Đúng lúc này, trên không trung truyền đến tiếng quát: "Hoàng lão nhi, còn không chịu đầu hàng!"
Tiêu Thu Phong đang cực lực vận hành chân khí nội bì, ngẩng đầu lên nhìn, thân hình như điện, Long Tương đã đến, khí thế khuynh thành của ông, ngay cả nghĩ cũng không cần, đã tấn công về phía Hoàng Đạo Sinh, còn nhanh hơn và mạnh hơn so với Lý Cường Binh đã động thủ trước.
Cảnh trưởng Hắc Dạ vừa đi, ông liền tới, quả nhiên rất đúng giờ. Cùng đi với ông là Long Vệ Quân, rất rõ ràng, sức chiến đấu của những người này hơn hẳn Kinh Vệ Quân, cường độ tiến công áp đạt, nhân mã của Phá Phủ Trầm Chu nhanh chóng bị tiêu diệt, còn tử sỉ của Hắc Dạ, tuy chết không ít, nhưng phần lớn đều thừa dịp đêm tối mà đào tẩu.
Có Long Tương gia nhập, Hoàng Đạo Sinh đã không còn ưu thế của trước đây, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Long Tương xuất thủ, chưởng lực lôi đình, quả nhiên không giống như người thường, dáng người khôi ngô, lăng không mà động, khí thế tiêu sái phiêu dật. Cho dù mang theo sát khí vô hạn nhưng vẫn không mất đi mỹ danh thần tướng.
Chân khí của Tiêu Thu Phong đã bình ổn, nhưng vẫn chưa ra tay, Hoàng Đạo Sinh có Long Tương đối phó, kỳ thật đã đủ rồi, lúc trước bị mười mấy lão Miêu vây khốn, ma công của hắn đã hao tốn rất nhiều, bây giờ dưới sự cường công của Long Tương, từng bước lui về sau, cho dù hắn có gào thét như sấm đi nữa thì tình thế này cũng sẽ không đổi.
Tuy rằng đây không phải là lúc cường thịnh nhất của Hoàng Đạo Sinh, nhưng lực lượng của Long Tương vẫn làm cho Tiêu Thu Phong âm thầm kinh ngạc. Nếu không có lực lượng xa lạ kia trợ giúp thì nếu muốn thắng nghĩa phụ thì tương đối khó khăn, chỉ có thể nói là đánh ngang tay mà thôi.
Hơn nữa bên cạnh còn có Lý Cường Binh và Thiết Trụ hai đại hãn tướng thủ hộ, Hoàng Đạo Sinh đã không chịu nổi, qua mười chịu, cuối cùng hắn cũng đã trúng một chưởng, tương vân tâm quyết của Long Tương cũng là một môn võ công cao thâm, hơn nữa còn những thứ được che dấu sau lưng, không chỉ có như vậy.
Bát đại long sứ, sau khi đã chém giết đám sát thủ xong, tụ tập bao vây lại bốn phía, làm cho Hoàng Đạo Sinh trở thành cá trong chậu, bộ dáng vất vả mệt nhọc, trong mắt lộ rõ ra sự điên cuồng, không lo lắng đến an nguy của bản thân, dùng toàn lực xông đến chổ số Một, không biết Cảnh Trưởng mê hoặc cái gì mà hắn lại không còn một tia lý trí.
Lục đại cao thủ lão Miêu tâm ý tương thông, thừa dịp hắn đối mặt với Long Tương trong nháy mắt, đã nhảy ra sáu hướng, phong tỏa tất cả đường ra của Hoàng Đạo Sinh, Long Tương nghịch hướng xoay người, mạnh mẽ như sóng triều, một trảo đã bóp thật chặt vào cổ của Hoàng Đạo Sinh, còn hai tay đã bị lão Miêu khống chế, mặc dù chỉ xảy ra trong vòng một giây nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để cho hắn một kích trí mạng.
Kịch liệt giãy dụa, nhưng Long Tương không cho hắn cơ hội, bàn tay cường tráng lộ ra lực lượng trí mặt, muốn bóp nát xương cổ của hắn, trong không khí truyền đến những tiếng "Răng rắc..."rõ ràng cùng với tiếng hét thảm chói tai, khi mọi người tách ra, thì nằm dưới đất, chỉ còn lại một thi thể.
Bán Biên Vương uy chấn kinh thành, thế mà lại có kết cục thảm hại như vậy, cho dù là Tiêu Thu Phong cũng cảm thấy có chút tiếc hận. Hắn chết, Hoàng gia coi như bị diệt sạch, Con thứ ba do sử dụng ma công nên đã bỏ mình, mà con trai cả và đứa con thứ hai thì càng không thể giữ mạng, vì loại tội phản nghịch như vậy cũng sẽ được bí mật xử quyết.
Về phần những người có quan hệ với Hoàng gia, đương nhiên đều bị trị tội. Đại thụ mà ngã thì sẽ đè chết người, đây là một hậu quả tất nhiên.
Long Tương giết Hoàng Đạo Sinh, trên mặt không có một chút gì gọi là thay đổi, giống một tảng băng. Giết chóc, dường như chính là sứ mệnh của ông.
"Đinh thủ trưởng, xin lỗi, đã tới chậm một bước. Chẳng qua Hoàng lão nhi đã cúi đầu nhận lấy cái chết, Hoàng gia hẳn là sẽ không thể nổi dậy bất cứ sóng gió gì, hy vọng kinh thành từ nay về sau có thể bình yên"
Đinh bản quân đi từ trong đám người ra, an ủi Long Tương, gật đầu: "Long Tương quả nhiên phi phàm, vừa ra tay là có thể chế địch. Không hổ là cao thủ đệ nhất kinh thành, tôi sẽ xin quân bộ cấp cho Long Tương một công lao"
Cái hư danh này, đối với Long Tương, cũng không cần. Ông sẽ ra tay, vì ông muốn giết sạch Hoàng gia, bởi vì một núi không thể có hai cọp, đây là một chân lý. Huống chi có cơ hội đánh rắn giập đầu, còn có thể thu được vinh dự, đương nhiên là ông không thể khách khi.
Hơn nữa, tứ đại gia tộc trong kinh thành, mất đi một, thì bọn họ lại càng thu hoạch nhiều hơn.
"Đinh lão khách khí, kỳ thật đây là điều Long Phi nên làm, có nhiều cao thủ như vậy, căn bản là không cần tôi ra tay, anh nói đúng không Tiêu thiếu gia ..."
Thật không ngờ, ông lại quay mặt lại nhìn về hướng Tiêu Thu Phong, câu hỏi này, mang theo một thâm ý nào đó.
Tiêu Thu Phong xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: "Long Tương sao có thể nói như vậy, tôi và Cảnh Trưởng của Hắc Dạ liều mạng mấy chiêu, khí kình hao tổn rất nhiều, thật đúng là phải cảm tạ Long Tương mới đúng, nếu không phải ông đến, sẽ không ai đối phó được với Hoàng Đạo Sinh, phần vinh dự này, cũng là của ông"
Hai mắt Long Tương chớp động, nhìn Tiêu Thu Phong một hồi lâu, mới cười nói: "Không biết vì sao, tôi vừa nhìn thấy Tiêu thiếu gia mà như đã rất quen mắt, tựa hồ như là một người thân rất quen thuộc, hy vọng có cơ hội thì có thể kết giao với Tiêu thiếu gia, nói không chừng chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt"
Tiêu Thu Phong đáp: "Nhất định, nhất định, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến Long phủ bái phỏng, lãnh giáo Long Tương"
Gừng càng già càng cay, không dễ dàng lộ ra sơ hở, ít nhất là Long Tương bây giờ, sau khi đã chém giết Hoàng Đạo Sinh, đã làm cho binh lính bốn phía, bất kể là long vệ quân hay là kinh vệ quân, đều mang theo ánh mắt túy bái và hâm mộ.
Long Tương đi rồi, nhanh đến cũng nhanh đi. Trong kinh thành không có chuyện gì lọt khỏi tầm mắt của ông, mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện, ông đều rõ ràng, kỳ thật ông đang chờ, vì chuyện không có lợi thì ông sẽ tuyệt đối không làm.
Hoàng Đạo Sinh chết, tượng trưng cho Hoàng gia bị diệt vong. Những gia tộc dựa vào Hoàng gia, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bị tiêu diệt sạch sẽ, hoặc là tìm một chổ dựa mới trong ba đại gia tộc còn lại, dung nhập thế lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tứ quốc tranh hùng, sau một trận đổi gió, trở thành tam quốc tranh phách.
Tiêu Thu Phong nhận được lời mời gặp mặt bí mật của số một, một mình đi đến, tuy rằng bây giờ đã gần sáng, nhưng hiển nhiên, nơi này không ai ngủ, bởi vì đây là biệt viện tổng thống, tất cả các nơi đều được đề phòng nghiêm mật, nếu không phải loại siêu cấp cao thủ như Tiêu Thu Phong thì tuyệt đối không thể tiến vào.
Tiêu Thu Phong có thể vào, nói cách khác, Cảnh Trưởng và Long Tương cũng có thể vào.
So với bên ngoài, trong phòng làm việc của số Một thì rất im lặng, làm cho người ta cảm thấy nặng nề. Khi Tiêu Thu Phong đến, bên trong đang ngồi hai người, nhưng không ai nói chuyện.
Chuyện này xảy ra, đối với bọn họ, tuyệt đối không cách nào bình tĩnh được.
Hoàng gia tuy bị tiêu diệt, nhưng vẫn còn một một lực lượng lớn hơn không chịu an phận, điểm này, Tiêu Thu Phong hiểu được, bọn họ càng hiểu hơn, hơn nữa bọn họ là chính là người trực tiếp cảm thụ lực lượng đó.
Nếu không phải vì ân oán vào kinh thành, thì mặc kệ ở đâu, Tiêu Thu Phong cũng có thế rất tốt.
"Tiêu tiểu tử, đến rồi thì vào đi, đang có chuyện tìm cậu đấy!"Nhìn thấy Tiêu Thu Phong đến, Đinh Bản Quân lập tức đứng dậy, nhân cơ hội này mà phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng nơi đây, ông đã cố gắng hết sức, nhưng sự cường đại của Hoàng gia đã vượt qua dự đoán của họ, lão Miêu tổn thất làm cho lão đại ca này đau lòng không thôi.
Số Một cũng ngẩng đầu, đây là lần thứ hai họ gặp nhau.
"Chảo thủ trưởng"Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng mở miệng, rất lễ phép chào hỏi.
Lão già vẫy tay, nói: "Được rồi, không cần khách khí, lại đây ngồi đi, có một số việc ta muốn kể cho cậu nghe"
Nhìn biểu tình ngưng trọng của lão già, xem chừng việc này không phải tầm thường, Tiêu Thu Phong đi tới, ngồi xuống trước mặt ông.
"Rất nhiều năm trước kia, ta cũng đã bắt đầu xử lý một số ít đại sự liên quan đến an toàn của quốc gia, cha của cậu, Long Thần xuất hiện, cho ta một cơ hội, bởi vì hắn được xưng là kỳ tài võ giả, trên người có thể chất Võ Chi Phách, đây là một kỳ tích, cho nên kế hoạch trọng sinh mới sinh ra, không ai hy vọng, đem vận mệnh quốc gia giao vào tay mấy gia tộc kia, nhưng cha của cậu chết một cách thần bí, làm cho những thứ này trở nên vô nghĩa ..."
"Hơn hai mươi năm sau, lại xuất hiện một Tiêu Thu Phong, làm cho kế hoạch trọng sinh có cơ hội khởi động, nhưng ta thật không ngờ, hơn hai mươi năm nay, lực lượng của họ cũng phát triển đến mức không ngờ, tuy rằng thân ta ở vị trí này, nhưng chỉ là một con bù nhìn không hơn không kém, ngay cả Kinh Vệ Quân duy nhất cũng chỉ là một bức màn đen thật lớn. Phần lớn đều chịu sự khống chế của các đại gia tộc, ở ngoài mặt thì vĩ đại, nhưng bên trong không thể che dấu sự cấu kết với thế lực hắc ám. Thu Phong, lực lượng của bọn họ đã nằm ngoài sự ngăn cản của cậu, bây giờ, ta cho cậu một cơ hội thối lui, hơn nữa, ta sẽ vận dụng tất cả lực lượng của ta để trợ giúp cho cậu rời cái nơi đầy mưa gió này"
Đinh Bản Quân bên cạnh tựa hồ như muốn nói cái gì đó nhưng bị lão già trừng mắt làm cho câm miệng.
"Vì sao?"Mời hắn gia nhập phần kế hoạch này là ông, bây giờ kêu hắn rời đi cũng là ông, chẳng lẽ lão già này muốn từ bỏ?
"Bởi vì cậu là con trai của Long Thần, ta nợ hắn qua nhiều, nên không muốn để cậu đi vào con đường của hắn, ta biết, rời kinh thành đi, bằng lực lượng của cậu thì đi đến chổ nào trên đời này cũng đều có thể sống tôt. Trước khi trận cuồng phong còn chưa bắt đầu, ta còn có thể làm vài chuyện cho cậu"
Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ cười cười, nói: "Lão thủ trưởng, nếu chuyện này tôi không nhúng tay vào, hoặc giả như tôi nghe lời ông nói, lập tức rồi đi, nhưng nếu làm như vậy thì vĩnh viễn không biết được sự thật, ông có suy nghĩ của ông, tôi cũng có sự kiên trì của tôi, tôi muốn biết cha tôi chết như thế nào, tôi là con trai của Long Thần, là một thằng đàn ông, những việc nên làm thì phải làm, ông không cần phải lo"
Đinh Bản Quân bây giờ đã không nhịn được phải chen vào nói.
"Tiểu Phong, lão đại cũng vì muốn tốt cho cậu, tôi cũng không muốn Mỹ Đình còn trẻ mà đã phải thủ tiết, cậu còn không biết, Hoàng Đạo Sinh không phải là cường đại nhất, trận chiến tối nay đã xuất hiện một lực lượng mới, chúng ta cũng vừa nhận được một tin tức mới, nếu đó là sự thật thì kế hoạch trọng sinh căn bản là không có khả năng thành công"
Tiêu Thu Phong đoán không sai, chuyện này thật sự đã không thể nghịch chuyển.
Tiêu Thu Phong đang cực lực vận hành chân khí nội bì, ngẩng đầu lên nhìn, thân hình như điện, Long Tương đã đến, khí thế khuynh thành của ông, ngay cả nghĩ cũng không cần, đã tấn công về phía Hoàng Đạo Sinh, còn nhanh hơn và mạnh hơn so với Lý Cường Binh đã động thủ trước.
Cảnh trưởng Hắc Dạ vừa đi, ông liền tới, quả nhiên rất đúng giờ. Cùng đi với ông là Long Vệ Quân, rất rõ ràng, sức chiến đấu của những người này hơn hẳn Kinh Vệ Quân, cường độ tiến công áp đạt, nhân mã của Phá Phủ Trầm Chu nhanh chóng bị tiêu diệt, còn tử sỉ của Hắc Dạ, tuy chết không ít, nhưng phần lớn đều thừa dịp đêm tối mà đào tẩu.
Có Long Tương gia nhập, Hoàng Đạo Sinh đã không còn ưu thế của trước đây, mười mấy năm qua, đây là lần đầu tiên mọi người nhìn thấy Long Tương xuất thủ, chưởng lực lôi đình, quả nhiên không giống như người thường, dáng người khôi ngô, lăng không mà động, khí thế tiêu sái phiêu dật. Cho dù mang theo sát khí vô hạn nhưng vẫn không mất đi mỹ danh thần tướng.
Chân khí của Tiêu Thu Phong đã bình ổn, nhưng vẫn chưa ra tay, Hoàng Đạo Sinh có Long Tương đối phó, kỳ thật đã đủ rồi, lúc trước bị mười mấy lão Miêu vây khốn, ma công của hắn đã hao tốn rất nhiều, bây giờ dưới sự cường công của Long Tương, từng bước lui về sau, cho dù hắn có gào thét như sấm đi nữa thì tình thế này cũng sẽ không đổi.
Tuy rằng đây không phải là lúc cường thịnh nhất của Hoàng Đạo Sinh, nhưng lực lượng của Long Tương vẫn làm cho Tiêu Thu Phong âm thầm kinh ngạc. Nếu không có lực lượng xa lạ kia trợ giúp thì nếu muốn thắng nghĩa phụ thì tương đối khó khăn, chỉ có thể nói là đánh ngang tay mà thôi.
Hơn nữa bên cạnh còn có Lý Cường Binh và Thiết Trụ hai đại hãn tướng thủ hộ, Hoàng Đạo Sinh đã không chịu nổi, qua mười chịu, cuối cùng hắn cũng đã trúng một chưởng, tương vân tâm quyết của Long Tương cũng là một môn võ công cao thâm, hơn nữa còn những thứ được che dấu sau lưng, không chỉ có như vậy.
Bát đại long sứ, sau khi đã chém giết đám sát thủ xong, tụ tập bao vây lại bốn phía, làm cho Hoàng Đạo Sinh trở thành cá trong chậu, bộ dáng vất vả mệt nhọc, trong mắt lộ rõ ra sự điên cuồng, không lo lắng đến an nguy của bản thân, dùng toàn lực xông đến chổ số Một, không biết Cảnh Trưởng mê hoặc cái gì mà hắn lại không còn một tia lý trí.
Lục đại cao thủ lão Miêu tâm ý tương thông, thừa dịp hắn đối mặt với Long Tương trong nháy mắt, đã nhảy ra sáu hướng, phong tỏa tất cả đường ra của Hoàng Đạo Sinh, Long Tương nghịch hướng xoay người, mạnh mẽ như sóng triều, một trảo đã bóp thật chặt vào cổ của Hoàng Đạo Sinh, còn hai tay đã bị lão Miêu khống chế, mặc dù chỉ xảy ra trong vòng một giây nhưng bấy nhiêu đó cũng đủ để cho hắn một kích trí mạng.
Kịch liệt giãy dụa, nhưng Long Tương không cho hắn cơ hội, bàn tay cường tráng lộ ra lực lượng trí mặt, muốn bóp nát xương cổ của hắn, trong không khí truyền đến những tiếng "Răng rắc..."rõ ràng cùng với tiếng hét thảm chói tai, khi mọi người tách ra, thì nằm dưới đất, chỉ còn lại một thi thể.
Bán Biên Vương uy chấn kinh thành, thế mà lại có kết cục thảm hại như vậy, cho dù là Tiêu Thu Phong cũng cảm thấy có chút tiếc hận. Hắn chết, Hoàng gia coi như bị diệt sạch, Con thứ ba do sử dụng ma công nên đã bỏ mình, mà con trai cả và đứa con thứ hai thì càng không thể giữ mạng, vì loại tội phản nghịch như vậy cũng sẽ được bí mật xử quyết.
Về phần những người có quan hệ với Hoàng gia, đương nhiên đều bị trị tội. Đại thụ mà ngã thì sẽ đè chết người, đây là một hậu quả tất nhiên.
Long Tương giết Hoàng Đạo Sinh, trên mặt không có một chút gì gọi là thay đổi, giống một tảng băng. Giết chóc, dường như chính là sứ mệnh của ông.
"Đinh thủ trưởng, xin lỗi, đã tới chậm một bước. Chẳng qua Hoàng lão nhi đã cúi đầu nhận lấy cái chết, Hoàng gia hẳn là sẽ không thể nổi dậy bất cứ sóng gió gì, hy vọng kinh thành từ nay về sau có thể bình yên"
Đinh bản quân đi từ trong đám người ra, an ủi Long Tương, gật đầu: "Long Tương quả nhiên phi phàm, vừa ra tay là có thể chế địch. Không hổ là cao thủ đệ nhất kinh thành, tôi sẽ xin quân bộ cấp cho Long Tương một công lao"
Cái hư danh này, đối với Long Tương, cũng không cần. Ông sẽ ra tay, vì ông muốn giết sạch Hoàng gia, bởi vì một núi không thể có hai cọp, đây là một chân lý. Huống chi có cơ hội đánh rắn giập đầu, còn có thể thu được vinh dự, đương nhiên là ông không thể khách khi.
Hơn nữa, tứ đại gia tộc trong kinh thành, mất đi một, thì bọn họ lại càng thu hoạch nhiều hơn.
"Đinh lão khách khí, kỳ thật đây là điều Long Phi nên làm, có nhiều cao thủ như vậy, căn bản là không cần tôi ra tay, anh nói đúng không Tiêu thiếu gia ..."
Thật không ngờ, ông lại quay mặt lại nhìn về hướng Tiêu Thu Phong, câu hỏi này, mang theo một thâm ý nào đó.
Tiêu Thu Phong xấu hổ, ho khan một tiếng, nói: "Long Tương sao có thể nói như vậy, tôi và Cảnh Trưởng của Hắc Dạ liều mạng mấy chiêu, khí kình hao tổn rất nhiều, thật đúng là phải cảm tạ Long Tương mới đúng, nếu không phải ông đến, sẽ không ai đối phó được với Hoàng Đạo Sinh, phần vinh dự này, cũng là của ông"
Hai mắt Long Tương chớp động, nhìn Tiêu Thu Phong một hồi lâu, mới cười nói: "Không biết vì sao, tôi vừa nhìn thấy Tiêu thiếu gia mà như đã rất quen mắt, tựa hồ như là một người thân rất quen thuộc, hy vọng có cơ hội thì có thể kết giao với Tiêu thiếu gia, nói không chừng chúng ta có thể trở thành bằng hữu tốt"
Tiêu Thu Phong đáp: "Nhất định, nhất định, nếu có cơ hội, tôi nhất định sẽ đến Long phủ bái phỏng, lãnh giáo Long Tương"
Gừng càng già càng cay, không dễ dàng lộ ra sơ hở, ít nhất là Long Tương bây giờ, sau khi đã chém giết Hoàng Đạo Sinh, đã làm cho binh lính bốn phía, bất kể là long vệ quân hay là kinh vệ quân, đều mang theo ánh mắt túy bái và hâm mộ.
Long Tương đi rồi, nhanh đến cũng nhanh đi. Trong kinh thành không có chuyện gì lọt khỏi tầm mắt của ông, mấy ngày nay phát sinh rất nhiều chuyện, ông đều rõ ràng, kỳ thật ông đang chờ, vì chuyện không có lợi thì ông sẽ tuyệt đối không làm.
Hoàng Đạo Sinh chết, tượng trưng cho Hoàng gia bị diệt vong. Những gia tộc dựa vào Hoàng gia, chỉ có hai lựa chọn, hoặc là bị tiêu diệt sạch sẽ, hoặc là tìm một chổ dựa mới trong ba đại gia tộc còn lại, dung nhập thế lực. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Tứ quốc tranh hùng, sau một trận đổi gió, trở thành tam quốc tranh phách.
Tiêu Thu Phong nhận được lời mời gặp mặt bí mật của số một, một mình đi đến, tuy rằng bây giờ đã gần sáng, nhưng hiển nhiên, nơi này không ai ngủ, bởi vì đây là biệt viện tổng thống, tất cả các nơi đều được đề phòng nghiêm mật, nếu không phải loại siêu cấp cao thủ như Tiêu Thu Phong thì tuyệt đối không thể tiến vào.
Tiêu Thu Phong có thể vào, nói cách khác, Cảnh Trưởng và Long Tương cũng có thể vào.
So với bên ngoài, trong phòng làm việc của số Một thì rất im lặng, làm cho người ta cảm thấy nặng nề. Khi Tiêu Thu Phong đến, bên trong đang ngồi hai người, nhưng không ai nói chuyện.
Chuyện này xảy ra, đối với bọn họ, tuyệt đối không cách nào bình tĩnh được.
Hoàng gia tuy bị tiêu diệt, nhưng vẫn còn một một lực lượng lớn hơn không chịu an phận, điểm này, Tiêu Thu Phong hiểu được, bọn họ càng hiểu hơn, hơn nữa bọn họ là chính là người trực tiếp cảm thụ lực lượng đó.
Nếu không phải vì ân oán vào kinh thành, thì mặc kệ ở đâu, Tiêu Thu Phong cũng có thế rất tốt.
"Tiêu tiểu tử, đến rồi thì vào đi, đang có chuyện tìm cậu đấy!"Nhìn thấy Tiêu Thu Phong đến, Đinh Bản Quân lập tức đứng dậy, nhân cơ hội này mà phá vỡ bầu không khí tĩnh lặng nơi đây, ông đã cố gắng hết sức, nhưng sự cường đại của Hoàng gia đã vượt qua dự đoán của họ, lão Miêu tổn thất làm cho lão đại ca này đau lòng không thôi.
Số Một cũng ngẩng đầu, đây là lần thứ hai họ gặp nhau.
"Chảo thủ trưởng"Tiêu Thu Phong nhẹ nhàng mở miệng, rất lễ phép chào hỏi.
Lão già vẫy tay, nói: "Được rồi, không cần khách khí, lại đây ngồi đi, có một số việc ta muốn kể cho cậu nghe"
Nhìn biểu tình ngưng trọng của lão già, xem chừng việc này không phải tầm thường, Tiêu Thu Phong đi tới, ngồi xuống trước mặt ông.
"Rất nhiều năm trước kia, ta cũng đã bắt đầu xử lý một số ít đại sự liên quan đến an toàn của quốc gia, cha của cậu, Long Thần xuất hiện, cho ta một cơ hội, bởi vì hắn được xưng là kỳ tài võ giả, trên người có thể chất Võ Chi Phách, đây là một kỳ tích, cho nên kế hoạch trọng sinh mới sinh ra, không ai hy vọng, đem vận mệnh quốc gia giao vào tay mấy gia tộc kia, nhưng cha của cậu chết một cách thần bí, làm cho những thứ này trở nên vô nghĩa ..."
"Hơn hai mươi năm sau, lại xuất hiện một Tiêu Thu Phong, làm cho kế hoạch trọng sinh có cơ hội khởi động, nhưng ta thật không ngờ, hơn hai mươi năm nay, lực lượng của họ cũng phát triển đến mức không ngờ, tuy rằng thân ta ở vị trí này, nhưng chỉ là một con bù nhìn không hơn không kém, ngay cả Kinh Vệ Quân duy nhất cũng chỉ là một bức màn đen thật lớn. Phần lớn đều chịu sự khống chế của các đại gia tộc, ở ngoài mặt thì vĩ đại, nhưng bên trong không thể che dấu sự cấu kết với thế lực hắc ám. Thu Phong, lực lượng của bọn họ đã nằm ngoài sự ngăn cản của cậu, bây giờ, ta cho cậu một cơ hội thối lui, hơn nữa, ta sẽ vận dụng tất cả lực lượng của ta để trợ giúp cho cậu rời cái nơi đầy mưa gió này"
Đinh Bản Quân bên cạnh tựa hồ như muốn nói cái gì đó nhưng bị lão già trừng mắt làm cho câm miệng.
"Vì sao?"Mời hắn gia nhập phần kế hoạch này là ông, bây giờ kêu hắn rời đi cũng là ông, chẳng lẽ lão già này muốn từ bỏ?
"Bởi vì cậu là con trai của Long Thần, ta nợ hắn qua nhiều, nên không muốn để cậu đi vào con đường của hắn, ta biết, rời kinh thành đi, bằng lực lượng của cậu thì đi đến chổ nào trên đời này cũng đều có thể sống tôt. Trước khi trận cuồng phong còn chưa bắt đầu, ta còn có thể làm vài chuyện cho cậu"
Tiêu Thu Phong bất đắc dĩ cười cười, nói: "Lão thủ trưởng, nếu chuyện này tôi không nhúng tay vào, hoặc giả như tôi nghe lời ông nói, lập tức rồi đi, nhưng nếu làm như vậy thì vĩnh viễn không biết được sự thật, ông có suy nghĩ của ông, tôi cũng có sự kiên trì của tôi, tôi muốn biết cha tôi chết như thế nào, tôi là con trai của Long Thần, là một thằng đàn ông, những việc nên làm thì phải làm, ông không cần phải lo"
Đinh Bản Quân bây giờ đã không nhịn được phải chen vào nói.
"Tiểu Phong, lão đại cũng vì muốn tốt cho cậu, tôi cũng không muốn Mỹ Đình còn trẻ mà đã phải thủ tiết, cậu còn không biết, Hoàng Đạo Sinh không phải là cường đại nhất, trận chiến tối nay đã xuất hiện một lực lượng mới, chúng ta cũng vừa nhận được một tin tức mới, nếu đó là sự thật thì kế hoạch trọng sinh căn bản là không có khả năng thành công"
Tiêu Thu Phong đoán không sai, chuyện này thật sự đã không thể nghịch chuyển.
/585
|