Vương phi, đã sắp tới giờ đến đại sảnh thỉnh an Vương gia rồi. Lý ma ma từ bên ngoài bước vào, ánh mắt hơi nhìn thoáng qua hai nha hoàn trong phòng. Vẻ mặt bà ta mơ hồ nhận ra điều gì đó không ổn, liền quay sang nhìn Tôn Ngọc Nhi.
Vương phi, tóc của ngài... Lý ma ma giơ ngón tay lên, miệng muốn nói gì nhưng mãi vẫn không thốt ra được lời nào.
Thấy thế nào? Ta búi tóc có đẹp không? Tôn Ngọc Nhi xem như không thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Lý ma ma, nàng còn khoe mái tóc mới vừa được búi của mình với bà ta.
Vương phi, việc này không ổn, làm sao ngài có thể... Lý ma ma luôn bình tĩnh trước mọi chuyện khó khăn, nhưng lần đầu tiên bà ta cảm thấy sợ hãi như thế.
Vương phi đây là muốn trực tiếp đối nghịch với Vương gia sao?
Tôn Ngọc Nhi đứng dậy, trên người nàng bây giờ mặc xiêm y trắng tinh, làn váy kéo dài trên đất, lúc nàng bước đi làn váy cũng lay động theo.
Mau chuẩn bị y phục cho ta. Lý ma ma còn đang muốn khuyên nhủ lại bị Tôn Ngọc Nhi ngắt lời: Ta muốn thay y phục.
Lần thứ hai nàng nhắc lại, trong giọng nói tràn ngập vẻ bất mãn. Lý ma ma đã có kinh nghiệm hầu hạ chủ tử trong cung, nhìn mặt mà đoán ý tứ đối phương đã là thói quen của bà, nên bà ta cũng hiểu rõ bây giờ không thể ép buộc vị Vương phi này.
Vương phi, để lão nô thay y phục cho người.
Tôn Ngọc Nhi liếc Lý ma ma, gật đầu xem như đồng ý. Đúng lúc này nha hoàn bưng một cái khay bước vào phòng, trên khay là một bộ y phục màu đỏ rực.
Tôn Ngọc Nhi vừa nhìn đã nhíu mày lại: Tại sao lại là màu đỏ?
Lý ma ma nghi hoặc nhìn Tôn Ngọc Nhi: Màu đỏ tượng trưng cho địa vị chính thất cao quý, nên Vương phi phải mặc để thỉnh an Vương gia, đây vốn là việc hợp lý, sao người lại hỏi thế?
Ta không thích màu đỏ. Tôn Ngọc Nhi lạnh nhạt nói: Ta muốn màu y phục màu đen. Mặc đồ màu gì đối với nàng vốn không quan trọng, nhưng hôm nay nàng muốn ngoại lệ...
Sao cơ? Lý ma ma lảo đảo bước chân, thiếu chút nữa đã té ngã. Những nha hoàn đang đứng trong phòng cũng đồng thời giật mình, kinh ngạc nhìn Tôn Ngọc Nhi.
Mặc đồ đen là điều cấm kị của một tân nương mới bước vào cừa nhà chồng, không chỉ là việc làm nhà chồng mất mặt, mà còn là trù ẻo phu quân của mình, chỉ cần là những người muốn sống, tuyệt đối sẽ không ai dám mặc đồ đen để thỉnh an phu quân của mình. Huống chi đây lại là con dâu trong hoàng thất?
Lý ma ma quỳ xuống, bưng khay dâng đến trước mặt Tôn Ngọc Nhi: Vương phi, xin ngài hãy để lão nô thay y phục cho ngài.
Bà ta đây là đang trực tiếp muốn bác bỏ mệnh lệnh của nàng, Tôn Ngọc Nhi nhếch khóe miệng lên, hỏi một câu khiến Lý ma ma ngẩn người: Vương gia thích màu gì?
Lý ma ma sửng sốt, khó hiểu nhìn Tôn Ngọc Nhi. Sao trong lúc này Vương phi lại hỏi Vương gia thích màu gì? Dù trong lòng cảm thấy thắc mắc nhưng bà ta vẫn trả lời: Lão nô không biết màu của Vương gia là màu gì, mong Vương phi thứ lỗi cho lão nô không thể trả lời.
Không phải bà ta không muốn trả lời, mà là thật sự không biết phải trả lời như thế nào... Ngay từ khi còn nhỏ Hàn Lăng vương đã có tâm tư rất kín đáo, đôí với việc cá nhân của bản thân, ngài ấy luôn rất bảo mật, từ thói quen đến việc sinh hoạt, tất cả đều tự mình làm lấy, không để bất cứ ai tiếp xúc qua thân cận với ngài ấy. Cho nên dù bà ta là ma ma trong phủ cũng không thể nào biết rõ sở thích của Nam Cung Hàn... chỉ sợ ngay cả Hoàng thượng cũng không biết...
Nghe vậy Tôn Ngọc Nhi cũng trầm tư suy nghĩ những lời Lý ma ma nói, theo nàng quan sát bà ta không giống như đang nói dối, vậy thì những gì bà ta nói có thể là thật, nhưng cũng có thể là nói cho có lệ, nên nàng lựa chọn không tin...
Thà không tin còn hơn là tin tưởng quá mức, bởi vì chỉ có không tin một người mới có thể bảo vệ được chính mình, còn nếu quá tin tưởng một người, một ngày nào đó chính sự tin tưởng ấy sẽ hại lại chính thân, đây là bài học nàng đã tự mình trải nghiệm qua...
Nàng giương mắt lên nhìn Lý ma ma, vẻ mặt bà ta hiện giờ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đối đáp, một chút cũng không hề để lộ ra vẻ yếu thế, đúng là rất có khí thế của một lão ma ma trải qua nhiều việc đời.
Bà ta dù vẫn còn đang quỳ dưới đất, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, đầu vẫn ngẩng cao, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng, không hề có sự tức giận nhưng mà tràn đầy sự uy nghiêm.
Nàng chớp chớp mắt, đối với khí thế không sợ chết này của bà ta, trong lòng cũng có vài phần thưởng thức. Nàng cảm thấy trò chuyện như thế chắc cũng đủ rồi, nếu như làm quá mức sẽ không tốt lắm.
Đỡ Lý ma ma đứng dậy. Một câu nói của nàng vừa mới vang lên, hai nha hoàn đang đứng đằng sau lưng vội vàng bước đến đỡ Lý ma ma đứng lên.
Lý ma ma cũng không cự tuyệt, bà ta nghĩ nếu Vương phi đã cho bà ta đứng dậy, thì chắc đã thông suốt lời bà ta nói, chỉ có điều suy nghĩ của bà ta quá là đơn giản, bởi khi bà ta chỉ vừa mới đứng lên, Tôn Ngọc Nhi đã không hề khách khí nói tiếp:
Ta đã nói là muốn mặc y phục màu đen, sao các ngươi còn chưa đi lấy. Một lời này của nàng hoàn toàn dập tắt đi sự mong đợi của Lý ma ma, khiến bà ta kinh sợ không hề nhỏ, lần này bà ta đã có thể xác định vị Vương phi này không phải đang kiếm cớ gây sự với nha hoàn trong phủ, mà người thật sự muốn trực tiếp gây chuyện với Vương gia!
Vương phi, không được, tuyệt đối không được. Lý ma ma không ngừng nói không được, bỗng chốc hơi thở của bà ta chợp kịch liệt dồn dập, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hai mắt to lại trợn trừng lên. Bộ dạng đáng sợ này của bà ta dọa những nha hoàn bên cạnh sợ đến hết hồn.
Tất cả đều đồng thời quỳ xuống, dập đầu cùng lúc ngay cả lời nói ra khỏi miệng cũng lặp lại y chang nhau.
Tôn Ngọc Nhi nhìn bộ dạng chật vật của Lý ma ma đang nằm dài trên đất, nàng đoán chắc tuổi tác của bà ta đã quá cao, nên không chịu được việc bị đả kích nên mới như thế. Trong lòng nàng dù thương hại, nhưng giờ phút này nàng không muốn tỏ ra yếu thế.
Đưa Lý ma ma về phòng đi, sau đó tìm đại phu đến khám cho bà ấy.
Hai nha hoàn đi theo Lý ma ma vốn đang lo lắng sợ hãi, bọn họ muốn đưa Lý ma ma đi để thoát khỏi tình trạng bị Vương phi tra tấn thế này, nhưng bọn họ không dám tự mình quyết định.
Trải qua việc vừa rồi, bọn họ đã sâu sắc hiểu rõ vị Vương phi này chính là một người đáng sợ ra sao, hai ba lần luôn tìm cách gây khó dễ cho nha hoàn thì không nói gì, nhưng càng đáng sợ hơn là người mà Vương phi nhắm vào lại là Vương gia!
Vương gia là người như thế nào chứ! Chỉ có hai chữ để hình dung, đó là Tàn bạo , một người so với Vương phi còn đáng sợ gấp trăm lần. Bọn họ dù sợ hãi Vương phi, nhưng càng e sợ Vương gia hơn!
Nếu lần này bọn họ thật sự để Vương phi dùng bộ dạng này ra thỉnh an Vương gia, chắc chắn Vương gia sẽ rất tức giận, một khi ngài ấy đã giận lên thì những nha hoàn nhỏ bé như bọn họ đây sẽ phải dùng mạng để chuộc tội, ai bảo bọn họ hầu hạ Vương phi nhưng lại không ngăn cản ý đồ điên rồ của Vương phi chứ! Nên bọn họ chính là như kẻ tiếp tay thay cho Vương phi, nên dù Vương phi có bị Vương gia trách tội hay không thì những nha hoàn hậu bên cạnh Vương phi cũng tránh không được tội vạ lây.
Tôn Ngọc Nhi nhìn từng vẻ mặt sợ hãi của bọn họ, khóe môi nhẹ nhếch lên...
...
Tại đại sảnh của Vương phủ, Nam Cung Hàn đang ngồi yên vị trên ghế. Hai mắt hắn nhắm nghiền lại, vẻ mặt như đang thư giãn cũng có thể là hắn đang chờ ai đó.
Lúc này chợt bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đi về phía đại sảnh.
Nam Cung Hàn chợt mở mắt ra, đôi mắt hổ phách âm trầm nhìn về phía cửa lớn.
...
Ta đối với vị việc thành thân vốn không có xem trọng, bởi vì những việc như lấy vợ sinh con nối dõi, những việc ấy có cùng được mà không có cũng chẳng sao. Ta cũng chưa từng để tâm đến.
Nhưng bản thân ta không thích bị người khác áp đặt vào những thứ mà mình không thích. Nếu như lấy một người mà ta không hứng thú thì thà rằng ta tự mình lựa chọn một người để lấy về. Dù gì vị trí Vương phi này chỉ là một con bù nhìn để trang trí, ta cũng không muốn vì một vật để trang trí mà tốn quá nhiều sự để tâm. Nên ta quyết định lựa chọn một người mà bản thân có thể nắm giữ trong lồng bàn tay hoàn toàn tự mình điểu khiển lấy.
Khi ta quyết định chọn Tôn Ngọc Nhi, bản thân ta chưa từng hối hận. Bởi vì ấn tượng đầu tiên khi ta gặp cô gái này chính là một người nhu nhược, khi bị tỷ muội chung nhà ức hiếp, mà nàng chỉ biết cúi đầu chịu đựng, không biết phản kháng cũng không biết cách bảo vệ bản thân, người như thế rất dễ dàng bị người khác bắt lấy nhược điểm.
Ta luôn nghĩ kế hoạch đã tỉ mỉ mà mình đã sắp xếp sẽ tiến triển theo đúng như trình tự đã dự định sẵn, nhưng không ngờ vào đêm tân hôn ấy. Ta đã nhìn thấy một người hoàn toàn khác với Tôn Ngọc Nhi mà ta đã biết.
Bướng bỉnh ngang tàng, còn có gan lớn dám khiêu khích ta!
Đây chính là kẻ nhu nhược dễ dàng bị bắt nạt trước đây sao? Thế những gì trước đây ta thấy được chỉ là giả? Tất cả phải chăng đều là một sự ngụy trang?
Ta đã suy nghĩ việc này suốt cả một đêm, cuối cùng đưa ra một kết luận. Nữ nhân này rất biết cách giả vờ!
Nhưng vào buổi sáng hôm nay, khi nhìn Vương phi mới rước vào cửa tới thỉnh an, ta còn kết luận thêm một điều nữa. Nữ nhân này rất thích bị ăn đòn!
Búi tóc kiểu góa phụ, toàn thân chỉ mặc y phục màu đen, còn gương mặt thì bôi toàn phấn trắng.
Dù nhìn theo góc độ nào cũng chỉ thấy hết sức quái dị!
Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy tức giận đến mất khống chế như thế, có cảm giác phát điên chỉ muốn lao tới đánh bay nữ nhân này!
Chết tiệt! Rốt cuộc ta đã cưới loại người nào vào cửa thế này!
Vương phi, tóc của ngài... Lý ma ma giơ ngón tay lên, miệng muốn nói gì nhưng mãi vẫn không thốt ra được lời nào.
Thấy thế nào? Ta búi tóc có đẹp không? Tôn Ngọc Nhi xem như không thấy vẻ khiếp sợ trên mặt Lý ma ma, nàng còn khoe mái tóc mới vừa được búi của mình với bà ta.
Vương phi, việc này không ổn, làm sao ngài có thể... Lý ma ma luôn bình tĩnh trước mọi chuyện khó khăn, nhưng lần đầu tiên bà ta cảm thấy sợ hãi như thế.
Vương phi đây là muốn trực tiếp đối nghịch với Vương gia sao?
Tôn Ngọc Nhi đứng dậy, trên người nàng bây giờ mặc xiêm y trắng tinh, làn váy kéo dài trên đất, lúc nàng bước đi làn váy cũng lay động theo.
Mau chuẩn bị y phục cho ta. Lý ma ma còn đang muốn khuyên nhủ lại bị Tôn Ngọc Nhi ngắt lời: Ta muốn thay y phục.
Lần thứ hai nàng nhắc lại, trong giọng nói tràn ngập vẻ bất mãn. Lý ma ma đã có kinh nghiệm hầu hạ chủ tử trong cung, nhìn mặt mà đoán ý tứ đối phương đã là thói quen của bà, nên bà ta cũng hiểu rõ bây giờ không thể ép buộc vị Vương phi này.
Vương phi, để lão nô thay y phục cho người.
Tôn Ngọc Nhi liếc Lý ma ma, gật đầu xem như đồng ý. Đúng lúc này nha hoàn bưng một cái khay bước vào phòng, trên khay là một bộ y phục màu đỏ rực.
Tôn Ngọc Nhi vừa nhìn đã nhíu mày lại: Tại sao lại là màu đỏ?
Lý ma ma nghi hoặc nhìn Tôn Ngọc Nhi: Màu đỏ tượng trưng cho địa vị chính thất cao quý, nên Vương phi phải mặc để thỉnh an Vương gia, đây vốn là việc hợp lý, sao người lại hỏi thế?
Ta không thích màu đỏ. Tôn Ngọc Nhi lạnh nhạt nói: Ta muốn màu y phục màu đen. Mặc đồ màu gì đối với nàng vốn không quan trọng, nhưng hôm nay nàng muốn ngoại lệ...
Sao cơ? Lý ma ma lảo đảo bước chân, thiếu chút nữa đã té ngã. Những nha hoàn đang đứng trong phòng cũng đồng thời giật mình, kinh ngạc nhìn Tôn Ngọc Nhi.
Mặc đồ đen là điều cấm kị của một tân nương mới bước vào cừa nhà chồng, không chỉ là việc làm nhà chồng mất mặt, mà còn là trù ẻo phu quân của mình, chỉ cần là những người muốn sống, tuyệt đối sẽ không ai dám mặc đồ đen để thỉnh an phu quân của mình. Huống chi đây lại là con dâu trong hoàng thất?
Lý ma ma quỳ xuống, bưng khay dâng đến trước mặt Tôn Ngọc Nhi: Vương phi, xin ngài hãy để lão nô thay y phục cho ngài.
Bà ta đây là đang trực tiếp muốn bác bỏ mệnh lệnh của nàng, Tôn Ngọc Nhi nhếch khóe miệng lên, hỏi một câu khiến Lý ma ma ngẩn người: Vương gia thích màu gì?
Lý ma ma sửng sốt, khó hiểu nhìn Tôn Ngọc Nhi. Sao trong lúc này Vương phi lại hỏi Vương gia thích màu gì? Dù trong lòng cảm thấy thắc mắc nhưng bà ta vẫn trả lời: Lão nô không biết màu của Vương gia là màu gì, mong Vương phi thứ lỗi cho lão nô không thể trả lời.
Không phải bà ta không muốn trả lời, mà là thật sự không biết phải trả lời như thế nào... Ngay từ khi còn nhỏ Hàn Lăng vương đã có tâm tư rất kín đáo, đôí với việc cá nhân của bản thân, ngài ấy luôn rất bảo mật, từ thói quen đến việc sinh hoạt, tất cả đều tự mình làm lấy, không để bất cứ ai tiếp xúc qua thân cận với ngài ấy. Cho nên dù bà ta là ma ma trong phủ cũng không thể nào biết rõ sở thích của Nam Cung Hàn... chỉ sợ ngay cả Hoàng thượng cũng không biết...
Nghe vậy Tôn Ngọc Nhi cũng trầm tư suy nghĩ những lời Lý ma ma nói, theo nàng quan sát bà ta không giống như đang nói dối, vậy thì những gì bà ta nói có thể là thật, nhưng cũng có thể là nói cho có lệ, nên nàng lựa chọn không tin...
Thà không tin còn hơn là tin tưởng quá mức, bởi vì chỉ có không tin một người mới có thể bảo vệ được chính mình, còn nếu quá tin tưởng một người, một ngày nào đó chính sự tin tưởng ấy sẽ hại lại chính thân, đây là bài học nàng đã tự mình trải nghiệm qua...
Nàng giương mắt lên nhìn Lý ma ma, vẻ mặt bà ta hiện giờ vẫn giữ được vẻ bình tĩnh đối đáp, một chút cũng không hề để lộ ra vẻ yếu thế, đúng là rất có khí thế của một lão ma ma trải qua nhiều việc đời.
Bà ta dù vẫn còn đang quỳ dưới đất, nhưng lưng vẫn thẳng tắp, đầu vẫn ngẩng cao, ánh mắt nghiêm nghị nhìn nàng, không hề có sự tức giận nhưng mà tràn đầy sự uy nghiêm.
Nàng chớp chớp mắt, đối với khí thế không sợ chết này của bà ta, trong lòng cũng có vài phần thưởng thức. Nàng cảm thấy trò chuyện như thế chắc cũng đủ rồi, nếu như làm quá mức sẽ không tốt lắm.
Đỡ Lý ma ma đứng dậy. Một câu nói của nàng vừa mới vang lên, hai nha hoàn đang đứng đằng sau lưng vội vàng bước đến đỡ Lý ma ma đứng lên.
Lý ma ma cũng không cự tuyệt, bà ta nghĩ nếu Vương phi đã cho bà ta đứng dậy, thì chắc đã thông suốt lời bà ta nói, chỉ có điều suy nghĩ của bà ta quá là đơn giản, bởi khi bà ta chỉ vừa mới đứng lên, Tôn Ngọc Nhi đã không hề khách khí nói tiếp:
Ta đã nói là muốn mặc y phục màu đen, sao các ngươi còn chưa đi lấy. Một lời này của nàng hoàn toàn dập tắt đi sự mong đợi của Lý ma ma, khiến bà ta kinh sợ không hề nhỏ, lần này bà ta đã có thể xác định vị Vương phi này không phải đang kiếm cớ gây sự với nha hoàn trong phủ, mà người thật sự muốn trực tiếp gây chuyện với Vương gia!
Vương phi, không được, tuyệt đối không được. Lý ma ma không ngừng nói không được, bỗng chốc hơi thở của bà ta chợp kịch liệt dồn dập, sắc mặt lúc trắng lúc xanh, hai mắt to lại trợn trừng lên. Bộ dạng đáng sợ này của bà ta dọa những nha hoàn bên cạnh sợ đến hết hồn.
Tất cả đều đồng thời quỳ xuống, dập đầu cùng lúc ngay cả lời nói ra khỏi miệng cũng lặp lại y chang nhau.
Tôn Ngọc Nhi nhìn bộ dạng chật vật của Lý ma ma đang nằm dài trên đất, nàng đoán chắc tuổi tác của bà ta đã quá cao, nên không chịu được việc bị đả kích nên mới như thế. Trong lòng nàng dù thương hại, nhưng giờ phút này nàng không muốn tỏ ra yếu thế.
Đưa Lý ma ma về phòng đi, sau đó tìm đại phu đến khám cho bà ấy.
Hai nha hoàn đi theo Lý ma ma vốn đang lo lắng sợ hãi, bọn họ muốn đưa Lý ma ma đi để thoát khỏi tình trạng bị Vương phi tra tấn thế này, nhưng bọn họ không dám tự mình quyết định.
Trải qua việc vừa rồi, bọn họ đã sâu sắc hiểu rõ vị Vương phi này chính là một người đáng sợ ra sao, hai ba lần luôn tìm cách gây khó dễ cho nha hoàn thì không nói gì, nhưng càng đáng sợ hơn là người mà Vương phi nhắm vào lại là Vương gia!
Vương gia là người như thế nào chứ! Chỉ có hai chữ để hình dung, đó là Tàn bạo , một người so với Vương phi còn đáng sợ gấp trăm lần. Bọn họ dù sợ hãi Vương phi, nhưng càng e sợ Vương gia hơn!
Nếu lần này bọn họ thật sự để Vương phi dùng bộ dạng này ra thỉnh an Vương gia, chắc chắn Vương gia sẽ rất tức giận, một khi ngài ấy đã giận lên thì những nha hoàn nhỏ bé như bọn họ đây sẽ phải dùng mạng để chuộc tội, ai bảo bọn họ hầu hạ Vương phi nhưng lại không ngăn cản ý đồ điên rồ của Vương phi chứ! Nên bọn họ chính là như kẻ tiếp tay thay cho Vương phi, nên dù Vương phi có bị Vương gia trách tội hay không thì những nha hoàn hậu bên cạnh Vương phi cũng tránh không được tội vạ lây.
Tôn Ngọc Nhi nhìn từng vẻ mặt sợ hãi của bọn họ, khóe môi nhẹ nhếch lên...
...
Tại đại sảnh của Vương phủ, Nam Cung Hàn đang ngồi yên vị trên ghế. Hai mắt hắn nhắm nghiền lại, vẻ mặt như đang thư giãn cũng có thể là hắn đang chờ ai đó.
Lúc này chợt bên ngoài truyền đến tiếng bước chân đi về phía đại sảnh.
Nam Cung Hàn chợt mở mắt ra, đôi mắt hổ phách âm trầm nhìn về phía cửa lớn.
...
Ta đối với vị việc thành thân vốn không có xem trọng, bởi vì những việc như lấy vợ sinh con nối dõi, những việc ấy có cùng được mà không có cũng chẳng sao. Ta cũng chưa từng để tâm đến.
Nhưng bản thân ta không thích bị người khác áp đặt vào những thứ mà mình không thích. Nếu như lấy một người mà ta không hứng thú thì thà rằng ta tự mình lựa chọn một người để lấy về. Dù gì vị trí Vương phi này chỉ là một con bù nhìn để trang trí, ta cũng không muốn vì một vật để trang trí mà tốn quá nhiều sự để tâm. Nên ta quyết định lựa chọn một người mà bản thân có thể nắm giữ trong lồng bàn tay hoàn toàn tự mình điểu khiển lấy.
Khi ta quyết định chọn Tôn Ngọc Nhi, bản thân ta chưa từng hối hận. Bởi vì ấn tượng đầu tiên khi ta gặp cô gái này chính là một người nhu nhược, khi bị tỷ muội chung nhà ức hiếp, mà nàng chỉ biết cúi đầu chịu đựng, không biết phản kháng cũng không biết cách bảo vệ bản thân, người như thế rất dễ dàng bị người khác bắt lấy nhược điểm.
Ta luôn nghĩ kế hoạch đã tỉ mỉ mà mình đã sắp xếp sẽ tiến triển theo đúng như trình tự đã dự định sẵn, nhưng không ngờ vào đêm tân hôn ấy. Ta đã nhìn thấy một người hoàn toàn khác với Tôn Ngọc Nhi mà ta đã biết.
Bướng bỉnh ngang tàng, còn có gan lớn dám khiêu khích ta!
Đây chính là kẻ nhu nhược dễ dàng bị bắt nạt trước đây sao? Thế những gì trước đây ta thấy được chỉ là giả? Tất cả phải chăng đều là một sự ngụy trang?
Ta đã suy nghĩ việc này suốt cả một đêm, cuối cùng đưa ra một kết luận. Nữ nhân này rất biết cách giả vờ!
Nhưng vào buổi sáng hôm nay, khi nhìn Vương phi mới rước vào cửa tới thỉnh an, ta còn kết luận thêm một điều nữa. Nữ nhân này rất thích bị ăn đòn!
Búi tóc kiểu góa phụ, toàn thân chỉ mặc y phục màu đen, còn gương mặt thì bôi toàn phấn trắng.
Dù nhìn theo góc độ nào cũng chỉ thấy hết sức quái dị!
Đây là lần đầu tiên ta cảm thấy tức giận đến mất khống chế như thế, có cảm giác phát điên chỉ muốn lao tới đánh bay nữ nhân này!
Chết tiệt! Rốt cuộc ta đã cưới loại người nào vào cửa thế này!
/33
|