Mẹ! Đây là đâu ạ?
Cô nắm lấy tay cậu bé với hai má mũm mĩm đáng yêu. Anh tiến lại gần bế cậu bé lên.
Đây là nơi mà lần đầu tiên ba gặp mẹ con đó
A! Đây là nơi mà ba mẹ gặp nhau
Cậu bé hai mắt long lanh lên, giọng mềm mại đáng yêu.
Ba! Con muốn ăn gà rán
Cô nhìn cậu bé, mặt nghiêm túc hỏi:
Tuần này con có phiếu bé ngoan không?
Dạ không!
Cậu nhóc thản nhiên trả lời. Anh khẽ cười nhìn cô, cô chỉ liếc anh một cái rồi tiếp tục hỏi:
Tại sao con lại không có phiếu bé ngoan?
Vì con đã cãi nhau với một bạn trong lớp
Vậy lí do gì con lại cãi nhau với bạn?
Là chuyện của con nít mẹ không nên quan tâm nhiều đâu ạ
Cô nghe xong máu nóng dồn lên não.
Vậy gà rán của con mẹ cũng sẽ không quan tâm nữa đâu
Cậu bé lại nũng nịu nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin. Anh véo lấy má cậu nhóc một cái, liền cưng chiều.
Chúng ta không được ăn gà rán vậy thì chúng ta ăn kem có được không?
Nhất trí! Nhất trí! Ba là nhất
Cô chỉ khẽ liếc nhìn anh, vẻ mặt không hài lòng.
Tối đến cô ngồi trong phòng, trên tay vân vê quyển sách. Anh từ ngoài bước vào, cô đặt quyển sách xuống, nhìn anh mĩm cười hỏi:
Tiểu Bảo đã ngủ chưa?
Ngủ rồi!
Dứt lời anh bế bổng cô lên đi thẳng đến phía giường. Anh ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng rồi dần điên cuồng mãnh liệt. Anh luồn tay xuống phía dưới áo, đem đôi gò bồng đảo nắm lấy, xoa nắn. Cô uốn éo thân mình, giọng rên khẽ. Điệu bộ quyến rũ của cô khiến thân dưới của anh bắt đầu phản ứng. Cô cảm nhận được điều đó liền ngăn lại.
Tiểu Bảo thật sự đã ngủ chưa?
Đã ngủ rồi! Bà xã, em cùng anh làm nốt chuyện dỡ dang lần trước mà Tiểu Bảo phá hư. Anh nhất định sẽ nuông chiều em
Anh giọng mị hoặc, trầm ấm, quyến rũ bên tai. Anh đưa tay tháo chiếc đầm ngủ của cô xuống, ngậm lấy nhũ hoa hồng hào đầy khiêu gợi. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Ba mẹ! Tiểu Bảo muốn ngủ chung. Tiểu Bảo sợ lắm!
Anh và cô không hẹn cùng giật mình, vội vơ lấy tấm chăn che lại. Cô khẽ đấm nhẹ vào ngực anh.
Không phải anh nói là ngủ rồi sao?
Lúc nãy... rõ ràng là ngủ rồi. Thật là rắc rối!
Anh chau mày, mặt đen lại, vẻ mặt có chút bực bội.
Tiểu Bảo! Đêm rồi đừng làm phiền ba mẹ cháu ngủ nữa. Nếu sợ hãy ngủ với cố nhé!
Giọng bà dịu dàng phát ra, tựa như một vị cứu tinh của anh và cô.
Dạ!
Anh và cô thở phào nhẹ nhõm. Biết chắc cậu nhóc quấy rối kia đi rồi anh lại phủ lên người cô. Cô đẩy anh ra, vẻ mặt như không muốn, đầy khó chịu.
Em buồn ngủ rồi!
Mặt anh đen lại, giọng bất mãn, hỏi:
Vậy còn chuyện của anh?
Cô nằm xoay lưng về phía anh, giọng giận dỗi.
Anh tự xử đi! Em mất hết hứng rồi
Bà xã! Bà xã, em đừng như vậy có được không?
Miệng anh nói còn tay anh mần mò xuống hoa nguyệt của cô. Cô lại xoay qua nhìn anh, thầm mắng:
Thật không biết tốt xấu
Anh chỉ khẽ cười rồi ngậm lấy môi cô. Tay không ngừng xoa nắn hoa nguyệt của cô. Tiếng xúc cảm của cô liên tục phát ra khiến cho chỗ nào đó của anh liên tục phản ứng. Một đêm hoan ái qua đi, cô thở dốc nằm trong ngực anh. Anh ôm cô vào lòng, tay vuốt ve mái tóc của cô.
Một năm sau gia đình cô lại đón thêm một thành viên mới, là một tiểu công chúa. Không lâu sau gia đình nhỏ của cô giọn ra ở biệt thự riêng ở. Vì anh muốn cô thoải mái, muốn cô có cảm giác gia đình thật sự.
. . .
Cô ngồi trong vườn hoa, Tiểu Bảo từ trong nhà chạy ra, trên tay còn cầm theo một cuốn sách.
Mẹ! Mẹ đọc sách cho Tiểu Bảo nghe đi
Cô đưa tay bế Tiểu Bảo ngồi lên xích đu, nhận lấy quyển sách.
Được thôi! Để mẹ đọc cho Tiểu Bảo của mẹ nghe nha. Ngày xửa ngày xưa...
Cô đọc một lượt hết cuốn sách, đến khi đặt sách xuống đã thấy Tiểu Bảo gối lên đùi cô ngủ ngon lành. Cô nhẹ nhàng bế Tiểu Bảo về phòng.
Cô xuống lại nhà bếp chuẩn bị bữa tối, đi qua phòng khách phát hiện có khách nên ra xem sao.
Người đến là một phụ nữ trẻ tuổi, ăn mặt có phần hơi gợi cảm, thân hình bốc lửa, giọng nói có chút kiêu ngạo. Thấy cô bước ra, cô gái kia liền nói như kiểu ra lệnh.
Tôi đến để lấy tài liệu cho Đông tổng. Dẫn tôi đến phòng của Đông tổng
Cô khẽ cười, chắc cô gái kia nghĩ cô là người giúp việc nên mới ăn nói kiểu như vậy. Cô cũng tận tình đưa cô gái kia đến phòng của anh.
Đây là phòng của Đông tổng, phiền cô nhanh lên một chút tôi còn có việc phải làm
Cô gái kia lại lên giọng với cô.
Cô chỉ là người làm, lại dám ăn nói kiểu đó với tôi?
Tại sao tôi không được nói như vậy với cô?
Cô gái kia vẫn tiếp tục giữ thái độ kiêu ngạo của mình.
Tôi là thư kí riêng của Đông tổng, hãy cận thận lời nói của mình đi
Nghe đến thư kí riêng, máu nóng của cô đã dồn lên não. Nhưng cô lại kìm nén, giữ vững tâm trạng ổn định.
Thưa cô! Tôi chỉ có trách nhiệm cận thận lời ăn tiếng nói của mình với chủ của tôi. Cô không phải chủ của tôi thì lí do gì tôi phải cẩn thận lời nói với cô?
Cô gái kia đưa tay chỉ vào mặt của cô, tức giận nói.
Cô...! Cô được lắm! Trước sau gì cô cũng sẽ hối hận. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm chủ trong căn nhà này. Đến lúc đó xem tôi làm sao xử lí cô
Cô càng lúc càng tức giận, máu dồn lên ngày một nhiều hơn.
À! Cô là thư kí riêng của chủ tôi đúng không? Vậy nơi làm việc của cô là trên bàn hay trên giường vậy?
Cô...!
Cô gái kia tức đến nghẹn cả giọng, định đưa tay đánh cô nhưng cô đã nhanh tay giữ lại rồi tát cô ta một cái. Cô ta chưa kịp phản kháng đã bị cô tát thêm cái nữa. Cô thuận đà đưa chân đạp thêm một cái, cô gái kia ngã lăn xuống đất. Cô quay lưng bước vô phòng lấy tập tài liệu để trên bàn rồi đem vứt vào mặt cô ta.
Cầm lấy rồi biến khỏi đây!
Ánh mắt của cô vô cùng đáng sợ, nộ khí tỏa ra khiến người khác không dám lại gần. Người làm lén lút quan sát từ xa, khẽ lắc đầu.
Cô gái kia lồm cồm bò dậy, lớn tiếng.
Cô được lắm! Để xem tôi xử lí cô như thế nào?
Cô tiến lại gần, ánh mắt khiêu khích.
Được thôi! Để tôi chờ xem cô xử lí tôi như thế nào
Cô ta cầm lấy tài liệu rồi tức giận rời khỏi đó.
Cô đứng trong phòng, trên tay là tấm hình của anh.
Đông Âu Phàm! Anh được lắm. Một vợ hai con còn không chịu yên. Anh về đây!
Không khí hiện tại đã bị cô làm cho nóng lên. Người làm không dám đụng đến cô, từ đầu đến cuối đều tránh xa cô vài mét.
Cô nắm lấy tay cậu bé với hai má mũm mĩm đáng yêu. Anh tiến lại gần bế cậu bé lên.
Đây là nơi mà lần đầu tiên ba gặp mẹ con đó
A! Đây là nơi mà ba mẹ gặp nhau
Cậu bé hai mắt long lanh lên, giọng mềm mại đáng yêu.
Ba! Con muốn ăn gà rán
Cô nhìn cậu bé, mặt nghiêm túc hỏi:
Tuần này con có phiếu bé ngoan không?
Dạ không!
Cậu nhóc thản nhiên trả lời. Anh khẽ cười nhìn cô, cô chỉ liếc anh một cái rồi tiếp tục hỏi:
Tại sao con lại không có phiếu bé ngoan?
Vì con đã cãi nhau với một bạn trong lớp
Vậy lí do gì con lại cãi nhau với bạn?
Là chuyện của con nít mẹ không nên quan tâm nhiều đâu ạ
Cô nghe xong máu nóng dồn lên não.
Vậy gà rán của con mẹ cũng sẽ không quan tâm nữa đâu
Cậu bé lại nũng nịu nhìn anh bằng ánh mắt cầu xin. Anh véo lấy má cậu nhóc một cái, liền cưng chiều.
Chúng ta không được ăn gà rán vậy thì chúng ta ăn kem có được không?
Nhất trí! Nhất trí! Ba là nhất
Cô chỉ khẽ liếc nhìn anh, vẻ mặt không hài lòng.
Tối đến cô ngồi trong phòng, trên tay vân vê quyển sách. Anh từ ngoài bước vào, cô đặt quyển sách xuống, nhìn anh mĩm cười hỏi:
Tiểu Bảo đã ngủ chưa?
Ngủ rồi!
Dứt lời anh bế bổng cô lên đi thẳng đến phía giường. Anh ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng rồi dần điên cuồng mãnh liệt. Anh luồn tay xuống phía dưới áo, đem đôi gò bồng đảo nắm lấy, xoa nắn. Cô uốn éo thân mình, giọng rên khẽ. Điệu bộ quyến rũ của cô khiến thân dưới của anh bắt đầu phản ứng. Cô cảm nhận được điều đó liền ngăn lại.
Tiểu Bảo thật sự đã ngủ chưa?
Đã ngủ rồi! Bà xã, em cùng anh làm nốt chuyện dỡ dang lần trước mà Tiểu Bảo phá hư. Anh nhất định sẽ nuông chiều em
Anh giọng mị hoặc, trầm ấm, quyến rũ bên tai. Anh đưa tay tháo chiếc đầm ngủ của cô xuống, ngậm lấy nhũ hoa hồng hào đầy khiêu gợi. Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Ba mẹ! Tiểu Bảo muốn ngủ chung. Tiểu Bảo sợ lắm!
Anh và cô không hẹn cùng giật mình, vội vơ lấy tấm chăn che lại. Cô khẽ đấm nhẹ vào ngực anh.
Không phải anh nói là ngủ rồi sao?
Lúc nãy... rõ ràng là ngủ rồi. Thật là rắc rối!
Anh chau mày, mặt đen lại, vẻ mặt có chút bực bội.
Tiểu Bảo! Đêm rồi đừng làm phiền ba mẹ cháu ngủ nữa. Nếu sợ hãy ngủ với cố nhé!
Giọng bà dịu dàng phát ra, tựa như một vị cứu tinh của anh và cô.
Dạ!
Anh và cô thở phào nhẹ nhõm. Biết chắc cậu nhóc quấy rối kia đi rồi anh lại phủ lên người cô. Cô đẩy anh ra, vẻ mặt như không muốn, đầy khó chịu.
Em buồn ngủ rồi!
Mặt anh đen lại, giọng bất mãn, hỏi:
Vậy còn chuyện của anh?
Cô nằm xoay lưng về phía anh, giọng giận dỗi.
Anh tự xử đi! Em mất hết hứng rồi
Bà xã! Bà xã, em đừng như vậy có được không?
Miệng anh nói còn tay anh mần mò xuống hoa nguyệt của cô. Cô lại xoay qua nhìn anh, thầm mắng:
Thật không biết tốt xấu
Anh chỉ khẽ cười rồi ngậm lấy môi cô. Tay không ngừng xoa nắn hoa nguyệt của cô. Tiếng xúc cảm của cô liên tục phát ra khiến cho chỗ nào đó của anh liên tục phản ứng. Một đêm hoan ái qua đi, cô thở dốc nằm trong ngực anh. Anh ôm cô vào lòng, tay vuốt ve mái tóc của cô.
Một năm sau gia đình cô lại đón thêm một thành viên mới, là một tiểu công chúa. Không lâu sau gia đình nhỏ của cô giọn ra ở biệt thự riêng ở. Vì anh muốn cô thoải mái, muốn cô có cảm giác gia đình thật sự.
. . .
Cô ngồi trong vườn hoa, Tiểu Bảo từ trong nhà chạy ra, trên tay còn cầm theo một cuốn sách.
Mẹ! Mẹ đọc sách cho Tiểu Bảo nghe đi
Cô đưa tay bế Tiểu Bảo ngồi lên xích đu, nhận lấy quyển sách.
Được thôi! Để mẹ đọc cho Tiểu Bảo của mẹ nghe nha. Ngày xửa ngày xưa...
Cô đọc một lượt hết cuốn sách, đến khi đặt sách xuống đã thấy Tiểu Bảo gối lên đùi cô ngủ ngon lành. Cô nhẹ nhàng bế Tiểu Bảo về phòng.
Cô xuống lại nhà bếp chuẩn bị bữa tối, đi qua phòng khách phát hiện có khách nên ra xem sao.
Người đến là một phụ nữ trẻ tuổi, ăn mặt có phần hơi gợi cảm, thân hình bốc lửa, giọng nói có chút kiêu ngạo. Thấy cô bước ra, cô gái kia liền nói như kiểu ra lệnh.
Tôi đến để lấy tài liệu cho Đông tổng. Dẫn tôi đến phòng của Đông tổng
Cô khẽ cười, chắc cô gái kia nghĩ cô là người giúp việc nên mới ăn nói kiểu như vậy. Cô cũng tận tình đưa cô gái kia đến phòng của anh.
Đây là phòng của Đông tổng, phiền cô nhanh lên một chút tôi còn có việc phải làm
Cô gái kia lại lên giọng với cô.
Cô chỉ là người làm, lại dám ăn nói kiểu đó với tôi?
Tại sao tôi không được nói như vậy với cô?
Cô gái kia vẫn tiếp tục giữ thái độ kiêu ngạo của mình.
Tôi là thư kí riêng của Đông tổng, hãy cận thận lời nói của mình đi
Nghe đến thư kí riêng, máu nóng của cô đã dồn lên não. Nhưng cô lại kìm nén, giữ vững tâm trạng ổn định.
Thưa cô! Tôi chỉ có trách nhiệm cận thận lời ăn tiếng nói của mình với chủ của tôi. Cô không phải chủ của tôi thì lí do gì tôi phải cẩn thận lời nói với cô?
Cô gái kia đưa tay chỉ vào mặt của cô, tức giận nói.
Cô...! Cô được lắm! Trước sau gì cô cũng sẽ hối hận. Sớm muộn gì tôi cũng sẽ làm chủ trong căn nhà này. Đến lúc đó xem tôi làm sao xử lí cô
Cô càng lúc càng tức giận, máu dồn lên ngày một nhiều hơn.
À! Cô là thư kí riêng của chủ tôi đúng không? Vậy nơi làm việc của cô là trên bàn hay trên giường vậy?
Cô...!
Cô gái kia tức đến nghẹn cả giọng, định đưa tay đánh cô nhưng cô đã nhanh tay giữ lại rồi tát cô ta một cái. Cô ta chưa kịp phản kháng đã bị cô tát thêm cái nữa. Cô thuận đà đưa chân đạp thêm một cái, cô gái kia ngã lăn xuống đất. Cô quay lưng bước vô phòng lấy tập tài liệu để trên bàn rồi đem vứt vào mặt cô ta.
Cầm lấy rồi biến khỏi đây!
Ánh mắt của cô vô cùng đáng sợ, nộ khí tỏa ra khiến người khác không dám lại gần. Người làm lén lút quan sát từ xa, khẽ lắc đầu.
Cô gái kia lồm cồm bò dậy, lớn tiếng.
Cô được lắm! Để xem tôi xử lí cô như thế nào?
Cô tiến lại gần, ánh mắt khiêu khích.
Được thôi! Để tôi chờ xem cô xử lí tôi như thế nào
Cô ta cầm lấy tài liệu rồi tức giận rời khỏi đó.
Cô đứng trong phòng, trên tay là tấm hình của anh.
Đông Âu Phàm! Anh được lắm. Một vợ hai con còn không chịu yên. Anh về đây!
Không khí hiện tại đã bị cô làm cho nóng lên. Người làm không dám đụng đến cô, từ đầu đến cuối đều tránh xa cô vài mét.
/40
|