“Tam điều.”
“Bính.”
“Bát vạn.”
“Hồ, cùng một màu, ha ha ha, vận may hôm nay không bỏ qua.”
“Lập Hạ, đến chống cho ta a.”
Lập Hạ đang tại phòng bếp bắc nồi đun quả sơn tra, cả phòng tràn đầy hương vị ngọt ngào chua chua, khiến cậu từ đáy lòng cảm thấy thoái mái. Cậu vốn tưởng đã chuẩn bị tốt tâm lý mang thai sinh con, nhưng nôn nghén tùy theo kéo đến lại làm cho cậu triệt để囧. Lập Hạ như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới bản thân rõ ràng giống như phụ nữ, còn có những phản ứng trong khoảng thời gian mang thai. Thích ngủ, nôn nghén, khẩu vị không tốt, làm tất cả mọi người trong nhà sững sờ một hồi lại cuống quít bận rộn giằng co mấy lần. Bởi vì Lập Hạ không ngửi được mùi cá tanh, nên bốn tên Hùng tộc phải ngẩn ngơ say goodbye với thịt cá yêu thích nhất. Á Địch cũng ngoan ngoãn không ồn ào đòi Lập Hạ lại làm thịt kho tàu cho nhóc nữa, Ân Tư Đặc càng là mỗi bữa cơm đều uống cháo rau quả cùng Lập Hạ, người một đại gia đình khiến Lập Hạ áy náy không chịu được.
Ân Tư Đặc ở một bên bàn bếp dựa theo chỉ thị của Lập Hạ chiến đấu với bột gạo nếp, trên bàn còn bày mấy cái bát nhỏ, phân biệt đựng bột đậu phộng trộn, bột hạt dẻ trộn, cùng nhân bánh thuần thịt. Kể từ khi biết Lập Hạ mang thai, Ân Tư Đặc lập tức bắt đầu khẩn cấp nhìn chằm chằm người, công việc nấu nướng mệt mỏi như vậy Ân Tư Đặc đương nhiên ngăn cản, ăn cơm xúc cho, đi đường dìu đỡ, mà ngay cả đi vệ sinh Ân Tư Đặc cũng đều hận không thể đi thay, vừa mới đầu Lập Hạ cũng bởi vì mới lạ mà hưởng thụ vài ngày, trải qua khoảng thời gian địa chủ há miệng có cơm, thò tay hầu mặc quần áo, nhưng càng về sau phần hưởng thụ này liền biến thành khó chịu, Lập Hạ cảm giác mình không phải đang mang thai dưỡng thai, mà là ngồi tù. Mặc cho ai cả ngày chỉ được nằm không cho phép làm cái này không cho phép làm cái kia đều sẽ không chịu nổi. Trên đại lục A Nhĩ giống cái mang thai cần ba tháng, nếu cứ như vậy trôi qua thì muốn sống như thế nào. Từng tí một tích tụ lại khiến Lập Hạ bạo phát, hung hăng xông một trận hỏa với Ân Tư Đặc mới ngăn lại hành vi chuẩn a ba của vị này.
Hôm nay Lập Hạ thật vất vả không có nôn nghén quấy rầy, tinh thần rất tốt, cao hứng chạy tới phòng bếp nói muốn làm bánh trôi tàu cho mọi người ăn, Ân Tư Đặc xem cậu vẻ mặt hưng phấn không cản nổi, tự nhiên cũng cùng qua hỗ trợ.
Tuyết quý lập tức muốn qua, cũng không biết có phải là đợt phản công cuối cùng trước khi tới mùa khô đầu hay không, mà trận này so dĩ vãng càng lạnh lợi hại, tuyết lớn như lông ngỗng rơi ngoài trời một khắc cũng không ngừng rơi lả tả xuống, tuyết đọng dày đến quá đầu gối. Ân Tư Đặc cùng Hoắc Khắc Lợi mỗi ngày ngoại trừ thanh lý con đường bên ngoài, còn phải gạt bỏ đám tuyết đọng trên nóc phòng. May mắn đã xây nhà ở mới tại mùa khô sau, bằng không không biết mùa tuyết rơi năm nay, lại sẽ lặng lẽ chết đi bao nhiêu tộc nhân nữa.
Tuyết quý không thể ra cửa, Lập Hạ cũng không chịu ngồi yên, ngoại trừ dưỡng thai đùa bé con mới sinh của Phí An Đạt, con đùa ra trò mạt chược. Hai tên thú nhân trong nhà không dùng lúc này thì dùng lúc nào, những khối gỗ nhỏ kích thước đồng đều không bao lâu được khắc ra một đống, phần thừa còn lại đưa cho Á Địch cùng Ba Đốn làm hai phần trò chơi xếp hình, Lập Hạ cầm củi đốt lửa trong nhà bếp ra, vẽ lên vạn bính điều phong, giảng giải quy tắc, mấy người lớn lập tức tụ lại bắt tay vào bàn rồi. Trò mạt chược không hổ là quốc túy, mấy thú nhân này liền mê mẩn đến chơi liền tù tì, mỗi ngày lúc nhàn rỗi đều dùng để xào bài đến mức tay tê rần, nếu không phải đại lục A Nhĩ không có trò đánh bạc cái gì, Lập Hạ thật sự cho rằng cậu đã bồi dưỡng ra một đám dân cờ bạc.
Mới vài ngày đầu không quá lạnh, theo miệng Tất Tháp biết được Lập Hạ mang thai, thú nhân giống cái đều lục tục đến thăm quan. Hiện tại không thể so với trước kia, Lập Hạ mang tới cực nhiều chỗ tốt cho bộ lạc, danh vọng đã tăng lên rất cao, hơn nữa cậu vốn cũng không phải Khải Văn, tính cách hiền hòa càng làm cho tộc nhân vứt đi sự chán ghét mà nhiệt tình đối đãi. Vì vậy trò chơi giải trí này cứ như vậy xuất hiện trước công chúng, ai đến nhà người nào cũng đều bị lôi kéo tại bên bàn chơi vài vòng, mạt chược dậy sóng chỉ ngắn ngủi vài ngày đã thịnh hành toàn bộ bộ lạc, hiện nay nếu có ai đi ngang qua bộ lạc Lang tộc, ngoại trừ tiếng gió ra, nhất định còn nghe thấy được từng tiếng vang của quân mạt chược va chạm ‘cạch cạch cạch’.
Hôm nay Ba Khắc cùng Ngõa Cách nhận nhiệm vụ tuần tra, Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt bị gói lại đưa tới nhà Lập Hạ, lúc này đang ở phòng khách chơi mạt chược với Hoắc Khắc Lợi và Phí An Đạt. Cũng không biết có phải hôm nay vận khí của Phí An Đạt quá cao hay không, một chơi liền không có đối thủ, mấy lần đi bài liền liên tục Hồ. Phí An Đạt cùng Hoắc Khắc Lợi cùng đội hỗ trợ nhau coi như tạm được, thảm nhất vẫn là Tô Bỉ, từ khi vào bàn chưa Hồ lần nào, mặt mũi bị vẽ tràn đầy vết than tro. Một tiếng hô Lập Hạ chống cho kia chính là cậu ta.
Lập Hạ nghe thấy cũng không đáp lại, dù sao chỉ đùa thôi, để cho bọn họ tự ầm ĩ với nhau đi. Sơn tra bên trong bình gốm đã được đun đến không sai biệt lắm, lại để Ân Tư Đặc bắc bình ra rót vào bát sạch đã rửa tốt, đặt một bên cho nguội, chỉ chừa một phần nhỏ đợi lát nữa làm nước dùng luộc bánh trôi. Mứt hoa quả chua ngọt vừa vặn, cực thích hợp khẩu vị kẻ mang thai là cậu này, dĩ nhiên tất cả bị cậu gom lại sở hữu. Lập Hạ duỗi ra một ngón tay chấm chút sốt mứt hoa quả đưa vào trong miệng, chẹp chẹp, hương vị coi như không tệ.
Trong phòng bếp có lò lửa tự nhiên rất ấm áp, Lập Hạ kéo qua cái ghế làm bằng gốc cây ngồi xuống bắt đầu bao bánh trôi nước. Trên đống bột vặt xuống một khối nhỏ bỏ vào lòng bàn tay bên trái, dùng ngón tay cái đâm ra một hố ở giữa khối bột, lại lấy bột hạt dẻ trộn chuẩn bị tốt lúc trước cho vào, ngón tay cái bên trái nhấn lấy nhân bánh giữ nguyên vị trí, tay phải khum lại cho bột bánh bao bên ngoài nhân, miết vỏ bột đến khi không còn lỗ hổng, một khỏa bánh trôi tàu liền gói xong rồi. Cậu chuẩn bị bốn loại nhân bánh, hạt dẻ, đậu phộng, sơn tra, nhân thịt, không sợ mọi người ăn bị ngán.
Ân Tư Đặc một bên nhìn động tác của Lập Hạ, đợi đến lúc hiểu rõ liền lập tức gia nhập hàng ngũ bao bánh trôi nước, nhìn nhân thịt để trong bát trước mặt mình kia, lại lần nữa nhìn về phía Lập Hạ, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Lập Hạ gần đây nôn nghén, trong nhà nấu cơm đều không làm món gì liên quan đến thịt, sợ cậu ngửi thấy mùi thịt liền buồn nôn. Mấy người lớn còn đỡ chút, hai đứa nhóc đã sớm thèm đến mức mắt mạo quang mang. Hiện tại bao bánh trôi nước, bốn cái nhân bánh ba nhỏ một lớn, bát gỗ để nhân thịt trực tiếp đổi thành chậu, số lượng này đủ để uy no bụng bọn hắn – đám người đã lâu không có thịt ăn, rõ ràng là đặc biệt chuẩn bị cho bọn hắn.
Đợi tay nghề thành thạo, tốc độ bao bánh trôi cũng tăng lên, lưu lại đám ăn trong ngày, còn thừa lại Lập Hạ trực tiếp cất vào trong bình khiến hắn phóng ra ngoài trời đông lạnh lại, dù sao trời lạnh để vậy cũng không hỏng. Thời điểm muốn ăn trực tiếp mang ra nấu là được.
Ngõa Cách, Ba Khắc thay đổi ca trực liền thẳng tắp hướng tới nhà Ân Tư Đặc, cửa mở ra khiến bông tuyết bay vào phòng mang theo cả gió lạnh, khiến một đám người ngồi trong phòng khách hung hăng rùng mình một cái, ồn ào mắng nhanh chóng đóng cửa lại. Ân Tư Đặc đứng tại cửa phòng bếp ngăn gió lạnh lẻn vào bên trong, lúc này mới xoay người trở lại bên cạnh Lập Hạ thay cậu chỉnh chỉnh quần áo, “Cẩn thận đừng bị đông lạnh.”
“Ừ.” Lập Hạ mặt mày loan loan, vươn cánh tay ôm eo Ân Tư Đặc, mặt không tự chủ được cọ xát trong ngực Ân Tư Đặc, sau đó nhón chân hôn lên môi Ân Tư Đặc. Ân Tư Đặc đối với cậu tốt đến không còn gì để soi mói, so với những ông chồng tại Thiên triều có vợ mang thai còn đi bên ngoài vụng trộm thật sự là hạnh phúc lại yên tâm gấp trăm lần có được hay không.
Ân Tư Đặc ôm cả người Lập Hạ lại không dùng sức, sợ đè lên bụng Lập Hạ. Nhìn người mình yêu bởi vì mang thai mà mặt hốc hác, Ân Tư Đặc ngăn không được đau lòng, phản ứng nôn nghén của Lập Hạ quá nghiêm trọng, mỗi lần nôn đều như muốn đem tim gan cùng nhổ ra, ăn cơm cũng không có vị gì, cho dù thích ngủ một chút cũng không thể lưu lại thân hình nuôi được thêm chút thịt lúc trước của cậu.
“Tới tới tới, Ba Khắc, xem xem ta thắng bọn họ như thế nào!” Mạc Lâm Đạt kêu to một tiếng cắt đứt không khí kiều diễm giữa hai người trong phòng bếp. Mạc Lâm Đạt tại phòng khách vênh váo hò hét Ba Khắc, chỉ vào mặt Tô Bỉ hung hăng cười nhạo. Cả khuôn mặt Tô Bỉ lúc này so trước càng hơn chứ không có kém, cả mặt đều đen sì một mảng, ngay cả địa phương để vẽ tiếp cũng không còn, xa xa nhìn so hóa trang còn kinh khủng hơn.
Tô Bỉ bị Mạc Lâm Đạt trêu cười nên tức giận rồi, thẳng tắp xông đến chỗ Mạc Lâm Đạt, giữ chặt mặt Mạc Lâm Đạt cọ lên. Một chiêu này của Tô Bỉ đến quá đột nhiên, tất cả mọi người không kịp phản ứng, Mạc Lâm Đạt cũng đồng dạng ngây dại. Đợi cả đám hồi thần lại liền thấy Mạc Lâm Đạt bị Tô Bỉ cọ đầy mặt đen, giờ Bao Công liền biến thành hai cái, lập tức buồn cười không thở nổi.
Mạc Lâm Đạt nhìn cả đám cười ha ha nhìn cậu, khó được đỏ mặt lên, vì chuyển dời lực chú ý của mọi người mà ba bước biến thành hai vọt vào phòng bếp, vẫn không quên làm một bộ bình tĩnh, nói “Ta đi xem cơm làm tốt chưa.”
Nước nấu bánh sôi sùng sục, rất nhanh mấy bình bánh trôi tàu được bưng lên bàn. Á Địch cùng Ba Đốn đang loay hoay tại trong phòng chơi trò xếp hình cũng chạy ra, nhao nhao hô bánh trôi tàu bánh trôi tàu, muốn ăn bánh trôi tàu.
Bánh trôi tàu trắng ngọc chìm tại trong bát, phối hợp với nước canh trong trẻo, khiến người nhìn khẩu vị đại khai. Một nhà Lập Hạ ngoại trừ Lập Hạ ra đều thẳng hướng bánh nhân thịt, trái lại bốn người Tô Bỉ bởi vì tuyết rơi mà thời gian dài chưa đến nhà, đều theo Lập Hạ ăn vị ngọt đấy. Một ngụm cắn ra, nhân bánh xay đến thật mịn chậm rãi tràn ra ngoài, tại trong thìa nước canh nổi lên một tầng dầu hơi mỏng.
Bởi vì là đun trong các nồi phân biệt, nên mùi vị của nước luộc không trộn lẫn vào nhau, không có vị thịt quấy nhiễu Lập Hạ ăn hai cái bánh nhân sơn tra một, ăn đến vui mừng. Ân Tư Đặc ngồi bên cạnh cậu thấy cậu ăn vui vẻ như vậy cũng cao hứng theo, tay cũng không ngừng giúp cậu mò bánh nhân sơn tra, hành động ân cần kiểu này khiến khuôn mặt Lập Hạ tươi cười thật to.
Mạc Lâm Đạt đối diện xem hai người tú ân tú ai cũng giả vờ một bộ muốn cướp bánh trôi tàu nhân sơn tra, chọc Tô Bỉ ngồi một bên trốn sau lưng Ngõa Cách trộm cười. Mạc Lâm Đạt sau khi phát hiện liền hướng trong bát Tô Bỉ đào đi bánh trôi nhân hạt dẻ, Tô Bỉ thích bánh trôi vị hạt dẻ, còn cậu ta lại thích đậu phộng cơ, một bát lớn của Tô Bỉ sáng loáng toàn bánh trôi tàu hạt dẻ đúng là đối tượng cho cậu ra tay. Tô Bỉ xem khí thế hung hung của cậu ta, liền vội vàng vươn tay che bát lại cầu xin tha thứ, lúc này Mạc Lâm Đạt mới thắng lợi đắc ý thu hồi cánh tay.
Nhóc gấu vừa sinh ra không lâu còn ngủ trong phòng, bánh trôi nước gạo nếp không tốt tiêu hóa, Lập hạ hầm canh trứng gà để trên bếp ủ nóng cho nhóc, đợi người lớn ăn xong lại đi bón cho nhóc ăn. Đôi phu phu nhà Hoắc Khắc Lợi ăn bánh nhân thịt ăn đến đã ghiền, Phí An Đạt càng là một thìa một cái, mặc dù giống cái không thích ăn thịt lắm, nhưng đã lâu rồi chưa ăn, giờ ăn vào miệng lại cảm thấy thơm ngon dị thường.
Thìa trong tay hai nhóc con múc không ngừng, hai má phình căng ra, tựa như con khỉ giành ăn Lập Hạ chứng kiến được lần đi du lịch núi Nga Mi, cắn phập xuống, nhướn lông mày, nhai nuốt, dư vị thỏa mãn, toàn bộ đều như một biểu lộ đế.
Mạc Lâm Đạt đang muốn đứng dậy múc bánh tròn tròn trong bình, thình lình một thìa bánh trôi nước đưa đến bên miệng. Liếc mắt nhìn lên, Ba Khắc tay cầm thìa vẻ mặt sủng nịnh nhìn cậu. Trên mặt Mạc Lâm Đạt có chút đỏ, há miệng cắn xuống, vị đậu phộng nồng đậm lưu luyến giữa răng môi, từ từ tản ra niềm yêu thương. Hóa ra hắn biết rõ mình thích vị đậu phộng đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vạn bính điều phong: những hình đặc trưng của quân bài mạt chược
Quốc túy: tinh hoa đất nước
Biểu lộ đế: tựa như Ảnh đế.
“Bính.”
“Bát vạn.”
“Hồ, cùng một màu, ha ha ha, vận may hôm nay không bỏ qua.”
“Lập Hạ, đến chống cho ta a.”
Lập Hạ đang tại phòng bếp bắc nồi đun quả sơn tra, cả phòng tràn đầy hương vị ngọt ngào chua chua, khiến cậu từ đáy lòng cảm thấy thoái mái. Cậu vốn tưởng đã chuẩn bị tốt tâm lý mang thai sinh con, nhưng nôn nghén tùy theo kéo đến lại làm cho cậu triệt để囧. Lập Hạ như thế nào cũng sẽ không nghĩ tới bản thân rõ ràng giống như phụ nữ, còn có những phản ứng trong khoảng thời gian mang thai. Thích ngủ, nôn nghén, khẩu vị không tốt, làm tất cả mọi người trong nhà sững sờ một hồi lại cuống quít bận rộn giằng co mấy lần. Bởi vì Lập Hạ không ngửi được mùi cá tanh, nên bốn tên Hùng tộc phải ngẩn ngơ say goodbye với thịt cá yêu thích nhất. Á Địch cũng ngoan ngoãn không ồn ào đòi Lập Hạ lại làm thịt kho tàu cho nhóc nữa, Ân Tư Đặc càng là mỗi bữa cơm đều uống cháo rau quả cùng Lập Hạ, người một đại gia đình khiến Lập Hạ áy náy không chịu được.
Ân Tư Đặc ở một bên bàn bếp dựa theo chỉ thị của Lập Hạ chiến đấu với bột gạo nếp, trên bàn còn bày mấy cái bát nhỏ, phân biệt đựng bột đậu phộng trộn, bột hạt dẻ trộn, cùng nhân bánh thuần thịt. Kể từ khi biết Lập Hạ mang thai, Ân Tư Đặc lập tức bắt đầu khẩn cấp nhìn chằm chằm người, công việc nấu nướng mệt mỏi như vậy Ân Tư Đặc đương nhiên ngăn cản, ăn cơm xúc cho, đi đường dìu đỡ, mà ngay cả đi vệ sinh Ân Tư Đặc cũng đều hận không thể đi thay, vừa mới đầu Lập Hạ cũng bởi vì mới lạ mà hưởng thụ vài ngày, trải qua khoảng thời gian địa chủ há miệng có cơm, thò tay hầu mặc quần áo, nhưng càng về sau phần hưởng thụ này liền biến thành khó chịu, Lập Hạ cảm giác mình không phải đang mang thai dưỡng thai, mà là ngồi tù. Mặc cho ai cả ngày chỉ được nằm không cho phép làm cái này không cho phép làm cái kia đều sẽ không chịu nổi. Trên đại lục A Nhĩ giống cái mang thai cần ba tháng, nếu cứ như vậy trôi qua thì muốn sống như thế nào. Từng tí một tích tụ lại khiến Lập Hạ bạo phát, hung hăng xông một trận hỏa với Ân Tư Đặc mới ngăn lại hành vi chuẩn a ba của vị này.
Hôm nay Lập Hạ thật vất vả không có nôn nghén quấy rầy, tinh thần rất tốt, cao hứng chạy tới phòng bếp nói muốn làm bánh trôi tàu cho mọi người ăn, Ân Tư Đặc xem cậu vẻ mặt hưng phấn không cản nổi, tự nhiên cũng cùng qua hỗ trợ.
Tuyết quý lập tức muốn qua, cũng không biết có phải là đợt phản công cuối cùng trước khi tới mùa khô đầu hay không, mà trận này so dĩ vãng càng lạnh lợi hại, tuyết lớn như lông ngỗng rơi ngoài trời một khắc cũng không ngừng rơi lả tả xuống, tuyết đọng dày đến quá đầu gối. Ân Tư Đặc cùng Hoắc Khắc Lợi mỗi ngày ngoại trừ thanh lý con đường bên ngoài, còn phải gạt bỏ đám tuyết đọng trên nóc phòng. May mắn đã xây nhà ở mới tại mùa khô sau, bằng không không biết mùa tuyết rơi năm nay, lại sẽ lặng lẽ chết đi bao nhiêu tộc nhân nữa.
Tuyết quý không thể ra cửa, Lập Hạ cũng không chịu ngồi yên, ngoại trừ dưỡng thai đùa bé con mới sinh của Phí An Đạt, con đùa ra trò mạt chược. Hai tên thú nhân trong nhà không dùng lúc này thì dùng lúc nào, những khối gỗ nhỏ kích thước đồng đều không bao lâu được khắc ra một đống, phần thừa còn lại đưa cho Á Địch cùng Ba Đốn làm hai phần trò chơi xếp hình, Lập Hạ cầm củi đốt lửa trong nhà bếp ra, vẽ lên vạn bính điều phong, giảng giải quy tắc, mấy người lớn lập tức tụ lại bắt tay vào bàn rồi. Trò mạt chược không hổ là quốc túy, mấy thú nhân này liền mê mẩn đến chơi liền tù tì, mỗi ngày lúc nhàn rỗi đều dùng để xào bài đến mức tay tê rần, nếu không phải đại lục A Nhĩ không có trò đánh bạc cái gì, Lập Hạ thật sự cho rằng cậu đã bồi dưỡng ra một đám dân cờ bạc.
Mới vài ngày đầu không quá lạnh, theo miệng Tất Tháp biết được Lập Hạ mang thai, thú nhân giống cái đều lục tục đến thăm quan. Hiện tại không thể so với trước kia, Lập Hạ mang tới cực nhiều chỗ tốt cho bộ lạc, danh vọng đã tăng lên rất cao, hơn nữa cậu vốn cũng không phải Khải Văn, tính cách hiền hòa càng làm cho tộc nhân vứt đi sự chán ghét mà nhiệt tình đối đãi. Vì vậy trò chơi giải trí này cứ như vậy xuất hiện trước công chúng, ai đến nhà người nào cũng đều bị lôi kéo tại bên bàn chơi vài vòng, mạt chược dậy sóng chỉ ngắn ngủi vài ngày đã thịnh hành toàn bộ bộ lạc, hiện nay nếu có ai đi ngang qua bộ lạc Lang tộc, ngoại trừ tiếng gió ra, nhất định còn nghe thấy được từng tiếng vang của quân mạt chược va chạm ‘cạch cạch cạch’.
Hôm nay Ba Khắc cùng Ngõa Cách nhận nhiệm vụ tuần tra, Tô Bỉ cùng Mạc Lâm Đạt bị gói lại đưa tới nhà Lập Hạ, lúc này đang ở phòng khách chơi mạt chược với Hoắc Khắc Lợi và Phí An Đạt. Cũng không biết có phải hôm nay vận khí của Phí An Đạt quá cao hay không, một chơi liền không có đối thủ, mấy lần đi bài liền liên tục Hồ. Phí An Đạt cùng Hoắc Khắc Lợi cùng đội hỗ trợ nhau coi như tạm được, thảm nhất vẫn là Tô Bỉ, từ khi vào bàn chưa Hồ lần nào, mặt mũi bị vẽ tràn đầy vết than tro. Một tiếng hô Lập Hạ chống cho kia chính là cậu ta.
Lập Hạ nghe thấy cũng không đáp lại, dù sao chỉ đùa thôi, để cho bọn họ tự ầm ĩ với nhau đi. Sơn tra bên trong bình gốm đã được đun đến không sai biệt lắm, lại để Ân Tư Đặc bắc bình ra rót vào bát sạch đã rửa tốt, đặt một bên cho nguội, chỉ chừa một phần nhỏ đợi lát nữa làm nước dùng luộc bánh trôi. Mứt hoa quả chua ngọt vừa vặn, cực thích hợp khẩu vị kẻ mang thai là cậu này, dĩ nhiên tất cả bị cậu gom lại sở hữu. Lập Hạ duỗi ra một ngón tay chấm chút sốt mứt hoa quả đưa vào trong miệng, chẹp chẹp, hương vị coi như không tệ.
Trong phòng bếp có lò lửa tự nhiên rất ấm áp, Lập Hạ kéo qua cái ghế làm bằng gốc cây ngồi xuống bắt đầu bao bánh trôi nước. Trên đống bột vặt xuống một khối nhỏ bỏ vào lòng bàn tay bên trái, dùng ngón tay cái đâm ra một hố ở giữa khối bột, lại lấy bột hạt dẻ trộn chuẩn bị tốt lúc trước cho vào, ngón tay cái bên trái nhấn lấy nhân bánh giữ nguyên vị trí, tay phải khum lại cho bột bánh bao bên ngoài nhân, miết vỏ bột đến khi không còn lỗ hổng, một khỏa bánh trôi tàu liền gói xong rồi. Cậu chuẩn bị bốn loại nhân bánh, hạt dẻ, đậu phộng, sơn tra, nhân thịt, không sợ mọi người ăn bị ngán.
Ân Tư Đặc một bên nhìn động tác của Lập Hạ, đợi đến lúc hiểu rõ liền lập tức gia nhập hàng ngũ bao bánh trôi nước, nhìn nhân thịt để trong bát trước mặt mình kia, lại lần nữa nhìn về phía Lập Hạ, trong mắt tràn đầy ôn nhu. Lập Hạ gần đây nôn nghén, trong nhà nấu cơm đều không làm món gì liên quan đến thịt, sợ cậu ngửi thấy mùi thịt liền buồn nôn. Mấy người lớn còn đỡ chút, hai đứa nhóc đã sớm thèm đến mức mắt mạo quang mang. Hiện tại bao bánh trôi nước, bốn cái nhân bánh ba nhỏ một lớn, bát gỗ để nhân thịt trực tiếp đổi thành chậu, số lượng này đủ để uy no bụng bọn hắn – đám người đã lâu không có thịt ăn, rõ ràng là đặc biệt chuẩn bị cho bọn hắn.
Đợi tay nghề thành thạo, tốc độ bao bánh trôi cũng tăng lên, lưu lại đám ăn trong ngày, còn thừa lại Lập Hạ trực tiếp cất vào trong bình khiến hắn phóng ra ngoài trời đông lạnh lại, dù sao trời lạnh để vậy cũng không hỏng. Thời điểm muốn ăn trực tiếp mang ra nấu là được.
Ngõa Cách, Ba Khắc thay đổi ca trực liền thẳng tắp hướng tới nhà Ân Tư Đặc, cửa mở ra khiến bông tuyết bay vào phòng mang theo cả gió lạnh, khiến một đám người ngồi trong phòng khách hung hăng rùng mình một cái, ồn ào mắng nhanh chóng đóng cửa lại. Ân Tư Đặc đứng tại cửa phòng bếp ngăn gió lạnh lẻn vào bên trong, lúc này mới xoay người trở lại bên cạnh Lập Hạ thay cậu chỉnh chỉnh quần áo, “Cẩn thận đừng bị đông lạnh.”
“Ừ.” Lập Hạ mặt mày loan loan, vươn cánh tay ôm eo Ân Tư Đặc, mặt không tự chủ được cọ xát trong ngực Ân Tư Đặc, sau đó nhón chân hôn lên môi Ân Tư Đặc. Ân Tư Đặc đối với cậu tốt đến không còn gì để soi mói, so với những ông chồng tại Thiên triều có vợ mang thai còn đi bên ngoài vụng trộm thật sự là hạnh phúc lại yên tâm gấp trăm lần có được hay không.
Ân Tư Đặc ôm cả người Lập Hạ lại không dùng sức, sợ đè lên bụng Lập Hạ. Nhìn người mình yêu bởi vì mang thai mà mặt hốc hác, Ân Tư Đặc ngăn không được đau lòng, phản ứng nôn nghén của Lập Hạ quá nghiêm trọng, mỗi lần nôn đều như muốn đem tim gan cùng nhổ ra, ăn cơm cũng không có vị gì, cho dù thích ngủ một chút cũng không thể lưu lại thân hình nuôi được thêm chút thịt lúc trước của cậu.
“Tới tới tới, Ba Khắc, xem xem ta thắng bọn họ như thế nào!” Mạc Lâm Đạt kêu to một tiếng cắt đứt không khí kiều diễm giữa hai người trong phòng bếp. Mạc Lâm Đạt tại phòng khách vênh váo hò hét Ba Khắc, chỉ vào mặt Tô Bỉ hung hăng cười nhạo. Cả khuôn mặt Tô Bỉ lúc này so trước càng hơn chứ không có kém, cả mặt đều đen sì một mảng, ngay cả địa phương để vẽ tiếp cũng không còn, xa xa nhìn so hóa trang còn kinh khủng hơn.
Tô Bỉ bị Mạc Lâm Đạt trêu cười nên tức giận rồi, thẳng tắp xông đến chỗ Mạc Lâm Đạt, giữ chặt mặt Mạc Lâm Đạt cọ lên. Một chiêu này của Tô Bỉ đến quá đột nhiên, tất cả mọi người không kịp phản ứng, Mạc Lâm Đạt cũng đồng dạng ngây dại. Đợi cả đám hồi thần lại liền thấy Mạc Lâm Đạt bị Tô Bỉ cọ đầy mặt đen, giờ Bao Công liền biến thành hai cái, lập tức buồn cười không thở nổi.
Mạc Lâm Đạt nhìn cả đám cười ha ha nhìn cậu, khó được đỏ mặt lên, vì chuyển dời lực chú ý của mọi người mà ba bước biến thành hai vọt vào phòng bếp, vẫn không quên làm một bộ bình tĩnh, nói “Ta đi xem cơm làm tốt chưa.”
Nước nấu bánh sôi sùng sục, rất nhanh mấy bình bánh trôi tàu được bưng lên bàn. Á Địch cùng Ba Đốn đang loay hoay tại trong phòng chơi trò xếp hình cũng chạy ra, nhao nhao hô bánh trôi tàu bánh trôi tàu, muốn ăn bánh trôi tàu.
Bánh trôi tàu trắng ngọc chìm tại trong bát, phối hợp với nước canh trong trẻo, khiến người nhìn khẩu vị đại khai. Một nhà Lập Hạ ngoại trừ Lập Hạ ra đều thẳng hướng bánh nhân thịt, trái lại bốn người Tô Bỉ bởi vì tuyết rơi mà thời gian dài chưa đến nhà, đều theo Lập Hạ ăn vị ngọt đấy. Một ngụm cắn ra, nhân bánh xay đến thật mịn chậm rãi tràn ra ngoài, tại trong thìa nước canh nổi lên một tầng dầu hơi mỏng.
Bởi vì là đun trong các nồi phân biệt, nên mùi vị của nước luộc không trộn lẫn vào nhau, không có vị thịt quấy nhiễu Lập Hạ ăn hai cái bánh nhân sơn tra một, ăn đến vui mừng. Ân Tư Đặc ngồi bên cạnh cậu thấy cậu ăn vui vẻ như vậy cũng cao hứng theo, tay cũng không ngừng giúp cậu mò bánh nhân sơn tra, hành động ân cần kiểu này khiến khuôn mặt Lập Hạ tươi cười thật to.
Mạc Lâm Đạt đối diện xem hai người tú ân tú ai cũng giả vờ một bộ muốn cướp bánh trôi tàu nhân sơn tra, chọc Tô Bỉ ngồi một bên trốn sau lưng Ngõa Cách trộm cười. Mạc Lâm Đạt sau khi phát hiện liền hướng trong bát Tô Bỉ đào đi bánh trôi nhân hạt dẻ, Tô Bỉ thích bánh trôi vị hạt dẻ, còn cậu ta lại thích đậu phộng cơ, một bát lớn của Tô Bỉ sáng loáng toàn bánh trôi tàu hạt dẻ đúng là đối tượng cho cậu ra tay. Tô Bỉ xem khí thế hung hung của cậu ta, liền vội vàng vươn tay che bát lại cầu xin tha thứ, lúc này Mạc Lâm Đạt mới thắng lợi đắc ý thu hồi cánh tay.
Nhóc gấu vừa sinh ra không lâu còn ngủ trong phòng, bánh trôi nước gạo nếp không tốt tiêu hóa, Lập hạ hầm canh trứng gà để trên bếp ủ nóng cho nhóc, đợi người lớn ăn xong lại đi bón cho nhóc ăn. Đôi phu phu nhà Hoắc Khắc Lợi ăn bánh nhân thịt ăn đến đã ghiền, Phí An Đạt càng là một thìa một cái, mặc dù giống cái không thích ăn thịt lắm, nhưng đã lâu rồi chưa ăn, giờ ăn vào miệng lại cảm thấy thơm ngon dị thường.
Thìa trong tay hai nhóc con múc không ngừng, hai má phình căng ra, tựa như con khỉ giành ăn Lập Hạ chứng kiến được lần đi du lịch núi Nga Mi, cắn phập xuống, nhướn lông mày, nhai nuốt, dư vị thỏa mãn, toàn bộ đều như một biểu lộ đế.
Mạc Lâm Đạt đang muốn đứng dậy múc bánh tròn tròn trong bình, thình lình một thìa bánh trôi nước đưa đến bên miệng. Liếc mắt nhìn lên, Ba Khắc tay cầm thìa vẻ mặt sủng nịnh nhìn cậu. Trên mặt Mạc Lâm Đạt có chút đỏ, há miệng cắn xuống, vị đậu phộng nồng đậm lưu luyến giữa răng môi, từ từ tản ra niềm yêu thương. Hóa ra hắn biết rõ mình thích vị đậu phộng đó.
~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Vạn bính điều phong: những hình đặc trưng của quân bài mạt chược
Quốc túy: tinh hoa đất nước
Biểu lộ đế: tựa như Ảnh đế.
/54
|