Đêm nay, Thiên Nhan Duyệt ngủ rất ngon, rất yêu lành, cho dù đã nhập mộng, trên mặt vẫn mang theo một nụ cười thanh thuần.
Tiêu Thu Phong lại không có phúc khí tốt như vậy, lúc đêm khuya, hắn còn phải đi ra ngoài dò xét, sẵn tiện tuần tra hành tung của bốn người Dạ Ưng và con ma men.
Phi Kiếm mất tích, trong phòng hắn tối đen, không cảm giác được một chút hơi thở.
Trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng Tiêu Thu Phong cũng không cách nào giải đáp, với sự thông báo của Vũ, làm cho hắn chú ý, cái tên Phi Kiếm này, tuy xa lạ nhưng lại mang một cái gì đó quen thuộc, nhất thời trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Thu Phong cũng không biết nói sao, người này cuối là ai ?
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Thu Phong bị những tiếng đập cửa đánh thức, không cần hỏi cũng biết, đương nhiên là Thiên Nhan Duyệt nhà ta, mang theo một nụ cười chết người trên gương mặt xinh xắn. Tiêu Thu Phong bị làm phiền giấc ngủ, cho dù muốn mắng chửi cũng không cách nào mở miệng.
Không thể đánh người đang cười !
Nhưng hắn cũng làm ra bộ mặt bất mãn nói: "Thiên tiểu thư, quấy rầy giấc ngủ của người khác là hành vi không lễ phép".
Nở một nụ cười càng quyến rũ hơn, Thiên Nhan Duyệt không cảm thấy gì là vô lễ, ngược lại còn bước đến gần, nắm lấy cánh tay của Tiêu Thu Phong nũng nịu: "Tiêu đại ca, người ta đã gọi là đại ca, anh cũng đừng cái gì cũng gọi là tiểu thư cả, gọi em một tiếng Tiểu Duyệt là được, chị Thu Nhã đều gọi em như vậy".
Tiêu Thu Phong muốn lấy tay nàng ra khỏi tay mình, bởi vì mùi thơm trên người của nàng làm hắn cảm thấy không thoải mái, thật ra là hắn muốn ngửi nhiều hơn một chút, nhưng mà cố gắng kìm lòng lại.
"Tiêu đại ca, anh xem, mặt trời đã lên đến đỉnh rồi, vậy mà anh còn lười ngủ đến như vậy, em đi tập thể hình về đến rồi mà vẫn chưa dậy. Đứng lên đi, em mời anh ăn một bữa, em còn bận nhiều việc phải làm lắm".
Tiêu Thu Phong ngã xuống giường, lười biếng nói: "Vậy cô đi giải quyết công việc đi, không cần mời tôi ăn sáng".
Thiên Nhan Duyệt ngồi xuống giường, lôi chăn kéo mền, rất là tức giận nói: "Tiêu đại ca, chị Yên Nguyệt và chị Thu Nhã cũng đã nói, muốn anh phải chiếu cố tốt cho em, em sắp phải đi tập rồi, mấy tên công tử đáng ghét chắc chắn sẽ đến làm phiền, anh đương nhiên là phải đi với em".
Tiêu Thu Phong quả thật chịu hết nổi, hét lên: "Có lầm hay không vậy, muốn tôi theo sát 24 giờ luôn ah, tôi đâu phải người làm thuê. Yên tâm, điện thoại của tôi luôn mở, có chuyện gì cứ gọi một tiếng, tôi sẽ đến giúp. Rồi, cứ như vậy đi".
Vốn tưởng nói vậy thì người con gái này sẽ tức giận bỏ đi, nhưng Tiêu Thu Phong phát hiện ra, thật bất ngờ, nàng ta không bỏ đi, ngược lại còn lấy tay lau nước mắt, nàng ấy… khóc !
Thật sự là bó tay, nhưng Tiêu Thu Phong cũng không thể làm gì khác, lẳng lặng đứng đậy, bực bội mặc quần áo vào, rồi đi rửa mặt.
Nước mắt biến mất như chưa từng xuất hiện trên gương mặt người con gái này, bây giờ nàng tràn đầy vui vẻ.
Con gái… quả là một động vật phức tạp, chớp mắt một cái, tâm tình đã thay đổi như….
"Em biết mà, Tiêu đại ca là người tốt, chắc chắn sẽ giúp em" Nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, căn bản là không để cho hắn có thời gian đổi ý, kéo ra khỏi cửa.
Cái loại hình du ngoạn này, đối với Tiêu Thu Phong quả là một loại diễm phúc, bởi vì khi hắn và Thiên Nhan Duyệt đi vào trong sân vận động, quả thật có không ít người đẹp, nhìn thấy mà phát thèm.
Nhưng đáng tiếc là, hắn đến đây không phải để du ngoạn, bởi vì, nguy cơ khủng bố, Hà Hướng Nam xuất hiện tại HongKong, và hành tung của Đao, tất cả, hắn đều phải chú ý chặt chẽ.
"Thiên tiểu thư, ai vậy?"
"Có phải bạn trai của cô không, đẹp trai quá đi!"
"Hơn hẳn so với cái tên Phó thiếu gia kia, nhìn anh ấy thật là cool!"
Nữ nhân trời sinh đã nhiều chuyện, Tiêu Thu Phong đột nhiên đi cùng, đã mang đến cho Thiên Nhan Duyệt không ít phiền toái, bất quá nhìn tiểu nha đầu này cười ngọt ngào, tựa hồ như rất thích những cái vấn đề trên trời này.
"Anh ấy là Tiêu đại ca của ta, ta nói cho các người biết, đừng có quyến rũ anh ấy, mắt của anh ấy "cao" lắm!"
Càng lúc, càng xuất hiện nhiều đứa con gái đầu óc không được bình thường, chưa đến nửa tiếng, đã có ít nhất mười mấy người con gái tìm đến hắn, Tiêu Thu Phong cũng không biết phải ứng phó như thế nào, đương nhiên chỉ tiếp tục làm ra vẻ lạnh lùng. Mà hắn không biết rằng, cái loại đàn ông càng cao ngạo mặt dày, càng làm cho đàn bà cảm thấy hứng thú. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Tiêu đại ca, anh có phải là bạn trai của Thiên tiểu thư không, em thấy hai người xứng đôi lắm nha".
"Tiêu đại ca, có phải anh muốn theo đuổi Thiên tiểu thư không, nhưng nơi này có rất nhiều thiếu gia đại phú cũng muốn theo đuổi nàng ấy, anh làm vậy, không cần sẽ làm cho người khác ghen ghét đó".
"Còn phải hỏi sao, các người nhìn Thiên tiểu thư kìa, đứng bên cạnh anh ấy vô cùng ôn nhu, Tiêu đại ca, người khác mà nhìn thấy như vậy, chắc chắn sẽ rất hận anh đấy!"
Tiêu Thu Phong lần đầu tiên bị nhiều người con gái vây đến như vậy, căn bản là chỉ có thể đứng đó tự mình vả vào mặt mình, không thể dùng sức mạnh để đuổi mọi người đi !
Ngay lúc hắn sắp tắt thở vì cái bầu không khí nơi này, thì từ cánh cửa truyền ra một tiếng hét chói tai: "A… xàm xỡ…"
Thiên Nhan Duyệt bay nhanh ra ngoài, bộ trang phục múa chỉ che một nửa, lộ ra một bên ngực, cảnh xuân lộ ra thấy rõ, trên bộ ngực sữa ấy, chỉ mặc một cái áo lót màu tím, bên ngoài phủ áo choàng, không mang theo gì. Giờ phút này, hai tay cầm chặt vạt áo, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Tiêu Thu Phong cùng mọi người bị dọa đến giật mình, Thiên Nhan Duyệt đã nước mắt đầy mặt lao vào lòng hắn, thân thể không ngừng run rẩy, giống như chịu ủy khuất nặng nề.
"Tiểu Duyệt, sao thế?" Nhìn thấy bộ dạng của tiểu nha đầu này, Tiêu Thu Phong có chút đau lòng, lúc trước trêu nàng, làm cho nàng khóc, hắn cũng không thấy nàng thương tâm như vậy.
Cánh cửa mở ra, hai người bước vào, Tiễn quản lý và Phó thiếu gia.
Tiễn quản lý nghênh ngang đi tới, khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Thu Phong, rồi quay sang nói với Thiên Nhan Duyệt: "Nhan Duyệt, em không cần hiểu lầm, lúc nãy chi mời Phó thiếu gia đến thương lượng thủ tục hợp tác, thật không ngờ đúng lúc em thay quần áo, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm".
"Thiên tiểu thư, nàng trong tim ta, tựa như bầu trời trong đêm, vô cùng thuần mỹ, ta nào dám khinh nhờn, thật sự chỉ là hiểu lầm, xin nàng đừng tức giận" Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thì vô cùng hối tiếc, nếu đến sớm một phút thôi, phỏng chừng sẽ được rửa mắt no nê. Lúc hắn xông vào, Thiên Nhan Duyệt đã mặc xong đồ lót.
Mặc dù con chó ghẻ này đã xin lỗi, nhưng hai mắt của hắn chớp liên tục, lại tràn ngập ý vị cuồng dâm, điều này làm cho Tiêu Thu Phong rất là khó chịu.
"Này này, cô có lầm không. Đó là phòng của con gái, cô sao lại dẫn đàn ông vào!"
"Đúng vậy, ngươi thật là vô sỉ!"
"Đuổi cô ta đi…"
Đây là lời nói của những cô gái trong vũ đoàn thường ngày tập chung với Thiên Nhan Duyệt, giờ phút này vô cùng phẫn nộ, đều đang trách cứ người phụ nữ kia.
Nhưng Tiễn quản lý này tựa hồ như không chút sợ hãi, mở miệng mắng: "Các người tưởng các người cao quý lắm à, dựa vào tư sắc của các người, muốn cho Phó thiếu gia xem, Phó thiếu gia cũng không có hứng thú, cút ngay".
Ả biết, cái vị trí quản lý này chắc chắn không giữ được, nên lần này ôm lấy gót giầy của tên Phó thiếu gia kia, hắn hứa rằng chỉ cần ả giúp cho hắn theo đuổi Thiên Nhan Duyệt, sẽ cho nàng cái vị trí phó tổng giám đốc, ả đương nhiên sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao.
"Bốp… !" Một cái tát… người nhận không phải là tên Phó Sanh Kim kia, mà là người đàn bà không biết xấu hổ kia.
Tiễn quản lý cũng không ngờ, Tiêu Thu Phong lại to gan đến thế, ở chổ đông người như vậy, dám đánh nàng một bạt tai. Thân hình bị đánh lui về phía sau vài bước mới đứng vận, ả đã biết được trong lễ khai mạc lần trước, Tiêu Thu Phong không phải là quân tử biết thương hoa tiếc ngọc.
Huống chi ả ta cũng chẳng phải là ngọc là hoa gì.
"Ngươi dám đánh ta?"
"Tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng bà thật sự quá đê tiện, bây giờ cút qua một bên, nếu không tôi đập gãy cặp cẳng chó của bà" Hắn chưa từng gặp một người đàn bà nào đê tiện như vậy, bán mình còn chưa đủ, bây giờ còn đụng đến cả Thiên Nhan Duyệt.
Nếu như ngày hôm qua không ở chung, có thể Tiêu Thu Phong sẽ rất là khinh bỉ cái ngôi sao ca nhạc không biết tự ái này, nhưng bây giờ, hắn hiểu được, với tính cách của tiểu nha đầu này, chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện oan uổng đổ lỗi cho người khác.
Cho dù ả này là đàn bà, nhưng hắn vẫn không thể khắc chế được giửa giận trong người.
Tiêu Thu Phong lại không có phúc khí tốt như vậy, lúc đêm khuya, hắn còn phải đi ra ngoài dò xét, sẵn tiện tuần tra hành tung của bốn người Dạ Ưng và con ma men.
Phi Kiếm mất tích, trong phòng hắn tối đen, không cảm giác được một chút hơi thở.
Trong lòng tràn đầy nghi vấn, nhưng Tiêu Thu Phong cũng không cách nào giải đáp, với sự thông báo của Vũ, làm cho hắn chú ý, cái tên Phi Kiếm này, tuy xa lạ nhưng lại mang một cái gì đó quen thuộc, nhất thời trong khoảng thời gian ngắn Tiêu Thu Phong cũng không biết nói sao, người này cuối là ai ?
Sáng ngày hôm sau, Tiêu Thu Phong bị những tiếng đập cửa đánh thức, không cần hỏi cũng biết, đương nhiên là Thiên Nhan Duyệt nhà ta, mang theo một nụ cười chết người trên gương mặt xinh xắn. Tiêu Thu Phong bị làm phiền giấc ngủ, cho dù muốn mắng chửi cũng không cách nào mở miệng.
Không thể đánh người đang cười !
Nhưng hắn cũng làm ra bộ mặt bất mãn nói: "Thiên tiểu thư, quấy rầy giấc ngủ của người khác là hành vi không lễ phép".
Nở một nụ cười càng quyến rũ hơn, Thiên Nhan Duyệt không cảm thấy gì là vô lễ, ngược lại còn bước đến gần, nắm lấy cánh tay của Tiêu Thu Phong nũng nịu: "Tiêu đại ca, người ta đã gọi là đại ca, anh cũng đừng cái gì cũng gọi là tiểu thư cả, gọi em một tiếng Tiểu Duyệt là được, chị Thu Nhã đều gọi em như vậy".
Tiêu Thu Phong muốn lấy tay nàng ra khỏi tay mình, bởi vì mùi thơm trên người của nàng làm hắn cảm thấy không thoải mái, thật ra là hắn muốn ngửi nhiều hơn một chút, nhưng mà cố gắng kìm lòng lại.
"Tiêu đại ca, anh xem, mặt trời đã lên đến đỉnh rồi, vậy mà anh còn lười ngủ đến như vậy, em đi tập thể hình về đến rồi mà vẫn chưa dậy. Đứng lên đi, em mời anh ăn một bữa, em còn bận nhiều việc phải làm lắm".
Tiêu Thu Phong ngã xuống giường, lười biếng nói: "Vậy cô đi giải quyết công việc đi, không cần mời tôi ăn sáng".
Thiên Nhan Duyệt ngồi xuống giường, lôi chăn kéo mền, rất là tức giận nói: "Tiêu đại ca, chị Yên Nguyệt và chị Thu Nhã cũng đã nói, muốn anh phải chiếu cố tốt cho em, em sắp phải đi tập rồi, mấy tên công tử đáng ghét chắc chắn sẽ đến làm phiền, anh đương nhiên là phải đi với em".
Tiêu Thu Phong quả thật chịu hết nổi, hét lên: "Có lầm hay không vậy, muốn tôi theo sát 24 giờ luôn ah, tôi đâu phải người làm thuê. Yên tâm, điện thoại của tôi luôn mở, có chuyện gì cứ gọi một tiếng, tôi sẽ đến giúp. Rồi, cứ như vậy đi".
Vốn tưởng nói vậy thì người con gái này sẽ tức giận bỏ đi, nhưng Tiêu Thu Phong phát hiện ra, thật bất ngờ, nàng ta không bỏ đi, ngược lại còn lấy tay lau nước mắt, nàng ấy… khóc !
Thật sự là bó tay, nhưng Tiêu Thu Phong cũng không thể làm gì khác, lẳng lặng đứng đậy, bực bội mặc quần áo vào, rồi đi rửa mặt.
Nước mắt biến mất như chưa từng xuất hiện trên gương mặt người con gái này, bây giờ nàng tràn đầy vui vẻ.
Con gái… quả là một động vật phức tạp, chớp mắt một cái, tâm tình đã thay đổi như….
"Em biết mà, Tiêu đại ca là người tốt, chắc chắn sẽ giúp em" Nắm lấy tay của Tiêu Thu Phong, căn bản là không để cho hắn có thời gian đổi ý, kéo ra khỏi cửa.
Cái loại hình du ngoạn này, đối với Tiêu Thu Phong quả là một loại diễm phúc, bởi vì khi hắn và Thiên Nhan Duyệt đi vào trong sân vận động, quả thật có không ít người đẹp, nhìn thấy mà phát thèm.
Nhưng đáng tiếc là, hắn đến đây không phải để du ngoạn, bởi vì, nguy cơ khủng bố, Hà Hướng Nam xuất hiện tại HongKong, và hành tung của Đao, tất cả, hắn đều phải chú ý chặt chẽ.
"Thiên tiểu thư, ai vậy?"
"Có phải bạn trai của cô không, đẹp trai quá đi!"
"Hơn hẳn so với cái tên Phó thiếu gia kia, nhìn anh ấy thật là cool!"
Nữ nhân trời sinh đã nhiều chuyện, Tiêu Thu Phong đột nhiên đi cùng, đã mang đến cho Thiên Nhan Duyệt không ít phiền toái, bất quá nhìn tiểu nha đầu này cười ngọt ngào, tựa hồ như rất thích những cái vấn đề trên trời này.
"Anh ấy là Tiêu đại ca của ta, ta nói cho các người biết, đừng có quyến rũ anh ấy, mắt của anh ấy "cao" lắm!"
Càng lúc, càng xuất hiện nhiều đứa con gái đầu óc không được bình thường, chưa đến nửa tiếng, đã có ít nhất mười mấy người con gái tìm đến hắn, Tiêu Thu Phong cũng không biết phải ứng phó như thế nào, đương nhiên chỉ tiếp tục làm ra vẻ lạnh lùng. Mà hắn không biết rằng, cái loại đàn ông càng cao ngạo mặt dày, càng làm cho đàn bà cảm thấy hứng thú. Nguồn truyện: TruyệnYY.com
"Tiêu đại ca, anh có phải là bạn trai của Thiên tiểu thư không, em thấy hai người xứng đôi lắm nha".
"Tiêu đại ca, có phải anh muốn theo đuổi Thiên tiểu thư không, nhưng nơi này có rất nhiều thiếu gia đại phú cũng muốn theo đuổi nàng ấy, anh làm vậy, không cần sẽ làm cho người khác ghen ghét đó".
"Còn phải hỏi sao, các người nhìn Thiên tiểu thư kìa, đứng bên cạnh anh ấy vô cùng ôn nhu, Tiêu đại ca, người khác mà nhìn thấy như vậy, chắc chắn sẽ rất hận anh đấy!"
Tiêu Thu Phong lần đầu tiên bị nhiều người con gái vây đến như vậy, căn bản là chỉ có thể đứng đó tự mình vả vào mặt mình, không thể dùng sức mạnh để đuổi mọi người đi !
Ngay lúc hắn sắp tắt thở vì cái bầu không khí nơi này, thì từ cánh cửa truyền ra một tiếng hét chói tai: "A… xàm xỡ…"
Thiên Nhan Duyệt bay nhanh ra ngoài, bộ trang phục múa chỉ che một nửa, lộ ra một bên ngực, cảnh xuân lộ ra thấy rõ, trên bộ ngực sữa ấy, chỉ mặc một cái áo lót màu tím, bên ngoài phủ áo choàng, không mang theo gì. Giờ phút này, hai tay cầm chặt vạt áo, trên mặt lộ vẻ xấu hổ.
Tiêu Thu Phong cùng mọi người bị dọa đến giật mình, Thiên Nhan Duyệt đã nước mắt đầy mặt lao vào lòng hắn, thân thể không ngừng run rẩy, giống như chịu ủy khuất nặng nề.
"Tiểu Duyệt, sao thế?" Nhìn thấy bộ dạng của tiểu nha đầu này, Tiêu Thu Phong có chút đau lòng, lúc trước trêu nàng, làm cho nàng khóc, hắn cũng không thấy nàng thương tâm như vậy.
Cánh cửa mở ra, hai người bước vào, Tiễn quản lý và Phó thiếu gia.
Tiễn quản lý nghênh ngang đi tới, khinh thường liếc mắt nhìn Tiêu Thu Phong, rồi quay sang nói với Thiên Nhan Duyệt: "Nhan Duyệt, em không cần hiểu lầm, lúc nãy chi mời Phó thiếu gia đến thương lượng thủ tục hợp tác, thật không ngờ đúng lúc em thay quần áo, hiểu lầm, thật sự là hiểu lầm".
"Thiên tiểu thư, nàng trong tim ta, tựa như bầu trời trong đêm, vô cùng thuần mỹ, ta nào dám khinh nhờn, thật sự chỉ là hiểu lầm, xin nàng đừng tức giận" Miệng thì nói vậy nhưng trong lòng thì vô cùng hối tiếc, nếu đến sớm một phút thôi, phỏng chừng sẽ được rửa mắt no nê. Lúc hắn xông vào, Thiên Nhan Duyệt đã mặc xong đồ lót.
Mặc dù con chó ghẻ này đã xin lỗi, nhưng hai mắt của hắn chớp liên tục, lại tràn ngập ý vị cuồng dâm, điều này làm cho Tiêu Thu Phong rất là khó chịu.
"Này này, cô có lầm không. Đó là phòng của con gái, cô sao lại dẫn đàn ông vào!"
"Đúng vậy, ngươi thật là vô sỉ!"
"Đuổi cô ta đi…"
Đây là lời nói của những cô gái trong vũ đoàn thường ngày tập chung với Thiên Nhan Duyệt, giờ phút này vô cùng phẫn nộ, đều đang trách cứ người phụ nữ kia.
Nhưng Tiễn quản lý này tựa hồ như không chút sợ hãi, mở miệng mắng: "Các người tưởng các người cao quý lắm à, dựa vào tư sắc của các người, muốn cho Phó thiếu gia xem, Phó thiếu gia cũng không có hứng thú, cút ngay".
Ả biết, cái vị trí quản lý này chắc chắn không giữ được, nên lần này ôm lấy gót giầy của tên Phó thiếu gia kia, hắn hứa rằng chỉ cần ả giúp cho hắn theo đuổi Thiên Nhan Duyệt, sẽ cho nàng cái vị trí phó tổng giám đốc, ả đương nhiên sẽ làm tốt nhiệm vụ được giao.
"Bốp… !" Một cái tát… người nhận không phải là tên Phó Sanh Kim kia, mà là người đàn bà không biết xấu hổ kia.
Tiễn quản lý cũng không ngờ, Tiêu Thu Phong lại to gan đến thế, ở chổ đông người như vậy, dám đánh nàng một bạt tai. Thân hình bị đánh lui về phía sau vài bước mới đứng vận, ả đã biết được trong lễ khai mạc lần trước, Tiêu Thu Phong không phải là quân tử biết thương hoa tiếc ngọc.
Huống chi ả ta cũng chẳng phải là ngọc là hoa gì.
"Ngươi dám đánh ta?"
"Tôi chưa từng đánh phụ nữ, nhưng bà thật sự quá đê tiện, bây giờ cút qua một bên, nếu không tôi đập gãy cặp cẳng chó của bà" Hắn chưa từng gặp một người đàn bà nào đê tiện như vậy, bán mình còn chưa đủ, bây giờ còn đụng đến cả Thiên Nhan Duyệt.
Nếu như ngày hôm qua không ở chung, có thể Tiêu Thu Phong sẽ rất là khinh bỉ cái ngôi sao ca nhạc không biết tự ái này, nhưng bây giờ, hắn hiểu được, với tính cách của tiểu nha đầu này, chắc chắn sẽ không làm ra những chuyện oan uổng đổ lỗi cho người khác.
Cho dù ả này là đàn bà, nhưng hắn vẫn không thể khắc chế được giửa giận trong người.
/585
|