Trọng Sinh Đích Nữ Cuồng Hậu

Chương 77: Tình thâm, con đường cầu y

/114


Đưa tay che lại mấy đại huyệt trên người Lạc Khuynh, tạm thời ngăn chặn huyết cổ trong cơ thể Lạc Khuynh Hoàng . Quân Khuynh Vũ lần đầu tiên cảm thấy bối rối, hắn sợ hãi Lạc Khuynh Hoàng cứ như vậy nhắm mắt lại, không bao giờ mở mắt nhìn hắn nữa !

Trong lòng, Lạc Khuynh Hoàng gắt gao nhắm mắt, lông mi thật dài, trên mũi phủ lên một tầng mồ hôi tinh mịn , môi gắt gao cắn, tựa hồ đang cực lực ẩn nhẫn đau đớn. Mái tóc đen như mực tán loạn ở trên vai, xiêm y xơ xác càng làm nàng trở nên tiều tụy.

Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng hôn mê bất tỉnh, trong lòng dâng tràn đau xót. Nàng làm sao có thể ngốc như vậy, thế nhưng đem huyết cổ dẫn tới trên người chính mình? ! Nay nội thương chưa lành, lại thêm huyết cổ phát tác, nhất định là đau đớn không chịu nổi, trong lúc hôn mê đều gắt gao cắn môi như vậy, không chịu phát ra một tiếng rên rỉ!

Quân Khuynh Vũ ôm Lạc Khuynh Hoàng, nhìn môi bị nàng cắn máu tươi đầm đìa , bên trong đôi mắt tràn đầy thương tiếc, hắn gắt gao ôm Lạc Khuynh Hoàng, ở bên tai thấp giọng nói, “Hoàng nhi, là ta, nàng đau liền hô lên đi!”

Lạc Khuynh Hoàng ý thức mê ly, chỉ cảm thấy toàn thân gân mạch giống như đứt lìa từng khúc, mỗi một tế bào đều đang kêu gào , đau đớn cơ hồ đem nàng bao phủ, trước mắt là một mảnh hắc ám, vô luận nàng như thế nào cố gắng đều không thoát ra được, theo thói quen nàng nhịn xuống hết thảy đau đớn, gắt gao cắn môi, thẳng đến trên môi đều máu tươi đầm đìa cũng không nguyện ý buông ra.

Cảm giác được phía sau ấm áp, cùng với mùi ngả thảo quen thuộc , Lạc Khuynh Hoàng đang buộc chặt thần kinh chậm rãi thả lỏng, nhưng môi lại vẫn cố chấp cắn. Giống như trong tiềm thức đang nói với nàng, không thể kêu lên, nếu không Quân Khuynh Vũ sẽ thấy có tội !

Nhìn đôi môi sắp bị Lạc Khuynh Hoàng cắn đứt , Quân Khuynh Vũ nhăn mày càng sâu , cường ngạnh đem môi Lạc Khuynh Hoàng mở ra, đem tay mình đặt ở giữa miệng Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng ý thức bị vây trong trạng thái mông lung , vô ý thức cắn lên ngón tay Quân Khuynh Vũ .

Quân Khuynh Vũ cảm giác được ngón tay truyền đến đau đớn, mày nhíu lại, nhưng thương tiếc trong mắt càng nồng đậm. Hắn từng trúng qua huyết cổ, đối với đau đớn khi huyết cổ phát tác vô cùng rõ ràng, hôm nay tuy không phải là mười lăm, không phải thời điểm hoạt động của huyết cổ , nhưng huyết cổ một khi được dẫn sang, cũng đã phát tát, ngay cả không phải mười lăm, cũng sẽ đau đớn không chịu nổi.

Huống chi Lạc Khuynh Hoàng bị nội thương, nội lực lại không đủ, thêm không có băng trì trấn áp, nếu không nhanh chóng trị liệu, chỉ sợ là dữ nhiều lành ít.

Huyết cổ từ xưa khó giải. Ngay cả hắn là đồ đệ của tụ thủ y thánh, cũng thúc thủ vô sách, chỉ có thể nghĩ ra được biện pháp sử dụng linh dược áp chế. Nay huyết cổ sống lại, chỉ sợ tình thế phát tát rào rạt, lấy thân thể Lạc Khuynh Hoàng, sẽ không chịu nổi.

“Chủ tử! Ngài không có việc gì đi?” Nhận được đạn tín hiệu Quân Khuynh Vũ thả ra, hộ pháp Huyền Vũ phụ trách ám sát của Lưu Tô các đuổi tới đầu tiên, nàng vẻ mặt phong trần mệt mỏi, thực rõ ràng là vội vã dắt người tới, thời điểm nhìn thấy Quân Khuynh Vũ, nàng liền hỏi, trên mặt lộ vẻ áy náy.

Quân Khuynh Vũ trong lòng ôm Lạc Khuynh Hoàng hôn mê bất tỉnh, bên trong con ngươi u hắc lóe ra nồng đậm lo lắng, trầm giọng nói, “Ta không sao. Lập tức phái người đi hỏi thăm Tuyết công tử đang ở nơi nào!”

Tuyết công tử? ! Độc thủ quỷ y Tuyết công tử chính là cùng y thánh sư phụ Quân Khuynh Vũ nổi danh y giả. Nhưng tụ thủ y thánh thông hiểu chữa bệnh, Tuyết công tử thì là nổi danh về thi độc giải độc. Nghe đồn Tuyết công tử không chỉ có hành tung mơ hồ bất định, tính tình cũng rất là cổ quái, người bình thường chọc hắn mất hứng, hắn sẽ hạ độc thủ lấy đi tính mệnh.

Chủ tử cùng Tuyết công tử không có liên hệ. Huống chi với một thân y thuật của chủ tử, chỉ sợ không thua kém y thánh, cần gì phải đi tìm Tuyết công tử ? !

Trong mắt Huyền Vũ hiện lên một chút dị sắc, nhìn thoáng qua Lạc Khuynh Hoàng, cúi đầu, nhanh chóng đáp, “Dạ! Thuộc hạ lập tức phái người đi hỏi thăm! Hiện tại hộ tống chủ tử hồi phủ hay vẫn là ám các?”

“Ám các.” Quân Khuynh Vũ nhìn thoáng qua Lạc Khuynh Hoàng hôn mê bất tỉnh trong lòng, nhíu lại mày nói. Ám các chính là nơi nghị sự bí mật của Lưu Tô các ở kinh thành , lấy tình huống hiện nay của Lạc Khuynh Hoàng, sợ là không thể trở lại đại tướng quân phủ . Hơn nữa ở ám các, hắn có thể thay nàng trị liệu, lấy thuốc cũng thêm thuận tiện.

“Dạ!”Huyền Vũ cúi mâu đáp.

Đoàn người hành tung bí ẩn đến một tòa nhà yên tĩnh. Sân trong lịch sự tao nhã, bên trong trồng thưa thớt các loại cây cảnh, tăng thêm vài phần ý nhị. Đây chính là căn cứ của Lưu Tô các ở kinh thành.

Quân Khuynh Vũ một đường ôm Lạc Khuynh Hoàng, thần sắc lo lắng, tiến sân liền vội vàng ôm Lạc Khuynh Hoàng vào một chỗ mật thất, hắn tự mình cấp Lạc Khuynh Hoàng uống một viên viên thuốc, cùng Huyền Vũ đang canh giữ ở nói, “Ta muốn thay nàng áp chế độc tính. Ngươi ở bên ngoài thủ , không được để bất luận kẻ nào quấy rầy ta!”

“Chủ tử! Vạn vạn không thể!”Huyền Vũ nghe Quân Khuynh Vũ muốn thay Lạc Khuynh Hoàng liệu độc, không khỏi kinh hô, “Chủ tử đêm mười lăm cường ngạnh rời khỏi băng trì, lại cùng Thanh Long động thủ, gặp huyết cổ phản phệ, lại cùng phu nhân rơi xuống vách núi đen, thương thế nhất định không nhẹ, sao có thể hao phí nội lực thay phu nhân chữa thương? !”

Quân Khuynh Vũ đứng đó, tay áo lửa đỏ ở trong gió bay phất phới, con ngươi biến lãnh, lạnh lùng nhìn lướt qua Huyền Vũ, lạnh giọng nói, “Từ khi nào đến phiên ngươi nghi ngờ mệnh lệnh của bổn tọa? ! Về phần Thanh Long, làm trái lời nói của bổn tọa, bổn tọa sẽ không nhẹ tay!”

Huyền Vũ nghe được Quân Khuynh Vũ nói, sắc mặt trắng bệch. Quân Khuynh Vũ làm việc luôn luôn sát phạt quyết đoán không hề do dự. Ngay cả bọn họ bốn người đi theo bên người Quân Khuynh Vũ mấy năm, nhưng cũng không dám làm trái lệnh Quân Khuynh Vũ. Thanh Long ngày đó ngăn cản Quân Khuynh Vũ rời đi băng trì, cũng thật sự là vạn bất đắc dĩ.

“Thỉnh chủ tử trừng phạt! Chu Tước cũng không thể để chủ tử thay nàng chữa thương!” Thu được tín hiệu vội vàng chạy tới Chu Tước nhìn Lạc Khuynh Hoàng, mắt phượng lóe lên cảm xúc phức tạp, vẻ mặt quyết tuyệt nhìn Quân Khuynh Vũ. Khẩu khí mang theo quyết tuyệt, thời điểm đề cập Lạc Khuynh Hoàng rõ ràng mang theo không cam lòng cùng khinh miệt.

Chính là nữ nhân Lạc Khuynh Hoàng này! Nếu không phải bởi vì nàng, chủ tử làm sao có thể cứng rắn rời khỏi băng trì, thậm chí cùng Thanh Long ra tay, đả thương Thanh Long, cũng tạo thành chính mình huyết cổ phản phệ. Nếu không phải bởi vì nàng, chủ tử làm sao có thể rơi xuống vách núi, mấy ngày mấy đêm mất đi tin tức? ! Hiện tại chủ tử còn muốn thay nàng chữa thương? ! Chủ tử nội thương chưa lành, huyết cổ phát tác, nếu là lại thay nàng chữa thương, chẳng phải là toi mạng!

Nàng tuyệt đối không cho phép chuyện như vậy phát sinh! Nữ nhân này dựa vào cái gì? ! Chỉ bằng gương mặt xinh đẹp này? Hay là tài nghệ không hảo dụng kia? Chủ tử phong hoa tuyệt đại như thế, là người sát phạt quyết đoán, làm sao có thể vì nàng biến thành như thế? !

“Không cho? !” Con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ giống như thấm vào ngàn năm hàn băng, phát ra nhè nhẹ hàn khí, hắn lạnh lùng liếc mắt nhìn Chu Tước một cái, trong thanh âm cũng lộ ra nhè nhẹ lãnh liệt, trong nháy mắt, giống như ngay cả không khí cũng đông lại, hắn từng chữ nói, “Ngươi có tư cách gì quản việc bổn tọa làm ?”

“Ai nếu còn dám nói một câu, về sau cũng không cần xuất hiện ở trước mặt bổn tọa!” Quân Khuynh Vũ lạnh lùng quét qua tứ đại hộ pháp, ngày đó hắn ra khỏi băng trì, nếu không phải bọn họ ngăn đón, Hoàng nhi sao có thể bị bức tới tuyệt cảnh như vậy? !

“Mị Ảnh. Ngươi thủ nơi này.” Quân Khuynh Vũ hướng chỗ tối nhìn thoáng qua, phân phó một câu liền hất áo vào phòng.

Mị Ảnh mặc quần áo màu đen, lên tiếng trả lời, ngũ quan rõ ràng, mi dài che mắt, ánh mắt phát quang, bạc môi khẽ mím chặt . Trong tay hắn cầm một lưỡi kiếm bén nhọn, đó là binh khí thành danh của hắn, Ảnh Nhận.

Hắn đứng ở cửa, lạnh lùng nhìn tứ đại hộ pháp trước mặt, rất có khí thế của một kẻ làm quan . ( Tiếu : ta thích mẫu người như này J sát thủ lạnh lung he he ))

“Mị Ảnh! Ngươi chẳng lẽ đã quên chủ tử đối với ngươi có ân tình sao? Ngươi hiện tại để cho chủ tử thay nàng chữa thương, không phải muốn mạng của chủ tử sao? ! Ngươi cũng biết trúng huyết cổ là không thể sử dụng nội lực !”Chu Tước nhìn Quân Khuynh Vũ quyết tuyệt rời đi , chỉ cảm thấy trong lòng tuyệt vọng, nàng mang theo vài phần chua xót, hướng về phía Mị Ảnh hô.

Mị Ảnh lãnh đạm nhìn Chu Tước một cái, ngữ điệu không có một tia phập phồng, nhưng trong đó lãnh ý cũng là rõ ràng, “Huyết cổ của chủ tử đã bị phu nhân dẫn tới trong cơ thể, tự nhiên không ngại. Phu nhân đối với chủ tử tình thâm ý trọng, thiên địa động dung. Từ nay về sau, phu nhân cũng là chủ tử của Mị Ảnh, nếu ai lại đối với nàng bất kính, liền hỏi một chút đao trong tay ta!”

Mị Ảnh tính tình trong trẻo nhưng lạnh lùng, trừ bỏ Quân Khuynh Vũ, ai cũng không để vào mắt. Bị Quân Khuynh Vũ phái đi âm thầm bảo hộ Lạc Khuynh Hoàng, nguyên cũng chỉ là phục tùng mệnh lệnh mà thôi, nhưng trong thời gian hắn bảo hộ Lạc Khuynh Hoàng , đã bị một Lạc Khuynh Hoàng trí tuệ vô song, quật cường thuyết phục.

Ngày mười lăm đó. Hắn dựa theo lệ thường thay Quân Khuynh Vũ tới băng trì khắc chế huyết cổ. Bởi vậy, không có ở bên người Lạc Khuynh Hoàng để bảo hộ. Sau lại nhận được tin tức, Lạc Khuynh Hoàng gặp nạn. Quân Khuynh Vũ mạnh mẽ muốn rời đi băng trì, lại bị tứ đại hộ pháp ngăn trở. Quân Khuynh Vũ dưới tình thế cấp bách đả thương Thanh Long, hơn nữa để cho hắn ngăn lại đám người Chu Tước Huyền Vũ , bởi vậy hắn mới không thể đi theo Quân Khuynh Vũ.

Từ lúc Huyền Vũ lĩnh người đến đoạn nhai, hắn cũng đã sớm đến sơn động. Cũng biết chuyện tình Lạc Khuynh Hoàng thay Quân Khuynh Vũ dẫn độ huyết cổ, lại vô cùng khiếp sợ. Hắn tuy rằng chưa từng trúng qua huyết cổ, nhưng là thân mang huyết cổ bao nhiêu đau đớn hắn cũng biết đến, ngay cả Quân Khuynh Vũ người như vậy đều nhịn không được phát ra tiếng, có thể thấy được đau đớn này có bao nhiêu mãnh liệt, Lạc Khuynh Hoàng một nữ tử, lại có dũng khí như vậy, thật sự là không thể không khiến cho hắn bội phục.

Nghe được lời nói của Mị Ảnh, tứ đại hộ pháp đều kinh hoàng.

Quân Khuynh Vũ thân mang huyết cổ, phương pháp dẫn độ này, bọn họ tất nhiên cũng biết đến. Nhưng dẫn độ quá mức nguy hiểm, một chút không tốt chính là hai người đồng thời chết, cho dù bọn họ cũng không hoàn toàn nắm chắc có thể trong đau đớn còn bảo trì hơi thở vững vàng, không có chút dao động, bởi vậy bọn họ cho dù có tâm thay Quân Khuynh Vũ dẫn độ, nhưng cũng vẫn không dám thử.

Thật không ngờ Lạc Khuynh Hoàng thoạt nhìn yếu nhược như thế, thế nhưng lại có dũng khí cùng quyết đoán như vậy. Hơn nữa, nàng đã thành công ! Thanh Long, Bạch Mộ, thậm chí là Huyền Vũ trong mắt đều lộ ra thần sắc khâm phục. Đáng tiếc huyết cổ một khi dẫn độ sẽ sống lại, không chỉ có người dẫn sống không quá ba tháng, hơn nữa sẽ ngày ngày bị huyết cổ thực tâm tra tấn. Nghĩ đến đây, không khỏi đồng loạt tiếc hận, Lạc Khuynh Hoàng đối Quân Khuynh Vũ thật sự là tình so với vàng còn thật hơn, chỉ tiếc, mệnh không lâu, cho dù hienj nay chủ tử thay nàng áp chế độc tính, sợ cũng như là uống rượu độc giải khát.

“Không ngờ tới phu nhân đối với chủ tử lại tình thâm như vậy.” Thanh Long không phải không có cảm thán nói, hắn đối với Lạc Khuynh Hoàng vốn là có vài phần kính trọng, ngày ấy sở dĩ ngăn trở Quân Khuynh Vũ, bất quá là vì lo lắng thân thể Quân Khuynh Vũ, không phải là hắn không để ý đến Lạc Khuynh Hoàng. Nghe được Mị Ảnh nói, đối Lạc Khuynh Hoàng kính nể không khỏi nhiều thêm vài phần.

Bạch Mộ cũng từng gặp qua Lạc Khuynh Hoàng . Trên bách hoa thịnh yến quang hoa vạn trượng, phá giải ván cờ kinh thải tuyệt diễm, kỳ nữ như thế, lại tình thâm như thế, thế gian sợ cũng chỉ có một người Lạc Khuynh Hoàng. Nguyên bản là cùng chủ tử tương xứng, nhưng là nay e rằng… Nghĩ đến đây, Con ngươi Bạch Mộ cũng có chút ám ám, khe khẽ thở dài.

Liền ngay cả lãnh ngạo như Huyền Vũ cũng phải động dung. Trong mắt toát ra vài phần khâm phục.

Duy độc Chu Tước, cũng là bộ dáng bất mãn. Mắt xếch hẹp dài mắt lên một tia ghen tị, nàng chanh chua nói, “Nếu không phải vì cứu nàng, chủ tử làm sao có thể lấy thân mạo hiểm, làm cho huyết cổ vượt qua áp chế? Nàng cứu chủ tử, vốn là đương nhiên .”

Lời nói vừa mới ra khỏi miệng, đao của Mị Ảnh đao đã đặt tại trên cổ nàng, Mị Ảnh lạnh lùng nhìn nàng, từng chữ từng chữ nói, “Ta vừa rồi nói cũng không phải nói giỡn . Còn thỉnh Chu Tước hộ pháp chú ý lời nói.”

Chu Tước nhìn Mị Ảnh đặt đao trên cổ nàng, sắc mặt có chút trắng bệch, không nói gì. Mị Ảnh công phu so với nàng cao hơn rất nhiều, hơn nữa nói là làm, làm việc xưa nay không theo lẽ thường, nàng thật không chút nghi ngờ Mị Ảnh sẽ thật sự đối nàng động thủ.

Nàng oán hận không nói được một lời bèn ly khai. Huyền Vũ nhìn bóng dáng Chu Tước, khẽ thở dài, nói, “Chu Tước xưa nay ái mộ chủ tử, làm như vậy cũng là khó tránh khỏi.”

Mị Ảnh vẫn ôm đao mà đứng, bất vi sở động.

Phòng trong.

Ánh mắt Lạc Khuynh Hoàng như cũ gắt gao nhắm, lông mi thật dài rợp bóng trên má , không có một tia rung động, sắc mặt tái nhợt, chính là môi hồng nhuận bất thường, tựa hồ như muốn xuất huyết. Quân Khuynh Vũ nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng như thế, trong lòng càng thêm lo lắng, lập tức lấy ngân châm đâm vào các nơi đại huyệt, hi vọng áp chế huyết cổ xao động bất an trong cơ thể nàng.

Ước chừng qua một canh giờ, huyết cổ xao động bất an trong cơ thể Lạc Khuynh Hoàng có hơi chút ngăn chặn. Sắc mặt Quân Khuynh Vũ cũng đã trắng bệch. Hắn nội thương vốn là chưa hoàn toàn dưỡng hảo, lại hao phí rất nhiều chân khí cùng nội lực, giờ phút này cực kỳ suy yếu vô lực, nhưng hắn vẫn như cũ cố chấp canh giữ bên cạnh Lạc Khuynh Hoàng, gắt gao nắm tay nàng.

Lông mi thật dài của Lạc Khuynh Hoàng có chút rung động, con mắt cũng nhẹ nhàng giật giật, có xu thế muốn tỉnh lại, Quân Khuynh Vũ lập tức khẩn trương xem xét, thật cẩn thận hô, “Hoàng nhi?”

Lạc Khuynh Hoàng từ từ mở mắt, con ngươi đen như mực chiếu ngược ra thân ảnh tái nhợt nhưng vẫn phong hoa tuyệt đại của Quân Khuynh Vũ, nàng suy yếu vô lực gợi lên một chút tươi cười, thân thiết hỏi, “Vũ, huynh. . . Không có việc gì sao?”

“Ta không sao.” Quân Khuynh Vũ ôn nhu trả lời, thanh âm có chút run run, ngón tay thon dài hữu lực vuốt ve hai má Lạc Khuynh Hoàng hai má, từng tấc từng tấc , như muốn đem Lạc Khuynh Hoàng khắc tiến trong lòng, hắn nói, “Hoàng nhi, nàng làm sao có thể làm như vậy! Nàngcó biết hậu quả của dẫn độ huyết cổ không?”

Tuy rằng là lời nói trách cứ, nhưng từ Quân Khuynh Vũ nói ra, cũng là tràn ngập bất đắc dĩ cùng thương tiếc. Chân mày hắn nhíu lại chặt chẽ, ý cười luôn ở tại trên môi cũng biến mất không thấy, môi gắt gao mân .

Lạc Khuynh Hoàng vươn tay, nhẹ nhàng vuốt ve lông mày Quân Khuynh Vũ, lộ ra nụ cười tái nhợt lại thanh lệ vô song, từ từ nói, “Vũ, đừng trách ta được chứ. Huynh vẫn hôn mê bất tỉnh, ta thật sự sợ, sợ huynh rốt cuộc vẫn không chịu tỉnh lại. Ta không có biện pháp nào khác, thay đổi là huynh, huynh nhất định cũng sẽ làm như vậy , không phải sao?”

Quân Khuynh Vũ ánh mắt lóe ra, toát ra sâu đậm thương tiếc cùng bất đắc dĩ. Lộ ra một chút chua sót ý cười.

Đúng vậy. Lạc Khuynh Hoàng nói không có sai, nếu là đổi làm là hắn, hắn cũng nhất định sẽ làm như vậy . Bởi vì hắn tuyệt đối không thể trơ mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng ở trước mặt hắn gặp chuyện không may, cho dù là một chút thương tổn, hắn cũng không cho phép.

“Đừng cau mày .” Lạc Khuynh Hoàng tiếp tục vuốt ve khuôn mặt Quân Khuynh Vũ, cười, nói, “Ta thích huynh cười.”

Mắt gắt gao nhìn chằm chằm mặt Quân Khuynh Vũ, sắc mặt tái nhợt cũng không che dấu được dung nhan khuynh thành khuynh quốc của nàng. Nhìn Quân Khuynh Vũ cười khổ, ngón tay Lạc Khuynh Hoàng có chút bị kiềm hãm, cười khổ nói, “Dẫn độ huyết cổ, thật sự vô dược khả giải, đúng hay không? Như vậy. . . Ta còn có thể sống bao lâu?”

Tay Quân Khuynh Vũ hung hăng run lên. Vì lời nói của Lạc Khuynh, gương mặt đến giờ vẫn còn ý cười gượng gạo hiện lên một tia bối rối, tuy rằng bị hắn cực lực khắc chế, lại vẫn đang tràn ra, thanh âm đột nhiên đề cao, không biết là phản bác Lạc Khuynh Hoàng, vẫn là phản bác chính hắn nội tâm, hắn nói, “Không được nói như vậy! Hoàng nhi của ta còn có thể sống thật lâu thật lâu, còn muốn theo giúp ta cùng nhau ngồi xem thiên hạ giang sơn này đâu!”

“Ân. Ta sẽ vẫn cùng Vũ.” Lạc Khuynh Hoàng cầm lấy bàn tay có chút run rẩy của Quân Khuynh Vũ, khóe môi bày ra chút ôn nhu ý cười, nhưng là trong mắt đã có chua xót không che dấuđược .

Nàng cũng nghĩ vẫn bồi ở bên cạnh hắn. Nhưng nàng cũng là y giả, thân thể của nàng, chính nàng rõ ràng. Nay lục phủ ngũ tạng đều quay cuồng quặn đau, thân thể kinh mạch như đứt từng đoạn, mặc dù vừa rồi Quân Khuynh Vũ thay nàng áp chế huyết cổ, trong cơ thể đau đớn vẫn không có biến mất, nàng động một chút đều có chút cố sức. Thân thể như vậy , sao có thể cùng hắn ngồi nhìn thiên hạ giang sơn đây ?

Không cam lòng a.

Sau nàng mới phát hiện, những ngày được ở bên hắn là cỡ nào tốt đẹp, tốt đẹp đến mức nàng thế nhưng e ngại tử vong. Nàng không muốn chết, càng luyến tiếc chết. Nhưng là, nàng không hối hận, nếu là thật sự dùng tánh mạng của nàng đi đổi hắn , nàng nguyện ý.

Tha thứ nàng. Nàng thật sự thực ích kỷ. Nàng không có cách nào đối mặt nỗi đau mất đi hắn, nhưng lại muốn hắn đối mặt, thậm chí không cho hắn có chút lựa chọn.

Tha thứ nàng. Nàng thật sự thực ích kỷ. Nàng không có cách nào đối mặt nỗi đau mất đi hắn, nhưng lại muốn hắn đối mặt, thậm chí không cho hắn có chút lựa chọn.

“Hoàng nhi. Ta sẽ chữa khỏi độc của nàng !” Tay Quân Khuynh Vũ đột nhiên ngừng run rẩy, hắn bỗng nhiên nâng lên đôi mắt, bên trong đôi mắt tràn đầy kiên định, hắn nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, dùng hết khí lực vốn có, nắm đến nỗi Lạc Khuynh Hoàng sinh đau, nhưng hắn cũng không hề hay biết, hắn nói, “Ta đã phái người đi tìm Tuyết công tử . Hắn nhất định có biện pháp !”

Lạc Khuynh Hoàng ôn nhu tươi cười, theo lời nói của Quân Khuynh Vũ i nói, “Ân. Nhất định có biện pháp .”

Nhưng là, có biện pháp nào đâu? ! Tuyết công tử hành tung bất định, cho dù biết hắn ở nơi nào, nếu là hắn không muốn gặp, ngươi cũng không thấy được. Huống chi Tuyết công tử tính tình cổ quái, sợ là so với hành tung của hắn lại càng khó nắm lấy, cho dù tìm được hắn rồi , nếu hắn không muốn cứu trị, lại có biện pháp nào đâu? !

Huống chi, mặc dù là Tuyết công tử am hiểu thi độc giải độc, đối mặt thiên hạ đệ nhất cổ độc huyết cổ, cũng không nhất định có thể nghĩ ra đối sách đi.

“Vũ. Hiện tại đã muốn đầu xuân đi? Còn có một tháng chính là vạn gia yến đâu.” Lạc Khuynh Hoàng nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt tựa hồ có chút mơ hồ, nàng nắm tay Quân Khuynh Vũ,từng chữ từng chữ nói, “Sau vạn gia yến, vũ có thể thú ta , đúng hay không?”

Chính là. Nàng còn có thể sống được đến sau vạn gia yến sao? Lạc Khuynh Hoàng trong lòng lạnh lạnh nghĩ đến.

“Ân! Kiếp này kiếp sau, ta Quân Khuynh Vũ, chỉ thú một mình Lạc Khuynh Hoàng!” Quân Khuynh Vũ gật đầu đáp.

Lạc Khuynh Hoàng cười càng thêm sáng lạn, giống như hoa đào nở đầy khắp núi rừng, cơ hồ chói mắt Quân Khuynh Vũ. Thật tốt, Vũ của nàng, kiếp này kiếp sau đều chỉ có một mình nàng là thê tử. Chính là nếu nàng mất, hắn sẽ bao nhiêu cô đơn? Nhưng muốn nàng đem Quân Khuynh Vũ nhường cho nữ tử khác , cho dù chết, nàng cũng làm không được!

“Chủ tử.” Thanh âm Thanh Long ở ngoài phòng vang lên.

“Nói.” Quân Khuynh Vũ động cũng không động, thậm chí nhìn chăm chú vào Lạc Khuynh Hoàng cũng không dời nửa phần, thản nhiên hô một chữ.

“Khởi bẩm chủ tử. Chủ tử cùng phu nhân mất tích nhiều ngày, nhị hoàng tử tìm đến hai cổ thi thể, nói là chủ tử cùng phu nhân. Hoàng thượng hộc máu hôn mê!” Thanh Long trong thanh âm ẩn ẩn có một tia lo lắng.

Sắc mặt Quân Khuynh Vũ khi nghe đến ba chữ nhị hoàng tử trở nên thập phần âm trầm. Trong mắt không nữa nửa phần ý cười, sát ý kia cách cửa cũng làm cho toàn thân Thanh Long run lên.

“Hừ! Hắn thật rất gấp gáp!” Quân Khuynh Vũ gắt gao mím môi, trong thanh âm hàn khí càng sâu, tựa hồ nghĩ đến cái gì, ngữ khí lại trở nên dịu đi một ít, “Lập tức phái người vào cung, chữa bệnh cho hắn. Nói cho hắn biết, ta không chết! Có thể nói, ta muốn rời kinh một tháng, chuyện tình trong kinh thành , tạm thời giao cho bốn người các ngươi!”

“Dạ!” Thanh Long đáp. Chủ tử dù chưa nói rõ hắn là ai, nhưng là hắn biết, này nhất định chỉ là hoàng thượng.

Lạc Khuynh Hoàng cũng nhìn Quân Khuynh Vũ, cười nhẹ. Quân Khuynh Vũ đối Quân Vũ Thần chung quy là có tâm . Hắn bởi vì chuyện tình mẫu phi mà oán hận Quân Vũ Thần, nhưng dù sao máu mủ tình thâm, Quân Vũ Thần đối với hắn tốt như vậy, hắn làm sao có thể thờ ơ đâu.

Nhưng Quân Vũ Thần tự nhiên tức giận công tâm, hộc máu hôn mê, thân mình sợ là càng thêm không được.

“Vũ, chúng ta muốn rời kinh sao?” Lạc Khuynh Hoàng nghi hoặc hỏi, phía sau là thời kì mấu chốt, bọn họ vì sao phải rời đi kinh thành, huống chi, Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành hại nàng đến tận đây, nàng còn chưa trả lại, cho dù là chết, nàng cũng sẽ không bỏ qua bọn họ!

Tựa hồ nhìn ra tâm tư của Lạc Khuynh Hoàng, Quân Khuynh Vũ vỗ vỗ hai má Lạc Khuynh Hoàng, ôn nhu nói, “Hiện tại chữa khỏi cổ độc mới là quan trọng nhất. Về phần chuyện của hắn, chờ chúng ta hồi kinh, lại từng việc từng việc tính rõ ràng!”

Lạc Khuynh Hoàng dừng một chút, cuối cùng không muốn làm trái ý Quân Khuynh Vũ, chỉ phải ôn nhu đáp, “Hảo.”

Nàng không biết huyết cổ có thật sự có thể trị ha không. Nhưng là mặc kệ là vì chính nàng, vẫn là vì Quân Khuynh Vũ, nàng đều sẽ không buông tay một chút ít hy vọng. Về phần Quân Kiền Linh cùng Lạc Khuynh Thành, tin tưởng cho dù nàng thật sự không được rồi, Quân Khuynh Vũ cũng sẽ thay nàng báo thù .

Lưu Tô các thế lực trải rộng thiên hạ, Lưu Tô các nếu muốn tìm một người, nhất định có thể tìm được. Ngay cả Tuyết công tử hành tung bí ẩn như thế nào , dưới sự điều động toàn bộ thế lực của Lưu Tô các, cũng chỉ dùng ba ngày, đã có được dấu vết của hắn.

Thời điểm Quân Khuynh Vũ biết Tuyết công tử thường lui tới chân núi Thiên Sơn, liền mang theo Lạc Khuynh Hoàng một đường hướng về Thiên Sơn đi.

“Hoàng nhi, hai ngày đường, thân mình nàng có còn chịu được?” Ở một tửu lâu, Quân Khuynh Vũ nhìn sắc mặt trắng bệch của Lạc Khuynh Hoàng, thân thiết hỏi. Hai ngày nay hắn lòng nóng như lửa đốt, sợ lại mất đi tung tích của Tuyết công tử, mới mang theo Lạc Khuynh Hoàng ngựa không dừng vó chạy tới, không thể bận tâm thân mình Lạc Khuynh Hoàng không chịu được.

Lạc Khuynh Hoàng nhẹ nhàng khoát tay áo, nàng biết sớm một ngày đến Thiên Sơn, nàng liền nhiều một phần khả năng, liền nhiều một phần cơ hội còn sống . Bởi vậy, ngay cả chạy đi làm cho thân thể của nàng càng thêm suy yếu, huyết cổ đau đớn từ từ rõ ràng, nàng cũng không từng hô qua một tiếng đau . Bởi vì, nàng muốn sống!

“Nơi này đã dưới chân núi Thiên Sơn. Ngày mai chúng ta liền đi Thiên Sơn phụ cận tìm kiếm.” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt đau xót cùng yêu say đắm tựa hồ tràn ra, hắn ôn nhu nói, “Nghe nói Thiên Sơn nhiều dược liệu hiếm quý, trong đó có tuyết tâm, chính là trân bảo. Tuyết công tử lần này đến, cũng là vì tìm kiếm tuyết tâm!”

“Tuyết tâm? !” Lạc Khuynh Hoàng biết rõ y lý, đối tuyết tâm tự nhiên cũng sẽ không xa lạ. Tuyết tâm chính là Thiên Sơn thuốc tiên, có công hiệu giải trăm độc. Huyết cổ chính là cổ độc, không coi là độc, nhưng nếu là có tuyết tâm làm thuốc, cũng có thể trấn áp thêm được một đoạn thời gian.

“Không sai!” Quân Khuynh Vũ khóe môi có chút giương lên, đã nhiều ngày Lạc Khuynh Hoàng mới lần đầu tiên nhìn đến Quân Khuynh Vũ lộ ra tươi cười, hắn nói, “Tin tưởng Hoàng nhi cũng biết công hiệu của tuyết tâm. Chúng ta nếu là có thể tìm được tuyết tâm, lấy này cùng Tuyết công tử làm giao dịch, có thể làm cho hắn trị liệu nàng. Cho dù hắn không muốn trị liệu, có tuyết tâm, ít nhất có thể đem huyết cổ trong cơ thể nàng áp chế thêm một năm rưỡi, ta cũng không tin trong vòng một năm rưỡi, ta còn tìm không ra biện pháp giải huyết cổ!”

Lạc Khuynh Hoàng cũng mặt mày loan loan nở nụ cười.

“Ngươi này tiện nữ nhân! Giấu lão tử tìm hán tử! Lão tử hôm nay đánh chết ngươi!”

Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ đang chuẩn bị rời đi, một cái nam tử truy đánh một nữ tử vọt vào tửu lâu. Nàng kia sợi tóc phân tán, trên mặt xanh một khối tím một khối , rõ ràng là bị này nam tử đánh, nàng một bên khóc vừa nói nói, “Ta không có! Ta thật sự không có a!”

Nam tử kia cũng không chút để ý tới nữ tử kêu rên, quyền đầu như mưa rơi dừng ở trên người nàng kia, đánh đến nàng kia cuộn một chỗ, ngay cả khí lực để chạy đều không có .

Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến tình cảnh như thế, ánh mắt rùng mình, tiện tay cầm cái chén hướng về phía kia nam tử ném. Lạc Khuynh Hoàng lúc này lấy chén làm ám khí, chiêu này chính là thành danh tuyệt kỹ của Quân Khuynh Vũ, Khuynh Thành câu hồn phiến. Nhưng Lạc Khuynh Hoàng không có nội lực phụ trợ, thân mình lại yếu nhược, chỉ tiện tay cầm cái chén, bởi vậy chỉ cắt qua đầu của nam tử kia , chưa có thương đến tánh mạng nam tử.

“Ôi!” Kia nam tử bị cái chén đánh trúng, lập tức bị một vết thương thật dài, nhất thời máu chảy ra, nam tử một bên kêu la, một bên hướng bốn phía nhìn, Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ vì che dấu hành tung, hai người dịch dung, bởi vậy thoạt nhìn chẳng qua là người thường.

“Là ai đánh lão tử? !” nam tử kia tìm kiếm một vòng, nhưng không có phát hiện ra người ném hắn là ai, chính là ôm đầu, lớn tiếng quát.

“Là ta!” Thanh âm Lạc Khuynh Hoàng trong trẻo nhưng lạnh lùng vô song vang lên toát ra vài phần quý khí, nàng bình tĩnh tự nhiên nhìn nam tử, con ngươi đen như mực không có nửa phần e ngại, chỉ lạnh lùng nhìn chằm chằm nam tử.

Mà ở một ngõ ngách khác của tiểu tửu lâu, một nữ tử mặc trường bào tuyết trắng trong mắt hiện lên hứng thú, cong môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tràn ngập hứng thú .

“Là ngươi? ! Ngươi này con quỷ nhỏ không muốn sống hay sao? Cư nhiên dám đánh ông nội ngươi? !” Nam tử kia trừng mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, một bên ôm chỗ bị thương , nhe răng nhếch miệng nói.

Lạc Khuynh Hoàng có chút nhăn nhó, trong mắt khinh thường xẹt qua, cười lạnh, nói, “Đánh ngươi thì như thế nào? ! Ngươi bên đường hành hung một thiếu nữ , chẳng lẽ không nên đánh sao? !”

“Lão tử đánh lão bà, ngươi quản được sao?” nam tử tức giận bất bình nhìn Lạc Khuynh Hoàng, đúng lý hợp tình nói.

Lạc Khuynh Hoàng híp mắt, trong mắt tàn khốc chợt lóe, lại một cái chén nữa hướng về phía nam tử bay qua, lần này cái chén không lưu tình, đánh trúng cánh tay nam tử, trong phút chốc lại có thêm một đạo lỗ hổng, nam tử đau nói không ra lời, có chút hoảng sợ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tựa hồ không thể tin được một nữ tử tay trói gà không chặt lại có thể lợi hại như vậy!

Lạc Khuynh Hoàng lạnh lùng nhìn nam tử, trên mặt bao trùm một tầng băng sương, “Nàng là thê tử của ngươi , không phải nô lệ của ngươi! Làm sao ngươi có thể nói đánh là đánh? !”

Nàng kia tựa hồ cũng xem ngây người, ngay cả khóc cũng quên ,vẻ mặt cảm kích nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nam tử ôm miệng vết thương, không dám lại đối Lạc Khuynh Hoàng bất kính, chính là lẩm bẩm nói, “Nàng cõng lão tử trộm hán tử, lão tử cho dù đánh chết nàng cũng là đương nhiên !”

“Ta không có!” Nàng kia lập tức phản bác nói, cùng Lạc Khuynh Hoàng nói, “Hắn mỗi lần uống say trở về liền đánh ta, ta bị thương lại không có tiền đi thỉnh thầy thuốc, cách vách lâm đại phu xem ta đáng thương, mới tặng chút thuốc trị thương cho ta, nhưng hắn lại cứng rắn nói ta cùng lâm đại phu cấu kết.”

Nói xong, nàng kia đã khóc không thành tiếng, Lạc Khuynh Hoàng dời ánh mắt, nhìn về phía kia nam tử, từng chữ từng chữ nói”Ngươi đã nghe rõ? !”

Giờ phút này Lạc Khuynh Hoàng, khuông mặt bình thường không đặc điểm gì, chỉ sợ ném vào trong đám người sẽ tìm không ra , nhưng một đôi con ngươi tối đen như mực, lạnh lùng nhìn nam tử trước mắt, làm cho nam tử cảm thấy vô hạn áp bách, gật đầu như đảo tỏi đáp, “Nghe. . . Rõ ràng .”

“Ha ha a.” Thanh âm như chuông bạc từ góc nhỏ vang lên, Lạc Khuynh Hoàng theo tiếng cười nhìn lại, một thân tuyết y nữ tử đang cười đến mặt mày sáng rỡ. Cô gái dung nhan thanh lệ thoát tục, nhưng là lại hàm chứa vài phần giảo hoạt, hai chân trần trụi, mặt trên đeo hai cái chuông, có vẻ thanh linh vô cùng.

Cô gái đứng dậy hướng về Lạc Khuynh Hoàng đi tới, rõ ràng đi bước một đi thật chậm, nhưng trong nháy mắt đi tới trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, vừa thấy đó là người mang nội lực,cô gái nhìn Lạc Khuynh Hoàng, cười tủm tỉm nói, “Ta thích ngươi.”

Lạc Khuynh Hoàng tựa hồ không ngờ tới cô gái này sẽ nói ra một câu như vậy, không khỏi có chút kinh ngạc. Quân Khuynh Vũ cũng nhíu mày, vừa rồi cô gái đi tới thân pháp cực nhanh, vừa thấy đã biết là võ công cao cường, nhưng hắn thật không biết, trên giang hồ từ bao giờ xuất hiện một nữ tử như vậy.

“Ta hận nhất nam nhân tự cho là đúng, không xem nữ tử là người.” Cô gái kia thản nhiên quét mắt khinh thường nhìn nam tử một cái, nhưng mà trong lời nói lại làm cho kia nam tử kia cả người cả kinh, “Nếu là ta, nhất định sẽ đem hắn cho độc xà cắn xé, muốn sống không được!”

Lạc Khuynh Hoàng kinh ngạc nhìn cô gái minh diễm động lòng người trước mắt mình. Rõ ràng lời nói ác độc như vậy, nhưng do nàng nói ra, lại không làm cho người ta cảm thấy ngoan độc. Ngay cả ngữ khí nói chuyện cũng thoải mái vô cùng, tựa hồ chỉ là đang nói, hôm nay thời tiết thật đẹp.

“Ha ha a.” Cô gái nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt hiện hiện lên tình cảm khó hiểu, tiện đà nhẹ nhàng cười nói, “Có lẽ chúng ta còn có thể gặp lại .”

Dứt lời liền biến mất không thấy.

Lạc Khuynh Hoàng không khỏi có chút mạc danh kỳ diệu. Cô gái này tính tình thật quái đản bừa bãi, lời nói việc làm đều không dựa theo lẽ thường, thật sự là người cá tính, nàng cũng rất thích cô gái này.

“Nữ tử này không đơn giản.” Quân Khuynh Vũ nhìn thân ảnh cô gái biến mất không thấy, trong mắt lộ ra vài phần suy ngẫm.

Lạc Khuynh Hoàng nâng mắt nhìn Quân Khuynh Vũ, nhíu mày nói, “Bởi vì võ công nàng không tầm thường? Nhưng là so với huynh vẫn còn kém xa đâu.”

Lạc Khuynh Hoàng tuy rằng công phu không tính cao cường, nhưng dù sao cũng là do Quân Khuynh Vũ một tay dạy dỗ, đối với đánh giá võ công người khác cao thấp, vẫn có vài phần nắm chắc .

Quân Khuynh Vũ điểm điểm cái mũi Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng nói đúng, cô gái kia võ công tuy không sai, nhưng so sánh với hắn vẫn là kém xa, ngay cả với đám ngườ Thanh Long , tùy tiện một người cũng có thể hơn cô gái kia. Chỉ là hắn cũng không phải để ý võ công của cô gái kia, mà là mũi chân cột chuông của nàng.

“Hoàng nhi nhìn được mũi chân nàng cột chuông sao?” Quân Khuynh Vũ từ từ hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng gật gật đầu. Chuông cột vào mũi chân cô gái, có vẻ thanh linh thoát tục, nàng tự nhiên là chú ý tới , chỉ là, chuông kia có chỗ đặc biệt gì sao? !

“Trên mặt chuông kia có kịch độc.” Quân Khuynh Vũ mày có chút nhíu lại,mặt trên của chuông ẩn ẩn lộ ra một tầng màu đen, rõ ràng là nhiễm kịch độc, cô gái lại đem chuông cột vào mũi chân, nhưng không có dấu hiệu trúng độc gì, thật sự là kỳ quái .

Lạc Khuynh Hoàng tự nhiên cũng chú ý tới chỗ kỳ quái này, không khỏi hỏi, “Vũ ý tứ là, cô gái kia không sợ độc?”

“Hẳn là như thế. Cô gái này mặc dù thoạt nhìn đơn giản thiên chân, nhưng cũng không nhất định phải là như thế.” Quân Khuynh Vũ trong mắt thâm sắc càng đậm, từ từ nói, “Nàng nói sau này còn gặp lại, có lẽ chúng ta ngày sau thực hội gặp lại, đến lúc đó lại nghiên cứu không muộn. Việc cấp bách vẫn là đi trước tìm kiếm tuyết tâm đi.”

“Tuyết tâm chính là Thiên Sơn tuyết liên chi tâm. Tất nhiên không dễ tìm.” Lạc Khuynh Hoàng từ từ nói. Thiên Sơn tuyết liên vốn làcực kỳ khó tìm , mà bình thường tuyết liên không có tâm, chỉ có số ít Thiên Sơn tuyết liên mới có tuyết tâm, bởi vậy rất là khó tìm.

“Khó khăn đến đâu cũng phải tìm đến!” Quân Khuynh Vũ nắm tay Lạc Khuynh Hoàng, thân ảnh cao to ngọc lập có vẻ càng thêm cao ngất, như trong thiên địa bao nhiêu ý vị đều hội tụ đến trên người hắn, có loại cảm giác ngẩng cao đầu mà nhìn, hắn đàng hoàng nói, “Thiên hạ này còn không có gì có thể làm khó ta!”

Lạc Khuynh Hoàng đứng ở bên cạnhQuân Khuynh Vũ. Khóe môi mang ý cười. Nàng tự nhiên tin hắn!

Hai người một đường đi tới Thiên Sơn. Nâng mắt nhìn lại, trong tầm mắt chỉ có Thiên Sơn cao ngất trong mây, bao trùm mờ mịt băng tuyết, tựa hồ còn phủ một tầng sương mù, nhìn không rõ ràng.

“Thiên Sơn lạnh vô cùng. Hoàng nhi thân thể yếu đuối, không nên đi lên.” Quân Khuynh Vũ nhìn thoáng qua Thiên Sơn trước mặt, đối Lạc Khuynh Hoàng nói.

Tuy rằng hàn khí đối với áp chế huyết cổ có công hiệu nhất định, nhưng là cũng phải có nội lực phụ trợ. Mà Lạc Khuynh Hoàng thân mình nội lực không đủ, thân thể lại thập phần suy yếu, sợ là chịu không nổi hàn khí. Nếu vì bị hàn khí xâm nhập, làm cho sốt cao, liền thêm phiền toái .

“Ngươi phải cẩn thận!” Lạc Khuynh Hoàng hiểu được Quân Khuynh Vũ lo lắng, nên cũng không miễn cưỡng, ngưng thần nhìn Thiên Sơn cao ngất trong mây trước mặt, lo lắng nói.

Quân Khuynh Vũ tuy rằng võ công cao cường, nhưng là dốc núi dựng đứng đỉnh chót vót, hơn nữa khắp nơi băng tuyết, không may mắn còn có thể gặp tuyết lở, hung hiểm vạn phần . Nhưng Lạc Khuynh Hoàng biết rõ nàng ở bên cạnh Quân Khuynh Vũ chỉ làm hắn phải hao tâm tốn sức bảo hộ nàng, như vậy không bằng không đi.

Vẫn là câu nói kia. Nàng tin tưởng hắn!

“Ngoan ngoãn chờ ta trở lại.” Quân Khuynh Vũ đưa tay nhu nhu tóc của Lạc Khuynh Hoàng, mâu trung tràn đầy sủng nịch, dứt lời, liền thi triển khinh công, trực tiếp hướng về Thiên Sơn sườn núi chỗ bay vọt mà lên.

Nhưng là không biết có phải Lạc Khuynh Hoàng nhìn lầm, nàng cảm thấy Quân Khuynh Vũ bay vọt lên thân ảnh có chút không xong, giống như chân khí vận lên không được. Bất quá tay áo lửa đỏ của Quân Khuynh Vũ vẫn rất nhanh bị bao phủ trong mênh mang màu trắng, Lạc Khuynh Hoàng vẫn nhìn, nhưng cũng lại vọng không thấy.

“Ngươi như thế nào không cùng hắn cùng tiến lên đi? Nhưng là sợ chết ?” Phía sau vang lên một trận tiếng chuông, tuyết y cô nương gặp ở tiểu tửu lâu đột nhiên xuất hiện ở phía sau Lạc Khuynh Hoàng, trừng mắt hỏi.

Lạc Khuynh Hoàng nhìn đến cô gái cũng cũng không kinh ngạc, chính cười nói, “Hắn không có việc gì . Ta đi , cũng chỉ là liên lụy hắn thôi.”

“Ha ha.” Cô gái lại cười khanh khách, trong suốt đôi mắt nhìn Lạc Khuynh Hoàng, từ từ nói, “Nói thoải mái. Nhưng nếu là hắn không trở lại thì sao ? Đã chết ?”

“Hắn không trở lại. Ta liền vẫn chờ. Đợi cho hắn trở về. Hắn nếu đã chết, trên có bầu trời dưới có hoàng tuyền, ta vẫn sẽ cùng hắn!” Con ngươi tối đen của Lạc Khuynh Hoàng nhìn cô gái, tựa tiếu phi tiếu nói, chính là ngữ khí cũng là kiên quyết vô cùng.

Cô gái nhìn biểu tình quyết tuyệt của Lạc Khuynh Hoàng, con ngươi có chút sáng lóa, lộ ra hai cái lúm đồng tiền, cùng Lạc Khuynh Hoàng nói, “Khó được gặp được người ta thích . Chỉ tiếc a, mệnh không được dài.”


/114

THICHDOCTRUYEN

Đa số thông tin và hình ảnh trên website đều được sưu tầm từ các nguồn trên Internet. Website hay upload-er không sở hữu hay chịu trách nhiệm bất kỳ thông tin nào trên đây. Nếu làm ảnh hưởng đến cá nhân hay tổ chức nào, khi được yêu cầu, chúng tôi sẽ xem xét và gỡ bỏ ngay lập tức.

LIÊN HỆ ADMIN

[email protected]

DMCA.com Protection Status