Tìm Tào phu nhân lý luận, Mĩ Thiên trong lòng tất nhiên không vội, trên mặt còn thoáng hiện lên một tia mừng thầm, đang muốn nói vài câu khéo léo, ngoài cửa liền truyền tiếng nói uy nghiêm của Tào lão phu nhân, “Đây là đang làm cái gì?”
Du Tiểu Vãn mừng thầm, so với người bên ngoài, nàng có một chút ưu thế, chính là biết ngoại tổ mẫu đêm nay sẽ tới Liên Hương Cư thăm nàng, cho nên mới muốn lợi dụng thời cơ này, cho mợ chịu chút đau khổ.
Du Tiểu Vãn vội đứng dậy ra nghênh đón, vịn tay đỡ ngoại tổ mẫu vào phòng, mềm nhẹ hỏi: “Đã trễ thế này, lão thái thái sao lại đến đây?”
Tào lão phu nhân vỗ vỗ bàn tay nàng, tầm mắt dạo qua phòng một vòng, đem hết thảy xem ở trong mắt, bất động thanh sắc nói, “Ta cho người nấu chút canh an thần, con thừa dịp còn nóng uống đi.”
Du Tiểu Vãn cảm tạ, nhu thuận uống canh an thần.
Chỉ trong một hồi như vậy, Tào lão phu nhân đã hỏi xong sự tình đại khái rõ ràng, lúc này mới phát tác: “Đi mời phu nhân đến!”
Không bao lâu sau, Tào phu nhân vịn tay đại nha hoàn Điện Nhi bước nhanh vào Liên Hương Cư, trên tóc chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, hiển nhiên là đã chuẩn bị đi ngủ. Còn chưa kịp thỉnh an, đã bị Tào lão phu nhân ào ào chất vấn, “Nha đầu kia là con chọn phải không? Ta thật muốn hỏi ngươi, chọn nha hoàn thế nào, đã nghe lén chủ tử nói chuyện, còn không phục quản giáo!”
Tào phu nhân Trương thị dọc theo đường đi đã nghe được phong phanh, tất nhiên là thầm hận Mĩ Thiên vô dụng, trên mặt lại giả dạng như không biết chuyện gì, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Nha đầu kia cư nhiên dám nghe lén chủ tử nói chuyện?” Lập tức quay sang nhìn Mĩ Thiên, lớn tiếng chất vấn, “Nói, rốt cuộc là chuyện gì?”
Mĩ Thiên tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là người rất tinh ranh, biết chính mình khó tránh bị phạt đòn, càng thêm muốn cầu xin phu nhân, mới có thể ngầm giảm bớt xử phạt. Nàng vộ dập đầu, đem lời nói ban nãy từ đầu chí cuối nói lại một lần, vừa khóc vừa nói: “Nô tì không phải là không đem biểu tiểu thư đặt trong mắt, chính là nghe nói quy củ Du gia là bị trượng tễ*, trong lòng sợ hãi, mới nói ra lời hỗn trướng này. Cầu lão thái thái, phu nhân, biểu tiểu thư tha nô tì lần này.”
* Trượng tễ = đánh bằng trượng đến chết. Thời xưa, hình phạt “xử tử” các nha hoàn phạm tội không phải là lôi ra chặt đầu – kiểu hành hình này chỉ có trong hoàng tộc thôi – mà là đánh bằng trượng đến chết. Cây trượng là cái cây to to mà hai hàng nha dịch trong phi Bao Công hay cầm mỗi lần thăng đường. Cây này làm bằng gỗ, chất lượng tốt lắm, nhìn vậy thôi chứ rất nặng. Thường thì đánh chừng hai mươi trượng là nửa tháng không thể ngồi dậy, gấp đôi số lượng đó thì “ngủ” thiệt luôn!
Tào phu nhân giọng căm hận nói: “Không chỉ là ta, liền ngay cả lão thái thái và Tước gia, đều đem biểu tiểu thư đặt lên đầu quả tim, ta thấy ngươi thường ngày cẩn thủ quy củ, trong phủ từ trên xuống dưới đều khen ngươi trí tuệ hiểu chuyện, thế này mới điều ngươi đến hầu hạ biểu tiểu thư, ngươi cư nhiên mới ngày đầu tiên đã chọc biểu tiểu thư tức giận! Ngay cả khi ấn theo lời biểu tiểu thư phạt ngươi, dù đó là Du gia quy củ nghiêm khắc, ngươi cũng chỉ có thể chịu.”
Nói xong lại nắm tay Du Tiểu Vãn, tỏ ý đem Mĩ Thiên giao cho Du Tiểu Vãn xử phạt.
Du Tiểu Vãn nhịn lại nhẫn, mới cố nén không giãy tay mợ ra.
Một phen nói kia của mợ, trong trong ngoài ngoài đều đang nói Mĩ Thiên kỳ thật là nha hoàn thủ quy củ, sao vừa đến hầu hạ ngươi liền huyên náo gà bay chó sủa? Phẳng chăng là vì ngươi rất khắc nghiệt? Còn âm thầm chỉ trích Du gia quy củ nghiêm khắc……
Nếu đổi thành Du Tiểu Vãn trước kia, tất nhiên sẽ dễ dàng bỏ qua cho Mĩ Thiên, nhưng hiện tại bất đồng, nàng phải đẩy Mĩ Thiên ra ngoài.
Mĩ Thiên so với Mĩ Cảnh, tâm kế hơn rất nhiều, lại là người khéo lưỡi như hoàng*. Lúc “Làm chứng”, cơ hồ đều là Mĩ Thiên nói. Giờ Du Tiểu Vãn nhìn thấy mặt Mĩ Thiên, trong lòng còn có một đoàn lửa đang cháy…… Tuy rằng khi nhìn đến mợ, cũng có cảm thụ như vậy, nhưng hiện tại chưa thể động đến mợ, ít nhất bỏ trước một cái, tự giảm nhiệt cho mình.
* “khéo lưỡi như hoàng” hay “xảo lưỡi như hoàng”: ý nói người miệng mồm lanh lẹ, nói chuyện có thể nói trắng thành đen, đen thành trắng; nếu dùng để biện minh hay lừa lọc đều rất tuyệt, còn nếu dùng để nịnh hót thì rất được người nghe ưa chuộng. Từ “hoàng” ở đây nghĩa là con chim, hình như là hoàng yến hay vàng anh gì đó!
Du Tiểu Vãn cắn cắn cánh môi hồng nhuận, nhẹ giọng nói: “Mợ yêu quý Vãn Nhi, Vãn Nhi cảm động vạn phần. Gia phụ là đại quan một phương, trong phủ chứa nhiều giấy tờ cơ mật của triều đình và địa phương, quy củ tất nhiên là nghiêm khắc hơn một ít. Nhà hoàn bà tử trong phủ chưa bao giờ dám đến gần phòng chủ nhân khi chưa được gọi, cho nên ma ma vừa rồi mới nói là phạt trượng tễ. Mĩ Thiên là nha hoàn của Tào phủ, lại là do mợ tự mình chọn lựa, đương nhiên không tiện dùng quy củ của Du gia để xử trí, vẫn là thỉnh mợ đến xử trí mới thỏa đáng.”
Nói xong, có chút xấu hổ cúi thấp đầu xuống, lộ ra cần cổ tuyết trắng.
Du gia nhà ngươi chỉ quan lại địa phương, lại yêu cầu nô bộc trong phủ nghiêm khắc như vậy. Tước gia thân là mệnh quan triều đình, sao có thể phóng túng hạ nhân tùy ý nghe lén chủ tử nói chuyện? Đây là muốn nói Tào gia ta không có quy củ sao? Tào phu nhân âm thầm tức giận, những lời này, mỗi một câu đều ép mình vào vách tường, mặt mũi cứng ngắc. Hơn nữa, Vãn Nhi cứ nói Mĩ Thiên do chính mình chọn lựa, chọn một đứa nha hoàn không quy củ tới hầu hạ bé gái mồ côi nương nhờ họ hàng, thế này không phải là chỉ trích ta ác độc đó sao?
Tuổi mới có bao nhiêu đó mà đã có tâm tư kín đáo như vậy!
Tào phu nhân vừa hận vừa hoảng, vội lén liếc nhìn bà bà một cái, quả nhiên thấy bà bà – người cực yêu thương cháu gái – đang cau mày chỉ trích nhìn chính mình. Bà bà này thật ra một người lợi hại, Tước gia cơ hồ đối với bà nói gì nghe nấy. Từ sau khi sinh ra Duệ Nhi, bà luôn phải muôn vàn lấy lòng, mới dỗ bà bà vui vẻ, nay lại bởi vì một cái Vãn Nhi liền chuyển sang giận mình.
Một ngụm hờn dỗi nhất thời nảy lên trong lòng, nuốt thế nào cũng không trôi. Tào phu nhân biết mình phải nhanh nhanh xử trí Mĩ Thiên, như vậy mới có thể một lần nữa lấy được tín nhiệm của bà bà, nhưng nếu xử trí xong rồi thì rất khó giữ Mĩ Thiên ở bên cạnh Vãn Nhi. Thật ra chẳng phải là bà yêu thích Mĩ Thiên, mà là vì cả tuổi tác lẫn tâm trí của Mĩ Thiên đều là tốt nhất, đổi thành người khác, chỉ sợ không dễ tìm hiểu được tin tức bà muốn.
Tâm tư vừa chuyển, bà liền xin lỗi nói: “Là ta lo lắng không chu toàn, nha đầu kia tuổi còn nhỏ, rất nhiều quy củ còn phải chậm rãi dạy, mong Vãn Nhi tha thứ mợ tắc trách.”
Du Tiểu Vãn vội tỏ vẻ mình hoàn toàn không có ý trách tội mợ, “Vãn Nhi hiểu được, mợ làm sao quản được nhiều người như vậy.”
Là nói ta không có năng lực quản lý hạ nhân sao? Tào phu nhân ngầm bực trong lòng, tinh tế quan sang biểu tình cháu gái, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn chỉ bằng hai bàn tay kia tràn đầy dè dặt và bất an, rõ ràng chính là một bé gái mồ côi đi sống nhờ dưới mái hiên nhà người khác, sợ mình trách tội nàng, sau này không còn chỗ nào để dựa vào.
Chẳng lẽ là thật sự là lời vô tâm? Trong khoảng thời gian ngắn, Tào phu nhân có chút khó hiểu, nghĩ không ra.
Tào lão phu nhân đợi một lúc lâu, vẫn không thấy con dâu quyết định, không khỏi nhíu mày, phiền chán nói: “Chỉ có mỗi việc nhỏ như vậy mà không biết xử trí hay sao? Đem nha đầu kia lôi xuống, trọng đánh hai mươi bản tử, phạt đi phòng bếp làm nha hoàn nhóm lửa*.”
* Nha hoàn nhóm lửa tương đương với phụ bếp trong nhà hàng, phải làm mấy chuyện như cho củi vào bếp, đốt lửa, gánh nước, rửa rau, rửa chén, … Công việc tuy rất nhiều nhưng toàn là việc không tên, không đáng kể công. Thân phận vì vậy rất thấp kém, không đủ tư cách đến khu vực ở của chủ tử, gặp mặt chủ tử.
Tào phu nhân hít một ngụm khí lạnh, tướng mạo Mĩ Thiên thập phần phát triển, nàng ta sau này ắt sẽ có chỗ trọng dụng, nay giáng xuống là nha hoàn nhóm lửa, chỉ sợ chưa qua hai năm đã bị huân thành củi đen. Nàng vội gượng cười nói: “Phạt như vậy có phải quá nặng rồi không?”
Tào lão phu nhân nhíu mày nói: “Nặng? Nếu không phạt nàng thật nặng, sau này nô tài trong phủ có ai xem Vãn Nhi là đứng đắn chủ tử? Con không quản được bọn nô tài, chẳng lẽ ngay cả giết gà dọa khỉ cũng không biết sao?”
Nói đến mức này, Tào phu nhân làm sao còn dám nhiều lời, chỉ đành cho người lôi Mĩ Thiên xuống.
“Biểu tiểu thư tha nô tì đi, van cầu ngài.” Mĩ Thiên òa khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mũi nước mắt nhem nhuốc thành một khối, hoàn toàn nhìn không ra vẻ diễm lệ ngày sau.
Kiếp trước tính tình mình quá mềm yếu, mỗi khi Mĩ Thiên, Mĩ Cảnh phạm sai, luôn ra mặt thay các nàng cầu tình, nhưng hai nha đầu đó có từng đem mình để vào mắt đâu? Hiện tại cư nhiên cũng dám cầu tình với mình sao?
Xử trí hạ nhân như vậy là việc mà Du Tiểu Vãn từ trước tới nay chưa bao giờ làm. Nhưng bây giờ làm, không những không có nửa điểm mềm lòng, ngược lại còn cảm thấy vui sướng, nhất là khi nhìn thấy vẻ ảm đạm không thể tan đi trong mắt của mợ, trong lòng lại càng thêm thống khoái.
Rốt cục chém đứt một cái tay trong của mợ, về phần Mĩ Cảnh, sau này lại thu thập.
Du Tiểu Vãn mừng thầm, so với người bên ngoài, nàng có một chút ưu thế, chính là biết ngoại tổ mẫu đêm nay sẽ tới Liên Hương Cư thăm nàng, cho nên mới muốn lợi dụng thời cơ này, cho mợ chịu chút đau khổ.
Du Tiểu Vãn vội đứng dậy ra nghênh đón, vịn tay đỡ ngoại tổ mẫu vào phòng, mềm nhẹ hỏi: “Đã trễ thế này, lão thái thái sao lại đến đây?”
Tào lão phu nhân vỗ vỗ bàn tay nàng, tầm mắt dạo qua phòng một vòng, đem hết thảy xem ở trong mắt, bất động thanh sắc nói, “Ta cho người nấu chút canh an thần, con thừa dịp còn nóng uống đi.”
Du Tiểu Vãn cảm tạ, nhu thuận uống canh an thần.
Chỉ trong một hồi như vậy, Tào lão phu nhân đã hỏi xong sự tình đại khái rõ ràng, lúc này mới phát tác: “Đi mời phu nhân đến!”
Không bao lâu sau, Tào phu nhân vịn tay đại nha hoàn Điện Nhi bước nhanh vào Liên Hương Cư, trên tóc chỉ cài một cây trâm bạch ngọc, hiển nhiên là đã chuẩn bị đi ngủ. Còn chưa kịp thỉnh an, đã bị Tào lão phu nhân ào ào chất vấn, “Nha đầu kia là con chọn phải không? Ta thật muốn hỏi ngươi, chọn nha hoàn thế nào, đã nghe lén chủ tử nói chuyện, còn không phục quản giáo!”
Tào phu nhân Trương thị dọc theo đường đi đã nghe được phong phanh, tất nhiên là thầm hận Mĩ Thiên vô dụng, trên mặt lại giả dạng như không biết chuyện gì, kinh ngạc hỏi ngược lại: “Nha đầu kia cư nhiên dám nghe lén chủ tử nói chuyện?” Lập tức quay sang nhìn Mĩ Thiên, lớn tiếng chất vấn, “Nói, rốt cuộc là chuyện gì?”
Mĩ Thiên tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng là người rất tinh ranh, biết chính mình khó tránh bị phạt đòn, càng thêm muốn cầu xin phu nhân, mới có thể ngầm giảm bớt xử phạt. Nàng vộ dập đầu, đem lời nói ban nãy từ đầu chí cuối nói lại một lần, vừa khóc vừa nói: “Nô tì không phải là không đem biểu tiểu thư đặt trong mắt, chính là nghe nói quy củ Du gia là bị trượng tễ*, trong lòng sợ hãi, mới nói ra lời hỗn trướng này. Cầu lão thái thái, phu nhân, biểu tiểu thư tha nô tì lần này.”
* Trượng tễ = đánh bằng trượng đến chết. Thời xưa, hình phạt “xử tử” các nha hoàn phạm tội không phải là lôi ra chặt đầu – kiểu hành hình này chỉ có trong hoàng tộc thôi – mà là đánh bằng trượng đến chết. Cây trượng là cái cây to to mà hai hàng nha dịch trong phi Bao Công hay cầm mỗi lần thăng đường. Cây này làm bằng gỗ, chất lượng tốt lắm, nhìn vậy thôi chứ rất nặng. Thường thì đánh chừng hai mươi trượng là nửa tháng không thể ngồi dậy, gấp đôi số lượng đó thì “ngủ” thiệt luôn!
Tào phu nhân giọng căm hận nói: “Không chỉ là ta, liền ngay cả lão thái thái và Tước gia, đều đem biểu tiểu thư đặt lên đầu quả tim, ta thấy ngươi thường ngày cẩn thủ quy củ, trong phủ từ trên xuống dưới đều khen ngươi trí tuệ hiểu chuyện, thế này mới điều ngươi đến hầu hạ biểu tiểu thư, ngươi cư nhiên mới ngày đầu tiên đã chọc biểu tiểu thư tức giận! Ngay cả khi ấn theo lời biểu tiểu thư phạt ngươi, dù đó là Du gia quy củ nghiêm khắc, ngươi cũng chỉ có thể chịu.”
Nói xong lại nắm tay Du Tiểu Vãn, tỏ ý đem Mĩ Thiên giao cho Du Tiểu Vãn xử phạt.
Du Tiểu Vãn nhịn lại nhẫn, mới cố nén không giãy tay mợ ra.
Một phen nói kia của mợ, trong trong ngoài ngoài đều đang nói Mĩ Thiên kỳ thật là nha hoàn thủ quy củ, sao vừa đến hầu hạ ngươi liền huyên náo gà bay chó sủa? Phẳng chăng là vì ngươi rất khắc nghiệt? Còn âm thầm chỉ trích Du gia quy củ nghiêm khắc……
Nếu đổi thành Du Tiểu Vãn trước kia, tất nhiên sẽ dễ dàng bỏ qua cho Mĩ Thiên, nhưng hiện tại bất đồng, nàng phải đẩy Mĩ Thiên ra ngoài.
Mĩ Thiên so với Mĩ Cảnh, tâm kế hơn rất nhiều, lại là người khéo lưỡi như hoàng*. Lúc “Làm chứng”, cơ hồ đều là Mĩ Thiên nói. Giờ Du Tiểu Vãn nhìn thấy mặt Mĩ Thiên, trong lòng còn có một đoàn lửa đang cháy…… Tuy rằng khi nhìn đến mợ, cũng có cảm thụ như vậy, nhưng hiện tại chưa thể động đến mợ, ít nhất bỏ trước một cái, tự giảm nhiệt cho mình.
* “khéo lưỡi như hoàng” hay “xảo lưỡi như hoàng”: ý nói người miệng mồm lanh lẹ, nói chuyện có thể nói trắng thành đen, đen thành trắng; nếu dùng để biện minh hay lừa lọc đều rất tuyệt, còn nếu dùng để nịnh hót thì rất được người nghe ưa chuộng. Từ “hoàng” ở đây nghĩa là con chim, hình như là hoàng yến hay vàng anh gì đó!
Du Tiểu Vãn cắn cắn cánh môi hồng nhuận, nhẹ giọng nói: “Mợ yêu quý Vãn Nhi, Vãn Nhi cảm động vạn phần. Gia phụ là đại quan một phương, trong phủ chứa nhiều giấy tờ cơ mật của triều đình và địa phương, quy củ tất nhiên là nghiêm khắc hơn một ít. Nhà hoàn bà tử trong phủ chưa bao giờ dám đến gần phòng chủ nhân khi chưa được gọi, cho nên ma ma vừa rồi mới nói là phạt trượng tễ. Mĩ Thiên là nha hoàn của Tào phủ, lại là do mợ tự mình chọn lựa, đương nhiên không tiện dùng quy củ của Du gia để xử trí, vẫn là thỉnh mợ đến xử trí mới thỏa đáng.”
Nói xong, có chút xấu hổ cúi thấp đầu xuống, lộ ra cần cổ tuyết trắng.
Du gia nhà ngươi chỉ quan lại địa phương, lại yêu cầu nô bộc trong phủ nghiêm khắc như vậy. Tước gia thân là mệnh quan triều đình, sao có thể phóng túng hạ nhân tùy ý nghe lén chủ tử nói chuyện? Đây là muốn nói Tào gia ta không có quy củ sao? Tào phu nhân âm thầm tức giận, những lời này, mỗi một câu đều ép mình vào vách tường, mặt mũi cứng ngắc. Hơn nữa, Vãn Nhi cứ nói Mĩ Thiên do chính mình chọn lựa, chọn một đứa nha hoàn không quy củ tới hầu hạ bé gái mồ côi nương nhờ họ hàng, thế này không phải là chỉ trích ta ác độc đó sao?
Tuổi mới có bao nhiêu đó mà đã có tâm tư kín đáo như vậy!
Tào phu nhân vừa hận vừa hoảng, vội lén liếc nhìn bà bà một cái, quả nhiên thấy bà bà – người cực yêu thương cháu gái – đang cau mày chỉ trích nhìn chính mình. Bà bà này thật ra một người lợi hại, Tước gia cơ hồ đối với bà nói gì nghe nấy. Từ sau khi sinh ra Duệ Nhi, bà luôn phải muôn vàn lấy lòng, mới dỗ bà bà vui vẻ, nay lại bởi vì một cái Vãn Nhi liền chuyển sang giận mình.
Một ngụm hờn dỗi nhất thời nảy lên trong lòng, nuốt thế nào cũng không trôi. Tào phu nhân biết mình phải nhanh nhanh xử trí Mĩ Thiên, như vậy mới có thể một lần nữa lấy được tín nhiệm của bà bà, nhưng nếu xử trí xong rồi thì rất khó giữ Mĩ Thiên ở bên cạnh Vãn Nhi. Thật ra chẳng phải là bà yêu thích Mĩ Thiên, mà là vì cả tuổi tác lẫn tâm trí của Mĩ Thiên đều là tốt nhất, đổi thành người khác, chỉ sợ không dễ tìm hiểu được tin tức bà muốn.
Tâm tư vừa chuyển, bà liền xin lỗi nói: “Là ta lo lắng không chu toàn, nha đầu kia tuổi còn nhỏ, rất nhiều quy củ còn phải chậm rãi dạy, mong Vãn Nhi tha thứ mợ tắc trách.”
Du Tiểu Vãn vội tỏ vẻ mình hoàn toàn không có ý trách tội mợ, “Vãn Nhi hiểu được, mợ làm sao quản được nhiều người như vậy.”
Là nói ta không có năng lực quản lý hạ nhân sao? Tào phu nhân ngầm bực trong lòng, tinh tế quan sang biểu tình cháu gái, chỉ thấy trên khuôn mặt thanh lệ nhỏ nhắn chỉ bằng hai bàn tay kia tràn đầy dè dặt và bất an, rõ ràng chính là một bé gái mồ côi đi sống nhờ dưới mái hiên nhà người khác, sợ mình trách tội nàng, sau này không còn chỗ nào để dựa vào.
Chẳng lẽ là thật sự là lời vô tâm? Trong khoảng thời gian ngắn, Tào phu nhân có chút khó hiểu, nghĩ không ra.
Tào lão phu nhân đợi một lúc lâu, vẫn không thấy con dâu quyết định, không khỏi nhíu mày, phiền chán nói: “Chỉ có mỗi việc nhỏ như vậy mà không biết xử trí hay sao? Đem nha đầu kia lôi xuống, trọng đánh hai mươi bản tử, phạt đi phòng bếp làm nha hoàn nhóm lửa*.”
* Nha hoàn nhóm lửa tương đương với phụ bếp trong nhà hàng, phải làm mấy chuyện như cho củi vào bếp, đốt lửa, gánh nước, rửa rau, rửa chén, … Công việc tuy rất nhiều nhưng toàn là việc không tên, không đáng kể công. Thân phận vì vậy rất thấp kém, không đủ tư cách đến khu vực ở của chủ tử, gặp mặt chủ tử.
Tào phu nhân hít một ngụm khí lạnh, tướng mạo Mĩ Thiên thập phần phát triển, nàng ta sau này ắt sẽ có chỗ trọng dụng, nay giáng xuống là nha hoàn nhóm lửa, chỉ sợ chưa qua hai năm đã bị huân thành củi đen. Nàng vội gượng cười nói: “Phạt như vậy có phải quá nặng rồi không?”
Tào lão phu nhân nhíu mày nói: “Nặng? Nếu không phạt nàng thật nặng, sau này nô tài trong phủ có ai xem Vãn Nhi là đứng đắn chủ tử? Con không quản được bọn nô tài, chẳng lẽ ngay cả giết gà dọa khỉ cũng không biết sao?”
Nói đến mức này, Tào phu nhân làm sao còn dám nhiều lời, chỉ đành cho người lôi Mĩ Thiên xuống.
“Biểu tiểu thư tha nô tì đi, van cầu ngài.” Mĩ Thiên òa khóc, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, nước mũi nước mắt nhem nhuốc thành một khối, hoàn toàn nhìn không ra vẻ diễm lệ ngày sau.
Kiếp trước tính tình mình quá mềm yếu, mỗi khi Mĩ Thiên, Mĩ Cảnh phạm sai, luôn ra mặt thay các nàng cầu tình, nhưng hai nha đầu đó có từng đem mình để vào mắt đâu? Hiện tại cư nhiên cũng dám cầu tình với mình sao?
Xử trí hạ nhân như vậy là việc mà Du Tiểu Vãn từ trước tới nay chưa bao giờ làm. Nhưng bây giờ làm, không những không có nửa điểm mềm lòng, ngược lại còn cảm thấy vui sướng, nhất là khi nhìn thấy vẻ ảm đạm không thể tan đi trong mắt của mợ, trong lòng lại càng thêm thống khoái.
Rốt cục chém đứt một cái tay trong của mợ, về phần Mĩ Cảnh, sau này lại thu thập.
/83
|