Tiết học vừa mới bắt đầu, thầy Luân vẫn chưa đến. Cô nằm sấp, gục đầu xuống bàn, bộ dáng trông vô cùng uể oải. Âu Thịnh ngồi phía dưới ngó đầu lên nhìn cô, bộ dáng như quan tâm nhưng lại nhìn ra thờ ơ.
Hôm qua mất ngủ hả?
Cô nhíp hai con mắt lại, quay xuống nhìn cậu.
Không có! Nhưng không hiểu sao cơ thể cứ cảm thấy buồn ngủ. Ngủ mấy cũng không đủ
Chiều nay gọi bác sĩ đến khám đi. Nói ông Phong một tiếng
Biết rồi!
Cô lại gục đầu xuống bàn, hai nhắm kín. Từ ngoài cửa, cô giáo nước ngoài bước vào. Âu Thịnh vội gọi cô tỉnh lại. Cô giáo này là người Pháp nên tiếng Anh có chút nghe không rõ nhưng cô ấy cũng có biết tiếng Việt. Vì thầy Luân bận chuyện nên nhờ cô xem lớp vài tiết đầu. Cô giáo mặt lạnh như mảng núi băng Bắc Cực, nghiêm khắc vô cùng. Cô giáo cầm một đống tài liệu kiểm tra phát đều ra cả lớp rồi bắt hai tiết đầu phải hoàn thành nó. Cô nhìn đống bài trước mắt mà choáng váng mặt mày. Đã buồn ngủ mà còn bắt làm một đống bài tập này, thật biết cách giết người. Cái này giang hồ gọi là mượn dao giết người.
Một tiết đầu, cô cắm đầu cắm cổ chăm chỉ làm, qua tiết thứ hai cô lại nằm gục xuống bàn ngủ. Cô giáo được mệnh danh là phù thủy này, chậm rãi lắc hông đi đến chỗ cô. Cô giáo ánh mắt đầy khinh bỉ cầm bài tập của cô lên xem, sau đó lại chuyển thành đầy kinh ngạc. Bài tập đều đã hoàn thành và không hề sai một bài nào. Cô giáo ngạc nhiên nhìn cô rồi đem bài tập của cô lên bàn giáo viên xem xét.
Hai tiết trôi qua nhanh chóng, rất ít người có thể hoàn thành hết được bài tập mà cô giáo kia giao cho. Kết quả là bị mắng cho một trận rồi mới được ra chơi.
Y Nhật ngồi trên bàn căn tin mà thở dài ngán ngẩm.
Bài tập vừa nhiều mà vừa khó, ai mà làm cho xong được. Đã vậy còn bị mắng cho một trận
Nhật Nguyệt làm xong hết kìa, đã vậy mà chỉ trong một tiết thôi kìa
Mai Ánh nhanh nhảu đáp lời chuyển ánh mắt sang chỗ cô. Linh Du tò mò chống cằm nhìn cô.
Cậu là thần đồng hả? Hay có bí quyết nào chỉ mình với
Cô chỉ biết cười trừ: Là do chăm chỉ thôi!
Ba người kia nghe xong liền bĩu môi.
Giấu nghề! Lần sau cậu chỉ tụi mình làm bài tập được không?
Linh Du giọng nói đầy ngọt ngào, ánh mắt siêu dễ thuơng nhìn cô. Cô bất giác không thể không đồng ý.
Được thôi!
Nghe xong cả ba nhỏ nhảy đựng lên vì vui sướng. Giờ ra chơi cứ thế trôi qua nhưng lại làm trướng mắt ai đó. Một nụ cười đầy nham hiểm nở rực trên bờ môi xinh xắn.
Âu Tuyết mờ mờ ám ám đi vào nhà bếp, chốc lát lại hí hửng, dòm chừng rồi quay ra. Bộ dạng lấp ló cứ như ăn trộm.
Cô uống cạn ly sữa trên bàn rồi uống luôn mấy viên thuốc bổ. Kế đó lại mệt mỏi nằm lăn ra ngủ. Hôm nay anh làm đến tận khuya mới về. Trước khi về phòng anh ghé qua phòng cô, ngồi bên cạnh cô. Anh vươn tay kéo chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi về phòng.
Trong biệt thự đều vắng mặt người lớn, chỉ còn anh là người lớn nhất trong nhà. Phong quản gia cẩn thận, nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh. Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Phong quản gia cúi đầu, chậm rãi từng lời.
Lúc chiều bác sĩ có đến khám cho tiểu thư. Bác sĩ nói tiểu thư không ảnh hưởng gì nhiều đến sức khỏe. Bác sĩ còn hỏi tiểu thư đang dùng thuốc an thần sao? Chuyện này tôi không biết nên cần nói cho thiếu gia cậu. Vì bác sĩ nói nếu cứ dùng thì ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe của tiểu thư
Anh nghĩ đến câu nói của ông Phong, gật đầu nhẹ.
Tôi biết rồi!
Nữa đêm khuya, anh nhẹ nhàng đi vào phòng của cô. Quả nhiên là uống thuốc an thần nên mới ngủ say như vậy. Anh tiến đến mấy chiếc tủ trong phòng lục lọi từng ngăn to, nhỏ. Anh lấy ra vài hộp nước biển và vài lọ thuốc bổ từ ngăn kéo bàn học.
Không hề có thuốc an thần nào cả. Vậy, thuốc đó ở đâu?
Anh nghĩ ngợi rồi lại tiếp tục tìm. Sau một lúc lâu anh cũng bỏ cuộc. Anh không tìm thấy thuốc mà vô tình nhìn thấy album ảnh của cô. Chắc có lẽ cô mang từ nhà cũ về. Anh ngồi xuống, xem qua từng bức từng bức một. Anh chỉ có thể nhìn thấy hai người giống nhau y đúc, cứ như một người vậy. Anh quay qua, vô tình nhìn thấy ly sữa trên bàn, tự hỏi người làm sao còn chưa dọn dẹp những thứ này. Anh đưa tay cầm lấy ly sữa còn sót lại một ít, trong lòng có chút nghi ngờ. Anh nhìn ly sữa, trong lòng dấy lên loại cảm giác khó tả, ánh mắt nghĩ ngợi xa xăm.
Sáng hôm sau, cô vẫn chưa tỉnh giấc, mặt trời chiếu rọi khắp căn phòng xinh đẹp. Anh chậm rãi bước lại gần.
Vẫn chưa tỉnh!
Vì hôm nay là ngày nghỉ nên anh không muốn đánh thức cô. Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường của cô.
Giống thật! Không chừng em chính là cô gái đó cũng nên
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô. Đột nhiên cô nắm chặt lấy tay anh, mê man còn nở nụ cười.
Nguyệt à!... Nguyệt... Lại đây... ăn bánh nào! Nguyệt...! Lại đây với chị...
Anh có chút hoài nghi, con bé cứ gọi tên nó là sao? Chị nào ở đây? Anh thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không hiểu con bé này bị gì nữa. Anh vỗ nhẹ tay cô, dỗ cô ngủ tiếp. Sau một lúc cô mới chịu buông tay anh, nhẹ nhàng mở đôi mắt của mình.
Chào buổi sáng!
Anh thấy cô tỉnh giấc thì có chút giật mình. Vừa nãy rõ ràng còn ngủ, chớp mắt đã thức rồi. Cô khẽ cười đáp lại.
Chào buổi sáng! Anh
Dậy nào! Đã gần trưa rồi đó cô nương
Anh đưa tay bế bổng cô lên đi vào nhà tắm. Cô la ú ới, bất ngờ, có hơi đỏ mặt nữa. Người ta vốn là thiếu nữ kia mà, anh làm như vậy cô thật sự có chút ngượng ngùng. Bế cô vào nhà tắm rồi anh đi ra ngoài, xuống nhà bếp chuẩn bị thức ăn. Cô phải mất vài phút mới có thể trở lại trạng thái ban đầu.
Hôm qua mất ngủ hả?
Cô nhíp hai con mắt lại, quay xuống nhìn cậu.
Không có! Nhưng không hiểu sao cơ thể cứ cảm thấy buồn ngủ. Ngủ mấy cũng không đủ
Chiều nay gọi bác sĩ đến khám đi. Nói ông Phong một tiếng
Biết rồi!
Cô lại gục đầu xuống bàn, hai nhắm kín. Từ ngoài cửa, cô giáo nước ngoài bước vào. Âu Thịnh vội gọi cô tỉnh lại. Cô giáo này là người Pháp nên tiếng Anh có chút nghe không rõ nhưng cô ấy cũng có biết tiếng Việt. Vì thầy Luân bận chuyện nên nhờ cô xem lớp vài tiết đầu. Cô giáo mặt lạnh như mảng núi băng Bắc Cực, nghiêm khắc vô cùng. Cô giáo cầm một đống tài liệu kiểm tra phát đều ra cả lớp rồi bắt hai tiết đầu phải hoàn thành nó. Cô nhìn đống bài trước mắt mà choáng váng mặt mày. Đã buồn ngủ mà còn bắt làm một đống bài tập này, thật biết cách giết người. Cái này giang hồ gọi là mượn dao giết người.
Một tiết đầu, cô cắm đầu cắm cổ chăm chỉ làm, qua tiết thứ hai cô lại nằm gục xuống bàn ngủ. Cô giáo được mệnh danh là phù thủy này, chậm rãi lắc hông đi đến chỗ cô. Cô giáo ánh mắt đầy khinh bỉ cầm bài tập của cô lên xem, sau đó lại chuyển thành đầy kinh ngạc. Bài tập đều đã hoàn thành và không hề sai một bài nào. Cô giáo ngạc nhiên nhìn cô rồi đem bài tập của cô lên bàn giáo viên xem xét.
Hai tiết trôi qua nhanh chóng, rất ít người có thể hoàn thành hết được bài tập mà cô giáo kia giao cho. Kết quả là bị mắng cho một trận rồi mới được ra chơi.
Y Nhật ngồi trên bàn căn tin mà thở dài ngán ngẩm.
Bài tập vừa nhiều mà vừa khó, ai mà làm cho xong được. Đã vậy còn bị mắng cho một trận
Nhật Nguyệt làm xong hết kìa, đã vậy mà chỉ trong một tiết thôi kìa
Mai Ánh nhanh nhảu đáp lời chuyển ánh mắt sang chỗ cô. Linh Du tò mò chống cằm nhìn cô.
Cậu là thần đồng hả? Hay có bí quyết nào chỉ mình với
Cô chỉ biết cười trừ: Là do chăm chỉ thôi!
Ba người kia nghe xong liền bĩu môi.
Giấu nghề! Lần sau cậu chỉ tụi mình làm bài tập được không?
Linh Du giọng nói đầy ngọt ngào, ánh mắt siêu dễ thuơng nhìn cô. Cô bất giác không thể không đồng ý.
Được thôi!
Nghe xong cả ba nhỏ nhảy đựng lên vì vui sướng. Giờ ra chơi cứ thế trôi qua nhưng lại làm trướng mắt ai đó. Một nụ cười đầy nham hiểm nở rực trên bờ môi xinh xắn.
Âu Tuyết mờ mờ ám ám đi vào nhà bếp, chốc lát lại hí hửng, dòm chừng rồi quay ra. Bộ dạng lấp ló cứ như ăn trộm.
Cô uống cạn ly sữa trên bàn rồi uống luôn mấy viên thuốc bổ. Kế đó lại mệt mỏi nằm lăn ra ngủ. Hôm nay anh làm đến tận khuya mới về. Trước khi về phòng anh ghé qua phòng cô, ngồi bên cạnh cô. Anh vươn tay kéo chăn đắp cho cô, nhẹ nhàng vuốt tóc cô rồi về phòng.
Trong biệt thự đều vắng mặt người lớn, chỉ còn anh là người lớn nhất trong nhà. Phong quản gia cẩn thận, nhẹ nhàng gõ cửa phòng anh. Anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt. Phong quản gia cúi đầu, chậm rãi từng lời.
Lúc chiều bác sĩ có đến khám cho tiểu thư. Bác sĩ nói tiểu thư không ảnh hưởng gì nhiều đến sức khỏe. Bác sĩ còn hỏi tiểu thư đang dùng thuốc an thần sao? Chuyện này tôi không biết nên cần nói cho thiếu gia cậu. Vì bác sĩ nói nếu cứ dùng thì ảnh hưởng rất xấu đến sức khỏe của tiểu thư
Anh nghĩ đến câu nói của ông Phong, gật đầu nhẹ.
Tôi biết rồi!
Nữa đêm khuya, anh nhẹ nhàng đi vào phòng của cô. Quả nhiên là uống thuốc an thần nên mới ngủ say như vậy. Anh tiến đến mấy chiếc tủ trong phòng lục lọi từng ngăn to, nhỏ. Anh lấy ra vài hộp nước biển và vài lọ thuốc bổ từ ngăn kéo bàn học.
Không hề có thuốc an thần nào cả. Vậy, thuốc đó ở đâu?
Anh nghĩ ngợi rồi lại tiếp tục tìm. Sau một lúc lâu anh cũng bỏ cuộc. Anh không tìm thấy thuốc mà vô tình nhìn thấy album ảnh của cô. Chắc có lẽ cô mang từ nhà cũ về. Anh ngồi xuống, xem qua từng bức từng bức một. Anh chỉ có thể nhìn thấy hai người giống nhau y đúc, cứ như một người vậy. Anh quay qua, vô tình nhìn thấy ly sữa trên bàn, tự hỏi người làm sao còn chưa dọn dẹp những thứ này. Anh đưa tay cầm lấy ly sữa còn sót lại một ít, trong lòng có chút nghi ngờ. Anh nhìn ly sữa, trong lòng dấy lên loại cảm giác khó tả, ánh mắt nghĩ ngợi xa xăm.
Sáng hôm sau, cô vẫn chưa tỉnh giấc, mặt trời chiếu rọi khắp căn phòng xinh đẹp. Anh chậm rãi bước lại gần.
Vẫn chưa tỉnh!
Vì hôm nay là ngày nghỉ nên anh không muốn đánh thức cô. Anh chậm rãi ngồi xuống bên cạnh giường của cô.
Giống thật! Không chừng em chính là cô gái đó cũng nên
Anh nhẹ nhàng vuốt mái tóc của cô. Đột nhiên cô nắm chặt lấy tay anh, mê man còn nở nụ cười.
Nguyệt à!... Nguyệt... Lại đây... ăn bánh nào! Nguyệt...! Lại đây với chị...
Anh có chút hoài nghi, con bé cứ gọi tên nó là sao? Chị nào ở đây? Anh thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra, cũng không hiểu con bé này bị gì nữa. Anh vỗ nhẹ tay cô, dỗ cô ngủ tiếp. Sau một lúc cô mới chịu buông tay anh, nhẹ nhàng mở đôi mắt của mình.
Chào buổi sáng!
Anh thấy cô tỉnh giấc thì có chút giật mình. Vừa nãy rõ ràng còn ngủ, chớp mắt đã thức rồi. Cô khẽ cười đáp lại.
Chào buổi sáng! Anh
Dậy nào! Đã gần trưa rồi đó cô nương
Anh đưa tay bế bổng cô lên đi vào nhà tắm. Cô la ú ới, bất ngờ, có hơi đỏ mặt nữa. Người ta vốn là thiếu nữ kia mà, anh làm như vậy cô thật sự có chút ngượng ngùng. Bế cô vào nhà tắm rồi anh đi ra ngoài, xuống nhà bếp chuẩn bị thức ăn. Cô phải mất vài phút mới có thể trở lại trạng thái ban đầu.
/40
|