Ba cửa hàng tuy rằng đều ở thành Tây, nhưng rất gần trung tâm, vị trí xem như khá tốt, xem ra đúng là những nơi mà Trương thị lúc trước xem trọng, định chính mình mua.
Đến trước đại môn nơi đã hẹn trước, Du Tiểu Vãn vịn tay Sơ Tuyết bước xuống xe ngựa, quay đầu cười nói: “Đến rồi, các tỷ muội đều xuống đi.”
Tào Trung Trinh, Tào Trung Nhã, Ngô Lệ Quyên đều cười khanh khách vịn tay bọn nha hoàn xuống xe ngựa.
Cái cớ mà Du Tiểu Vãn xin với lão thái thái là ra phủ chọn quà sinh nhật cho Trương thị. Tào Trung Trinh và Tào Trung Nhã nghe thế liền phụ họa muốn cùng ra phủ. Mẹ ruột của Tào Trung Trinh là Nhị di nương, là hồi môn nha đầu của Trương thị, vì chèn ép Võ di nương mới được nâng lên. Hai mẹ con này đều lấy Trương thị làm chủ, sai đâu đánh đó. Hôm nay Tào Trung Trinh đi theo Tào Trung Nhã, mục đích là giám thị Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn làm sao mà không biết, chỉ là nàng làm như bản thân không hay biết, bọn họ muốn đi thì cứ việc đi theo. Nàng còn dẫn theo cả Ngô Lệ Quyên, muốn cùng Ngô Lệ Quyên thêm thân thiết.
Du quản gia đã sớm chờ trước cửa, dẫn các vị tiểu thư dạo qua một vòng trong ba cửa hàng, rồi đưa mọi người lên nhã gian ở lầu hai. Ba cửa hàng này nguyên bản không có trang hoàng gì đáng kể, nửa tháng sau khi mua về, Du Văn Biểu đã cho người sơn phết lại, bố trí quầy hàng và các gia cụ. Nội thất nay đã trở nên ngăn nắp lịch sự tao nhã, khiến các vị thục nữ đều gật gù khen ngợi.
Lời nói của Ngô Lệ Quyên đặc biệt êm tai, “Khu vực gần thành Nam và thành Bắc đều là nhà riêng của các quan to quý nhân, có được lượng khách quý này, những cửa hàng của Du cô nương nhất định có thể kinh doanh đại cát, tài lộc cuồn cuộn.”
Du Tiểu Vãn cười nói tạ, nhân tiện nói muốn đi nhà xí, trên thực tế là theo Du Văn Biểu ra cửa sau đi ra ngoài, xuyên qua một con đường nhỏ hai bên là tường cao, đến một tiểu viện bốn gian do Du Văn Biểu mua, gặp mặt hai mươi cô nhi kia. Hai mươi cô nhi đều là những đứa nhỏ tướng mạo thanh tú, ánh mắt hữu thần, Du Tiểu Vãn càng nhìn càng thấy vừa lòng, cho mỗi người một ít tiền thưởng, động viên khuyến khích vài câu, rồi không dám trì hoãn lâu, vội vàng trở về cửa hàng.
Còn chưa vào nhã gian, chợt nghe bên trong tiếng cười vui huyên náo, Tào Trung Duệ hẳn là vừa rồi thao thao bất tuyệt khiến giọng nói có chút khàn khàn: “Đây là một cơ hội hiếm có, Ngô cô nương trăm ngàn đừng bỏ lỡ……. Vãn Nhi muội muội sao bây giờ còn chưa trở về?”
Du Tiểu Vãn đáy mắt chợt băng lãnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn ra nụ hoa nhu tĩnh như hoa, bảo Triệu ma ma đẩy ra cửa phòng, bản thân nhấc váy tao nhã đi vào.
Trước mặt, chính là thân ảnh thon dài của Tào Trung Duệ, hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng vóc người rất cao, nhưng không phải gầy yếu kiểu sào trúc đón gió. Hắn mặc áo nguyệt nha bằng gấm trắng, bên hông treo chiếc ngọc bội cẩm thạch và một hà bao tinh xảo thêu bằng chỉ vàng, ngoài ra không còn vật phẩm trang sức nào nữa, càng khiến hắn có vẻ hắn trường thân ngọc lập, nho nhã tuấn dật.
Lúc này hắn quay người lại, mi thanh mục tú, cười như mộc xuân phong, “Vãn Nhi muội muội đã trở lại. Mẫu thân bảo ta đến thỉnh muội muội đến làm khách trong phủ của cậu, hôm nay những chậu sơn trà danh phẩm trong phủ cậu đều nở hoa, nên hẹn chúng ta đến xem. Trương phủ ngay tại sát đường, rất gần.”
Lại nhoẻn miệng cười ấm áp như trăm hoa đua nở.
Du Tiểu Vãn tựa hồ thấy được kiếp trước, lúc ấy, Tào Trung Duệ vừa trúng cử, trở thành Trạng Nguyên trẻ nhất trong lịch sử hoàng triều, hắn thân khoác áo lụa đỏ, cưỡi ngựa đi khắp kinh thành, nở nụ cười đón gió, khuynh đảo không biết bao nhiêu cô gái hoài xuân. Mỗi người đều nói hắn là thiếu niên kinh hồng, văn võ song toàn, nào ai biết hắn kỳ thật ti bỉ vô sỉ, vì muốn được quyền quý, ngay cả người chí thân cũng có thể hãm hại!
Không đúng a, mợ kiếp trước căn bản không để nàng tham gia bất kì tụ hội nào, e sợ nàng bị người khác nhìn trúng, đem lễ đến xin cưới, ngay cả vài đứa cháu của Trương phủ cũng bị mợ đề phòng, hiện giờ sao có thể để nàng tham gia yến hội ở Trương phủ?
Ánh mắt khẽ chuyển, thoáng nhìn đến dung mạo khuynh thành như hoa của Ngô Lệ Quyên, Du Tiểu Vãn thầm vỡ lẽ, chẳng lẽ là vì Ngô cô nương? Nhịn xuống băng hàn dưới đáy mắt, nàng mềm nhẹ cười nói: “Ý tốt của mợ, Vãn Nhi đương nhiên tòng mệnh.”
Tào Trung Duệ nghe vậy vui vô cùng, vội đi xuống lầu trước, đưa các vị biểu muội lên xe ngựa đến Trương phủ.
.
.
.
Trong lương đình ở hậu hoa viên của Trương phủ, lúc này đã có vài vị nữ tử mỹ mạo đang vừa ngắm hoa vừa cười đùa vui vẻ. Nữ tử lớn nhất trong số đó vừa mới mười lăm, dung mạo diễm lệ vô song, vừa xinh đẹp lại vừa đoan trang, hai loại khí chất tương khắc lại hòa hợp một cách kì diệu trên khuôn mặt nàng, có sức hấp dẫn khiến người ta đã nhìn lại muốn nhìn nữa, muốn ngừng mà không được. Đó chính là đích nữ của đại ca Trương thị – Trương Trường Úy – tên là Trương Quân Dao.
Trương Quân Dao thấy Tào Trung Duệ dẫn các biểu muội đến, trung gian còn có hai nữ tử không biết, liền cười chỉ vào Du Tiểu Vãn nói: “Vị này nhất định là Vãn Nhi muội muội.”
Du Tiểu Vãn bước lên phía trước chào, “Ra mắt biểu tỷ.”
Tào Trung Duệ cười hỏi, “Biểu tỷ làm sao biết nàng là Vãn Nhi?”
Trương Quân Dao khẽ cười nói: “Toàn thân khí phái, xinh đẹp tuyệt trần, đoan trang thanh nhã, chẳng khác nào một tiên tử, vừa nhìn đã biết là tiểu thư xuất thân danh môn bá tước, không phải là Vãn Nhi muội muội thì còn có thể là ai?”
Lời này nghe ra có vẻ là đang khen Du Tiểu Vãn, lại thầm trào phúng Ngô Lệ Quyên tuy rằng mĩ mạo, lại xuất thân hàn vi, khí chất quá kém, là thứ mặt hàng không thể để lên bàn. Lúc này còn chưa vào Nhiếp Chính Vương phủ đâu, mà đã bắt đầu màn tranh giành tình địch.
Ngô Lệ Quyên chỉ mỉm cười đứng ở một bên, không có nửa phần bị khinh thị mà hờn giận — cho dù có giận, hiện tại cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Trương Quân Dao nhiệt tình nắm tay Du Tiểu Vãn vào lương đình, miệng nói chuyện cực kì thân thiết.
Du Tiểu Vãn không thích nàng ta tỏ ra thân thiết, kì thực là thái độ từ trên cao nhìn xuống, như đang ban ơn bố thí, nên không lên tiếng trả lời, chỉ mỉm cười nhìn chăm chú vào nàng.
Trương Quân Dao bị ánh mắt bình tĩnh của Du Tiểu Vãn nhìn mà thập phần không thoải mái, tựa hồ bị nàng nhìn thấu vẻ dối trá khách sáo của mình, lập tức không còn hứng trí diễn trò. Trương Quân Dao từ nhỏ đã xinh đẹp, được mọi người cưng chiều nên sinh ra thói không coi ai ra gì, hôm nay sỡ dĩ nhiệt tình như vậy, cũng là vì do mẫu thân và cô nhờ vả. Nếu người ta đã không cảm kích, nàng cần gì phải lấy mặt nóng thiếp lãnh mông, chỉ cần kéo Du Tiểu Vãn nhét vào lương đình này là được.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình trong lương đình, mới có người giới thiệu Ngô Lệ Quyên với những vị tiểu thư quan gia tới trước. Hai bên hành lễ chào hỏi, bắt đầu nói chuyện nhàn thoại. Đang trò chuyện, Tào Trung Nhã bỗng nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói với Ngô Lệ Quyên: “Muội muốn đi tịnh phòng, Ngô tỷ tỷ theo giúp muội được không?”
Ngô Lệ Quyên đương nhiên không tiện cự tuyệt, đứng dậy đi cùng Tào Trung Nhã. Du Tiểu Vãn cảm thấy khác thường, cũng cười đứng lên, “Tỷ cũng đi nữa.”
Trương Quân Dao khẩn trương, khẽ trừng mắt nhìn Tào Trung Nhã, thực ngốc, cư nhiên dùng loại cớ này, thử hỏi ta lưu lại Vãn Nhi thế nào? Chẳng lẽ không cho nàng ta đi vệ sinh!
Tào Trung Nhã cũng không nghĩ tới Du Tiểu Vãn muốn đi theo, đành phải ngượng ngùng cùng hai người đến tịnh phòng. Trên đường trở về, nàng chỉ vào một con đường mòn, nói: “Từ nơi này đi qua, có một gốc cây Dao Đài Tiên Tử, cực kỳ quý báu, chúng ta đi xem đi.”
Du Tiểu Vãn nói, “Chúng ta còn chưa báo cho chủ nhân biết……”
Tào Trung Nhã cong cong cái miệng nhỏ nhắn, “Cái gì mà chủ nhân với không chủ nhân, đều là thân thích cả! Ngô tỷ tỷ khó có dịp đến đây, đương nhiên phải đến nhìn loại danh phẩm này một phen, miễn cho ngày sau thành quý nhân, ngay cả Dao Đài Tiên Tử thế nào cũng không biết.”
Ngô Lệ Quyên vừa nghe liền động tâm, nàng là từ trấn nhỏ đến, làm sao gặp qua loại hoa sơn trà trân quý như vậy, về sau còn phải gia nhập vòng thượng lưu, thật đúng là nên học hỏi nhiều hơn mới được.
Du Tiểu Vãn bất đắc dĩ, đành phải đi theo cùng một khối.
Đường mòn sâu thẳm, ba người đi hơn nửa nén hương vẫn còn không thấy cây Dao Đài Tiên Tử kia đâu, bỗng Tương Đại nương đi theo sau Du Tiểu Vãn nói: “Tiểu thư, phía trước có nam tử.”
Du Tiểu Vãn ngẩn ra, vội ngừng cước bộ, “Chúng ta trở về đi, phía trước có ngoại nam.”
Mắt thấy sắp thành công, Tào Trung Nhã làm sao chịu nghe lời, cười hì hì nói: “Biểu tỷ nói cái gì vậy a, đây là hậu viện, làm sao sẽ có nam tử, cho dù có, cũng là vài vị biểu ca a.”
Kỳ thật Du Tiểu Vãn không có nghe thấy tiếng nam nhân, là Tương Đại nương nói, nàng không khỏi nhìn về phía Tương Đại nương. Tương Đại nương ra vẻ cung kính cười cười, “Lỗ tai của lão phụ coi như dùng khá tốt, nghe được đến cách đó không xa có tiếng bước chân. Có nhiều người, đi lại cực nhẹ, quyết không là vài vị biểu thiếu gia, có thể là nội vệ. Còn có rất nhiều bước chân trọng mà tạp, hẳn là một nhóm nam nhân trung niên.”
Người này từ đâu tới, sao lại chán ghét như vậy! Tào Trung Nhã thầm hận trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vờ ra vẻ giật mình, “Nội vệ? A…… Đúng rồi, hình như biểu ca có nói, cậu muốn mời Nhiếp Chính Vương điện hạ đến phủ ngắm hoa, hay đó chính là Vương gia?” Nói xong cười hì hì nhìn về phía Ngô Lệ Quyên: “Ngô tỷ tỷ không phải tham tuyển sao, có muốn thấy mặt Vương gia một lần không?”
Nếu thế thì sao không gọi biểu tỷ Quân Dao của nhà ngươi đi gặp!
Du Tiểu Vãn nghiêm mặt nói: “Tuy rằng Ngô tỷ tỷ tham tuyển, nhưng né lén gặp như vậy sẽ không hợp lễ, sẽ khiến người ta xem nhẹ, nếu bị Ngự Sử buộc tội, chỉ sợ ngay cả tư cách tham tuyển cũng bị hủy bỏ.”
Nguyên bản có chút động tâm, Ngô Lệ Quyên nghe xong liền biến sắc. Đúng vậy, tùy tiện như vậy gặp mặt như vậy, sẽ chỉ khiến Nhiếp Chính Vương nghĩ đến nàng yên thị mị hành*, hành tung không hợp. Hơn nữa, vị đại nương này nói có một đám người trung niên, chỉ sợ họ là quan viên trong triều, nếu chuyện nữ tử khuê phòng tùy ý lộ diện truyền ra ngoài, còn gì là thanh danh nữa! Lần này trong triều là vì Nhiếp Chính Vương tuyển phi, cũng không phải là tuyển thiếp, chính mình sao có thể làm hạ giá bản thân.
* Yên thị: ánh mắt đưa tình, ẩn tình; mị hành: bước đi chậm rãi, mị hoặc. Cả cụm từ dùng để hình dung một nữ tử xinh đẹp đang tìm cách đưa tình.
Thấy Ngô Lệ Quyên định xoay người theo Du Tiểu Vãn rời đi, Tào Trung Nhã khẩn trương, vội lôi kéo nàng lại: “Ngô tỷ tỷ đừng sợ, bên kia có cửa sổ nhỏ, chúng ta chỉ nhìn liếc mắt một cái thôi, sẽ không bị Vương gia phát hiện đâu. Có muội ở đây, sao có thể để ngoại nam tùy ý nhìn thấy.”
Tào Trung Nhã tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khí lực lớn, còn Ngô Lệ Quyên tuổi tuy lớn hơn một chút nhưng cố kỵ hình tượng, không dám giãy dụa quá mức, nên bị Tào Trung Nhã kéo về phía tường hoa mấy bước.
Chỉ sợ đang lúc nhìn trộm sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mợ vì địa vị của mình, thật đúng là lo lắng hết lòng a, không an bài cho Ngô cô nương một cái thanh danh ngả ngớn thì không thể yên tâm!
Du Tiểu Vãn lạnh lùng cười, bước qua giương tay vung một bạt tai lên, đánh thật mạnh vào mặt Tào Trung Nhã.
“Chát” một tiếng, Tào Trung Nhã sợ ngây người, nửa bên mặt bị tê rần một hồi mới nhận ra, nàng hét lớn một tiếng, “Ngươi đánh ta! Phụ thân và mẫu thân còn chưa đánh ta.”
Ánh mắt Du Tiểu Vãn lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói: “Ta đánh chính là ngươi! Thân là nữ tử thế nhưng không biết tự trọng, lại muốn rình coi ngoại nam, truyền ra đi không chỉ làm hư thanh danh của ngươi, mà toàn bộ thanh danh Tào gia sẽ đều bị ngươi bị phá hủy. Ta không đánh ngươi, lão thái thái cũng sẽ đánh ngươi!”
Tào Trung Nhã lại hét lên một tiếng, như một ả đàn bà chanh chua nhào về phía Du Tiểu Vãn.
Đến trước đại môn nơi đã hẹn trước, Du Tiểu Vãn vịn tay Sơ Tuyết bước xuống xe ngựa, quay đầu cười nói: “Đến rồi, các tỷ muội đều xuống đi.”
Tào Trung Trinh, Tào Trung Nhã, Ngô Lệ Quyên đều cười khanh khách vịn tay bọn nha hoàn xuống xe ngựa.
Cái cớ mà Du Tiểu Vãn xin với lão thái thái là ra phủ chọn quà sinh nhật cho Trương thị. Tào Trung Trinh và Tào Trung Nhã nghe thế liền phụ họa muốn cùng ra phủ. Mẹ ruột của Tào Trung Trinh là Nhị di nương, là hồi môn nha đầu của Trương thị, vì chèn ép Võ di nương mới được nâng lên. Hai mẹ con này đều lấy Trương thị làm chủ, sai đâu đánh đó. Hôm nay Tào Trung Trinh đi theo Tào Trung Nhã, mục đích là giám thị Du Tiểu Vãn. Du Tiểu Vãn làm sao mà không biết, chỉ là nàng làm như bản thân không hay biết, bọn họ muốn đi thì cứ việc đi theo. Nàng còn dẫn theo cả Ngô Lệ Quyên, muốn cùng Ngô Lệ Quyên thêm thân thiết.
Du quản gia đã sớm chờ trước cửa, dẫn các vị tiểu thư dạo qua một vòng trong ba cửa hàng, rồi đưa mọi người lên nhã gian ở lầu hai. Ba cửa hàng này nguyên bản không có trang hoàng gì đáng kể, nửa tháng sau khi mua về, Du Văn Biểu đã cho người sơn phết lại, bố trí quầy hàng và các gia cụ. Nội thất nay đã trở nên ngăn nắp lịch sự tao nhã, khiến các vị thục nữ đều gật gù khen ngợi.
Lời nói của Ngô Lệ Quyên đặc biệt êm tai, “Khu vực gần thành Nam và thành Bắc đều là nhà riêng của các quan to quý nhân, có được lượng khách quý này, những cửa hàng của Du cô nương nhất định có thể kinh doanh đại cát, tài lộc cuồn cuộn.”
Du Tiểu Vãn cười nói tạ, nhân tiện nói muốn đi nhà xí, trên thực tế là theo Du Văn Biểu ra cửa sau đi ra ngoài, xuyên qua một con đường nhỏ hai bên là tường cao, đến một tiểu viện bốn gian do Du Văn Biểu mua, gặp mặt hai mươi cô nhi kia. Hai mươi cô nhi đều là những đứa nhỏ tướng mạo thanh tú, ánh mắt hữu thần, Du Tiểu Vãn càng nhìn càng thấy vừa lòng, cho mỗi người một ít tiền thưởng, động viên khuyến khích vài câu, rồi không dám trì hoãn lâu, vội vàng trở về cửa hàng.
Còn chưa vào nhã gian, chợt nghe bên trong tiếng cười vui huyên náo, Tào Trung Duệ hẳn là vừa rồi thao thao bất tuyệt khiến giọng nói có chút khàn khàn: “Đây là một cơ hội hiếm có, Ngô cô nương trăm ngàn đừng bỏ lỡ……. Vãn Nhi muội muội sao bây giờ còn chưa trở về?”
Du Tiểu Vãn đáy mắt chợt băng lãnh, khuôn mặt nhỏ nhắn lại tràn ra nụ hoa nhu tĩnh như hoa, bảo Triệu ma ma đẩy ra cửa phòng, bản thân nhấc váy tao nhã đi vào.
Trước mặt, chính là thân ảnh thon dài của Tào Trung Duệ, hắn tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng vóc người rất cao, nhưng không phải gầy yếu kiểu sào trúc đón gió. Hắn mặc áo nguyệt nha bằng gấm trắng, bên hông treo chiếc ngọc bội cẩm thạch và một hà bao tinh xảo thêu bằng chỉ vàng, ngoài ra không còn vật phẩm trang sức nào nữa, càng khiến hắn có vẻ hắn trường thân ngọc lập, nho nhã tuấn dật.
Lúc này hắn quay người lại, mi thanh mục tú, cười như mộc xuân phong, “Vãn Nhi muội muội đã trở lại. Mẫu thân bảo ta đến thỉnh muội muội đến làm khách trong phủ của cậu, hôm nay những chậu sơn trà danh phẩm trong phủ cậu đều nở hoa, nên hẹn chúng ta đến xem. Trương phủ ngay tại sát đường, rất gần.”
Lại nhoẻn miệng cười ấm áp như trăm hoa đua nở.
Du Tiểu Vãn tựa hồ thấy được kiếp trước, lúc ấy, Tào Trung Duệ vừa trúng cử, trở thành Trạng Nguyên trẻ nhất trong lịch sử hoàng triều, hắn thân khoác áo lụa đỏ, cưỡi ngựa đi khắp kinh thành, nở nụ cười đón gió, khuynh đảo không biết bao nhiêu cô gái hoài xuân. Mỗi người đều nói hắn là thiếu niên kinh hồng, văn võ song toàn, nào ai biết hắn kỳ thật ti bỉ vô sỉ, vì muốn được quyền quý, ngay cả người chí thân cũng có thể hãm hại!
Không đúng a, mợ kiếp trước căn bản không để nàng tham gia bất kì tụ hội nào, e sợ nàng bị người khác nhìn trúng, đem lễ đến xin cưới, ngay cả vài đứa cháu của Trương phủ cũng bị mợ đề phòng, hiện giờ sao có thể để nàng tham gia yến hội ở Trương phủ?
Ánh mắt khẽ chuyển, thoáng nhìn đến dung mạo khuynh thành như hoa của Ngô Lệ Quyên, Du Tiểu Vãn thầm vỡ lẽ, chẳng lẽ là vì Ngô cô nương? Nhịn xuống băng hàn dưới đáy mắt, nàng mềm nhẹ cười nói: “Ý tốt của mợ, Vãn Nhi đương nhiên tòng mệnh.”
Tào Trung Duệ nghe vậy vui vô cùng, vội đi xuống lầu trước, đưa các vị biểu muội lên xe ngựa đến Trương phủ.
.
.
.
Trong lương đình ở hậu hoa viên của Trương phủ, lúc này đã có vài vị nữ tử mỹ mạo đang vừa ngắm hoa vừa cười đùa vui vẻ. Nữ tử lớn nhất trong số đó vừa mới mười lăm, dung mạo diễm lệ vô song, vừa xinh đẹp lại vừa đoan trang, hai loại khí chất tương khắc lại hòa hợp một cách kì diệu trên khuôn mặt nàng, có sức hấp dẫn khiến người ta đã nhìn lại muốn nhìn nữa, muốn ngừng mà không được. Đó chính là đích nữ của đại ca Trương thị – Trương Trường Úy – tên là Trương Quân Dao.
Trương Quân Dao thấy Tào Trung Duệ dẫn các biểu muội đến, trung gian còn có hai nữ tử không biết, liền cười chỉ vào Du Tiểu Vãn nói: “Vị này nhất định là Vãn Nhi muội muội.”
Du Tiểu Vãn bước lên phía trước chào, “Ra mắt biểu tỷ.”
Tào Trung Duệ cười hỏi, “Biểu tỷ làm sao biết nàng là Vãn Nhi?”
Trương Quân Dao khẽ cười nói: “Toàn thân khí phái, xinh đẹp tuyệt trần, đoan trang thanh nhã, chẳng khác nào một tiên tử, vừa nhìn đã biết là tiểu thư xuất thân danh môn bá tước, không phải là Vãn Nhi muội muội thì còn có thể là ai?”
Lời này nghe ra có vẻ là đang khen Du Tiểu Vãn, lại thầm trào phúng Ngô Lệ Quyên tuy rằng mĩ mạo, lại xuất thân hàn vi, khí chất quá kém, là thứ mặt hàng không thể để lên bàn. Lúc này còn chưa vào Nhiếp Chính Vương phủ đâu, mà đã bắt đầu màn tranh giành tình địch.
Ngô Lệ Quyên chỉ mỉm cười đứng ở một bên, không có nửa phần bị khinh thị mà hờn giận — cho dù có giận, hiện tại cũng không dám biểu hiện ra ngoài.
Trương Quân Dao nhiệt tình nắm tay Du Tiểu Vãn vào lương đình, miệng nói chuyện cực kì thân thiết.
Du Tiểu Vãn không thích nàng ta tỏ ra thân thiết, kì thực là thái độ từ trên cao nhìn xuống, như đang ban ơn bố thí, nên không lên tiếng trả lời, chỉ mỉm cười nhìn chăm chú vào nàng.
Trương Quân Dao bị ánh mắt bình tĩnh của Du Tiểu Vãn nhìn mà thập phần không thoải mái, tựa hồ bị nàng nhìn thấu vẻ dối trá khách sáo của mình, lập tức không còn hứng trí diễn trò. Trương Quân Dao từ nhỏ đã xinh đẹp, được mọi người cưng chiều nên sinh ra thói không coi ai ra gì, hôm nay sỡ dĩ nhiệt tình như vậy, cũng là vì do mẫu thân và cô nhờ vả. Nếu người ta đã không cảm kích, nàng cần gì phải lấy mặt nóng thiếp lãnh mông, chỉ cần kéo Du Tiểu Vãn nhét vào lương đình này là được.
Sau khi mọi người ngồi vào chỗ của mình trong lương đình, mới có người giới thiệu Ngô Lệ Quyên với những vị tiểu thư quan gia tới trước. Hai bên hành lễ chào hỏi, bắt đầu nói chuyện nhàn thoại. Đang trò chuyện, Tào Trung Nhã bỗng nhiên đỏ mặt, nhỏ giọng nói với Ngô Lệ Quyên: “Muội muốn đi tịnh phòng, Ngô tỷ tỷ theo giúp muội được không?”
Ngô Lệ Quyên đương nhiên không tiện cự tuyệt, đứng dậy đi cùng Tào Trung Nhã. Du Tiểu Vãn cảm thấy khác thường, cũng cười đứng lên, “Tỷ cũng đi nữa.”
Trương Quân Dao khẩn trương, khẽ trừng mắt nhìn Tào Trung Nhã, thực ngốc, cư nhiên dùng loại cớ này, thử hỏi ta lưu lại Vãn Nhi thế nào? Chẳng lẽ không cho nàng ta đi vệ sinh!
Tào Trung Nhã cũng không nghĩ tới Du Tiểu Vãn muốn đi theo, đành phải ngượng ngùng cùng hai người đến tịnh phòng. Trên đường trở về, nàng chỉ vào một con đường mòn, nói: “Từ nơi này đi qua, có một gốc cây Dao Đài Tiên Tử, cực kỳ quý báu, chúng ta đi xem đi.”
Du Tiểu Vãn nói, “Chúng ta còn chưa báo cho chủ nhân biết……”
Tào Trung Nhã cong cong cái miệng nhỏ nhắn, “Cái gì mà chủ nhân với không chủ nhân, đều là thân thích cả! Ngô tỷ tỷ khó có dịp đến đây, đương nhiên phải đến nhìn loại danh phẩm này một phen, miễn cho ngày sau thành quý nhân, ngay cả Dao Đài Tiên Tử thế nào cũng không biết.”
Ngô Lệ Quyên vừa nghe liền động tâm, nàng là từ trấn nhỏ đến, làm sao gặp qua loại hoa sơn trà trân quý như vậy, về sau còn phải gia nhập vòng thượng lưu, thật đúng là nên học hỏi nhiều hơn mới được.
Du Tiểu Vãn bất đắc dĩ, đành phải đi theo cùng một khối.
Đường mòn sâu thẳm, ba người đi hơn nửa nén hương vẫn còn không thấy cây Dao Đài Tiên Tử kia đâu, bỗng Tương Đại nương đi theo sau Du Tiểu Vãn nói: “Tiểu thư, phía trước có nam tử.”
Du Tiểu Vãn ngẩn ra, vội ngừng cước bộ, “Chúng ta trở về đi, phía trước có ngoại nam.”
Mắt thấy sắp thành công, Tào Trung Nhã làm sao chịu nghe lời, cười hì hì nói: “Biểu tỷ nói cái gì vậy a, đây là hậu viện, làm sao sẽ có nam tử, cho dù có, cũng là vài vị biểu ca a.”
Kỳ thật Du Tiểu Vãn không có nghe thấy tiếng nam nhân, là Tương Đại nương nói, nàng không khỏi nhìn về phía Tương Đại nương. Tương Đại nương ra vẻ cung kính cười cười, “Lỗ tai của lão phụ coi như dùng khá tốt, nghe được đến cách đó không xa có tiếng bước chân. Có nhiều người, đi lại cực nhẹ, quyết không là vài vị biểu thiếu gia, có thể là nội vệ. Còn có rất nhiều bước chân trọng mà tạp, hẳn là một nhóm nam nhân trung niên.”
Người này từ đâu tới, sao lại chán ghét như vậy! Tào Trung Nhã thầm hận trong lòng, khuôn mặt nhỏ nhắn vờ ra vẻ giật mình, “Nội vệ? A…… Đúng rồi, hình như biểu ca có nói, cậu muốn mời Nhiếp Chính Vương điện hạ đến phủ ngắm hoa, hay đó chính là Vương gia?” Nói xong cười hì hì nhìn về phía Ngô Lệ Quyên: “Ngô tỷ tỷ không phải tham tuyển sao, có muốn thấy mặt Vương gia một lần không?”
Nếu thế thì sao không gọi biểu tỷ Quân Dao của nhà ngươi đi gặp!
Du Tiểu Vãn nghiêm mặt nói: “Tuy rằng Ngô tỷ tỷ tham tuyển, nhưng né lén gặp như vậy sẽ không hợp lễ, sẽ khiến người ta xem nhẹ, nếu bị Ngự Sử buộc tội, chỉ sợ ngay cả tư cách tham tuyển cũng bị hủy bỏ.”
Nguyên bản có chút động tâm, Ngô Lệ Quyên nghe xong liền biến sắc. Đúng vậy, tùy tiện như vậy gặp mặt như vậy, sẽ chỉ khiến Nhiếp Chính Vương nghĩ đến nàng yên thị mị hành*, hành tung không hợp. Hơn nữa, vị đại nương này nói có một đám người trung niên, chỉ sợ họ là quan viên trong triều, nếu chuyện nữ tử khuê phòng tùy ý lộ diện truyền ra ngoài, còn gì là thanh danh nữa! Lần này trong triều là vì Nhiếp Chính Vương tuyển phi, cũng không phải là tuyển thiếp, chính mình sao có thể làm hạ giá bản thân.
* Yên thị: ánh mắt đưa tình, ẩn tình; mị hành: bước đi chậm rãi, mị hoặc. Cả cụm từ dùng để hình dung một nữ tử xinh đẹp đang tìm cách đưa tình.
Thấy Ngô Lệ Quyên định xoay người theo Du Tiểu Vãn rời đi, Tào Trung Nhã khẩn trương, vội lôi kéo nàng lại: “Ngô tỷ tỷ đừng sợ, bên kia có cửa sổ nhỏ, chúng ta chỉ nhìn liếc mắt một cái thôi, sẽ không bị Vương gia phát hiện đâu. Có muội ở đây, sao có thể để ngoại nam tùy ý nhìn thấy.”
Tào Trung Nhã tuy tuổi còn nhỏ, nhưng khí lực lớn, còn Ngô Lệ Quyên tuổi tuy lớn hơn một chút nhưng cố kỵ hình tượng, không dám giãy dụa quá mức, nên bị Tào Trung Nhã kéo về phía tường hoa mấy bước.
Chỉ sợ đang lúc nhìn trộm sẽ có chuyện ngoài ý muốn xảy ra, mợ vì địa vị của mình, thật đúng là lo lắng hết lòng a, không an bài cho Ngô cô nương một cái thanh danh ngả ngớn thì không thể yên tâm!
Du Tiểu Vãn lạnh lùng cười, bước qua giương tay vung một bạt tai lên, đánh thật mạnh vào mặt Tào Trung Nhã.
“Chát” một tiếng, Tào Trung Nhã sợ ngây người, nửa bên mặt bị tê rần một hồi mới nhận ra, nàng hét lớn một tiếng, “Ngươi đánh ta! Phụ thân và mẫu thân còn chưa đánh ta.”
Ánh mắt Du Tiểu Vãn lạnh như băng, nhìn chằm chằm vào mắt nàng, nói: “Ta đánh chính là ngươi! Thân là nữ tử thế nhưng không biết tự trọng, lại muốn rình coi ngoại nam, truyền ra đi không chỉ làm hư thanh danh của ngươi, mà toàn bộ thanh danh Tào gia sẽ đều bị ngươi bị phá hủy. Ta không đánh ngươi, lão thái thái cũng sẽ đánh ngươi!”
Tào Trung Nhã lại hét lên một tiếng, như một ả đàn bà chanh chua nhào về phía Du Tiểu Vãn.
/83
|