“Cái đứa này, cả ngày con đi đâu sao lại mệt mỏi như vậy?! Mệt lắm không? Nếu không thì buổi học thêm tối nay hủy bỏ nhé, mẹ bảo thầy Trịnh về!”
Lâm Hạo Sơ từ bệnh viện trở về nhà, Chu Văn Vận giống như cố ý mà ở dưới phòng khách chờ đợi từ rất lâu, vừa nhìn thấy hắn liền lập tức tiến lên đón, vừa nói vừa dùng tay áo của mình mà lau mặt cho hắn, quả nhiên là “Tình thương của mẹ tràn đầy”, người ngoài như Trịnh Hải Dung đứng một bên nhìn không khỏi hâm mộ Lâm Hạo Sơ được mẹ cưng chiều yêu thương.
Lâm Hạo Sơ phi thường muốn hất cái tay đang đặt trên trán mình ra, trên mặt lại không có biểu hiện gì là bất mãn, Chu Văn Vận diễn đến tận hứng. Dư quang khóe mắt hắn thoáng nhìn một vị nam tử cao gầy đang có chút câu thúc mà đứng ở sô pha bên cạnh, biết là Trịnh Hải Dung, nhưng cũng không lại gần chào hỏi, mà là bày ra bộ dáng bất cần đời thường ngày, nói: “Hôm nay vừa đi đua xe! Không phiền, trước để thầy giáo đi vào trong phòng chờ con!”
Chu Văn Vận ngẩn người, tựa hồ không ngờ rằng Lâm Hạo Sơ còn muốn kiên trì lên lớp. Nhưng cuối cùng đối với chuyện này cũng không thật sự để ý, mà là chú ý tới hai chữ “Đua xe”, nghĩ thầm rằng thật đáng tiếc, tiểu tử này hôm nay tại sao không xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc đua xe rồi chết đi? Nếu không thì gãy tay hay mất chân gì đó cũng được!
Trong lòng trút ra một tiếng thở dài, nụ cười từ ái trên khuôn mặt Chu Văn Vận lại không hề thay đổi, tiếp nhận chai nước khoáng đã mở sẵn nắp trên tay Trần tẩu, đưa cho Lâm Hạo Sơ nói: “Khát nước rồi? Uống chút nước trước đã rồi nghỉ ngơi một chút.”
Lâm Hạo Sơ nhìn chằm chằm này bình nước có chứa thành phần thuốc ngủ, ánh mắt thật nhanh lóe lên một tia ánh sang lạnh, nhanh đến mà ngay cả duyệt qua vô số người, thông minh lợi hại như Chu Văn Vận cũng không phát hiện.
Không động thanh sắc mà đẩy ra nước khoáng, hắn thật tự nhiên nói: “Không, vừa nãy trên đường về dạ dày con vẫn luôn đau, có lẽ nước ấm tốt hơn.”
Tuy rằng cự tuyệt nước Chu Văn Vận đưa tới, nhưng Lâm Hạo Sơ trên mặt cũng không có biểu hiện ra bất luận cái gì khác thường, giọng điệu khi nói chuyện vẫn tùy ý như thường ngày, thậm chí còn hơi mang theo một chút tính trẻ con làm nũng, bởi vậy một chút cũng không có khiến Chu Văn Vận nghi ngờ.
Chu Văn Vận biết được Lâm Hạo Sơ đau dạ dày, ánh mắt bỗng dưng lượng lượng, thật giống như hiện giờ đang suy nghĩ nếu ngu xuẩn này chết vì ung thư dạ dày cũng không tệ. Nàng dấu đi thần sắc vui mừng trên mặt, đối Trần tẩu nói: “Đi đổi cho thiếu gia cốc nước ấm!”
“Nhanh một chút! Tôi rất khát.” Lâm Hạo Sơ lạnh giọng cường điệu lần nữa với Trần tẩu.
“Vâng vâng…” Trần tẩu nói, vội vàng bước nhanh đến phòng bếp.
Lâm Hạo Sơ nhìn lướt qua bóng dáng vội vã của Trần tẩu, sắc mặt lạnh như băng.
Trước đây nước uống của hắn đều do Trần tẩu chuẩn bị, hắn đánh giá Trần tẩu sớm biết rằng nước này bị hạ dược nên vừa nãy mới cố ý thúc giục Trần tẩu, chính là muốn để mụ sốt ruột trong lòng, một cốc nước ngay lập tức phải bưng tới mà không kịp suy nghĩ gì.
Lâm Hạo Sơ không thể xác định mẹ con Chu Văn Vận từ khi nào thì có suy nghĩ muốn giết chết hắn, có thể đã bắt đầu từ rất sớm, còn hiện nay chính là khi hắn nước uống của hắn bị bỏ vào 1,4- benzodiazepine không lập tức nguy hiểm đến tính mạng, hẳn là họ lo lắng sẽ bị điều tra ra.
Đúng thế, hắn vẫn đang còn trẻ lại đột ngột qua đời, đừng nói đến kẻ thù của Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên, mà ngay cả Thạch Quang Tĩnh và Thạch Tử Thần nhất định cũng sẽ bắt tay vào tra xét. Bởi vậy hắn từng vì Trịnh Hải Dung mà nhảy lầu, nếu cuối cùng được kết luận là hành vi tự sát hẳn là sẽ không còn ai nghi ngờ đến trên đầu bọn họ.
Trần tẩu quả nhiên chỉ mười giây đã mang nước đến, Lâm Hạo Sơ nhịn không được hung hăng thở ra một hơi.
Hắn thật sự khát, hôm nay chỉ một ngày mà đã xảy ra rất nhiều chuyện nên hắn không còn thời gian xử lý chuyện Chu Văn Vận thêm thuốc vào trong nước. Vừa nãy hắn nói dối bị đau dạ dày hẳn là chỉ có thể trị phần ngọn không trị được gốc, cho nên hắn nhất định phải suy nghĩ lại thật tốt, làm sao để đánh tráo nước ngay dưới tầm mắt của Chu Văn Vận…
“Mẹ, con về phòng đây!” Lâm Hạo Sơ bưng nước vừa nói vừa đi lên lầu, không ai nhìn thấy sắc mặt hắn thật ra đen vô cùng, hệt như bị ai đó quét lên một tầng mực.
Lâm Hạo Sơ kỳ thật rất muốn hung hăng đánh mình một đấm.
Cho mày não tàn cộng thêm miệng tiện gọi kẻ thù bằng mẹ, hiện tại thì tốt rồi, để không làm cho bà già này hoài nghi, lần này thật sự phải gọi bà ta là mẹ cho đủ!
“Haiz!” Chu Văn Vận đối với việc Lâm Hạo Sơ gọi mình một tiếng “mẹ” hiển nhiên vẫn rất “hưởng thụ”, lập tức vô cùng ôn nhu lên tiếng, ngay sau đó lại giống như hết sức quan tâm dặn dò hắn: “Đừng làm bản thân mệt nhọc, nếu mệt muốn ngủ thì con cứ để thầy về trước cũng được!”
“Vâng!” – Lâm Hạo Sơ đưa lưng về phía Chu Văn Vận và Trần tẩu, sắc mặt vô cùng không tốt, nhưng khi đáp lời giọng điệu vẫn nhu thuận như mọi ngày, tràn ngập ỷ lại đối với Chu Văn Vận.
Chu Văn Vận cười vô cùng đắc ý, Trần tẩu đứng ở một bên cong thắt lưng kính cẩn nghe theo, nghĩ thầm rằng trên đời này chỉ sợ không thể tìm ra người ngốc hơn Lâm Hạo Sơ được…
Lâm Hạo Sơ đầy tâm sự đẩy ra cửa phòng, Trịnh Hải Dung vốn đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên, khẩn trương hệt như Lâm Hạo Sơ không phải học sinh của hắn mà là sếp thì đúng hơn.
“Thầy Trịnh, ngại quá, để thầy chờ lâu như vậy.” Lâm Hạo Sơ tận lực giữ bình tĩnh, một là vì khống chế tình cảm với Trịnh Hải Dung, hai là vì khiến Trịnh Hải Dung không vì hành vi quá phận của mình mà nảy sinh sợ hãi, ở trước mặt của hắn không đến mức quá mức câu nệ.
“À, không có, không có.” Trịnh Hải Dung vội vàng trả lời.
Kỳ thật Lâm Hạo Sơ về nhà trước thời gian lên lớp mười phút, chính là bản thân hắn mỗi lần đều đến Lâm gia trước thời gian mà thôi.
Lâm Hạo Sơ cười cười, nhìn không chớp mắt mà đi tới bên cạnh bàn học, ngồi xuống ghế của mình, thản nhiên nói: “Chúng ta bắt đầu đi.”
Nếu như Trịnh Hải Dung là một người cẩn thận, nhất định sẽ phát hiện Lâm Hạo Sơ hiếm khi nhìn thẳng vào hắn, hoặc là nói, Lâm Hạo Sơ luôn luôn tránh để ánh mắt hai người gặp nhau…
Trịnh Hải Dung thấy thế, cũng lập tức ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo Sơ, mở ra sách giáo khoa đã sớm lấy, vốn định trực tiếp giảng bài, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là thật cẩn thận mà hỏi ý kiến Lâm Hạo Sơ đạo: “Chúng ta chỉ nói phần trọng tâm được không?”
Dựa theo tính toán của hắn, cùng với sự xét duyệt của Chu Văn Vận về trương chình học, hôm nay bọn họ học đến phân tích hóa học.
“Được.” Lâm Hạo Sơ hạ mắt, nhìn chằm chằm sách.
Có được câu trả lời thuyết phục, Trịnh Hải Dung lập tức đem sách giáo khoa mở đến chương đầu tiên, bắt đầu giảng “Phân tích hóa học”.
Đây là khái niệm cơ bản, rất nhiều học sinh đều sẽ xem nhẹ, nhưng hắn nhớ rõ trong kỳ thi cuối kỳ hai, trùng hợp đề kiểm tra có mục này.
“Dựa theo nguyên lý, phân tích hóa học chia thành dụng cụ phân tích cùng phân tích hoá học, dựa theo nhiệm vụ phân tích, phân tích hóa học lại chia thành ba loại định tính, định lượng và phân tích kết cấu…” Bởi vì cuộc thi năm đó thật trùng hợp hỏi đến cái này, Trịnh Hải Dung theo bản năng mà ngay tại bản nháp chỉ viết xuống định tính, định lượng cùng kết cấu phân tích này vài chữ, mà còn theo thói quen mà gạch chân dưới hai chữ “kết cấu”, vẽ hình cuộn song cường điệu.
Lâm Hạo Sơ hai mặt gắt gao nhìn chằm chằm chũ trên giấy, nội tâm đột nhiên sông cuộn biển gầm.
Chữ này, thật sự rất giống chữ của cha hắn, nếu như không phải hắn tận mắt nhìn thấy thấy Trịnh Hải Dung viết, hắn thật sự sẽ nghĩ chữ này là chính tay cha viết ra.
Lâm Hạo Sơ đột nhiên ý thức được, đời trước rất nhiều lời ăn tiếng nói cùng với hành động của Trịnh Hải Dung rất giống với cha của hắn, mà đó hình như cũng là một trong những lý do vì sao hắn lại thích Trịnh Hải Dung.
Lâm Hạo Sơ lập tức mắng to chính mình “ngu xuẩn”, vậy là lại không phát hiện ra, mọi chuyện không có gì là trùng hợp hết.
Hai tay của hắn không tự chủ được mà dần dần nắm chặt, bởi vì phẫn nộ mu bàn tay gân xanh nổi lên.
Nhất định sau lưng Trịnh Hải Dung có người khống chế…
Lúc này Trịnh Hải Dung làm sao biết trên mặt Lâm Hạo Sơ bình tĩnh kỳ thật nội tâm là một trận sông cuộn biển gầm?
Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ vẫn mạnh mẽ áp chế suy nghĩ trong lòng cùng nội tâm đang cuộn trào, cưỡng bách bản thân tập trung nghe Trịnh Hải Dung giảng giải ví dụ.
Nhưng không biết có phải vì một ngày chạy ngược chạy xuôi hay không mà hắn có chút mệt mỏi, cũng có lẽ vì trong cơ thể tích lũy không ít thuốc mê vẫn còn công hiệu, cho dù hắn hôm nay không uống nước cũng vẫn cảm thấy buồn ngủ không thôi.
Nếu một chút khó khăn ấy cũng không vượt qua, nếu một chút tự chủ cũng không có mày đừng nghĩ đến việc đấu lại Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên!
Lâm Hạo Sơ ở trong lòng lạnh lùng nói với chính mình.
Đột nhiên, hắn cảm thấy cả người thanh tỉnh không ít.
À, xem ra cừu hận cũng có thể khích lệ con người…
Hai giờ sau.
“Cảm ơn Lâm phu nhân!” – một buổi phụ đạo chấm dứt, Trần tẩu dựa theo Chu Văn Vận sai bảo đem tiền công trả cho Trịnh Hải Dung. Trịnh Hải Dung lĩnh tiền công đêm nay, chỉ cảm thấy gánh nặng trong lòng giảm bớt rất nhiều.
Lâm gia quả nhiên tài đại khí thô, đêm nay hắn cũng chỉ phụ đạo Lâm Hạo Sơ hai giờ, so với trước đó thật sự rất nhiều tiền, cho hắn tận sáu trăm. Nếu cứ như vậy hắn về sau không cần phụ thuộc sinh hoạt phí trong nhà nữa, đồng thời còn có thể gửi một chút tiền về.
Trịnh Hải Dung sau một trận ngất ngây vui sướng lại thấy cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Người cùng người thật sự không cách nào đem ra so sánh, nhà bọn họ mỗi thời mỗi khắc đều ước mình có tiền để tiêu, nhưng người Lâm gia một buổi tối sẽ đưa người ngoài sáu trăm, ánh mắt nhìn lại cũng không có.
Hầy, Lâm Hạo Sơ đầu thai cũng thật tốt số!
Chu Văn Vận thấy Trịnh Hải Dung không chuyển mắt nhìn chằm chằm tiền trên tay, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ưu việt cùng tự cho là đúng. Nhưng trên mặt bà ta lại không để lộ chút cảm xúc nào, vẫn tao nhã hào phóng nói: “Hạo Sơ từ nhỏ đã bị chiều hư, bình thường cũng hay cố tình gây sự, để thầy dạy nó nhất định là chịu thiệt…”
Câu chuyện của bà ta trên thực tế để lộ ra sự chán ghét cùng bỏ mặc với Lâm Hạo Sơ, nhưng Trịnh Hải Dung bởi vì trước đó đã thấy quan hệ của hai người tự động xem Chu Văn Vận chính là người mẹ yêu thương con cái, cho nên liền theo bản năng nghĩ bà ta đang nói lời khách sáo với mình.
Trịnh Hải Dung dù sao vẫn còn trẻ, trước đó vẫn luôn ở tầng lớp trung bình, tất nhiên là nhìn không ra Chu Văn Vận bên ngoài dịu dàng kỳ thật nội tâm cũng không nhất định phải tốt đẹp thiện lương. Hơn nữa vì Chu Văn Vận trước đó đã đồng ý trả lương theo ngày nên ấn tượng của Trịnh Hải Dung với bà ta rất tốt.
“Lâm phu nhân đừng nói như vậy, Hạo Sơ rất lễ phép, cũng không làm khó tôi. Hai ngày này lên lớp cũng nghiêm túc hơn trước kia, Lâm phu nhân, tôi cảm thấy bà giáo dục hắn rất tốt.” Trịnh Hải Dung vội vàng trả lời.
Trong hai buổi tối, Lâm Hạo Sơ dường như thay đổi thành một người khác, tuy rằng vẫn sẽ mệt rã rời nhưng sẽ cố chống đỡ, sẽ nghiêm túc xem bài vở, hỏi hắn một số vấn đề, chính là những cái đó đều quá mức đơn giản nên có thể thấy kiến thức căn bản của Lâm Hạo Sơ vô cùng kém.
Trịnh Hải Dung vốn cho là mình nói như vậy, Chu Văn Vận sẽ vui mừng không ngờ trên khuôn mặt vốn không có tỳ vết của bà ta lặng lẽ mà hiện lên một chút không vui.
Trịnh Hải Dung làm sao biết được Chu Văn Vận cho tới nay ghét nhất chính là nghe được lời khen ngợi Lâm Hạo Sơ, bà ta chỉ hận không thể để cho toàn thế giới đều ghét bỏ hắn!
Lâm Hạo Sơ từ bệnh viện trở về nhà, Chu Văn Vận giống như cố ý mà ở dưới phòng khách chờ đợi từ rất lâu, vừa nhìn thấy hắn liền lập tức tiến lên đón, vừa nói vừa dùng tay áo của mình mà lau mặt cho hắn, quả nhiên là “Tình thương của mẹ tràn đầy”, người ngoài như Trịnh Hải Dung đứng một bên nhìn không khỏi hâm mộ Lâm Hạo Sơ được mẹ cưng chiều yêu thương.
Lâm Hạo Sơ phi thường muốn hất cái tay đang đặt trên trán mình ra, trên mặt lại không có biểu hiện gì là bất mãn, Chu Văn Vận diễn đến tận hứng. Dư quang khóe mắt hắn thoáng nhìn một vị nam tử cao gầy đang có chút câu thúc mà đứng ở sô pha bên cạnh, biết là Trịnh Hải Dung, nhưng cũng không lại gần chào hỏi, mà là bày ra bộ dáng bất cần đời thường ngày, nói: “Hôm nay vừa đi đua xe! Không phiền, trước để thầy giáo đi vào trong phòng chờ con!”
Chu Văn Vận ngẩn người, tựa hồ không ngờ rằng Lâm Hạo Sơ còn muốn kiên trì lên lớp. Nhưng cuối cùng đối với chuyện này cũng không thật sự để ý, mà là chú ý tới hai chữ “Đua xe”, nghĩ thầm rằng thật đáng tiếc, tiểu tử này hôm nay tại sao không xảy ra chuyện ngoài ý muốn lúc đua xe rồi chết đi? Nếu không thì gãy tay hay mất chân gì đó cũng được!
Trong lòng trút ra một tiếng thở dài, nụ cười từ ái trên khuôn mặt Chu Văn Vận lại không hề thay đổi, tiếp nhận chai nước khoáng đã mở sẵn nắp trên tay Trần tẩu, đưa cho Lâm Hạo Sơ nói: “Khát nước rồi? Uống chút nước trước đã rồi nghỉ ngơi một chút.”
Lâm Hạo Sơ nhìn chằm chằm này bình nước có chứa thành phần thuốc ngủ, ánh mắt thật nhanh lóe lên một tia ánh sang lạnh, nhanh đến mà ngay cả duyệt qua vô số người, thông minh lợi hại như Chu Văn Vận cũng không phát hiện.
Không động thanh sắc mà đẩy ra nước khoáng, hắn thật tự nhiên nói: “Không, vừa nãy trên đường về dạ dày con vẫn luôn đau, có lẽ nước ấm tốt hơn.”
Tuy rằng cự tuyệt nước Chu Văn Vận đưa tới, nhưng Lâm Hạo Sơ trên mặt cũng không có biểu hiện ra bất luận cái gì khác thường, giọng điệu khi nói chuyện vẫn tùy ý như thường ngày, thậm chí còn hơi mang theo một chút tính trẻ con làm nũng, bởi vậy một chút cũng không có khiến Chu Văn Vận nghi ngờ.
Chu Văn Vận biết được Lâm Hạo Sơ đau dạ dày, ánh mắt bỗng dưng lượng lượng, thật giống như hiện giờ đang suy nghĩ nếu ngu xuẩn này chết vì ung thư dạ dày cũng không tệ. Nàng dấu đi thần sắc vui mừng trên mặt, đối Trần tẩu nói: “Đi đổi cho thiếu gia cốc nước ấm!”
“Nhanh một chút! Tôi rất khát.” Lâm Hạo Sơ lạnh giọng cường điệu lần nữa với Trần tẩu.
“Vâng vâng…” Trần tẩu nói, vội vàng bước nhanh đến phòng bếp.
Lâm Hạo Sơ nhìn lướt qua bóng dáng vội vã của Trần tẩu, sắc mặt lạnh như băng.
Trước đây nước uống của hắn đều do Trần tẩu chuẩn bị, hắn đánh giá Trần tẩu sớm biết rằng nước này bị hạ dược nên vừa nãy mới cố ý thúc giục Trần tẩu, chính là muốn để mụ sốt ruột trong lòng, một cốc nước ngay lập tức phải bưng tới mà không kịp suy nghĩ gì.
Lâm Hạo Sơ không thể xác định mẹ con Chu Văn Vận từ khi nào thì có suy nghĩ muốn giết chết hắn, có thể đã bắt đầu từ rất sớm, còn hiện nay chính là khi hắn nước uống của hắn bị bỏ vào 1,4- benzodiazepine không lập tức nguy hiểm đến tính mạng, hẳn là họ lo lắng sẽ bị điều tra ra.
Đúng thế, hắn vẫn đang còn trẻ lại đột ngột qua đời, đừng nói đến kẻ thù của Chu Văn Vận cùng Lâm Bác Hiên, mà ngay cả Thạch Quang Tĩnh và Thạch Tử Thần nhất định cũng sẽ bắt tay vào tra xét. Bởi vậy hắn từng vì Trịnh Hải Dung mà nhảy lầu, nếu cuối cùng được kết luận là hành vi tự sát hẳn là sẽ không còn ai nghi ngờ đến trên đầu bọn họ.
Trần tẩu quả nhiên chỉ mười giây đã mang nước đến, Lâm Hạo Sơ nhịn không được hung hăng thở ra một hơi.
Hắn thật sự khát, hôm nay chỉ một ngày mà đã xảy ra rất nhiều chuyện nên hắn không còn thời gian xử lý chuyện Chu Văn Vận thêm thuốc vào trong nước. Vừa nãy hắn nói dối bị đau dạ dày hẳn là chỉ có thể trị phần ngọn không trị được gốc, cho nên hắn nhất định phải suy nghĩ lại thật tốt, làm sao để đánh tráo nước ngay dưới tầm mắt của Chu Văn Vận…
“Mẹ, con về phòng đây!” Lâm Hạo Sơ bưng nước vừa nói vừa đi lên lầu, không ai nhìn thấy sắc mặt hắn thật ra đen vô cùng, hệt như bị ai đó quét lên một tầng mực.
Lâm Hạo Sơ kỳ thật rất muốn hung hăng đánh mình một đấm.
Cho mày não tàn cộng thêm miệng tiện gọi kẻ thù bằng mẹ, hiện tại thì tốt rồi, để không làm cho bà già này hoài nghi, lần này thật sự phải gọi bà ta là mẹ cho đủ!
“Haiz!” Chu Văn Vận đối với việc Lâm Hạo Sơ gọi mình một tiếng “mẹ” hiển nhiên vẫn rất “hưởng thụ”, lập tức vô cùng ôn nhu lên tiếng, ngay sau đó lại giống như hết sức quan tâm dặn dò hắn: “Đừng làm bản thân mệt nhọc, nếu mệt muốn ngủ thì con cứ để thầy về trước cũng được!”
“Vâng!” – Lâm Hạo Sơ đưa lưng về phía Chu Văn Vận và Trần tẩu, sắc mặt vô cùng không tốt, nhưng khi đáp lời giọng điệu vẫn nhu thuận như mọi ngày, tràn ngập ỷ lại đối với Chu Văn Vận.
Chu Văn Vận cười vô cùng đắc ý, Trần tẩu đứng ở một bên cong thắt lưng kính cẩn nghe theo, nghĩ thầm rằng trên đời này chỉ sợ không thể tìm ra người ngốc hơn Lâm Hạo Sơ được…
Lâm Hạo Sơ đầy tâm sự đẩy ra cửa phòng, Trịnh Hải Dung vốn đang ngồi trên ghế lập tức đứng lên, khẩn trương hệt như Lâm Hạo Sơ không phải học sinh của hắn mà là sếp thì đúng hơn.
“Thầy Trịnh, ngại quá, để thầy chờ lâu như vậy.” Lâm Hạo Sơ tận lực giữ bình tĩnh, một là vì khống chế tình cảm với Trịnh Hải Dung, hai là vì khiến Trịnh Hải Dung không vì hành vi quá phận của mình mà nảy sinh sợ hãi, ở trước mặt của hắn không đến mức quá mức câu nệ.
“À, không có, không có.” Trịnh Hải Dung vội vàng trả lời.
Kỳ thật Lâm Hạo Sơ về nhà trước thời gian lên lớp mười phút, chính là bản thân hắn mỗi lần đều đến Lâm gia trước thời gian mà thôi.
Lâm Hạo Sơ cười cười, nhìn không chớp mắt mà đi tới bên cạnh bàn học, ngồi xuống ghế của mình, thản nhiên nói: “Chúng ta bắt đầu đi.”
Nếu như Trịnh Hải Dung là một người cẩn thận, nhất định sẽ phát hiện Lâm Hạo Sơ hiếm khi nhìn thẳng vào hắn, hoặc là nói, Lâm Hạo Sơ luôn luôn tránh để ánh mắt hai người gặp nhau…
Trịnh Hải Dung thấy thế, cũng lập tức ngồi xuống bên cạnh Lâm Hạo Sơ, mở ra sách giáo khoa đã sớm lấy, vốn định trực tiếp giảng bài, nhưng nghĩ nghĩ, vẫn là thật cẩn thận mà hỏi ý kiến Lâm Hạo Sơ đạo: “Chúng ta chỉ nói phần trọng tâm được không?”
Dựa theo tính toán của hắn, cùng với sự xét duyệt của Chu Văn Vận về trương chình học, hôm nay bọn họ học đến phân tích hóa học.
“Được.” Lâm Hạo Sơ hạ mắt, nhìn chằm chằm sách.
Có được câu trả lời thuyết phục, Trịnh Hải Dung lập tức đem sách giáo khoa mở đến chương đầu tiên, bắt đầu giảng “Phân tích hóa học”.
Đây là khái niệm cơ bản, rất nhiều học sinh đều sẽ xem nhẹ, nhưng hắn nhớ rõ trong kỳ thi cuối kỳ hai, trùng hợp đề kiểm tra có mục này.
“Dựa theo nguyên lý, phân tích hóa học chia thành dụng cụ phân tích cùng phân tích hoá học, dựa theo nhiệm vụ phân tích, phân tích hóa học lại chia thành ba loại định tính, định lượng và phân tích kết cấu…” Bởi vì cuộc thi năm đó thật trùng hợp hỏi đến cái này, Trịnh Hải Dung theo bản năng mà ngay tại bản nháp chỉ viết xuống định tính, định lượng cùng kết cấu phân tích này vài chữ, mà còn theo thói quen mà gạch chân dưới hai chữ “kết cấu”, vẽ hình cuộn song cường điệu.
Lâm Hạo Sơ hai mặt gắt gao nhìn chằm chằm chũ trên giấy, nội tâm đột nhiên sông cuộn biển gầm.
Chữ này, thật sự rất giống chữ của cha hắn, nếu như không phải hắn tận mắt nhìn thấy thấy Trịnh Hải Dung viết, hắn thật sự sẽ nghĩ chữ này là chính tay cha viết ra.
Lâm Hạo Sơ đột nhiên ý thức được, đời trước rất nhiều lời ăn tiếng nói cùng với hành động của Trịnh Hải Dung rất giống với cha của hắn, mà đó hình như cũng là một trong những lý do vì sao hắn lại thích Trịnh Hải Dung.
Lâm Hạo Sơ lập tức mắng to chính mình “ngu xuẩn”, vậy là lại không phát hiện ra, mọi chuyện không có gì là trùng hợp hết.
Hai tay của hắn không tự chủ được mà dần dần nắm chặt, bởi vì phẫn nộ mu bàn tay gân xanh nổi lên.
Nhất định sau lưng Trịnh Hải Dung có người khống chế…
Lúc này Trịnh Hải Dung làm sao biết trên mặt Lâm Hạo Sơ bình tĩnh kỳ thật nội tâm là một trận sông cuộn biển gầm?
Cuối cùng, Lâm Hạo Sơ vẫn mạnh mẽ áp chế suy nghĩ trong lòng cùng nội tâm đang cuộn trào, cưỡng bách bản thân tập trung nghe Trịnh Hải Dung giảng giải ví dụ.
Nhưng không biết có phải vì một ngày chạy ngược chạy xuôi hay không mà hắn có chút mệt mỏi, cũng có lẽ vì trong cơ thể tích lũy không ít thuốc mê vẫn còn công hiệu, cho dù hắn hôm nay không uống nước cũng vẫn cảm thấy buồn ngủ không thôi.
Nếu một chút khó khăn ấy cũng không vượt qua, nếu một chút tự chủ cũng không có mày đừng nghĩ đến việc đấu lại Chu Văn Vận và Lâm Bác Hiên!
Lâm Hạo Sơ ở trong lòng lạnh lùng nói với chính mình.
Đột nhiên, hắn cảm thấy cả người thanh tỉnh không ít.
À, xem ra cừu hận cũng có thể khích lệ con người…
Hai giờ sau.
“Cảm ơn Lâm phu nhân!” – một buổi phụ đạo chấm dứt, Trần tẩu dựa theo Chu Văn Vận sai bảo đem tiền công trả cho Trịnh Hải Dung. Trịnh Hải Dung lĩnh tiền công đêm nay, chỉ cảm thấy gánh nặng trong lòng giảm bớt rất nhiều.
Lâm gia quả nhiên tài đại khí thô, đêm nay hắn cũng chỉ phụ đạo Lâm Hạo Sơ hai giờ, so với trước đó thật sự rất nhiều tiền, cho hắn tận sáu trăm. Nếu cứ như vậy hắn về sau không cần phụ thuộc sinh hoạt phí trong nhà nữa, đồng thời còn có thể gửi một chút tiền về.
Trịnh Hải Dung sau một trận ngất ngây vui sướng lại thấy cảm xúc trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Người cùng người thật sự không cách nào đem ra so sánh, nhà bọn họ mỗi thời mỗi khắc đều ước mình có tiền để tiêu, nhưng người Lâm gia một buổi tối sẽ đưa người ngoài sáu trăm, ánh mắt nhìn lại cũng không có.
Hầy, Lâm Hạo Sơ đầu thai cũng thật tốt số!
Chu Văn Vận thấy Trịnh Hải Dung không chuyển mắt nhìn chằm chằm tiền trên tay, trong lòng không khỏi dâng lên cảm giác ưu việt cùng tự cho là đúng. Nhưng trên mặt bà ta lại không để lộ chút cảm xúc nào, vẫn tao nhã hào phóng nói: “Hạo Sơ từ nhỏ đã bị chiều hư, bình thường cũng hay cố tình gây sự, để thầy dạy nó nhất định là chịu thiệt…”
Câu chuyện của bà ta trên thực tế để lộ ra sự chán ghét cùng bỏ mặc với Lâm Hạo Sơ, nhưng Trịnh Hải Dung bởi vì trước đó đã thấy quan hệ của hai người tự động xem Chu Văn Vận chính là người mẹ yêu thương con cái, cho nên liền theo bản năng nghĩ bà ta đang nói lời khách sáo với mình.
Trịnh Hải Dung dù sao vẫn còn trẻ, trước đó vẫn luôn ở tầng lớp trung bình, tất nhiên là nhìn không ra Chu Văn Vận bên ngoài dịu dàng kỳ thật nội tâm cũng không nhất định phải tốt đẹp thiện lương. Hơn nữa vì Chu Văn Vận trước đó đã đồng ý trả lương theo ngày nên ấn tượng của Trịnh Hải Dung với bà ta rất tốt.
“Lâm phu nhân đừng nói như vậy, Hạo Sơ rất lễ phép, cũng không làm khó tôi. Hai ngày này lên lớp cũng nghiêm túc hơn trước kia, Lâm phu nhân, tôi cảm thấy bà giáo dục hắn rất tốt.” Trịnh Hải Dung vội vàng trả lời.
Trong hai buổi tối, Lâm Hạo Sơ dường như thay đổi thành một người khác, tuy rằng vẫn sẽ mệt rã rời nhưng sẽ cố chống đỡ, sẽ nghiêm túc xem bài vở, hỏi hắn một số vấn đề, chính là những cái đó đều quá mức đơn giản nên có thể thấy kiến thức căn bản của Lâm Hạo Sơ vô cùng kém.
Trịnh Hải Dung vốn cho là mình nói như vậy, Chu Văn Vận sẽ vui mừng không ngờ trên khuôn mặt vốn không có tỳ vết của bà ta lặng lẽ mà hiện lên một chút không vui.
Trịnh Hải Dung làm sao biết được Chu Văn Vận cho tới nay ghét nhất chính là nghe được lời khen ngợi Lâm Hạo Sơ, bà ta chỉ hận không thể để cho toàn thế giới đều ghét bỏ hắn!
/101
|