Tuy rằng đây là đáp án trong dự kiến nhưng Lý Lâm Chiêu vẫn kinh ngạc đến mức nhíu lông mày.
Buông tay khỏi cơ nghiệp của tổ tiên cũng tương đương với buông tha cho danh lợi, tiền tài cùng địa vị, sẽ trở thành một kẻ không khác gì những người bình thường khác. Từ xưa đến nay hổ lạc đồng bằng còn bị chó bắt nạt huống hồ “Từ nghèo lên giàu dễ, từ giàu thành nghèo mới khó”, đạo lý này Lâm Hạo Sơ không thể không hiểu.
Nhìn sự kiên nghị trên khuôn mặt Lâm Hạo Sơ, Lý Lâm Chiêu không ngờ rằng một thiếu niên miệng còn hôi sữa lại có thể quyết đoán như vậy.
Hắn cũng không nhận ra, đây là thiếu niên Lâm Hạo Sơ bồng bột đưa ra quyết định.
“Được lắm! Lâm thị chúng ta không sợ cái đám Tô thị đó! Có lẽ sẽ tổn thất nặng nề nhưng còn chưa đến mức phải đóng cửa! Ông đây chơi với cậu!” Lý Lâm Chiêu nói xong liền vỗ vai Lâm Hạo Sơ, không hề keo kiệt cho hắn một like.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Lâm Bác Hiên không vô ơn đến mức đi trợ giúp Tô thị đối phó với Lâm thị, nhưng khả năng việc này xảy ra có chút thấp…
“Cám ơn chú Lý!” Lâm Hạo Sơ cảm ơn từ tận đáy lòng, sau đó nhìn thoáng qua các nhân viên đã tản đi làm việc, hắn nói tiếp: “Chốc nữa chú giúp cháu nói với phòng tài vụ, tiền kiểm tra sức khỏe của họ và người nhà công ty sẽ chi trả.”
“Cái gì?” Lý Lâm Chiêu ngẩn ra, nhịn không được nói: “Thật ra không cần phài như vậy, việc xảy ra ở nhà hàng của Trương Hoa mọi người đều nhắm hướng chỉ trích đến Lâm Bác Hiên, không liên quan đến cậu và công ty!”
Lâm thị là công ty lớn, nhân viên cũng phải hơn một ngàn người, hơn nữa thêm cả người nhà bọn họ, chi phí khám sức khòe cũng là một khoản không nhỏ.
Lâm Hạo Sơ hiểu rõ.
Quả thật mọi người đều biết hắn và Lâm Bác Hiên là quan hệ đối đầu nhau, chuyện nhà hàng của Trương Hoa lần này cũng không liên lụy đến hắn, về phần những công ty hợp tác cùng Lâm thị cũng đều minh bạch Lâm Bác Hiên đã rơi đài, Lâm thị đã thay đổi triều đại, cũng sẽ không vì thế mà dừng hợp tác với Lâm thị.
Nhưng ông Lâm và Lâm Khánh Diệp khi còn điều hành công ty đều đưa nguyên tắc vì người khác cũng là vì bản thân mình lên trên hết.
“Đây là công ty thiếu mọi người.” Lâm Hạo Sơ cười nói, nụ cười lưu lại trên khuôn mặt vẫn còn vương nét trẻ tuổi trên hai gò má nhưng đã dần lộ ra ánh sáng của người đứng đầu sau này.
“Tô đại ca, ngại quá để anh vì gặp tôi mà phải hủy mất cuộc hẹn quan trọng.” Khi Lâm Bác Hiên đến nơi đã hẹn trước, gã thật không ngờ Tô Tư Lân thế nhưng còn tới sớm hơn đang ngồi trên ghế chờ mình.
Mọi thứ không khác gì so với dự đoán trước đó của Lâm Hạo Sơ, sau khi Lâm Bác Hiên chật vật không cam lòng bị đuổi cổ khỏi Lâm thị, chính gã cũng tự xác định đại thế của bản thân đã mất liền không chờ được hẹn Tô Tư Lân tại quán trà mà ông thích nhất.
“Bác Hiên đệ đừng nói như vậy, cậu đã mở lời mời sao tôi có thể từ chối.” Tô Tư Lân cười đến ôn văn nho nhã, từng chữ nói ra đều để lộ sự coi trọng và thưởng thức với Lâm Bác Hiên.
Lâm Bác Hiên nghe vậy khóe miệng sao cũng không kìm được nở một nụ cười mang ý vốn nên là như vậy.
Sao gã lại không biết Tô Tư Lân sở dĩ coi trọng mình đến mức đẩy lại mấy cuộc gặp mặt quan trọng cũng chỉ bởi vì trên tay Lâm Bác Hiên gã có thứ mà ông muốn.
“Tô đại ca, đây là một vài tài liệu bí mật của Lâm thị, có lẽ sẽ có ích với ngài.” Lâm Bác Hiên nói xong liền đưa một tập hồ sơ cho Tô Tư Lân.
Tô Tư Lân lập tức nhận lấy, cố ý dùng giọng nói hơi có vẻ khoa trương cất tiếng: “Thật sự rất cảm ơn Bác Hiên đệ, giá cả của tập tài liệu này chắc chắn không thể tính được!”
Trên mặt Lâm Bác Hiên lập tức toát ra vẻ đắc ý.
Giá trị của tài liệu này đương nhiên cao! Lâm Bác Hiên gã nắm quyền Lâm thị nhiều năm, trên thế giới này, không ai có thể hiểu biết về Lâm thị hơn gã.
Căn cơ gốc rễ của Lâm thị không cạn, thực lực cũng không kém, Tô gia dù cường đại nhưng muốn thật sự có thể lật đổ nó cũng không dễ dàng. Nhưng với những tài liệu này thì việc lật đổ với Tô gia cũng không khó.
Không sai, nếu Lâm Bác Hiên gã không thể chiếm được Lâm thị, vậy thì hủy nó đi. Gã muốn công ty tổ tiên nhà Lâm Hạo Sơ hoàn toàn trở thành hư ảo, để Lâm Hạo Sơ từ nay về sau phải đau khổ!
Tô Tư Lân chậm rãi mở túi tài liệu, bên trong ngoại trừ một tập tài liệu thật dày còn có một cái USB.
Ông đương nhiên biết đây là gì. Tô Tư Lân hạ mắt như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu sau ông mới chậm rì rì nói: “Năm đó tôi và Lâm Khánh Diệp cũng từng là bạn bè trên thương trường, vốn cũng không muốn làm ác, nhưng thằng nhóc Lâm Hạo Sơ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi nhắc nhở nó nhưng nó lại không coi ra gì, vậy cũng không thể trách tôi đây không nể mặt.”
Ánh mắt Lâm Bác Hiên sáng lên, đương nhiên gã biết Tô Tư Lân nói không nể mặt sẽ thật sự có bao nhiêu không nể mặt…
“Cậu nói xem, hai thằng nhóc đó sao có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy? Hai thằng đàn ông, đều là nam, thế nhưng lại…” Câu nói kế tiếp Tô Tư Lân không muốn nói, nhưng gân xanh trên mặt lồi hẳn lên đủ để thấy lúc này ông có bao nhiêu phẫn nộ.
“Tô gia chúng tôi, nói vậy hẳn Bác Hiên đệ cũng nghe qua rồi, vợ tôi sức khỏe không tốt nên không có khả năng sinh con, có thể nói việc nối dõi tông đường của Tô gia hoàn toàn phụ thuộc vào thằng nhóc đó. Nó là huyết mạch duy nhất, hy vọng duy nhất, sao lại có thể như vậy?!”
“Đúng vậy! Trạm Vũ luôn là đứa trẻ ngoan, thành tích lại rất tốt, sang năm còn thay mặt quốc gia tham dự cuộc thi tin học quốc tế, đây chính là tiền đồ vô lượng chỗ nào giống Lâm Hạo Sơ, học một cái trường hạng ba, ba ngày thì hai ngày đánh nhau gây rắc! Tôi cam đoan, nhất định là Lâm Hạo Sơ lôi kéo Trạm Vũ! Cho nên Tô đại ca không cần cảm thấy có gánh nặng trong lòng, đây đều là Lâm Hạo Sơ gieo gió gặt bão! Là báo ứng nó nên nhận!! Mà Lâm Khánh Diệp nói không chừng còn phải cảm ơn ngài giúp ông ta dạy dỗ đứa con không nên thân!!” Lâm Bác Hiên lập tức phụ họa theo.
Nói thật, Lâm Bác Hiên mắng Lâm Hạo Sơ nhưng đồng thời trong lòng cũng vô cùng hâm mộ thân phận thật của Tả Trạm Vũ. Gã nghĩ mình đúng là đầu thai sai chỗ, sinh ra trong một gia đình chẳng ra làm sao, có một ông bô có như không có và một bà mẹ không biết an phận lại còn vô liêm sỉ!
Sau đó Lâm Bác Hiên miệng lưỡi lưu loát nối liền không dứt châm chọc, cười nhạo Lâm Hạo Sơ, mà Tô Tư Lân thì ngẫu nhiên phụ họa vài câu, lại còn pha trà rót nước cho Lâm Bác Hiên.
Hai người cứ như vậy nói chuyện đến buổi tối, Tô Tư Lân còn cố ý để lái xe của mình đưa Lâm Bác Hiên trở về, còn bản thân thì chờ lái xe quay lại đón.
Có thể vì thái độ khách sáo coi trọng của Tô Tư Lân, lúc tạm biệt Lâm Bác Hiên còn có chút phấn khởi, trong đầu không ngừng nghĩ về khoảnh khắc Lâm thị đóng cửa, Lâm Hạo Sơ phải nhận lấy kết cục hai bàn tay trắng.
Lái xe của Tô tư Lân đóng cửa lại, cũng không biết Tô Tư Lân có phải chê trà không ngon hay không lại đổ hết đi, pha ấm mới khác.
Bên ngoài sảnh đang biểu diễn một tiết mục cổ trang, khảy một khúc đàn tri âm tri kỷ, Tô Tư Lân nhìn chén trà trong toát ra hơi nóng mơ hồ, dần dần nở một nụ cười không rõ nghĩa…
Lâm Bác Hiên về tới chỗ trọ, đúng, gã đã dọn khỏi biệt thự Lâm thị, dù sao biệt thự đứng tên Lâm Hạo Sơ.
Mấy năm này Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận chỉ dốc sức nghĩ xem làm thế nào để công ty Lâm thị trở thành của mình, bởi vậy đa số tiền bạc đều dốc hết vào để mua cổ phần công ty. Để giữ bí mật này, bọn họ cũng tránh không được tiêu tiền để chuẩn bị quan hệ. Mà Lâm Bác Hiên cũng tiểu không ít tiền trên người Trương Hoa, Chu Văn Vận phải nuôi không ít tình nhân nhỏ cũng tốn rất nhiều tiền, bởi vậy hai người ngoại trừ sở hữu một căn nhà giá thấp thì không còn bất động sản nào nữa.
Đêm đó Lâm Bác Hiên tung ra toàn bộ cổ phần Lâm thị của mình, dù sao gã cũng nhận định không lâu sau Lâm thị sẽ gặp họa lớn, đương nhiên khi cổ phiếu của nó vẫn còn có giá trị phải mang bán hết đi.
Lâm Bác Hiên muốn Lâm thị sụp đổ, trước đó gã nhất định sẽ phải cắt đứt toàn bộ quan hệ của mình với công ty để tránh đã bị liên lụy.
Nhìn tài khoản của mình, trong lòng Lâm Bác Hiên dần kiên định.
Tuy rằng gã không thể có được Lâm thị, nhưng cũng coi như sung túc, chưa chắc đã không thể Đông Sơn tái khởi!
Về phần mẹ gã, à, coi như hết luôn đi! Mụ già đó sống hay chết đều không liên quan đến gã, gã còn ước gì bà ta thăng luôn đi, miễn lại ở trước mặt gã vênh mặt hất hàm sai khiến tự cho mình là đúng.
Lúc này Lâm Bác Hiên không biết Chu Văn Vận đang ở trong bệnh viện đã sớm đề phòng mình từ lâu, từ trước đó đã thuê người theo dõi gã.
Thám tử tư nói cho Chu Văn Vận biết Lâm Bác Hiên gần đây qua lại thân thiết với Tô Tư Lân, Tô Tư Lân muốn đối phó với Lâm Hạo Sơ liền ăn tối cùng Lâm Bác Hiên, Lâm Bác Hiên tối đó bán sạch cổ phiếu Lâm thị ra ngoài. Chu Văn Vận nghe vậy cũng lập tức gọi điện thoại cho người bán tống bán tháo cổ phần của bản thân.
Khi Chu Văn Vận được báo lại toàn bộ cổ phần công ty dưới danh nghĩa của bà ta đã bán hết, Chu Văn Vận vừa nghiến răng nghiến lợi mắng Lâm Bác Hiên lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, lại tự tán thưởng bản thân mình thông minh để lại một đường lui, nếu không cứ ôm mãi cổ phần đến lúc công ty rơi đài thì…
“Tiếp tục theo dõi chặt chẽ Lâm Bác Hiên cho tôi.” Chu Văn Vận nói với thám tử, giọng điệu độc ác căm hận giống như Lâm Bác Hiên không phải con ruột của bà ta…
Mảnh đất kia vẫn chưa được phê duyệt, tập đoàn TH.S sau mấy ngày khần trường thúc giục đến cuối cùng cũng không chờ nữa, trực tiếp gửi công văn giải thể hợp đồng đến công ty Lâm thị, trên giấy đóng dấu công văn đỏ tươi. Hơn nữa nghe nói gần đây tổng giám đốc khu vực Trung Hoa của TH.S Dương Hồng Quân đang lui tới với một vài lão tổng của các công ty khác, hình như đang tìm kiếm một người hợp tác khác.
Tiếng gió như vậy sao lại không truyền tới tai người khác, hơn nữa dường như có người thúc đẩy, trong lúc nhất thời bên ngoài tràn đầy tin đồn có khả năng Lâm thị sẽ phải đối mặt với một nguy cơ thương nghiệp lớn, dẫn đến việc cổ phiếu của công ty một đường tụt dốc không phanh.
Hai mẹ con Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận một kẻ núp trong nhà trọ phía tây, một kẻ nằm trong bệnh viện phía đông lúc này lại làm cùng một việc, nhìn cổ phiếu Lâm thị một đường ngã xuống, cả hai vô cùng tự hào về quyết định đúng đắn của mình
Hiện tại bên ngoài Lâm thị tin đồn bay đầy trời, vốn một công ty lớn như vậy sẽ không bị đản kích trầm trọng nhưng trước nghi vấn giải tán hợp đòng với tập đoàn TH.S và thái độ ngầm thừa nhận, tin đồn bên ngoài dường như càng trở nên thật hơn.
Cứ như vậy thanh danh của Lâm thị trên thương trường cũng bị ảnh hưởng, dù sao khi lý hợp đồng Lâm thị đưa ra cho TH.S không ít hứa hẹn, kết quả điều cơ bản nhất cũng không thể thực hiện.
Kẻ đứng sau khống chế dư luận Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận đều biết là Tô gia, bọn họ đều rất chờ mong ngày Tô gia đánh bẹp Lâm thị, Lâm thị phá sản, Lâm Hạo Sơ từ trên cao ngã tan xương nát thịt.
Mà lúc này Lâm thị nhìn như bình tĩnh kì thực lại sóng ngầm mãnh liệt.
Lâm Hạo Sơ biết có vài người đã chuẩn bị sơ yếu lý lịch sẵn sàng đi ăn máng khác, các cổ đông cũng đã có người bán cổ phần công ty.
“Tiểu Sơ.”
Văn phòng ở tầng cao nhất, Lý Lâm Chiêu hiếm khi kích động gõ cửa, sau khi nghe Lâm Hạo Sơ lên tiếng ở bên trong liền đẩy mở ra, sắc mặt tối tăm.
“Làm sao vậy chú Lý?” Gặp phải loại chuyện như vậy Lâm Hạo Sơ vẫn rất bình tĩnh.
“Đệt! Không phải Tả Trạm Vũ cháu ngươi đừng lo lắng, nó sẽ xử lý cục ruộng đất, Tô gia và mảnh đất kia hay sao? Nhưng cháu nhìn xem nó làm cái gì đi?! Ta vừa phát hiện tinh hình nguy cấp như vậy mà nó còn chuẩn bị để tham gia cuộc thi quốc tế năm sau!!”
Lâm Hạo Sơ giật mình không cách nào phản bác lại.
Đúng là vì Tả Trạm Vũ nói với hắn vấn đề này mình sẽ giải quyết, hắn chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến nên đến hiện tại Lâm Hạo Sơ vẫn chưa làm gì mặc dù ngoài kia tin đồn bay đầy trời.
Mà chính hắn cũng biết mấy ngày nay Tả Trạm Vũ thật sự chưa hề làm gì.
“Lâm Hạo Sơ nếu cháu thật sự tiếp tục không làm gì hết thì ngày cả ông đây cũng muốn bán cổ phần!” Lý Lâm Chiêu thở phì phì nói.
“Cái gì cũng không làm, cháu tin tưởng Trạm Vũ.” Lâm Hạo Sơ kiên định đáp
Buông tay khỏi cơ nghiệp của tổ tiên cũng tương đương với buông tha cho danh lợi, tiền tài cùng địa vị, sẽ trở thành một kẻ không khác gì những người bình thường khác. Từ xưa đến nay hổ lạc đồng bằng còn bị chó bắt nạt huống hồ “Từ nghèo lên giàu dễ, từ giàu thành nghèo mới khó”, đạo lý này Lâm Hạo Sơ không thể không hiểu.
Nhìn sự kiên nghị trên khuôn mặt Lâm Hạo Sơ, Lý Lâm Chiêu không ngờ rằng một thiếu niên miệng còn hôi sữa lại có thể quyết đoán như vậy.
Hắn cũng không nhận ra, đây là thiếu niên Lâm Hạo Sơ bồng bột đưa ra quyết định.
“Được lắm! Lâm thị chúng ta không sợ cái đám Tô thị đó! Có lẽ sẽ tổn thất nặng nề nhưng còn chưa đến mức phải đóng cửa! Ông đây chơi với cậu!” Lý Lâm Chiêu nói xong liền vỗ vai Lâm Hạo Sơ, không hề keo kiệt cho hắn một like.
Đương nhiên điều kiện tiên quyết là Lâm Bác Hiên không vô ơn đến mức đi trợ giúp Tô thị đối phó với Lâm thị, nhưng khả năng việc này xảy ra có chút thấp…
“Cám ơn chú Lý!” Lâm Hạo Sơ cảm ơn từ tận đáy lòng, sau đó nhìn thoáng qua các nhân viên đã tản đi làm việc, hắn nói tiếp: “Chốc nữa chú giúp cháu nói với phòng tài vụ, tiền kiểm tra sức khỏe của họ và người nhà công ty sẽ chi trả.”
“Cái gì?” Lý Lâm Chiêu ngẩn ra, nhịn không được nói: “Thật ra không cần phài như vậy, việc xảy ra ở nhà hàng của Trương Hoa mọi người đều nhắm hướng chỉ trích đến Lâm Bác Hiên, không liên quan đến cậu và công ty!”
Lâm thị là công ty lớn, nhân viên cũng phải hơn một ngàn người, hơn nữa thêm cả người nhà bọn họ, chi phí khám sức khòe cũng là một khoản không nhỏ.
Lâm Hạo Sơ hiểu rõ.
Quả thật mọi người đều biết hắn và Lâm Bác Hiên là quan hệ đối đầu nhau, chuyện nhà hàng của Trương Hoa lần này cũng không liên lụy đến hắn, về phần những công ty hợp tác cùng Lâm thị cũng đều minh bạch Lâm Bác Hiên đã rơi đài, Lâm thị đã thay đổi triều đại, cũng sẽ không vì thế mà dừng hợp tác với Lâm thị.
Nhưng ông Lâm và Lâm Khánh Diệp khi còn điều hành công ty đều đưa nguyên tắc vì người khác cũng là vì bản thân mình lên trên hết.
“Đây là công ty thiếu mọi người.” Lâm Hạo Sơ cười nói, nụ cười lưu lại trên khuôn mặt vẫn còn vương nét trẻ tuổi trên hai gò má nhưng đã dần lộ ra ánh sáng của người đứng đầu sau này.
“Tô đại ca, ngại quá để anh vì gặp tôi mà phải hủy mất cuộc hẹn quan trọng.” Khi Lâm Bác Hiên đến nơi đã hẹn trước, gã thật không ngờ Tô Tư Lân thế nhưng còn tới sớm hơn đang ngồi trên ghế chờ mình.
Mọi thứ không khác gì so với dự đoán trước đó của Lâm Hạo Sơ, sau khi Lâm Bác Hiên chật vật không cam lòng bị đuổi cổ khỏi Lâm thị, chính gã cũng tự xác định đại thế của bản thân đã mất liền không chờ được hẹn Tô Tư Lân tại quán trà mà ông thích nhất.
“Bác Hiên đệ đừng nói như vậy, cậu đã mở lời mời sao tôi có thể từ chối.” Tô Tư Lân cười đến ôn văn nho nhã, từng chữ nói ra đều để lộ sự coi trọng và thưởng thức với Lâm Bác Hiên.
Lâm Bác Hiên nghe vậy khóe miệng sao cũng không kìm được nở một nụ cười mang ý vốn nên là như vậy.
Sao gã lại không biết Tô Tư Lân sở dĩ coi trọng mình đến mức đẩy lại mấy cuộc gặp mặt quan trọng cũng chỉ bởi vì trên tay Lâm Bác Hiên gã có thứ mà ông muốn.
“Tô đại ca, đây là một vài tài liệu bí mật của Lâm thị, có lẽ sẽ có ích với ngài.” Lâm Bác Hiên nói xong liền đưa một tập hồ sơ cho Tô Tư Lân.
Tô Tư Lân lập tức nhận lấy, cố ý dùng giọng nói hơi có vẻ khoa trương cất tiếng: “Thật sự rất cảm ơn Bác Hiên đệ, giá cả của tập tài liệu này chắc chắn không thể tính được!”
Trên mặt Lâm Bác Hiên lập tức toát ra vẻ đắc ý.
Giá trị của tài liệu này đương nhiên cao! Lâm Bác Hiên gã nắm quyền Lâm thị nhiều năm, trên thế giới này, không ai có thể hiểu biết về Lâm thị hơn gã.
Căn cơ gốc rễ của Lâm thị không cạn, thực lực cũng không kém, Tô gia dù cường đại nhưng muốn thật sự có thể lật đổ nó cũng không dễ dàng. Nhưng với những tài liệu này thì việc lật đổ với Tô gia cũng không khó.
Không sai, nếu Lâm Bác Hiên gã không thể chiếm được Lâm thị, vậy thì hủy nó đi. Gã muốn công ty tổ tiên nhà Lâm Hạo Sơ hoàn toàn trở thành hư ảo, để Lâm Hạo Sơ từ nay về sau phải đau khổ!
Tô Tư Lân chậm rãi mở túi tài liệu, bên trong ngoại trừ một tập tài liệu thật dày còn có một cái USB.
Ông đương nhiên biết đây là gì. Tô Tư Lân hạ mắt như đang suy nghĩ điều gì, thật lâu sau ông mới chậm rì rì nói: “Năm đó tôi và Lâm Khánh Diệp cũng từng là bạn bè trên thương trường, vốn cũng không muốn làm ác, nhưng thằng nhóc Lâm Hạo Sơ rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, tôi nhắc nhở nó nhưng nó lại không coi ra gì, vậy cũng không thể trách tôi đây không nể mặt.”
Ánh mắt Lâm Bác Hiên sáng lên, đương nhiên gã biết Tô Tư Lân nói không nể mặt sẽ thật sự có bao nhiêu không nể mặt…
“Cậu nói xem, hai thằng nhóc đó sao có thể làm ra loại chuyện đại nghịch bất đạo như vậy? Hai thằng đàn ông, đều là nam, thế nhưng lại…” Câu nói kế tiếp Tô Tư Lân không muốn nói, nhưng gân xanh trên mặt lồi hẳn lên đủ để thấy lúc này ông có bao nhiêu phẫn nộ.
“Tô gia chúng tôi, nói vậy hẳn Bác Hiên đệ cũng nghe qua rồi, vợ tôi sức khỏe không tốt nên không có khả năng sinh con, có thể nói việc nối dõi tông đường của Tô gia hoàn toàn phụ thuộc vào thằng nhóc đó. Nó là huyết mạch duy nhất, hy vọng duy nhất, sao lại có thể như vậy?!”
“Đúng vậy! Trạm Vũ luôn là đứa trẻ ngoan, thành tích lại rất tốt, sang năm còn thay mặt quốc gia tham dự cuộc thi tin học quốc tế, đây chính là tiền đồ vô lượng chỗ nào giống Lâm Hạo Sơ, học một cái trường hạng ba, ba ngày thì hai ngày đánh nhau gây rắc! Tôi cam đoan, nhất định là Lâm Hạo Sơ lôi kéo Trạm Vũ! Cho nên Tô đại ca không cần cảm thấy có gánh nặng trong lòng, đây đều là Lâm Hạo Sơ gieo gió gặt bão! Là báo ứng nó nên nhận!! Mà Lâm Khánh Diệp nói không chừng còn phải cảm ơn ngài giúp ông ta dạy dỗ đứa con không nên thân!!” Lâm Bác Hiên lập tức phụ họa theo.
Nói thật, Lâm Bác Hiên mắng Lâm Hạo Sơ nhưng đồng thời trong lòng cũng vô cùng hâm mộ thân phận thật của Tả Trạm Vũ. Gã nghĩ mình đúng là đầu thai sai chỗ, sinh ra trong một gia đình chẳng ra làm sao, có một ông bô có như không có và một bà mẹ không biết an phận lại còn vô liêm sỉ!
Sau đó Lâm Bác Hiên miệng lưỡi lưu loát nối liền không dứt châm chọc, cười nhạo Lâm Hạo Sơ, mà Tô Tư Lân thì ngẫu nhiên phụ họa vài câu, lại còn pha trà rót nước cho Lâm Bác Hiên.
Hai người cứ như vậy nói chuyện đến buổi tối, Tô Tư Lân còn cố ý để lái xe của mình đưa Lâm Bác Hiên trở về, còn bản thân thì chờ lái xe quay lại đón.
Có thể vì thái độ khách sáo coi trọng của Tô Tư Lân, lúc tạm biệt Lâm Bác Hiên còn có chút phấn khởi, trong đầu không ngừng nghĩ về khoảnh khắc Lâm thị đóng cửa, Lâm Hạo Sơ phải nhận lấy kết cục hai bàn tay trắng.
Lái xe của Tô tư Lân đóng cửa lại, cũng không biết Tô Tư Lân có phải chê trà không ngon hay không lại đổ hết đi, pha ấm mới khác.
Bên ngoài sảnh đang biểu diễn một tiết mục cổ trang, khảy một khúc đàn tri âm tri kỷ, Tô Tư Lân nhìn chén trà trong toát ra hơi nóng mơ hồ, dần dần nở một nụ cười không rõ nghĩa…
Lâm Bác Hiên về tới chỗ trọ, đúng, gã đã dọn khỏi biệt thự Lâm thị, dù sao biệt thự đứng tên Lâm Hạo Sơ.
Mấy năm này Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận chỉ dốc sức nghĩ xem làm thế nào để công ty Lâm thị trở thành của mình, bởi vậy đa số tiền bạc đều dốc hết vào để mua cổ phần công ty. Để giữ bí mật này, bọn họ cũng tránh không được tiêu tiền để chuẩn bị quan hệ. Mà Lâm Bác Hiên cũng tiểu không ít tiền trên người Trương Hoa, Chu Văn Vận phải nuôi không ít tình nhân nhỏ cũng tốn rất nhiều tiền, bởi vậy hai người ngoại trừ sở hữu một căn nhà giá thấp thì không còn bất động sản nào nữa.
Đêm đó Lâm Bác Hiên tung ra toàn bộ cổ phần Lâm thị của mình, dù sao gã cũng nhận định không lâu sau Lâm thị sẽ gặp họa lớn, đương nhiên khi cổ phiếu của nó vẫn còn có giá trị phải mang bán hết đi.
Lâm Bác Hiên muốn Lâm thị sụp đổ, trước đó gã nhất định sẽ phải cắt đứt toàn bộ quan hệ của mình với công ty để tránh đã bị liên lụy.
Nhìn tài khoản của mình, trong lòng Lâm Bác Hiên dần kiên định.
Tuy rằng gã không thể có được Lâm thị, nhưng cũng coi như sung túc, chưa chắc đã không thể Đông Sơn tái khởi!
Về phần mẹ gã, à, coi như hết luôn đi! Mụ già đó sống hay chết đều không liên quan đến gã, gã còn ước gì bà ta thăng luôn đi, miễn lại ở trước mặt gã vênh mặt hất hàm sai khiến tự cho mình là đúng.
Lúc này Lâm Bác Hiên không biết Chu Văn Vận đang ở trong bệnh viện đã sớm đề phòng mình từ lâu, từ trước đó đã thuê người theo dõi gã.
Thám tử tư nói cho Chu Văn Vận biết Lâm Bác Hiên gần đây qua lại thân thiết với Tô Tư Lân, Tô Tư Lân muốn đối phó với Lâm Hạo Sơ liền ăn tối cùng Lâm Bác Hiên, Lâm Bác Hiên tối đó bán sạch cổ phiếu Lâm thị ra ngoài. Chu Văn Vận nghe vậy cũng lập tức gọi điện thoại cho người bán tống bán tháo cổ phần của bản thân.
Khi Chu Văn Vận được báo lại toàn bộ cổ phần công ty dưới danh nghĩa của bà ta đã bán hết, Chu Văn Vận vừa nghiến răng nghiến lợi mắng Lâm Bác Hiên lòng lang dạ sói, vong ân phụ nghĩa, lại tự tán thưởng bản thân mình thông minh để lại một đường lui, nếu không cứ ôm mãi cổ phần đến lúc công ty rơi đài thì…
“Tiếp tục theo dõi chặt chẽ Lâm Bác Hiên cho tôi.” Chu Văn Vận nói với thám tử, giọng điệu độc ác căm hận giống như Lâm Bác Hiên không phải con ruột của bà ta…
Mảnh đất kia vẫn chưa được phê duyệt, tập đoàn TH.S sau mấy ngày khần trường thúc giục đến cuối cùng cũng không chờ nữa, trực tiếp gửi công văn giải thể hợp đồng đến công ty Lâm thị, trên giấy đóng dấu công văn đỏ tươi. Hơn nữa nghe nói gần đây tổng giám đốc khu vực Trung Hoa của TH.S Dương Hồng Quân đang lui tới với một vài lão tổng của các công ty khác, hình như đang tìm kiếm một người hợp tác khác.
Tiếng gió như vậy sao lại không truyền tới tai người khác, hơn nữa dường như có người thúc đẩy, trong lúc nhất thời bên ngoài tràn đầy tin đồn có khả năng Lâm thị sẽ phải đối mặt với một nguy cơ thương nghiệp lớn, dẫn đến việc cổ phiếu của công ty một đường tụt dốc không phanh.
Hai mẹ con Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận một kẻ núp trong nhà trọ phía tây, một kẻ nằm trong bệnh viện phía đông lúc này lại làm cùng một việc, nhìn cổ phiếu Lâm thị một đường ngã xuống, cả hai vô cùng tự hào về quyết định đúng đắn của mình
Hiện tại bên ngoài Lâm thị tin đồn bay đầy trời, vốn một công ty lớn như vậy sẽ không bị đản kích trầm trọng nhưng trước nghi vấn giải tán hợp đòng với tập đoàn TH.S và thái độ ngầm thừa nhận, tin đồn bên ngoài dường như càng trở nên thật hơn.
Cứ như vậy thanh danh của Lâm thị trên thương trường cũng bị ảnh hưởng, dù sao khi lý hợp đồng Lâm thị đưa ra cho TH.S không ít hứa hẹn, kết quả điều cơ bản nhất cũng không thể thực hiện.
Kẻ đứng sau khống chế dư luận Lâm Bác Hiên và Chu Văn Vận đều biết là Tô gia, bọn họ đều rất chờ mong ngày Tô gia đánh bẹp Lâm thị, Lâm thị phá sản, Lâm Hạo Sơ từ trên cao ngã tan xương nát thịt.
Mà lúc này Lâm thị nhìn như bình tĩnh kì thực lại sóng ngầm mãnh liệt.
Lâm Hạo Sơ biết có vài người đã chuẩn bị sơ yếu lý lịch sẵn sàng đi ăn máng khác, các cổ đông cũng đã có người bán cổ phần công ty.
“Tiểu Sơ.”
Văn phòng ở tầng cao nhất, Lý Lâm Chiêu hiếm khi kích động gõ cửa, sau khi nghe Lâm Hạo Sơ lên tiếng ở bên trong liền đẩy mở ra, sắc mặt tối tăm.
“Làm sao vậy chú Lý?” Gặp phải loại chuyện như vậy Lâm Hạo Sơ vẫn rất bình tĩnh.
“Đệt! Không phải Tả Trạm Vũ cháu ngươi đừng lo lắng, nó sẽ xử lý cục ruộng đất, Tô gia và mảnh đất kia hay sao? Nhưng cháu nhìn xem nó làm cái gì đi?! Ta vừa phát hiện tinh hình nguy cấp như vậy mà nó còn chuẩn bị để tham gia cuộc thi quốc tế năm sau!!”
Lâm Hạo Sơ giật mình không cách nào phản bác lại.
Đúng là vì Tả Trạm Vũ nói với hắn vấn đề này mình sẽ giải quyết, hắn chỉ cần yên lặng theo dõi kỳ biến nên đến hiện tại Lâm Hạo Sơ vẫn chưa làm gì mặc dù ngoài kia tin đồn bay đầy trời.
Mà chính hắn cũng biết mấy ngày nay Tả Trạm Vũ thật sự chưa hề làm gì.
“Lâm Hạo Sơ nếu cháu thật sự tiếp tục không làm gì hết thì ngày cả ông đây cũng muốn bán cổ phần!” Lý Lâm Chiêu thở phì phì nói.
“Cái gì cũng không làm, cháu tin tưởng Trạm Vũ.” Lâm Hạo Sơ kiên định đáp
/101
|