Cảnh Trưởng cao to như bị Hấp công đại pháp ăn hết tinh hoa cơ thể, cơ thể từ từ trở nên mềm mại, vô lực, rốt cuộc cũng ngã xuống đất.
"Tất cả vẫn chưa chấm dứt. Tiêu Thu Phong, ta chết nhưng sẽ xuất hiện Cảnh Trưởng khác. Giết chóc vẫn sẽ tiếp tục, ngươi không thể ngăn cản, không bao giờ ngăn cản được"
Máu ở miệng trào ra, từ một tơ máu biến thành dòng, dần dần càng lúc càng nhiều. Hai mắt của Bàng Xương Minh đã biến thành xám trắng, dần dần thân hình trở nên cứng lại, nói ra câu nói cuối cùng trong đời.
"Muốn biết bố ngươi chết như thế nào, đi hỏi, hỏi Long Phi..." Long Phi, thốt ra được âm thanh này, tất cả ngừng lại, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Từ địa huyệt đi ra, nơi này đã không có ai. Có lẽ có người đã biết từ trước nên chuyển tất cả bí mật có thể di chuyển. Thứ không thể chuyển cũng đã đốt sạch. Ngoại trừ bảy mươi sáu xác chết trong Tinh mang trận, nơi này rất hỗn độn. Giống như lời Bàng Xương Minh nói, dù hắn chết thì vẫn còn có Cảnh Trưởng tiếp theo xuất hiện.
Hắc Dạ không diệt, vong hồn không chết.
Về đến Hoắc gia đã là buổi chiều. Ruth và Vũ không có ở đây, trong nhà chỉ có Triệu Nhược Thần và Đinh Mỹ Đình. Đương nhiên còn có hai ông bà đang tĩnh tu. Ngay cả Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc cũng đã đi ra ngoài.
"Tiêu thiếu gia, anh rốt cuộc đã về. Ô ô, anh đã về, tốt quá" Có thể do không ức chế được cảm xúc trong lòng, Labus không ngờ cầm tay Tiêu Thu Phong, kích động đến phát khóc.
Mặc dù mấy ngày không ăn uống gì, nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Tiêu Thu Phong cười nói: "Được rồi, mày lớn như vậy phải biết tự lập. Tao không thể nào cả đời đứng sau mày, nhìn chằm chằm mày. Mày phải học cách suy nghĩ, biết không?"
"Tiêu đại ca, Thanh Linh tỷ. Các người, các người thật sự không có việc gì chứ?" Đinh Mỹ Đình và Triệu Nhược Thần đi ra, nhưng Triệu Nhược Thần đang có thai, bị hai ông bà dạy bảo, không dám chạy nhanh, đành phải chạy từ từ, nên không theo kịp Đinh Mỹ Đình.
Mộng Thanh Linh cười dịu dàng, đáp: "Đúng, chúng ta đã về, chúng ta thoát ra từ Tinh mang trận, đã trở về"
Giờ phút này người hạnh phúc nhất chính là nàng. Bởi vì nàng biết tình yêu đã đến bên mình, chỗ dựa cả đời nàng chính là người đàn ông này. Tất cả nhung nhớ, tất cả lo lắng đã không còn nữa. Trong lòng nàng chỉ còn lại một tình yêu, tình yêu sâu đậm đối với Tiêu Thu Phong, vậy là đủ rồi.
"Ông xã, anh, anh về rồi, làm Nhược Thần lo đến chết. Nhược Thần sợ, sợ anh gặp chuyện không may, không cần em, không cần con trong bụng em"
Đinh Mỹ Đình nhào vào lòng Tiêu Thu Phong, mà Triệu Nhược Thần cũng lần đầu tiên thả lỏng mình, đoạt lấy một nửa còn lại thuộc về mình. Sự kích động từ mất đi đến có được làm nàng quên đi tính cách lạnh lùng của mình. Nàng cũng là một người phụ nữ, gặp phải đả kích như vậy, khóc và yếu ớt là chuyện đương nhiên.
"Tiểu Phong, Tiểu Phong, thằng nhóc này, ở đâu, ở đâu, mau, mau để ông lão này nhìn một cái" Lao ra ngay sau đó là hai người già. Được Lang Khuyển thông báo, hai người già liều mạng chạy ra, ánh mắt quan tâm còn hơn cả mấy nàng.
Đã được ôm an ủi, Đinh Mỹ Đình và Triệu Nhược Thần đã yên tĩnh lại, đứng hai bên, nắm tay Tiêu Thu Phong, kéo hắn đến trước mặt hai người già.
"Tiểu Phong, để bà ngoại ôm cháu một cái. Cháu ngoan, làm bà nhớ muốn chết"
Thấy Tiêu Thu Phong thành tâm điểm chú ý, không ai chú ý đến sự tồn tại của mình, trong lòng Mộng Thanh Linh hơi ghen, lập tức tiến lên, lớn tiếng kêu: "Bà, nếu như bà thương Thu Phong, vậy để anh ấy nghỉ ngơi một lát, sau đó chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon. Bọn con từ sau khi rời đi chưa ăn gì hết, đói lắm rồi ạ"
Hoắc Phi Trữ bừng tỉnh, nói: "Đúng, đúng, bà lão, mau mau sai nhà bếp làm tất cả các món ngon"
Tiêu Thu Phong mỉm cười. Trong cơ thể có lực lượng tinh nhật, hắn lúc này không cảm thấy đói, nhưng hắn nghĩ Mộng Thanh Linh không thể chịu nổi, liền gật đầu nói: "Được ạ, bọn con đúng là rất mệt, đi tắm rửa một lát, lúc ăn cơm sẽ nói ra những điều mọi người muốn biết"
Nhưng nhìn quanh một vòng lại phát hiện thiếu đi rất nhiều khuôn mặt. Tiêu Thu Phong lại hỏi: "Vũ và Ruth đâu rồi?"
Triệu Nhược Thần nói: "Đại hội quân lực mỗi năm một lần đã bắt đầu. Chị Vũ và Ruth đều đến hỗ trợ, đương nhiên cũng có tên Tư Mã Lạc đáng ghét đi đến chơi bời"
"Đúng đúng, người này xấu lắm. Tiêu đại ca, anh và Thanh Linh tỷ vừa mất tích, không ngờ người này nghi ngờ hai người lén hẹn hò nhau. Anh nói có đáng hận hay không. Đúng, bọn Lang Nha đều ra ngoài tìm hai người. Em lập tức thông báo để bọn họ về. Mấy hôm nay bọn họ đúng là rất vất vả"
Ai tốt ai xấu, cô bé này nhìn như rõ ràng nhưng lại không phải thế.
Tiêu Thu Phong lắc đầu không để ý. Thực ra Tư Mã Lạc nói cũng không sai. Mặc dù bị vây trong Tinh mang trận nhưng hắn và Mộng Thanh Linh đúng là nói chuyện tình yêu trong đó, không bị coi là vu oan.
Hai người sau khi tắm rửa xong, lúc trở ra thì trên bàn đã đặt đầy thức ăn. Đinh Mỹ Đình tự mình làm, chén bát đã được chuẩn bị đầy đủ, đang chờ bọn họ. Tiêu Thu Phong ngồi xuống, Lang Nha đã về, trực tiếp chạy vào phòng ăn, rất kích động.
Kéo tay Tiêu Thu Phong, kêu lên: "Lão Đại, tao đã nói mà, mỹ nữ thiên hạ còn chưa vơ hết, Long Đằng sao chết được, đúng là không có việc, không có việc gì. Lão Đại, nghe nói mày và Mộng tiểu thư cùng mất tích, không biết có phải hai người cái kia ***"
Lời mở đầu còn là tiếng người, nhưng càng nói về sau vẻ mặt trở nên ám muội, không nói người ta cũng hiểu ý trong đó.
"Anh muốn biết, đến hỏi tôi này" Mộng Thanh Linh không ngờ đột nhiên trở nên thân thiện, trừng mắt nhìn Lang Nha. Đôi mắt quyến rũ lóe lên quỷ kế làm cho Lang Nha hơi sợ. Lòng phụ nữ khó dò nhất, ai biết người phụ nữ có thể đâm cho hắn một mũi sau lưng không.
Thực ra không riêng gì Lang Nha muốn biết, mọi người ngồi quanh đây cũng muốn biết. Nhưng Tiêu Thu Phong cười với mọi người, nói: "Mộng Mộng ăn đi, ăn xong rồi từ từ nói cho mọi người. Đây có lẽ là chuyện ly kỳ nhất đó"
Mặc dù đã ra khỏi Tinh mang trận nhưng cảm giác dó không thể nào thay đổi. Gọi Mộng Mộng, chuẩn bị gọi cả đời. Nguồn: http://truyenyy.com
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộng Thanh Linh ngoan ngoãn gật đầu, cầm bát đũa, không những vậy việc đầu tiên nàng làm là gắp thức ăn cho Tiêu Thu Phong. Vẻ ân cần đó giống như một người mới về làm dâu. Dịu dàng như vậy khiến cho Đinh Mỹ Đình cảm thấy mơ hồ. Tiêu đại ca này, Thanh Linh tỷ này, sao có hành vi kỳ quái như vậy. Chẳng lẽ bọn họ mất tích là vì đi hẹn hò sao?
Dù là hẹn hò cũng không cần bảy ngày bảy đêm không ăn chứ. Nhìn Mộng Thanh Linh ngấu nghiến ăn, đúng là rất nhiều ngày không ăn.
Nhận được tin Tiêu Thu Phong đã về, Vũ và Ruht đang trợ trận vội vã trở về. Đợi hai người ăn xong, uống nước xong, những người nên đến cũng đã đến. Ngay cả Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc cũng đã về. Trên đời này không có chuyện gì làm người ta thoải mái hơn là nghe chuyện của Tiêu Thu Phong.
Hoắc Phi Trữ lặng lẽ ngồi một bên, nhìn nhiều người nhấp nha nhấp nhổm muốn hỏi, có chút buồn cười mở miệng nói: "Được rồi, Thu Phong, không ra vẻ thần bí nữa. Tất cả mọi người đều lo lắng cho cháu, nói mau, nói xem mấy ngày này hai đứa rốt cuộc đi đâu. Ông ngoại cũng muốn biết"
Ông lão nói, mọi người đều gật đầu.
Tiêu Thu Phong cười cười, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, còn chưa mở miệng, Mộng Thanh Linh đã nắm tay hắn, nũng nịu nói: "Thu Phong, em nói trước cho. Em có chuyện muốn nói với mọi người"
Đinh Mỹ Đình tò mò nói: "Thanh Linh tỷ, nói đi, tất cả đang nghe mà"
"Là thế này, chúng ta mất tích mấy hôm, đúng là chị và Thu Phong ở bên nhau, hơn nữa anh ấy đã cầu hôn với chị. Bắt đầu từ hôm nay, cháu sẽ gọi ông bà là ông ngoại, bà ngoại, hy vọng ông bà chấp nhận cháu"
Bà lão không đợi mấy nàng kia gật đầu, hưng phấn kêu lên: "Tốt tốt, đây là chuyện tốt, tin rằng ông nội đạo sĩ của cháu biết cũng sẽ cao hứng. Tiểu Mộng, rất tốt. Mấy chục năm qua hai nhà Hoắc Mộng rốt cuộc đã hoàn thành hứa hẹn này. Rất nhiều người, bao gồm cả ông bà đều cảm thấy được an ủi"
Triệu Nhược Thần trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, vốn muốn làm nũng, ghen tuông chút nhưng thấy bà đã mở miệng nói, nàng cũng chỉ có thể chôn giấu vẻ không hài lòng xuống. Thật đáng hận, tên Tư Mã Lạc đúng là mồm quạ đen, xấu xa lại quá linh nghiệm. Mộng Thanh Linh rõ ràng là hẹn với ông xã.
Vẫn là Vũ lắc đầu, nói: "Em nói đúng là không sai. Anh, thực sự một người cũng không buông tha. Thanh Linh, em là Kinh trung nhất mộng, lần này đàn ông khắp Bắc Kinh sẽ là kẻ địch của Hoắc gia"
Tiêu Thu Phong nhìn Mộng Thanh Linh đang nắm chặt tay mình, cũng không nói gì. Khi nàng cắt cổ tay, lấy máu cho hắn đã quyết định cả đời bọn họ sẽ bên nhau, không thể rời đi.
Người phụ nữ như vậy đáng để bất cứ người đàn ông trân trọng. Hắn đã cho nàng cơ hội, nhưng nàng không thay đổi, vì một Ảnh Tử đã chết mà chấp nhận cả đời. Tiêu Thu Phong đương nhiên sẽ không từ chối nàng nữa.
"Đêm đó, Tinh mang trận chấn động, sinh ra một lực hấp dẫn cực lớn hút anh vào trong trận. Mặc dù lực lượng đó rất cường đại nhưng anh vẫn có thể kháng cự. Nhưng nghĩ đến an nguy của mẹ, cho nên anh quyết định xâm nhập vào trong đó, tìm ra sự huyền bí của Tinh mang trận. Nhưng anh thật không ngờ Mộng Mộng cũng bị hút vào"
Vũ xen vào hỏi: "Thu Phong, tại sao Tinh mang trận không có tác dụng với người khác, nhưng hết lần này đến lần khác đều hút anh và Thanh Linh?" Nếu đã là người một nhà vậy đương nhiên không thể gọi là Mộng tiểu thư rồi.
"Tất cả vẫn chưa chấm dứt. Tiêu Thu Phong, ta chết nhưng sẽ xuất hiện Cảnh Trưởng khác. Giết chóc vẫn sẽ tiếp tục, ngươi không thể ngăn cản, không bao giờ ngăn cản được"
Máu ở miệng trào ra, từ một tơ máu biến thành dòng, dần dần càng lúc càng nhiều. Hai mắt của Bàng Xương Minh đã biến thành xám trắng, dần dần thân hình trở nên cứng lại, nói ra câu nói cuối cùng trong đời.
"Muốn biết bố ngươi chết như thế nào, đi hỏi, hỏi Long Phi..." Long Phi, thốt ra được âm thanh này, tất cả ngừng lại, mắt trợn trừng, chết không nhắm mắt.
Từ địa huyệt đi ra, nơi này đã không có ai. Có lẽ có người đã biết từ trước nên chuyển tất cả bí mật có thể di chuyển. Thứ không thể chuyển cũng đã đốt sạch. Ngoại trừ bảy mươi sáu xác chết trong Tinh mang trận, nơi này rất hỗn độn. Giống như lời Bàng Xương Minh nói, dù hắn chết thì vẫn còn có Cảnh Trưởng tiếp theo xuất hiện.
Hắc Dạ không diệt, vong hồn không chết.
Về đến Hoắc gia đã là buổi chiều. Ruth và Vũ không có ở đây, trong nhà chỉ có Triệu Nhược Thần và Đinh Mỹ Đình. Đương nhiên còn có hai ông bà đang tĩnh tu. Ngay cả Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc cũng đã đi ra ngoài.
"Tiêu thiếu gia, anh rốt cuộc đã về. Ô ô, anh đã về, tốt quá" Có thể do không ức chế được cảm xúc trong lòng, Labus không ngờ cầm tay Tiêu Thu Phong, kích động đến phát khóc.
Mặc dù mấy ngày không ăn uống gì, nhưng tinh thần vẫn rất tốt. Tiêu Thu Phong cười nói: "Được rồi, mày lớn như vậy phải biết tự lập. Tao không thể nào cả đời đứng sau mày, nhìn chằm chằm mày. Mày phải học cách suy nghĩ, biết không?"
"Tiêu đại ca, Thanh Linh tỷ. Các người, các người thật sự không có việc gì chứ?" Đinh Mỹ Đình và Triệu Nhược Thần đi ra, nhưng Triệu Nhược Thần đang có thai, bị hai ông bà dạy bảo, không dám chạy nhanh, đành phải chạy từ từ, nên không theo kịp Đinh Mỹ Đình.
Mộng Thanh Linh cười dịu dàng, đáp: "Đúng, chúng ta đã về, chúng ta thoát ra từ Tinh mang trận, đã trở về"
Giờ phút này người hạnh phúc nhất chính là nàng. Bởi vì nàng biết tình yêu đã đến bên mình, chỗ dựa cả đời nàng chính là người đàn ông này. Tất cả nhung nhớ, tất cả lo lắng đã không còn nữa. Trong lòng nàng chỉ còn lại một tình yêu, tình yêu sâu đậm đối với Tiêu Thu Phong, vậy là đủ rồi.
"Ông xã, anh, anh về rồi, làm Nhược Thần lo đến chết. Nhược Thần sợ, sợ anh gặp chuyện không may, không cần em, không cần con trong bụng em"
Đinh Mỹ Đình nhào vào lòng Tiêu Thu Phong, mà Triệu Nhược Thần cũng lần đầu tiên thả lỏng mình, đoạt lấy một nửa còn lại thuộc về mình. Sự kích động từ mất đi đến có được làm nàng quên đi tính cách lạnh lùng của mình. Nàng cũng là một người phụ nữ, gặp phải đả kích như vậy, khóc và yếu ớt là chuyện đương nhiên.
"Tiểu Phong, Tiểu Phong, thằng nhóc này, ở đâu, ở đâu, mau, mau để ông lão này nhìn một cái" Lao ra ngay sau đó là hai người già. Được Lang Khuyển thông báo, hai người già liều mạng chạy ra, ánh mắt quan tâm còn hơn cả mấy nàng.
Đã được ôm an ủi, Đinh Mỹ Đình và Triệu Nhược Thần đã yên tĩnh lại, đứng hai bên, nắm tay Tiêu Thu Phong, kéo hắn đến trước mặt hai người già.
"Tiểu Phong, để bà ngoại ôm cháu một cái. Cháu ngoan, làm bà nhớ muốn chết"
Thấy Tiêu Thu Phong thành tâm điểm chú ý, không ai chú ý đến sự tồn tại của mình, trong lòng Mộng Thanh Linh hơi ghen, lập tức tiến lên, lớn tiếng kêu: "Bà, nếu như bà thương Thu Phong, vậy để anh ấy nghỉ ngơi một lát, sau đó chuẩn bị nhiều đồ ăn ngon. Bọn con từ sau khi rời đi chưa ăn gì hết, đói lắm rồi ạ"
Hoắc Phi Trữ bừng tỉnh, nói: "Đúng, đúng, bà lão, mau mau sai nhà bếp làm tất cả các món ngon"
Tiêu Thu Phong mỉm cười. Trong cơ thể có lực lượng tinh nhật, hắn lúc này không cảm thấy đói, nhưng hắn nghĩ Mộng Thanh Linh không thể chịu nổi, liền gật đầu nói: "Được ạ, bọn con đúng là rất mệt, đi tắm rửa một lát, lúc ăn cơm sẽ nói ra những điều mọi người muốn biết"
Nhưng nhìn quanh một vòng lại phát hiện thiếu đi rất nhiều khuôn mặt. Tiêu Thu Phong lại hỏi: "Vũ và Ruth đâu rồi?"
Triệu Nhược Thần nói: "Đại hội quân lực mỗi năm một lần đã bắt đầu. Chị Vũ và Ruth đều đến hỗ trợ, đương nhiên cũng có tên Tư Mã Lạc đáng ghét đi đến chơi bời"
"Đúng đúng, người này xấu lắm. Tiêu đại ca, anh và Thanh Linh tỷ vừa mất tích, không ngờ người này nghi ngờ hai người lén hẹn hò nhau. Anh nói có đáng hận hay không. Đúng, bọn Lang Nha đều ra ngoài tìm hai người. Em lập tức thông báo để bọn họ về. Mấy hôm nay bọn họ đúng là rất vất vả"
Ai tốt ai xấu, cô bé này nhìn như rõ ràng nhưng lại không phải thế.
Tiêu Thu Phong lắc đầu không để ý. Thực ra Tư Mã Lạc nói cũng không sai. Mặc dù bị vây trong Tinh mang trận nhưng hắn và Mộng Thanh Linh đúng là nói chuyện tình yêu trong đó, không bị coi là vu oan.
Hai người sau khi tắm rửa xong, lúc trở ra thì trên bàn đã đặt đầy thức ăn. Đinh Mỹ Đình tự mình làm, chén bát đã được chuẩn bị đầy đủ, đang chờ bọn họ. Tiêu Thu Phong ngồi xuống, Lang Nha đã về, trực tiếp chạy vào phòng ăn, rất kích động.
Kéo tay Tiêu Thu Phong, kêu lên: "Lão Đại, tao đã nói mà, mỹ nữ thiên hạ còn chưa vơ hết, Long Đằng sao chết được, đúng là không có việc, không có việc gì. Lão Đại, nghe nói mày và Mộng tiểu thư cùng mất tích, không biết có phải hai người cái kia ***"
Lời mở đầu còn là tiếng người, nhưng càng nói về sau vẻ mặt trở nên ám muội, không nói người ta cũng hiểu ý trong đó.
"Anh muốn biết, đến hỏi tôi này" Mộng Thanh Linh không ngờ đột nhiên trở nên thân thiện, trừng mắt nhìn Lang Nha. Đôi mắt quyến rũ lóe lên quỷ kế làm cho Lang Nha hơi sợ. Lòng phụ nữ khó dò nhất, ai biết người phụ nữ có thể đâm cho hắn một mũi sau lưng không.
Thực ra không riêng gì Lang Nha muốn biết, mọi người ngồi quanh đây cũng muốn biết. Nhưng Tiêu Thu Phong cười với mọi người, nói: "Mộng Mộng ăn đi, ăn xong rồi từ từ nói cho mọi người. Đây có lẽ là chuyện ly kỳ nhất đó"
Mặc dù đã ra khỏi Tinh mang trận nhưng cảm giác dó không thể nào thay đổi. Gọi Mộng Mộng, chuẩn bị gọi cả đời. Nguồn: http://truyenyy.com
Trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Mộng Thanh Linh ngoan ngoãn gật đầu, cầm bát đũa, không những vậy việc đầu tiên nàng làm là gắp thức ăn cho Tiêu Thu Phong. Vẻ ân cần đó giống như một người mới về làm dâu. Dịu dàng như vậy khiến cho Đinh Mỹ Đình cảm thấy mơ hồ. Tiêu đại ca này, Thanh Linh tỷ này, sao có hành vi kỳ quái như vậy. Chẳng lẽ bọn họ mất tích là vì đi hẹn hò sao?
Dù là hẹn hò cũng không cần bảy ngày bảy đêm không ăn chứ. Nhìn Mộng Thanh Linh ngấu nghiến ăn, đúng là rất nhiều ngày không ăn.
Nhận được tin Tiêu Thu Phong đã về, Vũ và Ruht đang trợ trận vội vã trở về. Đợi hai người ăn xong, uống nước xong, những người nên đến cũng đã đến. Ngay cả Triệu Nhược Minh và Tư Mã Lạc cũng đã về. Trên đời này không có chuyện gì làm người ta thoải mái hơn là nghe chuyện của Tiêu Thu Phong.
Hoắc Phi Trữ lặng lẽ ngồi một bên, nhìn nhiều người nhấp nha nhấp nhổm muốn hỏi, có chút buồn cười mở miệng nói: "Được rồi, Thu Phong, không ra vẻ thần bí nữa. Tất cả mọi người đều lo lắng cho cháu, nói mau, nói xem mấy ngày này hai đứa rốt cuộc đi đâu. Ông ngoại cũng muốn biết"
Ông lão nói, mọi người đều gật đầu.
Tiêu Thu Phong cười cười, ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, còn chưa mở miệng, Mộng Thanh Linh đã nắm tay hắn, nũng nịu nói: "Thu Phong, em nói trước cho. Em có chuyện muốn nói với mọi người"
Đinh Mỹ Đình tò mò nói: "Thanh Linh tỷ, nói đi, tất cả đang nghe mà"
"Là thế này, chúng ta mất tích mấy hôm, đúng là chị và Thu Phong ở bên nhau, hơn nữa anh ấy đã cầu hôn với chị. Bắt đầu từ hôm nay, cháu sẽ gọi ông bà là ông ngoại, bà ngoại, hy vọng ông bà chấp nhận cháu"
Bà lão không đợi mấy nàng kia gật đầu, hưng phấn kêu lên: "Tốt tốt, đây là chuyện tốt, tin rằng ông nội đạo sĩ của cháu biết cũng sẽ cao hứng. Tiểu Mộng, rất tốt. Mấy chục năm qua hai nhà Hoắc Mộng rốt cuộc đã hoàn thành hứa hẹn này. Rất nhiều người, bao gồm cả ông bà đều cảm thấy được an ủi"
Triệu Nhược Thần trừng mắt nhìn Tiêu Thu Phong, vốn muốn làm nũng, ghen tuông chút nhưng thấy bà đã mở miệng nói, nàng cũng chỉ có thể chôn giấu vẻ không hài lòng xuống. Thật đáng hận, tên Tư Mã Lạc đúng là mồm quạ đen, xấu xa lại quá linh nghiệm. Mộng Thanh Linh rõ ràng là hẹn với ông xã.
Vẫn là Vũ lắc đầu, nói: "Em nói đúng là không sai. Anh, thực sự một người cũng không buông tha. Thanh Linh, em là Kinh trung nhất mộng, lần này đàn ông khắp Bắc Kinh sẽ là kẻ địch của Hoắc gia"
Tiêu Thu Phong nhìn Mộng Thanh Linh đang nắm chặt tay mình, cũng không nói gì. Khi nàng cắt cổ tay, lấy máu cho hắn đã quyết định cả đời bọn họ sẽ bên nhau, không thể rời đi.
Người phụ nữ như vậy đáng để bất cứ người đàn ông trân trọng. Hắn đã cho nàng cơ hội, nhưng nàng không thay đổi, vì một Ảnh Tử đã chết mà chấp nhận cả đời. Tiêu Thu Phong đương nhiên sẽ không từ chối nàng nữa.
"Đêm đó, Tinh mang trận chấn động, sinh ra một lực hấp dẫn cực lớn hút anh vào trong trận. Mặc dù lực lượng đó rất cường đại nhưng anh vẫn có thể kháng cự. Nhưng nghĩ đến an nguy của mẹ, cho nên anh quyết định xâm nhập vào trong đó, tìm ra sự huyền bí của Tinh mang trận. Nhưng anh thật không ngờ Mộng Mộng cũng bị hút vào"
Vũ xen vào hỏi: "Thu Phong, tại sao Tinh mang trận không có tác dụng với người khác, nhưng hết lần này đến lần khác đều hút anh và Thanh Linh?" Nếu đã là người một nhà vậy đương nhiên không thể gọi là Mộng tiểu thư rồi.
/585
|