Nhà Tiết Qúy một mảng bi thương, ai có ngờ người buổi sáng vừa vui vẻ ra khỏi cửa, đến chiều tối khi về nhà lại trở thành một thi thể lạnh băng cơ chứ?
Tiết Qúy chịu đả kích liền ngã ngồi trên ghế, hỏa giận công tâm. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Gia đinh từ bên ngoài trở về bị Tiết Qúy nhìn chằm chằm liền nơm nớp sợ, nói. “Hôm nay thiếu gia cùng Trương thiếu gia đến tửu lâu dùng vãn thiện, sau đó lại đến Di Hồng Viện uống hoa tửu. Sau đó thiếu gia cùng Trương thiếu gia cưỡi ngựa trở về, trên đường đi, không biết vì sao thiếu gia bỗng nhiên ngã ngựa, đầu chấm xuống đất. Đợi tiểu nhân cùng Trương thiếu gia chạy đến xem xét thì thiếu gia đã đoạn khí. Ngài….xin ngài bớt giận.”
“Như thế nào có thể! Như thế nào có thể! Khả năng cưỡi ngựa của Chí Kì luôn luôn tốt…Dù có uống chút rượu cũng sẽ không đến nỗi thế chứ…” Tiết Qúy nghĩ nhất định có kẻ hại con lão. “Tra…Mau đi tra xem là ai cho ta…”
Mẫu thân Tiết Chí Kì là Triệu thị sau khi nhận được tin dữ quả thực không dám tin. “Con của ta….Con của ta….Sao lại bỏ nương mà đi như vậy?”
“Ô ô….Lão gia, ông nhất định phải làm chủ cho Chí Kì, rõ ràng là một đứa nhỏ ngoan, đều là do Trương tiểu tử chết tiệt kia hại…” Tiết Chí Kì là đứa con trai duy nhất của bà, mất đi con, Triệu thị gần như phát điên. “Ô ô, tại sao Trương tiểu tử không bị gì….mà con của tôi lại chết thê thảm đến vậy cơ chứ…”
“Yên tâm, tôi đã cho người đi điều tra, nhất định sẽ cho Chí Kì một cái công đạo.” Tiết Qúy trong lòng cũng hoài nghi Trương Ưng Tường có khả năng hại con mình, nhưng Trương Kế Hạc – phụ thân Trương Ưng Tường – lại là tâm phúc của lão, đi theo lão gần mấy chục năm, bản thân lão cũng đối xử với Trương Kế Hạc không tồi, không thể nào là Trương gia làm…
“Ô ô….Lão gia, ông nhất định phải tra thật tốt, nếu đúng là Trương tiểu tử…liền bắt nó đền mạng…đền mạng….” Triệu thị hung ác nói, con trai bà đã mất, con người khác cũng đừng hòng được sống khá giả, tốt nhất đều phải cùng con bà chôn cùng!
Bên trong thư phòng của Trương gia hiện tại chỉ có Trương gia phụ tử ngồi với nhau, không khí trong phòng ngưng trọng. “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Con mau kể lại hết cho ta nghe.”
Trương Ưng Tường vẻ mặt vẫn chưa hết kinh sợ, nói. “Phụ thân, con thực sự không biết tại sao? Con vẫn như thường cùng Chí Kì đến tửu lâu dùng bữa, sau lại đến Di Hồng Lâu uống hoa tửu, còn gọi thêm hai cái hồng bài đến mua vui. Chờ đến khi trở về thì trời đã tối, chúng con liền cưỡi ngựa trở về. Đi được nửa đường thì Chí Kì bỗng nhiên ngã ngựa, lúc đó con ngựa hắn cưỡi cũng không bị gì, hẳn là do Chí Kì uống hơi nhiều rượu…”
“Là do say rượu? Tửu lượng của Chí Kì bình thường như thế nào?” Trương Kế Hạc hỏi nhi tử.
Trương Ưng Tường cũng hiểu được chuyện này có chút kì quái. “Theo con thấy thì tửu lượng của Chí Kì đáng lẽ không kém đến thế, nhưng hắn rõ ràng tự mình ngã ngựa, lúc đó lại là buổi tối, trên đường trừ bỏ bọn con ra thì cũng không còn ai khác nữa…”
Trương Kế Hạc tiếp tục hỏi. “Vậy hôm nay các con có phát sinh chuyện gì đặc biệt hay không? Tựa như cùng người khác tranh chấp, kết thù kết oán chẳng hạn?”
Trương Ưng Tường hồi tưởng. “Không có, với lại trong kinh thành này, ai dám chọc đến Tiết gia cơ chứ?”
Trương Kế Hạc. “Con nghĩ kĩ lại thử xem? Thực sự không có? Không xung đột với ai hết?”
“Không có a….Hôm nay chỉ có con ở với Chí Kì…” Trương Ưng Tường cào cào đầu cố gắng nhớ lại. “Ân….xung đột với người khác…Đúng rồi! Hôm nay khi dùng bữa ở tửu lâu, bọn con nhìn xuống phố thấy một tiểu thị có gương mặt rất dễ nhìn, Chí Kì hứng trí mở miệng cười đùa một phen, sau đó bị chủ nhân của tiểu thị đó trừng mắt nhìn. Chẳng lẽ là bọn họ…?”
“Nga…con có nhận ra người đó là ai hay không?” Trương Kế Hạc hỏi.
“Con chưa gặp người nọ bao giờ. Tuổi thì cũng khoảng con, bộ dạng lại lãnh khốc. Bất quá xem cách ăn mặc của họ cũng không phải người có địa vị. Con khi đó còn đáp ứng Chí Kì sẽ đem vị tiểu thị kia đến cho hắn đùa, còn chưa kịp cho người đi thăm dò, Chí Kì liền té ngựa. Con nghĩ việc này cũng không liên quan với nhau mấy…” Trương Ưng Tường nói.
“Việc này con đã nói với Tiết gia bên kia chưa?” Trương Kế Hạc nhíu mày, trực giác của lão nói, việc này rất kì lạ.
“Không có, việc này con thực sự không nghĩ có liên quan…Nếu phụ thân không hỏi, con còn chẳng nhớ đến nữa là…” Trương Ưng Tường trả lời.
“Tốt lắm, chuyện này khi trước con không nói, về sau Tiết gia có hỏi con cũng đừng trả lời, cố gắng đừng gây chuyện là được.”
“Vâng.”
Đợi nhi tử rời khỏi, Trương Kế Hạc cảm thấy chuyện này càng lúc càng bất thường. Người còn trẻ bộ dáng lãnh khốc, gương mặt thư sinh, mang theo một tiểu thị bên người…đây rốt cuộc là ai? Trương Ưng Tường vẫn còn nhỏ, người quen biết cũng không nhiều, quý nhân trong kinh thành nó vẫn chưa thấy hết. Bất quá Tiết gia, người bình thường thực sự không ai dám chọc đến…
Trương Kế Hạc ở trong thư phòng đi tới đi lui, cái chết của Chí Kì đối với Trương gia bọn họ có ảnh hưởng rất lớn. Khi Chí Kì chết thì chỉ có nhi tử lão ở bên, người đầu tiên Tiết gia nghi ngờ nhất định sẽ là Trương gia. Nhi tử nhà lão không biết tính tình người Tiết gia, bản thân lão đã đi theo Tiết Qúy mười mấy năm, sao có thể không rõ tính tình đám người đó cơ chứ, chỉ sợ bọn họ thế nào cũng sẽ giận chó đánh mèo Trương gia mà thôi….
Ai~…lão đây tâm phúc của Tiết Qúy chỉ sợ không giữ được nữa rồi…
Trương Kế Hạc mơ mơ màng màng tỉnh lại. Di! Lão đáng lẽ đang ở trong thư phòng nghĩ đối sách, sao giờ lại ngủ rồi?
Nhưng, đây là chỗ nào? Trương Kế Hạc dụi dụi mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên một cái ghế dựa. Căn phòng lão nằm được trang trí vừa lịch sự lại tao nhã, còn có mùi đàn hương thoang thoảng khắp phòng.
Trương Kế Hạc đi ra gian phía ngoài thì chỉ thấy một người mặc quần áo kiểu thư sinh, niên kỉ cũng không lớn đang ngồi uống trà, khí độ cùng động tác của hắn hành vân lưu thủy không khỏi khiến người khác mê mẩn. Nếu như không mắc phải tình cảnh hiện tại, Trương Kế Hạc nhất định lên tiếng khen ngợi một phen.
“Trương đại nhân cuối cùng cũng tỉnh…” Nam tử trẻ tuổi liếc nhìn Trương Kế Hạc, động tác nhấp trà vẫn không nhanh không chậm.
“Ngươi là ai? Ta sao lại ở chỗ này?” Trương Kế Hạc cảnh giác hỏi.
“Bỉ nhân tên gọi Trịnh Gia, mạo muội thỉnh Trương đại nhân đến đây, kính xin Trương đại nhân thứ tội.” Trịnh Gia đem một ly trà đến trước mặt Trương Kế Hạc. “Trương đại nhân, thỉnh.” Nói rồi lại tự rót cho bản thân một ly.
Cái tên Trịnh Gia này làm Trương Kế Hạc có chút quen tai, từ từ…chẳng lẽ đây lại là Trịnh Gia, đệ nhất mưu sĩ của Thái tử điện hạ, tiểu Gia Cát, danh xưng Trịnh Gia tam thiếu.
Trương Kế Hạc uống một ngụm trà, che dấu sự kinh hoảng trong lòng. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời nói của nhi tử, nam tử lãnh khốc bên người còn mang theo một tiểu thị gương mặt xinh đẹp,…Đ-Đừng nói người đó chính là Thái tử điện hạ đi a…
Trương Kế Hạc cũng từng nghe qua Thái tử điện hạ vô cùng sủng ái một tiểu thị. Nếu đó chính là Thái tử điện hạ…vậy thì mọi chuyện liền rõ ràng. Lấy địa vị của Thái tử điện hạ tất nhiên không sợ Tiết gia, cũng chỉ có Thái tử điện hạ mới có thể thần không biết quỷ không hay giết chết Tiết Chí Kì…
“Trịnh mỗ hôm nay đến là để giúp Tiết đại nhân, bên kia Tiết phu nhân còn đang muốn con ngài đền mạng cho bà ấy kia kìa…” Trịnh Gia thật sự bội phục Thái tử điện hạ cư nhiên có thể nghĩ ra diệu kế giết chết Tiết Chí Kì để chia rẽ tâm phúc của Tiết Qúy và chính lão. Đương nhiên td sẽ không biết, bởi vì Tiết Chí Kì dám mở miệng mơ ước đến bảo bối của Thái tử điện hạ mới dẫn đến họa sát thân…
Trịnh Gia thấy Trương Kế Hạc im lặng trầm mặt liền nói tiếp. “Trong cuộc đời Trịnh mỗ bội phục nhất là những người trung thành….nhưng còn phải xem đối tượng trung thành là ai cái đã…trải qua chuyện của Tiết Chí Kì, Tiết Qúy còn có thể coi ngài là tâm phúc của lão hay không? Bản thân không được lão tín nhiệm mà lại còn biết khá nhiều bí mật, Trương đại nhân hẳn biết rõ kết cuộc của mình sẽ ra sao rồi chứ…”
Trương Kế Hạc đem ly trà uống một hơi cạn sạch. Lão là một người thông minh, nhiều năm như vậy đi theo Tiết Qúy, từ trong rất nhiều người bộc lộ ra tài năng để trở thành tâm phúc của Tiết Qúy, thể hiện cho thấy lão có chỗ hơn người. Những gì Trịnh Gia nói lão đều hiểu được, chỉ sợ địa vị của Trương gia lúc này hẳn đã hạ xuống tận đáy, mà bản thân lão cũng khó giữ được mạng…
Nhưng bảo lão phản bội Tiết Qúy, phản bội Tiết gia….hậu quả của chuyện đó Trương gia của lão cũng không thể kham nổi…
“Trịnh mỗ biết sự băn khoăn của Trương đại nhân, nhưng Tiết gia hiện tại cũng đang trên đà xuống dốc, Thái tử điện hạ dù sớm hay muộn cũng sẽ xuống tay mà thôi…” Trịnh Gia ý vị thâm trường nói. “Trương đại nhân ngài cứ hảo hảo mà nghĩ kĩ đi, tôi tin tưởng ngài chắc chắn sẽ có một câu trả lời thuyết phục cho Thái tử điện hạ.”
Trương Kế Hạc còn muốn nói điều gì đó thì trước mắt lão trở nên tối sầm, cứ thế liền ngất đi. Chờ lão tỉnh lại thì đã thấy bản thân nằm trong thư phòng của mình, cuộc nói chuyện khi nãy tựa như một giấc mộng vậy.
Đảo mắt cái đã đến tiết Lạp Bát* ngày mồng tám tháng chạp, tiết Lạp Bát tất nhiên không thể thiếu cháo Lạp Bát*. Mấy ngày nay Hiên Viên Hãn Thừa phải chủ trì mọi việc chuẩn bị cho việc tổ chức tiết Lạp Bát, liền đem việc tặng cháo giao lại cho Lâm Gia Bảo cùng Khâu ma ma. Lâm Gia Bảo rất vui khi nhận được nhiệm vụ này, còn thực sự cố gắng cùng Khâu ma ma thảo luận về những nơi nào cần tặng trong cung, thêm cả những thuộc hạ của Thái tử điện hạ cùng những đại thần trong triều.
Lâm Gia Bảo tự mình kiểm tra các nguyên liệu để nấu cháo Lạp Bát. Cháo ở trong cung quả nhiên cầu kỳ, khi trước ở nhà y, nấu được nồi cháo đủ 8 món là tốt lắm rồi. Ở trong cung nhưng lại khác, cháo nấu bằng gạo trắng lại bỏ thêm táo đỏ, hạt sen, hạch đào, hạt dẻ, hạt thông, long nhãn, bạch quả, đậu đỏ, đậu phộng…Tổng cộng gần hai mươi nguyên liệu để nấu.
Sáng sớm ngày Lạp Bát liền cho người nấu một nồi cháo thật lớn, đợi cháo chín, Lâm Gia Bảo mới đem cháo ra bắt đầu chủ trì nghi thức kính thần. Đã được Khâu ma ma chỉ dạy qua, Lâm Gia Bảo thuận lợi hoàn thành nghi thức. Tiếp theo chính là đem cháo Lạp Bát tặng các cung. Đầu tiên là cung của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, rồi mới đến cung của các hoàng tử và phi tần. Tiếp theo là những người trong Đông cung Thái tử, cuối cùng mới đến những thuộc hạ của Thái tử cùng một số triều thần. Tất cả phải hoàn thành trước giữa trưa.
Đợi Lâm Gia Bảo làm xong hết mọi việc, Hiên Viên Hãn Thừa cũng vừa hạ triều xong, trở về Bình Nhạc Uyển. “Quai bảo thực giỏi! Vất vả cho ngươi rồi…”
“Không vất vả, ta chỉ đứng phân phó, mọi việc đều là do Khâu ma ma giúp ta. Gia yến buổi tối còn phải làm phiền Khâu ma ma, việc của ta chỉ cần chọn các món ăn mà thôi…” Lâm Gia Bảo khiêm tốn nói.
“Lâm chủ tử khen trật rồi, đây đều là những gì lão nô cần làm.” Khâu ma ma hướng Hiên Viên Hãn Thừa hành lễ rồi tự động lui xuống.
Hiên Viên Hãn Thừa liền nhanh chóng ôm lấy Lâm Gia Bảo mà hôn lên môi y. “Quai bảo không cần lo lắng, ngươi chỉ cần học cách làm chủ những việc này, còn những thứ khác thì để Khâu ma ma cùng những người hầu làm là được…”
“Vâng. Này là do ngươi giao cho ta, ta chỉ muốn hoàn thành nó sao cho thật tốt…” Lâm Gia Bảo có chút làm nũng nói.
Hiên Viên Hãn Thừa quả thực yêu chết bộ dáng làm nũng này của bảo bối. “Chỉ cần ngươi vui là được, bảo bối của ta làm việc đều rất tốt…”
“Được rồi, giờ chúng ta đi dùng ngọ thiện, còn phải ngủ trưa nữa…” Hiên Viên Hãn Thừa ôm lấy Lâm Gia Bảo, nói. “Tối Lạp Bát ta sẽ cho ngươi gặp một số người. Ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, hiểu chứ?”
“Ân.” Lâm Gia Bảo ngoan ngoãn dựa vào người Hiên Viên Hãn Thừa, cùng hắn đi dùng ngọ thiện.
Tống thị sau khi nhận cháo Lạp Bát liền lên tiếng cảm tạ. Nhưng sau khi biết cháo này là từ Bình Nhạc Uyển đưa tới thì trong lòng đầy ngũ vị. Nghe xong tiểu thái giám đưa cháo nói tối nay Trường Nhạc điện còn tổ chức gia yến, Tống thị sai đại cung nữ của mình ban cho tiểu thái giám một chút đồ. “Ta đã biết, ngươi đi được rồi.”
Xem ra Thái tử điện hạ đối với Lâm tiểu thị không giống những người khác. Bản thân Tống thị nghĩ, nàng dù sao cũng lớn hơn Thái tử đến hai tuổi, sao có thể như thời thanh xuân mà cùng người khác tranh tình cảm cơ chứ….ai~…
Du thị sau khi biết cháo Lạp Bát là từ Bình Nhạc Uyển đưa tới thì nổi giận đùng đùng. Xem ra tên song nhân này cũng không phải người ngu ngốc, cư nhiên có thể làm Thái tử điện hạ giao việc chủ trì tiết Lạp Bát cho y…Phải biết rằng, công việc này chỉ có Thái tử phi mới có thể làm!
Du thị nghe tin buổi tối còn có gia yến liền bảo cung nữ trang điểm cho bản thân thật đẹp, trong lòng thầm nghĩ tối nay nhất định phải hạ bệ tên Lâm tiểu thị kia!
Buổi tối tiết Lạp Bát, khi Hiên Viên Hãn Thừa đưa Lâm Gia Bảo đến Trường Nhạc điện thì Du thị cùng Tống thị đều đã mang nữ nhi của mình đến đó chờ sẵn.
Các nàng thấy Thái tử điện hạ thì đều tiến lên hành lễ vấn an. “Thái tử điện hạ…”
“Miễn lễ.” Hiên Viên Hãn Thừa mang theo Lâm Gia Bảo tiến lên ngồi trên chủ vị. “Hôm nay là gia yến ở Đông cung, không cần chú ý mấy lễ tiết rườm rà kia.”
Nói rồi Hiên Viên Hãn Thừa liền giới thiệu cho Lâm Gia Bảo Tống thị cùng đại nữ nhi Khang nhi và Du thị cùng nhị nữ nhi An Nhi.
Khang Nhi không giống như khi trước sinh động cùng nhanh nhẹn, nàng chỉ khiếp đảm nhìn Lâm Gia Bảo, trong lòng sợ hãi không thôi.
Hiên Viên Hãn Thừa sau khi hỏi Tống thị cùng Du thị tình trạng sức khỏe của hai nữ nhi xong thì tuyên bố khai yến.
Các cung nữ bưng những mâm đồ ăn tinh xảo nối đuôi nhau đi vào. Ở bên dưới bàn, Hiên Viên Hãn Thừa cầm lấy tay Lâm Gia Bảo, cố gắng trấn an sự khẩn trương của bảo bối nhà mình.
Lâm Gia Bảo cảm nhận được sự an ủi của Hiên Viên Hãn Thừa, tâm liền chầm chậm trấn tĩnh lại. Lâm Gia Bảo mấy ngày nay cũng đã học qua các lễ nghi dùng cơm, động tác dùng cơm liền trở nên tao nhã hơn trước.
Những món ăn hôm nay đều do Lâm Gia Bảo chọn, đương nhiên đều là mấy món mà bản thân cùng Hiên Viên Hãn Thừa thích. Lâm Gia Bảo không kiêng ăn, khẩu vị cũng rất tốt. Hiên Viên Hãn Thừa thấy bộ dáng bảo bối ăn, cũng vui vẻ ăn nhiều thêm chút đồ…
Du thị nhìn Lâm Gia Bảo mà trong lòng thầm khinh bỉ, nàng vẫn chưa thấy ai có thể diện như vậy, động động đũa gắp mấy miếng rồi lại thôi.
Hôm nay có món cá hấp vô cùng ngon, Lâm Gia Bảo ăn được rất vui vẻ. Hiên Viên Hãn Thừa thấy vậy liền bảo Thư Nhã đứng một bên giúp Lâm Gia Bảo chia thức ăn, Thư Nhã hiểu ý đi đến chọn cho Lâm chủ tử một khối thịt cá, cẩn thận lấy hết xương ra rồi mới đặt vào chén của y.
Thịt cá nhẵn nhụi thơm hương, Lâm Gia Bảo gắp lên vừa ăn vừa tinh tế thưởng thức.
Du thị thấy bộ dáng của Lâm Gia Bảo, che miệng cười. “Ha hả, Lâm chủ tử nhìn qua chỉ sợ là trước kia chưa ăn cá bao giờ đâu nhỉ?”
“Đúng vậy…” Lâm Gia Bảo gật đầu. Từ Châu vốn gần núi, cá vì vậy cũng trở nên rất quý. Mỗi bữa ăn của Lâm gia đều chỉ có thịt gà, thịt vịt hoặc thịt heo. Lâu thật lâu mới có thể ăn một chút cá tôm cua này nọ. Chỉ khi tiến cung, sau khi trở thành tiểu thị của Thái tử điện hạ, y mới có thể thưởng thức những món ăn mĩ vị này.
Du thị nghe Lâm Gia Bảo nói xong thì cười ha hả không ngừng, miệng còn định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt lạnh băng của Hiên Viên Hãn Thừa làm cho ngưng bật.
Tống thị từ đầu đến cuối tựa như người vô hình, nhìn thấy Thái tử điện hạ cùng Lâm tiểu thị bên nhau nàng cũng không giống như Du thị không biết trời cao đất dày mà lớn tiếng khiêu khích.
Sau khi dùng bữa xong, Du thị lại tận hết sức ra vẻ quyến rũ Thái tử. “Thái tử điện hạ ~ ngài lâu như vậy chưa đến chỗ thiếp….Cần Cần rất nhớ Thái tử điện hạ…”
Hiên Viên Hãn Thừa vẫn thờ ơ với Du thị. “Hôm nay coi như xong hết rồi…tan đi…”
Hiên Viên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo trở về Bình Nhạc Uyển, cả hai rửa mặt xong liền lên giường nằm với nhau. “Tốt lắm, người muốn gặp cũng đã gặp rồi. Quai bảo hôm nay chắc rất mệt đi…” Hiên Viên Hãn Thừa ôm bảo bối vào ngực.
“Ta không sao…” Lâm Gia Bảo nhẹ giọng nói. “Ta về sau có thể không cần nhìn thấy các nàng nữa được không?” Đối với cái người Du thị kia y rất không thích, nhất là ánh mắt mà nàng ta nhìn Hiên Viên Hãn Thừa.
“Đương nhiên rồi, quai bảo của ta. Về sau ngươi không cần gặp các nàng.” Hiên Viên Hãn Thừa biết để bảo bối đối mặt với hai người kia sẽ làm y khó xử.
“Ta có phải hay không rất hư, cư nhiên không muốn tướng công đi gặp các nàng…” Lâm Gia Bảo rầu rĩ nói.
“Quai bảo của ta, ta thích ngươi hư như vậy…” Hiên Viên Hãn Thừa vui vẻ hôn lên môi bảo bối nhà mình, quai bảo cuối cùng cũng biết ghen…
Tiết Qúy chịu đả kích liền ngã ngồi trên ghế, hỏa giận công tâm. “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Gia đinh từ bên ngoài trở về bị Tiết Qúy nhìn chằm chằm liền nơm nớp sợ, nói. “Hôm nay thiếu gia cùng Trương thiếu gia đến tửu lâu dùng vãn thiện, sau đó lại đến Di Hồng Viện uống hoa tửu. Sau đó thiếu gia cùng Trương thiếu gia cưỡi ngựa trở về, trên đường đi, không biết vì sao thiếu gia bỗng nhiên ngã ngựa, đầu chấm xuống đất. Đợi tiểu nhân cùng Trương thiếu gia chạy đến xem xét thì thiếu gia đã đoạn khí. Ngài….xin ngài bớt giận.”
“Như thế nào có thể! Như thế nào có thể! Khả năng cưỡi ngựa của Chí Kì luôn luôn tốt…Dù có uống chút rượu cũng sẽ không đến nỗi thế chứ…” Tiết Qúy nghĩ nhất định có kẻ hại con lão. “Tra…Mau đi tra xem là ai cho ta…”
Mẫu thân Tiết Chí Kì là Triệu thị sau khi nhận được tin dữ quả thực không dám tin. “Con của ta….Con của ta….Sao lại bỏ nương mà đi như vậy?”
“Ô ô….Lão gia, ông nhất định phải làm chủ cho Chí Kì, rõ ràng là một đứa nhỏ ngoan, đều là do Trương tiểu tử chết tiệt kia hại…” Tiết Chí Kì là đứa con trai duy nhất của bà, mất đi con, Triệu thị gần như phát điên. “Ô ô, tại sao Trương tiểu tử không bị gì….mà con của tôi lại chết thê thảm đến vậy cơ chứ…”
“Yên tâm, tôi đã cho người đi điều tra, nhất định sẽ cho Chí Kì một cái công đạo.” Tiết Qúy trong lòng cũng hoài nghi Trương Ưng Tường có khả năng hại con mình, nhưng Trương Kế Hạc – phụ thân Trương Ưng Tường – lại là tâm phúc của lão, đi theo lão gần mấy chục năm, bản thân lão cũng đối xử với Trương Kế Hạc không tồi, không thể nào là Trương gia làm…
“Ô ô….Lão gia, ông nhất định phải tra thật tốt, nếu đúng là Trương tiểu tử…liền bắt nó đền mạng…đền mạng….” Triệu thị hung ác nói, con trai bà đã mất, con người khác cũng đừng hòng được sống khá giả, tốt nhất đều phải cùng con bà chôn cùng!
Bên trong thư phòng của Trương gia hiện tại chỉ có Trương gia phụ tử ngồi với nhau, không khí trong phòng ngưng trọng. “Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Con mau kể lại hết cho ta nghe.”
Trương Ưng Tường vẻ mặt vẫn chưa hết kinh sợ, nói. “Phụ thân, con thực sự không biết tại sao? Con vẫn như thường cùng Chí Kì đến tửu lâu dùng bữa, sau lại đến Di Hồng Lâu uống hoa tửu, còn gọi thêm hai cái hồng bài đến mua vui. Chờ đến khi trở về thì trời đã tối, chúng con liền cưỡi ngựa trở về. Đi được nửa đường thì Chí Kì bỗng nhiên ngã ngựa, lúc đó con ngựa hắn cưỡi cũng không bị gì, hẳn là do Chí Kì uống hơi nhiều rượu…”
“Là do say rượu? Tửu lượng của Chí Kì bình thường như thế nào?” Trương Kế Hạc hỏi nhi tử.
Trương Ưng Tường cũng hiểu được chuyện này có chút kì quái. “Theo con thấy thì tửu lượng của Chí Kì đáng lẽ không kém đến thế, nhưng hắn rõ ràng tự mình ngã ngựa, lúc đó lại là buổi tối, trên đường trừ bỏ bọn con ra thì cũng không còn ai khác nữa…”
Trương Kế Hạc tiếp tục hỏi. “Vậy hôm nay các con có phát sinh chuyện gì đặc biệt hay không? Tựa như cùng người khác tranh chấp, kết thù kết oán chẳng hạn?”
Trương Ưng Tường hồi tưởng. “Không có, với lại trong kinh thành này, ai dám chọc đến Tiết gia cơ chứ?”
Trương Kế Hạc. “Con nghĩ kĩ lại thử xem? Thực sự không có? Không xung đột với ai hết?”
“Không có a….Hôm nay chỉ có con ở với Chí Kì…” Trương Ưng Tường cào cào đầu cố gắng nhớ lại. “Ân….xung đột với người khác…Đúng rồi! Hôm nay khi dùng bữa ở tửu lâu, bọn con nhìn xuống phố thấy một tiểu thị có gương mặt rất dễ nhìn, Chí Kì hứng trí mở miệng cười đùa một phen, sau đó bị chủ nhân của tiểu thị đó trừng mắt nhìn. Chẳng lẽ là bọn họ…?”
“Nga…con có nhận ra người đó là ai hay không?” Trương Kế Hạc hỏi.
“Con chưa gặp người nọ bao giờ. Tuổi thì cũng khoảng con, bộ dạng lại lãnh khốc. Bất quá xem cách ăn mặc của họ cũng không phải người có địa vị. Con khi đó còn đáp ứng Chí Kì sẽ đem vị tiểu thị kia đến cho hắn đùa, còn chưa kịp cho người đi thăm dò, Chí Kì liền té ngựa. Con nghĩ việc này cũng không liên quan với nhau mấy…” Trương Ưng Tường nói.
“Việc này con đã nói với Tiết gia bên kia chưa?” Trương Kế Hạc nhíu mày, trực giác của lão nói, việc này rất kì lạ.
“Không có, việc này con thực sự không nghĩ có liên quan…Nếu phụ thân không hỏi, con còn chẳng nhớ đến nữa là…” Trương Ưng Tường trả lời.
“Tốt lắm, chuyện này khi trước con không nói, về sau Tiết gia có hỏi con cũng đừng trả lời, cố gắng đừng gây chuyện là được.”
“Vâng.”
Đợi nhi tử rời khỏi, Trương Kế Hạc cảm thấy chuyện này càng lúc càng bất thường. Người còn trẻ bộ dáng lãnh khốc, gương mặt thư sinh, mang theo một tiểu thị bên người…đây rốt cuộc là ai? Trương Ưng Tường vẫn còn nhỏ, người quen biết cũng không nhiều, quý nhân trong kinh thành nó vẫn chưa thấy hết. Bất quá Tiết gia, người bình thường thực sự không ai dám chọc đến…
Trương Kế Hạc ở trong thư phòng đi tới đi lui, cái chết của Chí Kì đối với Trương gia bọn họ có ảnh hưởng rất lớn. Khi Chí Kì chết thì chỉ có nhi tử lão ở bên, người đầu tiên Tiết gia nghi ngờ nhất định sẽ là Trương gia. Nhi tử nhà lão không biết tính tình người Tiết gia, bản thân lão đã đi theo Tiết Qúy mười mấy năm, sao có thể không rõ tính tình đám người đó cơ chứ, chỉ sợ bọn họ thế nào cũng sẽ giận chó đánh mèo Trương gia mà thôi….
Ai~…lão đây tâm phúc của Tiết Qúy chỉ sợ không giữ được nữa rồi…
Trương Kế Hạc mơ mơ màng màng tỉnh lại. Di! Lão đáng lẽ đang ở trong thư phòng nghĩ đối sách, sao giờ lại ngủ rồi?
Nhưng, đây là chỗ nào? Trương Kế Hạc dụi dụi mắt, phát hiện bản thân đang nằm trên một cái ghế dựa. Căn phòng lão nằm được trang trí vừa lịch sự lại tao nhã, còn có mùi đàn hương thoang thoảng khắp phòng.
Trương Kế Hạc đi ra gian phía ngoài thì chỉ thấy một người mặc quần áo kiểu thư sinh, niên kỉ cũng không lớn đang ngồi uống trà, khí độ cùng động tác của hắn hành vân lưu thủy không khỏi khiến người khác mê mẩn. Nếu như không mắc phải tình cảnh hiện tại, Trương Kế Hạc nhất định lên tiếng khen ngợi một phen.
“Trương đại nhân cuối cùng cũng tỉnh…” Nam tử trẻ tuổi liếc nhìn Trương Kế Hạc, động tác nhấp trà vẫn không nhanh không chậm.
“Ngươi là ai? Ta sao lại ở chỗ này?” Trương Kế Hạc cảnh giác hỏi.
“Bỉ nhân tên gọi Trịnh Gia, mạo muội thỉnh Trương đại nhân đến đây, kính xin Trương đại nhân thứ tội.” Trịnh Gia đem một ly trà đến trước mặt Trương Kế Hạc. “Trương đại nhân, thỉnh.” Nói rồi lại tự rót cho bản thân một ly.
Cái tên Trịnh Gia này làm Trương Kế Hạc có chút quen tai, từ từ…chẳng lẽ đây lại là Trịnh Gia, đệ nhất mưu sĩ của Thái tử điện hạ, tiểu Gia Cát, danh xưng Trịnh Gia tam thiếu.
Trương Kế Hạc uống một ngụm trà, che dấu sự kinh hoảng trong lòng. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại lời nói của nhi tử, nam tử lãnh khốc bên người còn mang theo một tiểu thị gương mặt xinh đẹp,…Đ-Đừng nói người đó chính là Thái tử điện hạ đi a…
Trương Kế Hạc cũng từng nghe qua Thái tử điện hạ vô cùng sủng ái một tiểu thị. Nếu đó chính là Thái tử điện hạ…vậy thì mọi chuyện liền rõ ràng. Lấy địa vị của Thái tử điện hạ tất nhiên không sợ Tiết gia, cũng chỉ có Thái tử điện hạ mới có thể thần không biết quỷ không hay giết chết Tiết Chí Kì…
“Trịnh mỗ hôm nay đến là để giúp Tiết đại nhân, bên kia Tiết phu nhân còn đang muốn con ngài đền mạng cho bà ấy kia kìa…” Trịnh Gia thật sự bội phục Thái tử điện hạ cư nhiên có thể nghĩ ra diệu kế giết chết Tiết Chí Kì để chia rẽ tâm phúc của Tiết Qúy và chính lão. Đương nhiên td sẽ không biết, bởi vì Tiết Chí Kì dám mở miệng mơ ước đến bảo bối của Thái tử điện hạ mới dẫn đến họa sát thân…
Trịnh Gia thấy Trương Kế Hạc im lặng trầm mặt liền nói tiếp. “Trong cuộc đời Trịnh mỗ bội phục nhất là những người trung thành….nhưng còn phải xem đối tượng trung thành là ai cái đã…trải qua chuyện của Tiết Chí Kì, Tiết Qúy còn có thể coi ngài là tâm phúc của lão hay không? Bản thân không được lão tín nhiệm mà lại còn biết khá nhiều bí mật, Trương đại nhân hẳn biết rõ kết cuộc của mình sẽ ra sao rồi chứ…”
Trương Kế Hạc đem ly trà uống một hơi cạn sạch. Lão là một người thông minh, nhiều năm như vậy đi theo Tiết Qúy, từ trong rất nhiều người bộc lộ ra tài năng để trở thành tâm phúc của Tiết Qúy, thể hiện cho thấy lão có chỗ hơn người. Những gì Trịnh Gia nói lão đều hiểu được, chỉ sợ địa vị của Trương gia lúc này hẳn đã hạ xuống tận đáy, mà bản thân lão cũng khó giữ được mạng…
Nhưng bảo lão phản bội Tiết Qúy, phản bội Tiết gia….hậu quả của chuyện đó Trương gia của lão cũng không thể kham nổi…
“Trịnh mỗ biết sự băn khoăn của Trương đại nhân, nhưng Tiết gia hiện tại cũng đang trên đà xuống dốc, Thái tử điện hạ dù sớm hay muộn cũng sẽ xuống tay mà thôi…” Trịnh Gia ý vị thâm trường nói. “Trương đại nhân ngài cứ hảo hảo mà nghĩ kĩ đi, tôi tin tưởng ngài chắc chắn sẽ có một câu trả lời thuyết phục cho Thái tử điện hạ.”
Trương Kế Hạc còn muốn nói điều gì đó thì trước mắt lão trở nên tối sầm, cứ thế liền ngất đi. Chờ lão tỉnh lại thì đã thấy bản thân nằm trong thư phòng của mình, cuộc nói chuyện khi nãy tựa như một giấc mộng vậy.
Đảo mắt cái đã đến tiết Lạp Bát* ngày mồng tám tháng chạp, tiết Lạp Bát tất nhiên không thể thiếu cháo Lạp Bát*. Mấy ngày nay Hiên Viên Hãn Thừa phải chủ trì mọi việc chuẩn bị cho việc tổ chức tiết Lạp Bát, liền đem việc tặng cháo giao lại cho Lâm Gia Bảo cùng Khâu ma ma. Lâm Gia Bảo rất vui khi nhận được nhiệm vụ này, còn thực sự cố gắng cùng Khâu ma ma thảo luận về những nơi nào cần tặng trong cung, thêm cả những thuộc hạ của Thái tử điện hạ cùng những đại thần trong triều.
Lâm Gia Bảo tự mình kiểm tra các nguyên liệu để nấu cháo Lạp Bát. Cháo ở trong cung quả nhiên cầu kỳ, khi trước ở nhà y, nấu được nồi cháo đủ 8 món là tốt lắm rồi. Ở trong cung nhưng lại khác, cháo nấu bằng gạo trắng lại bỏ thêm táo đỏ, hạt sen, hạch đào, hạt dẻ, hạt thông, long nhãn, bạch quả, đậu đỏ, đậu phộng…Tổng cộng gần hai mươi nguyên liệu để nấu.
Sáng sớm ngày Lạp Bát liền cho người nấu một nồi cháo thật lớn, đợi cháo chín, Lâm Gia Bảo mới đem cháo ra bắt đầu chủ trì nghi thức kính thần. Đã được Khâu ma ma chỉ dạy qua, Lâm Gia Bảo thuận lợi hoàn thành nghi thức. Tiếp theo chính là đem cháo Lạp Bát tặng các cung. Đầu tiên là cung của Hoàng thượng cùng Hoàng hậu, rồi mới đến cung của các hoàng tử và phi tần. Tiếp theo là những người trong Đông cung Thái tử, cuối cùng mới đến những thuộc hạ của Thái tử cùng một số triều thần. Tất cả phải hoàn thành trước giữa trưa.
Đợi Lâm Gia Bảo làm xong hết mọi việc, Hiên Viên Hãn Thừa cũng vừa hạ triều xong, trở về Bình Nhạc Uyển. “Quai bảo thực giỏi! Vất vả cho ngươi rồi…”
“Không vất vả, ta chỉ đứng phân phó, mọi việc đều là do Khâu ma ma giúp ta. Gia yến buổi tối còn phải làm phiền Khâu ma ma, việc của ta chỉ cần chọn các món ăn mà thôi…” Lâm Gia Bảo khiêm tốn nói.
“Lâm chủ tử khen trật rồi, đây đều là những gì lão nô cần làm.” Khâu ma ma hướng Hiên Viên Hãn Thừa hành lễ rồi tự động lui xuống.
Hiên Viên Hãn Thừa liền nhanh chóng ôm lấy Lâm Gia Bảo mà hôn lên môi y. “Quai bảo không cần lo lắng, ngươi chỉ cần học cách làm chủ những việc này, còn những thứ khác thì để Khâu ma ma cùng những người hầu làm là được…”
“Vâng. Này là do ngươi giao cho ta, ta chỉ muốn hoàn thành nó sao cho thật tốt…” Lâm Gia Bảo có chút làm nũng nói.
Hiên Viên Hãn Thừa quả thực yêu chết bộ dáng làm nũng này của bảo bối. “Chỉ cần ngươi vui là được, bảo bối của ta làm việc đều rất tốt…”
“Được rồi, giờ chúng ta đi dùng ngọ thiện, còn phải ngủ trưa nữa…” Hiên Viên Hãn Thừa ôm lấy Lâm Gia Bảo, nói. “Tối Lạp Bát ta sẽ cho ngươi gặp một số người. Ngươi cũng không cần suy nghĩ quá nhiều, hiểu chứ?”
“Ân.” Lâm Gia Bảo ngoan ngoãn dựa vào người Hiên Viên Hãn Thừa, cùng hắn đi dùng ngọ thiện.
Tống thị sau khi nhận cháo Lạp Bát liền lên tiếng cảm tạ. Nhưng sau khi biết cháo này là từ Bình Nhạc Uyển đưa tới thì trong lòng đầy ngũ vị. Nghe xong tiểu thái giám đưa cháo nói tối nay Trường Nhạc điện còn tổ chức gia yến, Tống thị sai đại cung nữ của mình ban cho tiểu thái giám một chút đồ. “Ta đã biết, ngươi đi được rồi.”
Xem ra Thái tử điện hạ đối với Lâm tiểu thị không giống những người khác. Bản thân Tống thị nghĩ, nàng dù sao cũng lớn hơn Thái tử đến hai tuổi, sao có thể như thời thanh xuân mà cùng người khác tranh tình cảm cơ chứ….ai~…
Du thị sau khi biết cháo Lạp Bát là từ Bình Nhạc Uyển đưa tới thì nổi giận đùng đùng. Xem ra tên song nhân này cũng không phải người ngu ngốc, cư nhiên có thể làm Thái tử điện hạ giao việc chủ trì tiết Lạp Bát cho y…Phải biết rằng, công việc này chỉ có Thái tử phi mới có thể làm!
Du thị nghe tin buổi tối còn có gia yến liền bảo cung nữ trang điểm cho bản thân thật đẹp, trong lòng thầm nghĩ tối nay nhất định phải hạ bệ tên Lâm tiểu thị kia!
Buổi tối tiết Lạp Bát, khi Hiên Viên Hãn Thừa đưa Lâm Gia Bảo đến Trường Nhạc điện thì Du thị cùng Tống thị đều đã mang nữ nhi của mình đến đó chờ sẵn.
Các nàng thấy Thái tử điện hạ thì đều tiến lên hành lễ vấn an. “Thái tử điện hạ…”
“Miễn lễ.” Hiên Viên Hãn Thừa mang theo Lâm Gia Bảo tiến lên ngồi trên chủ vị. “Hôm nay là gia yến ở Đông cung, không cần chú ý mấy lễ tiết rườm rà kia.”
Nói rồi Hiên Viên Hãn Thừa liền giới thiệu cho Lâm Gia Bảo Tống thị cùng đại nữ nhi Khang nhi và Du thị cùng nhị nữ nhi An Nhi.
Khang Nhi không giống như khi trước sinh động cùng nhanh nhẹn, nàng chỉ khiếp đảm nhìn Lâm Gia Bảo, trong lòng sợ hãi không thôi.
Hiên Viên Hãn Thừa sau khi hỏi Tống thị cùng Du thị tình trạng sức khỏe của hai nữ nhi xong thì tuyên bố khai yến.
Các cung nữ bưng những mâm đồ ăn tinh xảo nối đuôi nhau đi vào. Ở bên dưới bàn, Hiên Viên Hãn Thừa cầm lấy tay Lâm Gia Bảo, cố gắng trấn an sự khẩn trương của bảo bối nhà mình.
Lâm Gia Bảo cảm nhận được sự an ủi của Hiên Viên Hãn Thừa, tâm liền chầm chậm trấn tĩnh lại. Lâm Gia Bảo mấy ngày nay cũng đã học qua các lễ nghi dùng cơm, động tác dùng cơm liền trở nên tao nhã hơn trước.
Những món ăn hôm nay đều do Lâm Gia Bảo chọn, đương nhiên đều là mấy món mà bản thân cùng Hiên Viên Hãn Thừa thích. Lâm Gia Bảo không kiêng ăn, khẩu vị cũng rất tốt. Hiên Viên Hãn Thừa thấy bộ dáng bảo bối ăn, cũng vui vẻ ăn nhiều thêm chút đồ…
Du thị nhìn Lâm Gia Bảo mà trong lòng thầm khinh bỉ, nàng vẫn chưa thấy ai có thể diện như vậy, động động đũa gắp mấy miếng rồi lại thôi.
Hôm nay có món cá hấp vô cùng ngon, Lâm Gia Bảo ăn được rất vui vẻ. Hiên Viên Hãn Thừa thấy vậy liền bảo Thư Nhã đứng một bên giúp Lâm Gia Bảo chia thức ăn, Thư Nhã hiểu ý đi đến chọn cho Lâm chủ tử một khối thịt cá, cẩn thận lấy hết xương ra rồi mới đặt vào chén của y.
Thịt cá nhẵn nhụi thơm hương, Lâm Gia Bảo gắp lên vừa ăn vừa tinh tế thưởng thức.
Du thị thấy bộ dáng của Lâm Gia Bảo, che miệng cười. “Ha hả, Lâm chủ tử nhìn qua chỉ sợ là trước kia chưa ăn cá bao giờ đâu nhỉ?”
“Đúng vậy…” Lâm Gia Bảo gật đầu. Từ Châu vốn gần núi, cá vì vậy cũng trở nên rất quý. Mỗi bữa ăn của Lâm gia đều chỉ có thịt gà, thịt vịt hoặc thịt heo. Lâu thật lâu mới có thể ăn một chút cá tôm cua này nọ. Chỉ khi tiến cung, sau khi trở thành tiểu thị của Thái tử điện hạ, y mới có thể thưởng thức những món ăn mĩ vị này.
Du thị nghe Lâm Gia Bảo nói xong thì cười ha hả không ngừng, miệng còn định nói gì đó nhưng lại bị ánh mắt lạnh băng của Hiên Viên Hãn Thừa làm cho ngưng bật.
Tống thị từ đầu đến cuối tựa như người vô hình, nhìn thấy Thái tử điện hạ cùng Lâm tiểu thị bên nhau nàng cũng không giống như Du thị không biết trời cao đất dày mà lớn tiếng khiêu khích.
Sau khi dùng bữa xong, Du thị lại tận hết sức ra vẻ quyến rũ Thái tử. “Thái tử điện hạ ~ ngài lâu như vậy chưa đến chỗ thiếp….Cần Cần rất nhớ Thái tử điện hạ…”
Hiên Viên Hãn Thừa vẫn thờ ơ với Du thị. “Hôm nay coi như xong hết rồi…tan đi…”
Hiên Viên Hãn Thừa cùng Lâm Gia Bảo trở về Bình Nhạc Uyển, cả hai rửa mặt xong liền lên giường nằm với nhau. “Tốt lắm, người muốn gặp cũng đã gặp rồi. Quai bảo hôm nay chắc rất mệt đi…” Hiên Viên Hãn Thừa ôm bảo bối vào ngực.
“Ta không sao…” Lâm Gia Bảo nhẹ giọng nói. “Ta về sau có thể không cần nhìn thấy các nàng nữa được không?” Đối với cái người Du thị kia y rất không thích, nhất là ánh mắt mà nàng ta nhìn Hiên Viên Hãn Thừa.
“Đương nhiên rồi, quai bảo của ta. Về sau ngươi không cần gặp các nàng.” Hiên Viên Hãn Thừa biết để bảo bối đối mặt với hai người kia sẽ làm y khó xử.
“Ta có phải hay không rất hư, cư nhiên không muốn tướng công đi gặp các nàng…” Lâm Gia Bảo rầu rĩ nói.
“Quai bảo của ta, ta thích ngươi hư như vậy…” Hiên Viên Hãn Thừa vui vẻ hôn lên môi bảo bối nhà mình, quai bảo cuối cùng cũng biết ghen…
/56
|