Vừa đến nữa đêm mọi người nhốn nháo cả lên. Cô và Âu Tuyết ngáp ngắn ngáp dài ra xem thử. Nghe đâu có một học sinh khối ba đi lạc, đến bây giờ vẫn chưa về. Mỗi thầy cô cùng vài học sinh nữa cùng nhau chia ra tìm.
Cô cùng thầy Phong và Âu Tuyết xách đèn pin lên vùng đồi tìm. Trời vừa tối vừa lạnh, cây cối xum xuê, đường đi lại vòng vo, gồ ghề. Vùng đồi này có ba bốn nhóm chia nhau tìm kiếm. Sau hơn nữa tiếng mà vẫn chưa tìm thấy. Âu Tuyết cùng cô giáo với các bạn khác về phòng. Còn cô cùng anh ta tiếp tục tìm kiếm.
Đi đến một chỗ khác cô bỗng trượt chân ngã từ trên đồi xuống. Chỉ nghe phía sau tiếng anh ta gọi thất thanh.
Nguyệt! Cẩn thận!
Âm thanh đó cùng giọng nói đó cô đã từng nghe nhưng không hề biết là ai. Đầu cô đập mạnh xuống đất rồi cô bất tĩnh ngay sau đó. Anh ta nhanh chóng lao xuống chỗ cô. Bế cô lên, anh ta mới phát hiện đầu cô đang chảy máu. Anh ta nhanh chóng đưa cô đến trạm y tế gần đó để băng bó vết thuơng.
Không lâu sau, học sinh đi lạc đó cũng được tìm thấy. Mọi người ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi. Chỉ có anh ta trực lại trạm y tế với cô.
Trời gần sáng cô mới tỉnh lại, trán cô ướt đẫm mồ hôi. Anh ta đang ngồi bên cạnh cô, tay chống lên cằm để ngủ. Cô dùng ánh mắt sợ hãi, kinh tởm nhìn anh ta. Cô không thể tin được người đẹp trai, tài giỏi tưởng trừng như là hoàn hảo như anh ta lại là một kẻ vô lại, không biết liêm sĩ.
Cô đã nhớ ra rồi. Sau cú va chạm đó, tất cả những gì cô đã quên về anh ta, cô đều nhớ lại toàn bộ. Cú sốc đó, sự nhục nhã đó tựa hồ như mới vừa hôm qua. Cô thật sự muốn ngồi dậy bóp chết anh ta. Cô hận vì sao lúc đó cô không một dao giết chết anh ta mà lại chọn cách ngu ngốc đó.
. . .
Năm đó cô vừa học xong mười một, năm cô mười sáu tuổi. Vì học giỏi nên cô được nhà trường cho lên lớp học cùng với anh chị. Lúc đó gia đình cô gặp khó khăn, nợ nần chồng chấc. Cô đành phải ra ngoài làm thêm để phụ giúp ba mẹ. Ba mẹ cô không cho nên cô đã bỏ nhà đi.
Cô làm thêm rất nhiều việc. Có lần cô bưng cà phê làm đổ lên người anh ta. Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp anh ta. Lúc đó anh ta một mực đòi cô đền lại chiếc áo. Cũng lúc đó, cũng vì chuyện đó mà cô bị chủ quán đuổi việc.
Cũng từ khi ấy anh ta bám riếc lấy cô, đòi cô đền áo. Rồi vào một ngày đẹp trời anh ta tỏ tình nói thích cô. Nhưng cô không thể quên những việc tốt mà anh làm cho cô. Anh ta đi theo cô làm cô liên tục bị mất việc. Lúc đó cô lại càng tức, càng hận anh ta hơn nên cô đã từ chối thẳng thừng rồi quay lưng bước đi.
Vài tuần sau cô không còn nhìn thấy anh ta nữa. Tưởng chừng như được thoát nạn nhưng ai ngờ được anh ta lại xuất hiện cùng với chiếc xe thể thao cực đẹp để tỏ tình với cô lần nữa. Cô cũng từ chối thẳng, cũng quay lưng bỏ đi. Mọi người xung quanh lúc đó trách cô vô tình, vô tâm. Nhưng ai nào biết được anh ta xấu xa đến mức nào.
Mặc kệ cô vô tâm hay vô tình, mặc kệ cô năm lần bảy lượt từ chối, anh vẫn đeo bám theo cô. Cô sợ hãi trốn tránh anh ta nhưng rồi anh ta vẫn tìm thấy.
Một ngày kia, anh ta gọi cô đến nhà, muốn cô giúp anh ta nấu bữa tối và cô đã nhận lời giúp đỡ. Lúc xong việc cô vừa chuẩn bị quay về thì anh ta trở về. Cô giáp mặt anh ta ở cửa chính. Anh ta đột nhiên điên cuồng lao đến ôm lấy cô rồi hôn cô. Nụ hôn một lúc một cuồng nhiệt. Anh ta đẩy cô nằm xuống sô pha rồi đưa tay xé toạt chiếc áo của cô, ném sang một bên.
Mặc kệ cô van xin, khóc lóc ỉ ôi, anh ta vẫn tiếp tục dục vọng của mình. Nói rằng anh ta yêu cô, không thể kìm chế bản thân. Anh ta sau đó tháo bỏ quần áo của mình, thực hiện hành động cưỡng bức, lấy đi tất cả những gì cô có.
Cô lúc này đã không thể phát ra tiếng nào nữa rồi. Cô chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt trong sự tuyệt vọng, đau đớn thân xác lẫn tinh thần, tất cả như đang tra tấn cô.
Hôm sau anh ta khóc lóc, xin lỗi cô. Cô chỉ trắng mắt nhìn trần nhà. Thân hình cô lõa thể nằm trên sô pha cùng một vũng máu nhỏ dưới thân. Cô lúc đó tựa như một cái xác không hồn.
Sự tủi nhục, đau đớn và nỗi hận cô mang theo đã dẫn cô đến cái chết. Cô nhân lúc anh ta không để ý, khoác chiếc áo vào, ra ban công tầng một rồi nhảy xuống. Trước khi cô nhảy xuống anh ta đã nhanh chóng lao đến nhưng không kịp nữa.
Anh ta sau đó nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Tất cả mọi thống khổ đau đớn, mọi thứ liên quan đến người đàn ông đó cô đã chọn cách quên hết.
Bây giờ nhớ lại cô cứ nghĩ mọi chuyện chỉ mới vừa hôm qua. Cô hận người đàn ông đó, hận đến tận xương tủy.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh trước mặt anh ta. Mọi chuyện sau đó đều ổn thõa trôi qua. Trong thời gian ngắn ngủi, cô đã giúp cho vài học sinh tiến bộ hẳn. Trước khi rời đi, thầy Nguyên khen cô rồi cám ơn cô. Cô quay lại nhìn thì phát hiện thầy đang khóc. Vì cô đã kể cho thầy ấy nghe mọi chuyện đã xảy ra. Ánh mắt cô và thầy quyến luyến lấy nhau không rời. Có thể cho thầy là người thân của cô. Vì vậy cô có chút không nỡ.
Bản báo cáo ngay khi về trường đã được gửi đến sở giáo dục. Về đến biệt thự, bà liền ôm chầm lấy cô.
Nguyệt Nguyệt có mệt không? Đầu con bị sao vậy?
Bà nhìn thấy vết băng sau đầu cô thì hốt hoảng cả lên.
Cháu không cẩn thận nên ngã thôi ạ
Bà đã dặn là phải cẩn thận rồi mà
Bà mắng yêu cô rồi đưa cô về phòng.
Cô cùng thầy Phong và Âu Tuyết xách đèn pin lên vùng đồi tìm. Trời vừa tối vừa lạnh, cây cối xum xuê, đường đi lại vòng vo, gồ ghề. Vùng đồi này có ba bốn nhóm chia nhau tìm kiếm. Sau hơn nữa tiếng mà vẫn chưa tìm thấy. Âu Tuyết cùng cô giáo với các bạn khác về phòng. Còn cô cùng anh ta tiếp tục tìm kiếm.
Đi đến một chỗ khác cô bỗng trượt chân ngã từ trên đồi xuống. Chỉ nghe phía sau tiếng anh ta gọi thất thanh.
Nguyệt! Cẩn thận!
Âm thanh đó cùng giọng nói đó cô đã từng nghe nhưng không hề biết là ai. Đầu cô đập mạnh xuống đất rồi cô bất tĩnh ngay sau đó. Anh ta nhanh chóng lao xuống chỗ cô. Bế cô lên, anh ta mới phát hiện đầu cô đang chảy máu. Anh ta nhanh chóng đưa cô đến trạm y tế gần đó để băng bó vết thuơng.
Không lâu sau, học sinh đi lạc đó cũng được tìm thấy. Mọi người ai nấy đều về phòng nghỉ ngơi. Chỉ có anh ta trực lại trạm y tế với cô.
Trời gần sáng cô mới tỉnh lại, trán cô ướt đẫm mồ hôi. Anh ta đang ngồi bên cạnh cô, tay chống lên cằm để ngủ. Cô dùng ánh mắt sợ hãi, kinh tởm nhìn anh ta. Cô không thể tin được người đẹp trai, tài giỏi tưởng trừng như là hoàn hảo như anh ta lại là một kẻ vô lại, không biết liêm sĩ.
Cô đã nhớ ra rồi. Sau cú va chạm đó, tất cả những gì cô đã quên về anh ta, cô đều nhớ lại toàn bộ. Cú sốc đó, sự nhục nhã đó tựa hồ như mới vừa hôm qua. Cô thật sự muốn ngồi dậy bóp chết anh ta. Cô hận vì sao lúc đó cô không một dao giết chết anh ta mà lại chọn cách ngu ngốc đó.
. . .
Năm đó cô vừa học xong mười một, năm cô mười sáu tuổi. Vì học giỏi nên cô được nhà trường cho lên lớp học cùng với anh chị. Lúc đó gia đình cô gặp khó khăn, nợ nần chồng chấc. Cô đành phải ra ngoài làm thêm để phụ giúp ba mẹ. Ba mẹ cô không cho nên cô đã bỏ nhà đi.
Cô làm thêm rất nhiều việc. Có lần cô bưng cà phê làm đổ lên người anh ta. Đó cũng là lần đầu tiên cô gặp anh ta. Lúc đó anh ta một mực đòi cô đền lại chiếc áo. Cũng lúc đó, cũng vì chuyện đó mà cô bị chủ quán đuổi việc.
Cũng từ khi ấy anh ta bám riếc lấy cô, đòi cô đền áo. Rồi vào một ngày đẹp trời anh ta tỏ tình nói thích cô. Nhưng cô không thể quên những việc tốt mà anh làm cho cô. Anh ta đi theo cô làm cô liên tục bị mất việc. Lúc đó cô lại càng tức, càng hận anh ta hơn nên cô đã từ chối thẳng thừng rồi quay lưng bước đi.
Vài tuần sau cô không còn nhìn thấy anh ta nữa. Tưởng chừng như được thoát nạn nhưng ai ngờ được anh ta lại xuất hiện cùng với chiếc xe thể thao cực đẹp để tỏ tình với cô lần nữa. Cô cũng từ chối thẳng, cũng quay lưng bỏ đi. Mọi người xung quanh lúc đó trách cô vô tình, vô tâm. Nhưng ai nào biết được anh ta xấu xa đến mức nào.
Mặc kệ cô vô tâm hay vô tình, mặc kệ cô năm lần bảy lượt từ chối, anh vẫn đeo bám theo cô. Cô sợ hãi trốn tránh anh ta nhưng rồi anh ta vẫn tìm thấy.
Một ngày kia, anh ta gọi cô đến nhà, muốn cô giúp anh ta nấu bữa tối và cô đã nhận lời giúp đỡ. Lúc xong việc cô vừa chuẩn bị quay về thì anh ta trở về. Cô giáp mặt anh ta ở cửa chính. Anh ta đột nhiên điên cuồng lao đến ôm lấy cô rồi hôn cô. Nụ hôn một lúc một cuồng nhiệt. Anh ta đẩy cô nằm xuống sô pha rồi đưa tay xé toạt chiếc áo của cô, ném sang một bên.
Mặc kệ cô van xin, khóc lóc ỉ ôi, anh ta vẫn tiếp tục dục vọng của mình. Nói rằng anh ta yêu cô, không thể kìm chế bản thân. Anh ta sau đó tháo bỏ quần áo của mình, thực hiện hành động cưỡng bức, lấy đi tất cả những gì cô có.
Cô lúc này đã không thể phát ra tiếng nào nữa rồi. Cô chỉ biết lặng lẽ rơi nước mắt trong sự tuyệt vọng, đau đớn thân xác lẫn tinh thần, tất cả như đang tra tấn cô.
Hôm sau anh ta khóc lóc, xin lỗi cô. Cô chỉ trắng mắt nhìn trần nhà. Thân hình cô lõa thể nằm trên sô pha cùng một vũng máu nhỏ dưới thân. Cô lúc đó tựa như một cái xác không hồn.
Sự tủi nhục, đau đớn và nỗi hận cô mang theo đã dẫn cô đến cái chết. Cô nhân lúc anh ta không để ý, khoác chiếc áo vào, ra ban công tầng một rồi nhảy xuống. Trước khi cô nhảy xuống anh ta đã nhanh chóng lao đến nhưng không kịp nữa.
Anh ta sau đó nhanh chóng đưa cô đến bệnh viện. Tất cả mọi thống khổ đau đớn, mọi thứ liên quan đến người đàn ông đó cô đã chọn cách quên hết.
Bây giờ nhớ lại cô cứ nghĩ mọi chuyện chỉ mới vừa hôm qua. Cô hận người đàn ông đó, hận đến tận xương tủy.
Cô cố gắng lấy lại bình tĩnh trước mặt anh ta. Mọi chuyện sau đó đều ổn thõa trôi qua. Trong thời gian ngắn ngủi, cô đã giúp cho vài học sinh tiến bộ hẳn. Trước khi rời đi, thầy Nguyên khen cô rồi cám ơn cô. Cô quay lại nhìn thì phát hiện thầy đang khóc. Vì cô đã kể cho thầy ấy nghe mọi chuyện đã xảy ra. Ánh mắt cô và thầy quyến luyến lấy nhau không rời. Có thể cho thầy là người thân của cô. Vì vậy cô có chút không nỡ.
Bản báo cáo ngay khi về trường đã được gửi đến sở giáo dục. Về đến biệt thự, bà liền ôm chầm lấy cô.
Nguyệt Nguyệt có mệt không? Đầu con bị sao vậy?
Bà nhìn thấy vết băng sau đầu cô thì hốt hoảng cả lên.
Cháu không cẩn thận nên ngã thôi ạ
Bà đã dặn là phải cẩn thận rồi mà
Bà mắng yêu cô rồi đưa cô về phòng.
/40
|