“Hà tẩu, ngươi dẫn người mang hành lý của biểu tiểu thư chuyển đến Liên Hương Cư, sau lại vẩy nước quét nhà một lượt.”
“Thỉnh ma ma của biểu tiểu thư và hai vị tiểu muội muội đến tiểu hầu phòng uống chén trà.”
Sau khi hết thảy đều an bài xong xuôi, Thược Dược mới về lại Duyên Niên Cư.
Trong phòng khách của Duyên Niên Cư, Tào Thanh Nho cùng phu nhân thật vất vả mới trấn an được mẫu thân ngừng ôm đứa cháu gái khóc rống, gọi bọn nha đầu hầu hạ hai bà cháu rửa mặt.
Tào lão phu nhân mở to ánh mắt thoáng đục, nhìn đứa bé gái trước mặt.
Mới chỉ mười một, mười hai tuổi, lành da trong suốt như bạch ngọc, hai gò má bì thương cảm mà ửng đỏ, tựa như đóa hoa bàn chọc người trìu mến. Mặt mày còn chưa nẩy nở, hai mắt vì khóc nên sưng phồng thành một đường chỉ, nhưng vẫn có thể nhìn ra, sau này tất nhiên sẽ là một đại mỹ nhân.
Nhất là lúc khóc, cái miệng nhỏ đỏ au khẽ cong, hệt như mẹ của nàng.
Du Tiểu Vãn nức nở nói: “Mẫu…… Mẫu thân muốn Vãn Nhi, thay…… mẫu thân tẫn hiếu với ngọa tổ mẫu*.”
* Ngoại tổ mẫu = bà ngoại
Tào lão phu nhân đau lòng ôm chặt Du Tiểu Vãn, an ủi nói, “Bé ngoan, về sau cậu mợ con nhất định sẽ đối đãi với con như con gái ruột, cứ liền an tâm ở đây. Con không có huynh đệ tỷ muội, sau này Mẫn nhi và Duệ Nhi chính là huynh trưởng của con, Nhã Nhi chính là muội muội của con.”
(Câu này của bà ngoại Tiểu Vãn rất có ý tứ. Thời này, một cô gái khi lấy chồng, nếu không có nhà mẹ đẻ, không anh em thì rất dễ bị nhà chồng ăn hiếp. Bà ngoại Tiểu Vãn để cho mấy đứa cháu nội của mình làm anh em với Tiểu Vãn, đồng nghĩa với việc hứa hẹn trở thành nhà mẹ đẻ sau này của Tiểu Vãn, tuy không thể đảm bảo giúp Tiểu Vãn không bị người nhà chồng chèn ép, nhưng ít ra nếu xảy ra chuyện lớn, Tiểu Vãn còn có nơi để chạy về. Dĩ nhiên, đây là ý riêng của bà, ai biết mấy đứa cháu nội + con trai + con dâu của bà có nghĩ như vậy không!)
Trương thị nhanh chóng trịnh trọng giới thiệu hai đứa con của mình.
Du Tiểu Vãn vội đứng dậy thi lễ với biểu huynh Tào Trung Duệ và biểu muội Tào Trung Nhã.
Tào Trung Duệ vẫn giống như bốn năm trước, nhìn nàng mỉm cười, hái xuống một bông hoa lan xinh đẹp thanh nhã từ trong bình hoa đặt trên kệ, nhẹ nhàng đưa cho nàng, cười nói: “Vãn Nhi muội muội thật giống như tiên tử, diễm lệ chói mắt, dung mạo yểu điệu, chỉ có hoa lan phong vận cao nhã mới xứng cài trên tóc Vãn Nhi muội muội.”
(Tên này thiệt là keo, đến tặng hoa mà cũng lấy hoa trong bình bông phòng bà nội!)
Nụ cười kia, giống như gió xuân thổi vào đến, làm trăm hoa trong viện phải rung rinh bừng nở. Tuổi còn nhỏ nhưng đã có phong phạm của một trong tam đại mĩ nam nổi tiếng sau này trong kinh thành, khó trách mình lúc đó lại ái mộ.
Du Tiểu Vãn nhịn xuống toan chát và lửa giận trong lòng, cùng cơ hồ muốn tuôn ra chất vất tại chỗ, đưa tay tiếp nhận đóa hoa lan hình bươm bướm, nhưng không giống như bốn năm trước trước đây, xấu hổ cắm vào tóc, mà là cúi đầu che giấu hận ý trong mắt, ngữ khí thương cảm nói: “Đang lúc mặc áo tang, ngay cả là tố sắc hoa*, Vãn Nhi cũng không dám cài, thỉnh Duệ biểu ca thứ lỗi.”
* Ý nói là hoa có màu trắng
Tào Trung Duệ tươi cười cứng đờ. Hắn năm nay tuy mới mười ba tuổi, nhưng đã có không ít tài danh, lại thêm tướng mạo thập phần tuấn mỹ, nên trước mặt nữ hài tử, luôn thập phần có thể diện. Bị cự tuyệt uyển chuyển như vậy, thực là lần đầu thể nghiệm. Lại nói, Tào Trung Duệ là thiếu gia nhà phú quý, thuở nhỏ có nha hoàn hầu hạ, hơn phân nửa là tình đậu khai sớm*, nay bị vị biểu muội vừa gặp liền thập phần thích cự tuyệt, khiến trong lòng hắn thập phần bế tắc khổ sở, không biết nên nói tiếp thế nào mới tốt.
* Ý nói là yêu sớm, nhưng trong trường hợp của Tào Trung Duệ thì phải hiểu là hiểu chuyện nam nữ sớm.
Tào Trung Nhã sinh cùng năm với Du Tiểu Vãn, nhỏ hơn hai tháng, là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp ngây thơ, bất quá, dù mới gặp, nàng liền không thích vị biểu tỷ rõ ràng xinh đẹp hơn mình này. Tào Trung Nhã nhướn mày, soi mói thêm ghen tị nhìn đồ tang trên người Du Tiểu Vãn, tuy là tố sắc nhưng trên áo có thêu hoa sen bằng chỉ bạc, trên vành tai còn có một cặp khuyên tai hình bọ cánh cam lóe sáng.
Khoe khoang cái gì, ngay cả đồ tang cũng phải thêm chỉ bạc, ngươi tưởng ngươi còn là thiên kim hầu tước sao?
Ngoài mặt, Tào Trung Nhã vờ ngây thơ, trợn to hai mắt, tán thưởng nói: “Biểu tỷ thật xinh đẹp, thật giống như tiên tử trên trời! Đôi khuyên tai này cũng giống như sao, đặc biệt hợp với biểu tỷ.” Nói xong, tay liền nâng lên, muốn chạm vào khuyên tai.
Đây là mẫu thân để lại cho ta, không thể cho ngươi chạm vào!
Du Tiểu Vãn bất động thanh sắc xoay người, kéo tay Tào Trung Nhã sang hướng khác, miệng nói: “Biểu muội cũng rất được nha, ta đã chuẩn bị mấy phân lễ mọn, bất thành kính ý*, hy vọng ngoại tổ mẫu, mợ và biểu muội sẽ thích.”
* Ý nói lễ vật này không thể diễn tả hết tình cảm kính trọng trong lòng
Nói xong, gọi Sơ Tuyết đem lễ vật trình lên.
Đưa cho Tào lão phu nhân là một tấm cẩm ngoại bào màu lam, phía trên có thêu nhiều chữ phúc nhỏ bằng chỉ vàng, vừa phú quý vừa nội liễm.
Đưa cho Tào Trung Nhã là một cặp trâm đính hình bươm bướm, con bướm làm từ nhiều loại ngọc, trông rất sống động, cài trên tóc nhìn rất xinh đẹp đáng yêu, thập phần phù hợp tuổi của Tào Trung Nhã.
Lễ vật cho Tào Trung Mẫn và Tào Trung Duệ đều là một bộ văn phòng tứ bảo.
Mà đưa cho Tào phu nhân, là một cặp vòng ngọc dương chi* thượng phẩm, màu sắc tinh khiết, có thể xem như vô giá. Tào phu nhân âm thầm hít một hơi, Du gia quả nhiên có tiền. Nàng trong lòng không khỏi mừng thầm, kho bạc lớn đã đến.
* Cái này mình ko biết, linh cảm nói rằng ngọc dương chi = cẩm thạch, chứ ko chắc lắm
Bà làm cái chức Tước gia phu nhân này chỉ mới mấy tháng, của cải thu được thực quá nhỏ bé, mỗi khi tham dự cuộc tụ hội của các phu nhân, luôn bị các phu nhân thế gia nọ đem ra so sánh, xấu hổ vô cùng. Nay mắt vừa liếc thấy đôi vòng ngọc này, trong đầu liền nghĩ đến, mấy ngày nữa sẽ có yến hội nhà Văn đại nhân, bà nhất định phải mang nó đi khoe khoang một chút.
Vẻ tham lam trong mắt của Tào phu nhân không tránh được ánh mắt Du Tiểu Vãn, trong lòng không khỏi cười lạnh, mợ quả nhiên là tham tài, cũng không uổng ta tỉ mỉ chọn ra phần lễ vật này.
Kiếp trước, Tào phu nhân đối với tài sản Du gia tài sản là từ từ tính kế, dùng mấy năm chậm rãi tằm ăn lên, nhưng kiếp này nàng không muốn chờ lâu như vậy, cho nên mới cố ý dùng trang sức quý trọng như vậy để kích thích Tào phu nhân, hy vọng mợ đừng cô phụ kỳ vọng của nàng, nhanh chút ra tay cướp đoạt tài sản của nàng. Như vậy, nàng mới có thể vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mợ trước mặt ngoại tổ mẫu luôn yêu thương mình!
Tào lão phu nhân vui mừng nhận lễ vật, thưởng cho Vãn Nhi một cặp trâm cài vàng ròng chạm hồng ngọc.
Tào phu nhân cũng đưa lên lễ gặp mặt mình chuẩn bị, cười nói: “Món lễ vật này mợ thực thích, bất quá về sau không cần xa lạ như vậy, tuy nói đầu tháng sau là sinh nhật của mợ, nhưng con đừng tặng cho lễ vật gì đó a!”
Thật không hy vọng ta đưa sao? Du Tiểu Vãn cố nén cảm giác hèn mọn, kính cẩn nói: “Sinh nhật của mợ, Vãn Nhi sao có thể không tặng lễ a.”
Tào phu nhân tâm hoa nộ phóng, miệng lại nói: “Ai nha Vãn Nhi, đã nói không cần khách khí như vậy, con nếu cảm thấy băn khoăn, tùy ý tặng cái hà bao con thêu là được.”
Tào lão phu nhân cũng nói: “Đúng vậy, Vãn Nhi, những thứ tốt này, con hãy lưu trữ để dành làm của hồi môn sau này, cậu mợ con cũng không thiếu.”
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ đáp ứng, thầm nghĩ: Đầu tháng sau sinh nhật mợ, ta tất nhiên sẽ đưa tặng ngài một phần đại lễ.
“Thỉnh ma ma của biểu tiểu thư và hai vị tiểu muội muội đến tiểu hầu phòng uống chén trà.”
Sau khi hết thảy đều an bài xong xuôi, Thược Dược mới về lại Duyên Niên Cư.
Trong phòng khách của Duyên Niên Cư, Tào Thanh Nho cùng phu nhân thật vất vả mới trấn an được mẫu thân ngừng ôm đứa cháu gái khóc rống, gọi bọn nha đầu hầu hạ hai bà cháu rửa mặt.
Tào lão phu nhân mở to ánh mắt thoáng đục, nhìn đứa bé gái trước mặt.
Mới chỉ mười một, mười hai tuổi, lành da trong suốt như bạch ngọc, hai gò má bì thương cảm mà ửng đỏ, tựa như đóa hoa bàn chọc người trìu mến. Mặt mày còn chưa nẩy nở, hai mắt vì khóc nên sưng phồng thành một đường chỉ, nhưng vẫn có thể nhìn ra, sau này tất nhiên sẽ là một đại mỹ nhân.
Nhất là lúc khóc, cái miệng nhỏ đỏ au khẽ cong, hệt như mẹ của nàng.
Du Tiểu Vãn nức nở nói: “Mẫu…… Mẫu thân muốn Vãn Nhi, thay…… mẫu thân tẫn hiếu với ngọa tổ mẫu*.”
* Ngoại tổ mẫu = bà ngoại
Tào lão phu nhân đau lòng ôm chặt Du Tiểu Vãn, an ủi nói, “Bé ngoan, về sau cậu mợ con nhất định sẽ đối đãi với con như con gái ruột, cứ liền an tâm ở đây. Con không có huynh đệ tỷ muội, sau này Mẫn nhi và Duệ Nhi chính là huynh trưởng của con, Nhã Nhi chính là muội muội của con.”
(Câu này của bà ngoại Tiểu Vãn rất có ý tứ. Thời này, một cô gái khi lấy chồng, nếu không có nhà mẹ đẻ, không anh em thì rất dễ bị nhà chồng ăn hiếp. Bà ngoại Tiểu Vãn để cho mấy đứa cháu nội của mình làm anh em với Tiểu Vãn, đồng nghĩa với việc hứa hẹn trở thành nhà mẹ đẻ sau này của Tiểu Vãn, tuy không thể đảm bảo giúp Tiểu Vãn không bị người nhà chồng chèn ép, nhưng ít ra nếu xảy ra chuyện lớn, Tiểu Vãn còn có nơi để chạy về. Dĩ nhiên, đây là ý riêng của bà, ai biết mấy đứa cháu nội + con trai + con dâu của bà có nghĩ như vậy không!)
Trương thị nhanh chóng trịnh trọng giới thiệu hai đứa con của mình.
Du Tiểu Vãn vội đứng dậy thi lễ với biểu huynh Tào Trung Duệ và biểu muội Tào Trung Nhã.
Tào Trung Duệ vẫn giống như bốn năm trước, nhìn nàng mỉm cười, hái xuống một bông hoa lan xinh đẹp thanh nhã từ trong bình hoa đặt trên kệ, nhẹ nhàng đưa cho nàng, cười nói: “Vãn Nhi muội muội thật giống như tiên tử, diễm lệ chói mắt, dung mạo yểu điệu, chỉ có hoa lan phong vận cao nhã mới xứng cài trên tóc Vãn Nhi muội muội.”
(Tên này thiệt là keo, đến tặng hoa mà cũng lấy hoa trong bình bông phòng bà nội!)
Nụ cười kia, giống như gió xuân thổi vào đến, làm trăm hoa trong viện phải rung rinh bừng nở. Tuổi còn nhỏ nhưng đã có phong phạm của một trong tam đại mĩ nam nổi tiếng sau này trong kinh thành, khó trách mình lúc đó lại ái mộ.
Du Tiểu Vãn nhịn xuống toan chát và lửa giận trong lòng, cùng cơ hồ muốn tuôn ra chất vất tại chỗ, đưa tay tiếp nhận đóa hoa lan hình bươm bướm, nhưng không giống như bốn năm trước trước đây, xấu hổ cắm vào tóc, mà là cúi đầu che giấu hận ý trong mắt, ngữ khí thương cảm nói: “Đang lúc mặc áo tang, ngay cả là tố sắc hoa*, Vãn Nhi cũng không dám cài, thỉnh Duệ biểu ca thứ lỗi.”
* Ý nói là hoa có màu trắng
Tào Trung Duệ tươi cười cứng đờ. Hắn năm nay tuy mới mười ba tuổi, nhưng đã có không ít tài danh, lại thêm tướng mạo thập phần tuấn mỹ, nên trước mặt nữ hài tử, luôn thập phần có thể diện. Bị cự tuyệt uyển chuyển như vậy, thực là lần đầu thể nghiệm. Lại nói, Tào Trung Duệ là thiếu gia nhà phú quý, thuở nhỏ có nha hoàn hầu hạ, hơn phân nửa là tình đậu khai sớm*, nay bị vị biểu muội vừa gặp liền thập phần thích cự tuyệt, khiến trong lòng hắn thập phần bế tắc khổ sở, không biết nên nói tiếp thế nào mới tốt.
* Ý nói là yêu sớm, nhưng trong trường hợp của Tào Trung Duệ thì phải hiểu là hiểu chuyện nam nữ sớm.
Tào Trung Nhã sinh cùng năm với Du Tiểu Vãn, nhỏ hơn hai tháng, là một tiểu mỹ nhân xinh đẹp ngây thơ, bất quá, dù mới gặp, nàng liền không thích vị biểu tỷ rõ ràng xinh đẹp hơn mình này. Tào Trung Nhã nhướn mày, soi mói thêm ghen tị nhìn đồ tang trên người Du Tiểu Vãn, tuy là tố sắc nhưng trên áo có thêu hoa sen bằng chỉ bạc, trên vành tai còn có một cặp khuyên tai hình bọ cánh cam lóe sáng.
Khoe khoang cái gì, ngay cả đồ tang cũng phải thêm chỉ bạc, ngươi tưởng ngươi còn là thiên kim hầu tước sao?
Ngoài mặt, Tào Trung Nhã vờ ngây thơ, trợn to hai mắt, tán thưởng nói: “Biểu tỷ thật xinh đẹp, thật giống như tiên tử trên trời! Đôi khuyên tai này cũng giống như sao, đặc biệt hợp với biểu tỷ.” Nói xong, tay liền nâng lên, muốn chạm vào khuyên tai.
Đây là mẫu thân để lại cho ta, không thể cho ngươi chạm vào!
Du Tiểu Vãn bất động thanh sắc xoay người, kéo tay Tào Trung Nhã sang hướng khác, miệng nói: “Biểu muội cũng rất được nha, ta đã chuẩn bị mấy phân lễ mọn, bất thành kính ý*, hy vọng ngoại tổ mẫu, mợ và biểu muội sẽ thích.”
* Ý nói lễ vật này không thể diễn tả hết tình cảm kính trọng trong lòng
Nói xong, gọi Sơ Tuyết đem lễ vật trình lên.
Đưa cho Tào lão phu nhân là một tấm cẩm ngoại bào màu lam, phía trên có thêu nhiều chữ phúc nhỏ bằng chỉ vàng, vừa phú quý vừa nội liễm.
Đưa cho Tào Trung Nhã là một cặp trâm đính hình bươm bướm, con bướm làm từ nhiều loại ngọc, trông rất sống động, cài trên tóc nhìn rất xinh đẹp đáng yêu, thập phần phù hợp tuổi của Tào Trung Nhã.
Lễ vật cho Tào Trung Mẫn và Tào Trung Duệ đều là một bộ văn phòng tứ bảo.
Mà đưa cho Tào phu nhân, là một cặp vòng ngọc dương chi* thượng phẩm, màu sắc tinh khiết, có thể xem như vô giá. Tào phu nhân âm thầm hít một hơi, Du gia quả nhiên có tiền. Nàng trong lòng không khỏi mừng thầm, kho bạc lớn đã đến.
* Cái này mình ko biết, linh cảm nói rằng ngọc dương chi = cẩm thạch, chứ ko chắc lắm
Bà làm cái chức Tước gia phu nhân này chỉ mới mấy tháng, của cải thu được thực quá nhỏ bé, mỗi khi tham dự cuộc tụ hội của các phu nhân, luôn bị các phu nhân thế gia nọ đem ra so sánh, xấu hổ vô cùng. Nay mắt vừa liếc thấy đôi vòng ngọc này, trong đầu liền nghĩ đến, mấy ngày nữa sẽ có yến hội nhà Văn đại nhân, bà nhất định phải mang nó đi khoe khoang một chút.
Vẻ tham lam trong mắt của Tào phu nhân không tránh được ánh mắt Du Tiểu Vãn, trong lòng không khỏi cười lạnh, mợ quả nhiên là tham tài, cũng không uổng ta tỉ mỉ chọn ra phần lễ vật này.
Kiếp trước, Tào phu nhân đối với tài sản Du gia tài sản là từ từ tính kế, dùng mấy năm chậm rãi tằm ăn lên, nhưng kiếp này nàng không muốn chờ lâu như vậy, cho nên mới cố ý dùng trang sức quý trọng như vậy để kích thích Tào phu nhân, hy vọng mợ đừng cô phụ kỳ vọng của nàng, nhanh chút ra tay cướp đoạt tài sản của nàng. Như vậy, nàng mới có thể vạch trần bộ mặt giả nhân giả nghĩa của mợ trước mặt ngoại tổ mẫu luôn yêu thương mình!
Tào lão phu nhân vui mừng nhận lễ vật, thưởng cho Vãn Nhi một cặp trâm cài vàng ròng chạm hồng ngọc.
Tào phu nhân cũng đưa lên lễ gặp mặt mình chuẩn bị, cười nói: “Món lễ vật này mợ thực thích, bất quá về sau không cần xa lạ như vậy, tuy nói đầu tháng sau là sinh nhật của mợ, nhưng con đừng tặng cho lễ vật gì đó a!”
Thật không hy vọng ta đưa sao? Du Tiểu Vãn cố nén cảm giác hèn mọn, kính cẩn nói: “Sinh nhật của mợ, Vãn Nhi sao có thể không tặng lễ a.”
Tào phu nhân tâm hoa nộ phóng, miệng lại nói: “Ai nha Vãn Nhi, đã nói không cần khách khí như vậy, con nếu cảm thấy băn khoăn, tùy ý tặng cái hà bao con thêu là được.”
Tào lão phu nhân cũng nói: “Đúng vậy, Vãn Nhi, những thứ tốt này, con hãy lưu trữ để dành làm của hồi môn sau này, cậu mợ con cũng không thiếu.”
Du Tiểu Vãn mềm nhẹ đáp ứng, thầm nghĩ: Đầu tháng sau sinh nhật mợ, ta tất nhiên sẽ đưa tặng ngài một phần đại lễ.
/83
|