Chương 10.1: Bà cô này chờ cậu gặp xui xẻo.
Trong một khúc cua ở bên cạnh, Lục Hạo Đình đúng lúc ăn cơm với mấy người anh em xong và đi ra ngoài, Giang Minh Hàn và Lưu Tinh Trì đều có ở đó, vừa hay nhìn thấy cảnh tượng lúc này.
Giang Minh Hàn lập tức nổi giận!
Cái con nhỏ thối tha đáng giận này, mới đó đã chạy tới đây ghẹo trai rồi!
Lục Hạo Đình nhìn Giang Minh Hàn bằng ánh mắt lạnh băng hàm chứa sự áp chế mạnh mẽ không cho phản đối, không cho phép anh ta nói chuyện.
Bên kia, Tần Hiên hơi cau mày nhìn Cố Vân Tịch, bất đắc dĩ nói: “Cố Vân Tịch, cậu đừng dây dưa với tôi nữa, tôi đã có Tuyết Nhi rồi, trước đây nể mặt cậu dù sao cũng là chị của Tuyết Nhi, nên tôi mới…Sau này xin cậu chú ý một chút!”.
Ánh mắt Cố Vân Tịch lạnh lẽo, cái đồ cặn bã này, đúng là giỏi đùn đẩy trách nhiệm!
Nhưng mà, cô vẫn không nói gì.
Vương Diệu Tình tỏ vẻ khinh thường: “Có nghe thấy không? Anh Tần Hiên vốn dĩ chướng mắt mày, cút mau lên, trơ trẽn đến cái trình độ như mày đúng là lợi hại thật, đến vị hôn phu của em gái cũng cướp, quả thật hèn hạ hết chỗ nói!”.
Cố Vân Tịch vẫn im lặng, không phủ nhận, cũng không thừa nhận!
Giang Minh Hàn bên cạnh đã sắp tức nổ phổi rồi!
Tần Hiên nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp của Cố Vân Tịch, đối với sự theo đuổi của một mỹ nữ siêu cấp, hơn nữa lại còn là một học sinh xuất sắc như Cố Vân Tịch, thật ra cậu ta cũng rất kích động trong lòng, chuyện này đúng là khiến đàn ông nở mày nở mặt.
Cậu ta thở dài: “Cậu về đi! Sau này đừng nghĩ đến chuyện không thể này nữa!”.
Vương Diệu Tình kéo Tần Hiên: “Anh Tần Hiên, anh nói nhảm gì với cô ta vậy? Cái loại con gái không biết xấu hổ này gặp nhiều trên đường lắm, chẳng phải muốn trèo cao sao? Cũng không nhìn lại xem mình là ai? Một đứa cô nhi không ai cần, còn muốn cạnh tranh với Tuyết Nhi, không biết tự lượng sức mình! Hứ!”.
Vương Diệu Tình kéo Tần Hiên đi, mấy nam sinh phía sau cũng cười cợt đi theo!
Từ đầu đến cuối Cố Vân Tịch không nói gì, trái tim Lục Hạo Đình cũng chìm xuống đáy vực!
Nhưng mà, lúc nhóm Tần Hiên đi tới sau lưng Cố Vân Tịch, khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn không có cảm xúc gì của Cố Vân Tịch, bỗng nhiên nở nụ cười!
Cô đội mũ lưỡi trai, hơi cúi đầu, đôi môi đỏ mọng kiều diễm hơi hé, xoay người lại cười khanh khách nhìn bóng lưng của đám Tần Hiên.
“Gặp được một người cực phẩm như Lục Hạo Đình rồi, cậu tưởng bà cô này còn để ý cậu sao?”.
Cố Vân Tịch cười rạng rỡ, hàm chứa sự khinh thường, cộng thêm một chút đắc ý khi mưu kế thành công.
Cô sờ cằm, lẩm bẩm với vẻ mặt mong đợi: “Anh Hạo Đình ngang tàng như vậy, nếu anh ấy biết tôi thích cậu, nhất định sẽ đi tìm cậu tính sổ, ha! Bà cô này chờ cậu gặp xui xẻo nhé!”.
Cố Vân Tịch nở nụ cười, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp lạnh lùng đầy chờ mong, Giang Minh Hàn ở bên cạnh nhìn mà há hốc mồm!
Đến Lưu Tinh Trì cũng ngẩn ra, bà chị dâu này rốt cuộc đang làm gì thế?
Lục Hạo Đình nghe cô nói xong là sự phiền muộn và lửa giận trong lòng đột nhiên bay biến hết!
“Vân Tịch…”. Lúc này, Tưởng Hân Lôi và Lương Sơ Hạ cùng nhau đi tới.
Tưởng Hân Lôi nhìn phía sau Cố Vân Tịch một chút: “Ờm…đám người vừa rồi là Tần Hiên và Vương Diệu Tình à? Gặp phải à?”.
Cố Vân Tịch nhún vai: “Ra ngoài không xem ngày, trùng hợp gặp phải!”.
/1841
|