Trọng Sinh Chi Quy Linh

Chương 48 - Chương 48

/90


48 Thánh chỉ vi phong

Cô Diệu miễn cưỡng kiềm chế tức giận trở lại phòng, Lăng Kì Ương đang ngồi ở bên giường, dùng khăn ướt lau mặt cùng tay cho cha, để trở lên một lần dược. Cô Diệu đứng ở phía sau Lăng Kì Ương, sau khi nhìn một lát, ánh mắt trầm xuống, đi qua nắm lấy cổ tay Lăng Kì Ương.

Lăng Kì Ương hơi hơi sửng sốt, lập tức phản ứng sư phụ chắc chắn là đã nhìn ra, cúi đầu không nói.

Sau khi Cô Diệu xác nhận suy đoán của mình, buông Lăng Kì Ương ra, hỏi: “Khi nào thì phát hiện?” Gương mặt không biểu cảm khiến Lăng Kì Ương cũng không biết sư phụ là đang cao hứng hay mất hứng.

“Lúc mới được một tháng.” Lăng Kì Ương nói.

“Phương thuốc an thai thì sao?” Cô Diệu hỏi. Trước đó tâm tư của hắn toàn bộ đặt trên người Lăng đa đa, mới không lập tức phát hiện chuyện Lăng Kì Ương mang thai. Vừa nãy ở sau lưng nhìn Lăng Kì Ương, phát hiện có chút khác thường, là một y giả, kinh nghiệm tích lũy hành nghề y nhiều năm khiến hắn có một loại trực giác đặc biệt, Lăng Kì Ương nếu có chút khác thường, tất nhiên không thể gạt được hắn.

“Làm theo phương thuốc sư phụ điều chế cho Khanh tử dùng.” Lăng Kì Ương nói.

Cô Diệu gật gật đầu, “Lát nữa ta sửa cho con mấy vị dược, nôn oẹ có nghiêm trọng không?”

“Trước đó có chút, ngày hôm qua vì chuyện của cha, cũng không nghiêm chỉnh ăn cơm, nên không ói. Chỉ là có chút buồn ngủ.” Lăng Kì Ương nói chi tiết. Tuy rằng y thuật của hắn đã đạt đến chân truyền của sư phụ, nhưng ở trước mặt sư phụ, hắn vĩnh viễn chỉ là đồ đệ, không phải y giả, cho nên chỉ có ngoan ngoãn nghe mà đáp lời.

“Con hôm qua không có nghỉ ngơi tốt, thai tượng có chút bất ổn. Nhưng cũng không nghiêm trọng, lát nữa ăn một chút gì đó rồi đi ngủ. Cha con đã có ta.” Cô Diệu nói.

Lăng Kì Ương gật gật đầu, “Vậy phiền sư phụ.”

Cô Diệu nhìn nhìn Lăng đa đa trên giường, nói: “Hắn nếu biết tin con có thai, hẳn là sẽ cao hứng.”

Lăng Kì Ương cười, “Con cũng không ngờ nhanh như vậy đã có hài tử. Kỳ thật con hẳn là nên cám ơn sư phụ, mấy năm qua vẫn điều dưỡng thân mình cho con.” Hắn cảm thấy chính mình sở dĩ có thể hoài thai hài tử, chắc chắn là vì dược Khanh tử sư phụ làm, cùng với mấ năm qua cẩn thận điều dưỡng.

“Chỉ cần con tốt đẹp là được.” Cô Diệu thật cũng không cần hắn tạ ơn, dù sao cũng là đồ đệ của mình, mình mà mặc kệ thì còn ai sẽ quan tâm nữa?

Lăng Kì Ương cười gật gật đầu, “Phòng bên cạnh trống, sư phụ nếu mệt mỏi có thể đến đó nghỉ ngơi. Viện bên cạnh là dược phòng của con, muốn dùng dược gì, cứ đến đó lấy. Có chuyện gì cũng cứ phân phó bọn họ đi làm.”

Cô Diệu nhìn hắn một bộ dáng chủ nhân, nghiễm nhiên là ở trong phủ quá thuận ý, cảm thấy càng yên tâm, “Được rồi, ăn cơm rồi đi ngủ đi.”

“Vâng, lát nữa con sai tiểu thị đưa thức ăn đến.”

“Ừm.” Cô Diệu lên tiếng, mở hòm thuốc của mình ra, chuẩn bị châm cứu trị nội thương cho Lăng đa đa.

Lăng Kì Ương nhìn sư phụ chọn châm, lại nhìn nhìn Lăng đa đa trên giường, yên tâm rời khỏi phòng.

Ngoài phòng, Quân Ly Xuân đang phân phó Mính Lễ nói phòng bếp thêm thức ăn, thấy hắn đi ra, liền vẫy vẫy tay, nói: “Tiền bối thích ăn cái gì? Để Mính Lễ đi làm.”

Lăng Kì Ương nghĩ nghĩ, nói: “Sư phụ không bắt bẻ về dô ăn. Nhưng ăn thật sự thanh đạm, thêm một ít thức ăn chay đậu hủ các loại, cũng có thể thanh nóng hàng hỏa.”

“Vâng, tiểu nhân lập tức đi làm.” Mính Lễ đáp, sau đó ra khỏi viện. Cho dù là thức ăn chay cũng phải làm tinh xảo ngon miệng, kia chính là sư phụ của Vương phi, tuyệt đối không thể chậm trễ.

Quân Ly Xuân nắm Tay Lăng Kì Ương, nói: “Tiền bối bắt mạch cho ngươi?”

Lăng Kì Ương gật gật đầu, “Ta không nói cho người, là sư phụ tự phát hiện.” Nghĩ đến sự mẫn tuệ của sư phụ, Lăng Kì Ương liền cảm thấy y thuật của mình nếu muốn đạt tới đẳng cấp như sư phụ, còn có một đoạn đường rất dài phải đi. Hắn là đệ tử duy nhất của sư phụ, nói sao cũng không thể khiến sư phụ thất vọng, càng không thể khiến y thuật của sư phụ thất truyền.

“Tiền bối dù sao cũng là Y thánh, danh xưng nào tất nhiên không phải tự nhiên có.” Quân Ly Xuân cười nói: “Có tiền bối chiếu cố cha, ngươi hiện giờ có thể an tâm.”

“Ừm.” Lăng Kì Ương gật gật đầu, “Sư phụ nói ta trở về ngủ.”

“Được.” Quân Ly Xuân cười dắt hắn đi ra ngoài, “Ngươi chăm sóc mình tốt, tiền bối mới có thể dành toàn bộ tâm sức chiếu cố cha.”

“Ta biết.”

Hai người nói chuyện, chậm rãi đi hướng chủ viện......

Sau khi ăn cơm xong, Lăng Kì Ương phải đi ngủ. Nhưng không biết có phải vì hôm nay đã ngủ ở Nhã Khôn cung hay không, sau hai canh giờ, Lăng Kì Ương tỉnh lại. Quân Ly Xuân cũng không ở trong phòng, chăn còn hảo hảo gấp để trên giường. Lăng Kì Ương đứng dậy khoác áo, uống chén nước. Canh giờ này Quân Ly Xuân hẳn là ở thư phòng, mấy tháng hai người đi bình loạn, triều đình cùng trong phủ cũng dồn nén không ít chuyện, Quân Ly Xuân phải xử lý thỏa đáng.

Lạc Tố lưu lại chỗ Lăng đa đa nghe Cô Diệu phân phó, Lăng Kì Ương đi ra khỏi phòng, nửa bóng người cũng không thấy. Hắn biết nếu trong viện không có ai, nhất định có ảnh vệ thủ, nơi này lại là vương phủ, cũng không có gì không an toàn.

Nghĩ nghĩ, Lăng Kì Ương quyết định đến chỗ cha xem thử, tuy rằng biết cha sẽ không lập tức khỏi, nhưng luôn chờ mong một phần.

Trong viện Lăng đa đa ở có hai tiểu thị đứng, thấy Lăng Kì Ương liền hành lễ. Lăng Kì Ương gật gật đầu, vào phòng. Trong phòng ánh nến có chút u ám, trên bàn đặt mấy bình sứ, nhưng không thấy sư phụ. Hắn nhớ rõ lúc vào viện, phòng bên cạnh cũng không có thắp nến, hiển nhiên sư phụ không ở đó.

Lấy tính cách sư phụ không có khả năng đi dạo thăm thú vương phủ. Huống hồ đã trễ thế này, người rốt cuộc đã đi đâu?

Đang có chút nghi hoặc, Lạc Tố bưng khay đi đến, sau khi thấy Lăng Kì Ương, hành lễ nói: “Vương phi sao không nghỉ ngơi?”

“Đến thăm cha rồi trở về. Sư phụ đâu?” Lăng Kì Ương hỏi.

“Y thánh đại nhân nói đến tìm đồ cho Nhạc Khanh phu nhân, lập tức trở lại. Phân phó tiểu nhân hâm nóng dược trước.” Lạc Tố chi tiết đáp.

Lăng Kì Ương bật cười, “Cái gì mà 'Y thánh đại nhân'? Gọi tiền bối là được rồi.” Xưng hô của Lạc Tố thật sự rất kỳ quái, Lăng Kì Ương cũng không biết hài tử này nghĩ sao ra được xưng vị này.

Lạc Tố lắc đầu, “Thật sự là 'đại nhân' a. Y thánh đại nhân trước khi đi đâm hai châm trên đùi cho tiểu nhân, chân tiểu nhân liền hết đau, thật là lợi hại.”

Vừa mới nãy Lạc Tố vào cửa khi, đi đường đúng là không hề cà nhắc nữa. Lăng Kì Ương cười nói: “Tùy ngươi.”

Lạc Tố cười hắc hắc, không nói gì nữa.

Lăng Kì Ương đi đến bên giường, nhìn cha ngủ an ổn, giơ tay dò xét trán một chút, đã hết sốt. Lăng Kì Ương không thể không bội phục y thuật của sư phụ, chuyện hắn phát sầu một ngày một đêm sư phụ đến chưa bao lâu, liền giải quyết.

Một lát sau, cửa phòng ngủ đẩy ra từ bên ngoài, Cô Diệu đi vào, cầm trong tay một cái hộp gấm, chỉ nhìn chất liệu hòm, cũng biết không phải bình thường.

“Sư phụ.” Lăng Kì Ương đứng lên.

“Không phải nói con đi ngủ sao?” Cô Diệu hơi hơi nhíu mày.

“Ngủ rồi, nhưng lại tỉnh.” Lăng Kì Ương mỉm cười nói: “Sư phụ đi đâu vậy?”

“Không có gì, trở về tìm nhân sâm núi tới hầm canh cho cha con.” Nói xong, Cô Diệu để hộp gấm trên bàn.

Lăng Kì Ương đi qua mở hòm ra, bên trong có một củ nhân sâm ngàn năm, vô cùng quý báu. Lăng Kì Ương nhất thời có chút không nói nổi, củ sâm này cực kỳ hiếm, bình thường chỉ dùng để giữ mệnh. Mà cha hiện tại đã bớt sốt, chỉ đợi tỉnh lại là tốt rồi, không cần dùng nhân sân núi quý báu như vậy.

Nhìn ra suy nghĩ của hắn, Cô Diệu nói: “Thứ này chỉ để đó cũng vô dụng, vừa lúc cho cha con bồi bổ thân thể. Ngày mai sai người nấu canh gà sâm, cho cha con tỉnh rồi uống.”

Nếu sư phụ muốn dùng, Lăng Kì Ương cũng không có gì phản đối, dù sao đều là vì cha, “Đa tạ sư phụ.”

Cô Diệu nhìn nhìn hắn, lại từ hòm thuốc lấy ra phương thuốc, nói: “Thuốc dưỡng thai bốc theo đơn thuốc này, thích hợp với con hơn. Trở về hảo hảo nghỉ ngơi, chờ ngày mai cha con tỉnh, ta sai người đến gọi con.”

“Được.” Lăng Kì Ương nhận lấy đơn thuốc.

Quân Ly Xuân xử lý xong công sự từ ảnh vệ biết được Lăng Kì Ương đến viện của cha, liền đến đón người. Từ khi Cô Diệu đến, không khí trong phủ liền dịu đi rất nhiều, Lăng Kì Ương cũng không cần khẩn trương như vậy nữa.

Thấy Quân Ly Xuân tiến vào, Cô Diệu nói với y: “Mang Kì Ương đi nghỉ ngơi.”

Quân Ly Xuân gật gật đầu, mắt sắc thấy được hộp gấm trên bàn, cảm thấy có chút nghi hoặc. Này hòm y vô cùng quen mắt, hình như đã thấy trước đây ở trong cung, nhưng lại không thể chắc chắn. Do dự một lát, Quân Ly Xuân vẫn không có hỏi nhiều, nghĩ hòm như vậy cũng không phải chỉ có một cái, hỏi nhiều ngược lại có vẻ đa nghi.

“Chúng ta về trước.” Quân Ly Xuân giữ chặt Tay Lăng Kì Ương, nói.

Cô Diệu gật gật đầu, có vẻ còn không định nghỉ ngơi. Quân Ly Xuân suy nghĩ một chút, phân phó Lạc Tố phủ chăn lên nhuyễn tháp đối diện giường, cho Cô Diệu mệt mỏi có thể nghỉ ngơi. An bài xong, mới đưa Lăng Kì Ương trở về viện của mình.

Đêm nay Lăng Kì Ương ngủ rất khá, tựa vào người Quân Ly Xuân một giấc mộng cũng không có, trực tiếp ngủ thẳng đến hừng đông. Rời giường ăn sáng, Mính Lễ liền vội vội vàng vàng chạy vào, có chút nói lắp: “Vương...... Vương gia, Vương phi, trong cung người tới, nói, nói...... nói là Hoàng Thượng có thưởng, chúc mừng Vương phi có thai.”

Quân Ly Xuân cùng Lăng Kì Ương liếc nhìn nhau, việc này bọn họ còn chưa nói với người trong phủ, lại bận rộn chuyện của cha, Mính Lễ không biết chân tướng có chút vô thố cũng là bình thường, dù sao có thai cũng là đại sự.

“Mời vào đi.” Quân Ly Xuân nói.

Mính Lễ gặp nhà mình chủ tử không có biểu cảm bất ngờ, còn có ý cười, lập tức phản ứng lại, quỳ xuống đất nói: “Tiểu nhân chúc mừng Vương gia, chúc mừng Vương phi!”

“Được rồi, trước mời người ta vào đi đã.” Quân Ly Xuân cười nói.

“Vâng, vâng tiểu nhân đi.” Mính Lễ đứng lên, chạy ra ngoài.

Không bao lâu, người hầu bên người Duyên Hi đế đưa một hàng đi vào, hành lễ nói: “Lân Vương gia vạn an, Lân Vương phi vạn an.”

“Đứng lên đi.” Quân Ly Xuân khiến hắn đứng dậy.

Người hầu cười nói: “Đây đều là Hoàng Thượng Hoàng hậu thưởng cho Lân Vương phi. Tiểu nhân cũng chúc mừng Lân Vương gia, Lân Vương phi.”

“Làm phiền.” Lăng Kì Ương cười nói.

“Đây đều là chuyện tiểu nhân phải làm.” Nói xong người hầu vẫy tay một cái, các tiểu hầu từ phía sau liền bưng các thứ tiến vào, có trang sức kim khí, hoạ quyển túi hương, cũng như vải vóc vân vân, từng thứ tổng lại cũng đầy nguyên cả cái bàn.

Tặng xong, người hầu lại nói: “Hoàng Thượng có chỉ, nếu Nhạc Khanh phu nhân đã tỉnh, thỉnh tiến đến tiếp chỉ.”

Lăng Kì Ương cả kinh, nói: “Cha còn chưa tỉnh lại.”

Người hầu gật gật đầu, nói: “Hoàng Thượng nói, nếu Nhạc Khanh phu nhân còn chưa tỉnh, để cho Vương phi thay tiếp chỉ.”

“Vâng.” Lăng Kì Ương quỳ tiếp chỉ, Quân Ly Xuân cũng quỳ gối bên hắn.

Người hầu tiếp nhận thánh chỉ được tiểu hầu phía sau bưng đến, mở ra đọc: “Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: chi phụ Lân Vương phi là Đường Khê Nhan Nặc, ôn cung cẩn thận, có cách dạy con, đặc biệt phong làm Nhất phẩm Cáo Mệnh Khanh quân. Khâm thử.”

Lăng Kì Ương sửng sốt, có chút bất ngờ với phong thưởng này, lập tức phục hồi tinh thần lại, khấu tạ nói: “Tạ ơn long ân Hoàng Thượng.”

Người hầu cuốn thánh chỉ lại, giao cho Lăng Kì Ương, lại nhanh chóng giúp Quân Ly Xuân nâng Lăng Kì Ương dậy, “Vương phi mang thai, không thể quỳ lâu.” Nói xong, lại từ cổ tay áo lấy ra một cuộn công văn, nói: “Đây là hộ tịch của Cáo Mệnh Khanh quân, Hoàng Thượng đã suốt đêm sai quan phủ lấy ra. Hiện giờ giao đến tay cho Vương phi, tiểu nhân cũng coi như hoàn thành thánh mệnh.”

Nắm hộ tịch của cha, trong lòng Lăng Kì Ương cảm thấy vô cùng thoải mái, “Đa tạ.”

Người hầu cười nói: “Vương phi quá khách khí. Tiểu nhân còn phải trở về phục mệnh, cáo từ trước.”

Lăng Kì Ương gật gật đầu.

Quân Ly Xuân lấy ra một túi tiền không nhẹ đưa cho người hầu, nói: “Cầm lấy uống trà.”

“Đa tạ Vương gia, tiểu nhân cáo lui.” Người hầu nhận bạc, đưa tiểu hầu rời đi. Thật ra không phải hắn tham tiền, mà vì phần thưởng phong Cáo Mệnh bọn họ chắc chắn phải nhận, thứ nhất là hưởng chút không khí vui mừng, thứ hai cũng là tôn trọng với người được phong thưởng. Dù sao đây cũng là chuyện vui, người ta cao hứng mới thưởng không phải sao?

Người hầu rời đi rồi, Lăng Kì Ương nhìn thánh chỉ, thật sự cao hứng cho cha. Nghiệp triều bởi vì có Khanh tử tồn tại, mới cho thêm một danh vị Cáo Mệnh Khanh quân cùng Cáo Mệnh Phu nhân bình tọa. Phong vị trí này, chẳng những là ngợi khen với Khanh tử, cũng là ngợi khen với hài tử này.

“Đi nào, đến chỗ cha. Chờ cha tỉnh, nói cho cha tin tốt này.” Quân Ly Xuân cười nói.

Lăng Kì Ương cười gật gật đầu, cùng Quân Ly Xuân đến hậu viện. Có đạo thánh chỉ cùng hộ tịch, cha sẽ có thể tự lập môn hộ.

/90

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status