Lúc này trong xe rơi vào im lặng, không khí nặng nề bao trùm trong không gian.
Lâm Hạo Sơ bị hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đùa giỡn tính mạng vốn đã rất giận dữ, hắn cảm thấy nếu để hai người rơi vào hoàn cảnh cùng đường tuyệt vọng thì quá dễ cho bọn họ, chỉ khi khiến cho bọn họ rơi vào hoàn cảnh sống không bằng chết may ra mới thỏa được sự hận thù trong lòng hắn và lão Vương…
Lúc này lão Vương dùng tay cầm tài liệu bưng mặt thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc nức nở. Lâm Hạo Sơ nghĩ rằng có lẽ lúc này ông đang chìm đắm trong sự đau đớn khi con trai mình phải chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật. Hắn nhìn ông lão gầy trơ xương thỉnh thoảng lại run rẩy thì có chút không nỡ nói: “Bác Vương, bác không nên quá đau buồn. Bây giờ con của bác đã được phẫu thuật thành công có lẽ không lâu nữa sẽ bình phục, chuyện gì đã qua thì nên để cho nó qua!”
Lão Vương nghe vậy, thân thể gầy yếu có chút giật mình, ông không ngờ rằng sau khi Lâm Hạo Sơ biết được mình cùng Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên cấu kết hãm hại hắn, hắn vẫn có thể an ủi ông.
Nhưng Lâm Hạo Sơ càng thể hiện mình là một người rộng lượng thì lão Vương lại càng cảm thấy tự trách. Trong sự bất ngờ của Lâm Hạo Sơ, ông đột nhiên quỳ xuống trong không gian chật hẹp của xe ô tô, khóc không thành tiếng nói: ” Tôi xin lỗi thiếu gia! Tôi không nên vì con trai mình mà không chú ý đến cậu, không nên để cậu tùy tiện như vậy để bọn họ cứ thế chiều chuộng mà làm hư cậu. Khi cha cậu còn sống vẫn luôn quan tâm đến gia đình tôi, trước khi lâm chung ngài ấy dặn dò tôi chăm sóc tốt cho cậu nhưng ngay cả nguyện vọng duy nhất của ngài ấy tôi cũng không làm được, tôi không phải là người… không phải là người…”
Lão Vương ôm đầu khóc rống, Lâm Hạo Sơ nhanh chóng vươn tay muốn đỡ ông dậy, nói sâu xa: “Bác Vương, cháu biết bác cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy. Cháu trở thành hoàn khố (chơi bời lêu lổng) bất trị như vậy cũng không phải là lỗi của bác là do cháu quá ngu ngốc không hiểu chuyện, thậm chí chuyện này cũng không liên quan gì đến mẹ kế và anh của cháu, dù sao bọn họ cũng không cầm dao ép cháu học xấu được. Bác nói có đúng không?”
Sau khi trọng sinh Lâm Hạo Sơ cảm thấy điều thay đổi lớn nhất chính là hắn đã thức tỉnh và thấu hiểu được chính mình chứ không phải là trốn tránh trách nhiệm. Khi một người bắt đầu ý thức được vấn đề của bản thân, hiểu được cách để gánh vác trách nhiệm thì đó cũng là lúc người đó đã trưởng thành.
Lão Vương sao lại không hiểu được mục đích Lâm Hạo Sơ nói những chuyện này, nhưng hắn như vậy cũng khiến ông thấu hiểu được. Đối với một đứa trẻ vẫn còn đang trong giai đoạn xây dựng nhân cách mà nói thì tầm quan trọng của sự chỉ bảo từ người lớn là không cần phải nói cũng hiểu…
Đôi mắt đã mờ cuả lão Vương đong đầy nước mắt, nhưng ông vẫn không chịu ngồi lên. Ánh mắt ông nhìn Lâm Hạo Sơ rất sáng, ẩn trong đó còn chen lẫn cả sự sợ hãi, ông sợ Lâm Hạo Sơ sẽ oán trách mình.
“Thiếu gia… cậu không biết… Thật ra… thật ra nước mà bọn họ cho cậu uống có vấn đề! Tôi biết rõ nhưng lại không thể ngăn cản… Xin lỗi cậu! Xin lỗi Lâm tiên sinh!!”
Lão Vương nói xong, nước mắt áy náy và hối hận tuôn ra lại càng nhiều…
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, hắn không đoán được chuyện lão Vương thế nhưng lại biết được nước uống có vấn đề. Hơn nữa nhìn phản ứng của lão Vương có thể thấy có lẽ ông cũng không biết rõ lắm trong nước có gì, chắc hẳn ông sẽ nghĩ là chất độc lấy đi tính mạng. Tình huống của hắn và con trai của ông cũng tương tự nhau, cuối cùng vì lựa chọn cứu sống con mình mà ông đành phải mắt nhắm mắt mở nhìn hắn tiến dần đến bờ vực cái chết.
“Bác Vương, cháu nghĩ rằng dù có là cha cháu thì trong hoàn cảnh này ông ấy cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.” Lâm Hạo Sơ thật cẩn thận đỡ lão Vương dậy, cũng không có ý oán trách ông. Chuyện này nói đến đây hắn biết nhất định có thể khiến cho lão Vương cắn rứt lương tâm tự trách rất nhiều.
Thật ra khi Lâm Hạo Sơ đưa tài liệu cho lão Vương xem hắn không hề có ý muốn ông phải tự trách, cảm thấy xin lỗi với mình như vậy rồi sau đó giúp đỡ hắn. Nếu lão Vương đồng ý trợ giúp hắn đối phó Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên thì tất nhiên là vô cùng tốt, nhưng nếu ông không đồng ý thì hắn cũng không hề oán trách.
Nội tâm dầy tội lỗi của lão Vương quả nhiên cũng vì một câu nói này của Lâm Hạo Sơ mà cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Thiếu gia…” Ông ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt, đối với sự thấu hiểu chín chắn trí tuệ của hắn vô cùng ngoài ý muốn.
Trí tuệ chính là một trong những nhân tố quyết định một người sẽ đi đến địa vị cao như thế nào. Giờ khắc này lão Vương đã tin tưởng Lâm Hạo Sơ thật sự không phải là kẻ tự cho mình là đúng, không coi ai ra gì trước kia nữa. Có lẽ tương lai hắn sẽ càng tài giỏi, nổi tiếng hơn cha mình…
Thời gian chuyển nhanh đến vài tiếng sau.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Tô Duy vẻ mặt u oán trừng mắt nhìn Tả Trạm Vũ không có ý định rời đi, hận không thể xuyên vài cái lỗ trên người hắn.
Tô Duy không muốn để con trai ở lại bệnh viện chăm sóc mình, lý do là yêu cầu không gian riêng tư. Chuyện bà yêu cầu không gian riêng tư để làm gì thì chỉ có chính bà mới rõ ràng nhất. Còn Tả Trạm Vũ thì chưa chắc là hắn đã không biết gì …
Trong thân thể có cảm giác giống như người nghiện, giống như trong người có hàng ngàn con sâu đang không ngừng cắn. Tô Duy cắn răng nhẫn nhịn trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được liền cọ xát hai chân bò xuống giường, lén lút lấy ra một cái chìa khóa sau đó thừa dịp Tả Trạm Vũ mải chơi game liền nhẹ tay mở khóa ngăn kéo.
Trong ngăn kéo để vài quyển sách mới tinh giống như chưa có ai động vào, ở giữa là vài tấ ảnh cũ đã ố vàng cùng với mấy phong thư.
Tô Duy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm động tĩnh của Tả Trạm Vũ, lấy ảnh ra chuẩn bị nhìn lén lại không ngờ Tả Trạm Vũ vốn đang bận rộn chơi game đột nhiên lên tiếng: “Mẹ…”
“A?!” Tô Duy giật mình, trong tay bà là tấm ảnh mình chụp chung với Tả Chấn Phi vài chục năm trước, cái trán thoáng toát mồ hôi lạnh.
Tả Trạm Vũ làm như không phát hiện ra sự khác lạ của mẹ mình, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử trước mặt. Rất lâu sau mới mở miệng nói: “Con thích một người.”
Tô Duy bỗng giật mình, tâm tư cuối cùng cũng chuyển từ Tả Chấn Phi đến Tả Trạm Vũ.
Khó trách, tiểu tử này đêm nay lại thủ ở đây không chịu đi, thì ra là có chuyện muốn nói! Tô Duy nghĩ thầm.
Chiến sĩ trên màn hình vẫn không ngừng chém giết, Tả Trạm Vũ thuần thục giải quyết từng nhiệm vụ, hoàn toàn không giống với người vừa thừa nhận chuyện yêu đương với mẹ.
Tô Duy nhìn chằm chằm thằng con vẫn luôn ra vẻ không có chuyện gì của mình, nháy mắt mấy cái, thăm dò hỏi: “Có phải con trai của Lâm Khánh Diệp không?”
Động tác trên tay Tả Trạm Vũ giống như tạm dừng một chút, cũng không biết đã qua bao lâu, hắn mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tô Duy nhấp nhấp môi, cuối cùng lặng lẽ cong lên khóe miệng, cười nhợt nhạt nói: “Thế thì phải trông cho kỹ, đừng giống mẹ của con, đến cả con trai cũng sinh cho người ta rồi nhưng cuối cùng vẫn chạy mất…”
Trên đời này có một loại người sẽ coi tình yêu là tất cả mọi thứ. Tô Duy chính là như thế. Bà lãng mạn lại cố chấp, dù biết rõ Tả Chấn Phi là người hoa tâm không phải là một người chồng tốt nhưng vẫn không chút do dự gả cho hắn, còn những chuyện phát sinh sau đó tất cả đều không nằm trong sự suy xét của bà.
Trước khi cha của bà cắt đứt quan hệ từng nói: “Tô Duy, chuyện mà cha hận nhất không phải là con nhất định phải kết hôn với một người không môn đăng hộ đối. Cha hận nhất chính là chuyện con vì Tả Chấn Phi mà có thể vứt bỏ tình thân ngay cả chút do dự cũng không có! Trong suy nghĩ của con, cha và mẹ con ngay cả một sợi tóc của Tả Chấn Phi cũng không bằng! Tô Duy, con mẹ nó con khiến cho cha lạnh tâm, ta Tô Vân Khang không có con gái như con! Con đi đi, tương lai Tả Chấn Phi đối tốt hay phụ lòng con cũng không liên quan đến ta.”
Ngày đó Tô Duy không có phản bác lại câu nào bởi vì bà rất rõ ràng tất cả những gì ông ấy nói là đúng.
Tô Duy rất rõ ràng mình là loại người không có tình yêu thì không sống được, cũng là một người cố chấp đến đáng sợ trong chuyện tình cảm. Bởi vậy cho dù Tả Chấn Phi đối xử tệ với bà, bà vẫn cố chấp đêm nào cũng phải xem lại ảnh chụp cùng thư tình năm xưa để ôn lại khoảng thời gian đã từng bên nhau hạnh phúc của hai người. Loại thói quen này giống như là một loại chất độc, bà biết mình mãi mãi không cai được.
Cho nên bà có thể vì tình yêu mà không do dự vất bỏ mọi thứ, trong chuyện tình cảm khác người như vậy sẽ không có cái gọi là gông xiềng của thế tục và đạo đức trói buộc. Bà cảm thấy tình yêu có thể vượt lên tất cả, chuyện giới tính cũng không đáng để nhắc đến.
Đây là lần đầu tiên Tả Trạm Vũ nói với Tô Duy về chuyện này. Trước đây khi Tả Trạm Vũ vừa lên sơ trung, Tô Duy rất thích hỏi hắn có thích ai trong lớp không, chỉ tiếc rằng Tả Trạm Vũ vẫn luôn không có một chút dấu hiệu nào của mối tình đầu, điều này khiến Tô Duy yên lặng thất vọng rất lâu.
Tô Duy chính là một người mẹ kỳ lạ như vậy.
Con trai mình cuối cùng cũng có người để thích, dưới đáy lòng Tô Duy kích động không nhịn được. Trên mặt bà thay vào biểu cảm hồn nhiên, xuống giường xỏ dép lê lạch cạch lạch cạch chạy đến sau lưng Tả Trạm Vũ, tay đặt lên đầu hắn có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Tiểu tử, lần đầu tiên thấy con khẩn trương như vậy, chơi game vậy mà chết mất hai mạng, đây không phải nhân vật con chơi toàn thắng sao!”
Tả Trạm Vũ không khỏi cười cười, nghĩ thầm rằng mình thực sự rất hiểu mẹ mình. Hôm nay dù hắn đã nắm chắc mười phần mẹ sẽ không phản đối, nhưng trước đó tâm trạng của hắn thật sự có chút giống như bà đã nói, hơi khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên hắn để ý một người như vậy…
Lâm Hạo Sơ bị hai mẹ con Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên đùa giỡn tính mạng vốn đã rất giận dữ, hắn cảm thấy nếu để hai người rơi vào hoàn cảnh cùng đường tuyệt vọng thì quá dễ cho bọn họ, chỉ khi khiến cho bọn họ rơi vào hoàn cảnh sống không bằng chết may ra mới thỏa được sự hận thù trong lòng hắn và lão Vương…
Lúc này lão Vương dùng tay cầm tài liệu bưng mặt thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc nức nở. Lâm Hạo Sơ nghĩ rằng có lẽ lúc này ông đang chìm đắm trong sự đau đớn khi con trai mình phải chịu đựng sự hành hạ của bệnh tật. Hắn nhìn ông lão gầy trơ xương thỉnh thoảng lại run rẩy thì có chút không nỡ nói: “Bác Vương, bác không nên quá đau buồn. Bây giờ con của bác đã được phẫu thuật thành công có lẽ không lâu nữa sẽ bình phục, chuyện gì đã qua thì nên để cho nó qua!”
Lão Vương nghe vậy, thân thể gầy yếu có chút giật mình, ông không ngờ rằng sau khi Lâm Hạo Sơ biết được mình cùng Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên cấu kết hãm hại hắn, hắn vẫn có thể an ủi ông.
Nhưng Lâm Hạo Sơ càng thể hiện mình là một người rộng lượng thì lão Vương lại càng cảm thấy tự trách. Trong sự bất ngờ của Lâm Hạo Sơ, ông đột nhiên quỳ xuống trong không gian chật hẹp của xe ô tô, khóc không thành tiếng nói: ” Tôi xin lỗi thiếu gia! Tôi không nên vì con trai mình mà không chú ý đến cậu, không nên để cậu tùy tiện như vậy để bọn họ cứ thế chiều chuộng mà làm hư cậu. Khi cha cậu còn sống vẫn luôn quan tâm đến gia đình tôi, trước khi lâm chung ngài ấy dặn dò tôi chăm sóc tốt cho cậu nhưng ngay cả nguyện vọng duy nhất của ngài ấy tôi cũng không làm được, tôi không phải là người… không phải là người…”
Lão Vương ôm đầu khóc rống, Lâm Hạo Sơ nhanh chóng vươn tay muốn đỡ ông dậy, nói sâu xa: “Bác Vương, cháu biết bác cũng là bất đắc dĩ mới làm như vậy. Cháu trở thành hoàn khố (chơi bời lêu lổng) bất trị như vậy cũng không phải là lỗi của bác là do cháu quá ngu ngốc không hiểu chuyện, thậm chí chuyện này cũng không liên quan gì đến mẹ kế và anh của cháu, dù sao bọn họ cũng không cầm dao ép cháu học xấu được. Bác nói có đúng không?”
Sau khi trọng sinh Lâm Hạo Sơ cảm thấy điều thay đổi lớn nhất chính là hắn đã thức tỉnh và thấu hiểu được chính mình chứ không phải là trốn tránh trách nhiệm. Khi một người bắt đầu ý thức được vấn đề của bản thân, hiểu được cách để gánh vác trách nhiệm thì đó cũng là lúc người đó đã trưởng thành.
Lão Vương sao lại không hiểu được mục đích Lâm Hạo Sơ nói những chuyện này, nhưng hắn như vậy cũng khiến ông thấu hiểu được. Đối với một đứa trẻ vẫn còn đang trong giai đoạn xây dựng nhân cách mà nói thì tầm quan trọng của sự chỉ bảo từ người lớn là không cần phải nói cũng hiểu…
Đôi mắt đã mờ cuả lão Vương đong đầy nước mắt, nhưng ông vẫn không chịu ngồi lên. Ánh mắt ông nhìn Lâm Hạo Sơ rất sáng, ẩn trong đó còn chen lẫn cả sự sợ hãi, ông sợ Lâm Hạo Sơ sẽ oán trách mình.
“Thiếu gia… cậu không biết… Thật ra… thật ra nước mà bọn họ cho cậu uống có vấn đề! Tôi biết rõ nhưng lại không thể ngăn cản… Xin lỗi cậu! Xin lỗi Lâm tiên sinh!!”
Lão Vương nói xong, nước mắt áy náy và hối hận tuôn ra lại càng nhiều…
Lâm Hạo Sơ ngẩn ra, hắn không đoán được chuyện lão Vương thế nhưng lại biết được nước uống có vấn đề. Hơn nữa nhìn phản ứng của lão Vương có thể thấy có lẽ ông cũng không biết rõ lắm trong nước có gì, chắc hẳn ông sẽ nghĩ là chất độc lấy đi tính mạng. Tình huống của hắn và con trai của ông cũng tương tự nhau, cuối cùng vì lựa chọn cứu sống con mình mà ông đành phải mắt nhắm mắt mở nhìn hắn tiến dần đến bờ vực cái chết.
“Bác Vương, cháu nghĩ rằng dù có là cha cháu thì trong hoàn cảnh này ông ấy cũng sẽ lựa chọn làm như vậy.” Lâm Hạo Sơ thật cẩn thận đỡ lão Vương dậy, cũng không có ý oán trách ông. Chuyện này nói đến đây hắn biết nhất định có thể khiến cho lão Vương cắn rứt lương tâm tự trách rất nhiều.
Thật ra khi Lâm Hạo Sơ đưa tài liệu cho lão Vương xem hắn không hề có ý muốn ông phải tự trách, cảm thấy xin lỗi với mình như vậy rồi sau đó giúp đỡ hắn. Nếu lão Vương đồng ý trợ giúp hắn đối phó Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên thì tất nhiên là vô cùng tốt, nhưng nếu ông không đồng ý thì hắn cũng không hề oán trách.
Nội tâm dầy tội lỗi của lão Vương quả nhiên cũng vì một câu nói này của Lâm Hạo Sơ mà cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
“Thiếu gia…” Ông ngơ ngác nhìn thiếu niên trước mắt, đối với sự thấu hiểu chín chắn trí tuệ của hắn vô cùng ngoài ý muốn.
Trí tuệ chính là một trong những nhân tố quyết định một người sẽ đi đến địa vị cao như thế nào. Giờ khắc này lão Vương đã tin tưởng Lâm Hạo Sơ thật sự không phải là kẻ tự cho mình là đúng, không coi ai ra gì trước kia nữa. Có lẽ tương lai hắn sẽ càng tài giỏi, nổi tiếng hơn cha mình…
Thời gian chuyển nhanh đến vài tiếng sau.
Trong phòng bệnh yên tĩnh, Tô Duy vẻ mặt u oán trừng mắt nhìn Tả Trạm Vũ không có ý định rời đi, hận không thể xuyên vài cái lỗ trên người hắn.
Tô Duy không muốn để con trai ở lại bệnh viện chăm sóc mình, lý do là yêu cầu không gian riêng tư. Chuyện bà yêu cầu không gian riêng tư để làm gì thì chỉ có chính bà mới rõ ràng nhất. Còn Tả Trạm Vũ thì chưa chắc là hắn đã không biết gì …
Trong thân thể có cảm giác giống như người nghiện, giống như trong người có hàng ngàn con sâu đang không ngừng cắn. Tô Duy cắn răng nhẫn nhịn trong chốc lát, cuối cùng không nhịn được liền cọ xát hai chân bò xuống giường, lén lút lấy ra một cái chìa khóa sau đó thừa dịp Tả Trạm Vũ mải chơi game liền nhẹ tay mở khóa ngăn kéo.
Trong ngăn kéo để vài quyển sách mới tinh giống như chưa có ai động vào, ở giữa là vài tấ ảnh cũ đã ố vàng cùng với mấy phong thư.
Tô Duy không hề chớp mắt nhìn chằm chằm động tĩnh của Tả Trạm Vũ, lấy ảnh ra chuẩn bị nhìn lén lại không ngờ Tả Trạm Vũ vốn đang bận rộn chơi game đột nhiên lên tiếng: “Mẹ…”
“A?!” Tô Duy giật mình, trong tay bà là tấm ảnh mình chụp chung với Tả Chấn Phi vài chục năm trước, cái trán thoáng toát mồ hôi lạnh.
Tả Trạm Vũ làm như không phát hiện ra sự khác lạ của mẹ mình, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình điện tử trước mặt. Rất lâu sau mới mở miệng nói: “Con thích một người.”
Tô Duy bỗng giật mình, tâm tư cuối cùng cũng chuyển từ Tả Chấn Phi đến Tả Trạm Vũ.
Khó trách, tiểu tử này đêm nay lại thủ ở đây không chịu đi, thì ra là có chuyện muốn nói! Tô Duy nghĩ thầm.
Chiến sĩ trên màn hình vẫn không ngừng chém giết, Tả Trạm Vũ thuần thục giải quyết từng nhiệm vụ, hoàn toàn không giống với người vừa thừa nhận chuyện yêu đương với mẹ.
Tô Duy nhìn chằm chằm thằng con vẫn luôn ra vẻ không có chuyện gì của mình, nháy mắt mấy cái, thăm dò hỏi: “Có phải con trai của Lâm Khánh Diệp không?”
Động tác trên tay Tả Trạm Vũ giống như tạm dừng một chút, cũng không biết đã qua bao lâu, hắn mới nhẹ nhàng “ừ” một tiếng.
Tô Duy nhấp nhấp môi, cuối cùng lặng lẽ cong lên khóe miệng, cười nhợt nhạt nói: “Thế thì phải trông cho kỹ, đừng giống mẹ của con, đến cả con trai cũng sinh cho người ta rồi nhưng cuối cùng vẫn chạy mất…”
Trên đời này có một loại người sẽ coi tình yêu là tất cả mọi thứ. Tô Duy chính là như thế. Bà lãng mạn lại cố chấp, dù biết rõ Tả Chấn Phi là người hoa tâm không phải là một người chồng tốt nhưng vẫn không chút do dự gả cho hắn, còn những chuyện phát sinh sau đó tất cả đều không nằm trong sự suy xét của bà.
Trước khi cha của bà cắt đứt quan hệ từng nói: “Tô Duy, chuyện mà cha hận nhất không phải là con nhất định phải kết hôn với một người không môn đăng hộ đối. Cha hận nhất chính là chuyện con vì Tả Chấn Phi mà có thể vứt bỏ tình thân ngay cả chút do dự cũng không có! Trong suy nghĩ của con, cha và mẹ con ngay cả một sợi tóc của Tả Chấn Phi cũng không bằng! Tô Duy, con mẹ nó con khiến cho cha lạnh tâm, ta Tô Vân Khang không có con gái như con! Con đi đi, tương lai Tả Chấn Phi đối tốt hay phụ lòng con cũng không liên quan đến ta.”
Ngày đó Tô Duy không có phản bác lại câu nào bởi vì bà rất rõ ràng tất cả những gì ông ấy nói là đúng.
Tô Duy rất rõ ràng mình là loại người không có tình yêu thì không sống được, cũng là một người cố chấp đến đáng sợ trong chuyện tình cảm. Bởi vậy cho dù Tả Chấn Phi đối xử tệ với bà, bà vẫn cố chấp đêm nào cũng phải xem lại ảnh chụp cùng thư tình năm xưa để ôn lại khoảng thời gian đã từng bên nhau hạnh phúc của hai người. Loại thói quen này giống như là một loại chất độc, bà biết mình mãi mãi không cai được.
Cho nên bà có thể vì tình yêu mà không do dự vất bỏ mọi thứ, trong chuyện tình cảm khác người như vậy sẽ không có cái gọi là gông xiềng của thế tục và đạo đức trói buộc. Bà cảm thấy tình yêu có thể vượt lên tất cả, chuyện giới tính cũng không đáng để nhắc đến.
Đây là lần đầu tiên Tả Trạm Vũ nói với Tô Duy về chuyện này. Trước đây khi Tả Trạm Vũ vừa lên sơ trung, Tô Duy rất thích hỏi hắn có thích ai trong lớp không, chỉ tiếc rằng Tả Trạm Vũ vẫn luôn không có một chút dấu hiệu nào của mối tình đầu, điều này khiến Tô Duy yên lặng thất vọng rất lâu.
Tô Duy chính là một người mẹ kỳ lạ như vậy.
Con trai mình cuối cùng cũng có người để thích, dưới đáy lòng Tô Duy kích động không nhịn được. Trên mặt bà thay vào biểu cảm hồn nhiên, xuống giường xỏ dép lê lạch cạch lạch cạch chạy đến sau lưng Tả Trạm Vũ, tay đặt lên đầu hắn có chút vui sướng khi người gặp họa nói: “Tiểu tử, lần đầu tiên thấy con khẩn trương như vậy, chơi game vậy mà chết mất hai mạng, đây không phải nhân vật con chơi toàn thắng sao!”
Tả Trạm Vũ không khỏi cười cười, nghĩ thầm rằng mình thực sự rất hiểu mẹ mình. Hôm nay dù hắn đã nắm chắc mười phần mẹ sẽ không phản đối, nhưng trước đó tâm trạng của hắn thật sự có chút giống như bà đã nói, hơi khẩn trương.
Đây là lần đầu tiên hắn để ý một người như vậy…
/101
|