Trọng Sinh Chi Quý Nữ Vương Phi

Chương 28 - Không Thể

/34


Editor: Tiểu Nhã

Các đại thần rời đi, Dư thị lúc này mới nhìn về nhan hoàn ban đầu thét chói tai.

“Đỗ Quyên, chính ngươi kêu Đại tiểu thư xảy ra chuyện?”

Đáy mắt Dư thị hiện lên một tia tàn nhẫn, Đỗ Quyên là đại nha hoàn của Lý di nương, Lý thị thế nhưng muốn huỷ hoại trong sạch của Nhược Thủy! Nghĩ lại Lý Tông Ngũ dựa vào một chút tài hoa cả ngày đắc ý, Dư thị liền giận sôi máu.

Dư thị tuy không nghĩ muốn nữ nhi gả cho Trấn Quốc Hầu phủ, lại càng không hi vọng nữ nhi bị huỷ hoại thanh danh, gả cho loại người như Lý Tông Ngũ.

“Hồi phu nhân…… Đúng là nô tỳ……” Đỗ Quyên run run trả lời.

“Bôi nhọ chủ tử, đánh chết.” Ánh mắt Dư thị nhìn thoáng qua Đỗ Quyên, lạnh lùng phân phó.

Đỗ Quyên xưa nay biết tính Dư thị, Chu Nhược Thủy, Chu Hàn Minh chính là bảo bối của nàng, ai chạm vào liền gặp quả báo. Lần này, một câu đều không nghe, Đỗ Quyên biết mình chết chắc rồi.

Thân mình Đỗ Quyên xụi lơ bị kéo xuống, di nương chưa rời đi nhìn đến đôi mắt Dư thị không hề nháy mắt một chút bình tĩnh xử trí Đỗ Quyên, thân mình đều run lên.

Cũng không biết có phải Dư thị cố ý, kéo Đỗ Quyên đánh chết trên đường, cố ý vòng trên đường khách viện khiến Lý di nương nhìn đến bộ dáng Đỗ Quyên, tâm như tro tàn.

“Việc hôm nay, không được tiết lộ ra bên ngoài hủy hoại thanh danh Thượng Thư phủ.” Dư thị nhàn nhạt nhìn lướt qua các di nương rồi để lại một câu, mang theo Chu Nhược Thủy trở về phòng.

“Đỗ quyên là người hầu, Hứa ma ma đem nàng bán đi, bán đi càng xa càng tốt!” Một hồi đến Triều Hà Uyển, Dư thị liền tìm thấy khé ước bán thân của Đỗ Quyên tất cả giao cho Hứa ma ma.

“Đã biết, phu nhân yên tâm, lão nô nhất định làm tốt.” Hứa ma ma từ nhỏ nhìn Chu Nhược Thủy lớn lên, trong lòng đem Chu Nhược Thủy trở thành cháu gái mà yêu thương, Đỗ Quyên này tuy bị Lý di nương sai khiến nhưng trong lòng Hứa ma ma không thể chấp nhận.

“Nương, nữ nhi không có việc gì, người đừng lo lắng…” Trong phòng còn lại Dư thị cùng Chu Nhược Thủy, Dư thị hỏi han, Chu Nhược Thủy có chút chịu không nổi

“Ngươi không biết, vừa nghe đến ngươi xảy ra chuyện, nương bị dọa ba hồn bảy vía, cũng may ngươi không có việc gì! Lý thị cùng Lữ thị là độc phụ, thế nhưng muốn dùng biện pháp này hãm hại ngươi, quả thực đáng giận!” Sát khí Dư thị ngăn không được lộ ra ngoài, nàng suy nghĩ có phải nàng quá mức nhân từ với Lý di nương, mới để ả ta nhiều lần đối phó Chu Nhược Thủy.

“Con yên tâm, Lý thị về sau sẽ không làm ra sóng gió!”

Dư thị rốt cuộc hạ quyết tâm, muốn nhổ tận gốc Lý di nương. Nàng không cho phép có bất cứ kẻ nào ở trong phủ uy hiếp hai đứa con.

Đồng thời, Lý Tông Ngũ trở về ngoại viện. Đi vào, Lý Tông Ngũ phát hiện, thân dưới khó chịu liền muốn giải quyết.

Mới vừa rồi ở núi giả, bởi vì người quá nhiều, hơn nữa Lý Tông Ngũ chột dạ sợ hãi, lúc này mới không có phát hiện, nhưng hiện tại thân thể khó chịu.

Lý Tông Ngũ nghĩ cho tới hôm nay sự việc thất bại, đều do Chu Nhược Thủy một tay tạo nên không khỏi tức giận, lại có hai nha hoàn, Lý Tông Ngũ khịt mũi coi thường nô tài há có thể xứng với hắn?

Mà Lý Tông Ngũ khó có thể tự xử liền đem gọi nha hoàn lại đây, trực tiếp xé quần áo các nàng vừa mới thay, đẩy ngã trên giường.

Đáng thương thay, hai nha hoàn mới vừa phá thân, lại bị Lý Tông Ngũ lăn lộn, hai người đều bị lăn lộn đến nỗi nước mắt chảy ra kêu khổ không thôi. Nhưng Lý Tông Ngũ, dục hỏa tiêu tán không hết, vì thế Lý Tông Ngũ quyết định, gọi hai nha hoàn hầu hạ khác vào.

Lý Tông Ngũ không ngừng vận động, thẳng đến nửa đêm mới dừng. Nha hoàn dưới thân thở phào một hơi, hữu khí vô lực nâng cánh tay, gọi một tiếng, “Lý thiếu gia.”

Nha hoàn trên người Lý Tông Ngũ lại như một bãi bùn lầy, không có đáp lại. Nha hoàn duỗi tay đẩy Lý Tông Ngũ sang một bên, lấy quần áo của mình, mặc xong rồi lúc này mới quay đầu, vừa thấy sợ tới mức hét lên lên: “A!”

“Làm sao vậy?” Ba người một bên nằm liệt vội vàng bò dậy hỏi.

“A!”

Bốn người sợ tới mức mặt tái mét. Chỉ thấy mặt Lý Tông Ngũ xanh trắng, miệng sùi bọt mép, các nàng thống khổ cả đêm nhưng vẫn cố đứng lên.

Bốn người hoảng sợ, gọi bà tử bên ngoài cùng gã sai vặt dẫn vào. Thấy tình huống trong phòng, mọi người trên mặt mang theo tia xấu hổ, nha hoàn trên giường lúc này mới phản ứng lại, lập tức kéo chăn che thân thể Lý Tông Ngũ không mặc gì.

“Mau đi mời Trần đại phu.”

Bà tử kia rốt cuộc đã trải qua chuyện, mau liền trấn định xuống dưới, chỉ vào một gã sai vặt phân phó.

Sau đó lại nghĩ, phân phó mấy người:

“Ta mời Lý phu nhân lại, các ngươi trông chừng cho tốt.”

Mọi người đều dọa gật đầu, bà tử lúc này mới cùng gã sai vặt đi mời đại phu.

Lữ thị vừa mới rời giường nghe được bà tử truyền lời, vội vàng dẫn Lý Dao liền đuổi lại đây. Lữ thị vừa thấy Lý Tông Ngũ trên giường, còn có bốn nha hoàn đứng ở một bên quần áo bất chỉnh, nào có gì không rõ?Nhi tử duy nhất, miệng sùi bọt mép sắc mặt xanh trắng, mà bốn tiện nhân còn sống tốt. Lữ thị mở miệng quát:

“Tiện nhân, các ngươi làm gì nhi tử ta? Thế nhưng câu dẫn thiếu gia, các ngươi đều chê sống lâu! Toàn bộ kéo xuống loạn côn đánh chết!”

Lữ thị lên tiếng trừ bỏ Lưu ma ma, những người khác đều bất động. Lý Dao cũng có chút tức muốn hộc máu, chỉ vào bà tử và gã sai vặt quát:

“Các ngươi không nghe thấy sao! Còn không kéo bốn tiện nhân kéo xuống đánh chết!”

Trong đó, một bà tử châm chọc nhìn thoáng qua Lữ thị cùng Lý Dao, không cung kính mở miệng:

“Lý phu nhân, Lý tiểu thư, bốn nha hoàn trừ Mai Nhuỵ, ba người còn lại là nha hoàn Thượng Thư phủ. Lý phu nhân không có khế ước bán mình, cái này sợ làm không được. Lại có, hôm nay Hiền Vương điện hạ mới bảo Lý thiếu gia nhận lấy Mai Nhuỵ cùng Đỗ Lan, ngài sai đánh chết, ngài muốn lão gia đắc tội Hiền Vương điện hạ sao?”

Đỗ bà tử nói khiến Lữ thị cùng Lý Dao rõ ràng, các nàng không có một lời có thể phản đối.

Vừa lúc này, Trần đại phu tới, Lữ thị nhân cơ hội đón Trần đại phu, hai mắt đẫm lệ cầu xin nói: “Trần đại phu, ngài mau nhìn xem Tiểu Ngũ……”

Trần đại phu hướng Lữ thị hơi khom người sau liền ngồi trước giường bắt mạch Lý Tông Ngũ. Ngưng thần khám nửa ngày mới buông, kéo chăn trên người Lý Tông Ngũ lộ ra một nửa ngực, sắc mặt ngưng trọng lấy ngân châm, châm xuống đầu, tay, ngực.

“Trần đại phu, Tiểu Ngũ thế nào?” Chờ Trần đại phu châm xong, Lữ thị khó dằn nổi hỏi.

Trần đại phu nhìn về phía Lữ thị, Lý Dao cùng với nha hoàn, bà tử, nói Lữ thị: “Lý phu nhân, hãy tránh một lát.”

“Làm phiền.” Lữ thị nghe Trần đại phu nói có chút ngưng trọng, hướng tới Trần đại phu nói một tiếng, dẫn Lý Dao, nha hoàn cùng bà tử đi ra ngoài.

Trần đại phu lúc này mới xốc cái chăn trên người Lý Tông Ngũ. Tuy Trần đại phu làm nghề y mấy chục năm, thấy nhiều chứng bệnh, trong mắt cũng không khỏi hiện lên kinh ngạc nghĩ vừa mới có bốn nha hoàn quần áo bất chỉnh, trong lòng cũng liền minh bạch.

Sắc mặt Trần đại phu bất biến cẩn thận quan sát Lý Tông Ngũ lao lực quá độ, sau đó châm mấy cây ngân châm ở bụng nhỏ, đùi cẳng chân cùng trên chân.

Ước chừng nửa canh giờ, Trần đại phu lúc này mới duỗi tay thu ngân châm viết phương thuốc, đắp lại chăn cho Lý Tông Ngũ.

Sắc mắt Lý Tông Ngũ có chút hòa hoãn, sâu kín mở hai mắt, quay đầu nhìn về phía Trần đại phu thật ra gặp qua, vì thế vô lực tiếp đón: “Trần đại phu.”

Canh giữ ở ngoài bình phong, Lữ thị nghe được thanh âm Lý Tông Ngũ và Lý Dao vội vàng đi ra. Nhìn sắc mặt Lý Tông Ngũ tốt không ít, Lý Dao có chút đỏ bừng hai mắt, hô: “Ca ca, ngươi cuối cùng tỉnh…”

Lữ thị hỏi Lý Tông Ngũ hai câu, lúc này mới quay đầu nhìn về phía Trần đại phu, hỏi: “Trần đại phu, hài tử ta tốt không?”

Sắc mặt Trần đại phu ngưng trọng nhìn thoáng qua hạ nhân, đem phương thuốc trong tay cho gã sai vặt cạnh Lý Tông Ngũ, nói: “Dựa theo phương thuốc mau chóng nấu thuốc cho Lý thiếu gia dùng.”

“Các ngươi lui xuống đi.” Lữ thị nhìn ra Trần đại phu có nỗi niềm khó nói, trong lòng chấn động phất tay hạ nhân.

Gã sai vặt tiếp cầm phương thuốc, cùng nha hoàn, bà tử lập tức lui ra ngoài.

Trong phòng chỉ còn có Lữ thị cùng Lý Dao, Lữ thị mới mở miệng nói: “Trần đại phu, cứ nói thẳng, con ta rốt cuộc như thế nào?”

Trần đại phu nhìn Lữ thị, lại nhìn thoáng qua Lý Tông Ngũ, châm chước một phen lúc này mới nói: “Lý phu nhân, Lý thiếu gia đêm qua làm quá mức, bị thương nam căn cần tu dưỡng.”

Lữ thị vừa nghe Trần đại phu nói thiếu chút nữa ngất xỉu, cuống quít hỏi: “Trần đại phu, nghiêm trọng không? Có biện pháp điều trị không?

Lý Tông Ngũ như bị lửa đốt phỏng, nghe nam căn bị thương, đây là chuyện cả đời. Vẻ mặt hoảng sợ nhìn về phía Trần đại phu, hỏi: “Trần đại phu, cần điều trị bao lâu?”

Trần đại phu thở dài, trầm mặc không nói. Đây là tương lai vô dụng sao?

Lý Tông Ngũ sợ tới mức run rẩy giãy giụa bò lên, Lý Dao không màng vẻ mặt trắng bệch đỡ, hô: “Trần đại phu, ta có thể chữa khỏi đúng hay không………”

Sắc mặt Lữ thị tái nhợt, giọng nói tanh ngọt, chịu không nổi kích thích, một chút liền té xỉu: Nương……”

Lý Dao vội duỗi tay đỡ Lữ thị, đỡ nàng ngồi xuống một bên giường nệm. Trần đại phu lại châm cứu, ấn huyệt, Lữ thị lúc này mới tỉnh lại.

Lữ thị phun ra một ngụm máu mở to mắt, lệ rơi đầy mặt hô: “Ta số khổ a.”

“Nương, nương,”

Lý Tông Ngũ tuyệt vọng mà nắm đầu tóc, không chịu hết hy vọng: “Nương, người nhất định phải cứu nhi tử a.”

/34

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status