Editor + Beta: Vi
"Hi anh trai, buổi sáng tốt lành ~" Cố Thanh Mâu buông không giữ tay Cố Thanh Yến nữa, cô tựa vào cánh cửa, một tay cầm cặp sách, tay kia vẫy vẫy với Cố Quân, đôi mắt hoa đào mê người khi cười rộ lên mang them cảm giác vừa thanh thuần vừa mị hoặc, hình như cô không có cảm giác mình đã làm sai chuyện gì, dáng vẻ có chút lười biếng.
"Xin lỗi đi." Cố Quân đi tới bên cạnh Cố Thanh Yến, nhìn thấy gương mặt cô ta sưng đỏ một mảng, chau mày, ánh mắt nhìn Cố Thanh Mâu mang theo sự thất vọng rất rõ ràng, anh thật không ngờ em gái của mình được cưng chiều đến mức kiêu căng như vậy, mặc kệ có là tiểu tổ tông được mọi người sủng nịnh đến vô pháp vô thiên, đôi với cô em gái này, thay vì nói là thất vọng, chi bằng nói là đau lòng.
"Em ấy là chị của cô, tôn trọng với người lớn cô có được học không? Bây giờ đang ở nhà, nhanh chóng xin lỗi Thanh Yến đi!"
"..." Cố Thanh Yến nhìn giống như một thanh kẹo, hận không thể ngã xuống đất, rất muốn xé xác người trước mắt, thế nhưng cô ta hiểu bây giờ không phải thời điểm, cô chỉ là con nuôi của nhà họ Cố, chỉ cần vẫn còn Cố Thanh Mâu, cô cũng vẫn chỉ là đứa con nuôi khôn khéo hiểu chuyện, không kiêu căng gây chuyện, nhưng khi Cố Thanh Mâu biến mất...
"Em tin rằng Thanh Mâu chỉ là không cẩn thận thôi, anh à, anh đừng trách Thanh Mâu nữa, hôm nay em còn phải tham gia ghi hình với Thanh Mâu, cứ trì hoãn thế này lại không kịp mất." Cố Thanh Yến khôn khéo mở miệng, cô ta kéo kéo cánh tay Cố Quân, đôi mắt óng ánh ngập nước, nhìn trông như chịu ủy khuất nhưng vẫn cố nhẫn nại kiềm chế.
Địa vị mỗi người ở nhà họ Cố đều vô cùng nổi bật, phần lớn đều làm kinh doanh hoặc nhập ngũ trong quân đội, tuy nhiên lại có người bước vào giới giải trí, đó chính là Cố Quân, hơn nữa cũng có vị thế rất cao trong giới, bởi vậy, nguyên chủ Cố Thanh Mâu cũng theo chân anh trai, nhưng giống như là vào để chơi bời hơn, Cố Thanh Yến cũng tiện đó mà bước vào ngành này.
Nguyên chủ Cố Thanh Mâu có một khuôn mặt vô cùng diễm lệ, nhìn thôi cũng thấy kinh diễm, nhưng đó là với điều kiện cô không nói lời nào, chỉ đứng im một chỗ, bởi vì cô diễn xuất không có chút khí chất nào, lại còn kiêu căng nữa, sau khi tiến vào giới giải trí cũng gặt hái được một số ít fan hâm mộ, nhưng ngược lại kiếm được nhiều anti-fan hơn, cũng không gọi là nổi danh.
Tuy rằng Cố Thanh Yến không quá kiều diễm, thế nhưng cô ta rất thông minh, giỏi sử dụng sắc đẹp của mình, hành động đẹp, lăn lộn trong giới vẫn tốt hơn so với nguyên chủ Cố Thanh Mâu, cũng có được khá nhiều fan.
Hôm nay, Cố Thanh Mâu cùng Cố Thanh Yến tham gia ghi hình chương trình "Chân nhân tú" cũng khá có tiếng.
"Đi, anh dẫn em đi bôi thuốc." Cố Quân nghe Cố Thanh Yến nói, trong lòng càng tức giận, càng thêm thất vọng với Cố Thanh Mâu, hôm nay phải đi ghi hình cho "Chân nhân tú", vậy mà Cố Thanh Mâu lại lựa chọn thời điểm này mà tát Cố Thanh Yến sưng mặt, mục đích rất rõ ràng rồi.
Cố Thanh Yến nghe Cố Quân nói xong, gật đầu nhẹ, che đi gò má sưng đỏ, đi xuống tầng bôi thuốc.
Cố Thanh Mâu lặng im nghe hai người đối thoại, bỗng nghĩ tới điều gì đó, cô lấy từ trong cặp hai thứ, một là quả táo, hai là một danh sách gì đó.
"Rột.." Cố Thanh Mâu cắn vào trái táo, quả táo phát ra thanh âm thanh thúy (?), cô mở danh sách trong tay ra, trang đầu là danh sách khách mời tham gia "Chân nhân tú".
Ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở cái tên bắt mắt nhất, Diệp Dật Tuấn, hắn là vị khách mời mà "Chân nhân tú" phải bỏ ra một số tiền lớn để mời tham gia.
Trong mắt có chút vui vẻ, Cố Thanh Mâu cắn một miếng táo nữa, nước táo ngọt ngào lan trong miệng, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, đột nhiên nói với 115 trong đầu.
"Nếu như tôi trực tiếp giết hắn, sẽ thế nào?"
"Con mẹ nó, kí chủ... Cô tỉnh táo một chút!" 115 sợ tới mức run lên, giọng nói mơ màng, giống như hoàn toàn không ngờ tới thứ Cố Thanh Mâu muốn chính là điều này, mặc dù đúng là nhân vật phản diện... Cũng có chút ác độc, nhưng mà không ngờ kí chủ nhà nó không hợp một chút là khô máu luôn:))
"Kí chủ, ngài quên mất tôi cho ngài xem quyển sách lúc đầu sao? Tôi nói rồi, tuy trong sách ngài là nhân vật phản diện, mà Hướng Ngọc Tuyết cùng Diệp Dật Tuấn lại nam nữ chính, có ánh hào quang của nhân vật chính, ngài không giết được bọn họ đâu, đây là quy định của mỗi quyển sách, nhân vật phản diện được định trước nhất định sẽ chết, ngoan ngoãn chịu hành hạ, còn nhân vật chính thì được leo đến đỉnh cao, sẽ không chết, đương nhiên... Kí chủ ngài không hoàn toàn giống nhân vật phản diện, nhưng..." Giọng nói 115 có chút vội vàng, sợ Cố Thanh Mâu có xúc động muốn giết người.
"Ai, vậy được rồi." Cố Thanh Mâu nghe 115 trả lời, ánh mắt cô liếc về phòng khách nơi Cố Quân cùng Cố Thanh Yến đang bôi thuốc, hơi cong môi, tiếp tục nói với 115, giọng nói nhàn nhạt.
"Tôi hay nói giỡn thế thôi."
"..." Không biết vì sao 115 có cảm giác Cố Thanh Mâu đang kì thị IQ của nó, chẳng lẽ nó ngu xuẩn đến mức không nhìn ra chủ nhân của mình có nói đùa hay không ư? Hừ!
"Hi anh trai, buổi sáng tốt lành ~" Cố Thanh Mâu buông không giữ tay Cố Thanh Yến nữa, cô tựa vào cánh cửa, một tay cầm cặp sách, tay kia vẫy vẫy với Cố Quân, đôi mắt hoa đào mê người khi cười rộ lên mang them cảm giác vừa thanh thuần vừa mị hoặc, hình như cô không có cảm giác mình đã làm sai chuyện gì, dáng vẻ có chút lười biếng.
"Xin lỗi đi." Cố Quân đi tới bên cạnh Cố Thanh Yến, nhìn thấy gương mặt cô ta sưng đỏ một mảng, chau mày, ánh mắt nhìn Cố Thanh Mâu mang theo sự thất vọng rất rõ ràng, anh thật không ngờ em gái của mình được cưng chiều đến mức kiêu căng như vậy, mặc kệ có là tiểu tổ tông được mọi người sủng nịnh đến vô pháp vô thiên, đôi với cô em gái này, thay vì nói là thất vọng, chi bằng nói là đau lòng.
"Em ấy là chị của cô, tôn trọng với người lớn cô có được học không? Bây giờ đang ở nhà, nhanh chóng xin lỗi Thanh Yến đi!"
"..." Cố Thanh Yến nhìn giống như một thanh kẹo, hận không thể ngã xuống đất, rất muốn xé xác người trước mắt, thế nhưng cô ta hiểu bây giờ không phải thời điểm, cô chỉ là con nuôi của nhà họ Cố, chỉ cần vẫn còn Cố Thanh Mâu, cô cũng vẫn chỉ là đứa con nuôi khôn khéo hiểu chuyện, không kiêu căng gây chuyện, nhưng khi Cố Thanh Mâu biến mất...
"Em tin rằng Thanh Mâu chỉ là không cẩn thận thôi, anh à, anh đừng trách Thanh Mâu nữa, hôm nay em còn phải tham gia ghi hình với Thanh Mâu, cứ trì hoãn thế này lại không kịp mất." Cố Thanh Yến khôn khéo mở miệng, cô ta kéo kéo cánh tay Cố Quân, đôi mắt óng ánh ngập nước, nhìn trông như chịu ủy khuất nhưng vẫn cố nhẫn nại kiềm chế.
Địa vị mỗi người ở nhà họ Cố đều vô cùng nổi bật, phần lớn đều làm kinh doanh hoặc nhập ngũ trong quân đội, tuy nhiên lại có người bước vào giới giải trí, đó chính là Cố Quân, hơn nữa cũng có vị thế rất cao trong giới, bởi vậy, nguyên chủ Cố Thanh Mâu cũng theo chân anh trai, nhưng giống như là vào để chơi bời hơn, Cố Thanh Yến cũng tiện đó mà bước vào ngành này.
Nguyên chủ Cố Thanh Mâu có một khuôn mặt vô cùng diễm lệ, nhìn thôi cũng thấy kinh diễm, nhưng đó là với điều kiện cô không nói lời nào, chỉ đứng im một chỗ, bởi vì cô diễn xuất không có chút khí chất nào, lại còn kiêu căng nữa, sau khi tiến vào giới giải trí cũng gặt hái được một số ít fan hâm mộ, nhưng ngược lại kiếm được nhiều anti-fan hơn, cũng không gọi là nổi danh.
Tuy rằng Cố Thanh Yến không quá kiều diễm, thế nhưng cô ta rất thông minh, giỏi sử dụng sắc đẹp của mình, hành động đẹp, lăn lộn trong giới vẫn tốt hơn so với nguyên chủ Cố Thanh Mâu, cũng có được khá nhiều fan.
Hôm nay, Cố Thanh Mâu cùng Cố Thanh Yến tham gia ghi hình chương trình "Chân nhân tú" cũng khá có tiếng.
"Đi, anh dẫn em đi bôi thuốc." Cố Quân nghe Cố Thanh Yến nói, trong lòng càng tức giận, càng thêm thất vọng với Cố Thanh Mâu, hôm nay phải đi ghi hình cho "Chân nhân tú", vậy mà Cố Thanh Mâu lại lựa chọn thời điểm này mà tát Cố Thanh Yến sưng mặt, mục đích rất rõ ràng rồi.
Cố Thanh Yến nghe Cố Quân nói xong, gật đầu nhẹ, che đi gò má sưng đỏ, đi xuống tầng bôi thuốc.
Cố Thanh Mâu lặng im nghe hai người đối thoại, bỗng nghĩ tới điều gì đó, cô lấy từ trong cặp hai thứ, một là quả táo, hai là một danh sách gì đó.
"Rột.." Cố Thanh Mâu cắn vào trái táo, quả táo phát ra thanh âm thanh thúy (?), cô mở danh sách trong tay ra, trang đầu là danh sách khách mời tham gia "Chân nhân tú".
Ánh mắt lướt từ trên xuống dưới, cuối cùng dừng lại ở cái tên bắt mắt nhất, Diệp Dật Tuấn, hắn là vị khách mời mà "Chân nhân tú" phải bỏ ra một số tiền lớn để mời tham gia.
Trong mắt có chút vui vẻ, Cố Thanh Mâu cắn một miếng táo nữa, nước táo ngọt ngào lan trong miệng, cũng không biết cô đang suy nghĩ gì, đột nhiên nói với 115 trong đầu.
"Nếu như tôi trực tiếp giết hắn, sẽ thế nào?"
"Con mẹ nó, kí chủ... Cô tỉnh táo một chút!" 115 sợ tới mức run lên, giọng nói mơ màng, giống như hoàn toàn không ngờ tới thứ Cố Thanh Mâu muốn chính là điều này, mặc dù đúng là nhân vật phản diện... Cũng có chút ác độc, nhưng mà không ngờ kí chủ nhà nó không hợp một chút là khô máu luôn:))
"Kí chủ, ngài quên mất tôi cho ngài xem quyển sách lúc đầu sao? Tôi nói rồi, tuy trong sách ngài là nhân vật phản diện, mà Hướng Ngọc Tuyết cùng Diệp Dật Tuấn lại nam nữ chính, có ánh hào quang của nhân vật chính, ngài không giết được bọn họ đâu, đây là quy định của mỗi quyển sách, nhân vật phản diện được định trước nhất định sẽ chết, ngoan ngoãn chịu hành hạ, còn nhân vật chính thì được leo đến đỉnh cao, sẽ không chết, đương nhiên... Kí chủ ngài không hoàn toàn giống nhân vật phản diện, nhưng..." Giọng nói 115 có chút vội vàng, sợ Cố Thanh Mâu có xúc động muốn giết người.
"Ai, vậy được rồi." Cố Thanh Mâu nghe 115 trả lời, ánh mắt cô liếc về phòng khách nơi Cố Quân cùng Cố Thanh Yến đang bôi thuốc, hơi cong môi, tiếp tục nói với 115, giọng nói nhàn nhạt.
"Tôi hay nói giỡn thế thôi."
"..." Không biết vì sao 115 có cảm giác Cố Thanh Mâu đang kì thị IQ của nó, chẳng lẽ nó ngu xuẩn đến mức không nhìn ra chủ nhân của mình có nói đùa hay không ư? Hừ!
/101
|