Không lâu sau, cảnh sát đến biệt thự của anh ta mang theo lệnh khám xét và lệnh bắt giữ.
Chúng tôi là cảnh sát hình sự. Đây là lệnh khám xét cùng lệnh bắt giữ anh Dương Phong tội bắt giữ người trái phép cùng cô Trương Tử Liên âm mưu giết người. Mời anh chị về trụ sở để hợp tác điều tra
Tử Liên ngồi trên sô pha, hai mắt mở to đầy kinh ngạc, kế đó là vẻ sợ hãi, lo lắng. Anh ta và Tử Liên chưa kịp phản ứng gì thì đã bị còng lại rồi mang đi. Cảnh sát lục soát toàn bộ căn nhà mang em gái cùng cô đến bệnh viện.
. . .
Lão đại! Tất cả bằng chứng đều được giao cho phía cảnh sát. Hai người họ cũng bị bắt rồi ạ
Một người đàn ông báo cáo qua điện thoại. Anh ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt đầy nguy hiểm.
Gọi luật sư cho tôi. Nhất định phải để họ sống không bằng chết
Dạ! Phía cảnh sát đã tìm được hai người bên trong biệt thự của hắn. Chỉ là...
Nghe đến đây, anh đầy vẻ gấp gáp.
Chuyện gì?
Tiểu thư Nhật Nguyệt đã... chết rồi ạ. Bên khám nghiệm tử thi đã xác định thời gian tử vong
Anh như chết lặng khi nghe những lời nói đó. Anh cố gắng vớt lấy tia hy vọng cho bản thân.
Người còn lại như thế nào?
Dạ! Hiện đang ở bệnh viện. Đang trong tình trạng hôn mê sâu. Bác sĩ nói không xác định được khi nào sẽ tỉnh lại
Anh buông điện thoại trong tay xuống rồi lên xe đến ngay bệnh viện. Người đàn ông đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy anh liền cúi đầu.
Lão đại!
Bà cũng từ bên ngoài đến chỗ anh, vẻ mặt của bà thất thần, lo lắng, hai mắt bà khóc đến đỏ hoe.
Nguyệt... Nguyệt của bà đâu?
Anh đỡ lấy bà, bà đau lòng khóc như mây như mưa. Anh dìu bà ngồi xuống ghế ở hành lang. Từ bên trong bác sĩ bước ra.
Cô gái bên trong không có vấn đề gì nguy hiểm. Còn Nguyệt tiểu thư... Mời theo tôi!
Bà lau vội nước mắt đứng dậy đi cùng bác sĩ, anh cũng đến đỡ lấy bà.
Trong căn phòng lạnh như băng, một thân xác nhỏ bé được chùm kín bằng một mãnh vải trắng. Bà chậm rãi đi đến bên, nhẹ nhàng mở chiếc vải che ra. Gương mặt xinh đẹp, dễ thuơng ngày nào cũng ra vào cười nói. Nay chỉ còn lại một mãng tím tái. Lòng bà đau như bị cắt thành từng khúc khi nhìn thấy thân xác kia.
Nguyệt Nguyệt!
Bà gọi tên cô mà lòng như thắt lại. Bà quỵ xuống như mất hết sức lực. Anh nhanh chóng lại đỡ lấy bà. Anh cũng đau, đau đến mức không thể thở được. Anh dường như không thể tin vào mắt mình, càng không muốn tin vào sự thật này. Anh nhìn cô bé với gương mặt tái nhợt, một giọt nước mắt khẽ lăn dài.
Tất cả đều được chuẩn bị xong. Thân xác em gái cô được đưa về chôn cất.
Anh lặng lẽ ngồi bên cạnh giường bệnh của cô. Anh không biết cô gái trước mắt có phải người con gái anh yêu hay không. Nhưng không hiểu sao anh lại tự động đến đây, cũng không muốn rời khỏi. Anh đưa tay sờ lên gương mặt của cô.
Thì ra đây chính là hình dáng thật của em. Thật xinh đẹp!
Anh không kiềm được lòng mà rơi nước mắt. Anh mơ hồ, nắm lấy tay cô mà anh đau đến không tả được. Khó khăn lắm anh mới được gặp cô, thế mà ở cạnh nhau chưa được bao lâu lại phải xa cách như thế này.
Anh xin lỗi! Là anh không thể bảo vệ được em
Anh gục đầu xuống bàn tay của cô rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Nữa đêm, gió lạnh thổi qua khung cửa sổ phòng bệnh. Tiếng gió lạnh ríu rít đánh thức ai đó. Cô khẽ mở đôi mắt của mình rồi nhìn sang bên cạnh. Anh vẫn nằm đó bên cạnh cô, hai mắt nhắm nghiền để lộ hai hàng mi đen dài. Cô khẽ cử động, có chút khó khăn nhưng cô vẫn nhấc tay sờ nhẹ lên tóc anh.
Hành động của cô làm anh có chút giật mình, ngẩn đầu lên nhìn. Nhìn đôi mắt to tròn kia đang nhìn anh thì anh vô cùng vui mừng.
Em tỉnh rồi!
Cô nhẹ giọng, ánh mắt lạ lẫm nhìn anh, tựa như chưa từng quen biết anh.
Anh... là ai?
Anh... Anh là bạn trai của em, Đông Âu Phàm!
Anh ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng trả lời. Cô tỏ vẻ ngạc nhiên rồi đột nhiên khẽ cười.
Bạn trai? Anh có nhận nhầm không? Bạn trai tôi tên là Lục Giai Thiên
Anh khá sốc sau khi nghe những lời nói kia. Tựa như suốt thời gian qua giữa cô và anh đều là hư vô.
Em... tên gì?
Hoàn Nhiên!
Cô thản nhiên trả lời, ánh mắt không chút giấu diếm. Cô tựa như chưa từng quen biết anh, chưa nhìn qua anh bao giờ.
Anh không tin được lao ra khỏi phòng đi tìm bác sĩ. Bác sĩ đưa cô vào làm xét nghiệm. Sau một hồi bác sĩ nói cô không có vấn đề gì cả. Nhưng anh hoàn toàn không tin điều đó. Ngồi gọt trái cây mà lòng anh rối bời, như một đống tơ vò không biết thế nào để tháo. Cô vừa ăn trái cây vừa nghĩ ngợi điều gì đó, xoay qua hỏi anh.
Sao vẫn chưa thấy Giai Thiên đến thăm tôi?
Cậu ta... có lẽ bận gì đó
Ánh mắt anh buồn bã nhìn cô. Anh không muốn cô biết và cũng nghĩ rằng cô sẽ không nhớ ra sự thật về hắn. Vốn dĩ lúc quen cô, anh đã cho người đánh hắn một trận khiến hắn suýt nữa mất mạng. Có lẽ đến cuối đời hắn cũng không dám đến thăm cô. Nhưng anh đã lầm, đến khoảng trưa lúc đi mua đồ ăn cho cô, khi về đến anh thấy hắn ngồi bên cạnh chăm sóc cho cô.
Xin lỗi em! Anh bây giờ mới đến thăm em
Không sao đâu! Anh đến là được rồi
Cô nhẹ nhàng mĩm cười với hắn để đáp lại thứ quan tâm giả dối kia. Anh bây giờ mới nhận ra, những kí ức của anh và tất cả mọi thứ của Hoàng Đông, cô đều không nhớ. Tất cả mọi thứ của Nguyệt sau khi bị đâm đều theo con bé rời đi. Anh bây giờ là người lạ với cô, là một người dân nước lã.
Đồ ăn trưa của em đây
Đem thức ăn để lên bàn, anh nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu nhưng thoáng chút buồn bã.
Cám ơn anh! Nhưng... Tại sao anh lại quan tâm tôi thế? Tôi đâu có quen biết anh
Chỉ cần anh quen em là được rồi. Mau lại đây ăn đi kẻo thức ăn nguội lại không ngon
Anh tận tình chăm sóc cô từng chút một, đem thức ăn dọn ra. Cô nhìn người đàn ông lạ lẫm kia đang cặm cụi làm vì cô. Bỗng nhiên cô sinh ra loại cảm giác thân quen với anh. Cụ thể thì cô không rõ, nhưng với anh cô cảm thấy vui vẻ tự nhiên còn với người bạn trai của cô lại có chút xa lạ.
Anh mĩm cười nhìn cô ăn thức ăn, hắn thì bất mãn nhưng lại không nói được gì, tự bản thân cảm thấy lo lắng.
Chúng tôi là cảnh sát hình sự. Đây là lệnh khám xét cùng lệnh bắt giữ anh Dương Phong tội bắt giữ người trái phép cùng cô Trương Tử Liên âm mưu giết người. Mời anh chị về trụ sở để hợp tác điều tra
Tử Liên ngồi trên sô pha, hai mắt mở to đầy kinh ngạc, kế đó là vẻ sợ hãi, lo lắng. Anh ta và Tử Liên chưa kịp phản ứng gì thì đã bị còng lại rồi mang đi. Cảnh sát lục soát toàn bộ căn nhà mang em gái cùng cô đến bệnh viện.
. . .
Lão đại! Tất cả bằng chứng đều được giao cho phía cảnh sát. Hai người họ cũng bị bắt rồi ạ
Một người đàn ông báo cáo qua điện thoại. Anh ngồi trong phòng làm việc, ánh mắt đầy nguy hiểm.
Gọi luật sư cho tôi. Nhất định phải để họ sống không bằng chết
Dạ! Phía cảnh sát đã tìm được hai người bên trong biệt thự của hắn. Chỉ là...
Nghe đến đây, anh đầy vẻ gấp gáp.
Chuyện gì?
Tiểu thư Nhật Nguyệt đã... chết rồi ạ. Bên khám nghiệm tử thi đã xác định thời gian tử vong
Anh như chết lặng khi nghe những lời nói đó. Anh cố gắng vớt lấy tia hy vọng cho bản thân.
Người còn lại như thế nào?
Dạ! Hiện đang ở bệnh viện. Đang trong tình trạng hôn mê sâu. Bác sĩ nói không xác định được khi nào sẽ tỉnh lại
Anh buông điện thoại trong tay xuống rồi lên xe đến ngay bệnh viện. Người đàn ông đứng bên ngoài phòng bệnh nhìn thấy anh liền cúi đầu.
Lão đại!
Bà cũng từ bên ngoài đến chỗ anh, vẻ mặt của bà thất thần, lo lắng, hai mắt bà khóc đến đỏ hoe.
Nguyệt... Nguyệt của bà đâu?
Anh đỡ lấy bà, bà đau lòng khóc như mây như mưa. Anh dìu bà ngồi xuống ghế ở hành lang. Từ bên trong bác sĩ bước ra.
Cô gái bên trong không có vấn đề gì nguy hiểm. Còn Nguyệt tiểu thư... Mời theo tôi!
Bà lau vội nước mắt đứng dậy đi cùng bác sĩ, anh cũng đến đỡ lấy bà.
Trong căn phòng lạnh như băng, một thân xác nhỏ bé được chùm kín bằng một mãnh vải trắng. Bà chậm rãi đi đến bên, nhẹ nhàng mở chiếc vải che ra. Gương mặt xinh đẹp, dễ thuơng ngày nào cũng ra vào cười nói. Nay chỉ còn lại một mãng tím tái. Lòng bà đau như bị cắt thành từng khúc khi nhìn thấy thân xác kia.
Nguyệt Nguyệt!
Bà gọi tên cô mà lòng như thắt lại. Bà quỵ xuống như mất hết sức lực. Anh nhanh chóng lại đỡ lấy bà. Anh cũng đau, đau đến mức không thể thở được. Anh dường như không thể tin vào mắt mình, càng không muốn tin vào sự thật này. Anh nhìn cô bé với gương mặt tái nhợt, một giọt nước mắt khẽ lăn dài.
Tất cả đều được chuẩn bị xong. Thân xác em gái cô được đưa về chôn cất.
Anh lặng lẽ ngồi bên cạnh giường bệnh của cô. Anh không biết cô gái trước mắt có phải người con gái anh yêu hay không. Nhưng không hiểu sao anh lại tự động đến đây, cũng không muốn rời khỏi. Anh đưa tay sờ lên gương mặt của cô.
Thì ra đây chính là hình dáng thật của em. Thật xinh đẹp!
Anh không kiềm được lòng mà rơi nước mắt. Anh mơ hồ, nắm lấy tay cô mà anh đau đến không tả được. Khó khăn lắm anh mới được gặp cô, thế mà ở cạnh nhau chưa được bao lâu lại phải xa cách như thế này.
Anh xin lỗi! Là anh không thể bảo vệ được em
Anh gục đầu xuống bàn tay của cô rồi ngủ thiếp đi từ lúc nào.
Nữa đêm, gió lạnh thổi qua khung cửa sổ phòng bệnh. Tiếng gió lạnh ríu rít đánh thức ai đó. Cô khẽ mở đôi mắt của mình rồi nhìn sang bên cạnh. Anh vẫn nằm đó bên cạnh cô, hai mắt nhắm nghiền để lộ hai hàng mi đen dài. Cô khẽ cử động, có chút khó khăn nhưng cô vẫn nhấc tay sờ nhẹ lên tóc anh.
Hành động của cô làm anh có chút giật mình, ngẩn đầu lên nhìn. Nhìn đôi mắt to tròn kia đang nhìn anh thì anh vô cùng vui mừng.
Em tỉnh rồi!
Cô nhẹ giọng, ánh mắt lạ lẫm nhìn anh, tựa như chưa từng quen biết anh.
Anh... là ai?
Anh... Anh là bạn trai của em, Đông Âu Phàm!
Anh ngạc nhiên rồi cũng nhanh chóng trả lời. Cô tỏ vẻ ngạc nhiên rồi đột nhiên khẽ cười.
Bạn trai? Anh có nhận nhầm không? Bạn trai tôi tên là Lục Giai Thiên
Anh khá sốc sau khi nghe những lời nói kia. Tựa như suốt thời gian qua giữa cô và anh đều là hư vô.
Em... tên gì?
Hoàn Nhiên!
Cô thản nhiên trả lời, ánh mắt không chút giấu diếm. Cô tựa như chưa từng quen biết anh, chưa nhìn qua anh bao giờ.
Anh không tin được lao ra khỏi phòng đi tìm bác sĩ. Bác sĩ đưa cô vào làm xét nghiệm. Sau một hồi bác sĩ nói cô không có vấn đề gì cả. Nhưng anh hoàn toàn không tin điều đó. Ngồi gọt trái cây mà lòng anh rối bời, như một đống tơ vò không biết thế nào để tháo. Cô vừa ăn trái cây vừa nghĩ ngợi điều gì đó, xoay qua hỏi anh.
Sao vẫn chưa thấy Giai Thiên đến thăm tôi?
Cậu ta... có lẽ bận gì đó
Ánh mắt anh buồn bã nhìn cô. Anh không muốn cô biết và cũng nghĩ rằng cô sẽ không nhớ ra sự thật về hắn. Vốn dĩ lúc quen cô, anh đã cho người đánh hắn một trận khiến hắn suýt nữa mất mạng. Có lẽ đến cuối đời hắn cũng không dám đến thăm cô. Nhưng anh đã lầm, đến khoảng trưa lúc đi mua đồ ăn cho cô, khi về đến anh thấy hắn ngồi bên cạnh chăm sóc cho cô.
Xin lỗi em! Anh bây giờ mới đến thăm em
Không sao đâu! Anh đến là được rồi
Cô nhẹ nhàng mĩm cười với hắn để đáp lại thứ quan tâm giả dối kia. Anh bây giờ mới nhận ra, những kí ức của anh và tất cả mọi thứ của Hoàng Đông, cô đều không nhớ. Tất cả mọi thứ của Nguyệt sau khi bị đâm đều theo con bé rời đi. Anh bây giờ là người lạ với cô, là một người dân nước lã.
Đồ ăn trưa của em đây
Đem thức ăn để lên bàn, anh nhìn cô bằng ánh mắt ôn nhu nhưng thoáng chút buồn bã.
Cám ơn anh! Nhưng... Tại sao anh lại quan tâm tôi thế? Tôi đâu có quen biết anh
Chỉ cần anh quen em là được rồi. Mau lại đây ăn đi kẻo thức ăn nguội lại không ngon
Anh tận tình chăm sóc cô từng chút một, đem thức ăn dọn ra. Cô nhìn người đàn ông lạ lẫm kia đang cặm cụi làm vì cô. Bỗng nhiên cô sinh ra loại cảm giác thân quen với anh. Cụ thể thì cô không rõ, nhưng với anh cô cảm thấy vui vẻ tự nhiên còn với người bạn trai của cô lại có chút xa lạ.
Anh mĩm cười nhìn cô ăn thức ăn, hắn thì bất mãn nhưng lại không nói được gì, tự bản thân cảm thấy lo lắng.
/40
|