn ông bên trong hình trụ, chính là nhà khoa học hàng đầu phụ trách chủ não Nữ Oa mấy ngàn năm trước, Sư Lương. Ông si mê kết hợp sức mạnh của khoa học và nhân loại, cuối cùng điên cuồng dùng não của chính mình thay thế cho bộ máy xử lý trung ưng của Nữ Oa, hoàn thành bộ máy trí não khoa học sinh vật đầu tiên trong lịch sử, đựa vào tinh thần lực nhân loại cung cấp cho ông để vận hành công tác.
Nhưng thiết kế điên cuồng lại khiến người kinh diễm này, sau khi người Hà Việt thành công vượt qua biển sao vô tận, lại bị người Hà Việt sợ hãi tránh xa… và vứt bỏ.
Đệ tử Tần Hoàng của ông – nhà khoa học đứng đầu lúc đó, kế thừa tài trí và học thức của ông, vì người thầy Sư Lương bị người Hà Việt vứt bỏ thiết kế kế hoạch khổng lồ để âm thầm đoạt đi tinh thần lực, khiến Sư Lương vì thiếu đi nguồn tinh thần lực mà chìm vào ngủ say, cuối cùng sau mấy trăm năm bị vứt bỏ, lại lần nữa tỉnh giấc.
Trải qua mấy ngàn năm tích lũy tinh thần lực, nguồn tích lũy của Sư Lương hiện nay đã đạt tới hàm lượng kinh người. Dùng lời ông bảo chứng với Tần Dực, chính là cho dù tiến vào biển sao vô tận, dùng tinh thần lực dò đường, thẳng cho tới khi đến liên bang, nguyên cả quá trình này, cũng không thể dùng hết nguồn tinh thần lực ông tích trữ được. Huống chi, năm đó lộ tuyến phi hành xuyên qua biển sao vô tận ông cũng bảo tồn kỹ, chỗ nào có trùng động tiện lợi, ông đều nắm rõ.
Lần này trở về liên bang, so với trước kia rời khỏi liên bang, phương hướng điểm đến chính xác hơn nhiều, bớt đi rất nhiều quá trình tìm kiếm, vì thế thời gian cũng sẽ tiết kiệm hơn nhiều.
“Ba tháng… nếu những trùng động năm đó không biến mất.” Nữ Oa mở miệng nói: “… Hai mươi mốt giờ ba mươi ba phút, xác định tiến vào biển sao vô tận.”
Tần Dực an tĩnh nhắm mắt lại, khóe môi nhu hòa… ba tháng sao?
Liên bang, học viện thủ đô.
Lallot, Ngô Khởi, Mạc Sinh… còn có Mạc Hoa cuối cùng cũng giải thoát được khỏi bệnh viện, ngồi trên ghế gỗ giữa lùm hoa của khoa làm vườn, vây quanh một cái bàn gỗ tròn, cậu trừng tôi, tôi trừng cậu, nhìn qua nhìn lại, biểu cảm cổ quái, trầm mặc rất lâu.
Cuối cùng vẫn là Hoa Hoa một mình cô đơn quá lâu nhịn không được mở miệng: “Lallot đại ca, chuyện này… đại thiếu thật sự muốn tới liên bang? Xuyên qua tinh vực hỗn loạn?”
Lallot nâng tay xoa tơ tóc màu vàng, lặng lẽ gật đầu… chắc không phải là quá quan tâm Vô Thuật, cho nên không sợ gian nan hiểm trở quyết tới liên bang? Lao đầu vào tinh vực hỗn loạn hữu tử vô sinh… đại thiếu từ khi nào mà nhiệt huyết như thế rồi?
“Sẽ chết phải không?” Mạc Sinh buồn bực ngước mắt hoa đào nhìn trời.
“Sẽ chết đấy…” Lallot không biết làm sao chống cằm.
“Nếu Vô Thuật biết, đại thiếu vì cậu ấy mà chết…” Tư duy của Mạc Sinh bay đi thật xa, tựa hồ đã nhìn thấy cảnh tượng bi thảm thê thiết khiến người rơi lệ đó.
“Vô Thuật ca khẳng định cũng không sống nữa!” Hoa Hoa chảy nước mắt.
Lallot: “…”
Mạc Sinh: “…”
Hai bậc đàn anh kinh sợ nhìn nhau một cái, phát hiện suy đoán của Hoa Hoa có mấy phần khả năng. Vô Thuật tìm chết thì không khả năng lắm, nhưng từ nay về sau tuyệt đối sẽ không còn là Vô Thuật bừng bừng sức sống như bây giờ nữa.
Ông bố tâm tình đột nhiên nặng nề: “Vấn đề này nghiêm trọng rồi…”
Mạc Sinh tán đồng sâu sắc: “Nghiêm trọng rồi…”
“Nhưng đại thiếu đã xuất phát rồi đi?” Lallot đỡ trán, “Cho dù còn có thể liên lạc, thì ai lại có thể thay đổi chủ ý của anh ta?”
Mạc Sinh: “Vô Thuật?”
“Tin tức này tuyệt đối không thể nói cho cậu ấy biết.” Lallot dứt khoát bác bỏ. Trời biết Vô Thuật liệu có lao ra khỏi sở thẩm lý, lao đầu vào tinh vực hỗn loạn không. Tần đại thiếu không phải tên ngốc phe nhiệt huyết, nhưng Vô Thuật thì phải!
Mà Phỉ Vô Thuật đang ở tầng một nhà giam ngầm sở thẩm lý, hoàn toàn không đoán được anh em nhà mình lại đánh giá thấp trí thông minh của mình như vậy.
___ Nếu thật sự báo tin này cho y, y chỉ sẽ không chút hoài nghi chờ đợi Tiểu Dực Dực đứng trước mặt mình, mới sẽ không ngu ngốc tự chạy vào tinh vực hỗn loạn. Về sau khi bàn tới chuyện này, Phỉ Vô Thuật khì mũi khinh thường bọn Lallot, tín nhiệm và hiểu biết của y về Tiểu Dực Dực, mấy ‘người ngoài’ như họ không thể nào lý giải được. Chuyện không nắm chắc, Tiểu Dực Dực trước giờ sẽ không tùy tiện làm.
Chẳng qua Phỉ Vô Thuật hiện tại, đương nhiên không cách nào được báo cho tin này, càng không cách nào phản bác mấy anh em của mình. Y an gia ở một căn phòng nhỏ quanh hoa viên ngầm. Trong phòng chỉ có một tủ quần áo một cái giường, tuy nhỏ, nhưng Phỉ Vô Thuật rất vừa lòng. Y chỉ vào lúc nghỉ ngơi mới lên giường tu luyện Tung Hải quyết, còn bình thường đều đi dạo trong hoa viên, cũng quen biết không ít người.
Chẳng hạn hiện tại, giờ ăn trưa, y cắt bít tết, cùng Lalo đối diện, cũng chính là cô gái ‘tiếp đãi’ y lần đầu, cười vui vẻ trò chuyện.
Trong một đám người tuổi bình quân khoảng ba mươi mấy, y và Lalo là số ít vài người thấp hơn mức bình quân này, cho nên mấy ngày này cũng nói chuyện khá hợp. Hơn nữa Lalo có nghiên cứu cực kỳ sâu về cấu tạo của cơ giáp, giữa hai người có chung đề tài.
Phỉ Vô Thuật đã biết ở đây không ít người trước khi vào tù làm gì, lại tại sao mà phải vào tù.
Chẳng hạn người đàn ông trung niên dung tục ngay từ đầu đã nói với y “tới một phát”, tên là Mao Diễn, kỳ thật là một người yêu thích thí nghiệm sinh hóa, nghe nói hắn đã chế tạo ra vũ khí độc tố thần kinh, bị hắn chôn giấu ở mấy chục tinh cầu hành chính của liên bang, chỉ cần hắn động ngón tay, độc tố thần kinh chí mạng sẽ có thể càn quét cả tinh cầu.
Mà đối với máy khống chế những vũ khí này, lại bị hắn giấu đi, người của sở thẩm lý không cách nào moi được vị trí trong miệng hắn, càng không muốn dùng thủ đoạn quá hung, sợ bức bách dữ quá, Mao Diễn chơi một phát đồng quy vu tận.
Cho nên sở thẩm lý mới nhốt người ở tầng một nhà giam mà dưỡng, đàm phán thuyết phục, từng bước nâng cao điều kiện ưu đãi giảm hình phạt, đợi Mao Diễn chủ động giao ra.
Vì thế, về một mặt ý nghĩa nào đó mà nói, tầng một nhà giam ngầm kỳ thật chính là dùng để dưỡng đại gia, dưỡng những người thông minh có nguy hại cực lớn với liên bang, lại khiến liên bang há miệng đầy răng nhọn nhưng không tìm được chỗ cắn xuống.
Phỉ Vô Thuật thấy được hoàn cảnh nơi này tốt như thế, thức ăn hợp khẩu vị như thế, kỳ thật không ngoài nguyên nhân này.
Lại ví dụ sau khi Phỉ Vô Thuật vào đây, ông già Nasaldi mở miệng đầu tiên, đã lừa đảo tài chính hơn ba mươi năm, tài phú ngầm tích lũy được nếu trực tiếp ném vào thị trường kinh tế liên bang, náo động tạo ra sẽ khiến kinh tế liên bang thụt lùi ba bốn năm. Sở thẩm lý nhốt ông ở tầng một, cũng là hy vọng ông mở miệng nói ra tung tích tài chính của mình.
Mà thiếu phụ thành thục khi đó nằm trên chiếc lá tán thưởng Phỉ Vô Thuật “đàn ông tốt”, tự xưng là Kiều đại tiểu thư, lại là nữ gián điệp liên hợp quân thả vào giới chính trị. Cô nhẹ nhàng du tẩu giữa cấp cao liên bang, trong tay nắm giữ bí mật liên bang đủ để nhiễu loạn bộ phận quân chính liên bang, tạo tổn hại cực lớn cho liên bang. Nhưng cũng may, tình báo trong tay cô còn chưa giao cho liên hợp quân, vì thế có thể lấy làm thẻ đánh bạc, để cô bình yên vô sự ở tầng một nhà giam.
Những người này từ biểu hiện ngày hôm đó là có thể nhìn ra, đều là loại hình “hướng ngoại” thích nói chuyện. Vì thế Phỉ Vô Thuật mới từ trong giao lưu cùng họ biết được quá khứ huy hoàng đó… mà, Phỉ Vô Thuật gọi nó là khoe khoang.
Nhưng Lalo thì chưa từng chủ động nhắc tới, Phỉ Vô Thuật cũng không tưởng tượng được một cô gái trẻ khí chất thanh nhã như thế có thể làm ra chuyện gì, khiến liên bang nhốt cô vào đây.
Cảm thấy đối phương sẽ không tức giận, cho nên Phỉ Vô Thuật liền trực tiếp mở miệng hỏi: “Lalo, chị là vì cái gì mà bị bắt?”
Lalo bỏ dao nĩa trong tay xuống, cầm khăn giấy lau miệng, rồi mỉm cười nói: “Tôi còn cho rằng cậu sẽ nhịn không hỏi.”
Phỉ Vô Thuật nhún vai: “Rất tiếc, sức nhẫn nại của tôi vẫn luôn không ra sao.”
“Đàn ông không có chút sức nhẫn nại là không được nha.” Lalo một lời hai nghĩa nói, nhìn gương mặt đờ ra của Phỉ Vô Thuật, cô cười, “Tôi bị nhốt vào đây, là vì một bản vẽ thiết kế.”
“Bản vẽ thiết kế?”
“Bản vẽ thiết kế cơ giáp.” Gương mặt thanh lệ của Lalo mang theo nụ cười nhạt, “Vì đã đột phá kỹ thuật hiện có, cho nên liên bang rất muốn nó, nhưng tôi không muốn đưa. Còn về là kỹ thuật gì, quá phức tạp rồi, nói ra cậu cũng sẽ không hiểu, cho nên tôi sẽ không nói.”
“…” Phỉ Vô Thuật co giật khóe mắt, cô gái này… khinh bỉ trí thông minh của người ta cũng đừng ngang nhiên thẳng thừng như vậy được không?!
Chẳng qua rốt cuộc là bản vẽ thiết kế gì, khiến liên bang cầu mà không được đến nỗi nhốt người ta vào đây? Phỉ Vô Thuật chớp chớp mắt, càng thêm hiếu kỳ rồi…
“Đúng rồi, sao cậu lại vào đây?” Lalo nghiêng đầu hỏi, “Tôi cũng rất hiếu kỳ.”
Phỉ Vô Thuật gãi đầu, thẳng thắn: “Bị vu oan muốn hãm hại một minh tinh.”
“Phụt…”
“Phụt…”
“Phụt… khụ khụ…”
“Khụ khụ khụ khụ…”
Xung quanh hai người họ truyền tới các loại tiếng bật cười ho khan, Phỉ Vô Thuật sượng mặt nhìn xung quanh… cái đám này phải nói là quá mức vô vị, mới lom lom sáp lại đây nghe trộm?
“Lại vì cái này mà bị nhốt vào đây…” Lên tiếng là người trung niên dung tục, Mao Diễn yêu thích sinh hóa, hắn lắc lắc đầu, đi sang một bên: “Tôi vậy mà bị nhốt chung với người có tội danh này, quá hạ thấp phong cách của tôi rồi…”
“Đúng thế, kém cỏi nhất cũng nên là ám sát thủ tướng gì đấy được không?
“Còn là bị vu oan nữa…”
Những người khác lũ lượt thất vọng lắc đầu, vô cùng nhàm chán tản đi.
Phỉ Vô Thuật vùi mặt vào lòng bàn tay… y đã sớm nói rồi, với cái tội danh này của y mà phải vào đây, tuyệt đối sẽ không ngẩng đầu lên nổi! Tội danh quá nhẹ! Nguy hại tạo cho liên bang quá nhỏ! Y không có mặt mũi ở cái chỗ mà động một chút là độc chết mấy chục tinh cầu, động một chút là khiến kinh tế liên bang thụt lùi, động một chút là khiến chiến lược quân sự liên bang ngâm nước!
/100
|