CHƯƠNG 51
Những chuyện xảy ra khi bị tiêm thuốc kích dục đều mơ mơ hồ hồ, nên giờ Cố Tiểu Tịch cũng chỉ nhớ được đại khái. Y nhớ rõ cậu trai tên Đoàn Thù kia, cũng biết bố của nó là Đoàn U.
Đoàn U là một người rất được, biết tiến lùi lẫ n buông tay đúng lúc, trên đời này rất ít người được như vậy, bởi đâu dễ dàng gì làm thế được. Diệp Thu Sinh nợ Đoàn U một cái tình. Y đã nói với Đoàn U thế này, nếu kiếp này em không trả ông được, kiếp sau em sẽ trả lại. Khi đó Đoàn U chỉ gật đầu, có lẽ ông ấy cũng chẳng để lời y vào lòng. Lúc Cố Tiểu Tịch bắt được Đoàn Thù, y nghĩ, y nợ Đoàn U một việc, cho nên y mới bắn chệch viên đạn đó đi, tha cho Đoàn Thù một cái mạng.
Cố Tiểu Tịch mới tỉnh dậy, nên chưa hỏi Ngụy Tiếu Ngữ về tình hình của Đoàn Thù. Y nhớ lúc bản thân đang nằm trong bồn tắm tại biệt thự đó, có nghe loáng thoáng, kiểu như Đoàn Thù đã bị giải quyết. Nếu đúng vậy thật, Cố Tiểu Tịch không khỏi có chút lo lắng cho Ngụy Tiếu Ngữ.
Đoàn U chỉ có một đứa con trai, Cố Tiểu Tịch nhớ rõ đôi mắt hiền từ của ông ấy khi nói về đứa con này, chỉ sợ nhược điểm duy nhất của ông ấy là ở đó. Nếu Đoàn Thù chết… Ngụy gia đúng là thâm căn cố đế đấy, nhưng Đoàn gia cũng không phải dạng mới nổi yếu thế. Nghĩ đến đây thì Cố Tiểu Tịch liền ngồi không yên. Y lấy điện thoại ra gọi cho Ngụy Tiếu Ngữ, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh của tổng đài.
Con Shirley ở bên cạnh thong thả ngáp một cái, Cố Tiểu Tịch nhìn đồng hồ điểm chín giờ, không khỏi có chút sốt ruột. Y muốn đứng dậy, nhưng cơ thể đau nhức quá mức… Lúc này thì cửa bị đẩy ra, Ngụy Tiếu Ngữ bước vào.
Người hắn hơi ẩm ướt, hình như bên ngoài đang lất phất mưa. Hắn vừa đi vào, hơi lạnh ẩm ướt ngày đông cũng tràn đến.
“…Rất đúng giờ,” Cố Tiểu Tịch lúng túng nói.
Ngụy Tiếu Ngữ cởi áo khoác ra, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Cố Tiểu Tịch, Shirley thực biết điều, trả lại lãnh địa rồi đi chỗ khác.
“Tôi bị giỡn mặt.” Ngụy Tiếu Ngữ lạnh lùng nói. Cố Tiểu Tịch thắc mắc nhìn hắn.
Ngụy Tiếu Ngữ thở dài: “Cái thằng nhà họ Đoàn kia chưa chết.”
“Anh nên thấy đó là may mắn đi,” Cố Tiểu Tịch nhắc nhở hắn, “Đoàn gia không dễ chọc vào đâu.”
Ngụy Tiếu Ngữ tựa lên sofa, tóc của hắn hơi ướt, Cố Tiểu Tịch cầm lấy cái khăn bông bên cạnh đưa tới trước mặt hắn. Ngụy Tiếu Ngữ chán nản nhìn thoáng qua: “Em đưa giẻ lau cho tôi làm gì?”
Cố Tiểu Tịch vừa rồi cứ tưởng đây là khăn lau mặt, đương nhiên trong nhà mấy kẻ có tiền, khăn lau tay còn mềm mại hơn nhiều khăn lau mặt ở mấy nhà bình thường, cho nên Cố Tiểu Tịch chỉ có thể đặt nó lại chỗ cũ.
Ngụy Tiếu Ngữ nghiêng người qua hôn lên môi Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch nhích về sau một chút, môi hắn lành lạnh. Ngụy Tiếu Ngữ nói: “Hai ngày nữa, Đoàn U muốn mời khách, em muốn đi không?”
Cố Tiểu Tịch suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Ngụy Tiếu Ngữ sờ sờ tóc y. Cố Tiểu Tịch lắc lắc đầu, lùi về tựa lưng vào gối trên ghế, ôm hộp khoai tây lát tiếp tục coi TV.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy đi thay đồ, Shirley lại nhảy lên ghế, đợi Ngụy Tiếu Ngữ quay lại thì Cố Tiểu Tịch đang chơi cùng Shirley. Ngụy Tiếu Ngữ hơi ghen với con Shirley, liền xách nó bỏ ra chỗ khác: “Ngủ thôi.”
Dứt lời ôm Cố Tiểu Tịch lên. Cố Tiểu Tịch còn đang cầm bịch khoai tây, y ngẩng đầu hỏi: “Phải rồi, Giang Lai bị sao vậy?”
Ngụy Tiếu Ngữ không lập tức đáp lại, mặt hắn có chút do dự, một lát sau mới nói: “Đợi người khỏe lên thì em đi thăm cậu ta chút đi.”
Cố Tiểu Tịch cũng không hỏi vì sao, y nghĩ, cậu nhỏ kia chắc chắn không ổn rồi.
***
Cố Tiểu Tịch còn là thiếu niên nên khả năng phục hồi rất tốt, hơn nữa cũng đã ngủ cả một ngày trời, tuy mình mẩy vẫn hơi đau nhức, nhưng cũng không phải không xuống giường được. Y lay tỉnh Ngụy Tiếu Ngữ, ai đó dùng ánh mắt ai oán kháng nghị lại y.
Cố Tiểu Tịch bất mãn nói: “Anh với tôi ngủ cùng lúc đấy nha.”
Ngụy Tiếu Ngữ trở mình: “Em không biết cảnh ‘ôm người vào lòng mà không ăn được’ là mệt mỏi biết chừng nào à.”
Cố Tiểu Tịch nhìn vành mắt thâm xì của hắn, há miệng ra nhưng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng dậy, sau đó vén màn cửa sổ lên: “Anh có thể đổi sang phòng khác, dù sao ở đây còn đầy phòng trống.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhổm dậy, tâm tình sa sút nhìn thân thể mảnh khảnh của Cố Tiểu Tịch được những tia nắng bao lại, không nói câu nào. Cố Tiểu Tịch suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Trước kia anh không như vậy.”
Ngụy Tiếu Ngữ quyết định không giải thích với người này ham muốn *** nó hấp dẫn thế nào, thường đã được thử một lần thì sẽ không cách nào chống cực lại được.
… Sáng sớm không nên nghĩ đến là được rồi, Ngụy Tiếu Ngữ trở mình tự nhủ thầm với lòng.
Cố Tiểu Tịch đi đến bên giường kéo hắn, Ngụy Tiếu Ngữ quấn chăn lại rồi đứng lên.
“…Tôi tự đến bệnh viện thăm Giang Lai.” Cố Tiểu Tịch xoay người đi thay quần áo. Ngụy Tiếu Ngữ nói với theo: “Để Ngụy Thất theo cùng đi.”
“Tôi có thể tự chăm sóc bản thân.”
Ngụy Tiếu Ngữ không nói gì nữa, Cố Tiểu Tịch xoay người đi ra ngoài.
***
Cố Tiểu Tịch ra khỏi Dạ Ngữ, bởi cũng không thấy Ngụy Thất, nên y tự đi mình luôn. Tuy y có thể lấy chìa khóa rồi tự lái xe đi, nhưng bản thân không có bằng lái nên cuối cùng quyết định bắt taxi tới bệnh viện. Cố Tiểu Tịch đứng trước Dạ Ngữ đợi taxi, hiện tại Dạ Ngữ vừa đóng cửa, cho nên chẳng thấy cái taxi nào.
Cố Tiểu Tịch nhăn mày, giờ phải cuốc bộ một đoạn phố mới bắt được xe, ở đây ngoài Dạ Ngữ, thì những chỗ khác không cho phép taxi đỗ lại. Y rảo bước đi, vừa tới góc đường thì một chiếc BMW màu xám bạc dừng lại trước mặt, cửa kính được hạ xuống: “Muốn quá giang không?”
Cố Tiểu Tịch chớp mắt: “Hôm nay cậu không đi làm hả?”
“À, tôi có thể tự xếp thời gian cho bản thân,” Người đàn ông trong xe cười, giải đáp thắc mắc của y.
Cố Tiểu Tịch cũng mỉm cười, người đàn ông trong xe nhoài người ra khỏi cửa kính: “Tôi biết cậu muốn đến bệnh viện, tôi cũng định tới đó đây.”
Cố Tiểu Tịch do dự một chút, sau đó ngồi vào xe: “Lái xe đi.”
Cố Tiểu Tịch nhìn vào kính chiếu hậu, không có xe nào theo đuôi bọn họ. Nhưng một phần là vì bị nhiễm phim ảnh, phần nữa là do mới bị bắt cóc, nên cứ tưởng Ngụy Tiếu Ngữ sẽ phái vệ sĩ theo y, không ngờ Ngụy Tiếu Ngữ lại chẳng lo lắng gì.
“Thượng Lam, cậu chờ tôi hả?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Người đàn ông chuyên tâm lái xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước: “Chỉ tình cờ đi qua thôi.”
“Vậy sao cậu biết tôi muốn đến bệnh viện?” Cố Tiểu Tịch vặn lại.
Tư Đồ Thượng Lam cười: “Bệnh viện cậu tới cũng là của nhà chúng tôi mở, tôi cũng biết chuyện cô cậu nhập viện, cả chuyện cậu bị bắt ở bãi xe nữa, ngày đó Ngụy Tiếu Ngữ cũng làm ầm ĩ cả lên.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu, một hồi sau cũng không nói gì. Lúc xe tới bãi đỗ ở bệnh viện, ra khỏi xe y mới lên tiếng: “An ninh ở bệnh viện nhà cậu quá tệ.”
Tư Đồ Thượng Lam kéo y vào lại trong xe: “Tôi nghe nói Ngụy Tiếu Ngữ ở bên một người rất lâu mà chưa đổi, không ngờ người đó lại là cậu.”
Cố Tiểu Tịch đẩy tay anh ra, bất mãn nói: “Cậu nghĩ tôi muốn vậy sao?”
“…Muốn tôi giúp cậu không?” Tư Đồ Thượng Lam bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt màu trà trong tức khắc tựa như đang cầu xin, sau đó liền trở lại vẻ lãnh đạm như cũ, làm Cố Tiểu Tịch còn tưởng khoảnh đó bị ảo giác.
“Tôi giúp cậu rời khỏi Ngụy Tiếu Ngữ.” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng đề nghị.
“Sau đó thì sao?” Cố Tiểu Tịch dời tầm mắt đi.
Tư Đồ Thượng Lam dịu dàng nói: “Sau đó cậu có thể làm những việc cậu muốn, phong cách của Ngụy Tiếu Ngữ không tốt.”
Cố Tiểu Tịch biết lời của Tư Đồ Thượng Lam là đúng. Khi y còn là Diệp Thu Sinh, y cũng từng nghe qua, đứa con cả của Ngụy gia là một trong mười sát thủ đáng sợ nhất thế giới, mà con trai thứ là tay tạo dựng mạng lưới quan hệ ngầm của họ. Nếu dùng từ tàn nhẫn, vô tình để hình dung đứa con lớn, như vậy có thể dùng từ giảo hoạt, hay thay đổi để miêu tả về người thứ hai. Không biết bao nhiêu người đã chịu thiệt dưới tay Ngụy Tiếu Ngữ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua Ngụy Tiếu Ngữ bị thất bại lần nào.
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, Tư Đồ Thượng Lam không tiếp tục chủ đề đó, chỉ thản nhiên nói: “Cậu có thể cân nhắc một chút.”
“Tôi biết.” Cố Tiểu Tịch tránh khỏi tay Tư Đồ Thượng Lam, ra khỏi xe, Tư Đồ Thượng Lam đậu xe xong cũng đi ra, cùng Cố Tiểu Tịch vào bệnh viện.
Cố Tiểu Tịch bước vào bệnh viện mới biết đó đúng là do nhà Tư Đồ Thượng Lam mở. Thật ra, nhà Tư Đồ Thượng Lam không nổi tiếng như bên họ Ngụy, trước kia cũng chưa từng nghe ai nhắc tới. Ở xã hội nào mà chẳng có quy luật cá lớn nuốt cá bé, huống chi trong thế giới ngầm, hơn nữa danh tiếng lại càng quan trọng.
Nhưng Cố Tiểu Tịch cũng không muốn nghĩ ngợi sâu xa làm gì, bởi dù sao y cũng chỉ nghe người ta kể phong phanh vài chuyện thôi, nên cũng không quan tâm nhiều, y không muốn suy nghĩ gì về xã hội phức tạp đó.
Nhưng Cố Tiểu Tịch cũng nhớ Ngụy Tiếu Ngữ từng nói, bây giờ hắn không động được Tư Đồ Thượng Lam, cho nên phải mượn Ngụy gia. Điều đó nói lên gia tộc của Tư Đồ Thượng Lam cũng cùng một thứ với Ngụy gia?
“Tiểu Tịch? Sao thế?”
Cố Tiểu Tịch nghe thấy Tư Đồ Thượng Lam gọi y, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông lịch lãm trước mặt, trông anh càng giống một học giả hơn là một bác sĩ, đôi mắt màu trà dưới ánh mặt trời trong vắt, lại dịu dàng, là người không giống với Ngụy Tiếu Ngữ.
“Giang Lai nằm ở đâu?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Tư Đồ Thượng Lam chỉ vào một căn phòng: “Tôi biết cậu muốn đến tìm cậu ta, nên đưa tới rồi nè.”
“…Sao cậu biết tôi muốn tìm cậu ấy?” Cố Tiểu Tịch hỏi lại.
Tư Đồ Thượng Lam nhìn y: “Cậu quên thằng bé đó là do Ngụy Tiếu Ngữ đưa tới sao?”
“Ngụy Tiếu Ngữ không biết bệnh viện này là của nhà cậu hả?” Cố Tiểu Tịch nghi hoặc hỏi lại.
Tư Đồ Thượng Lam cười cười: “Tên đó không biết.”
Cố Tiểu Tịch đẩy cửa đi vào, trong phòng thực im lặng, Giang Lai ngồi trên giường, hạ thấp mi mắt. Cố Tiểu Tịch bước tới, kéo màn cửa ra, những tia nắng dừng trên giường bệnh tạo ra cảm giác thực ấm áp. Phòng của Giang Lai là phòng đơn, chỉ có mình cậu nằm, cho nên rất tĩnh lặng. Đăng bởi: admin
Những chuyện xảy ra khi bị tiêm thuốc kích dục đều mơ mơ hồ hồ, nên giờ Cố Tiểu Tịch cũng chỉ nhớ được đại khái. Y nhớ rõ cậu trai tên Đoàn Thù kia, cũng biết bố của nó là Đoàn U.
Đoàn U là một người rất được, biết tiến lùi lẫ n buông tay đúng lúc, trên đời này rất ít người được như vậy, bởi đâu dễ dàng gì làm thế được. Diệp Thu Sinh nợ Đoàn U một cái tình. Y đã nói với Đoàn U thế này, nếu kiếp này em không trả ông được, kiếp sau em sẽ trả lại. Khi đó Đoàn U chỉ gật đầu, có lẽ ông ấy cũng chẳng để lời y vào lòng. Lúc Cố Tiểu Tịch bắt được Đoàn Thù, y nghĩ, y nợ Đoàn U một việc, cho nên y mới bắn chệch viên đạn đó đi, tha cho Đoàn Thù một cái mạng.
Cố Tiểu Tịch mới tỉnh dậy, nên chưa hỏi Ngụy Tiếu Ngữ về tình hình của Đoàn Thù. Y nhớ lúc bản thân đang nằm trong bồn tắm tại biệt thự đó, có nghe loáng thoáng, kiểu như Đoàn Thù đã bị giải quyết. Nếu đúng vậy thật, Cố Tiểu Tịch không khỏi có chút lo lắng cho Ngụy Tiếu Ngữ.
Đoàn U chỉ có một đứa con trai, Cố Tiểu Tịch nhớ rõ đôi mắt hiền từ của ông ấy khi nói về đứa con này, chỉ sợ nhược điểm duy nhất của ông ấy là ở đó. Nếu Đoàn Thù chết… Ngụy gia đúng là thâm căn cố đế đấy, nhưng Đoàn gia cũng không phải dạng mới nổi yếu thế. Nghĩ đến đây thì Cố Tiểu Tịch liền ngồi không yên. Y lấy điện thoại ra gọi cho Ngụy Tiếu Ngữ, nhưng chỉ nghe thấy âm thanh của tổng đài.
Con Shirley ở bên cạnh thong thả ngáp một cái, Cố Tiểu Tịch nhìn đồng hồ điểm chín giờ, không khỏi có chút sốt ruột. Y muốn đứng dậy, nhưng cơ thể đau nhức quá mức… Lúc này thì cửa bị đẩy ra, Ngụy Tiếu Ngữ bước vào.
Người hắn hơi ẩm ướt, hình như bên ngoài đang lất phất mưa. Hắn vừa đi vào, hơi lạnh ẩm ướt ngày đông cũng tràn đến.
“…Rất đúng giờ,” Cố Tiểu Tịch lúng túng nói.
Ngụy Tiếu Ngữ cởi áo khoác ra, sau đó đi tới ngồi bên cạnh Cố Tiểu Tịch, Shirley thực biết điều, trả lại lãnh địa rồi đi chỗ khác.
“Tôi bị giỡn mặt.” Ngụy Tiếu Ngữ lạnh lùng nói. Cố Tiểu Tịch thắc mắc nhìn hắn.
Ngụy Tiếu Ngữ thở dài: “Cái thằng nhà họ Đoàn kia chưa chết.”
“Anh nên thấy đó là may mắn đi,” Cố Tiểu Tịch nhắc nhở hắn, “Đoàn gia không dễ chọc vào đâu.”
Ngụy Tiếu Ngữ tựa lên sofa, tóc của hắn hơi ướt, Cố Tiểu Tịch cầm lấy cái khăn bông bên cạnh đưa tới trước mặt hắn. Ngụy Tiếu Ngữ chán nản nhìn thoáng qua: “Em đưa giẻ lau cho tôi làm gì?”
Cố Tiểu Tịch vừa rồi cứ tưởng đây là khăn lau mặt, đương nhiên trong nhà mấy kẻ có tiền, khăn lau tay còn mềm mại hơn nhiều khăn lau mặt ở mấy nhà bình thường, cho nên Cố Tiểu Tịch chỉ có thể đặt nó lại chỗ cũ.
Ngụy Tiếu Ngữ nghiêng người qua hôn lên môi Cố Tiểu Tịch, Cố Tiểu Tịch nhích về sau một chút, môi hắn lành lạnh. Ngụy Tiếu Ngữ nói: “Hai ngày nữa, Đoàn U muốn mời khách, em muốn đi không?”
Cố Tiểu Tịch suy nghĩ một chút rồi gật đầu.
Ngụy Tiếu Ngữ sờ sờ tóc y. Cố Tiểu Tịch lắc lắc đầu, lùi về tựa lưng vào gối trên ghế, ôm hộp khoai tây lát tiếp tục coi TV.
Ngụy Tiếu Ngữ đứng dậy đi thay đồ, Shirley lại nhảy lên ghế, đợi Ngụy Tiếu Ngữ quay lại thì Cố Tiểu Tịch đang chơi cùng Shirley. Ngụy Tiếu Ngữ hơi ghen với con Shirley, liền xách nó bỏ ra chỗ khác: “Ngủ thôi.”
Dứt lời ôm Cố Tiểu Tịch lên. Cố Tiểu Tịch còn đang cầm bịch khoai tây, y ngẩng đầu hỏi: “Phải rồi, Giang Lai bị sao vậy?”
Ngụy Tiếu Ngữ không lập tức đáp lại, mặt hắn có chút do dự, một lát sau mới nói: “Đợi người khỏe lên thì em đi thăm cậu ta chút đi.”
Cố Tiểu Tịch cũng không hỏi vì sao, y nghĩ, cậu nhỏ kia chắc chắn không ổn rồi.
***
Cố Tiểu Tịch còn là thiếu niên nên khả năng phục hồi rất tốt, hơn nữa cũng đã ngủ cả một ngày trời, tuy mình mẩy vẫn hơi đau nhức, nhưng cũng không phải không xuống giường được. Y lay tỉnh Ngụy Tiếu Ngữ, ai đó dùng ánh mắt ai oán kháng nghị lại y.
Cố Tiểu Tịch bất mãn nói: “Anh với tôi ngủ cùng lúc đấy nha.”
Ngụy Tiếu Ngữ trở mình: “Em không biết cảnh ‘ôm người vào lòng mà không ăn được’ là mệt mỏi biết chừng nào à.”
Cố Tiểu Tịch nhìn vành mắt thâm xì của hắn, há miệng ra nhưng không nói gì, chỉ ngoan ngoãn đứng dậy, sau đó vén màn cửa sổ lên: “Anh có thể đổi sang phòng khác, dù sao ở đây còn đầy phòng trống.”
Ngụy Tiếu Ngữ nhổm dậy, tâm tình sa sút nhìn thân thể mảnh khảnh của Cố Tiểu Tịch được những tia nắng bao lại, không nói câu nào. Cố Tiểu Tịch suy nghĩ một lúc rồi nói tiếp: “Trước kia anh không như vậy.”
Ngụy Tiếu Ngữ quyết định không giải thích với người này ham muốn *** nó hấp dẫn thế nào, thường đã được thử một lần thì sẽ không cách nào chống cực lại được.
… Sáng sớm không nên nghĩ đến là được rồi, Ngụy Tiếu Ngữ trở mình tự nhủ thầm với lòng.
Cố Tiểu Tịch đi đến bên giường kéo hắn, Ngụy Tiếu Ngữ quấn chăn lại rồi đứng lên.
“…Tôi tự đến bệnh viện thăm Giang Lai.” Cố Tiểu Tịch xoay người đi thay quần áo. Ngụy Tiếu Ngữ nói với theo: “Để Ngụy Thất theo cùng đi.”
“Tôi có thể tự chăm sóc bản thân.”
Ngụy Tiếu Ngữ không nói gì nữa, Cố Tiểu Tịch xoay người đi ra ngoài.
***
Cố Tiểu Tịch ra khỏi Dạ Ngữ, bởi cũng không thấy Ngụy Thất, nên y tự đi mình luôn. Tuy y có thể lấy chìa khóa rồi tự lái xe đi, nhưng bản thân không có bằng lái nên cuối cùng quyết định bắt taxi tới bệnh viện. Cố Tiểu Tịch đứng trước Dạ Ngữ đợi taxi, hiện tại Dạ Ngữ vừa đóng cửa, cho nên chẳng thấy cái taxi nào.
Cố Tiểu Tịch nhăn mày, giờ phải cuốc bộ một đoạn phố mới bắt được xe, ở đây ngoài Dạ Ngữ, thì những chỗ khác không cho phép taxi đỗ lại. Y rảo bước đi, vừa tới góc đường thì một chiếc BMW màu xám bạc dừng lại trước mặt, cửa kính được hạ xuống: “Muốn quá giang không?”
Cố Tiểu Tịch chớp mắt: “Hôm nay cậu không đi làm hả?”
“À, tôi có thể tự xếp thời gian cho bản thân,” Người đàn ông trong xe cười, giải đáp thắc mắc của y.
Cố Tiểu Tịch cũng mỉm cười, người đàn ông trong xe nhoài người ra khỏi cửa kính: “Tôi biết cậu muốn đến bệnh viện, tôi cũng định tới đó đây.”
Cố Tiểu Tịch do dự một chút, sau đó ngồi vào xe: “Lái xe đi.”
Cố Tiểu Tịch nhìn vào kính chiếu hậu, không có xe nào theo đuôi bọn họ. Nhưng một phần là vì bị nhiễm phim ảnh, phần nữa là do mới bị bắt cóc, nên cứ tưởng Ngụy Tiếu Ngữ sẽ phái vệ sĩ theo y, không ngờ Ngụy Tiếu Ngữ lại chẳng lo lắng gì.
“Thượng Lam, cậu chờ tôi hả?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Người đàn ông chuyên tâm lái xe, ánh mắt nhìn thẳng phía trước: “Chỉ tình cờ đi qua thôi.”
“Vậy sao cậu biết tôi muốn đến bệnh viện?” Cố Tiểu Tịch vặn lại.
Tư Đồ Thượng Lam cười: “Bệnh viện cậu tới cũng là của nhà chúng tôi mở, tôi cũng biết chuyện cô cậu nhập viện, cả chuyện cậu bị bắt ở bãi xe nữa, ngày đó Ngụy Tiếu Ngữ cũng làm ầm ĩ cả lên.”
Cố Tiểu Tịch gật đầu, một hồi sau cũng không nói gì. Lúc xe tới bãi đỗ ở bệnh viện, ra khỏi xe y mới lên tiếng: “An ninh ở bệnh viện nhà cậu quá tệ.”
Tư Đồ Thượng Lam kéo y vào lại trong xe: “Tôi nghe nói Ngụy Tiếu Ngữ ở bên một người rất lâu mà chưa đổi, không ngờ người đó lại là cậu.”
Cố Tiểu Tịch đẩy tay anh ra, bất mãn nói: “Cậu nghĩ tôi muốn vậy sao?”
“…Muốn tôi giúp cậu không?” Tư Đồ Thượng Lam bỗng nhiên lên tiếng.
Cố Tiểu Tịch ngẩn người, quay đầu lại nhìn anh, đôi mắt màu trà trong tức khắc tựa như đang cầu xin, sau đó liền trở lại vẻ lãnh đạm như cũ, làm Cố Tiểu Tịch còn tưởng khoảnh đó bị ảo giác.
“Tôi giúp cậu rời khỏi Ngụy Tiếu Ngữ.” Tư Đồ Thượng Lam nhẹ nhàng đề nghị.
“Sau đó thì sao?” Cố Tiểu Tịch dời tầm mắt đi.
Tư Đồ Thượng Lam dịu dàng nói: “Sau đó cậu có thể làm những việc cậu muốn, phong cách của Ngụy Tiếu Ngữ không tốt.”
Cố Tiểu Tịch biết lời của Tư Đồ Thượng Lam là đúng. Khi y còn là Diệp Thu Sinh, y cũng từng nghe qua, đứa con cả của Ngụy gia là một trong mười sát thủ đáng sợ nhất thế giới, mà con trai thứ là tay tạo dựng mạng lưới quan hệ ngầm của họ. Nếu dùng từ tàn nhẫn, vô tình để hình dung đứa con lớn, như vậy có thể dùng từ giảo hoạt, hay thay đổi để miêu tả về người thứ hai. Không biết bao nhiêu người đã chịu thiệt dưới tay Ngụy Tiếu Ngữ, cho tới bây giờ cũng chưa từng nghe qua Ngụy Tiếu Ngữ bị thất bại lần nào.
Cố Tiểu Tịch nhíu mày, Tư Đồ Thượng Lam không tiếp tục chủ đề đó, chỉ thản nhiên nói: “Cậu có thể cân nhắc một chút.”
“Tôi biết.” Cố Tiểu Tịch tránh khỏi tay Tư Đồ Thượng Lam, ra khỏi xe, Tư Đồ Thượng Lam đậu xe xong cũng đi ra, cùng Cố Tiểu Tịch vào bệnh viện.
Cố Tiểu Tịch bước vào bệnh viện mới biết đó đúng là do nhà Tư Đồ Thượng Lam mở. Thật ra, nhà Tư Đồ Thượng Lam không nổi tiếng như bên họ Ngụy, trước kia cũng chưa từng nghe ai nhắc tới. Ở xã hội nào mà chẳng có quy luật cá lớn nuốt cá bé, huống chi trong thế giới ngầm, hơn nữa danh tiếng lại càng quan trọng.
Nhưng Cố Tiểu Tịch cũng không muốn nghĩ ngợi sâu xa làm gì, bởi dù sao y cũng chỉ nghe người ta kể phong phanh vài chuyện thôi, nên cũng không quan tâm nhiều, y không muốn suy nghĩ gì về xã hội phức tạp đó.
Nhưng Cố Tiểu Tịch cũng nhớ Ngụy Tiếu Ngữ từng nói, bây giờ hắn không động được Tư Đồ Thượng Lam, cho nên phải mượn Ngụy gia. Điều đó nói lên gia tộc của Tư Đồ Thượng Lam cũng cùng một thứ với Ngụy gia?
“Tiểu Tịch? Sao thế?”
Cố Tiểu Tịch nghe thấy Tư Đồ Thượng Lam gọi y, ngẩng đầu lên, nhìn người đàn ông lịch lãm trước mặt, trông anh càng giống một học giả hơn là một bác sĩ, đôi mắt màu trà dưới ánh mặt trời trong vắt, lại dịu dàng, là người không giống với Ngụy Tiếu Ngữ.
“Giang Lai nằm ở đâu?” Cố Tiểu Tịch hỏi.
Tư Đồ Thượng Lam chỉ vào một căn phòng: “Tôi biết cậu muốn đến tìm cậu ta, nên đưa tới rồi nè.”
“…Sao cậu biết tôi muốn tìm cậu ấy?” Cố Tiểu Tịch hỏi lại.
Tư Đồ Thượng Lam nhìn y: “Cậu quên thằng bé đó là do Ngụy Tiếu Ngữ đưa tới sao?”
“Ngụy Tiếu Ngữ không biết bệnh viện này là của nhà cậu hả?” Cố Tiểu Tịch nghi hoặc hỏi lại.
Tư Đồ Thượng Lam cười cười: “Tên đó không biết.”
Cố Tiểu Tịch đẩy cửa đi vào, trong phòng thực im lặng, Giang Lai ngồi trên giường, hạ thấp mi mắt. Cố Tiểu Tịch bước tới, kéo màn cửa ra, những tia nắng dừng trên giường bệnh tạo ra cảm giác thực ấm áp. Phòng của Giang Lai là phòng đơn, chỉ có mình cậu nằm, cho nên rất tĩnh lặng. Đăng bởi: admin
/131
|