Thiên phụ vô cùng tức giận rời đi, Lâm Khải Dược cũng không dám lắm miệng đi cùng.
Trên mặt phụ nhân thêm vài phần ủy khuất, nhưng lại thấy con gái đang lo lắng, cố gắng nở nụ cười: "Tiểu Duyệt, không nên lo lắng cho mẹ. Mẹ sẽ chiếu cố cho mình. Chỉ cần con có thể hạnh phúc, mẹ đã rất vui"
"Mẹ, nếu không mẹ ở lại đây với con. Tin rằng Thu Phong sẽ không để ý đâu" Thiên Nhan Duyệt thật sự không muốn mẹ rời đi, cố gắng xin.
"Đúng đó, em, Tiểu Duyệt đã là con dâu của Tiêu gia, chúng ta cũng là người một nhà. Em nếu như vậy muốn thì ở đây đi" Điền Phù cũng lập tức mở miệng nói, chuyện của con dâu đương nhiên cũng chính là chuyện của Tiêu gia.
Phụ nhân lắc đầu nói: "Cảm ơn mọi người, không cần. Lão Thiên vẫn rất thương tôi. Hôm nay anh ấy chỉ vì giận nên mới thế. Không có gì, không có gì, mọi người không cần lo lắng cho tôi"
Vừa nói, phụ nhân đã xoay người nói với Tiêu Thu Phong: "Tiêu thiếu gia, nếu Tiểu Duyệt lựa chọn làm bạn cả đời với cháu. Cô là mẹ cũng không nói gì hơn. Chỉ hy vọng cháu có thể đối xử tốt với nó. Tiểu Duyệt không phải chịu khổ, hay được nuông chiều. Cháu nhất định phải thông cảm cho nó"
"Con sẽ, con sẽ đối xử tốt với Tiểu Duyệt, không làm cô ấy ủy khuất" Tiêu Thu Phong nói.
"Ừm, cô yên tâm rồi. Tiểu Duyệt, con không còn là một đứa trẻ nữa, nhớ sau này không được ngang bước, nghe lời mẹ chồng, sống tốt với mọi người. Biết không, bố con, mẹ sẽ từ từ khuyên nhủ, rất nhanh có một ngày con có thể về nhà"
Phụ nhân tha thiết nói xong cùng rời đi. Mặc dù bị đối xử không công bằng, nhưng nhiều năm sống bên nhau như vậy, bà không thể nào chia lìa được. Cho dù ủy khuất hơn nữa, Thiên gia vẫn là chỗ ở cả đời của bà.
Nhìn phụ nhân rời đi, chúng nữ thầm than trong lòng. So với Thiên phụ, Tiêu Thu Phong đúng là đã cho các nàng rất nhiều.
"Ông xã, sau này anh không được như vậy với bọn em đó. Nếu không bọn em nhất định sẽ bỏ nhà rời đi, không bao giờ để ý đến anh" Liễu Yên Nguyệt lo lắng mở miệng nói. Bởi vì một khắc khi trở thành người Tiêu gia, nàng cũng giống như Thiên Nhan Duyệt đã không có đường lùi. Nếu như có một ngày thật sự chịu khổ như vậy, nàng sợ rằng mình không thể chịu nổi.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Yên tâm, nhiều người như vậy, anh bây giờ chỉ hy vọng mấy người không đứng về một phía khi dễ với anh, nào dám vô lễ với mọi người"
"Yên tâm đi, Yên Nguyệt. Con ở Tiêu gia lâu như vậy, cũng không phải không biết tính tình của Thu Phong. Nó không phải người như vậy. Các con yêu nó, phải tin tưởng nó, có đúng không?"
Điền Phù an ủi, gia đình bạo lực như Thiên gia, tuyệt đối không xảy ra ở Tiêu gia.
"Anh rể dám sao. Chị, chị không phải sợ. Em sẽ giúp chị trông chừng anh ấy. Hừ, thách anh ấy cũng không dám tạo phản" Vốn không phải chuyện của Yên Hồng, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại đứng ra đầu tiên, làm Tiêu Thu Phong có chút bất đắc dĩ.
Hắn sẽ không tạo phải. Nhưng thật ra mà nói hắn có chút lo lắng, cô bé này sẽ tạo phản với mình.
"Con tin tưởng Phong..." Phượng Hề nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Em cũng tin tưởng Tiêu đại ca" Đây đương nhiên là giọng nói của Thiên Nhan Duyệt.
Tiêu Viễn Hà nói: "Được rồi, không có việc gì, mọi người về phòng nghỉ thôi. Còn có Tiểu Duyệt, con không phải nói còn có một buổi biểu diễn cuối cùng sao. Nhớ không được làm việc quá mệt, đến lúc đó cả nhà sẽ đi ủng hộ con"
"Bố, cảm ơn bố" Thiên Nhan Duyệt đỏ bừng mặt, mặc dù nàng có chút không vui vì bố mẹ mình. Nhưng nàng đúng là thích gia đình mới này.
Tiêu Viễn Hà vui vẻ gật đầu nói: "Không sai, không sai, bố rất thích người khác gọi mình là bố. Tiểu Duyệt, không nên khách khí, con muốn món quà gặp mặt gì, cứ việc nói. Chỉ cần muốn là bố có thể cho, không keo kiệt đâu"
Thiên Nhan Duyệt sờ sờ vòng ngọc trên tay, hạnh phúc nói: "Không cần đâu ạ. Bố, mẹ cho con vòng ngọc này đã rất quý giá"
Thực ra chiếc vòng này cũng không đáng giá lắm, nhưng ý nghĩa của nó lại khác thường, đại biểu cho giấc mơ của nàng đã thành sự thật.
"Bố, Tiểu Duyệt nói đúng. Bọn con có thể trở thành người Tiêu gia, gặp bố mẹ tốt như hai người đã rất hạnh phúc rồi, không cần gì nữa ạ"
Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề đều có cảm giác này. Người của Tiêu gia đúng là có thể làm cho người ta hạnh phúc.
Mọi người nói chuyện một lát rồi về phòng mình nghỉ ngơi một lát. Ở Tiêu gia, đó là một chuyện bình thường. Giống như Điền Phù nói, không có quy củ, mệt đương nhiên ngủ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nhưng Tiêu Thu Phong lại không ngủ, mà là đi đến phòng Phượng Hề. Phượng Hề đang nằm trên giường, trang trí móng tay của mình. Thấy Tiêu Thu Phong, lại không hề ngạc nhiên nói: "Em biết anh sao lại đến tìm em. Nói đi, anh chuẩn bị đối phó với Lâm gia như thế nào?"
Chuyện của Lâm Thu Nhã, Tiêu Thu Phong đã rất mất hứng. Nhưng trước khi Lâm Thu Nhã đi đã giao phó đó là chuyện của riêng nàng, không cần Tiêu Thu Phong xử lý. Nàng nhất định phải bằng năng lực của mình, trở về Lâm gia để mọi người ở đây, kể cả Thái gia biết ai mới không hổ là con cháu Lâm gia.
Nhưng tất cả lại là do tên Lâm Khải Dược. Nhìn thấy người này thật sự quá chán ghét. Mặc dù bây giờ không thể giết hắn, nhưng ít nhất cũng phải đá hắn đi thật xa, không nhìn thấy. Chờ Lâm Thu Nhã trưởng thành, làm cho nàng giẫm đạp hắn.
"Bà xã thật thông minh. Có bà xã thông minh như vậy, thật sự hạnh phúc" Tiêu Thu Phong làm trò cười, đi về phía giường.
Phượng Hề trừng mắt nhìn hắn nói: "Được rồi, không nên nói những lời dễ nghe đó. Trong lòng anh có phải đang nghĩ, phụ nữ quá thông minh sẽ rất phiền phức. Sau này tán gái ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm phải không?"
Tiêu Thu Phong có chút xấu hổ. Vợ quá thông minh, điều này đối với đàn ông mà nói có chút không được tự nhiên, hắn cũng không ngoại lệ.
"Chỉ biết đàn ông các người đều có tính này. Yên tâm, em không đến mức nhàm chán như vậy, dùng Thiên võng của mình đi dò xét chuyện tốt đẹp của anh. Yên Nguyệt cũng không có gì. Nói đi, muốn đối phó với Lâm gia như thế nào?"
Tiêu Thu Phong biến sắc, lạnh lùng nói: "Mặc dù anh đã đồng ý với Thu Nhã không thương tổn đến người Lâm gia, tất cả do cô ấy về xử lý. Nhưng ở Đông Nam, anh không muốn nhìn thấy cha con Lâm gia nữa. Không cần biết dùng biện pháp gì phải làm bọn họ cút đến phương Bắc, sau này mới thu thập bọn họ"
Nói đến chuyện chính, Phượng Hề cũng trở nên lạnh giá, liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"
"Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy. Anh sẽ làm cho Yên Nguyệt toàn lực thu mua sản nghiệp của Lâm gia ở Đông Nam. Tiêu gia tuyệt đối không thể có bất cứ kẻ địch nào ở Đông Nam, anh không thể nào mạo hiểm được"
Lời này người bình thường không biết nhưng Phượng Hề có thể hiểu. Nàng khẽ gật đầu nói: "Anh yên tâm, Đông Nam em sẽ nhìn, bất cứ khuôn mặt lạ nào cũng không thể tới gần Tiêu gia. Chuyện này để Yên Nguyệt phụ trách, em ấy có thể xử lý tốt không?"
Không phải nói Yên Nguyệt không có năng lực, chém giết trên thương trường không hề thua kém thực tế. Nhưng với tính cách nhu nhược của Liễu Yên Nguyệt, nàng có thể hạ thủ được sao?
"Lãnh Phong của tập đoàn Phong Chính đã học được không ít. Bây giờ có tiếng là Tiểu tài đồng Đông Nam, không để cho anh ta cơ hội thực hành, chẳng phải là chôn vùi tài năng của anh ta sao. Chỉ ở Đông Nam, anh ta có thể đối phó" Nếu như ngay cả một Đông Nam cũng không xử lý được, vậy thực sự sẽ làm hắn thất vọng.
Mặc dù tập đoàn Phong Chính Đông Nam đối với Tiêu Thu Phong mà nói chỉ là một con thuyền nhỏ bé. Nhưng cũng không thể nào làm cho nó có kẻ thù.
Bất cứ quyết định gì của Tiêu Thu Phong, Liễu Yên Nguyệt đương nhiên sẽ không phản đối. Mà Lãnh Phong sau khi nhận được lệnh, rất là hưng phấn. Sau khi từ Trung Đông trở về, hắn phát hiện mình quả thực khác hẳn so với trước kia, không khác gì trời và đất. Mặc dù mỗi lần thao tác đều rất hoàn mỹ, nhưng chưa bao giờ tiến hành công kích khổng lồ như vậy.
Sản nghiệp của Lâm gia rất khổng lồ, mặc dù chuyện lần trước làm bọn họ tổn thất không ít. Nhưng thâm căn cố đế vẫn không phải dễ dàng đối phó.
Đại chiến như thế nào mới là cơ hội để hắn dương danh.
Động tác của tập đoàn Phong Chính, Lâm gia đương nhiên cảm nhận được. Hơn nữa Lâm Bắc Dân còn không dám nói cho Lâm thái gia. Bởi vì lỗ mất mấy ngàn triệu lần trước ông ta đã phải cố gắng che giấu. Hơn nữa cũng dùng sức kiếm lại. Nhưng số tiền khổng lồ như vậy không phải chuyện ngày một ngày hai.
"Bố, Tiêu gia quá ghê tởm, dám có chủ ý với Lâm gia chúng ta. Lần này nhất định phải cho bọn họ một bài học" Trong lòng Lâm Khải Dược vẫn rất tự hào nhớ kỹ lời Lâm thái gia nói: "Kinh doanh ở Đông Nam là thiên hạ của Lâm gia" Cho nên hắn tin Lâm gia ở Đông Nam có thể làm cho bất cứ tập đoàn và xí nghiệp nào phải chết.
Nhưng Lâm Bắc Dân không thoải mái như vậy. Nếu như dùng toàn bộ tài lực của Lâm gia để đánh với Tiêu gia, ông ta đương nhiên không sợ. Nhưng lỗ nặng lần trước làm cho ông ta lo sợ. Giờ phút này chuyện lần trước chưa ỉm đi, ông ta rất lo lắng sẽ bị Thái gia phát hiện.
"Mày là đồ phế vật, lần trước lỗ mấy ngàn triệu, mày không hiểu ra sao. Bây giờ tài chính lưu động của Lâm gia đâu có nhiều như vậy. Hơn nữa tài sản của Phong Chính đã hơn ngăm nghìn triệu. Mày cho rằng là đang đối phó với một công ty nhỏ sao. Bảo tập đoàn Phong Chính đóng cửa, mày đi làm coi"
Lâm Khải Dược bị mắng té tát, nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Bố, không bằng lợi dụng Thiên gia đi. Lão già kia đang rất tức Tiêu gia, tức đến đổ bệnh. Nếu như chúng ta liên hợp đối phó Tiêu gia, ông ta nhất định sẽ đáp ứng"
Trên mặt phụ nhân thêm vài phần ủy khuất, nhưng lại thấy con gái đang lo lắng, cố gắng nở nụ cười: "Tiểu Duyệt, không nên lo lắng cho mẹ. Mẹ sẽ chiếu cố cho mình. Chỉ cần con có thể hạnh phúc, mẹ đã rất vui"
"Mẹ, nếu không mẹ ở lại đây với con. Tin rằng Thu Phong sẽ không để ý đâu" Thiên Nhan Duyệt thật sự không muốn mẹ rời đi, cố gắng xin.
"Đúng đó, em, Tiểu Duyệt đã là con dâu của Tiêu gia, chúng ta cũng là người một nhà. Em nếu như vậy muốn thì ở đây đi" Điền Phù cũng lập tức mở miệng nói, chuyện của con dâu đương nhiên cũng chính là chuyện của Tiêu gia.
Phụ nhân lắc đầu nói: "Cảm ơn mọi người, không cần. Lão Thiên vẫn rất thương tôi. Hôm nay anh ấy chỉ vì giận nên mới thế. Không có gì, không có gì, mọi người không cần lo lắng cho tôi"
Vừa nói, phụ nhân đã xoay người nói với Tiêu Thu Phong: "Tiêu thiếu gia, nếu Tiểu Duyệt lựa chọn làm bạn cả đời với cháu. Cô là mẹ cũng không nói gì hơn. Chỉ hy vọng cháu có thể đối xử tốt với nó. Tiểu Duyệt không phải chịu khổ, hay được nuông chiều. Cháu nhất định phải thông cảm cho nó"
"Con sẽ, con sẽ đối xử tốt với Tiểu Duyệt, không làm cô ấy ủy khuất" Tiêu Thu Phong nói.
"Ừm, cô yên tâm rồi. Tiểu Duyệt, con không còn là một đứa trẻ nữa, nhớ sau này không được ngang bước, nghe lời mẹ chồng, sống tốt với mọi người. Biết không, bố con, mẹ sẽ từ từ khuyên nhủ, rất nhanh có một ngày con có thể về nhà"
Phụ nhân tha thiết nói xong cùng rời đi. Mặc dù bị đối xử không công bằng, nhưng nhiều năm sống bên nhau như vậy, bà không thể nào chia lìa được. Cho dù ủy khuất hơn nữa, Thiên gia vẫn là chỗ ở cả đời của bà.
Nhìn phụ nhân rời đi, chúng nữ thầm than trong lòng. So với Thiên phụ, Tiêu Thu Phong đúng là đã cho các nàng rất nhiều.
"Ông xã, sau này anh không được như vậy với bọn em đó. Nếu không bọn em nhất định sẽ bỏ nhà rời đi, không bao giờ để ý đến anh" Liễu Yên Nguyệt lo lắng mở miệng nói. Bởi vì một khắc khi trở thành người Tiêu gia, nàng cũng giống như Thiên Nhan Duyệt đã không có đường lùi. Nếu như có một ngày thật sự chịu khổ như vậy, nàng sợ rằng mình không thể chịu nổi.
Tiêu Thu Phong cười nói: "Yên tâm, nhiều người như vậy, anh bây giờ chỉ hy vọng mấy người không đứng về một phía khi dễ với anh, nào dám vô lễ với mọi người"
"Yên tâm đi, Yên Nguyệt. Con ở Tiêu gia lâu như vậy, cũng không phải không biết tính tình của Thu Phong. Nó không phải người như vậy. Các con yêu nó, phải tin tưởng nó, có đúng không?"
Điền Phù an ủi, gia đình bạo lực như Thiên gia, tuyệt đối không xảy ra ở Tiêu gia.
"Anh rể dám sao. Chị, chị không phải sợ. Em sẽ giúp chị trông chừng anh ấy. Hừ, thách anh ấy cũng không dám tạo phản" Vốn không phải chuyện của Yên Hồng, nhưng hết lần này đến lần khác nàng lại đứng ra đầu tiên, làm Tiêu Thu Phong có chút bất đắc dĩ.
Hắn sẽ không tạo phải. Nhưng thật ra mà nói hắn có chút lo lắng, cô bé này sẽ tạo phản với mình.
"Con tin tưởng Phong..." Phượng Hề nhẹ nhàng mở miệng nói.
"Em cũng tin tưởng Tiêu đại ca" Đây đương nhiên là giọng nói của Thiên Nhan Duyệt.
Tiêu Viễn Hà nói: "Được rồi, không có việc gì, mọi người về phòng nghỉ thôi. Còn có Tiểu Duyệt, con không phải nói còn có một buổi biểu diễn cuối cùng sao. Nhớ không được làm việc quá mệt, đến lúc đó cả nhà sẽ đi ủng hộ con"
"Bố, cảm ơn bố" Thiên Nhan Duyệt đỏ bừng mặt, mặc dù nàng có chút không vui vì bố mẹ mình. Nhưng nàng đúng là thích gia đình mới này.
Tiêu Viễn Hà vui vẻ gật đầu nói: "Không sai, không sai, bố rất thích người khác gọi mình là bố. Tiểu Duyệt, không nên khách khí, con muốn món quà gặp mặt gì, cứ việc nói. Chỉ cần muốn là bố có thể cho, không keo kiệt đâu"
Thiên Nhan Duyệt sờ sờ vòng ngọc trên tay, hạnh phúc nói: "Không cần đâu ạ. Bố, mẹ cho con vòng ngọc này đã rất quý giá"
Thực ra chiếc vòng này cũng không đáng giá lắm, nhưng ý nghĩa của nó lại khác thường, đại biểu cho giấc mơ của nàng đã thành sự thật.
"Bố, Tiểu Duyệt nói đúng. Bọn con có thể trở thành người Tiêu gia, gặp bố mẹ tốt như hai người đã rất hạnh phúc rồi, không cần gì nữa ạ"
Liễu Yên Nguyệt và Phượng Hề đều có cảm giác này. Người của Tiêu gia đúng là có thể làm cho người ta hạnh phúc.
Mọi người nói chuyện một lát rồi về phòng mình nghỉ ngơi một lát. Ở Tiêu gia, đó là một chuyện bình thường. Giống như Điền Phù nói, không có quy củ, mệt đương nhiên ngủ. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Nhưng Tiêu Thu Phong lại không ngủ, mà là đi đến phòng Phượng Hề. Phượng Hề đang nằm trên giường, trang trí móng tay của mình. Thấy Tiêu Thu Phong, lại không hề ngạc nhiên nói: "Em biết anh sao lại đến tìm em. Nói đi, anh chuẩn bị đối phó với Lâm gia như thế nào?"
Chuyện của Lâm Thu Nhã, Tiêu Thu Phong đã rất mất hứng. Nhưng trước khi Lâm Thu Nhã đi đã giao phó đó là chuyện của riêng nàng, không cần Tiêu Thu Phong xử lý. Nàng nhất định phải bằng năng lực của mình, trở về Lâm gia để mọi người ở đây, kể cả Thái gia biết ai mới không hổ là con cháu Lâm gia.
Nhưng tất cả lại là do tên Lâm Khải Dược. Nhìn thấy người này thật sự quá chán ghét. Mặc dù bây giờ không thể giết hắn, nhưng ít nhất cũng phải đá hắn đi thật xa, không nhìn thấy. Chờ Lâm Thu Nhã trưởng thành, làm cho nàng giẫm đạp hắn.
"Bà xã thật thông minh. Có bà xã thông minh như vậy, thật sự hạnh phúc" Tiêu Thu Phong làm trò cười, đi về phía giường.
Phượng Hề trừng mắt nhìn hắn nói: "Được rồi, không nên nói những lời dễ nghe đó. Trong lòng anh có phải đang nghĩ, phụ nữ quá thông minh sẽ rất phiền phức. Sau này tán gái ở bên ngoài sẽ rất nguy hiểm phải không?"
Tiêu Thu Phong có chút xấu hổ. Vợ quá thông minh, điều này đối với đàn ông mà nói có chút không được tự nhiên, hắn cũng không ngoại lệ.
"Chỉ biết đàn ông các người đều có tính này. Yên tâm, em không đến mức nhàm chán như vậy, dùng Thiên võng của mình đi dò xét chuyện tốt đẹp của anh. Yên Nguyệt cũng không có gì. Nói đi, muốn đối phó với Lâm gia như thế nào?"
Tiêu Thu Phong biến sắc, lạnh lùng nói: "Mặc dù anh đã đồng ý với Thu Nhã không thương tổn đến người Lâm gia, tất cả do cô ấy về xử lý. Nhưng ở Đông Nam, anh không muốn nhìn thấy cha con Lâm gia nữa. Không cần biết dùng biện pháp gì phải làm bọn họ cút đến phương Bắc, sau này mới thu thập bọn họ"
Nói đến chuyện chính, Phượng Hề cũng trở nên lạnh giá, liếc nhìn Tiêu Thu Phong một cái, nói: "Chỉ đơn giản như vậy sao?"
"Đương nhiên sẽ không đơn giản như vậy. Anh sẽ làm cho Yên Nguyệt toàn lực thu mua sản nghiệp của Lâm gia ở Đông Nam. Tiêu gia tuyệt đối không thể có bất cứ kẻ địch nào ở Đông Nam, anh không thể nào mạo hiểm được"
Lời này người bình thường không biết nhưng Phượng Hề có thể hiểu. Nàng khẽ gật đầu nói: "Anh yên tâm, Đông Nam em sẽ nhìn, bất cứ khuôn mặt lạ nào cũng không thể tới gần Tiêu gia. Chuyện này để Yên Nguyệt phụ trách, em ấy có thể xử lý tốt không?"
Không phải nói Yên Nguyệt không có năng lực, chém giết trên thương trường không hề thua kém thực tế. Nhưng với tính cách nhu nhược của Liễu Yên Nguyệt, nàng có thể hạ thủ được sao?
"Lãnh Phong của tập đoàn Phong Chính đã học được không ít. Bây giờ có tiếng là Tiểu tài đồng Đông Nam, không để cho anh ta cơ hội thực hành, chẳng phải là chôn vùi tài năng của anh ta sao. Chỉ ở Đông Nam, anh ta có thể đối phó" Nếu như ngay cả một Đông Nam cũng không xử lý được, vậy thực sự sẽ làm hắn thất vọng.
Mặc dù tập đoàn Phong Chính Đông Nam đối với Tiêu Thu Phong mà nói chỉ là một con thuyền nhỏ bé. Nhưng cũng không thể nào làm cho nó có kẻ thù.
Bất cứ quyết định gì của Tiêu Thu Phong, Liễu Yên Nguyệt đương nhiên sẽ không phản đối. Mà Lãnh Phong sau khi nhận được lệnh, rất là hưng phấn. Sau khi từ Trung Đông trở về, hắn phát hiện mình quả thực khác hẳn so với trước kia, không khác gì trời và đất. Mặc dù mỗi lần thao tác đều rất hoàn mỹ, nhưng chưa bao giờ tiến hành công kích khổng lồ như vậy.
Sản nghiệp của Lâm gia rất khổng lồ, mặc dù chuyện lần trước làm bọn họ tổn thất không ít. Nhưng thâm căn cố đế vẫn không phải dễ dàng đối phó.
Đại chiến như thế nào mới là cơ hội để hắn dương danh.
Động tác của tập đoàn Phong Chính, Lâm gia đương nhiên cảm nhận được. Hơn nữa Lâm Bắc Dân còn không dám nói cho Lâm thái gia. Bởi vì lỗ mất mấy ngàn triệu lần trước ông ta đã phải cố gắng che giấu. Hơn nữa cũng dùng sức kiếm lại. Nhưng số tiền khổng lồ như vậy không phải chuyện ngày một ngày hai.
"Bố, Tiêu gia quá ghê tởm, dám có chủ ý với Lâm gia chúng ta. Lần này nhất định phải cho bọn họ một bài học" Trong lòng Lâm Khải Dược vẫn rất tự hào nhớ kỹ lời Lâm thái gia nói: "Kinh doanh ở Đông Nam là thiên hạ của Lâm gia" Cho nên hắn tin Lâm gia ở Đông Nam có thể làm cho bất cứ tập đoàn và xí nghiệp nào phải chết.
Nhưng Lâm Bắc Dân không thoải mái như vậy. Nếu như dùng toàn bộ tài lực của Lâm gia để đánh với Tiêu gia, ông ta đương nhiên không sợ. Nhưng lỗ nặng lần trước làm cho ông ta lo sợ. Giờ phút này chuyện lần trước chưa ỉm đi, ông ta rất lo lắng sẽ bị Thái gia phát hiện.
"Mày là đồ phế vật, lần trước lỗ mấy ngàn triệu, mày không hiểu ra sao. Bây giờ tài chính lưu động của Lâm gia đâu có nhiều như vậy. Hơn nữa tài sản của Phong Chính đã hơn ngăm nghìn triệu. Mày cho rằng là đang đối phó với một công ty nhỏ sao. Bảo tập đoàn Phong Chính đóng cửa, mày đi làm coi"
Lâm Khải Dược bị mắng té tát, nhưng lại đột nhiên ngẩng đầu lên nói: "Bố, không bằng lợi dụng Thiên gia đi. Lão già kia đang rất tức Tiêu gia, tức đến đổ bệnh. Nếu như chúng ta liên hợp đối phó Tiêu gia, ông ta nhất định sẽ đáp ứng"
/585
|