Tiêu Thu Phong thật sự không muốn so đo với những kẻ ngu ngốc như thế này, nhưng nhìn bộ dạng của hắn rất mất dạy, có lẽ ở nhà được nuông chiều, vẫn xuôi chèo mát mái nên thằng này quả thực trong mắt không người.
"Nếu như cảm thấy gọi tao là thiếu gia là không xứng" Tiêu Thu Phong khẽ cười nói, "Vậy mày muốn gọi tao là cha, tao cũng sẽ miễn cưỡng đáp ứng". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phó Sinh Kim tức giận đến mức cười rộ lên, nhìn Tiêu Thu Phong càng thêm khinh bỉ, những trước mặt cô gái mà mình hâm mộ, hắn vẫn còn có thể giả vờ quân tử.
"Anh tài xế này, anh có biết tôi là ai không?" Hình như có một loại lệ thường, đám ăn chơi trác táng luôn thích lấy gia cảnh ra đè người, ý nói là, chỗ dựa sau lưng tao rất lớn?
Tiêu Thu Phong thành thật lắc đầu nói: "Không rõ lắm, nhưng nghĩ rằng cũng là một tên ăn hại nhà giàu, tao thật sự không có hứng thú để biết".
Người quản lý cười lạnh một tiếng, lập tức giới thiệu: "Vị thiếu gia đây chính là một trong ba nhà giàu nhất HongKong – Phó thiếu gia. Anh ngay cả Phó thiếu gia cũng không nhận ra, không cần nghi ngờ nhất định anh là một thằng mới từ nông thôn ra, nói chuyện với anh thật sự là mất thân phận".
Thiên Nhan Duyệt lúc này thực sự đã giận, nhưng nàng vẫn ngăn không cho nó bộc phát, lạnh nhạt nói: "Tiền quản lý, tôi không cần chị ở đây, chị về trước đi, từ nay về sau chị không còn là quản lý của tôi nữa".
Từ trước đến nay, nàng đều cho chị ta cơ hội, nhưng chị ta luôn ra tự làm theo ý mình làm nàng thực sự thất vọng.
Vị Tiền quản lý sửng sốt, có vẻ không thể tin nổi, vội vàng nhìn Phó Sinh Kim, chị ta đã nhận được rất nhiều chỗ tốt từ Phó Sinh Kim nên mới nói tốt cho hắn.
"Thiên tiểu thư, Tiền quản lý là một nhân tài, em sao có thể vì một người như thế này mà đuổi chị ta chứ. Hơn nữa chị ta còn đang là liên hệ với Phó gia về việc quảng cáo cho em, chỉ riêng tiền phát ngôn đã hơn một triệu. Thiên tiểu thư nên suy nghĩ cho kỹ".
Đây đúng là vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.
Trong lòng lũ nhà giàu bọn họ, ngôi sao và gái điếm đôi khi là cùng một loạt, thử hỏi, có gái điếm nào không thích tiền chứ?
Thiên Nhan Duyệt mỉm cười, rất xinh đẹp mang theo vẻ lạnh nhạt, mất hứng nói: "Không cần phải nghĩ, Phó thiếu gia, nói thật cho dù anh thật sự muốn, tôi cũng không chấp nhận làm người phát ngôn quảng cáo, quên giới thiệu cho anh, bạn trai tôi có rất nhiều tiền, không thèm để ý đến một triệu".
Mặt Tiền quản lý trở nên trắng bệch, Phó Sinh Kim cũng sửng sốt hỏi: "Là ai?"
Có thể không coi một triệu vào đâu, đương nhiên không phải là người bình thường.
Thiên Nhan Duyệt đang định mở miệng, Tiêu Thu Phong đã nhịn không được nói: "Các người có thể để yên không, lúc tôi ăn cơm không thích bị quấy rầy. Nếu như các người thích nói chuyện, có thể đi sang bên cạnh, không ai để ý đến các người".
Cùng người như thế này nói chuyện quả thực là mất hứng ăn.
Thiên Nhan Duyệt hơi ngượng ngùng lè lưỡi với Tiêu Thu Phong: "Phó thiếu gia, xin lỗi, tôi muốn ăn cơm cùng bạn trai tôi, nếu như anh không có chuyện gì xin mời rời đi".
Phó Sinh Kim nắm chặt tay, mặt mày xanh mét, nhưng hắn không biết rõ thân phận của Tiêu Thu Phong nên không phát tác, chỉ cười cười với Thiên Nhan Duyệt, nói: "Nếu Thiên tiểu thư thích yên tĩnh, tôi hôm nay cũng không quấy rầy, tạm biệt".
Trước khi đối phó một người, hắn phải tra rõ thân phận của người đó, HongKong này là địa bàn của hắn mà.
Nói xong vung tay mà đi, ngay cả Tiền quản lý cũng bất giác cũng rời đi với hắn.
Thiên Nhan Duyệt nhìn thấy kẻ đáng ghét đó đã rời đi, giơ hai tay lên làm ra hình chiến thắng, vui vẻ nói: "Thật tốt quá, rốt cuộc đã đuổi được tên đáng ghét đó đi".
Tiêu Thu Phong không thèm nhìn nàng một cái, nói: "Cô cũng có thể đi, tôi không muốn cùng lên mặt báo với cô vào ngày mai".
"Ồ, anh là đàn ông gì vậy, dù như thế nào chúng ta cũng là người quen, anh thấy tôi gặp nạn cũng không giúp tôi sao? Tôi nhưng là gọi Yên Nguyệt là chị, anh không sợ tôi nói cho chị ấy, nói anh chiếm tiện nghi của tôi sao?"
Tranh cãi với phụ nữ đúng là dại dột, Tiêu Thu Phong đang chuẩn bị rời đi thì lại phát hiện cửa phòng ăn đang có ba người đang vội vàng đi vào, hai người trong đó chính là một trong bốn đại cao thủ của Long tổ trước kia, vậy người lạ lẫm kia tin rằng chính là mới được bổ sung.
Có lẽ là sự cảnh giác trời sinh, khi bọn họ đến gần bàn Tiêu Thu Phong, một người trong đó nhìn Tiêu Thu Phong thật kỹ. Hắn gọi là Dạ Ưng, đúng là người nhạy cảm nhất trong Long Tổ, Tiêu Thu Phong cũng còn kém hắn.
Tiêu Thu Phong không hề suy nghĩ, có vẻ tức giận nói lớn tiếng: "Nói thì nói, tôi sao phải sợ ai chứ, tôi bây giờ đúng là phải chiếm tiện nghi của cô mới được".
Không có cách nào, cũng chỉ có thể lấy cô gái này ra làm tấm chắn.
Hai tay kéo Thiên Nhan Duyệt vào trong lòng, Thiên Nhan Duyệt đâu biết rằng người đàn ông này thật sự dám làm càn trước mặt đông người đến vậy, tình thế cấp bách nên nàng sợ hãi quên cả giãy dụa, người bên ngoài nhìn thì thấy nàng cũng muốn như vậy.
Thiên Nhan Duyệt xấu hổ đến đỏ ửng, lấy lại tinh thần nhưng dù như thế nào cũng không thể giãy ra được, tức giận đến độ muốn mở miệng mắng to. Tiêu Thu Phong sợ nàng phá hỏng chuyện của mình, nên vỗ mông nàng một cái.
Vỗ mông xong, Tiêu Thu Phong mới nghĩ lại, cô gái này không phải Vũ, cũng không phải Liễu Yên Nguyệt, trong lúc xúc động vỗ mông người ta, dường như hơi quá đáng.
Chẳng qua tác dụng đúng là không nhỏ, Thiên Nhan Duyệt xấu hổ đến độ ngay cả sức giãy dụa cũng không có, chỉ là vùi đầu vào ngực Tiêu Thu Phong, cái miệng nhỏ nhắn lại cắn mạnh xuống.
Con mẹ nó, cô gái này như con chó con, cắn đau thật.
Bên tường vang lên một giọng nói: "Đã tìm được vị trí của bọn họ, nhưng vẫn chưa tìm được mục tiêu".
Bọn họ nói rất ngắn ngọn, nếu như không phải Tiêu Thu Phong, người bình thường căn bản không biết bọn họ đang nói gì.
"Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Giọng nói của người này rất xa lạ, xem ra chính là người thay vị trí của Tiêu Thu Phong.
Giọng nói của Túy Quỷ đột nhiên vang lên: "Không cần dài dòng như vậy, nhiều người như vậy, giết một ít rồi nói tiếp, dù sao thời gian này quá rảnh rỗi, tìm mấy người luyện tay cũng tốt".
Dạ Ưng lạnh lùng nói: "Không thể tùy tiện ra tay, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, hơn nữa chúng ta phải biết được ý đồ thực sự của chúng, thay nhau giám sát chặt bọn chúng, nếu như có thể dẫn ra kẻ chủ mưu phía sau là tốt nhất".
Túy Quỷ dường như đã đứng lên, lười biếng nói: "Uống nhiều rồi, đi ngủ thôi, khi nào cần ra tay nói một tiếng là được".
Mấy người Dạ Ưng im lặng một lát, không có ai nói gì. Đợi đến khi Túy Quỷ rời khỏi, người mới có vẻ tức giận nói: "Túy Quỷ sao thế, thế này không phải ảnh hưởng đến sự đoàn kết của chúng ta sao?"
"Được rồi, tính Túy Quỷ vốn vậy, Phi Kiếm, mày sẽ quen thôi, đi, chúng ta đi theo dõi chúng" Người nói chuyện lúc này không phải là Dạ Ưng mà là Dâm Tặc.
Dâm Tặc cũng không phải Dâm Tặc thực sự, chỉ là hắn thích dùng thuốc mê, đương nhiên cũng biết chữa bệnh, là một độc nhân chân truyền từ Đường Môn, mọi người liền cho hắn biệt hiệu này.
Ba người không nói nữa, rất nhanh đã rời đi, Tiêu Thu Phong cũng lập tức đứng lên.
"Này, anh, anh còn muốn làm gì?" Thiên Nhan Duyệt có chút lo lắng, người này không phải thú tính nổi lên, muốn không quy củ đối với nàng chứ.
"Không muốn làm gì, nhớ thanh toán đó" Tiêu Thu Phong không để ý đến ánh mắt của cô gái này, một khắc sau đã đi theo đám Dạ Ưng.
Chỉ là làm cho Thiên Nhan Duyệt tức giận đến độ đứng im tại chỗ, tên đáng chết này dĩ nhiên sau khi chiếm tiện ghi còn muốn nàng trả tiền, thật sự ông trời không có mắt, ông trời không có mắt.
"Lần sau để tôi gặp lại, tôi nhất định cắn, cắn, cắn chết anh, đồ đáng ghét".
Tiêu Thu Phong đoán không sai, Thiên Nhan Duyệt đúng là cầm tinh con chó, nhưng cắn người là lần đầu tiên, xem ra bản tính như năm sinh cũng có lý.
"Nếu như cảm thấy gọi tao là thiếu gia là không xứng" Tiêu Thu Phong khẽ cười nói, "Vậy mày muốn gọi tao là cha, tao cũng sẽ miễn cưỡng đáp ứng". Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyenyy chấm cơm.
Phó Sinh Kim tức giận đến mức cười rộ lên, nhìn Tiêu Thu Phong càng thêm khinh bỉ, những trước mặt cô gái mà mình hâm mộ, hắn vẫn còn có thể giả vờ quân tử.
"Anh tài xế này, anh có biết tôi là ai không?" Hình như có một loại lệ thường, đám ăn chơi trác táng luôn thích lấy gia cảnh ra đè người, ý nói là, chỗ dựa sau lưng tao rất lớn?
Tiêu Thu Phong thành thật lắc đầu nói: "Không rõ lắm, nhưng nghĩ rằng cũng là một tên ăn hại nhà giàu, tao thật sự không có hứng thú để biết".
Người quản lý cười lạnh một tiếng, lập tức giới thiệu: "Vị thiếu gia đây chính là một trong ba nhà giàu nhất HongKong – Phó thiếu gia. Anh ngay cả Phó thiếu gia cũng không nhận ra, không cần nghi ngờ nhất định anh là một thằng mới từ nông thôn ra, nói chuyện với anh thật sự là mất thân phận".
Thiên Nhan Duyệt lúc này thực sự đã giận, nhưng nàng vẫn ngăn không cho nó bộc phát, lạnh nhạt nói: "Tiền quản lý, tôi không cần chị ở đây, chị về trước đi, từ nay về sau chị không còn là quản lý của tôi nữa".
Từ trước đến nay, nàng đều cho chị ta cơ hội, nhưng chị ta luôn ra tự làm theo ý mình làm nàng thực sự thất vọng.
Vị Tiền quản lý sửng sốt, có vẻ không thể tin nổi, vội vàng nhìn Phó Sinh Kim, chị ta đã nhận được rất nhiều chỗ tốt từ Phó Sinh Kim nên mới nói tốt cho hắn.
"Thiên tiểu thư, Tiền quản lý là một nhân tài, em sao có thể vì một người như thế này mà đuổi chị ta chứ. Hơn nữa chị ta còn đang là liên hệ với Phó gia về việc quảng cáo cho em, chỉ riêng tiền phát ngôn đã hơn một triệu. Thiên tiểu thư nên suy nghĩ cho kỹ".
Đây đúng là vừa uy hiếp vừa dụ dỗ.
Trong lòng lũ nhà giàu bọn họ, ngôi sao và gái điếm đôi khi là cùng một loạt, thử hỏi, có gái điếm nào không thích tiền chứ?
Thiên Nhan Duyệt mỉm cười, rất xinh đẹp mang theo vẻ lạnh nhạt, mất hứng nói: "Không cần phải nghĩ, Phó thiếu gia, nói thật cho dù anh thật sự muốn, tôi cũng không chấp nhận làm người phát ngôn quảng cáo, quên giới thiệu cho anh, bạn trai tôi có rất nhiều tiền, không thèm để ý đến một triệu".
Mặt Tiền quản lý trở nên trắng bệch, Phó Sinh Kim cũng sửng sốt hỏi: "Là ai?"
Có thể không coi một triệu vào đâu, đương nhiên không phải là người bình thường.
Thiên Nhan Duyệt đang định mở miệng, Tiêu Thu Phong đã nhịn không được nói: "Các người có thể để yên không, lúc tôi ăn cơm không thích bị quấy rầy. Nếu như các người thích nói chuyện, có thể đi sang bên cạnh, không ai để ý đến các người".
Cùng người như thế này nói chuyện quả thực là mất hứng ăn.
Thiên Nhan Duyệt hơi ngượng ngùng lè lưỡi với Tiêu Thu Phong: "Phó thiếu gia, xin lỗi, tôi muốn ăn cơm cùng bạn trai tôi, nếu như anh không có chuyện gì xin mời rời đi".
Phó Sinh Kim nắm chặt tay, mặt mày xanh mét, nhưng hắn không biết rõ thân phận của Tiêu Thu Phong nên không phát tác, chỉ cười cười với Thiên Nhan Duyệt, nói: "Nếu Thiên tiểu thư thích yên tĩnh, tôi hôm nay cũng không quấy rầy, tạm biệt".
Trước khi đối phó một người, hắn phải tra rõ thân phận của người đó, HongKong này là địa bàn của hắn mà.
Nói xong vung tay mà đi, ngay cả Tiền quản lý cũng bất giác cũng rời đi với hắn.
Thiên Nhan Duyệt nhìn thấy kẻ đáng ghét đó đã rời đi, giơ hai tay lên làm ra hình chiến thắng, vui vẻ nói: "Thật tốt quá, rốt cuộc đã đuổi được tên đáng ghét đó đi".
Tiêu Thu Phong không thèm nhìn nàng một cái, nói: "Cô cũng có thể đi, tôi không muốn cùng lên mặt báo với cô vào ngày mai".
"Ồ, anh là đàn ông gì vậy, dù như thế nào chúng ta cũng là người quen, anh thấy tôi gặp nạn cũng không giúp tôi sao? Tôi nhưng là gọi Yên Nguyệt là chị, anh không sợ tôi nói cho chị ấy, nói anh chiếm tiện nghi của tôi sao?"
Tranh cãi với phụ nữ đúng là dại dột, Tiêu Thu Phong đang chuẩn bị rời đi thì lại phát hiện cửa phòng ăn đang có ba người đang vội vàng đi vào, hai người trong đó chính là một trong bốn đại cao thủ của Long tổ trước kia, vậy người lạ lẫm kia tin rằng chính là mới được bổ sung.
Có lẽ là sự cảnh giác trời sinh, khi bọn họ đến gần bàn Tiêu Thu Phong, một người trong đó nhìn Tiêu Thu Phong thật kỹ. Hắn gọi là Dạ Ưng, đúng là người nhạy cảm nhất trong Long Tổ, Tiêu Thu Phong cũng còn kém hắn.
Tiêu Thu Phong không hề suy nghĩ, có vẻ tức giận nói lớn tiếng: "Nói thì nói, tôi sao phải sợ ai chứ, tôi bây giờ đúng là phải chiếm tiện nghi của cô mới được".
Không có cách nào, cũng chỉ có thể lấy cô gái này ra làm tấm chắn.
Hai tay kéo Thiên Nhan Duyệt vào trong lòng, Thiên Nhan Duyệt đâu biết rằng người đàn ông này thật sự dám làm càn trước mặt đông người đến vậy, tình thế cấp bách nên nàng sợ hãi quên cả giãy dụa, người bên ngoài nhìn thì thấy nàng cũng muốn như vậy.
Thiên Nhan Duyệt xấu hổ đến đỏ ửng, lấy lại tinh thần nhưng dù như thế nào cũng không thể giãy ra được, tức giận đến độ muốn mở miệng mắng to. Tiêu Thu Phong sợ nàng phá hỏng chuyện của mình, nên vỗ mông nàng một cái.
Vỗ mông xong, Tiêu Thu Phong mới nghĩ lại, cô gái này không phải Vũ, cũng không phải Liễu Yên Nguyệt, trong lúc xúc động vỗ mông người ta, dường như hơi quá đáng.
Chẳng qua tác dụng đúng là không nhỏ, Thiên Nhan Duyệt xấu hổ đến độ ngay cả sức giãy dụa cũng không có, chỉ là vùi đầu vào ngực Tiêu Thu Phong, cái miệng nhỏ nhắn lại cắn mạnh xuống.
Con mẹ nó, cô gái này như con chó con, cắn đau thật.
Bên tường vang lên một giọng nói: "Đã tìm được vị trí của bọn họ, nhưng vẫn chưa tìm được mục tiêu".
Bọn họ nói rất ngắn ngọn, nếu như không phải Tiêu Thu Phong, người bình thường căn bản không biết bọn họ đang nói gì.
"Bây giờ chúng ta nên làm như thế nào?" Giọng nói của người này rất xa lạ, xem ra chính là người thay vị trí của Tiêu Thu Phong.
Giọng nói của Túy Quỷ đột nhiên vang lên: "Không cần dài dòng như vậy, nhiều người như vậy, giết một ít rồi nói tiếp, dù sao thời gian này quá rảnh rỗi, tìm mấy người luyện tay cũng tốt".
Dạ Ưng lạnh lùng nói: "Không thể tùy tiện ra tay, như vậy sẽ đánh rắn động cỏ, hơn nữa chúng ta phải biết được ý đồ thực sự của chúng, thay nhau giám sát chặt bọn chúng, nếu như có thể dẫn ra kẻ chủ mưu phía sau là tốt nhất".
Túy Quỷ dường như đã đứng lên, lười biếng nói: "Uống nhiều rồi, đi ngủ thôi, khi nào cần ra tay nói một tiếng là được".
Mấy người Dạ Ưng im lặng một lát, không có ai nói gì. Đợi đến khi Túy Quỷ rời khỏi, người mới có vẻ tức giận nói: "Túy Quỷ sao thế, thế này không phải ảnh hưởng đến sự đoàn kết của chúng ta sao?"
"Được rồi, tính Túy Quỷ vốn vậy, Phi Kiếm, mày sẽ quen thôi, đi, chúng ta đi theo dõi chúng" Người nói chuyện lúc này không phải là Dạ Ưng mà là Dâm Tặc.
Dâm Tặc cũng không phải Dâm Tặc thực sự, chỉ là hắn thích dùng thuốc mê, đương nhiên cũng biết chữa bệnh, là một độc nhân chân truyền từ Đường Môn, mọi người liền cho hắn biệt hiệu này.
Ba người không nói nữa, rất nhanh đã rời đi, Tiêu Thu Phong cũng lập tức đứng lên.
"Này, anh, anh còn muốn làm gì?" Thiên Nhan Duyệt có chút lo lắng, người này không phải thú tính nổi lên, muốn không quy củ đối với nàng chứ.
"Không muốn làm gì, nhớ thanh toán đó" Tiêu Thu Phong không để ý đến ánh mắt của cô gái này, một khắc sau đã đi theo đám Dạ Ưng.
Chỉ là làm cho Thiên Nhan Duyệt tức giận đến độ đứng im tại chỗ, tên đáng chết này dĩ nhiên sau khi chiếm tiện ghi còn muốn nàng trả tiền, thật sự ông trời không có mắt, ông trời không có mắt.
"Lần sau để tôi gặp lại, tôi nhất định cắn, cắn, cắn chết anh, đồ đáng ghét".
Tiêu Thu Phong đoán không sai, Thiên Nhan Duyệt đúng là cầm tinh con chó, nhưng cắn người là lần đầu tiên, xem ra bản tính như năm sinh cũng có lý.
/585
|