Vì buổi dạ tiệc, sáng hôm sau Liễu Yên Nguyệt đến công ty giải quyết công việc, mà buổi chiều lại kéo Ruth cùng đi dạo phố mua quần áo. Phụ nữ mà, đều có sở thích này.
Hơn nữa Ruth tay không mà đến, giờ các thứ đang dùng đều là đồ trong nhà, không quá thích hợp. Mặc dù Ruth không để ý, nhưng Liễu Yên Nguyệt thấy không hợp, dù thế nào cũng phải kéo Ruth đi.
Cô gái này có lẽ cho tới bây giờ chưa dạo phố mua sắm quần áo, lúc bị Liễu Yên Nguyệt kéo đi, còn có chút ngượng ngùng, đỏ mặt.
Tiêu Thu Phong đương nhiên trốn không thoát, bị Liễu Yên Nguyệt kéo đi làm người khuân vác. Đêm qua lại là xuân phong liên tục, giữa hai người đã là tình yêu ân ái, Liễu Yên Nguyệt đương nhiên sẽ không khách khí giống trước kia nữa.
Đây lại là hy vọng của hai người già, nhìn đôi trẻ thân thiết với nhau, đương nhiên vui đến cực điểm, làm cho Tiêu Thu Phong không quá tình nguyện cũng chỉ có thể đi theo.
Hình tượng của phụ nữ, luôn là ba phần sắc đẹp, bảy phần quần áo. Giờ phút này đối với hai phụ nữ này mà nói, nhưng lại hết sức xinh đẹp, chỉ cần ba phần quần áo là đủ rồi.
Ruth là một người đẹp phương Tây rất đẹp, từng ở trước mặt Thiên Mệnh, Tiêu Thu Phong đều nhận định như vậy. Lúc ấy Thiên Mệnh còn cười cười, nếu như hắn muốn theo đuổi Ruth, vị sư phụ này sẽ cho hắn một cơ hội.
Nhưng Ruth lúc này, lại đang thử mặc một một chiếc váy cổ điển thấp ngực, bó sát eo mà Liễu Yên Nguyệt cẩn thận lựa chọn. Đường cong tuyệt mỹ bên hông như những cơn sóng vỗ bờ, làm cho chiếc váy thêm vài phần sinh động. Ruth dường như trong nháy mắt đã sống lại.
"Ruth, em, chiếc váy này mặc trên người em là hoàn mỹ nhất. Chị Yên Nguyệt có chút không nhịn được yêu thích em đó"
Có lẽ chưa từng thấy Ruth mặc quần áo thích hợp như vậy, khí chất cao quý của người đẹp phương Tây của Ruth giờ phút này bỗng nhiên lộ ra không thể nghi ngờ. Trong mắt Tiêu Thu Phong, Ruth là công chúa.
Chỉ đáng tiếc, vẻ mặt cô gái này lại không tốt lắm. Mặc dù xinh đẹp, nhưng rất lạnh nhạt, quay đầu lại, hỏi Tiêu Thu Phong: "Anh nói đi?"
Trên đời này, chỉ có ý kiến của người đàn ông này, nàng mới cảm thấy là chính xác, bởi vì nàng chỉ tin người đàn ông này.
Tiêu Thu Phong không nói gì, chỉ giơ ngón cái lên, nói rõ ý của mình.
Xoay người lại, nhìn mình trong gương, trên khuôn mặt xinh đẹp của Ruth, hiện ra một nụ cười không thể nắm lấy. Nàng thật cao hứng, đây là lần đầu tiên có người khen nàng.
Trí nhớ của nàng rất đơn giản, từ lúc hiểu chuyện đến giờ, mỗi ngày nàng cũng làm một chuyện đó là huấn luyện. Kiên trì mười năm như một ngày, lúc còn trẻ con, nàng có khi hỏi, vì sao nàng không thể đi chơi?
Nhưng đáp án chỉ có một, nàng muốn muốn sinh tồn, nếu muốn sống sót, nhất định phải bảo vệ mình. Bởi vì Sư phụ không thể bảo vệ nàng cả đời, cứ hoàn thành một yêu cầu, ngày mai lại có một yêu cầu khác, nhưng Sư phụ cho tới bây giờ chưa bao giờ khen nàng, mặc dù nàng rất cố gắng.
Cho dù đến bây giờ, đối với Sư phụ rất nghiêm khắc này, nàng vẫn có chút oán, có một số việc nàng cũng không hiểu, là một cô gái sát thủ đứng đầu,luôn gặp phải chính là sự trả thù và giết chóc. Trước khi hy vọng con gái được hạnh phúc, Thiên Mênh nghĩ đến đầu tiên là làm cho con gái còn sống.
Đây cũng là một người cha đáng thương, điều duy nhất có thể làm cho con gái chính là như vậy, mặc dù sẽ làm con gái hiểu lầm, nhưng nàng là con gái của Thiên Mệnh, đây cũng là vận mệnh.
Tất cả nhu cầu của Tiêu Thu Phong đều có mẹ xử lý, nhưng từ khi cô gái xinh đẹp Liễu Yên Nguyệt gia nhập, trách nhiệm này đã chuyển sang người nàng, tất cả các thứ hắn mặc trên người từ tất chân, giầy, thậm chí quần lót đều do nàng lo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Cho nên để hai nàng mua hết quần áo của mình, bắt đầu không kiêng nể mua đồ ăn, dù sao cũng không phải người nghèo, Ruth thoạt nhìn mặc dù không đi dạo phố nhưng cũng không phải người thiếu tiền. Hơn nữa tài sản của nàng cũng không cần tiết kiệm, cả đời này dùng cũng không hết.
Tiêu Thu Phong gặp phải nhiều phụ nữ như vậy, hình như chỉ có mình Vũ đáng thương nghèo một ít, cũng không biết nàng có hay không chuẩn bị của hồi môn cho mình. Còn lại Triệu Nhược Thần, Liễu Yên Nguyệt, Lâm Thu Nhã, Thiên Nhan Duyệt, còn có mấy chị em Phượng Hề, mỗi người đều là những quý bà giàu có. Bây giờ Ruth lại càng là người siêu giàu có, chỉ là nàng lúc này còn không biết.
Nhìn Tiêu Thu Phong đẹp trai khí khái, nhìn khí chất hào hiệp nho nhã, Liễu Yên Nguyệt cảm thấy rất hạnh phúc, chìm đắm trong tình yêu, mà Ruth chỉ khẽ gật đầu nói: "Rất có mị lực của đàn ông phương Đông, khó trách nhiều phụ nữ như vậy thích anh"
Liễu Yên Nguyệt cũng rất vui vẻ cười nói: "Ruth sẽ không phải là một trong số đó chứ"
Ruth lắc đầu nói: "Bây giờ còn không phải" Nhưng là về sau, nàng không biết. Bây giờ nàng thầm nghĩ, người đàn ông này khát vọng muốn giao gì đó cho nàng, hoàn thành di chúc của sư phụ nàng. Chỉ là ở Tiêu gia, nàng dù như thế nào cũng không có cách chấp hành hành động sát thủ lần thứ ba, bởi vì nàng không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp đó.
"Đây là tiếng gọi trái tim, đây là nguồn gốc tình yêu." Một bài hát thanh thúy vang lên từ xa, làm ba người sau khi mua quần áo xong, chuẩn bị rời đi đã bị bài hát này hấp dẫn.
Hoặc là nói đã hấp dẫn Liễu Yên Nguyệt và Tiêu Thu Phong chú ý. Đây mặc dù là hợp xướng, nhưng bên trong có một âm thanh rất quen thuộc với bọn họ.
Liễu Yên Nguyệt có chút nghi hoặc nói: "Hình như là giọng của Tiểu Hồng" Sau đó đi vài bước đến trước cửa sổ siêu thị, trên sân khấu ở đây, đã vây chặt rất nhiều người.
Trong đám người, có đặt một khán đài, giờ phút này trên khán đài, bốn năm cô gái rất xinh đẹp, thanh tú đang hát bài hát này, mà ở bàn bên cạnh, dựng một tấm bảng lớn, bên trên có ghi: "Giúp đỡ trẻ em thất học, hiến dâng một mảnh trái tim của mọi người"
Không cần hỏi, cô em vợ này là đi quyên góp, Liễu gia cũng không nghèo, bỏ ra mấy trăm vạn không phải đủ sao, vất vả chạy đến đây hát quyên tiền, sao phải khổ thế chứ.
Nhìn bộ dạng ngây ngô của bọn họ, có lẽ đều là sinh viên ở Học viện Bắc Hải, hành động kiểu này cũng chỉ là vì rèn luyện một chút kinh nghiệm sống mà thôi.
"Này, cô bé, ca ca quyên góp ba nghìn, em liền hiến dâng một lần, phần thưởng là hôn một cái thế nào?" Nhìn mấy cô gái hồn nhiên xinh đẹp trên đài, đồng phục váy ngắn rất hấp dẫn, quả nhiên đã xuất hiện đám rác rưởi đến quấy rối.
"Phì Tử, mày keo kiệt quá đó, lão tử quyên ba vạn, khiến cho cô bé này theo ta đêm nay, đây chính là giá cao nhất, không lỗ chứ" Người này lúc nói, ngón tay rõ ràng chỉ vào Liễu Yên Hồng trên đài, được xưng là một trong bốn đóa hoa của Bắc Hải hiện nay. Sắc đẹp của Liễu Yên Hồng, đương nhiên là xuất chúng nhất trong mấy cô bé ở đây.
Tiếng hát dừng lại, mấy nam sinh dường như đã ra mặt ngăn cản, sau đó hiện trường trở nên hỗn loạn, truyền đến tiếng kêu sợ hãi của đám nữ sinh.
Liễu Yên Nguyệt cũng giật mình, kéo tay Tiêu Thu Phong nói: "Phong, nhanh đi, con bé Tiểu Hồng sắp gặp chuyện không may, anh đi tới hỗ trợ, đuổi đám người này đi"
Trong lòng Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong là không gì không làm được, cũng quên đám lưu manh này không phải thiện nam tín nữ.
Tiêu Thu Phong cũng không khỏi lắc lắc đầu, cũng khó trách đám lưu manh sẽ đến quấy rối, nhìn đám nữ sinh mặc váy ngắn, trong lòng hắn đều cảm thấy hấp dẫn, huống chi là người khác.
"Ruth, anh đi xuống một chút, hai người ở đây chờ anh" Tiêu Thu Phong nhẹ giọng nói, nhưng lại là nói với Ruth. Hắn cũng không muốn bởi vì đi cứu em vợ, lại bỏ mất vợ.
Hiện trường có chút hỗn loạn, mấy tên lưu manh đã đánh mấy tên nam sinh ra mặt anh hùng cứu mỹ nhân nằm trên mặt đất. giờ phút này này đang tiến sát đến khán đài, vươn đôi tay bẩn thỉu, liều mạng cầm lấy chân mấy nữ sinh, sợ đến độ mấy nữ sinh nhảy loạn trên khán đài.
Loại người xem náo nhiệt trên đời này vĩnh viễn chiếm đa số, huống hồ là loại náo nhiệt hấp dẫn thế này. Mấy nữ sinh mặc váy nhảy, dáng người thon thả, trong lúc nhảy tránh, trông lại rất giống như một loại vũ đạo, rất nhiều người dưới đài cười ầm lên, nhưng không có ai ra mặt ngăn cản.
Lúc Tiêu Thu Phong chen vào, đúng là lúc tên lưu manh kiêu ngạo nhất, mặc âu phục đang chuẩn bị nhảy lên trên khán đài.
"Làm gì, cút xuống hết cho tao"
Tiêu Thu Phong thoáng cái đã vọt tới trên khán đài, đưa tay ra, thằng lưu manh gầy trơ xương đã bị đánh bay ra, rơi vào đám người, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Liễu Yên Hồng đang rất hoảng sợ, giờ phút này cũng quên người đàn ông này là kẻ bại hoại mà mình ghét nhất, hoảng sợ khóc nấc lên: "Anh rể, mau cứu em"
Phụ nữ, thực ra là một loại động vật rất yếu ớt, đặc biệt là dễ bị thương tổn.
"Thằng chó, mày giỏi, không có việc gì làm à, có phải da mày ngứa không?" Một thằng đầu trọc to con, hung hãn vọt tới trước mặt Tiêu Thu Phong, liên tiếp mở miệng chửi mấy chữ không, có lẽ thường xuyên nói như vậy nên thành thuận miệng. Thằng con trai bị đánh bay ra ngoài đã đứng lên từ trong đám người, tức giận quát: "Tránh ra, tránh hết ra cho tao, là ai, là thằng chó nào có dám đẩy lão tử ra. Lão tử muốn đánh gãy chân chó của nó"
"Mã thiếu gia, Mã thiếu gia là cái thằng mặt trắng kia, nó muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?" Xem bộ dạng đám người này là do thằng Mã thiếu gia này cầm đầu, lập tức có mấy con chó chạy tới lấy lòng, chỉ vào Tiêu Thu Phong, nịnh hót nói.
Hơn nữa Ruth tay không mà đến, giờ các thứ đang dùng đều là đồ trong nhà, không quá thích hợp. Mặc dù Ruth không để ý, nhưng Liễu Yên Nguyệt thấy không hợp, dù thế nào cũng phải kéo Ruth đi.
Cô gái này có lẽ cho tới bây giờ chưa dạo phố mua sắm quần áo, lúc bị Liễu Yên Nguyệt kéo đi, còn có chút ngượng ngùng, đỏ mặt.
Tiêu Thu Phong đương nhiên trốn không thoát, bị Liễu Yên Nguyệt kéo đi làm người khuân vác. Đêm qua lại là xuân phong liên tục, giữa hai người đã là tình yêu ân ái, Liễu Yên Nguyệt đương nhiên sẽ không khách khí giống trước kia nữa.
Đây lại là hy vọng của hai người già, nhìn đôi trẻ thân thiết với nhau, đương nhiên vui đến cực điểm, làm cho Tiêu Thu Phong không quá tình nguyện cũng chỉ có thể đi theo.
Hình tượng của phụ nữ, luôn là ba phần sắc đẹp, bảy phần quần áo. Giờ phút này đối với hai phụ nữ này mà nói, nhưng lại hết sức xinh đẹp, chỉ cần ba phần quần áo là đủ rồi.
Ruth là một người đẹp phương Tây rất đẹp, từng ở trước mặt Thiên Mệnh, Tiêu Thu Phong đều nhận định như vậy. Lúc ấy Thiên Mệnh còn cười cười, nếu như hắn muốn theo đuổi Ruth, vị sư phụ này sẽ cho hắn một cơ hội.
Nhưng Ruth lúc này, lại đang thử mặc một một chiếc váy cổ điển thấp ngực, bó sát eo mà Liễu Yên Nguyệt cẩn thận lựa chọn. Đường cong tuyệt mỹ bên hông như những cơn sóng vỗ bờ, làm cho chiếc váy thêm vài phần sinh động. Ruth dường như trong nháy mắt đã sống lại.
"Ruth, em, chiếc váy này mặc trên người em là hoàn mỹ nhất. Chị Yên Nguyệt có chút không nhịn được yêu thích em đó"
Có lẽ chưa từng thấy Ruth mặc quần áo thích hợp như vậy, khí chất cao quý của người đẹp phương Tây của Ruth giờ phút này bỗng nhiên lộ ra không thể nghi ngờ. Trong mắt Tiêu Thu Phong, Ruth là công chúa.
Chỉ đáng tiếc, vẻ mặt cô gái này lại không tốt lắm. Mặc dù xinh đẹp, nhưng rất lạnh nhạt, quay đầu lại, hỏi Tiêu Thu Phong: "Anh nói đi?"
Trên đời này, chỉ có ý kiến của người đàn ông này, nàng mới cảm thấy là chính xác, bởi vì nàng chỉ tin người đàn ông này.
Tiêu Thu Phong không nói gì, chỉ giơ ngón cái lên, nói rõ ý của mình.
Xoay người lại, nhìn mình trong gương, trên khuôn mặt xinh đẹp của Ruth, hiện ra một nụ cười không thể nắm lấy. Nàng thật cao hứng, đây là lần đầu tiên có người khen nàng.
Trí nhớ của nàng rất đơn giản, từ lúc hiểu chuyện đến giờ, mỗi ngày nàng cũng làm một chuyện đó là huấn luyện. Kiên trì mười năm như một ngày, lúc còn trẻ con, nàng có khi hỏi, vì sao nàng không thể đi chơi?
Nhưng đáp án chỉ có một, nàng muốn muốn sinh tồn, nếu muốn sống sót, nhất định phải bảo vệ mình. Bởi vì Sư phụ không thể bảo vệ nàng cả đời, cứ hoàn thành một yêu cầu, ngày mai lại có một yêu cầu khác, nhưng Sư phụ cho tới bây giờ chưa bao giờ khen nàng, mặc dù nàng rất cố gắng.
Cho dù đến bây giờ, đối với Sư phụ rất nghiêm khắc này, nàng vẫn có chút oán, có một số việc nàng cũng không hiểu, là một cô gái sát thủ đứng đầu,luôn gặp phải chính là sự trả thù và giết chóc. Trước khi hy vọng con gái được hạnh phúc, Thiên Mênh nghĩ đến đầu tiên là làm cho con gái còn sống.
Đây cũng là một người cha đáng thương, điều duy nhất có thể làm cho con gái chính là như vậy, mặc dù sẽ làm con gái hiểu lầm, nhưng nàng là con gái của Thiên Mệnh, đây cũng là vận mệnh.
Tất cả nhu cầu của Tiêu Thu Phong đều có mẹ xử lý, nhưng từ khi cô gái xinh đẹp Liễu Yên Nguyệt gia nhập, trách nhiệm này đã chuyển sang người nàng, tất cả các thứ hắn mặc trên người từ tất chân, giầy, thậm chí quần lót đều do nàng lo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Cho nên để hai nàng mua hết quần áo của mình, bắt đầu không kiêng nể mua đồ ăn, dù sao cũng không phải người nghèo, Ruth thoạt nhìn mặc dù không đi dạo phố nhưng cũng không phải người thiếu tiền. Hơn nữa tài sản của nàng cũng không cần tiết kiệm, cả đời này dùng cũng không hết.
Tiêu Thu Phong gặp phải nhiều phụ nữ như vậy, hình như chỉ có mình Vũ đáng thương nghèo một ít, cũng không biết nàng có hay không chuẩn bị của hồi môn cho mình. Còn lại Triệu Nhược Thần, Liễu Yên Nguyệt, Lâm Thu Nhã, Thiên Nhan Duyệt, còn có mấy chị em Phượng Hề, mỗi người đều là những quý bà giàu có. Bây giờ Ruth lại càng là người siêu giàu có, chỉ là nàng lúc này còn không biết.
Nhìn Tiêu Thu Phong đẹp trai khí khái, nhìn khí chất hào hiệp nho nhã, Liễu Yên Nguyệt cảm thấy rất hạnh phúc, chìm đắm trong tình yêu, mà Ruth chỉ khẽ gật đầu nói: "Rất có mị lực của đàn ông phương Đông, khó trách nhiều phụ nữ như vậy thích anh"
Liễu Yên Nguyệt cũng rất vui vẻ cười nói: "Ruth sẽ không phải là một trong số đó chứ"
Ruth lắc đầu nói: "Bây giờ còn không phải" Nhưng là về sau, nàng không biết. Bây giờ nàng thầm nghĩ, người đàn ông này khát vọng muốn giao gì đó cho nàng, hoàn thành di chúc của sư phụ nàng. Chỉ là ở Tiêu gia, nàng dù như thế nào cũng không có cách chấp hành hành động sát thủ lần thứ ba, bởi vì nàng không muốn phá vỡ bầu không khí ấm áp đó.
"Đây là tiếng gọi trái tim, đây là nguồn gốc tình yêu." Một bài hát thanh thúy vang lên từ xa, làm ba người sau khi mua quần áo xong, chuẩn bị rời đi đã bị bài hát này hấp dẫn.
Hoặc là nói đã hấp dẫn Liễu Yên Nguyệt và Tiêu Thu Phong chú ý. Đây mặc dù là hợp xướng, nhưng bên trong có một âm thanh rất quen thuộc với bọn họ.
Liễu Yên Nguyệt có chút nghi hoặc nói: "Hình như là giọng của Tiểu Hồng" Sau đó đi vài bước đến trước cửa sổ siêu thị, trên sân khấu ở đây, đã vây chặt rất nhiều người.
Trong đám người, có đặt một khán đài, giờ phút này trên khán đài, bốn năm cô gái rất xinh đẹp, thanh tú đang hát bài hát này, mà ở bàn bên cạnh, dựng một tấm bảng lớn, bên trên có ghi: "Giúp đỡ trẻ em thất học, hiến dâng một mảnh trái tim của mọi người"
Không cần hỏi, cô em vợ này là đi quyên góp, Liễu gia cũng không nghèo, bỏ ra mấy trăm vạn không phải đủ sao, vất vả chạy đến đây hát quyên tiền, sao phải khổ thế chứ.
Nhìn bộ dạng ngây ngô của bọn họ, có lẽ đều là sinh viên ở Học viện Bắc Hải, hành động kiểu này cũng chỉ là vì rèn luyện một chút kinh nghiệm sống mà thôi.
"Này, cô bé, ca ca quyên góp ba nghìn, em liền hiến dâng một lần, phần thưởng là hôn một cái thế nào?" Nhìn mấy cô gái hồn nhiên xinh đẹp trên đài, đồng phục váy ngắn rất hấp dẫn, quả nhiên đã xuất hiện đám rác rưởi đến quấy rối.
"Phì Tử, mày keo kiệt quá đó, lão tử quyên ba vạn, khiến cho cô bé này theo ta đêm nay, đây chính là giá cao nhất, không lỗ chứ" Người này lúc nói, ngón tay rõ ràng chỉ vào Liễu Yên Hồng trên đài, được xưng là một trong bốn đóa hoa của Bắc Hải hiện nay. Sắc đẹp của Liễu Yên Hồng, đương nhiên là xuất chúng nhất trong mấy cô bé ở đây.
Tiếng hát dừng lại, mấy nam sinh dường như đã ra mặt ngăn cản, sau đó hiện trường trở nên hỗn loạn, truyền đến tiếng kêu sợ hãi của đám nữ sinh.
Liễu Yên Nguyệt cũng giật mình, kéo tay Tiêu Thu Phong nói: "Phong, nhanh đi, con bé Tiểu Hồng sắp gặp chuyện không may, anh đi tới hỗ trợ, đuổi đám người này đi"
Trong lòng Liễu Yên Nguyệt, Tiêu Thu Phong là không gì không làm được, cũng quên đám lưu manh này không phải thiện nam tín nữ.
Tiêu Thu Phong cũng không khỏi lắc lắc đầu, cũng khó trách đám lưu manh sẽ đến quấy rối, nhìn đám nữ sinh mặc váy ngắn, trong lòng hắn đều cảm thấy hấp dẫn, huống chi là người khác.
"Ruth, anh đi xuống một chút, hai người ở đây chờ anh" Tiêu Thu Phong nhẹ giọng nói, nhưng lại là nói với Ruth. Hắn cũng không muốn bởi vì đi cứu em vợ, lại bỏ mất vợ.
Hiện trường có chút hỗn loạn, mấy tên lưu manh đã đánh mấy tên nam sinh ra mặt anh hùng cứu mỹ nhân nằm trên mặt đất. giờ phút này này đang tiến sát đến khán đài, vươn đôi tay bẩn thỉu, liều mạng cầm lấy chân mấy nữ sinh, sợ đến độ mấy nữ sinh nhảy loạn trên khán đài.
Loại người xem náo nhiệt trên đời này vĩnh viễn chiếm đa số, huống hồ là loại náo nhiệt hấp dẫn thế này. Mấy nữ sinh mặc váy nhảy, dáng người thon thả, trong lúc nhảy tránh, trông lại rất giống như một loại vũ đạo, rất nhiều người dưới đài cười ầm lên, nhưng không có ai ra mặt ngăn cản.
Lúc Tiêu Thu Phong chen vào, đúng là lúc tên lưu manh kiêu ngạo nhất, mặc âu phục đang chuẩn bị nhảy lên trên khán đài.
"Làm gì, cút xuống hết cho tao"
Tiêu Thu Phong thoáng cái đã vọt tới trên khán đài, đưa tay ra, thằng lưu manh gầy trơ xương đã bị đánh bay ra, rơi vào đám người, phát ra tiếng kêu thảm thiết.
Liễu Yên Hồng đang rất hoảng sợ, giờ phút này cũng quên người đàn ông này là kẻ bại hoại mà mình ghét nhất, hoảng sợ khóc nấc lên: "Anh rể, mau cứu em"
Phụ nữ, thực ra là một loại động vật rất yếu ớt, đặc biệt là dễ bị thương tổn.
"Thằng chó, mày giỏi, không có việc gì làm à, có phải da mày ngứa không?" Một thằng đầu trọc to con, hung hãn vọt tới trước mặt Tiêu Thu Phong, liên tiếp mở miệng chửi mấy chữ không, có lẽ thường xuyên nói như vậy nên thành thuận miệng. Thằng con trai bị đánh bay ra ngoài đã đứng lên từ trong đám người, tức giận quát: "Tránh ra, tránh hết ra cho tao, là ai, là thằng chó nào có dám đẩy lão tử ra. Lão tử muốn đánh gãy chân chó của nó"
"Mã thiếu gia, Mã thiếu gia là cái thằng mặt trắng kia, nó muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân?" Xem bộ dạng đám người này là do thằng Mã thiếu gia này cầm đầu, lập tức có mấy con chó chạy tới lấy lòng, chỉ vào Tiêu Thu Phong, nịnh hót nói.
/585
|