“Lâm tổng, mảnh đất ở Hạ Sa kia cục tài nguyên và đất đai vẫn chưa phê chuẩn, hỏi nguyên nhân thì nhân viên ở đó nói là còn chờ cấp trên phê duyệt.” Trong văn phòng trên tầng cao nhất tòa nhà Lâm thị, thư kí Tưởng đưa tờ đơn xin phép bị Cục tài nguyên và đất đai trả lại cho Lâm Hạo Sơ, vẻ mặt có chút bất an.
Mảnh đất ở Hạ Sa kia là một phần quan trọng trong dự án hợp tác giữa Lâm thị và tập đàon TH.S, cục tài nguyên và đất đai từ chối không hề báo trước, mảnh đất này rõ ràng trước đó còn nằm trong dự án phát triển của quốc gia, làm sao có chuyện không được phê duyệt?
Chờ cấp trên trả lời thuyết phục?
Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra đây là trả lời cho có lệ.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là đối thủ cạnh tranh âm thầm muốn ngáng chân Lâm thị bọn họ?
Nếu mảnh đất này không được cấp phép không biết TH.S có hủy hợp tác hay không? Thậm chí còn bắt bồi thường? Vậy công ty của hắn có xảy ra vấn đề hay không?
Thư kí Tưởng không nhịn được đánh giá vị cấp trên vừa nhận chức, còn hơi bất mãn với vị tổng giám đốc mới có hai mươi tuổi, hắn vẫn là cái vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí lông mày cũng không nhíu lại, một chút khẩn trương trong lòng lúc này mới giảm xuống.
Nhìn hắn có lo lắng cái gì đâu!
“Lâm tổng, tôi ra ngoài trước?” Thư kí Tưởng cẩn thận hỏi.
“Được, phiền anh rồi.” Lâm Hạo Sơ khiêm tốn lễ phép gật đầu.
Đợi sau khi thư kí Tưởng ra ngoài lông mày của Lâm Hạo Sơ mới dần dần nhíu lại.
Hắn vừa mới tiếp quản công ty, các cổ đông của công ty và nhân viên sẽ ủng hộ hắn, nhưng nguyên nhân mấu chốt nhất là hắn đã thắng được dự án với TH.S, nếu dự án thua lỗ thất bại, không chỉ đơn giản là công ty sẽ bị tổn thất nặng nề, mà hơn nữa những tin đồn nghi ngờ hắn cũng sẽ xuất hiện như thủy triều đánh tới.
Đa số mọi người đều cho rằng dự án kia không phải do hắn viết ra, hoặc hắn chỉ may mắn hợp khẩu vị của TH.S, đồng thời họ cũng nghĩ trong lòng quả nhiên là đại học hạng ba, quả nhiên là thằng ranh còn chưa tốt nghiệp, công ty giao cho hắn nói không chừng sẽ suy sụp.
Dưới tình huống như vậy, nếu hắn không giao quyền nắm giữ công ty trên tay cho một người khác, tình hình sẽ trở nên giống như hắn đã lo lắng, các cổ đông sẽ rút vốn, cổ phiếu của Lâm thị sẽ không ngừng tụt dốc. Điều này có ý nghĩa gì với Lâm Hạo Sơ, mọi người đều biết.
Lâm Hạo Sơ nhìn chằm chằm đơn xin cấp phép bị cục tài nguyên và đất đai trả về, vừa mới đặt lên trên bàn di động liền đổ chuông.
Trên dị động hiện lên ba chữ to, tên của tổng giám đốc TH.S tại khu vực Trung Quốc “Dương Hoằng Quân”, Lâm Hạo Sơ rũ mắt, cuối cùng nhận điện thoại.
“Alô, chào chú Dương!”
“Lâm Hạo Sơ, con mẹ nó cậu đang làm cái quỷ gì? Cậu có biết ông đây để thuyết phục lãnh đạo trong công ty hợp tác với thằng nhóc vừa bước chân ra đời như cậu tốn bao công sức không? Kết quả cục tài nguyên và đất đai lại không cấp phép, cái dự án kia thật sự là cậu viết hả? Con mẹ nó trong một tháng mà cậu không xử lí được thì cứ chuẩn bị bồi thường theo hợp đồng!!”
Dương Hoằng Quân có lẽ là người nóng tính, hoặc đã bị chọc giận đến điên trực tiếp mắng té tát vào mặt Lâm Hạo Sơ một trận. Ông nói toàn tiếng Anh, nhưng không biết tại sao Lâm Hạo Sơ luôn dốt tiếng Anh lần này thế nhưng nghe hiểu từng từ.
Đối với việc này Lâm Hạo Sơ không giận mà chỉ áy náy vì đã kéo Dương Hoằng Quân xuống nước. Hắn đang muốn mở miệng nói xin lỗi nhưng không ngờ Dương Hoằng Quân đã “Bộp ——” một tiếng, không chút khách khí cúp máy.
Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng tình hình kế tiếp có bao nhiêu bất lợi với bản thân nhưng trong lòng hắn không chút sợ hãi và hối hận. Thật ra khi biết được người Tô gia chính là thủ phạm tống Tả Trạm Vũ vào tù hắn dường như đã dự đoán được những gì sẽ phát sinh tiếp theo.
Đứng lên đi đến trước cửa sổ, lúc này mới là sáng sớm, Lâm Hạo Sơ nhìn khung cản ngựa xe như nước bên dưới, trước mắt dần dần hiện ra hình ảnh năm đó cha vừa ôm hắn, vừa dỗ dành hắn nhìn những ngọn đèn lung linh…
Ông nội, ba, con xin lỗi.
Lâm Hạo Sơ ở trong lòng yên lặng nói một tiếng, ngay sau đó liền xoay người trở về bàn làm việc, nhấn xuống điện thoại nội bộ trên bàn thản nhiên nói: “Sắp xếp một người lái xe, đưa tôi đên nhà hàng Trần Thị Quan Phủ.”
Trần Thị Quan Phủ là nhà hàng nổi tiếng do một vị quan chức vị không nhỏ thời nhà Thanh mở cho tới nay đã có hơn trăm năm nhiều lịch sử được khen là nhà hàng xa hoa nhất Trung Quốc. Lâm Hạo Sơ hiếm khi tới nơi này tiêu sài, vì yêu thích đến đây đa số là những người tuổi trung niên.
Không hổ là nhà hàng xa hoa đứng đầu, nhân viện phục vụ ở đây rất chuyên nghiệp, lúc Lâm Hạo Sơ xuống xe còn chưa nói cái gì đã có một nam phục vụ lễ phép cung kính dẫn hắn vào một gian ghế lô.
Trong gian ghế lô, một người đàn ông cả người toát ra hơi thở khống chế đã ngồi từ trước. Người này trên dưới bốn mươi lăm tuổi, ăn diện cẩn thận tỉ mỉ, ngón tay thon dài hơi trắng nõn, hiển nhiên từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng.
Tô Tư Lân nghe động tĩnh ngoài cửa cũng không vội vã ngẩng đầu, sau khi chậm rãi uống xong một chén trà bích loa xuân mới nâng mắt nhìn về phía đối diện. Trong nháy mắt một khuôn mặt thanh niên xa lạ rơi vào tầm mắt ông.
Ông đã từng gặp Lâm Khánh Diệp, không thể không nói Lâm Hạo Sơ lớn lên rất giống cha mình, cũng như Tả Trạm Vũ tựa như lớn lên giống hệt Tả Chấn Phi, điều này làm cho ông khó mà đối xử với Tả Trạm Vũ bình thường như với cháu ngoại mình…
“Mời cậu rời khỏi Tả Trạm Vũ, tôi nghĩ cậu cũng hiểu, quan hệ của các cậu vượt khỏi luân lí và đạo đức.” Tô Tư Lân trên thương trường và chính trường vô cũng khéo léo, bình thường nói chuyện tương đối uyển chuyển giàu hàm ý, nói thẳng như lúc này đúng là hiếm thấy.
Tô Tư Lân cũng như đa số người trong nước, không cách nào chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái, có lời đồn rằng người trong giới thượng lưu có một trò ăn chơi trác táng chính là dùng tiền đi bao MB, đối với chuyện này ông vô cùng phản cảm cũng không thể nào hiểu nổi. Hiện giờ chuyện này lại xảy ra với đời sau của Tô gia bọn họ, cho dù ông không có tình cảm sâu đậm gì với Tả Trạm Vũ nhưng khi mới biết cũng tức giận không hề nhẹ.
Ông nghĩ vì sao Tả Trạm Vũ lại giống mẹ mình đến vậy, đều đui mù coi trọng người không nên coi trọng?!
Tô Tư Lân không cách nào che giấu sự chán ghét với Lâm Hạo Sơ, điểm này Lâm Hạo Sơ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Nhưng hắn cũng lười không muốn tranh luận gì với Tô Tư Lân, có vài người tư tưởng đã ăn sâu bén rễ kỳ thị đồng tính luyến ái, đúng là rất nhiều người Trung Quốc không thể thay đổi tư tưởng.
Đối với người Tô gia vốn tính toán nhận lại Tả Trạm Vũ, rồi lại có thể ác tâm đến nỗi tống hắn vào đồng cảnh sát, thậm chí sẵn lòng tổn thương đến người thân thiết là Tô Duy còn đang trầm cảm chữa trị trong bệnh viện khiến bà có khả năng bệnh tình trở nặng, Lâm Hạo Sơ ngay từ đầu không thể nào hiểu nổi, cho đến khi điều tra rõ chuyện hai mươi năm trước, cũng chính là buổi tối trước ngày Tô Duy phải gả cho Tả Chấn Phi, hắn mới biết được Tô Tư Lân vì sao phải làm như vậy.
Tô Duy không để ý mong muốn của người nhà cố ý đến với Tả Chấn Phi, Tô phu nhân Lưu Nhuế Nghiên tức giận đến mức bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện.
Người Tô gia không chấp nhận Tả Chấn Phi không phải vì ông ta không môn đăng hộ đối, mà vì họ đã sớm nhìn thấu bản chất tâm địa gian xảo của Tả Chấn Phi, xác định Tô Duy gả cho ông ta tương lai nhất định sẽ không hạnh phúc.
Lưu Nhuế Nghiên chỉ có Tô Duy là con gái, từ nhỏ đã nâng trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan sao có thể mắt mở trừng trừng nhìn con gái yêu của mình nhảy vào hố lửa? Bởi vậy buối tối trước ngày Tô Duy gả cho Tả Chấn Phi, bà liền thừa dịp mọi người đang vội vã chuẩn bị đi lên tầng thượng của bệnh viện, một chân đưa ra ngoài lơ lửng trên không trung cao vài chục mét, ep Tô Duy chọn giữa mình và Tả Chấn Phi.
Tất cả mọi người đều mong Tô Duy buông tha Tả Chấn Phi, Tô Tư Lân thậm chí còn quỳ xuống trước mặt cô em gái kém mình ba tuổi cầu xin cô đáp ứng, dù cho giả vờ để dỗ mẹ vui cũng được.
Lúc ấy Tô Duy nhất định cũng đau khổ, nhưng bà cũng lo sợ mình gật đầu thì từ nay về sau Tả Chấn Phi sẽ bỏ mình đi, cuối cùng rơi lệ đầy mặt nói một tiếng “không” với mẹ của mình…
Tô Tư Lân mãi mãi sẽ không quên hình ảnh lúc ấy mẹ ông lòng đau như cắt, xoay người dứt khoát nhảy xuống từ độ cao vài chục mét. Khi ấy bà máu tươi đầm đìa nằm trên mặt đất, khoảnh khắc khi bác sĩ tuyên bố bà đã qua đời cũng chính là ác mộng trong cuộc đời của ông, mỗi khi hồi tưởng lại sẽ đau khổ đến mức chỉ hận không thể giết Tô Duy.
Ông sẽ không bao giờ tha thứ cho Tô Duy, một tiếng “không” của bà, bà coi thường vứt bỏ tình thân, cũng chính là lúc cắt đứt quan hệ máu mủ ruột thịt giữa hai người.
Cũng không biết Tô Tư Lân có phải trùng hợp cũng giống Lâm Hạo Sơ hay không, đều nhớ tới những bi thống vào ban đêm, hai mắt ông che kín tớ máu, đôi tay cầm chén trà cũng có chút run rẩy.
Thật lâu sau, Tô Tư Lân mới dần dần điều chỉnh tốt cảm xúc lần nữa khôi phục dáng vẻ trên cao, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cậu hắn là nhận được thông báo của cục tài nguyên và đất đai? Tôi lấy thân phận bác của Tả Trạm Vũ, còn đại diện ông ngoại của nó yêu cầu cậu ngay lập tức tách ra khỏi nó!”
Có thể vì cảm xúc quá mức áp lực, Tô Tư Lân đã không còn lòng dạ ngồi thao thao bất tuyệt với Lâm Hạo Sơ, chỉ muốn đi thẳng vào vấn đề tốc chiến tốc thắng.
“Mảnh đất kia vẫn chưa được phê chuẩn, luận quan hệ không phải chỉ có Tô gia các ông có, huống hồ mảnh đất đó nguyên bản hợp pháp.” Lâm Hạo Sơ mở miệng nói câu nói đầu tiên, giọng nói vững như núi Thái, cho dù trước mặt là Tô Tư Lân oai phong trên cả thương trường lẫn chính trị hắn cũng không hề cảm thấy Lâm Hạo Sơ ngây ngô kém cỏi. “Tiền bồi thường cho tập đoàn TH.S tôi cũng đã chuẩn bị xong, đương nhiên, tôi cũng biết chuyện này chỉ là bắt đầu, ông nhất định sẽ tiếp tục đối phó với tôi, đối phó Lâm thị.”
Một câu chuyện, Lâm Hạo Sơ nói nhưng mặt không đổi sắc, rất có ý tứ liều đến cùng.
Tô Tư Lân giật mình, ánh mắt sâu kín như có điều suy nghĩ.
Lâm Hạo Sơ không chút do dự giữa công ty và Tả Trạm Vũ buông tha cái trước, điểm này ngoài dự liệu của ông.
Tô Tư Lân nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, giống như muốn nhìn thấu hắn, ánh mắt vô cùng bén nhọn cùng sắc bén. Vài giây sau, ông mới chậm rãi nói: “Có một việc tôi cảm thấy hẳn là nên nói cho cậu, Lâm Bác Hiên anh trai trên pháp luật của cậu tìm tới tôi. Cậu không sợ đến lúc đó sản nghiệp tổ tiên cuối cùng lại rơi vào tay người ngoài như gã sao? Hơn nữa, cậu cảm thấy gã sẽ bỏ qua cho mình sao?”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy nhếch khóe miệng, tươi cười mang theo chút trào phúng và xem thường.
Hắn đoán được Lâm Bác Hiên nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đầu nhập vào dưới trướng Tô gia.
Tô Tư Lân nhìn vào đáy mắt khóe miệng cười khinh thường và vẻ không quan tâm của Lâm Hạo Sơ, dừng một chút, tiếp tục đạo: “Vậy Tả Trạm Vũ thì sao? Cố ý tạo tổn thương thân thể người khác, nó nhất định phải ngồi tù vài năm. Cậu xác định muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà hủy hoại tiền đồ tương lai của nó trên tay mình?”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Hạo Sơ chậm chạp không trả lời. Tô Tư Lân yên lặng nhìn Lâm Hạo Sơ, kinh ngạc phát hiện thiếu niên này lòng dạ thâm sâu đến mức mình không thể nhìn thấu.
Giống hệt như đứa cháu ngoại Tả Trạm Vũ của ông, thông minh khiến người khiếp sợ…
Ngay lúc Tô Tư Lân cho rằng Lâm Hạo Sơ sẽ nói giống Tả Trạm Vũ cái gì mà “chỉ là ngồi tù cũng không phải xử bắn, còn có thể tiểu biệt thắng tân hôn” thì Lâm Hạo Sơ cuối cùng cũng mở miệng, từng câu từng chữ đầy khí phách.
“Là ai nói cho ông biết Trạm Vũ hủy dung mạo người khác? Không có vật chứng càng không có nhân chứng, trừ phi chính hắn thừa nhận nếu không, không ai có thể nói hắn hủy dung mạo người ta!”
Thật lâu, Tô Tư Lân một câu cũng không nói.
Ngày hôm qua ông bị cháu ngoại trai chọc đến mức không biết nói gì, hôm nay, lần thứ hai bị một thiếu niên không đến hai mươi nói đến mức giật mình nhất thời không biết trả lời ra sao.
Chính xác, cái vụ án kia đến nay không có đầu mối, một chút manh mối cũng không tìm ra được. Lâm Hạo Sơ hắn và tất cả những người ở bên Tả Trạm Vũ cũng không thể xác định có phải Tả Trạm Vũ làm hay không. Đa số người đều dựa vào động cơ để nghi ngờ Tả Trạm Vũ.
Bởi vậy muốn định tội Tả Trạm Vũ chỉ có thể ngụy tạo chứng cứ. Hiện tại cảnh sát có thể bắt Tả Trạm Vũ là vì ông cung cấp bằng chứng giả cho họ…
“Vật chứng và nhân chứng gì đó, chỉ cần không phải là thật tôi nhất định có thể tìm ra sơ hở! Đến lúc đó, Tô gia các người rất có khả năng sẽ có kết cục thân bại danh liệt!” Lâm Hạo Sơ không chút lùi bước, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Tôi, lấy toàn bộ Lâm thị đánh cuộc với ông!”
Mảnh đất ở Hạ Sa kia là một phần quan trọng trong dự án hợp tác giữa Lâm thị và tập đàon TH.S, cục tài nguyên và đất đai từ chối không hề báo trước, mảnh đất này rõ ràng trước đó còn nằm trong dự án phát triển của quốc gia, làm sao có chuyện không được phê duyệt?
Chờ cấp trên trả lời thuyết phục?
Kẻ ngốc cũng có thể nghe ra đây là trả lời cho có lệ.
Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ là đối thủ cạnh tranh âm thầm muốn ngáng chân Lâm thị bọn họ?
Nếu mảnh đất này không được cấp phép không biết TH.S có hủy hợp tác hay không? Thậm chí còn bắt bồi thường? Vậy công ty của hắn có xảy ra vấn đề hay không?
Thư kí Tưởng không nhịn được đánh giá vị cấp trên vừa nhận chức, còn hơi bất mãn với vị tổng giám đốc mới có hai mươi tuổi, hắn vẫn là cái vẻ mặt bình tĩnh, thậm chí lông mày cũng không nhíu lại, một chút khẩn trương trong lòng lúc này mới giảm xuống.
Nhìn hắn có lo lắng cái gì đâu!
“Lâm tổng, tôi ra ngoài trước?” Thư kí Tưởng cẩn thận hỏi.
“Được, phiền anh rồi.” Lâm Hạo Sơ khiêm tốn lễ phép gật đầu.
Đợi sau khi thư kí Tưởng ra ngoài lông mày của Lâm Hạo Sơ mới dần dần nhíu lại.
Hắn vừa mới tiếp quản công ty, các cổ đông của công ty và nhân viên sẽ ủng hộ hắn, nhưng nguyên nhân mấu chốt nhất là hắn đã thắng được dự án với TH.S, nếu dự án thua lỗ thất bại, không chỉ đơn giản là công ty sẽ bị tổn thất nặng nề, mà hơn nữa những tin đồn nghi ngờ hắn cũng sẽ xuất hiện như thủy triều đánh tới.
Đa số mọi người đều cho rằng dự án kia không phải do hắn viết ra, hoặc hắn chỉ may mắn hợp khẩu vị của TH.S, đồng thời họ cũng nghĩ trong lòng quả nhiên là đại học hạng ba, quả nhiên là thằng ranh còn chưa tốt nghiệp, công ty giao cho hắn nói không chừng sẽ suy sụp.
Dưới tình huống như vậy, nếu hắn không giao quyền nắm giữ công ty trên tay cho một người khác, tình hình sẽ trở nên giống như hắn đã lo lắng, các cổ đông sẽ rút vốn, cổ phiếu của Lâm thị sẽ không ngừng tụt dốc. Điều này có ý nghĩa gì với Lâm Hạo Sơ, mọi người đều biết.
Lâm Hạo Sơ nhìn chằm chằm đơn xin cấp phép bị cục tài nguyên và đất đai trả về, vừa mới đặt lên trên bàn di động liền đổ chuông.
Trên dị động hiện lên ba chữ to, tên của tổng giám đốc TH.S tại khu vực Trung Quốc “Dương Hoằng Quân”, Lâm Hạo Sơ rũ mắt, cuối cùng nhận điện thoại.
“Alô, chào chú Dương!”
“Lâm Hạo Sơ, con mẹ nó cậu đang làm cái quỷ gì? Cậu có biết ông đây để thuyết phục lãnh đạo trong công ty hợp tác với thằng nhóc vừa bước chân ra đời như cậu tốn bao công sức không? Kết quả cục tài nguyên và đất đai lại không cấp phép, cái dự án kia thật sự là cậu viết hả? Con mẹ nó trong một tháng mà cậu không xử lí được thì cứ chuẩn bị bồi thường theo hợp đồng!!”
Dương Hoằng Quân có lẽ là người nóng tính, hoặc đã bị chọc giận đến điên trực tiếp mắng té tát vào mặt Lâm Hạo Sơ một trận. Ông nói toàn tiếng Anh, nhưng không biết tại sao Lâm Hạo Sơ luôn dốt tiếng Anh lần này thế nhưng nghe hiểu từng từ.
Đối với việc này Lâm Hạo Sơ không giận mà chỉ áy náy vì đã kéo Dương Hoằng Quân xuống nước. Hắn đang muốn mở miệng nói xin lỗi nhưng không ngờ Dương Hoằng Quân đã “Bộp ——” một tiếng, không chút khách khí cúp máy.
Lâm Hạo Sơ rất rõ ràng tình hình kế tiếp có bao nhiêu bất lợi với bản thân nhưng trong lòng hắn không chút sợ hãi và hối hận. Thật ra khi biết được người Tô gia chính là thủ phạm tống Tả Trạm Vũ vào tù hắn dường như đã dự đoán được những gì sẽ phát sinh tiếp theo.
Đứng lên đi đến trước cửa sổ, lúc này mới là sáng sớm, Lâm Hạo Sơ nhìn khung cản ngựa xe như nước bên dưới, trước mắt dần dần hiện ra hình ảnh năm đó cha vừa ôm hắn, vừa dỗ dành hắn nhìn những ngọn đèn lung linh…
Ông nội, ba, con xin lỗi.
Lâm Hạo Sơ ở trong lòng yên lặng nói một tiếng, ngay sau đó liền xoay người trở về bàn làm việc, nhấn xuống điện thoại nội bộ trên bàn thản nhiên nói: “Sắp xếp một người lái xe, đưa tôi đên nhà hàng Trần Thị Quan Phủ.”
Trần Thị Quan Phủ là nhà hàng nổi tiếng do một vị quan chức vị không nhỏ thời nhà Thanh mở cho tới nay đã có hơn trăm năm nhiều lịch sử được khen là nhà hàng xa hoa nhất Trung Quốc. Lâm Hạo Sơ hiếm khi tới nơi này tiêu sài, vì yêu thích đến đây đa số là những người tuổi trung niên.
Không hổ là nhà hàng xa hoa đứng đầu, nhân viện phục vụ ở đây rất chuyên nghiệp, lúc Lâm Hạo Sơ xuống xe còn chưa nói cái gì đã có một nam phục vụ lễ phép cung kính dẫn hắn vào một gian ghế lô.
Trong gian ghế lô, một người đàn ông cả người toát ra hơi thở khống chế đã ngồi từ trước. Người này trên dưới bốn mươi lăm tuổi, ăn diện cẩn thận tỉ mỉ, ngón tay thon dài hơi trắng nõn, hiển nhiên từ nhỏ đã sống an nhàn sung sướng.
Tô Tư Lân nghe động tĩnh ngoài cửa cũng không vội vã ngẩng đầu, sau khi chậm rãi uống xong một chén trà bích loa xuân mới nâng mắt nhìn về phía đối diện. Trong nháy mắt một khuôn mặt thanh niên xa lạ rơi vào tầm mắt ông.
Ông đã từng gặp Lâm Khánh Diệp, không thể không nói Lâm Hạo Sơ lớn lên rất giống cha mình, cũng như Tả Trạm Vũ tựa như lớn lên giống hệt Tả Chấn Phi, điều này làm cho ông khó mà đối xử với Tả Trạm Vũ bình thường như với cháu ngoại mình…
“Mời cậu rời khỏi Tả Trạm Vũ, tôi nghĩ cậu cũng hiểu, quan hệ của các cậu vượt khỏi luân lí và đạo đức.” Tô Tư Lân trên thương trường và chính trường vô cũng khéo léo, bình thường nói chuyện tương đối uyển chuyển giàu hàm ý, nói thẳng như lúc này đúng là hiếm thấy.
Tô Tư Lân cũng như đa số người trong nước, không cách nào chấp nhận chuyện đồng tính luyến ái, có lời đồn rằng người trong giới thượng lưu có một trò ăn chơi trác táng chính là dùng tiền đi bao MB, đối với chuyện này ông vô cùng phản cảm cũng không thể nào hiểu nổi. Hiện giờ chuyện này lại xảy ra với đời sau của Tô gia bọn họ, cho dù ông không có tình cảm sâu đậm gì với Tả Trạm Vũ nhưng khi mới biết cũng tức giận không hề nhẹ.
Ông nghĩ vì sao Tả Trạm Vũ lại giống mẹ mình đến vậy, đều đui mù coi trọng người không nên coi trọng?!
Tô Tư Lân không cách nào che giấu sự chán ghét với Lâm Hạo Sơ, điểm này Lâm Hạo Sơ có thể cảm nhận được một cách rõ ràng. Nhưng hắn cũng lười không muốn tranh luận gì với Tô Tư Lân, có vài người tư tưởng đã ăn sâu bén rễ kỳ thị đồng tính luyến ái, đúng là rất nhiều người Trung Quốc không thể thay đổi tư tưởng.
Đối với người Tô gia vốn tính toán nhận lại Tả Trạm Vũ, rồi lại có thể ác tâm đến nỗi tống hắn vào đồng cảnh sát, thậm chí sẵn lòng tổn thương đến người thân thiết là Tô Duy còn đang trầm cảm chữa trị trong bệnh viện khiến bà có khả năng bệnh tình trở nặng, Lâm Hạo Sơ ngay từ đầu không thể nào hiểu nổi, cho đến khi điều tra rõ chuyện hai mươi năm trước, cũng chính là buổi tối trước ngày Tô Duy phải gả cho Tả Chấn Phi, hắn mới biết được Tô Tư Lân vì sao phải làm như vậy.
Tô Duy không để ý mong muốn của người nhà cố ý đến với Tả Chấn Phi, Tô phu nhân Lưu Nhuế Nghiên tức giận đến mức bệnh tim tái phát phải vào bệnh viện.
Người Tô gia không chấp nhận Tả Chấn Phi không phải vì ông ta không môn đăng hộ đối, mà vì họ đã sớm nhìn thấu bản chất tâm địa gian xảo của Tả Chấn Phi, xác định Tô Duy gả cho ông ta tương lai nhất định sẽ không hạnh phúc.
Lưu Nhuế Nghiên chỉ có Tô Duy là con gái, từ nhỏ đã nâng trong tay sợ vỡ ngậm trong miệng sợ tan sao có thể mắt mở trừng trừng nhìn con gái yêu của mình nhảy vào hố lửa? Bởi vậy buối tối trước ngày Tô Duy gả cho Tả Chấn Phi, bà liền thừa dịp mọi người đang vội vã chuẩn bị đi lên tầng thượng của bệnh viện, một chân đưa ra ngoài lơ lửng trên không trung cao vài chục mét, ep Tô Duy chọn giữa mình và Tả Chấn Phi.
Tất cả mọi người đều mong Tô Duy buông tha Tả Chấn Phi, Tô Tư Lân thậm chí còn quỳ xuống trước mặt cô em gái kém mình ba tuổi cầu xin cô đáp ứng, dù cho giả vờ để dỗ mẹ vui cũng được.
Lúc ấy Tô Duy nhất định cũng đau khổ, nhưng bà cũng lo sợ mình gật đầu thì từ nay về sau Tả Chấn Phi sẽ bỏ mình đi, cuối cùng rơi lệ đầy mặt nói một tiếng “không” với mẹ của mình…
Tô Tư Lân mãi mãi sẽ không quên hình ảnh lúc ấy mẹ ông lòng đau như cắt, xoay người dứt khoát nhảy xuống từ độ cao vài chục mét. Khi ấy bà máu tươi đầm đìa nằm trên mặt đất, khoảnh khắc khi bác sĩ tuyên bố bà đã qua đời cũng chính là ác mộng trong cuộc đời của ông, mỗi khi hồi tưởng lại sẽ đau khổ đến mức chỉ hận không thể giết Tô Duy.
Ông sẽ không bao giờ tha thứ cho Tô Duy, một tiếng “không” của bà, bà coi thường vứt bỏ tình thân, cũng chính là lúc cắt đứt quan hệ máu mủ ruột thịt giữa hai người.
Cũng không biết Tô Tư Lân có phải trùng hợp cũng giống Lâm Hạo Sơ hay không, đều nhớ tới những bi thống vào ban đêm, hai mắt ông che kín tớ máu, đôi tay cầm chén trà cũng có chút run rẩy.
Thật lâu sau, Tô Tư Lân mới dần dần điều chỉnh tốt cảm xúc lần nữa khôi phục dáng vẻ trên cao, vẻ mặt lạnh lùng nói: “Cậu hắn là nhận được thông báo của cục tài nguyên và đất đai? Tôi lấy thân phận bác của Tả Trạm Vũ, còn đại diện ông ngoại của nó yêu cầu cậu ngay lập tức tách ra khỏi nó!”
Có thể vì cảm xúc quá mức áp lực, Tô Tư Lân đã không còn lòng dạ ngồi thao thao bất tuyệt với Lâm Hạo Sơ, chỉ muốn đi thẳng vào vấn đề tốc chiến tốc thắng.
“Mảnh đất kia vẫn chưa được phê chuẩn, luận quan hệ không phải chỉ có Tô gia các ông có, huống hồ mảnh đất đó nguyên bản hợp pháp.” Lâm Hạo Sơ mở miệng nói câu nói đầu tiên, giọng nói vững như núi Thái, cho dù trước mặt là Tô Tư Lân oai phong trên cả thương trường lẫn chính trị hắn cũng không hề cảm thấy Lâm Hạo Sơ ngây ngô kém cỏi. “Tiền bồi thường cho tập đoàn TH.S tôi cũng đã chuẩn bị xong, đương nhiên, tôi cũng biết chuyện này chỉ là bắt đầu, ông nhất định sẽ tiếp tục đối phó với tôi, đối phó Lâm thị.”
Một câu chuyện, Lâm Hạo Sơ nói nhưng mặt không đổi sắc, rất có ý tứ liều đến cùng.
Tô Tư Lân giật mình, ánh mắt sâu kín như có điều suy nghĩ.
Lâm Hạo Sơ không chút do dự giữa công ty và Tả Trạm Vũ buông tha cái trước, điểm này ngoài dự liệu của ông.
Tô Tư Lân nhìn chằm chằm Lâm Hạo Sơ, giống như muốn nhìn thấu hắn, ánh mắt vô cùng bén nhọn cùng sắc bén. Vài giây sau, ông mới chậm rãi nói: “Có một việc tôi cảm thấy hẳn là nên nói cho cậu, Lâm Bác Hiên anh trai trên pháp luật của cậu tìm tới tôi. Cậu không sợ đến lúc đó sản nghiệp tổ tiên cuối cùng lại rơi vào tay người ngoài như gã sao? Hơn nữa, cậu cảm thấy gã sẽ bỏ qua cho mình sao?”
Lâm Hạo Sơ nghe vậy nhếch khóe miệng, tươi cười mang theo chút trào phúng và xem thường.
Hắn đoán được Lâm Bác Hiên nhất định sẽ không bỏ qua cơ hội tốt như vậy, đầu nhập vào dưới trướng Tô gia.
Tô Tư Lân nhìn vào đáy mắt khóe miệng cười khinh thường và vẻ không quan tâm của Lâm Hạo Sơ, dừng một chút, tiếp tục đạo: “Vậy Tả Trạm Vũ thì sao? Cố ý tạo tổn thương thân thể người khác, nó nhất định phải ngồi tù vài năm. Cậu xác định muốn vì sự ích kỷ của bản thân mà hủy hoại tiền đồ tương lai của nó trên tay mình?”
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, Lâm Hạo Sơ chậm chạp không trả lời. Tô Tư Lân yên lặng nhìn Lâm Hạo Sơ, kinh ngạc phát hiện thiếu niên này lòng dạ thâm sâu đến mức mình không thể nhìn thấu.
Giống hệt như đứa cháu ngoại Tả Trạm Vũ của ông, thông minh khiến người khiếp sợ…
Ngay lúc Tô Tư Lân cho rằng Lâm Hạo Sơ sẽ nói giống Tả Trạm Vũ cái gì mà “chỉ là ngồi tù cũng không phải xử bắn, còn có thể tiểu biệt thắng tân hôn” thì Lâm Hạo Sơ cuối cùng cũng mở miệng, từng câu từng chữ đầy khí phách.
“Là ai nói cho ông biết Trạm Vũ hủy dung mạo người khác? Không có vật chứng càng không có nhân chứng, trừ phi chính hắn thừa nhận nếu không, không ai có thể nói hắn hủy dung mạo người ta!”
Thật lâu, Tô Tư Lân một câu cũng không nói.
Ngày hôm qua ông bị cháu ngoại trai chọc đến mức không biết nói gì, hôm nay, lần thứ hai bị một thiếu niên không đến hai mươi nói đến mức giật mình nhất thời không biết trả lời ra sao.
Chính xác, cái vụ án kia đến nay không có đầu mối, một chút manh mối cũng không tìm ra được. Lâm Hạo Sơ hắn và tất cả những người ở bên Tả Trạm Vũ cũng không thể xác định có phải Tả Trạm Vũ làm hay không. Đa số người đều dựa vào động cơ để nghi ngờ Tả Trạm Vũ.
Bởi vậy muốn định tội Tả Trạm Vũ chỉ có thể ngụy tạo chứng cứ. Hiện tại cảnh sát có thể bắt Tả Trạm Vũ là vì ông cung cấp bằng chứng giả cho họ…
“Vật chứng và nhân chứng gì đó, chỉ cần không phải là thật tôi nhất định có thể tìm ra sơ hở! Đến lúc đó, Tô gia các người rất có khả năng sẽ có kết cục thân bại danh liệt!” Lâm Hạo Sơ không chút lùi bước, vẻ mặt lạnh như băng nói: “Tôi, lấy toàn bộ Lâm thị đánh cuộc với ông!”
/101
|