Mặc dù Tử Dao vào bếp mà chưa từng đọc qua cuốn sách nào, nhưng được Vũ và Liễu Yên Nguyệt hỗ trợ, nhìn Tử Dao mang tạp đề, hai tay dọn đồ ăn ran bàn, Tiêu Thu Phong cảm thấy hai mắt sáng ngồi, không phải bởi vì đồ ăn, mà bởi vì thân hình của nàng, ma khí quyến rũ mê người, lại có một sự biến ảo kỳ lạ, giống như một cô vợ nhỏ ngoan hiền.
"Ừ, không tồi, tiếp tục cố gắng, em nhất định sẽ trở thành cổ gái thập toàn thập mỹ"
Chất lượng đồ ăn thì tạm được, nhưng Tiêu Thu Phong đặc biệt cổ vũ, hy vọng cuộc sống con người bình thường, có thể giúp cho cô gái này luyện hóa được ma khí trong cơ thể. Loại quyến rũ lơ đãng phát ra này, đối với hắn thì không sao, nhưng đối với thằng ku khác, thì quả thật chính là nguyên nhân của rắc rối.
Đôi tay của Tử Dao không ngừng chà xát, ánh mắt hưng phấn chớp động, nói: "Thật sự ngon sao, Thu Phong, vậy sau này em sẽ làm nhiều cho anh ăn, cam đoan mỗi ngày đều có cái mới lạ"
Quyển bách khoa toàn thư trên bàn, đều đã bị nàng nhồi vào đầu, nói đến trí nhớ của nàng, thì đúng là ngay cả Vũ và Liễu Yên Nguyệt cũng không thể so được. Tu luyện Định Tâm Quyết, cơ hồ rất ít chuyện có thể quấy nhiễu được lòng của nàng. Cho nên, muốn nhớ cái gì, đều rất nhanh, chỉ cần xem một lần, có thể nhớ được tất cả.
Tiêu Thu Phong gật đầu, mỉm cười, nói: "Anh không có thời gian để ở lâu,hai ngày nữa, anh sẽ đến Đài Loan một chuyến, hay là em đi theo với anh?"
"Tiêu thiếu gia, em cũng muốn theo"Ngọc Thiền bên cạnh đã kêu lên, muốn hưởng thụ qua tư vị tình yêu, nàng không muốn phải lập tức tách rời, chia tay vài ngày. Giờ phút này, nàng tựa hồ đã hiểu được, lúc người đàn ông này mất tích ba năm, tâm tình của các chị như thế nào rồi. Không có người đàn ông mình yêu bên cạnh, quả thật sống không bằng chết, thật sự rất khó khăn.
Tiêu Thu Phong sửng sốt, quay đầu lại nhìn Ngọc Thiền, hỏi: "Anh đi, là có chuyện quan trọng cần làm, đánh đáng giết giết, em có thể giúp anh được gì?"Tử Dao dù sao cũng là một cao thủ tuyệt thế, còn giọng nói của Ngọc Thiền, có đẩy lui được kẻ địch hay không?
Mặt của Ngọc Thiền nhất thời đỏ lên, liều mạng nghĩ lý do, nhưng cuối cùng phán một câu kinh điển: "Em... em có thể giúp anh sưởi ấm giường!"
Trời đất, Vũ và Liễu Yên Nguyệt sửng sốt, mắt mở thật to. Lý do như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, quả thật không hổ là tiểu yêu tinh của tứ đại công chúa nha.
Tử Dao cũng bình thản phán như thánh lần hai: "Sưởi ấm giường thì có gì khó, em cũng làm được!"
Thật sự là lời nói sợ hãi làm không biết bao nhiêu người chết. Tiêu Thu Phong cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, mới có mấy ngày, mà Tử Dao đã học mấy cái tò te tí te gì thế này. Xem ra, coi TV nhiều, cũng không phải chuyện tốt.
Vũ bất đắc dĩ cười, nói: "Được rồi, Ngọc Thiền, để Tử Dao cùng đi với Thu Phong, kèm với học nấu ăn và làm ấm giường. Con gái như vậy, muốn kiếm rất khó đó. Chúng ta cứ ở HongKong mua sắm là được, thừa dịp mấy ngày này, cố gắng chơi đùa một chút!"
Tiêu Thu Phong cũng gật đầu nói: "Vậy đi, chờ anh từ Đài Loan trở về, chúng ta sẽ về Đông Nam, yên Nguyệt, em cũng nhanh chóng thông báo cho Thu Nhã và Tiểu Tuyết, đem chuyện của Long Đằng giao lại đi, để em một mình ở HongKong, anh không yên tâm!"
Tuy rằng nơi này không có kẻ địch của Ngạo Thiên Minh nữa, những để cho một người phụ nữ độc thân rời nhà, cuối cùng cũng không quá thỏa đáng.
Liễu Yên Nguyệt vẫn ôn nhu như cũ, hơn nữa lại đang có thai, nên tâm tính cũng rất bình thản, đáp: "Ông xã, biết rồi, em không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng. Yên tâm, em sẽ xử lý nhanh chóng"
Lúc này, Liễu Yên Nguyệt đúng là cần thời gian để nghỉ ngơi. Đương nhiên không thể cùng Tiêu Thu Phong làm bậy được, mà một mình Vũ thì lại không chịu nổi. Tuy rằng đã cố hết sức, nhưng đêm khuya, Tiêu Thu Phong vẫn phải mò vào trong phòng của Ngọc Thiền. Cô nàng này đang nằm dựa trên giường, hình như đang đếm ngón tay thì phải?
Nhìn thấy Tiêu Thu Phong đến, nàng cũng cười như một kẻ trộm, nói: "Tiêu thiếu gia, anh đến thật đúng lúc, nếu để đếm hơn mười ngón tay nữa, anh mà còn chưa tới, em sẽ đi ngủ, mặc kệ anh"
Tiêu Thu Phong ngượng ngùng cười cười hỏi: "Sao em biết anh sẽ đến?"
"Cái đó là đương nhiên, anh xem..."Xốc chăn lên, thân thể bị che của Ngọc Thiền, để lộ ra một bộ đồ lót rất là khêu gợi nóng bỏng. Cái này là do hôm bữa không cẩn thận nhìn thấy Tử Dao mặc loại này, cười nói: "Đây là do chị Yên Nguyệt tặng cho em, xinh đẹp hông. Chị ấy nói anh thích, nên em mặc vào chờ anh"
Quả nhiên không hổ là yêu tinh, có được sự truyền thừa của Phượng Hề, trên người của nàng có sự dụ hoặc vô cùng, xuân ý dào dạt, khi tung chăn lên, cũng làm cho con người lạc lối.
Ánh mắt quyến rũ câu hồn, cái lưỡi tinh tế liếm nhẹ, khơi dậy dục vọng. Tiêu Thu Phong đã nhào đến, cô nàng này, quả nhiên là hấp dẫn chết người mà không cần đền mạng.
"Hì hì... bây giờ em mới phát hiện ra, kỳ thật em cũng có mị lực"Bị Tiêu Thu Phong đè xuống dưới, cô nàng này mới đưa ra một kết luận rất hài lòng. Có thể hấp dẫn được người đàn ông mình yêu, đối với từng người đàn bà, đều là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Bảy lần... tổng cộng là bảy lần, mùi của dục vọng vẫn còn chưa tản hết. Nhưng do lao lực mệt mỏi nên không làm gì được nữa, ôm nhau mà ngủ. Buối sáng, lúc Tiêu Thu Phong rời giường, Ngọc Thiền cũng đã đứng dậy. Cái tốt nhất đã để cho người ta xem đủ rồi, hơn nữa tan ra trong tình yêu, càng làm cho nàng xinh đẹp vài phần. Thân thể xinh đẹp động lòng người, giống như được sống lại, mỗi một bước đi, mỗi một biểu tình, mỗi một nũ cười, đều mang đầy xuân ý.
Vũ cũng cảm thấy được, nhìn thấy Ngọc Thiền vội vàng ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, vui mừng nói: "Ngọc Thiền, bây giờ có em hỗ trợ, thật đúng là đã giảm bớt gánh nặng cho bọn chị. Lần này, Thu Phong đã gặp được đối thủ rồi, không biết Thu Diễm và Chiêu Tuệ có thể chất tốt như em không"
Có thể làm cho đàn ông muốn ngừng mà không được, quả thật có bản lĩnh.
Đôi mắt đầy xuân ý, nụ cười động lòng người. Cho dù là lời khen vô cùng xấu hổ, Ngọc Thiền cũng nguyện ý nhận. Có thể tận tình yêu thương người đàn ông của mình trên giường, đối với mỗi người phụ nữ, đều là một loại hạnh phúc.
Tiêu Thu Phong đã trai quả sự dung hợp, khí kình đã trổi lên, từ đan điền chậm rãi mà lên. Tứ chi vận động, đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Có lẽ thể chất của hắn và Ngọc Thiền cùng tan ra, quả thật rất có ích, xem ra sau này phải cố gắng nhiều hơn.
Giữa trưa, Tiêu Thu Phong rời khỏi chổ ở của Liễu Yên Nguyệt, trở về Ngạo Thiên Minh. Trận chiến trên biển đã chấm dứt, đại biểu cho lực lượng của Hắc Dạ và Mafia ở HongKong đã bị diệt trừ. Tuy rằng bọn họ không tham gia, nhưng qua lời kể của Lang tổ, thì trận giết chóc tàn sát đẫm máu kia, lại giống như một giấc mộng. Chính xác là một cơn ác mộng, và làm cho mọi người khủng hoảng.
Nhìn thấy Tiêu Thu Phong đến, tất cả liền giống như nhìn thấy Thần, biểu tình cung kính, so với trước kia còn nhiều hơn.
"Tiêu thiếu gia đến, Tiêu thiếu gia đến..."Ngoài cửa, đã truyền đến tiếng hét chói tai của Bát Phượng, ngay cả thời gian bẩm báo cũng không có, đã vây lấy Tiêu Thu Phong. Trong mắt hiện rõ sự kích động, lần này, thật sự đã đem Tiêu Thu Phong trở thành thần tượng của bản thân rồi.
Thập Tam Muội và Thanh Bình Nhi đã đi ra, nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt này, Thập Tam Muội quát: "Được rồi, không được quấy rầy Tiêu thiếu gia, đàng hoàng một chút"
"Ông xã, anh đi đâu vậy, lâu như vậy mới đến, làm người ta chờ đến sốt ruột"Từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, vướng bận trong lòng, cũng đã trở thành một hương vị khác. Chia xa nửa ngày, mà cảm giác trong lòng Thanh Bình Nhi, đã hoàn toàn khác biệt.
Nhào vào lòng ngực của Tiêu Thu Phong, bát phượng nhìn bằng cặp mát rất hâm mộ. Vẫn là Thập Tam Muội khôn khéo, đuổi các nàng vào bên trong, bắt đi trinh sát khắp nơi.
"Tiêu thiếu gia, trận chiến trên biển, quả thật đứng là kinh thiên. Trưởng phòng cảnh sát hôm qua đã gọi đến, hỏi anh có phải là thần hay không, thật sự làm cho tôi hoảng sợ, Tiêu thiếu gia biến thành thần khi nào"Lực lượng của Tiêu Thu Phong, chính là vinh quang của Ngạo Thiên Minh, năm năm trước chiến đấu tại HongKong, hắc đạo đổi trời, và Thập Tam Muội chưa từng hối hận vì lựa chọn trước đó.
"Đúng rồi, người chính phủ và các trưởng phòng đều muốn gặp anh một chút, không biết Tiêu thiếu gia có thời gian hay không?"Đây là một lời nịnh bợ, đối với loại vinh quang vô cùng của Ngạo Thiên Minh, những người này muốn gặp mặt chỉ huy một lần, liệu có đủ tư cách hay không?
Tiêu Thu Phong cười nhợt nhạt, nói: "Chị đừng nói, tôi không có thời gian để gặp họ. Thập Tam Muội, chuyện này, chị xử lý là được. Ngày mai tôi muốn khởi hành đến Đài Loan, Mafia ở Châu Á cuối cùng vẫn là một tai họa. Tôi muốn đi gặp tên chủ tịch quốc hội kia, để cho hắn về sau không còn cơ hội bước vào châu Á nữa"
Hai mắt Thập Tam Muội sáng lên, trong lòng biết, Tiêu thiếu gia phỏng chừng ngại Mafia bị tiêu diệt trên biển vẫn chưa hoàn toàn. Cho nên muốn đem quân đến Đài Loan, đuổi cùng giết tận.
"Được rồi, việc này, tôi sẽ từ chối giúp Tiêu thiếu gia, chẳng qua, trước khi Tiêu thiếu gia đến Đài Loan, vẫn phải an ủi Bình nhi một chút, đêm qua anh không về, nàng ta đã mất ngủ. Nếu anh không trở về, nàng ta sẽ ngã bệnh mất"
Mặc dù không có khoa trương như vậy, nhưng đây quả thật là khát vọng trong lòng Thanh Bình Nhi, nàng ta ngượng ngùng nhịn Tiêu Thu Phong, cũng đã thỏa mãn rồi. Có thể đứng bên cạnh hắn, cảm giác được hơi thở của hắn, nàng đã không còn gì để hối tiếc.
"Thập Tam Muội, lần này, tôi muốn mang Bình nhi trở về Đông Nam, chuyện HongKong về sau, toàn bộ nhờ chị. Nhớ phải bồi dưỡng nhiều nhân tài một chút, chúng ta rồi cũng sẽ già thôi"
Đây là lần thứ hai Tiêu Thu Phong nhắc nhỏ. ở HongKong mặc dù là một bang phái đứng, nhưng không thể so với Lý Hưng, Quan Đao ở Đông Nam được. Bởi vì ngày thường Tiêu Thu Phong rất ít quan tâm, làm cho thực lực của Ngạo Thiên Minh vĩnh viễn không thể đuổi kịp được, chỉ có thể bị kìm hãm trong cái đất HongKong nhỏ bé này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Tiêu Thu Phong có dụng tâm này, cũng hy vọng rằng Ngạo Thiên Minh làm chủ một phương, có thể có được lực lượng tự bảo vệ mình. Không đến nỗi mỗi lần bị người khác đánh vào là hoảng loạn.
Thập Tam Muội nhẹ nhàng gật đầu, bà đã hiểu được ý của Tiêu Thu Phong.
Giữa trưa, Dạ Ưng theo hẹn mà đến, đi cùng, đương nhiên là Dâm Tặc và Túy Quỷ. Chỉ cần có nhiệm vụ, là ba người này như hình với bóng.
Tiêu Thu Phong đã đáp ứng, giúp bọn họ tăng tiềm năng lên, đột phá cảnh giới mới. Vì Dạ Ưng được đưa lên làm Long đầu, vị trí như vậy, để anh em làm, vẫn tốt hơn so với để người khác làm.
"Ừ, không tồi, tiếp tục cố gắng, em nhất định sẽ trở thành cổ gái thập toàn thập mỹ"
Chất lượng đồ ăn thì tạm được, nhưng Tiêu Thu Phong đặc biệt cổ vũ, hy vọng cuộc sống con người bình thường, có thể giúp cho cô gái này luyện hóa được ma khí trong cơ thể. Loại quyến rũ lơ đãng phát ra này, đối với hắn thì không sao, nhưng đối với thằng ku khác, thì quả thật chính là nguyên nhân của rắc rối.
Đôi tay của Tử Dao không ngừng chà xát, ánh mắt hưng phấn chớp động, nói: "Thật sự ngon sao, Thu Phong, vậy sau này em sẽ làm nhiều cho anh ăn, cam đoan mỗi ngày đều có cái mới lạ"
Quyển bách khoa toàn thư trên bàn, đều đã bị nàng nhồi vào đầu, nói đến trí nhớ của nàng, thì đúng là ngay cả Vũ và Liễu Yên Nguyệt cũng không thể so được. Tu luyện Định Tâm Quyết, cơ hồ rất ít chuyện có thể quấy nhiễu được lòng của nàng. Cho nên, muốn nhớ cái gì, đều rất nhanh, chỉ cần xem một lần, có thể nhớ được tất cả.
Tiêu Thu Phong gật đầu, mỉm cười, nói: "Anh không có thời gian để ở lâu,hai ngày nữa, anh sẽ đến Đài Loan một chuyến, hay là em đi theo với anh?"
"Tiêu thiếu gia, em cũng muốn theo"Ngọc Thiền bên cạnh đã kêu lên, muốn hưởng thụ qua tư vị tình yêu, nàng không muốn phải lập tức tách rời, chia tay vài ngày. Giờ phút này, nàng tựa hồ đã hiểu được, lúc người đàn ông này mất tích ba năm, tâm tình của các chị như thế nào rồi. Không có người đàn ông mình yêu bên cạnh, quả thật sống không bằng chết, thật sự rất khó khăn.
Tiêu Thu Phong sửng sốt, quay đầu lại nhìn Ngọc Thiền, hỏi: "Anh đi, là có chuyện quan trọng cần làm, đánh đáng giết giết, em có thể giúp anh được gì?"Tử Dao dù sao cũng là một cao thủ tuyệt thế, còn giọng nói của Ngọc Thiền, có đẩy lui được kẻ địch hay không?
Mặt của Ngọc Thiền nhất thời đỏ lên, liều mạng nghĩ lý do, nhưng cuối cùng phán một câu kinh điển: "Em... em có thể giúp anh sưởi ấm giường!"
Trời đất, Vũ và Liễu Yên Nguyệt sửng sốt, mắt mở thật to. Lý do như vậy mà cũng có thể nghĩ ra, quả thật không hổ là tiểu yêu tinh của tứ đại công chúa nha.
Tử Dao cũng bình thản phán như thánh lần hai: "Sưởi ấm giường thì có gì khó, em cũng làm được!"
Thật sự là lời nói sợ hãi làm không biết bao nhiêu người chết. Tiêu Thu Phong cũng đổ đầy mồ hôi lạnh, mới có mấy ngày, mà Tử Dao đã học mấy cái tò te tí te gì thế này. Xem ra, coi TV nhiều, cũng không phải chuyện tốt.
Vũ bất đắc dĩ cười, nói: "Được rồi, Ngọc Thiền, để Tử Dao cùng đi với Thu Phong, kèm với học nấu ăn và làm ấm giường. Con gái như vậy, muốn kiếm rất khó đó. Chúng ta cứ ở HongKong mua sắm là được, thừa dịp mấy ngày này, cố gắng chơi đùa một chút!"
Tiêu Thu Phong cũng gật đầu nói: "Vậy đi, chờ anh từ Đài Loan trở về, chúng ta sẽ về Đông Nam, yên Nguyệt, em cũng nhanh chóng thông báo cho Thu Nhã và Tiểu Tuyết, đem chuyện của Long Đằng giao lại đi, để em một mình ở HongKong, anh không yên tâm!"
Tuy rằng nơi này không có kẻ địch của Ngạo Thiên Minh nữa, những để cho một người phụ nữ độc thân rời nhà, cuối cùng cũng không quá thỏa đáng.
Liễu Yên Nguyệt vẫn ôn nhu như cũ, hơn nữa lại đang có thai, nên tâm tính cũng rất bình thản, đáp: "Ông xã, biết rồi, em không nghĩ cho mình, cũng phải nghĩ cho đứa con trong bụng. Yên tâm, em sẽ xử lý nhanh chóng"
Lúc này, Liễu Yên Nguyệt đúng là cần thời gian để nghỉ ngơi. Đương nhiên không thể cùng Tiêu Thu Phong làm bậy được, mà một mình Vũ thì lại không chịu nổi. Tuy rằng đã cố hết sức, nhưng đêm khuya, Tiêu Thu Phong vẫn phải mò vào trong phòng của Ngọc Thiền. Cô nàng này đang nằm dựa trên giường, hình như đang đếm ngón tay thì phải?
Nhìn thấy Tiêu Thu Phong đến, nàng cũng cười như một kẻ trộm, nói: "Tiêu thiếu gia, anh đến thật đúng lúc, nếu để đếm hơn mười ngón tay nữa, anh mà còn chưa tới, em sẽ đi ngủ, mặc kệ anh"
Tiêu Thu Phong ngượng ngùng cười cười hỏi: "Sao em biết anh sẽ đến?"
"Cái đó là đương nhiên, anh xem..."Xốc chăn lên, thân thể bị che của Ngọc Thiền, để lộ ra một bộ đồ lót rất là khêu gợi nóng bỏng. Cái này là do hôm bữa không cẩn thận nhìn thấy Tử Dao mặc loại này, cười nói: "Đây là do chị Yên Nguyệt tặng cho em, xinh đẹp hông. Chị ấy nói anh thích, nên em mặc vào chờ anh"
Quả nhiên không hổ là yêu tinh, có được sự truyền thừa của Phượng Hề, trên người của nàng có sự dụ hoặc vô cùng, xuân ý dào dạt, khi tung chăn lên, cũng làm cho con người lạc lối.
Ánh mắt quyến rũ câu hồn, cái lưỡi tinh tế liếm nhẹ, khơi dậy dục vọng. Tiêu Thu Phong đã nhào đến, cô nàng này, quả nhiên là hấp dẫn chết người mà không cần đền mạng.
"Hì hì... bây giờ em mới phát hiện ra, kỳ thật em cũng có mị lực"Bị Tiêu Thu Phong đè xuống dưới, cô nàng này mới đưa ra một kết luận rất hài lòng. Có thể hấp dẫn được người đàn ông mình yêu, đối với từng người đàn bà, đều là một chuyện đáng để kiêu ngạo.
Bảy lần... tổng cộng là bảy lần, mùi của dục vọng vẫn còn chưa tản hết. Nhưng do lao lực mệt mỏi nên không làm gì được nữa, ôm nhau mà ngủ. Buối sáng, lúc Tiêu Thu Phong rời giường, Ngọc Thiền cũng đã đứng dậy. Cái tốt nhất đã để cho người ta xem đủ rồi, hơn nữa tan ra trong tình yêu, càng làm cho nàng xinh đẹp vài phần. Thân thể xinh đẹp động lòng người, giống như được sống lại, mỗi một bước đi, mỗi một biểu tình, mỗi một nũ cười, đều mang đầy xuân ý.
Vũ cũng cảm thấy được, nhìn thấy Ngọc Thiền vội vàng ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, vui mừng nói: "Ngọc Thiền, bây giờ có em hỗ trợ, thật đúng là đã giảm bớt gánh nặng cho bọn chị. Lần này, Thu Phong đã gặp được đối thủ rồi, không biết Thu Diễm và Chiêu Tuệ có thể chất tốt như em không"
Có thể làm cho đàn ông muốn ngừng mà không được, quả thật có bản lĩnh.
Đôi mắt đầy xuân ý, nụ cười động lòng người. Cho dù là lời khen vô cùng xấu hổ, Ngọc Thiền cũng nguyện ý nhận. Có thể tận tình yêu thương người đàn ông của mình trên giường, đối với mỗi người phụ nữ, đều là một loại hạnh phúc.
Tiêu Thu Phong đã trai quả sự dung hợp, khí kình đã trổi lên, từ đan điền chậm rãi mà lên. Tứ chi vận động, đều cảm thấy vô cùng thoải mái. Có lẽ thể chất của hắn và Ngọc Thiền cùng tan ra, quả thật rất có ích, xem ra sau này phải cố gắng nhiều hơn.
Giữa trưa, Tiêu Thu Phong rời khỏi chổ ở của Liễu Yên Nguyệt, trở về Ngạo Thiên Minh. Trận chiến trên biển đã chấm dứt, đại biểu cho lực lượng của Hắc Dạ và Mafia ở HongKong đã bị diệt trừ. Tuy rằng bọn họ không tham gia, nhưng qua lời kể của Lang tổ, thì trận giết chóc tàn sát đẫm máu kia, lại giống như một giấc mộng. Chính xác là một cơn ác mộng, và làm cho mọi người khủng hoảng.
Nhìn thấy Tiêu Thu Phong đến, tất cả liền giống như nhìn thấy Thần, biểu tình cung kính, so với trước kia còn nhiều hơn.
"Tiêu thiếu gia đến, Tiêu thiếu gia đến..."Ngoài cửa, đã truyền đến tiếng hét chói tai của Bát Phượng, ngay cả thời gian bẩm báo cũng không có, đã vây lấy Tiêu Thu Phong. Trong mắt hiện rõ sự kích động, lần này, thật sự đã đem Tiêu Thu Phong trở thành thần tượng của bản thân rồi.
Thập Tam Muội và Thanh Bình Nhi đã đi ra, nhìn thấy tình cảnh náo nhiệt này, Thập Tam Muội quát: "Được rồi, không được quấy rầy Tiêu thiếu gia, đàng hoàng một chút"
"Ông xã, anh đi đâu vậy, lâu như vậy mới đến, làm người ta chờ đến sốt ruột"Từ thiếu nữ trở thành phụ nữ, vướng bận trong lòng, cũng đã trở thành một hương vị khác. Chia xa nửa ngày, mà cảm giác trong lòng Thanh Bình Nhi, đã hoàn toàn khác biệt.
Nhào vào lòng ngực của Tiêu Thu Phong, bát phượng nhìn bằng cặp mát rất hâm mộ. Vẫn là Thập Tam Muội khôn khéo, đuổi các nàng vào bên trong, bắt đi trinh sát khắp nơi.
"Tiêu thiếu gia, trận chiến trên biển, quả thật đứng là kinh thiên. Trưởng phòng cảnh sát hôm qua đã gọi đến, hỏi anh có phải là thần hay không, thật sự làm cho tôi hoảng sợ, Tiêu thiếu gia biến thành thần khi nào"Lực lượng của Tiêu Thu Phong, chính là vinh quang của Ngạo Thiên Minh, năm năm trước chiến đấu tại HongKong, hắc đạo đổi trời, và Thập Tam Muội chưa từng hối hận vì lựa chọn trước đó.
"Đúng rồi, người chính phủ và các trưởng phòng đều muốn gặp anh một chút, không biết Tiêu thiếu gia có thời gian hay không?"Đây là một lời nịnh bợ, đối với loại vinh quang vô cùng của Ngạo Thiên Minh, những người này muốn gặp mặt chỉ huy một lần, liệu có đủ tư cách hay không?
Tiêu Thu Phong cười nhợt nhạt, nói: "Chị đừng nói, tôi không có thời gian để gặp họ. Thập Tam Muội, chuyện này, chị xử lý là được. Ngày mai tôi muốn khởi hành đến Đài Loan, Mafia ở Châu Á cuối cùng vẫn là một tai họa. Tôi muốn đi gặp tên chủ tịch quốc hội kia, để cho hắn về sau không còn cơ hội bước vào châu Á nữa"
Hai mắt Thập Tam Muội sáng lên, trong lòng biết, Tiêu thiếu gia phỏng chừng ngại Mafia bị tiêu diệt trên biển vẫn chưa hoàn toàn. Cho nên muốn đem quân đến Đài Loan, đuổi cùng giết tận.
"Được rồi, việc này, tôi sẽ từ chối giúp Tiêu thiếu gia, chẳng qua, trước khi Tiêu thiếu gia đến Đài Loan, vẫn phải an ủi Bình nhi một chút, đêm qua anh không về, nàng ta đã mất ngủ. Nếu anh không trở về, nàng ta sẽ ngã bệnh mất"
Mặc dù không có khoa trương như vậy, nhưng đây quả thật là khát vọng trong lòng Thanh Bình Nhi, nàng ta ngượng ngùng nhịn Tiêu Thu Phong, cũng đã thỏa mãn rồi. Có thể đứng bên cạnh hắn, cảm giác được hơi thở của hắn, nàng đã không còn gì để hối tiếc.
"Thập Tam Muội, lần này, tôi muốn mang Bình nhi trở về Đông Nam, chuyện HongKong về sau, toàn bộ nhờ chị. Nhớ phải bồi dưỡng nhiều nhân tài một chút, chúng ta rồi cũng sẽ già thôi"
Đây là lần thứ hai Tiêu Thu Phong nhắc nhỏ. ở HongKong mặc dù là một bang phái đứng, nhưng không thể so với Lý Hưng, Quan Đao ở Đông Nam được. Bởi vì ngày thường Tiêu Thu Phong rất ít quan tâm, làm cho thực lực của Ngạo Thiên Minh vĩnh viễn không thể đuổi kịp được, chỉ có thể bị kìm hãm trong cái đất HongKong nhỏ bé này. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnYY - www.truyenyy.com
Tiêu Thu Phong có dụng tâm này, cũng hy vọng rằng Ngạo Thiên Minh làm chủ một phương, có thể có được lực lượng tự bảo vệ mình. Không đến nỗi mỗi lần bị người khác đánh vào là hoảng loạn.
Thập Tam Muội nhẹ nhàng gật đầu, bà đã hiểu được ý của Tiêu Thu Phong.
Giữa trưa, Dạ Ưng theo hẹn mà đến, đi cùng, đương nhiên là Dâm Tặc và Túy Quỷ. Chỉ cần có nhiệm vụ, là ba người này như hình với bóng.
Tiêu Thu Phong đã đáp ứng, giúp bọn họ tăng tiềm năng lên, đột phá cảnh giới mới. Vì Dạ Ưng được đưa lên làm Long đầu, vị trí như vậy, để anh em làm, vẫn tốt hơn so với để người khác làm.
/585
|