- Đại ka! đại tẩu! đều ở đây sao?. Tiểu Lam sao con cũng ở đây.
Dương Phàm cùng Kim xuyên bước vào trong thấy vợ chồng Dương Thiên đều đã ở đây. Nhưng điều khiến ông còn kinh ngạc hơn khi thấy Huệ Lan đang ngồi cùng với vợ chồng Dương Thiên.
- Cha! sao người lại tới đây?. Nàng bất rất bất ngờ về chuyện này. không lẽ ông đã điều tra ra mình đang ở đây hay sao?. Cô nàng nghĩ thầm.
- Ha ha.. Lão đệ thật không ngờ con bé chính là con gái của đệ. Lúc đầu ta đã thấy con bé có nét giống đệ nhưng ta không hỏi mà chờ đệ đến xem thế nào, không ngờ lại đúng như ta nghĩ. Đúng rồi tam đệ cô bé này đệ có thấy giống ai không. Dương Thiên nói rồi chỉ vào cô nàng Anh My.
- Rất giống! rất giống. Cô bé cháu tên là gì?
Kim xuyên tiến lại gần Anh My hỏi.
- Cháu tên Anh My!
Thấy Người đàn ông hỏi cô nàng cũng rất nhanh trả lời.
- Đại ka! không lẽ đây là con gái của nhị ka hay sao?.
Kim xuyên quay lại hỏi Dương Thiên. Chỉ thấy ông cười gật đầu xác nhận. Kim xuyên quay lại nhìn Dương Phàm mà cười ha hả vỗ vai hắn.
- Tiểu Phàm! ta không ngờ tiểu tử cháu lại giỏi hơn đại ka rất nhiều. Đại ka xem ra huynh còn kém tiểu Phàm xa lắm. Kim Xuyên quay lại nói với Dương Thiên.
- Tam đệ! tất nhiên là tiểu phàm nó giống ta rồi, nhớ lại năm x...
Chưa nói hết câu thì ông đã nhận được cái trừng mắt của Liễu huệ, ông không dám mở miệng nữa. Dương phàm cùng Kim xuyên thấy vậy thì phì cười.
- Đúng rồi! cha cháu vẫn khỏe chứ.
Dương Thiên quay ra hỏi Anh My.
- Dạ! cha cháu vẫn khỏe ạ. Hai người biết cha cháu ạ.
Anh My thấy hai người nói chuyện với nhau dường như rất thân quen cha nàng.
- Không chỉ là biết mà còn có quan hệ với nhau nữa đó. Cha cháu không nhắc đến chuyện này sao?
Dương Thiên cùng Kim xuyên nhìn nhau cười.
- không có! cha cháu chưa bao giờ nói đến chuyện này.
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng được nghe đến chuyện này.
Dương Phàm thì cười thầm không ngờ là trên đời lại có cái chuyện trùng hợp đến thế. Nhưng hắn làm sao biết được những chuyện còn kì diệu nữa sẽ đến với hắn.
- Được rồi! mọi người cơm đã xong rồi chúng ta vào ăn thôi.
Dương Nguyệt từ trong bếp đi ra thấy mọi người đã đông đủ liền gọi vào ăn cơm. Mọi người ngồi ăn rất vui vẻ với nhau, nhất là hai người Dương Thiên cùng Kim xuyên, hai người này thì liên tục uống rượu cười nói với nhau.
Dương phàm cũng bị vạ lây theo hắn uống hết cả chục chai lúc này hắn cũng đang hơi say. Hắn không ngờ là Dương Thiên lại có loại rượu tốt đến vậy, nếu là rượu bình thường thì cho dù hắn có uống hết năm chục chai cũng không vấn đề gì. Nhưng hôm nay hắn đã thấy được một loại rượu hảo hạn thứ này cho dù có dùng tiền cũng không mua được còn tốt hơn cả rượu của Phương lão.
Ren.. Reng.. Dương phàm đang định uống tiếp thì điện thoại của hắn vang lên hắn nhấc máy lên nghe luôn vì người biết số điện thoại của hắn không có mấy người. Khi nhìn vào màn hình thì hắn không ngờ là cô nàng cảnh sát gọi cho hắn.
- Alo! gọi ta có chuyện gì vậy.
Phía đầu dây bên kia vang lên giọng của cô nàng cảnh sát có vẻ rất khẩn trương.
- Dương Phàm! mau theo ta đi cứu người.
- Bình tĩnh! có chuyện gì thì cứ từ từ nói ra.
Thấy cô nàng khẩn trương như vậy Dương Phàm biết chắc phải có chuyện gì đó rất khẩn trương thì phải.
Cô nàng thở phù phù rồi nói.
- Dương Phàm! con bé Uyển Nhi bị bắt cóc rồi cậu mau theo tôi nhanh.
Lãnh Mộng gấp gáp nói giống như gia lệnh cho hắn chứ không phải là nhờ giúp.
- Được rồi! được rồi! ta đến ngay.
Dương Phàm khua tay nói giống như người say vậy, tuy hắn không thích cái điệu bộ như gia lệnh của cô nàng nhưng dù sao cũng phải chấp nhận.
- Vậy ta chờ cậu ở ngoài sở cảnh sát.
- Được!
Dương Phàm cúp máy rồi không thèm quản mọi người có nói gì không mà ngồi dậy lấy xe phóng đi. Mọi người đều nhìn nhau khó hiểu. Chỉ có hai lão già nhìn nhau mà cười cũng không biết cười chuyện gì nữa.
Dương Phàm đạp chân ga chạy với tốc độ kinh người, rất nhiều người thấy vậy đều nép sang hai bên sợ chiếc xe chạy như mãnh thú săn mồi. Chẳng mất bao nhiêu thời gian Dương Phàm đã đến nơi, đạp chân phanh thì chỉ nghe thấy tiếng ma sát của lốp xe tạo ra.
- Lên xe!
Dương Phàm thò đầu qua cửa sổ nói.
Lãng mộng không có thời gian để nói với hắn cho nên hành động vừa rồi của hắn nàng cũng chẳng quản. Nàng bước lên xe nói.
- Cậu đến khu đất trống cách một nhà xưởng bỏ hoang ở đây, Uyển Nhi bị xà ưng bắt đi. Hắn muốn trả thù cậu cho nên đã viết thứ này.
Lãnh Mộng nói rồi đưa cho Dương Phàm một tờ giấy. Dương Phàm chẳng thèm liếc một cái ném luôn ra cửa sổ. Đã biết địa điểm Dương Phàm chẳng quan tâm chuyện gì mà đạp chân ga lao vút đi.
Dương Phàm cùng Kim xuyên bước vào trong thấy vợ chồng Dương Thiên đều đã ở đây. Nhưng điều khiến ông còn kinh ngạc hơn khi thấy Huệ Lan đang ngồi cùng với vợ chồng Dương Thiên.
- Cha! sao người lại tới đây?. Nàng bất rất bất ngờ về chuyện này. không lẽ ông đã điều tra ra mình đang ở đây hay sao?. Cô nàng nghĩ thầm.
- Ha ha.. Lão đệ thật không ngờ con bé chính là con gái của đệ. Lúc đầu ta đã thấy con bé có nét giống đệ nhưng ta không hỏi mà chờ đệ đến xem thế nào, không ngờ lại đúng như ta nghĩ. Đúng rồi tam đệ cô bé này đệ có thấy giống ai không. Dương Thiên nói rồi chỉ vào cô nàng Anh My.
- Rất giống! rất giống. Cô bé cháu tên là gì?
Kim xuyên tiến lại gần Anh My hỏi.
- Cháu tên Anh My!
Thấy Người đàn ông hỏi cô nàng cũng rất nhanh trả lời.
- Đại ka! không lẽ đây là con gái của nhị ka hay sao?.
Kim xuyên quay lại hỏi Dương Thiên. Chỉ thấy ông cười gật đầu xác nhận. Kim xuyên quay lại nhìn Dương Phàm mà cười ha hả vỗ vai hắn.
- Tiểu Phàm! ta không ngờ tiểu tử cháu lại giỏi hơn đại ka rất nhiều. Đại ka xem ra huynh còn kém tiểu Phàm xa lắm. Kim Xuyên quay lại nói với Dương Thiên.
- Tam đệ! tất nhiên là tiểu phàm nó giống ta rồi, nhớ lại năm x...
Chưa nói hết câu thì ông đã nhận được cái trừng mắt của Liễu huệ, ông không dám mở miệng nữa. Dương phàm cùng Kim xuyên thấy vậy thì phì cười.
- Đúng rồi! cha cháu vẫn khỏe chứ.
Dương Thiên quay ra hỏi Anh My.
- Dạ! cha cháu vẫn khỏe ạ. Hai người biết cha cháu ạ.
Anh My thấy hai người nói chuyện với nhau dường như rất thân quen cha nàng.
- Không chỉ là biết mà còn có quan hệ với nhau nữa đó. Cha cháu không nhắc đến chuyện này sao?
Dương Thiên cùng Kim xuyên nhìn nhau cười.
- không có! cha cháu chưa bao giờ nói đến chuyện này.
Từ nhỏ đến lớn nàng chưa từng được nghe đến chuyện này.
Dương Phàm thì cười thầm không ngờ là trên đời lại có cái chuyện trùng hợp đến thế. Nhưng hắn làm sao biết được những chuyện còn kì diệu nữa sẽ đến với hắn.
- Được rồi! mọi người cơm đã xong rồi chúng ta vào ăn thôi.
Dương Nguyệt từ trong bếp đi ra thấy mọi người đã đông đủ liền gọi vào ăn cơm. Mọi người ngồi ăn rất vui vẻ với nhau, nhất là hai người Dương Thiên cùng Kim xuyên, hai người này thì liên tục uống rượu cười nói với nhau.
Dương phàm cũng bị vạ lây theo hắn uống hết cả chục chai lúc này hắn cũng đang hơi say. Hắn không ngờ là Dương Thiên lại có loại rượu tốt đến vậy, nếu là rượu bình thường thì cho dù hắn có uống hết năm chục chai cũng không vấn đề gì. Nhưng hôm nay hắn đã thấy được một loại rượu hảo hạn thứ này cho dù có dùng tiền cũng không mua được còn tốt hơn cả rượu của Phương lão.
Ren.. Reng.. Dương phàm đang định uống tiếp thì điện thoại của hắn vang lên hắn nhấc máy lên nghe luôn vì người biết số điện thoại của hắn không có mấy người. Khi nhìn vào màn hình thì hắn không ngờ là cô nàng cảnh sát gọi cho hắn.
- Alo! gọi ta có chuyện gì vậy.
Phía đầu dây bên kia vang lên giọng của cô nàng cảnh sát có vẻ rất khẩn trương.
- Dương Phàm! mau theo ta đi cứu người.
- Bình tĩnh! có chuyện gì thì cứ từ từ nói ra.
Thấy cô nàng khẩn trương như vậy Dương Phàm biết chắc phải có chuyện gì đó rất khẩn trương thì phải.
Cô nàng thở phù phù rồi nói.
- Dương Phàm! con bé Uyển Nhi bị bắt cóc rồi cậu mau theo tôi nhanh.
Lãnh Mộng gấp gáp nói giống như gia lệnh cho hắn chứ không phải là nhờ giúp.
- Được rồi! được rồi! ta đến ngay.
Dương Phàm khua tay nói giống như người say vậy, tuy hắn không thích cái điệu bộ như gia lệnh của cô nàng nhưng dù sao cũng phải chấp nhận.
- Vậy ta chờ cậu ở ngoài sở cảnh sát.
- Được!
Dương Phàm cúp máy rồi không thèm quản mọi người có nói gì không mà ngồi dậy lấy xe phóng đi. Mọi người đều nhìn nhau khó hiểu. Chỉ có hai lão già nhìn nhau mà cười cũng không biết cười chuyện gì nữa.
Dương Phàm đạp chân ga chạy với tốc độ kinh người, rất nhiều người thấy vậy đều nép sang hai bên sợ chiếc xe chạy như mãnh thú săn mồi. Chẳng mất bao nhiêu thời gian Dương Phàm đã đến nơi, đạp chân phanh thì chỉ nghe thấy tiếng ma sát của lốp xe tạo ra.
- Lên xe!
Dương Phàm thò đầu qua cửa sổ nói.
Lãng mộng không có thời gian để nói với hắn cho nên hành động vừa rồi của hắn nàng cũng chẳng quản. Nàng bước lên xe nói.
- Cậu đến khu đất trống cách một nhà xưởng bỏ hoang ở đây, Uyển Nhi bị xà ưng bắt đi. Hắn muốn trả thù cậu cho nên đã viết thứ này.
Lãnh Mộng nói rồi đưa cho Dương Phàm một tờ giấy. Dương Phàm chẳng thèm liếc một cái ném luôn ra cửa sổ. Đã biết địa điểm Dương Phàm chẳng quan tâm chuyện gì mà đạp chân ga lao vút đi.
/78
|