Vui lòng không sao chép và chuyển ver dưới mọi hình thức!
Editor: Mary + Beta: Nguyệt nhi
"Mọi người làm sao vậy?" Tô Huyễn cau mày nhìn mọi người, vẻ kinh ngạc hiện trên khuôn mặt, chính xác là thật không ngờ những người này lại phản ứng như vậy, hiện tại Cố Thanh Mâu chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nếu không nghĩ biện pháp tìm được cô ấy.
Cô nhất định sẽ chết.
Trong đầu hiện lên những ngày ở chung, Cố Thanh Mâu mạnh miệng kiêu ngạo, cười tủm tỉm nhìn cô, rõ ràng có những thời điểm mềm lòng không được, còn luôn mạnh miệng không chịu thừa nhận.
Bộ dạng kiêu căng mà bốc đồng, luôn là thái độ không chút để ý đối mặt với mọi thứ, giống như cũng không hề lo lắng, đối mặt người khác âm thầm châm chọc, lời nói lạnh nhạt, cũng không chút lưu tình nói lại.
Còn có bộ dạng hôm nay khiến mọi người kinh ngạc.
Người như vậy...... Cô còn chưa trở thành bạn bè với cô ấy, làm sao có thể chết.
"Thật có lỗi, chị Tô Huyễn, chị đừng lo lắng, hãy nói tình huống cho mọi người." Lí Thiến Nhi mở miệng, ở sâu trong đáy mắt cô ta có vui sướng khi người gặp họa, ước gì Cố Thanh Mâu chết ở bên ngoài, trên mặt lại khẽ nhíu mày, một bộ dáng khó xử vô cùng, tạm dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói.
"Bây giờ là đêm khuya."
"Thiến Nhi nói đúng." Cố Thanh Yến đứng ở cạnh Lí Thiến Nhi sắc mặt tái nhợt mở miệng, mặt cô ta tái nhợt nhưng có nét cười, hiển nhiên cũng không khá hơn, sau khi thở dốc một hơi, lúc này mới mở miệng nói tiếp.
"Có lẽ đây không phải máu của Thanh Mâu đâu? Hiện tại chúng ta không thích hợp đi ra ngoài tìm Thanh Mâu, chị Tô Huyễn, chị nghĩ xem, Thanh Mâu lúc trước có nói rồi, nơi này bốn phía có sói, chúng ta căn bản phân không rõ phương hướng, cũng không biết bầy sói ở đâu, đi ra ngoài trong thời điểm này rất nguy hiểm, không lẽ chỉ vì một Thanh Mâu, mà mọi người chúng ta phải hi sinh tính mạng." Cố Thanh Yến nói chuyện rất có trật tự, lời nói quả thật là suy nghĩ trong lòng mọi người.
Bởi vì nếu bọn họ đi có thể sẽ có nguy hiểm, cho nên...... Không thể đi.
Con người là loài động vật luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, luôn muốn bản thân đạt nhiều lợi ích nhất.
Nghe lời nói của Cố Thanh Yến, mọi người càng thêm kiên định ý của chính mình, như vậy chính là......
"Chúng ta chờ đến mai rồi lại đi tìm, bây giờ trước hết phải liên hệ tổ tiết mục, ban ngày tìm Thanh Mâu, thuận tiện giúp Thanh Yến tìm hồng quả giải độc." Diệp Dật Tuấn mở miệng, hắn nói như vậy, cơ bản những người khác cũng đều đồng ý, không có ý kiến.
"......" Tô Huyễn nghe mọi người nói, trầm mặc xuống, cô hơi nhíu mày, hiểu được ý nghĩ trong lòng những người này, không có gì có thể trách móc nặng nề, chính là...... Cảm thấy được có chút dối trá, lúc trước tất cả mọi người nói, đây là một đoàn đội, trong lúc trực tiếp chương trình, mọi người phải đoàn kết cùng một chỗ giúp đỡ cho nhau, thậm chí rất nhiều lúc chỉ trích Cố Thanh Mâu cũng là vì lấy cớ này, nhưng hiện tại......
Hình như đều đã quên câu nói kia.
"Tôi tự mình đi tìm xem, mọi người liên hệ tổ tiết mục, còn có......Mọi người hình như đã quên, chúng ta là ở cùng một nơi, cô ấy có loại chuyện này đã nói lên, nơi này của chúng ta không an toàn, xung quanh có nguy hiểm gì tồn tại chúng ta căn bản không rõ ràng." Tô Huyễn xoay người, trực tiếp về lều trại của mình lấy chút đồ vật, chuẩn bị dọc theo vết máu tìm kiếm một chút.
Nếu đợi cho tới ban ngày, phán đoán dựa vào vết máu trên mặt đất, thời điểm đó Cố Thanh Mâu có thể đã lạnh toát rồi.
Nhìn thấy bóng dáng của Tô Huyễn, Lý Kiệt Sâm lấy ra máy liên lạc duy nhất, liên lạc đến tổ tiết mục.
"Đạo diễn...... Đã xảy ra một chút tình huống, chúng ta cần......" Lí Kiệt Sâm còn chưa nói xong, liền nhìn thấy hình ảnh bên trong máy liên lạc......
Editor: Mary + Beta: Nguyệt nhi
"Mọi người làm sao vậy?" Tô Huyễn cau mày nhìn mọi người, vẻ kinh ngạc hiện trên khuôn mặt, chính xác là thật không ngờ những người này lại phản ứng như vậy, hiện tại Cố Thanh Mâu chỉ sợ lành ít dữ nhiều, nếu không nghĩ biện pháp tìm được cô ấy.
Cô nhất định sẽ chết.
Trong đầu hiện lên những ngày ở chung, Cố Thanh Mâu mạnh miệng kiêu ngạo, cười tủm tỉm nhìn cô, rõ ràng có những thời điểm mềm lòng không được, còn luôn mạnh miệng không chịu thừa nhận.
Bộ dạng kiêu căng mà bốc đồng, luôn là thái độ không chút để ý đối mặt với mọi thứ, giống như cũng không hề lo lắng, đối mặt người khác âm thầm châm chọc, lời nói lạnh nhạt, cũng không chút lưu tình nói lại.
Còn có bộ dạng hôm nay khiến mọi người kinh ngạc.
Người như vậy...... Cô còn chưa trở thành bạn bè với cô ấy, làm sao có thể chết.
"Thật có lỗi, chị Tô Huyễn, chị đừng lo lắng, hãy nói tình huống cho mọi người." Lí Thiến Nhi mở miệng, ở sâu trong đáy mắt cô ta có vui sướng khi người gặp họa, ước gì Cố Thanh Mâu chết ở bên ngoài, trên mặt lại khẽ nhíu mày, một bộ dáng khó xử vô cùng, tạm dừng một chút, tiếp tục mở miệng nói.
"Bây giờ là đêm khuya."
"Thiến Nhi nói đúng." Cố Thanh Yến đứng ở cạnh Lí Thiến Nhi sắc mặt tái nhợt mở miệng, mặt cô ta tái nhợt nhưng có nét cười, hiển nhiên cũng không khá hơn, sau khi thở dốc một hơi, lúc này mới mở miệng nói tiếp.
"Có lẽ đây không phải máu của Thanh Mâu đâu? Hiện tại chúng ta không thích hợp đi ra ngoài tìm Thanh Mâu, chị Tô Huyễn, chị nghĩ xem, Thanh Mâu lúc trước có nói rồi, nơi này bốn phía có sói, chúng ta căn bản phân không rõ phương hướng, cũng không biết bầy sói ở đâu, đi ra ngoài trong thời điểm này rất nguy hiểm, không lẽ chỉ vì một Thanh Mâu, mà mọi người chúng ta phải hi sinh tính mạng." Cố Thanh Yến nói chuyện rất có trật tự, lời nói quả thật là suy nghĩ trong lòng mọi người.
Bởi vì nếu bọn họ đi có thể sẽ có nguy hiểm, cho nên...... Không thể đi.
Con người là loài động vật luôn đặt lợi ích lên hàng đầu, luôn muốn bản thân đạt nhiều lợi ích nhất.
Nghe lời nói của Cố Thanh Yến, mọi người càng thêm kiên định ý của chính mình, như vậy chính là......
"Chúng ta chờ đến mai rồi lại đi tìm, bây giờ trước hết phải liên hệ tổ tiết mục, ban ngày tìm Thanh Mâu, thuận tiện giúp Thanh Yến tìm hồng quả giải độc." Diệp Dật Tuấn mở miệng, hắn nói như vậy, cơ bản những người khác cũng đều đồng ý, không có ý kiến.
"......" Tô Huyễn nghe mọi người nói, trầm mặc xuống, cô hơi nhíu mày, hiểu được ý nghĩ trong lòng những người này, không có gì có thể trách móc nặng nề, chính là...... Cảm thấy được có chút dối trá, lúc trước tất cả mọi người nói, đây là một đoàn đội, trong lúc trực tiếp chương trình, mọi người phải đoàn kết cùng một chỗ giúp đỡ cho nhau, thậm chí rất nhiều lúc chỉ trích Cố Thanh Mâu cũng là vì lấy cớ này, nhưng hiện tại......
Hình như đều đã quên câu nói kia.
"Tôi tự mình đi tìm xem, mọi người liên hệ tổ tiết mục, còn có......Mọi người hình như đã quên, chúng ta là ở cùng một nơi, cô ấy có loại chuyện này đã nói lên, nơi này của chúng ta không an toàn, xung quanh có nguy hiểm gì tồn tại chúng ta căn bản không rõ ràng." Tô Huyễn xoay người, trực tiếp về lều trại của mình lấy chút đồ vật, chuẩn bị dọc theo vết máu tìm kiếm một chút.
Nếu đợi cho tới ban ngày, phán đoán dựa vào vết máu trên mặt đất, thời điểm đó Cố Thanh Mâu có thể đã lạnh toát rồi.
Nhìn thấy bóng dáng của Tô Huyễn, Lý Kiệt Sâm lấy ra máy liên lạc duy nhất, liên lạc đến tổ tiết mục.
"Đạo diễn...... Đã xảy ra một chút tình huống, chúng ta cần......" Lí Kiệt Sâm còn chưa nói xong, liền nhìn thấy hình ảnh bên trong máy liên lạc......
/101
|