Chiều cuối hạ đầu thu đã bắt đầu có cảm giác mát mẻ. Gió trong đêm lay động cây cối trong viện, phát ra tiếng xoàn xoạt, trong đêm yên tĩnh có vẻ rõ ràng.
“Hóa ra là vậy. Vũ Lưu công chúa quả không tầm thường.” Lạc Khuynh Hoàng nắm mật báo trong tay, nhếch môi cười, trong mắt lóe lên thâm trầm.
Hôm nay nàng cùng Quân Khuynh Vũ nhận được mật báo của Lưu Tô các. Lăng quốc quốc chủ sau khi nhận được chứng cớ Lăng Dịch Hiên cùng Quân Kiền Linh thông đồng cực kỳ khiếp sợ, hạ lệnh tra rõ việc này. Đúng lúc này Vũ Lưu công chúa ra mặt, làm chứng cho Lăng Dịch Hiên, chứng minh hắn chưa từng đến Cẩm quốc, hơn nữa nói chuyện này có nguyên do khác.
Mà sau khi điều tra kết quả lại ngoài dự kiến của mọi người. Cái gọi là Lăng Dịch Hiên cùng Quân Kiền Linh thông đồng, rất có thể là một mưu kế, người thực sự cùng Quân Kiền Linh thông đồng không phải là Lăng Dịch Hiên, mà là Lăng Cảnh Lan.
Lăng quốc quốc chủ vốn thiên vị Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Vũ Lưu, nhìn thấy kết quả như vậy cũng không truy xét nữa, liền giáng tội Lăng Cảnh Lan, nói hắn thông đồng với người ngoại quốc, hãm hại thân đệ, ác độc vô cùng. Trên đại điện Lăng Cảnh Lan khăng khăng phủ định, nói muốn điều tra một lần nữa để chứng minh mình trong sạch.
Sau khi cùng triều thần nghị luận, Lăng quốc quốc chủ mới cho Lăng Cảnh Lan cơ hội lần nữa điều tra.
Quân Khuynh Vũ cười cười, nhếch môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có sủng nịnh cùng yêu thương, chậm rãi nói, “Vũ Lưu luôn tự xưng là thông minh, nói thiên hạ nữ tử không ai hơn được, nhưng mà lòng nàng ta đều bị Hoàng Nhi nhìn thấu.”
Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, Lạc Khuynh Hoàng chỉ cười nhạt, không có vẻ gì đắc ý, ngược lại trong mắt có chút nghiền ngẫm nói, “Chiêu này của Vũ Lưu công chúa thực là cao minh, nhưng Lăng Cảnh Lan cũng không phải là người dễ đối phó, việc này sợ là không dễ được như nàng ta mong muốn.”
“Đây là chuyện nội bộ của Lăng quốc, không liên quan tới chúng ta.” Quân Khuynh Vũ nhún vai, cười bất cần đời, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt khi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tiếp tục nói, “Lăng quốc nội loạn, đối với chúng ta trăm lợi mà không một hại.”
“Chẳng qua là Lăng quốc quốc chủ sủng ai Lăng Dịch Hiên cùng Vũ Lưu công chúa, cho dù Lăng Cảnh Lan có tìm được chứng cớ, chỉ sợ chuyện này cũng không giải quyết được gì.” Lạc Khuynh Hoàng ngồi trong phòng, đùa nghich chén trà trong tay, thong thả nói.
Quân Khuynh Vũ chỉ cười mà không nói, ý cười tao nhã không thể với đến, làm cho người ta đoán không ra tâm tư của hắn, giọng hắn cũng giống như nước chảy, “Mặc kệ chuyện này thế nào, mâu thuẫn giũa Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Cảnh Lan cũng đã rất sâu, nói vậy ngày Lăng quốc biến thiên không còn xa.
“Lăng quốc đổi chủ. Cẩm quốc chẳng lẽ không?” Lạc Khuynh Hoàng đôi mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, dường như là chờ đợi, dường như là bất đắc dĩ, lại dường như có chua xót, khóe môi nàng có chút cong lên, nhìn Quân Khuynh Vũ nói, “Chỉ sợ Lăng quốc cùng Cẩm quốc cùng nhau đổi.”
“Hoàng Nhi cũng đoán được?” Bên trong con ngươi Quân Khuynh Vũ tràn ngập hứng thú, thay đổi tư thế, lấy tay chống cằm, như suy tư chuyện gì đó, hồi lâu mới nói, “Lăng quốc cùng Cẩm quốc hòa thân, sợ là không xa.”
“Vũ Lưu công chúa sẽ chọn ai làm hòa thân?” Lạc Khuynh Hoàng được nhiên cũng dự liệu chuyện này, bởi vì dù là Lăng quốc hay Cẩm quốc, thế cục đều có vẻ giằng co.
Khi ở tình huống không thể phân rõ thắng bại như vậy, tự nhiên muốn mượn lực lượng bên ngoài, như vậy Lăng quốc cùng Cẩm quốc đều phải hòa thân.
Qua hòa thân lần này, đối với Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Vũ Lưu mà nói là một sự giúp đỡ rất lớn. Hơn nữa lần này chuyện âm mưu với Quân Kiền Linh đã đả kích Lăng Cảnh Lan, Lăng Cảnh Lan tất nhiên không rảnh nghĩ đến chuyện hòa thân. Một khi xác định hòa thân chẳng khác nào mang đến cho Lăng Dịch Hiên ủng hộ mạnh mẽ, đây cũng là chỗ tâm tư sâu xa của Lăng Vũ Lưu.
Đối với Lăng quốc, hòa thân không nghi ngờ gì là giúp đỡ Lăng Dịch Hiên, nhưng đối với Cẩm quốc thì không chắc.
Ban đầu Lăng Dịch Hiên hợp tác với Quân Kiền Linh, nhưng hiện tại Quân Kiền Linh đã chết, như vậy Lăng Vũ Lưu sẽ tìm một người hòa thân khác. Lựa chọn của Lăng Vũ Lưu quan hệ đến phái ủng hộ Lăng Dịch Hiên, cũng liên quan đến thế cục giữa Lăng quốc cùng Cẩm quốc.
“Chắc chắn sẽ không là ta.” Quân Khuynh Vũ cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt là sủng nịnh, chắc nịch nói.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ. Lăng Vũ Lưu cùng Quân Khuynh Vũ là sư huynh muội, huống chi nàng ta rất rõ thực lực của Quân Khuynh Vũ, nếu nàng ta thông minh, tất lựa chọn Quân Khuynh Vũ để hợp tác.
Mày không khỏi nhíu lại, Lăng Vũ Lưu lựa chọn nghĩa là gì, Lạc Khuynh Hoàng rất rõ ràng. Nếu Quân Khuynh Vũ vì nàng mà cự tuyệt hòa thân sẽ có tổn thất lớn. Nhưng muốn nàng trơ mắt nhìn Quân Khuynh Vũ lấy Lăng Vũ Lưu, nàng làm không được.
Trong lúc Lạc Khuynh Hoàng do dự, Quân Khuynh Vũ cầm tay nàng, cảm giác ấm áp làm Lạc Khuynh Hoàng bừng tỉnh, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu mà sủng nịnh của Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ bất đắc dĩ nói, “Đừng nghĩ lung tung. Cho dù không phải vì nàng, Vũ Lưu cùng sẽ không chọn gả cho ta.”
“Vì sao? Nàng chắc chắn biết chàng mới là người có cơ hội kế thừa Cẩm quốc đế vị nhất.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, không khỏi nghi hoặc nhíu mi hỏi.
Quân Hiền Tề tuy rằng cũng có khả năng kế thừa đế vị, nhưng Lăng Vũ Lưu cùng Quân Khuynh Vũ là sư huynh muội, cũng biết chuyện Quân Khuynh Vũ là Lưu Tô các chủ. Một khi đã như vậy thì nàng ta cũng hiểu, Quân Khuynh Vũ có ưu thế hơn so với Quân Hiền Tề, vậy thì sao nàng ta lại chọn Quân Hiền Tề?
“Bởi vì người nàng ta phải gả không phải là Quân Hiền Tề, mà là Liễu Tư Triệt.” Quân Khuynh Vũ nhìn vào mắt Lạc Khuynh Hoàng, tươi cười phức tạp.
Liễu Tư Triệt?!
Lạc Khuynh Hoàng hơi trợn mắt, kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ, nhưng cũng trong nháy mắt nàng liền hiểu ra.
Không phải nàng đã sớm biết sao?
Thanh danh tài mạo song tuyệt của Lăng Vũ Lưu đã truyền xa, người đến Lăng quốc cầu hôn còn xếp hàng trong đó có đủ các vương tôn quý tộc, nếu là Lăng Vũ Lưu không phải lòng ai, làm sao có thể lâu như vậy mà không đồng ý?! Mà nghĩ lại từng bước Lăng Vũ Lưu dường như là phù trợ Lăng Dịch Hiên, thực ra để Lăng quốc cùng Cẩm quốc phải hòa thân.
Thảo nào khi Lăng Vũ Lưu nhìn nàng lại có địch ý, nhưng lại không phát hiện Lăng Vũ Lưu có tình cảm với Quân Khuynh Vũ, hóa ra người nàng ta thích là Liễu Tư Triệt.
Bình thĩnh xem xét lại, Lăng Vũ Lưu cùng Liễu Tư Triệt rất xứng đôi. Một người là nữ tử giống như tiên nữ lãnh ngạo, một người là nam tử thanh nhã cao quý.
“Nếu như vậy, cục diện đối với chúng ta thật là bất lợi.” Trầm mặc một hồi, tia sáng trong mắt Lạc Khuynh Hoàng biến mất. Tuy Quân Khuynh Vũ có Lưu Tô các chống đỡ, muốn điều khiển thế cục không khó, nhưng nếu Quân Khuynh Vũ muốn đoạt đế vị mà nhất định phải dùng thế lực của Lưu Tô các, sau này sẽ bất lợi khi tranh đoạt thiên hạ.
Con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ hiện lên thần sắc phức tạp, vẻ mặt như phong vân thay đổi, trong mắt lóe lên ánh sáng, hắn vuốt cằm, thân mình dưới ánh nến càng nổi bật, nhưng lại có phần không bình thường.
“Nếu Liễu Tư Triệt chịu cưới, thế cục đương nhiên sẽ thay đổi. Chỉ sợ là Liễu Tư Triệt sẽ không.” Quân Khuynh Vũ nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Lạc Khuynh Hoàng nghe vậy, trong lòng không khỏi run lên. Cơ hội tốt như vậy, đối với Liễu Tư Triệt lấy lợi ích của gia tộc làm trong mà nói, hắn sẽ bỏ qua sao?
“Cơ hội tốt như vậy, hắn không thể nào bỏ qua.” Lạc Khuynh Hoàng đề cao thanh âm, chắc chắn nói, nhưng nàng cũng không biết vì sao, nàng dường như đề cao thanh âm trong vô thức.
Có lẽ nàng sợ hãi. Sợ nếu Liễu Tư Triệt không cưới, nàng làm thế nào báo đáp tình cảm của hắn.
Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi dịu dàng tươi cười. Ba năm huynh đệ với Liễu Tư Triệt, hắn đối với Liễu Tư Triệt cũng chẳng qua là hiếu kính, nhưng ở phương diện tình cảm, Liễu Tư Triệt cùng hắn đều không chấp nhận sự tỳ vết.
Nếu đã yêu một nữ tử thì đó là yêu cả đời, mặc dù không chiếm được cũng vĩnh viễn không thay đổi. Nếu không yêu một nữ tử, cho dù nữ tử này tài giỏi đến đâu, cho dù nữ tử này hi sinh nhiều vì hắn, cho dù nữ tử này có lợi với hắn, e rằng cũng không có khả năng hắn sẽ lấy nàng ta.
“Hy vọng là vậy. Nếu ta đoán không sai, hai ngày nữa Vũ Lưu sẽ đến Cẩm quốc, đến lúc đó sẽ biết.” Quân Khuynh Vũ trong mắt hiện lên tàn khốc, “Kết quả dù thế nào, chúng ta đều phải chuẩn bị tâm lí thật tốt.”
“Thế lực Quân Hiền Tề không nhỏ, nếu lại có thêm ủng hộ của Lăng quốc, triều thần sẽ dao động, vậy nên chúng ta phải nhanh chóng phân tán lực lượng của Quân Hiền Tề.” Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng cũng hiện lên tia sáng, trong đêm lấp lánh như sao sa, tuyệt đẹp vô cùng.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ lưu chuyển, giống như một bức tranh thủy mặc có vẻ phong lưu, khóe môi hắn cong lên, thong thả nói, “Liễu gia cùng Quân Hiền Tề liên quan chặt chẽ, sợ là khó phân tán.”
“Vậy thì diệt Thư gia trước!” Lạc Khuynh Hoàng tươi cười ý vị thâm trường, con ngươi đen nhánh lưu chuyển, như một con hồ ly giảo hoạt, lại như một con sói hung ác.
Quân Khuynh Vũ mê ly nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nhếch môi nói, “Vẫn chỉ Hoàng Nhi hiểu ta.”
Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ nhìn nhau cười, trong tươi cười là tình chàng ý thiếp. Quân Khuynh Vũ không kìm được vươn tay kéo Lạc Khuynh Hoàng vào lòng mình, cúi xuống hôn lên môi Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng bất thình lình bị Quân Khuynh Vũ hôn đâm ra hoảng sợ, Quân Khuynh Vũ thuận thế đem đầu lưỡi vào trong miệng Lạc Khuynh Hoàng, bàn tay thuần thục vuốt ve thân thể Lạc Khuynh Hoàng.
Ngón tay Quân Khuynh Vũ càn rõ trên mình Lạc Khuynh Hoàng, như một cây đuốc đem con ngươi trong suốt của nàng nhiễm một chút mê ly, nàng mơ màng nhìn Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ nhắm mắt lại, thâm tình hôn Lạc Khuynh Hoàng.
Ánh nến trong phòng bị Quân Khuynh Vũ dùng nội lực thổi tắt, gió trong đêm làm lá cây lay động, bên ngoài đặc biệt yên tĩnh, mà bên trong là tiếng thở dốc cùng rên rỉ, làm cho bóng đêm có một không khí diễm hoặc.
Sáng sớm hôm sau.
“Hoàng Nhi, mặt trời đã lên cao rồi, còn chưa dậy?” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng đang ngủ say, lấy tay nhéo nhéo mũi Lạc Khuynh Hoàng, vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịnh nói.
Lạc Khuynh Hoàng bị véo mũi mới mở đôi mắt còn ngái ngủ ra, con ngươi ngập nước nhìn Quân Khuynh Vũ, ai oán nói, “Sao sớm như vậy đã gọi ta!”
“Đã buổi trưa rồi, nàng không đói bụng sao?” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng vẻ hờn dỗi, ngữ khí không khỏi mềm mỏng, lại vươn tay miết mũi Lạc Khuynh Hoàng, nếu như nàng lại ngủ tiếp.
Lạc Khuynh Hoàng bất mãn bĩu môi mở to mắt, tay chặn ánh mặt trời chiếu vào, lẩm bẩm, “Sao đã muộn rồi, ta đã ngủ lâu như vậy?”
Nhìn Lạc Khuynh Hoàng ngây thơ đáng yêu, Quân Khuynh Vũ động lòng, cúi người xuống hôn. Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ hôn, trạng thái không tỉnh táo ngay lập tức biến, đẩy Quân Khuynh Vũ ra, đỏ mặt nói, “Ban ngày ban mặt, chàng muốn làm gì?”
“Ta thấy Hoàng Nhi còn chưa thanh tỉnh hẳn, có chút phương pháp đặc biệt mà thôi.” Trong mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ có một tia đùa giỡn, hứng thú nhìn Lạc Khuynh Hoàng phồng má, cong môi nói.
Lạc Khuynh Hoàng đẩy Quân Khuynh Vũ ra, trong mắt vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào, đỏ mặt nói, “Chàng còn nói, nếu không phải đêm qua chàng…”
Nói còn chưa xong, sắc mặt hồng hồng kia của nàng đã đem lời nàng muốn nói biểu đạt ra hết. Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, cười xấu xa tà mị, nói, “Đó là vì Hoàng Nhi làm ta quá mê muội.”
Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nói càng ngượng, bĩu môi nói, “Được rồi được rồi. Chàng ra ngoài đi, ta rửa mặt chải đầu chút rồi đi ra ăn cơm.”
“Sao vậy? Trước mặt ta, Hoàng Nhi còn e thẹn?” Quân Khuynh Vũ còn không buông tha Lạc Khuynh Hoàng, có vẻ như không định rời khỏi, khóe môi tươi cười trêu chọc.
Lạc Khuynh Hoàng bất mãn trừng mắt Quân Khuynh Vũ một cái, Quân Khuynh Vũ nhún vai, chấp nhận ra ngoài. Lạc Khuynh Hoàng rửa mặt chải đầu xong, hai người cùng đến Phiêu Hương cư.
Vừa đến Phiêu Hương cư, Lạc Khuynh Hoàng cảm giác được người hôm nay ở Phiêu Hương cư nhiều hơn bình thường, trong trong ngoài ngoài, đâu đâu cũng có người, kỳ quái là toàn là nam nhân, tất cả đều nghển cổ vào bên trong nhìn xem.
Chuyện này Lạc Khuynh Hoàng đã gặp qua, bởi vậy khi nào nàng xuất môn, hoặc là thay nam trang, hoặc là đeo một cái khăn che mặt, hoặc là nhanh chóng cùng Quân Khuynh Vũ lên lầu thượng nhã gian, không để mọi người chú ý đến.
Vậy vì sao lại có chuyện này?
Lạc Khuynh Hoàng còn đang suy tư, đã nhìn thấy trong Phiêu Hương cư có một hồng nhạt thân ảnh.
Lăng Vũ Lưu một thân hồng y cực kỳ đơn giản, màu hồng đạm mạc như màu trắng, nhưng lại giúp nàng ta càng xuất trần cao quý. Tuy nàng ta chỉ ngồi trong đại sảnh Phiêu Hương cư, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến cao quý của nàng ta, bởi vì nàng ta ngồi ở giữa nên thành tiêu điểm của toàn bộ tầng lầu.
“Vũ Lưu công chúa?” Lạc Khuynh Hoàng định lặng lẽ cùng Quân Khuynh Vũ lên lầu nhưng thấy Lăng Vũ Lưu, không khỏi nhíu mày.
Lăng Vũ Lưu nghe thấy thanh âm của Lạc Khuynh Hoàng, nhếch mi lên, liếc mắt một cái nhìn Lạc Khuynh Hoàng, dường như không có vẻ gì là chấn động, khóe môi tươi cười, dịu dàng nói, “Khuynh Hoàng quận chúa.”
Theo anha mắt của Lăng Vũ Lưu, mọi người nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng một thân bạch y, màu sắc thuần khiết đơn giản nhưng không những làm nàng thêm tao nhã mà còn làm nàng thêm xinh đẹp, trên mặt nàng không chút son phấn, nhưng dung nhan lại rất tuyệt mỹ tinh xảo.
Ánh mắt mọi người nhất thời đều tập trung vào Lạc Khuynh Hoàng. Nếu Lăng Vũ Lưu là hoa mẫu đơn cao quý háo phóng, thì Lạc Khuynh Hoàng chính là tuyết liên trong trẻo lạnh lùng, vừa cao cao tại thượng xinh đẹp, vừa thanh lệ thoát tục, làm cho người ta không thể rời mắt.
Mọi người nhìn Lăng Vũ Lưu cùng Lạc Khuynh Hoàng không khỏi cảm thán, quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất nhị nữ tử, nhưng nếu thực so sánh, tựa hồ Lạc Khuynh Hoàng vẫn hơn một chút, không phải là dung nhan Lạc Khuynh Hoàng đẹp hơn, mà là ý vị kia, khiến cho người người bị hấp dẫn.
“Thê tử của bản điện, các vị nhìn chằm chằm như vậy không được tốt.” Tay áo màu đỏ rực của Quân Khuynh Vũ che trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi tươi cười tà mị, bên trong con ngươi đen như mực cũng đầy khí thế vương giả cao cao tại thượng.
Mọi người như vậy mới chú ý đến Quân Khuynh Vũ, hắn vẫn như trước một thân hồng y đỏ rực, làm cho khuôn mặt vốn điên đảo chúng sinh càng thêm yêu dị. Hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng đứng cạnh nhau, một hồng y đỏ rực, một bạch y thanh lệ rất xứng đôi, dường như trời đất chỉ có đỏ trắng cùng hòa quyện vào nhau.
Những công tử đang nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy liền không can tâm thu hồi ánh mắt. Quân Khuynh Vũ chỉ nói ra một câu không có gì đặc biệt, nhưng lại làm cho họ vô cùng áp lực. Nhất là con ngươi đen nhánh kia, bên trong không chút gợn sóng như một cái giếng sâu, mang theo cảm giác làm hít thở không thông, rõ ràng chỉ là thản nhiên liếc qua, nhưng lại làm bọn họ không thể không tuân theo.
Nhìn thấy các công tử phản ứng như vậy, Quân Khuynh Vũ mới hài lòng nhếch môi, dắt tay Lạc Khuynh Hoàng đi đến bên cạnh Lăng Vũ Lưu, bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống.
“Hóa ra là vậy. Vũ Lưu công chúa quả không tầm thường.” Lạc Khuynh Hoàng nắm mật báo trong tay, nhếch môi cười, trong mắt lóe lên thâm trầm.
Hôm nay nàng cùng Quân Khuynh Vũ nhận được mật báo của Lưu Tô các. Lăng quốc quốc chủ sau khi nhận được chứng cớ Lăng Dịch Hiên cùng Quân Kiền Linh thông đồng cực kỳ khiếp sợ, hạ lệnh tra rõ việc này. Đúng lúc này Vũ Lưu công chúa ra mặt, làm chứng cho Lăng Dịch Hiên, chứng minh hắn chưa từng đến Cẩm quốc, hơn nữa nói chuyện này có nguyên do khác.
Mà sau khi điều tra kết quả lại ngoài dự kiến của mọi người. Cái gọi là Lăng Dịch Hiên cùng Quân Kiền Linh thông đồng, rất có thể là một mưu kế, người thực sự cùng Quân Kiền Linh thông đồng không phải là Lăng Dịch Hiên, mà là Lăng Cảnh Lan.
Lăng quốc quốc chủ vốn thiên vị Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Vũ Lưu, nhìn thấy kết quả như vậy cũng không truy xét nữa, liền giáng tội Lăng Cảnh Lan, nói hắn thông đồng với người ngoại quốc, hãm hại thân đệ, ác độc vô cùng. Trên đại điện Lăng Cảnh Lan khăng khăng phủ định, nói muốn điều tra một lần nữa để chứng minh mình trong sạch.
Sau khi cùng triều thần nghị luận, Lăng quốc quốc chủ mới cho Lăng Cảnh Lan cơ hội lần nữa điều tra.
Quân Khuynh Vũ cười cười, nhếch môi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, trong đôi mắt đen nhánh chỉ có sủng nịnh cùng yêu thương, chậm rãi nói, “Vũ Lưu luôn tự xưng là thông minh, nói thiên hạ nữ tử không ai hơn được, nhưng mà lòng nàng ta đều bị Hoàng Nhi nhìn thấu.”
Nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, Lạc Khuynh Hoàng chỉ cười nhạt, không có vẻ gì đắc ý, ngược lại trong mắt có chút nghiền ngẫm nói, “Chiêu này của Vũ Lưu công chúa thực là cao minh, nhưng Lăng Cảnh Lan cũng không phải là người dễ đối phó, việc này sợ là không dễ được như nàng ta mong muốn.”
“Đây là chuyện nội bộ của Lăng quốc, không liên quan tới chúng ta.” Quân Khuynh Vũ nhún vai, cười bất cần đời, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt khi nhìn Lạc Khuynh Hoàng, tiếp tục nói, “Lăng quốc nội loạn, đối với chúng ta trăm lợi mà không một hại.”
“Chẳng qua là Lăng quốc quốc chủ sủng ai Lăng Dịch Hiên cùng Vũ Lưu công chúa, cho dù Lăng Cảnh Lan có tìm được chứng cớ, chỉ sợ chuyện này cũng không giải quyết được gì.” Lạc Khuynh Hoàng ngồi trong phòng, đùa nghich chén trà trong tay, thong thả nói.
Quân Khuynh Vũ chỉ cười mà không nói, ý cười tao nhã không thể với đến, làm cho người ta đoán không ra tâm tư của hắn, giọng hắn cũng giống như nước chảy, “Mặc kệ chuyện này thế nào, mâu thuẫn giũa Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Cảnh Lan cũng đã rất sâu, nói vậy ngày Lăng quốc biến thiên không còn xa.
“Lăng quốc đổi chủ. Cẩm quốc chẳng lẽ không?” Lạc Khuynh Hoàng đôi mắt hiện lên cảm xúc phức tạp, dường như là chờ đợi, dường như là bất đắc dĩ, lại dường như có chua xót, khóe môi nàng có chút cong lên, nhìn Quân Khuynh Vũ nói, “Chỉ sợ Lăng quốc cùng Cẩm quốc cùng nhau đổi.”
“Hoàng Nhi cũng đoán được?” Bên trong con ngươi Quân Khuynh Vũ tràn ngập hứng thú, thay đổi tư thế, lấy tay chống cằm, như suy tư chuyện gì đó, hồi lâu mới nói, “Lăng quốc cùng Cẩm quốc hòa thân, sợ là không xa.”
“Vũ Lưu công chúa sẽ chọn ai làm hòa thân?” Lạc Khuynh Hoàng được nhiên cũng dự liệu chuyện này, bởi vì dù là Lăng quốc hay Cẩm quốc, thế cục đều có vẻ giằng co.
Khi ở tình huống không thể phân rõ thắng bại như vậy, tự nhiên muốn mượn lực lượng bên ngoài, như vậy Lăng quốc cùng Cẩm quốc đều phải hòa thân.
Qua hòa thân lần này, đối với Lăng Dịch Hiên cùng Lăng Vũ Lưu mà nói là một sự giúp đỡ rất lớn. Hơn nữa lần này chuyện âm mưu với Quân Kiền Linh đã đả kích Lăng Cảnh Lan, Lăng Cảnh Lan tất nhiên không rảnh nghĩ đến chuyện hòa thân. Một khi xác định hòa thân chẳng khác nào mang đến cho Lăng Dịch Hiên ủng hộ mạnh mẽ, đây cũng là chỗ tâm tư sâu xa của Lăng Vũ Lưu.
Đối với Lăng quốc, hòa thân không nghi ngờ gì là giúp đỡ Lăng Dịch Hiên, nhưng đối với Cẩm quốc thì không chắc.
Ban đầu Lăng Dịch Hiên hợp tác với Quân Kiền Linh, nhưng hiện tại Quân Kiền Linh đã chết, như vậy Lăng Vũ Lưu sẽ tìm một người hòa thân khác. Lựa chọn của Lăng Vũ Lưu quan hệ đến phái ủng hộ Lăng Dịch Hiên, cũng liên quan đến thế cục giữa Lăng quốc cùng Cẩm quốc.
“Chắc chắn sẽ không là ta.” Quân Khuynh Vũ cầm tay Lạc Khuynh Hoàng, trong mắt là sủng nịnh, chắc nịch nói.
Lạc Khuynh Hoàng nhìn Quân Khuynh Vũ. Lăng Vũ Lưu cùng Quân Khuynh Vũ là sư huynh muội, huống chi nàng ta rất rõ thực lực của Quân Khuynh Vũ, nếu nàng ta thông minh, tất lựa chọn Quân Khuynh Vũ để hợp tác.
Mày không khỏi nhíu lại, Lăng Vũ Lưu lựa chọn nghĩa là gì, Lạc Khuynh Hoàng rất rõ ràng. Nếu Quân Khuynh Vũ vì nàng mà cự tuyệt hòa thân sẽ có tổn thất lớn. Nhưng muốn nàng trơ mắt nhìn Quân Khuynh Vũ lấy Lăng Vũ Lưu, nàng làm không được.
Trong lúc Lạc Khuynh Hoàng do dự, Quân Khuynh Vũ cầm tay nàng, cảm giác ấm áp làm Lạc Khuynh Hoàng bừng tỉnh, nhìn thấy ánh mắt ôn nhu mà sủng nịnh của Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ bất đắc dĩ nói, “Đừng nghĩ lung tung. Cho dù không phải vì nàng, Vũ Lưu cùng sẽ không chọn gả cho ta.”
“Vì sao? Nàng chắc chắn biết chàng mới là người có cơ hội kế thừa Cẩm quốc đế vị nhất.” Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy, không khỏi nghi hoặc nhíu mi hỏi.
Quân Hiền Tề tuy rằng cũng có khả năng kế thừa đế vị, nhưng Lăng Vũ Lưu cùng Quân Khuynh Vũ là sư huynh muội, cũng biết chuyện Quân Khuynh Vũ là Lưu Tô các chủ. Một khi đã như vậy thì nàng ta cũng hiểu, Quân Khuynh Vũ có ưu thế hơn so với Quân Hiền Tề, vậy thì sao nàng ta lại chọn Quân Hiền Tề?
“Bởi vì người nàng ta phải gả không phải là Quân Hiền Tề, mà là Liễu Tư Triệt.” Quân Khuynh Vũ nhìn vào mắt Lạc Khuynh Hoàng, tươi cười phức tạp.
Liễu Tư Triệt?!
Lạc Khuynh Hoàng hơi trợn mắt, kinh ngạc nhìn Quân Khuynh Vũ, nhưng cũng trong nháy mắt nàng liền hiểu ra.
Không phải nàng đã sớm biết sao?
Thanh danh tài mạo song tuyệt của Lăng Vũ Lưu đã truyền xa, người đến Lăng quốc cầu hôn còn xếp hàng trong đó có đủ các vương tôn quý tộc, nếu là Lăng Vũ Lưu không phải lòng ai, làm sao có thể lâu như vậy mà không đồng ý?! Mà nghĩ lại từng bước Lăng Vũ Lưu dường như là phù trợ Lăng Dịch Hiên, thực ra để Lăng quốc cùng Cẩm quốc phải hòa thân.
Thảo nào khi Lăng Vũ Lưu nhìn nàng lại có địch ý, nhưng lại không phát hiện Lăng Vũ Lưu có tình cảm với Quân Khuynh Vũ, hóa ra người nàng ta thích là Liễu Tư Triệt.
Bình thĩnh xem xét lại, Lăng Vũ Lưu cùng Liễu Tư Triệt rất xứng đôi. Một người là nữ tử giống như tiên nữ lãnh ngạo, một người là nam tử thanh nhã cao quý.
“Nếu như vậy, cục diện đối với chúng ta thật là bất lợi.” Trầm mặc một hồi, tia sáng trong mắt Lạc Khuynh Hoàng biến mất. Tuy Quân Khuynh Vũ có Lưu Tô các chống đỡ, muốn điều khiển thế cục không khó, nhưng nếu Quân Khuynh Vũ muốn đoạt đế vị mà nhất định phải dùng thế lực của Lưu Tô các, sau này sẽ bất lợi khi tranh đoạt thiên hạ.
Con ngươi đen như mực của Quân Khuynh Vũ hiện lên thần sắc phức tạp, vẻ mặt như phong vân thay đổi, trong mắt lóe lên ánh sáng, hắn vuốt cằm, thân mình dưới ánh nến càng nổi bật, nhưng lại có phần không bình thường.
“Nếu Liễu Tư Triệt chịu cưới, thế cục đương nhiên sẽ thay đổi. Chỉ sợ là Liễu Tư Triệt sẽ không.” Quân Khuynh Vũ nhẹ nhàng thở dài một hơi.
Lạc Khuynh Hoàng nghe vậy, trong lòng không khỏi run lên. Cơ hội tốt như vậy, đối với Liễu Tư Triệt lấy lợi ích của gia tộc làm trong mà nói, hắn sẽ bỏ qua sao?
“Cơ hội tốt như vậy, hắn không thể nào bỏ qua.” Lạc Khuynh Hoàng đề cao thanh âm, chắc chắn nói, nhưng nàng cũng không biết vì sao, nàng dường như đề cao thanh âm trong vô thức.
Có lẽ nàng sợ hãi. Sợ nếu Liễu Tư Triệt không cưới, nàng làm thế nào báo đáp tình cảm của hắn.
Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi dịu dàng tươi cười. Ba năm huynh đệ với Liễu Tư Triệt, hắn đối với Liễu Tư Triệt cũng chẳng qua là hiếu kính, nhưng ở phương diện tình cảm, Liễu Tư Triệt cùng hắn đều không chấp nhận sự tỳ vết.
Nếu đã yêu một nữ tử thì đó là yêu cả đời, mặc dù không chiếm được cũng vĩnh viễn không thay đổi. Nếu không yêu một nữ tử, cho dù nữ tử này tài giỏi đến đâu, cho dù nữ tử này hi sinh nhiều vì hắn, cho dù nữ tử này có lợi với hắn, e rằng cũng không có khả năng hắn sẽ lấy nàng ta.
“Hy vọng là vậy. Nếu ta đoán không sai, hai ngày nữa Vũ Lưu sẽ đến Cẩm quốc, đến lúc đó sẽ biết.” Quân Khuynh Vũ trong mắt hiện lên tàn khốc, “Kết quả dù thế nào, chúng ta đều phải chuẩn bị tâm lí thật tốt.”
“Thế lực Quân Hiền Tề không nhỏ, nếu lại có thêm ủng hộ của Lăng quốc, triều thần sẽ dao động, vậy nên chúng ta phải nhanh chóng phân tán lực lượng của Quân Hiền Tề.” Trong mắt Lạc Khuynh Hoàng cũng hiện lên tia sáng, trong đêm lấp lánh như sao sa, tuyệt đẹp vô cùng.
Đôi mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ lưu chuyển, giống như một bức tranh thủy mặc có vẻ phong lưu, khóe môi hắn cong lên, thong thả nói, “Liễu gia cùng Quân Hiền Tề liên quan chặt chẽ, sợ là khó phân tán.”
“Vậy thì diệt Thư gia trước!” Lạc Khuynh Hoàng tươi cười ý vị thâm trường, con ngươi đen nhánh lưu chuyển, như một con hồ ly giảo hoạt, lại như một con sói hung ác.
Quân Khuynh Vũ mê ly nhìn Lạc Khuynh Hoàng, nhếch môi nói, “Vẫn chỉ Hoàng Nhi hiểu ta.”
Lạc Khuynh Hoàng cùng Quân Khuynh Vũ nhìn nhau cười, trong tươi cười là tình chàng ý thiếp. Quân Khuynh Vũ không kìm được vươn tay kéo Lạc Khuynh Hoàng vào lòng mình, cúi xuống hôn lên môi Lạc Khuynh Hoàng. Lạc Khuynh Hoàng bất thình lình bị Quân Khuynh Vũ hôn đâm ra hoảng sợ, Quân Khuynh Vũ thuận thế đem đầu lưỡi vào trong miệng Lạc Khuynh Hoàng, bàn tay thuần thục vuốt ve thân thể Lạc Khuynh Hoàng.
Ngón tay Quân Khuynh Vũ càn rõ trên mình Lạc Khuynh Hoàng, như một cây đuốc đem con ngươi trong suốt của nàng nhiễm một chút mê ly, nàng mơ màng nhìn Quân Khuynh Vũ, Quân Khuynh Vũ nhắm mắt lại, thâm tình hôn Lạc Khuynh Hoàng.
Ánh nến trong phòng bị Quân Khuynh Vũ dùng nội lực thổi tắt, gió trong đêm làm lá cây lay động, bên ngoài đặc biệt yên tĩnh, mà bên trong là tiếng thở dốc cùng rên rỉ, làm cho bóng đêm có một không khí diễm hoặc.
Sáng sớm hôm sau.
“Hoàng Nhi, mặt trời đã lên cao rồi, còn chưa dậy?” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng đang ngủ say, lấy tay nhéo nhéo mũi Lạc Khuynh Hoàng, vừa bất đắc dĩ vừa sủng nịnh nói.
Lạc Khuynh Hoàng bị véo mũi mới mở đôi mắt còn ngái ngủ ra, con ngươi ngập nước nhìn Quân Khuynh Vũ, ai oán nói, “Sao sớm như vậy đã gọi ta!”
“Đã buổi trưa rồi, nàng không đói bụng sao?” Quân Khuynh Vũ nhìn Lạc Khuynh Hoàng vẻ hờn dỗi, ngữ khí không khỏi mềm mỏng, lại vươn tay miết mũi Lạc Khuynh Hoàng, nếu như nàng lại ngủ tiếp.
Lạc Khuynh Hoàng bất mãn bĩu môi mở to mắt, tay chặn ánh mặt trời chiếu vào, lẩm bẩm, “Sao đã muộn rồi, ta đã ngủ lâu như vậy?”
Nhìn Lạc Khuynh Hoàng ngây thơ đáng yêu, Quân Khuynh Vũ động lòng, cúi người xuống hôn. Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ hôn, trạng thái không tỉnh táo ngay lập tức biến, đẩy Quân Khuynh Vũ ra, đỏ mặt nói, “Ban ngày ban mặt, chàng muốn làm gì?”
“Ta thấy Hoàng Nhi còn chưa thanh tỉnh hẳn, có chút phương pháp đặc biệt mà thôi.” Trong mắt hoa đào hẹp dài của Quân Khuynh Vũ có một tia đùa giỡn, hứng thú nhìn Lạc Khuynh Hoàng phồng má, cong môi nói.
Lạc Khuynh Hoàng đẩy Quân Khuynh Vũ ra, trong mắt vừa thẹn thùng vừa ngọt ngào, đỏ mặt nói, “Chàng còn nói, nếu không phải đêm qua chàng…”
Nói còn chưa xong, sắc mặt hồng hồng kia của nàng đã đem lời nàng muốn nói biểu đạt ra hết. Quân Khuynh Vũ nghe Lạc Khuynh Hoàng nói vậy, cười xấu xa tà mị, nói, “Đó là vì Hoàng Nhi làm ta quá mê muội.”
Lạc Khuynh Hoàng bị Quân Khuynh Vũ nói càng ngượng, bĩu môi nói, “Được rồi được rồi. Chàng ra ngoài đi, ta rửa mặt chải đầu chút rồi đi ra ăn cơm.”
“Sao vậy? Trước mặt ta, Hoàng Nhi còn e thẹn?” Quân Khuynh Vũ còn không buông tha Lạc Khuynh Hoàng, có vẻ như không định rời khỏi, khóe môi tươi cười trêu chọc.
Lạc Khuynh Hoàng bất mãn trừng mắt Quân Khuynh Vũ một cái, Quân Khuynh Vũ nhún vai, chấp nhận ra ngoài. Lạc Khuynh Hoàng rửa mặt chải đầu xong, hai người cùng đến Phiêu Hương cư.
Vừa đến Phiêu Hương cư, Lạc Khuynh Hoàng cảm giác được người hôm nay ở Phiêu Hương cư nhiều hơn bình thường, trong trong ngoài ngoài, đâu đâu cũng có người, kỳ quái là toàn là nam nhân, tất cả đều nghển cổ vào bên trong nhìn xem.
Chuyện này Lạc Khuynh Hoàng đã gặp qua, bởi vậy khi nào nàng xuất môn, hoặc là thay nam trang, hoặc là đeo một cái khăn che mặt, hoặc là nhanh chóng cùng Quân Khuynh Vũ lên lầu thượng nhã gian, không để mọi người chú ý đến.
Vậy vì sao lại có chuyện này?
Lạc Khuynh Hoàng còn đang suy tư, đã nhìn thấy trong Phiêu Hương cư có một hồng nhạt thân ảnh.
Lăng Vũ Lưu một thân hồng y cực kỳ đơn giản, màu hồng đạm mạc như màu trắng, nhưng lại giúp nàng ta càng xuất trần cao quý. Tuy nàng ta chỉ ngồi trong đại sảnh Phiêu Hương cư, nhưng lại không ảnh hưởng chút nào đến cao quý của nàng ta, bởi vì nàng ta ngồi ở giữa nên thành tiêu điểm của toàn bộ tầng lầu.
“Vũ Lưu công chúa?” Lạc Khuynh Hoàng định lặng lẽ cùng Quân Khuynh Vũ lên lầu nhưng thấy Lăng Vũ Lưu, không khỏi nhíu mày.
Lăng Vũ Lưu nghe thấy thanh âm của Lạc Khuynh Hoàng, nhếch mi lên, liếc mắt một cái nhìn Lạc Khuynh Hoàng, dường như không có vẻ gì là chấn động, khóe môi tươi cười, dịu dàng nói, “Khuynh Hoàng quận chúa.”
Theo anha mắt của Lăng Vũ Lưu, mọi người nhìn đến Lạc Khuynh Hoàng.
Lạc Khuynh Hoàng một thân bạch y, màu sắc thuần khiết đơn giản nhưng không những làm nàng thêm tao nhã mà còn làm nàng thêm xinh đẹp, trên mặt nàng không chút son phấn, nhưng dung nhan lại rất tuyệt mỹ tinh xảo.
Ánh mắt mọi người nhất thời đều tập trung vào Lạc Khuynh Hoàng. Nếu Lăng Vũ Lưu là hoa mẫu đơn cao quý háo phóng, thì Lạc Khuynh Hoàng chính là tuyết liên trong trẻo lạnh lùng, vừa cao cao tại thượng xinh đẹp, vừa thanh lệ thoát tục, làm cho người ta không thể rời mắt.
Mọi người nhìn Lăng Vũ Lưu cùng Lạc Khuynh Hoàng không khỏi cảm thán, quả nhiên không hổ là thiên hạ đệ nhất nhị nữ tử, nhưng nếu thực so sánh, tựa hồ Lạc Khuynh Hoàng vẫn hơn một chút, không phải là dung nhan Lạc Khuynh Hoàng đẹp hơn, mà là ý vị kia, khiến cho người người bị hấp dẫn.
“Thê tử của bản điện, các vị nhìn chằm chằm như vậy không được tốt.” Tay áo màu đỏ rực của Quân Khuynh Vũ che trước mặt Lạc Khuynh Hoàng, khóe môi tươi cười tà mị, bên trong con ngươi đen như mực cũng đầy khí thế vương giả cao cao tại thượng.
Mọi người như vậy mới chú ý đến Quân Khuynh Vũ, hắn vẫn như trước một thân hồng y đỏ rực, làm cho khuôn mặt vốn điên đảo chúng sinh càng thêm yêu dị. Hắn cùng Lạc Khuynh Hoàng đứng cạnh nhau, một hồng y đỏ rực, một bạch y thanh lệ rất xứng đôi, dường như trời đất chỉ có đỏ trắng cùng hòa quyện vào nhau.
Những công tử đang nhìn chằm chằm Lạc Khuynh Hoàng nghe Quân Khuynh Vũ nói vậy liền không can tâm thu hồi ánh mắt. Quân Khuynh Vũ chỉ nói ra một câu không có gì đặc biệt, nhưng lại làm cho họ vô cùng áp lực. Nhất là con ngươi đen nhánh kia, bên trong không chút gợn sóng như một cái giếng sâu, mang theo cảm giác làm hít thở không thông, rõ ràng chỉ là thản nhiên liếc qua, nhưng lại làm bọn họ không thể không tuân theo.
Nhìn thấy các công tử phản ứng như vậy, Quân Khuynh Vũ mới hài lòng nhếch môi, dắt tay Lạc Khuynh Hoàng đi đến bên cạnh Lăng Vũ Lưu, bình tĩnh tự nhiên ngồi xuống.
/114
|