Ánh mắt Liễu Yên Hồng trở nên tối sầm lại, nhìn chằm chằm Đinh Mỹ Đình, mở miệng cười hehe, nói: "A, thật không phát hiện ra, thì ra Mỹ Đình nhà ta đã trưởng thành rồi, quả nhiên là rất rất lớn nha"
Lúc nàng ta nói chữ rất rất lớn kia, thì ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Đinh Mỹ Đình, ba năm không gặp, cũng không biết cô gái này ăn thức ăn dưỡng ngực nào nữa, mà làm cho bộ ngực no tròn căng đủ ghê, có vẻ rất mê người.
Đụng đến loại con gái vô sỉ như vậy, chúng nữ cũng bó tay, không biết nên nói thế nào cho phải, Đinh Mỹ Đình xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố nhảy xuống dưới, nhưng không biết gì sao, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, chống tay ưỡn cái bộ ngực căng to ấy ra, lớn tiếng nói: "Lớn nhỏ thì đã sao, chỉ cần Tiêu đại ca thích là được rồi"
Nhảm nhí, dáng người này, đàn ông có thể không thích sao?
Liễu Yên Hồng không phục nói: "Cũng không nhất định, không thể nói trước anh rể có thích loại hình linh hoạt như em không, trào lưu ngực bự bây giờ đã không còn thịnh hành rồi, chị không biết sao?"
Thật sự là bó toàn thân với con bé này, nói ra những lời xấu hổ như vậy, Đinh Mỹ Đình nào dám tiếp lời, Liễu Yên Nguyệt bên cạnh thật sự nhịn hết nổi, quát: "Tiểu Hồng, em mà còn nói bậy nữa, chị sẽ không cho em đến đây sống, lớn như vậy rồi, mà nói chuyện vẫn không chú ý gì hết, Mỹ Đình, không cần để ý đến nó, nó chỉ đang ghen tị em thôi"
Được Liễu Yên Nguyệt khuyên giải, Đinh Mỹ Đình quả nhiên rất vui sướng nhìn Liễu Yên Hồng, tựa hồ như muốn nói rằng: Nhìn đi, vóc người của chị đẹp hơn, em muốn ghen tỵ cũng không được.
Hoắc Thấm Hà và Điền Phù bước phía trước chúng nữ, mặc dù không nói chen vào, nhưng cuộc đấu khẩu của các nàng, hai bà nghe rất rõ, làm cho cả hai không nhịn được cười, tiểu nha đầu này thật là, những lời xấu hổ như vậy mà cũng có thể lớn tiếng nói ra.
Còn Ruth nãy giờ im lặng, đã lên tiếng, mà còn công bố một bí mật kinh thiên động địa, nói: "Thật ra mọi người đều sai hết rồi, ông xã đối với dáng ngươi của chúng ta không có sự khủng hoảng đặc biệt đâu, nhưng hắn lại có một đam mê xấu xa vô cùng..."
Liễu Yên Hồng lập tức hưng phấn, chỉ cần là bí mật của Tiêu Thu Phong, ai ai cũng muốn biết, hơn nữa còn rất là hứng thú.
Tiêu Thu Phong quay đầu lại cười, nói: "Ruth, anh đã là thánh nhân rồi, còn có thể có tật xấu sao?"
Ruth khinh thường trừng mắt liếc hắn, nói: "Anh đừng tưởng em không biết, anh cảm thấy hứng thú nhất chính là mông phụ nữ, bằng không vì sao anh lại đặc biệt thích chị Phượng và Nhươc Thần, cũng không phải bởi vì mông của hai người ấy căng tròn mềm mịn sao?"
Lúc này, nơi này, hình như đã bắt đầu ầm ĩ thì phải. Lôi kéo cả Phượng Hề và Triệu Nhược Thần vào... vấn đề này, Phượng Hề cũng biết chứ, người đàn ông này có một sở thích, mỗi lần hai người ở cùng một chổ với nhau, thì tay của hắn, cơ bản là đều đặt lên vị trí đó của nàng, mà bộ dáng lại ra vẻ vô cùng hưởng thụ.
Nhưng trong miệng lại trách mắng: "Ruth, chuyện này sao lại nói ra như vậy, em đang cười chị Phượng phải không"
Triệu Nhược Thần thì rất là thẳng thắn, kêu lên một tiếng: "A, a, em nhớ ra rồi, lúc em vẫn còn làm cục trưởng của Đông Nam, ông xã đã nhiều lần sờ mông em, thì ra đây là ham mê của hắn, Ruth không nói, quả thật em cũng không nghĩ ra"
Mộng Thanh Linh không nhịn được cười hì một tiếng, nói: "Ông xã thích đánh mông người, thì ra là có hàm nghĩa sâu xa như vậy, ngày đó lúc đó đánh em, có phải đã nghĩ là muốn chiếm tiện nghi của em không?"
Lời này vừa nói ra, chúng nữ đều cười rất thoải mái, trêu đùa ông xã của mình, làm cho ông xã xấu hổ đỏ mặt. Đây quả thật là một chuyện thú vị nhất.
Chỉ có Liễu Yên Hồng là không cười, bởi vì nàng đang suy nghĩ, anh rể cũng từng đánh qua mông của nàng, hơn nữa còn đánh rất nhiều lần, hay là... hay là hắn ta lúc đó, thời điểm đó, cũng muốn chiếm tiện nghi của mình.... tâm nàng loạn như mê, giờ bước đi trong mộng ảo luôn.
Đi thăm trang viên mới, ăn qua cơm trưa, chúng nữ đều không muốn nghỉ ngơi, vây quanh Tiêu Thu Phong, thế vẫn chưa đủ, phần người lớn cũng tụ họp với nhau, thương lượng việc chuyển nhà mới. Vì muốn được may mắn, hẳn là vẫn phải đãi vài bàn tiệc, cho nên mọi người quyết định, mời những người bạn thân bạn tốt đến, một là để ăn tân gia, hai là hoan nghênh Tiêu Thu Phong trở về, mọi người đoàn tụ.
"Các chị ơi, bây giờ rãnh rỗi, hay là chúng ta chơi đánh bài đi, ai, đáng thương cho em, đi theo các chị khổ sở ba năm, bây giờ rốt cục cũng đã đến lúc hãnh diện, hôm nay em nhất định sẽ mổ xẻ các chị"
Bị Liễu Yên Hồng quấn quít, chúng nữ cũng vui vẻ đáp ứng, thật đúng là đã lâu rồi không có tâm tình vui vẻ như vậy, bây giờ quả thật rất nhớ cảm giác đó.
Nơi này không có người nghèo, ngay cả Liễu Yên Hồng cũng không nghèo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Một bàn đương nhiên không đủ, dù sao Tiêu gia trước kia cũng đã có chuẩn bị, hai sòng bài được triển khai, Tiêu Thu Phong thì không có hứng thú tham gia vào cuộc vui này, chỉ ngồi ở bên cạnh, nhìn chúng nữ thoải mái hưng phấn, hắn đương nhiên cũng cảm nhận được hạnh phúc.
Điện thoại đã gọi ra ngoài, tất cả người thân ở Thượng Hải đều được mời đến, Tiêu Thu Phong mất tích ba năm, sau đó trở về, tất cả mọi người đều phải trông thấy, nơi này gia đình đang đoàn tụ.
Nhưng sự náo nhiệt của ngày hôm sau, cũng làm cho người của Tiêu gia bất ngờ, vốn chỉ muốn mời vài người bạn, đến ăn một bữa cơm, thật không ngờ, số người đến đây, cơ hồ vượt qua trăm người.
Cha mẹ Thiên Nhan Duyệt đến, gia chủ Liễu gia Liễu Tùy Phong đến, Tôn Khánh Dục mang người nhà đến, cũng bởi vì chuyện lần trước, sự yếu đuối của ông làm cho Tiêu Thu Phong bất mãn, vì thế khi Điền Quy Tâm ra lệnh cho ông, ông đã quả quyết từ chối, bị cách chức điều tra, thật không ngờ, chỉ mấy giờ sau, ông được bí thư tiếp kiến, khen ngợi là đạo đức tốt, giữ gìn chính nghĩa, là cán bộ vì dân vì nước.
Cuộc sống con người quả thật là điều khó hiểu, mấy giờ trước cấp trên còn phê bình ông không đúng tý nào, nói ông không có kỷ luật này nọ, tác phong chậm trễ, lại không làm tròn trách nhiệm, ai, biến hóa vô thường, cũng làm cho Tôn Khánh Dục cảm thán lực lượng khổng lồ của Tiêu gia.
Cơ hội thế này, ông đương nhiên muốn biểu hiện tốt một phen, vì thế ngay cả vợ con cũng đưa đến, để cho mọi người biết, Tôn gia và Tiêu gia là thân thích, hơn nữa, chị em lâu ngày gặp mặt, cũng có nhiều điều để nói.
Sau đó, tất cả các đại gia tộc, đại tập đoàn, các xí nghiệp lớn đều đến đây, mặc dù không tự mình đến cửa, nhưng cũng phái người đưa lễ vật đến, thật đúng là làm cho chúng nữ há mồm trợn mắt, bất quá chỉ là đổi nhà mới thôi mà, có cần phải nhiệt tình vậy không?
Đương nhiên là không quá đáng rồi, chỉ có người quá phận nhất chính là bí thư đại nhân mới gặp hôm qua, mò đến cửa chúc mừng, nhưng lại gọi Tiêu Thu Phong ra một góc nhỏ, báo cáo kết quả xử lý Điền Quy Tâm, còn nói là cấp trên còn dặn dò bản thân phải chiếu cố đặc biệt cho Tiêu gia, về sau có chuyện gì, cứ việc lên tiếng là được.
Tiêu Thu Phong rất ít mở miệng, loại giao tiếp này, đều để cho Phượng Hề làm, dù sao thì lực lượng ở Đông Nam, cũng nằm trong tay của Phượng Hề, nếu không có chuyện đặc biệt, hắn không muốn dính dáng đến.
Mấy đại cao thủ của Long tổ cũng đến đây giúp vui, ngày đó nhìn thấy sự cường đại của Tiêu Thu Phong, bọn họ còn muốn so tay với hắn một chút, bất quá bây giờ Tiêu gia đang rất là ồn ào, không phải thời điểm tốt.
Triệu Quang Bình đến chậm một chút, chẳng qua, cùng đi với ông, còn có Triệu Nhược Minh.
"Lão đại, mày rốt cục đã trở lại, hu hu, tao nhớ mày quá"Khóc như một đứa nhỏ, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, gắt gao nắm chặt lấy tay của Tiêu Thu Phong, làm cho hắn khóc không được, mà cười cũng không xong, Triệu Nhược Minh đâu phải là con nít đâu.
Tiêu Thu Phong vỗ vỗ vai hắn, nói: "Nhược Minh, bây giờ mày là giáo quan cấp cao rồi, không phải con nít nữa, hơn nữa, mày lại là một thằng đàn ông, tao mới không có thời gian nhớ đến mày"
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười ầm lên, vẻ mặt của Triệu Nhược Minh lại rất chân thành, bất luận là tương lai thế nào, hắn đạt được thành tích ra sao, cũng đều là công lao của lão đại.
"Này, tao còn tưởng là ai, khóc đặc biệt quá trời, thì ra là tiểu tử này, thế nào, cả đám chết tiệt này, loại chuyện như vậy cũng không ai báo cho tao, cũng may ông nội còn nói cho tao biết một tiếng, bằng không tao cũng sẽ không kịp hưởng náo nhiệt này"Phía sau, cửa được Tư Mã thái gia đẩy vào, còn có Tư Mã Thương Hải từ đó giờ chưa tham gia lễ hội gì cả.
Chẳng qua lời này là do người thanh niên phía sau Tư Mã thái gia nói ra, Triệu Nhược Minh cũng không khách khí, mắng: "Mẹ kiếp, Tư Mã Lạc mày mới là đồ chết tiệt, không được nói nhảm, tao cũng vừa mới đến, tại ông già chờ tao thay đồ nên mới muộn, bằng không tao đã đến sớm rồi"
"Tiêu thiếu gia, anh long mã tinh thần, được nhận nhiều sủng ái, ngay cả ông trời cũng thiên vị cho anh vài phần, làm cho lão già ta không ngừng hâm mộ, không mời mà tới, tin tưởng rằng sẽ không quấy rầy mọi người đâu"Lão thái gia nhìn thấy Tiêu Thu Phong, hưng phấn gật đầu, người đàn ông này là rồng trong loài người, ông ta cũng đã sớm biết, thật không ngờ, rồng lặn sâu ba năm, giờ phút này, bay thẳng lên trời.
Tiêu Thu Phong ngày hôm qua đã va chạm với thế lực mới nổi Điền Quy Tâm, đánh cho đầu rơi máu chảy, ông đương nhiên đã nghe nói qua.
Loại đại nhân vật đến cửa, Tiêu Viễn Hà đương nhiên tiếp dãi, nghe vậy cười nói: "Tư Mã thái gia khách khí rồi, ông có thể tới, thật sự là vinh hạnh của Tiêu gia, lão nhân gia ông lại nhìn trúng Tiểu Phong, chúng tôi hoan nghênh còn không kịp nữa là, xin mời, xin mời..."Tư Mã thái gia cười nói: "Viễn Hà, chú đã sinh ra một đứa con rất giỏi, điểm này, lão già ta cũng hâm mộ không hết, được rồi, chúng ta người già nói chuyện với người già, để tụi thanh niên nói chuyện với nhau"
Ông đương nhiên biết tạo cơ hội cho thằng cháu trai, người đàn ông Tiêu gia này có rất nhiều năng lực, sợ rằng bây giờ ngay cả Tư Mã Thương Hải cũng không cách nào tưởng tượng được, hơn nữa, bọn họ vẫn là đồng minh, giờ phút này hẳn là nên thân cận một chút.
"Thu Phong, con mẹ mày thật đúng là đã trở về, mày biết không, nghe nói mày trở về, tao quả thật không tin được, lão tử đợi một năm rồi lại một năm, còn tưởng rằng mày đã ngủm rồi chứ, trên đời này không ai có tai nạn giống mày cả, thật không ngờ, mạng của mày dài thật, giải trừ tai họa ngàn năm, quả nhiên không giả, tiểu tử lại trở về"
Ngữ khí quen thuộc, trong lời nói có sự trêu tức, nhưng Tiêu Thu Phong không ngại, cũng khẽ cười nói: "Cuộc sống vui vẻ như vậy, còn có những người vợ xinh đẹp tuyệt sắc thế này, tao còn hưởng thụ chưa đủ, làm sao mà bỏ được!"
Lúc nàng ta nói chữ rất rất lớn kia, thì ánh mắt cũng nhìn chằm chằm vào bộ ngực của Đinh Mỹ Đình, ba năm không gặp, cũng không biết cô gái này ăn thức ăn dưỡng ngực nào nữa, mà làm cho bộ ngực no tròn căng đủ ghê, có vẻ rất mê người.
Đụng đến loại con gái vô sỉ như vậy, chúng nữ cũng bó tay, không biết nên nói thế nào cho phải, Đinh Mỹ Đình xấu hổ đến mức muốn tìm một cái hố nhảy xuống dưới, nhưng không biết gì sao, lại đột nhiên ngẩng đầu lên, chống tay ưỡn cái bộ ngực căng to ấy ra, lớn tiếng nói: "Lớn nhỏ thì đã sao, chỉ cần Tiêu đại ca thích là được rồi"
Nhảm nhí, dáng người này, đàn ông có thể không thích sao?
Liễu Yên Hồng không phục nói: "Cũng không nhất định, không thể nói trước anh rể có thích loại hình linh hoạt như em không, trào lưu ngực bự bây giờ đã không còn thịnh hành rồi, chị không biết sao?"
Thật sự là bó toàn thân với con bé này, nói ra những lời xấu hổ như vậy, Đinh Mỹ Đình nào dám tiếp lời, Liễu Yên Nguyệt bên cạnh thật sự nhịn hết nổi, quát: "Tiểu Hồng, em mà còn nói bậy nữa, chị sẽ không cho em đến đây sống, lớn như vậy rồi, mà nói chuyện vẫn không chú ý gì hết, Mỹ Đình, không cần để ý đến nó, nó chỉ đang ghen tị em thôi"
Được Liễu Yên Nguyệt khuyên giải, Đinh Mỹ Đình quả nhiên rất vui sướng nhìn Liễu Yên Hồng, tựa hồ như muốn nói rằng: Nhìn đi, vóc người của chị đẹp hơn, em muốn ghen tỵ cũng không được.
Hoắc Thấm Hà và Điền Phù bước phía trước chúng nữ, mặc dù không nói chen vào, nhưng cuộc đấu khẩu của các nàng, hai bà nghe rất rõ, làm cho cả hai không nhịn được cười, tiểu nha đầu này thật là, những lời xấu hổ như vậy mà cũng có thể lớn tiếng nói ra.
Còn Ruth nãy giờ im lặng, đã lên tiếng, mà còn công bố một bí mật kinh thiên động địa, nói: "Thật ra mọi người đều sai hết rồi, ông xã đối với dáng ngươi của chúng ta không có sự khủng hoảng đặc biệt đâu, nhưng hắn lại có một đam mê xấu xa vô cùng..."
Liễu Yên Hồng lập tức hưng phấn, chỉ cần là bí mật của Tiêu Thu Phong, ai ai cũng muốn biết, hơn nữa còn rất là hứng thú.
Tiêu Thu Phong quay đầu lại cười, nói: "Ruth, anh đã là thánh nhân rồi, còn có thể có tật xấu sao?"
Ruth khinh thường trừng mắt liếc hắn, nói: "Anh đừng tưởng em không biết, anh cảm thấy hứng thú nhất chính là mông phụ nữ, bằng không vì sao anh lại đặc biệt thích chị Phượng và Nhươc Thần, cũng không phải bởi vì mông của hai người ấy căng tròn mềm mịn sao?"
Lúc này, nơi này, hình như đã bắt đầu ầm ĩ thì phải. Lôi kéo cả Phượng Hề và Triệu Nhược Thần vào... vấn đề này, Phượng Hề cũng biết chứ, người đàn ông này có một sở thích, mỗi lần hai người ở cùng một chổ với nhau, thì tay của hắn, cơ bản là đều đặt lên vị trí đó của nàng, mà bộ dáng lại ra vẻ vô cùng hưởng thụ.
Nhưng trong miệng lại trách mắng: "Ruth, chuyện này sao lại nói ra như vậy, em đang cười chị Phượng phải không"
Triệu Nhược Thần thì rất là thẳng thắn, kêu lên một tiếng: "A, a, em nhớ ra rồi, lúc em vẫn còn làm cục trưởng của Đông Nam, ông xã đã nhiều lần sờ mông em, thì ra đây là ham mê của hắn, Ruth không nói, quả thật em cũng không nghĩ ra"
Mộng Thanh Linh không nhịn được cười hì một tiếng, nói: "Ông xã thích đánh mông người, thì ra là có hàm nghĩa sâu xa như vậy, ngày đó lúc đó đánh em, có phải đã nghĩ là muốn chiếm tiện nghi của em không?"
Lời này vừa nói ra, chúng nữ đều cười rất thoải mái, trêu đùa ông xã của mình, làm cho ông xã xấu hổ đỏ mặt. Đây quả thật là một chuyện thú vị nhất.
Chỉ có Liễu Yên Hồng là không cười, bởi vì nàng đang suy nghĩ, anh rể cũng từng đánh qua mông của nàng, hơn nữa còn đánh rất nhiều lần, hay là... hay là hắn ta lúc đó, thời điểm đó, cũng muốn chiếm tiện nghi của mình.... tâm nàng loạn như mê, giờ bước đi trong mộng ảo luôn.
Đi thăm trang viên mới, ăn qua cơm trưa, chúng nữ đều không muốn nghỉ ngơi, vây quanh Tiêu Thu Phong, thế vẫn chưa đủ, phần người lớn cũng tụ họp với nhau, thương lượng việc chuyển nhà mới. Vì muốn được may mắn, hẳn là vẫn phải đãi vài bàn tiệc, cho nên mọi người quyết định, mời những người bạn thân bạn tốt đến, một là để ăn tân gia, hai là hoan nghênh Tiêu Thu Phong trở về, mọi người đoàn tụ.
"Các chị ơi, bây giờ rãnh rỗi, hay là chúng ta chơi đánh bài đi, ai, đáng thương cho em, đi theo các chị khổ sở ba năm, bây giờ rốt cục cũng đã đến lúc hãnh diện, hôm nay em nhất định sẽ mổ xẻ các chị"
Bị Liễu Yên Hồng quấn quít, chúng nữ cũng vui vẻ đáp ứng, thật đúng là đã lâu rồi không có tâm tình vui vẻ như vậy, bây giờ quả thật rất nhớ cảm giác đó.
Nơi này không có người nghèo, ngay cả Liễu Yên Hồng cũng không nghèo. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenyy.com
Một bàn đương nhiên không đủ, dù sao Tiêu gia trước kia cũng đã có chuẩn bị, hai sòng bài được triển khai, Tiêu Thu Phong thì không có hứng thú tham gia vào cuộc vui này, chỉ ngồi ở bên cạnh, nhìn chúng nữ thoải mái hưng phấn, hắn đương nhiên cũng cảm nhận được hạnh phúc.
Điện thoại đã gọi ra ngoài, tất cả người thân ở Thượng Hải đều được mời đến, Tiêu Thu Phong mất tích ba năm, sau đó trở về, tất cả mọi người đều phải trông thấy, nơi này gia đình đang đoàn tụ.
Nhưng sự náo nhiệt của ngày hôm sau, cũng làm cho người của Tiêu gia bất ngờ, vốn chỉ muốn mời vài người bạn, đến ăn một bữa cơm, thật không ngờ, số người đến đây, cơ hồ vượt qua trăm người.
Cha mẹ Thiên Nhan Duyệt đến, gia chủ Liễu gia Liễu Tùy Phong đến, Tôn Khánh Dục mang người nhà đến, cũng bởi vì chuyện lần trước, sự yếu đuối của ông làm cho Tiêu Thu Phong bất mãn, vì thế khi Điền Quy Tâm ra lệnh cho ông, ông đã quả quyết từ chối, bị cách chức điều tra, thật không ngờ, chỉ mấy giờ sau, ông được bí thư tiếp kiến, khen ngợi là đạo đức tốt, giữ gìn chính nghĩa, là cán bộ vì dân vì nước.
Cuộc sống con người quả thật là điều khó hiểu, mấy giờ trước cấp trên còn phê bình ông không đúng tý nào, nói ông không có kỷ luật này nọ, tác phong chậm trễ, lại không làm tròn trách nhiệm, ai, biến hóa vô thường, cũng làm cho Tôn Khánh Dục cảm thán lực lượng khổng lồ của Tiêu gia.
Cơ hội thế này, ông đương nhiên muốn biểu hiện tốt một phen, vì thế ngay cả vợ con cũng đưa đến, để cho mọi người biết, Tôn gia và Tiêu gia là thân thích, hơn nữa, chị em lâu ngày gặp mặt, cũng có nhiều điều để nói.
Sau đó, tất cả các đại gia tộc, đại tập đoàn, các xí nghiệp lớn đều đến đây, mặc dù không tự mình đến cửa, nhưng cũng phái người đưa lễ vật đến, thật đúng là làm cho chúng nữ há mồm trợn mắt, bất quá chỉ là đổi nhà mới thôi mà, có cần phải nhiệt tình vậy không?
Đương nhiên là không quá đáng rồi, chỉ có người quá phận nhất chính là bí thư đại nhân mới gặp hôm qua, mò đến cửa chúc mừng, nhưng lại gọi Tiêu Thu Phong ra một góc nhỏ, báo cáo kết quả xử lý Điền Quy Tâm, còn nói là cấp trên còn dặn dò bản thân phải chiếu cố đặc biệt cho Tiêu gia, về sau có chuyện gì, cứ việc lên tiếng là được.
Tiêu Thu Phong rất ít mở miệng, loại giao tiếp này, đều để cho Phượng Hề làm, dù sao thì lực lượng ở Đông Nam, cũng nằm trong tay của Phượng Hề, nếu không có chuyện đặc biệt, hắn không muốn dính dáng đến.
Mấy đại cao thủ của Long tổ cũng đến đây giúp vui, ngày đó nhìn thấy sự cường đại của Tiêu Thu Phong, bọn họ còn muốn so tay với hắn một chút, bất quá bây giờ Tiêu gia đang rất là ồn ào, không phải thời điểm tốt.
Triệu Quang Bình đến chậm một chút, chẳng qua, cùng đi với ông, còn có Triệu Nhược Minh.
"Lão đại, mày rốt cục đã trở lại, hu hu, tao nhớ mày quá"Khóc như một đứa nhỏ, nước mắt nước mũi chảy tèm lem, gắt gao nắm chặt lấy tay của Tiêu Thu Phong, làm cho hắn khóc không được, mà cười cũng không xong, Triệu Nhược Minh đâu phải là con nít đâu.
Tiêu Thu Phong vỗ vỗ vai hắn, nói: "Nhược Minh, bây giờ mày là giáo quan cấp cao rồi, không phải con nít nữa, hơn nữa, mày lại là một thằng đàn ông, tao mới không có thời gian nhớ đến mày"
Hắn vừa nói xong, tất cả mọi người đều cười ầm lên, vẻ mặt của Triệu Nhược Minh lại rất chân thành, bất luận là tương lai thế nào, hắn đạt được thành tích ra sao, cũng đều là công lao của lão đại.
"Này, tao còn tưởng là ai, khóc đặc biệt quá trời, thì ra là tiểu tử này, thế nào, cả đám chết tiệt này, loại chuyện như vậy cũng không ai báo cho tao, cũng may ông nội còn nói cho tao biết một tiếng, bằng không tao cũng sẽ không kịp hưởng náo nhiệt này"Phía sau, cửa được Tư Mã thái gia đẩy vào, còn có Tư Mã Thương Hải từ đó giờ chưa tham gia lễ hội gì cả.
Chẳng qua lời này là do người thanh niên phía sau Tư Mã thái gia nói ra, Triệu Nhược Minh cũng không khách khí, mắng: "Mẹ kiếp, Tư Mã Lạc mày mới là đồ chết tiệt, không được nói nhảm, tao cũng vừa mới đến, tại ông già chờ tao thay đồ nên mới muộn, bằng không tao đã đến sớm rồi"
"Tiêu thiếu gia, anh long mã tinh thần, được nhận nhiều sủng ái, ngay cả ông trời cũng thiên vị cho anh vài phần, làm cho lão già ta không ngừng hâm mộ, không mời mà tới, tin tưởng rằng sẽ không quấy rầy mọi người đâu"Lão thái gia nhìn thấy Tiêu Thu Phong, hưng phấn gật đầu, người đàn ông này là rồng trong loài người, ông ta cũng đã sớm biết, thật không ngờ, rồng lặn sâu ba năm, giờ phút này, bay thẳng lên trời.
Tiêu Thu Phong ngày hôm qua đã va chạm với thế lực mới nổi Điền Quy Tâm, đánh cho đầu rơi máu chảy, ông đương nhiên đã nghe nói qua.
Loại đại nhân vật đến cửa, Tiêu Viễn Hà đương nhiên tiếp dãi, nghe vậy cười nói: "Tư Mã thái gia khách khí rồi, ông có thể tới, thật sự là vinh hạnh của Tiêu gia, lão nhân gia ông lại nhìn trúng Tiểu Phong, chúng tôi hoan nghênh còn không kịp nữa là, xin mời, xin mời..."Tư Mã thái gia cười nói: "Viễn Hà, chú đã sinh ra một đứa con rất giỏi, điểm này, lão già ta cũng hâm mộ không hết, được rồi, chúng ta người già nói chuyện với người già, để tụi thanh niên nói chuyện với nhau"
Ông đương nhiên biết tạo cơ hội cho thằng cháu trai, người đàn ông Tiêu gia này có rất nhiều năng lực, sợ rằng bây giờ ngay cả Tư Mã Thương Hải cũng không cách nào tưởng tượng được, hơn nữa, bọn họ vẫn là đồng minh, giờ phút này hẳn là nên thân cận một chút.
"Thu Phong, con mẹ mày thật đúng là đã trở về, mày biết không, nghe nói mày trở về, tao quả thật không tin được, lão tử đợi một năm rồi lại một năm, còn tưởng rằng mày đã ngủm rồi chứ, trên đời này không ai có tai nạn giống mày cả, thật không ngờ, mạng của mày dài thật, giải trừ tai họa ngàn năm, quả nhiên không giả, tiểu tử lại trở về"
Ngữ khí quen thuộc, trong lời nói có sự trêu tức, nhưng Tiêu Thu Phong không ngại, cũng khẽ cười nói: "Cuộc sống vui vẻ như vậy, còn có những người vợ xinh đẹp tuyệt sắc thế này, tao còn hưởng thụ chưa đủ, làm sao mà bỏ được!"
/585
|