“Ta, thao, Tả Trạm Vũ!!!” Lâm Hạo Sơ nhất thời như bị sét đánh, giật mình nhảy dựng lên, lần đầu tiên tuôn ra lời thô tục.
Tuy rằng từ khi còn học sơ trung, Lâm Hạo Sơ cùng với vài người bạn của hắn thường xuyên ra vào những nơi không đứng đắn, tiếp xúc với rất nhiều loại người, những người đó thường xuyên mắng chửi người khác, so với ca sĩ hát rap còn muốn thô tục hơn, nhưng bản thân hắn chưa bao giờ tiếp thu những lời thô tục đó, ngay cả khi gặp chuyện khiến hắn vô cùng tức giận, trong lòng hắn cũng có vài câu thô tục xẹt qua, nhưng hắn chưa bao giờ mở miệng nói ra lời.
Khi Lâm Khánh Diệp còn sống, yêu cầu cơ bản nhất ông đặt ra cho Lâm Hạo Sơ chính là không nói tục chửi bậy.
Nhưng vừa rồi, hắn thật sự nhịn không được …
Lâm Hạo Sơ có chút tức giận mà trừng Tả Trạm Vũ, Tả Trạm Vũ lại vẫn trong trạng thái vân đạm phong khinh, nhướng nhướng mày không thèm để ý mà nhìn hắn.
Ngay cả Camille cũng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, trên mặt là vẻ khó hiểu.
Lâm Hạo Sơ bị các cô nhìn chằm chằm, không thể nào phát tác chỉ có thể ngồi im, thật giống như phản ứng vừa nãy của hắn có chút quá đà, cũng khiến người ta cảm thấy hắn có chút vấn đề…
Có lẽ, trong lòng Camille và các đồng nghiệp, đàn ông thường đùa giỡn với nhau xem của ai to hơn là một chuyện bình thường, cho nhau “đùa giỡn” của người kia cũng không phải cái gì to tát, Lâm Hạo Sơ trước đó từng lăn lộn trong vòng luẩn quẩn, quan hệ hỗn loạn cũng không phải bí mật gì, thậm chí còn có vài người thích làm tập thể, vì bọn họ muốn khoe năng lực kéo dài.
Nhưng, đánh nhau ẩu đả, đua xe đánh bạc không thể thiếu Lâm Hạo Sơ, nhưng loại chuyện kia hắn không bao giờ tham dự, trong vòng luẩn quẩn ấy, hắn ngược lại ngoài ý muốn, giữ mình trong sạch.
Cho nên, không quản là cùng nữ nhân, hay nam nhân, Lâm Hạo Sơ đều không có kinh nghiệm gì hết.
Lâm Hạo Sơ suy nghĩ, mới vừa rồi hắn phản ứng tương đối kích động, trong mắt mấy cô, khả năng chính là có quỷ. Nhưng nếu không là có quỷ, đối với sự câu dẫn nóng bỏng như vậy của các cô, vì sao người anh em của hắn nhất quyết không cho các cô chút mặt mũi hả. Có lẽ lúc này thứ làm cho các cô để ý nhất đã không phải là việc lúc nãy Tả Trạm Vũ vừa mới làm gì, mà là chuyện bọn hắn có thể là “cong”, thật sự không thể chịu được mà…
Hí mắt theo dõi thứ giữa hai chân Lâm Hạo Sơ, thấy thật sự không có lều trại dựng lên, vẻ mặt mấy người nháy mắt lạnh xuống.
Cô nghĩ mình đã lăn lộn bao nhiêu năm, đối với cái nhìn về đàn ông mà nói, bất kể cao, thấp mập, ốm, xấu, đẹp, đều không có gì khác nhau. Cho dù ngay khi vừa tiến vào, nàng cũng có thể phá lệ mà nhìn Tả Trạm Vũ một hồi lâu, nhưng nàng càng để ý hơn vẫn là tiền. Vốn tưởng rằng hôm nay vận khí tốt câu được con dê béo, không nghĩ tới thế nhưng lại là đồng tính luyến ái!
Càng nghĩ càng cảm thấy khi nãy cố gắng đều là uổng công, nội tâm phẫn uất, nhưng nàng cũng không dám chọc tới Lâm Hạo Sơ có lai lịch không nhỏ, lại lần nữa cười rộ lên để lộ hai lúm đồng tiền, yểu điệu nói: “Anh đệp trai, tôi có việc, đi ra ngoài trước đây!”
Nói xong, liền mại nhẹ nhàng thướt tha đi ra ngoài.
Camille thấy thế, cũng không kìm lòng nổi mà nhìn thoáng qua chỗ kia của Tả Trạm Vũ, nụ cười nghề nghiệp nháy mắt cứng đờ. Nàng không khỏi nhớ tới Tả Trạm Vũ đối với mình vẫn luôn thản nhiên không để ý, khóe miệng lại co giật…
“Tôi cũng đi ra ngoài trước!” Rốt cục, Camille cũng không nhịn được nữa mà phất tay chào từ biệt hai người.
Tầm mắt Lâm Hạo Sơ, không nhịn được cũng lia về chỗ giữa hai chân Tả Trạm Vũ, tràn ngập tìm tòi nghiên cứu. Tả Trạm Vũ cảm nhận được ánh mắt của hắn, cũng hào phóng thực, tùy ý hắn quan sát, vẻ mặt bình thản ung dung.
Lâm Hạo Sơ thấy rõ ràng sau thật sự là một điều ngạc nhiên, nhịn không được bắt đầu nhớ lại đời trước, mình có từng nghe qua ở đâu rằng Tả Trạm Vũ là đồng tính luyến ái hay không.
Hình như không có, nhưng hắn vô cùng khắng định, tiểu tử này chính là đồng tính luyến ái …
Hầy! Lâm Hạo Sơ không khỏi cảm khái, Tả Trạm Vũ là đồng tính luyến ái, nhưng lại không hề do dự đề cập đến vấn đề này, nhìn khí thế vững vàng như núi Thái Sơn của hắn, có lẽ trong nhòm người cùng lứa tuổi với bọn họ không thể nào tìm được người thứ hai, mà hắn Lâm Hạo Sơ muốn lấy người này làm gương, tranh thủ trở thành người thứ hai.
Lâm Hạo Sơ lần thứ hai ở trong lòng yên lặng tán thành Tả Trạm Vũ, nhưng hắn chợt tỉnh ngộ, vừa nãy tiểu tử kia vừa chạm “của” hắn.
Quá âm hiểm! Rõ ràng là chính hắn cảm thấy mấy cô gái kia phiền toái, thế nhưng lại lấy mình ra làm bia đỡ đòn?!
Nhưng, Lâm Hạo Sơ hắn thật sự cũng là đồng tính luyến ái sao?
Tuy rằng đời trước hắn yêu Trịnh Hải Dung đến chết đi sống lại, nhưng kỳ thật Lâm Hạo Sơ cũng không nghĩ mình nhất định là đồng tính luyến ái.
Nói đến cũng lạ, đời trước, hắn vừa hai mươi tuổi, đến tận khi gặp gỡ Trịnh Hải Dung, mới có mối tình đầu, lần đầu tiên rung động trước một người. Có lẽ, điều này cũng là vì trong quá trình hắn trưởng thành thiếu đi tình thương của cha mẹ, dẫn đến tâm trí khi lớn lên có những nhận thức không đầy đủ.
Cũng bởi vì hắn quá mức tưởng niệm người cha đã mất, cho nên khi nhìn thấy Trịnh Hải Dung có nhiều cử chỉ hành vui và lời nói giống ông, mới có thể sinh ra loại tình cảm đó, liều lĩnh hết thảy như thiêu thân lao vào Trịnh Hải Dung, cũng mặc kệ giới tính của người đó.
Nhưng hiện giờ hắn đã biết Trịnh Hải Dung có một vài nét giống cha hắn, đều là cố tình bắt chước, cũng không còn một chút tình cảm gì với Trịnh Hải Dung nữa.
Cho nên, Lâm Hạo Sơ cảm thấy chính mình có lẽ cũng không phải đồng tính luyến ái, về phần đối với những khiêu khích của mấy cô nàng kia mà vẫn thờ ơ, ờ thì… ách… Chắc là vì hắn thích những cô gái ngây thơ dễ thương điềm đạm hơn?
Lâm Hạo Sơ cũng không kì thị đồng tính luyến ái, cũng không cảm thấy bất thường, nhưng dù vậy, hắn vẫn hy vọng tương lai mình vẫn có thể tìm được một cô gái dịu dàng hiền lành, dắt tay nhau cả đời…
Động tĩnh khi nãy của hai người bên này, ngoài ý muốn lại không kinh động đến Trần Mộc Sâm, không, phải nói là Trần Mộc Sâm cùng cô gái thanh thuần xinh đẹp kia.
Cũng không biết mấy cô kia đi khỏi phòng từ bao giờ, mà cô này cũng không ai biết từ bao giờ lại ở bên người Trần Mộc Sâm, chỉ thấy giờ phút này hai người vai tựa cùng một chỗ, cầm micro anh một câu em một câu mà hát đối.
Lâm Hạo Sơ không chút để ý mà nghe hai người hát, hơn nữa nhìn Trần Mộc Sâm, đột nhiên hắn có chút muốn cười.
Trước khi các cô đi vào, Trần Mộc Sâm hát đều là những bài có tiết tấu mãnh liệt, ca từ thậm chí còn có chút thấp kém, hát lên so với hét cũng không khác gì, nhưng hiện tại, hắn thế nhưng sửa phong cách, chuyên chọn những bài tình ca lãng mạn nhẹ nhàng, còn xướng đến đặc biệt ôn nhu thâm tình, cùng với khi nãy so sánh chính là hai người khác nhau.
Hơn nữa giọng hát, trước đó Trần Mộc Sâm hét, Lâm Hạo Sơ còn ngại thanh âm của hắn quá mức chói tai, kết quả hiện tại, thanh âm của hắn nghe vô cùng tình cảm, có hương vị khác, đem ca từ như muốn biếu đạt tình yêu sâu đậm, cũng hát rất đúng chỗ, đúng đối tượng.
Cũng không biết hắn đây có phải là vì tiên nữ bên người mà phát huy ngoài sức tưởng tượng không?
Về phần cô gái bên cạnh Trần Mộc Sâm, thanh âm cũng là không nhẹ nhàng mềm mỏng như bề ngoài, mà là hơi có vẻ trung tính.
Lâm Hạo Sơ có chút không yên lòng mà nhìn cô gái phía trước, thỉnh thoảng lại uống một ngụm bia, ngẫu nhiên cũng theo giai điệu mà hát đệm một câu.
Không thể không nói, cô này với những người khác ăn mặc không giống nhau, không phải quần áo bó sát làm hiển lộ đường cong của mông và ngực, trái lại, cô chỉ mặc bộ quần áo vải màu cây đay bình thường có chút rộng, không thế nhìn ra đường cong ngực, về phần nửa người dưới lại là một cái quần bò cực ngắn, hình dạng cái mông rất vểnh, rất xinh đẹp, lộ ra hai cái đùi cũng thẳng tắp thon dài, quả thật là bề ngoài rất dễ thu hút nam giới.
Dáng người cao gầy, thấp hơn nửa vái đầu, đứng chung một chỗ với Trần Mộc Sâm dáng to cao, quả thật là một đôi do ông trời tác hợp, nhìn qua rất đẹp mắt.
Trần Mộc Sâm cùng cô cứ như vậy ngồi hát tình ca, thường thường lại nhìn nhau một chút. Mỗi lúc như vậy, mặt Trần Mộc Sâm đỏ như có thể vắt ra máu, cô gái thì tự nhiên hào phóng, cười khẽ, đáy mắt lộ ra một chút giảo hoạt.
Hai người cứ như vậy, tay Trần Mộc Sâm tay thỉnh thoảng lặng lẽ mò sang bên cạnh, nhưng một khi đụng vào tay cô, hắn liền như giật điện mà rụt về.
Không có tiền đồ! Lâm Hạo Sơ thấy thế ở trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà cười mắng một câu, đúng lúc này, cô thế nhưng vươn tay, chủ động nắm tay Trần Mộc Sâm, cùng hắn mười ngón chặt chẽ.
Trần Mộc Sâm như là bị người điểm huyệt, cả người cứ đờ ra, trực tiếp tắt đài không ừ hử gì nữa, âm cuối còn mang theo độ rung mãnh liệt, khiến người nghe cũng run theo…
Lâm Hạo Sơ rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, ánh mắt vô ý đảo đến chỗ Tả Trạm Vũ, đã thấy hắn ý vị sâu xa mà nhìn cô kia, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Lâm Hạo Sơ nghi hoặc, tầm mắt lại một lần nữa dừng ở bóng dáng cao gầy kia, mới ngạc nhiên phát hiện, thân thể của cô cao ít nhất cũng phải mét bảy chín tám mươi, chỉ là khung xương rất tinh tế, không giống những cô gái cao, nhưng cao như này cũng hơi qua.
Tại các nước châu á, phụ nữ cao hơn một mét bảy mươi cũng không nhiều, một thước bảy tám thì càng hiếm, không thể tưởng được cô gái này, lớn len lại cao như vậy?
Lâm Hạo Sơ kinh ngạc mà nhìn, lại nhìn vẻ mặt có chút ý vị sâu xa của Tả Trạm Vũ, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ không thể nói nổi.
Chẳng lẽ là, đó là đàn ông?!
Tuy rằng từ khi còn học sơ trung, Lâm Hạo Sơ cùng với vài người bạn của hắn thường xuyên ra vào những nơi không đứng đắn, tiếp xúc với rất nhiều loại người, những người đó thường xuyên mắng chửi người khác, so với ca sĩ hát rap còn muốn thô tục hơn, nhưng bản thân hắn chưa bao giờ tiếp thu những lời thô tục đó, ngay cả khi gặp chuyện khiến hắn vô cùng tức giận, trong lòng hắn cũng có vài câu thô tục xẹt qua, nhưng hắn chưa bao giờ mở miệng nói ra lời.
Khi Lâm Khánh Diệp còn sống, yêu cầu cơ bản nhất ông đặt ra cho Lâm Hạo Sơ chính là không nói tục chửi bậy.
Nhưng vừa rồi, hắn thật sự nhịn không được …
Lâm Hạo Sơ có chút tức giận mà trừng Tả Trạm Vũ, Tả Trạm Vũ lại vẫn trong trạng thái vân đạm phong khinh, nhướng nhướng mày không thèm để ý mà nhìn hắn.
Ngay cả Camille cũng kinh ngạc mà nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, trên mặt là vẻ khó hiểu.
Lâm Hạo Sơ bị các cô nhìn chằm chằm, không thể nào phát tác chỉ có thể ngồi im, thật giống như phản ứng vừa nãy của hắn có chút quá đà, cũng khiến người ta cảm thấy hắn có chút vấn đề…
Có lẽ, trong lòng Camille và các đồng nghiệp, đàn ông thường đùa giỡn với nhau xem của ai to hơn là một chuyện bình thường, cho nhau “đùa giỡn” của người kia cũng không phải cái gì to tát, Lâm Hạo Sơ trước đó từng lăn lộn trong vòng luẩn quẩn, quan hệ hỗn loạn cũng không phải bí mật gì, thậm chí còn có vài người thích làm tập thể, vì bọn họ muốn khoe năng lực kéo dài.
Nhưng, đánh nhau ẩu đả, đua xe đánh bạc không thể thiếu Lâm Hạo Sơ, nhưng loại chuyện kia hắn không bao giờ tham dự, trong vòng luẩn quẩn ấy, hắn ngược lại ngoài ý muốn, giữ mình trong sạch.
Cho nên, không quản là cùng nữ nhân, hay nam nhân, Lâm Hạo Sơ đều không có kinh nghiệm gì hết.
Lâm Hạo Sơ suy nghĩ, mới vừa rồi hắn phản ứng tương đối kích động, trong mắt mấy cô, khả năng chính là có quỷ. Nhưng nếu không là có quỷ, đối với sự câu dẫn nóng bỏng như vậy của các cô, vì sao người anh em của hắn nhất quyết không cho các cô chút mặt mũi hả. Có lẽ lúc này thứ làm cho các cô để ý nhất đã không phải là việc lúc nãy Tả Trạm Vũ vừa mới làm gì, mà là chuyện bọn hắn có thể là “cong”, thật sự không thể chịu được mà…
Hí mắt theo dõi thứ giữa hai chân Lâm Hạo Sơ, thấy thật sự không có lều trại dựng lên, vẻ mặt mấy người nháy mắt lạnh xuống.
Cô nghĩ mình đã lăn lộn bao nhiêu năm, đối với cái nhìn về đàn ông mà nói, bất kể cao, thấp mập, ốm, xấu, đẹp, đều không có gì khác nhau. Cho dù ngay khi vừa tiến vào, nàng cũng có thể phá lệ mà nhìn Tả Trạm Vũ một hồi lâu, nhưng nàng càng để ý hơn vẫn là tiền. Vốn tưởng rằng hôm nay vận khí tốt câu được con dê béo, không nghĩ tới thế nhưng lại là đồng tính luyến ái!
Càng nghĩ càng cảm thấy khi nãy cố gắng đều là uổng công, nội tâm phẫn uất, nhưng nàng cũng không dám chọc tới Lâm Hạo Sơ có lai lịch không nhỏ, lại lần nữa cười rộ lên để lộ hai lúm đồng tiền, yểu điệu nói: “Anh đệp trai, tôi có việc, đi ra ngoài trước đây!”
Nói xong, liền mại nhẹ nhàng thướt tha đi ra ngoài.
Camille thấy thế, cũng không kìm lòng nổi mà nhìn thoáng qua chỗ kia của Tả Trạm Vũ, nụ cười nghề nghiệp nháy mắt cứng đờ. Nàng không khỏi nhớ tới Tả Trạm Vũ đối với mình vẫn luôn thản nhiên không để ý, khóe miệng lại co giật…
“Tôi cũng đi ra ngoài trước!” Rốt cục, Camille cũng không nhịn được nữa mà phất tay chào từ biệt hai người.
Tầm mắt Lâm Hạo Sơ, không nhịn được cũng lia về chỗ giữa hai chân Tả Trạm Vũ, tràn ngập tìm tòi nghiên cứu. Tả Trạm Vũ cảm nhận được ánh mắt của hắn, cũng hào phóng thực, tùy ý hắn quan sát, vẻ mặt bình thản ung dung.
Lâm Hạo Sơ thấy rõ ràng sau thật sự là một điều ngạc nhiên, nhịn không được bắt đầu nhớ lại đời trước, mình có từng nghe qua ở đâu rằng Tả Trạm Vũ là đồng tính luyến ái hay không.
Hình như không có, nhưng hắn vô cùng khắng định, tiểu tử này chính là đồng tính luyến ái …
Hầy! Lâm Hạo Sơ không khỏi cảm khái, Tả Trạm Vũ là đồng tính luyến ái, nhưng lại không hề do dự đề cập đến vấn đề này, nhìn khí thế vững vàng như núi Thái Sơn của hắn, có lẽ trong nhòm người cùng lứa tuổi với bọn họ không thể nào tìm được người thứ hai, mà hắn Lâm Hạo Sơ muốn lấy người này làm gương, tranh thủ trở thành người thứ hai.
Lâm Hạo Sơ lần thứ hai ở trong lòng yên lặng tán thành Tả Trạm Vũ, nhưng hắn chợt tỉnh ngộ, vừa nãy tiểu tử kia vừa chạm “của” hắn.
Quá âm hiểm! Rõ ràng là chính hắn cảm thấy mấy cô gái kia phiền toái, thế nhưng lại lấy mình ra làm bia đỡ đòn?!
Nhưng, Lâm Hạo Sơ hắn thật sự cũng là đồng tính luyến ái sao?
Tuy rằng đời trước hắn yêu Trịnh Hải Dung đến chết đi sống lại, nhưng kỳ thật Lâm Hạo Sơ cũng không nghĩ mình nhất định là đồng tính luyến ái.
Nói đến cũng lạ, đời trước, hắn vừa hai mươi tuổi, đến tận khi gặp gỡ Trịnh Hải Dung, mới có mối tình đầu, lần đầu tiên rung động trước một người. Có lẽ, điều này cũng là vì trong quá trình hắn trưởng thành thiếu đi tình thương của cha mẹ, dẫn đến tâm trí khi lớn lên có những nhận thức không đầy đủ.
Cũng bởi vì hắn quá mức tưởng niệm người cha đã mất, cho nên khi nhìn thấy Trịnh Hải Dung có nhiều cử chỉ hành vui và lời nói giống ông, mới có thể sinh ra loại tình cảm đó, liều lĩnh hết thảy như thiêu thân lao vào Trịnh Hải Dung, cũng mặc kệ giới tính của người đó.
Nhưng hiện giờ hắn đã biết Trịnh Hải Dung có một vài nét giống cha hắn, đều là cố tình bắt chước, cũng không còn một chút tình cảm gì với Trịnh Hải Dung nữa.
Cho nên, Lâm Hạo Sơ cảm thấy chính mình có lẽ cũng không phải đồng tính luyến ái, về phần đối với những khiêu khích của mấy cô nàng kia mà vẫn thờ ơ, ờ thì… ách… Chắc là vì hắn thích những cô gái ngây thơ dễ thương điềm đạm hơn?
Lâm Hạo Sơ cũng không kì thị đồng tính luyến ái, cũng không cảm thấy bất thường, nhưng dù vậy, hắn vẫn hy vọng tương lai mình vẫn có thể tìm được một cô gái dịu dàng hiền lành, dắt tay nhau cả đời…
Động tĩnh khi nãy của hai người bên này, ngoài ý muốn lại không kinh động đến Trần Mộc Sâm, không, phải nói là Trần Mộc Sâm cùng cô gái thanh thuần xinh đẹp kia.
Cũng không biết mấy cô kia đi khỏi phòng từ bao giờ, mà cô này cũng không ai biết từ bao giờ lại ở bên người Trần Mộc Sâm, chỉ thấy giờ phút này hai người vai tựa cùng một chỗ, cầm micro anh một câu em một câu mà hát đối.
Lâm Hạo Sơ không chút để ý mà nghe hai người hát, hơn nữa nhìn Trần Mộc Sâm, đột nhiên hắn có chút muốn cười.
Trước khi các cô đi vào, Trần Mộc Sâm hát đều là những bài có tiết tấu mãnh liệt, ca từ thậm chí còn có chút thấp kém, hát lên so với hét cũng không khác gì, nhưng hiện tại, hắn thế nhưng sửa phong cách, chuyên chọn những bài tình ca lãng mạn nhẹ nhàng, còn xướng đến đặc biệt ôn nhu thâm tình, cùng với khi nãy so sánh chính là hai người khác nhau.
Hơn nữa giọng hát, trước đó Trần Mộc Sâm hét, Lâm Hạo Sơ còn ngại thanh âm của hắn quá mức chói tai, kết quả hiện tại, thanh âm của hắn nghe vô cùng tình cảm, có hương vị khác, đem ca từ như muốn biếu đạt tình yêu sâu đậm, cũng hát rất đúng chỗ, đúng đối tượng.
Cũng không biết hắn đây có phải là vì tiên nữ bên người mà phát huy ngoài sức tưởng tượng không?
Về phần cô gái bên cạnh Trần Mộc Sâm, thanh âm cũng là không nhẹ nhàng mềm mỏng như bề ngoài, mà là hơi có vẻ trung tính.
Lâm Hạo Sơ có chút không yên lòng mà nhìn cô gái phía trước, thỉnh thoảng lại uống một ngụm bia, ngẫu nhiên cũng theo giai điệu mà hát đệm một câu.
Không thể không nói, cô này với những người khác ăn mặc không giống nhau, không phải quần áo bó sát làm hiển lộ đường cong của mông và ngực, trái lại, cô chỉ mặc bộ quần áo vải màu cây đay bình thường có chút rộng, không thế nhìn ra đường cong ngực, về phần nửa người dưới lại là một cái quần bò cực ngắn, hình dạng cái mông rất vểnh, rất xinh đẹp, lộ ra hai cái đùi cũng thẳng tắp thon dài, quả thật là bề ngoài rất dễ thu hút nam giới.
Dáng người cao gầy, thấp hơn nửa vái đầu, đứng chung một chỗ với Trần Mộc Sâm dáng to cao, quả thật là một đôi do ông trời tác hợp, nhìn qua rất đẹp mắt.
Trần Mộc Sâm cùng cô cứ như vậy ngồi hát tình ca, thường thường lại nhìn nhau một chút. Mỗi lúc như vậy, mặt Trần Mộc Sâm đỏ như có thể vắt ra máu, cô gái thì tự nhiên hào phóng, cười khẽ, đáy mắt lộ ra một chút giảo hoạt.
Hai người cứ như vậy, tay Trần Mộc Sâm tay thỉnh thoảng lặng lẽ mò sang bên cạnh, nhưng một khi đụng vào tay cô, hắn liền như giật điện mà rụt về.
Không có tiền đồ! Lâm Hạo Sơ thấy thế ở trong lòng chỉ tiếc rèn sắt không thành thép mà cười mắng một câu, đúng lúc này, cô thế nhưng vươn tay, chủ động nắm tay Trần Mộc Sâm, cùng hắn mười ngón chặt chẽ.
Trần Mộc Sâm như là bị người điểm huyệt, cả người cứ đờ ra, trực tiếp tắt đài không ừ hử gì nữa, âm cuối còn mang theo độ rung mãnh liệt, khiến người nghe cũng run theo…
Lâm Hạo Sơ rốt cục nhịn không được cười ra tiếng, ánh mắt vô ý đảo đến chỗ Tả Trạm Vũ, đã thấy hắn ý vị sâu xa mà nhìn cô kia, ánh mắt như có điều suy nghĩ.
Lâm Hạo Sơ nghi hoặc, tầm mắt lại một lần nữa dừng ở bóng dáng cao gầy kia, mới ngạc nhiên phát hiện, thân thể của cô cao ít nhất cũng phải mét bảy chín tám mươi, chỉ là khung xương rất tinh tế, không giống những cô gái cao, nhưng cao như này cũng hơi qua.
Tại các nước châu á, phụ nữ cao hơn một mét bảy mươi cũng không nhiều, một thước bảy tám thì càng hiếm, không thể tưởng được cô gái này, lớn len lại cao như vậy?
Lâm Hạo Sơ kinh ngạc mà nhìn, lại nhìn vẻ mặt có chút ý vị sâu xa của Tả Trạm Vũ, trong đầu đột nhiên hiện lên một suy nghĩ không thể nói nổi.
Chẳng lẽ là, đó là đàn ông?!
/101
|