Chương 11.1: Sau này nhớ gọi là chị dâu.
Lâm Chiêu rất tò mò: “Đại ca, đây là cô vợ nhỏ mà anh cưới lúc trước à? Thật là xinh đẹp!”.
Có rất ít người biết Lục Hạo Đình đã kết hôn, trước đây Cố Vân Tịch còn nhỏ, mới 15 tuổi, thật ra anh chỉ muốn bảo vệ cô nhiều hơn mà thôi.
Sau khi cha mẹ Cố Vân Tịch vứt bỏ cô, cô đã theo sống với ông ngoại ở quê.
15tuổi, ông ngoại qua đời, không ai chăm sóc một bé gái như cô cả.
Mà lúc đó cả nhà cậu hai tham lam thành tính của cô vẫn còn ở quê, nếu không ai bảo vệ cô thì rất có thể cô sẽ bị cậu hai bán đi!
Quê nhà Cố Vân Tịch ở một nơi rất lạc hậu, nơi đó có rất ít con gái đi học, mới 16 17 tuổi đã lập gia đình không phải là số ít.
Khi đó Cố Vân Tịch 15 tuổi, cao ráo mảnh mai, dung nhan tuyệt đẹp, rất nhiều người trong làng dòm ngó cô, ông ngoại qua đời, cô thân con gái cô độc một mình, cậu hai của cô nhất định sẽ hãm hại cô.
Cho nên, để bảo vệ cô danh chính ngôn thuận, Lục Hạo Đình dựa vào tập tục của địa phương, ngang ngược cưỡng chế cưới cô về nhà, có anh che chở, cô mới có thể tiếp tục yên ổn đến trường được.
Làng Thanh Thuỷ khép kín và lạc hậu, lúc đó anh còn làm tiệc cưới ở làng, chẳng qua Vân Tịch còn nhỏ, đương nhiên chưa có giấy chứng nhận kết hôn.
Hôn lễ cũng giản lược tất cả, lúc đó chỉ có cha anh và một vài người anh em ăn một bữa cơm, còn lại là một ít người dân làng.
Phía Giang Châu có rất ít người biết, mặc dù là người thân cận nhất cũng không nhiều người biết.
Vương Hầu trông có vẻ thô bỉ, cười xán lạn: “Đại ca, xem ra, cô vợ nhỏ của anh dường như không thích anh cho lắm! Em nói cho anh biết! Con gái bây giờ tính tình kỳ lạ lắm, nhất là mấy cô gái đang trong thời kỳ phản nghịch, nếu cô ta muốn chỉnh đốn anh, chắc chắn có thể khiến anh sứt đầu mẻ trán!”.
Mẹ ơi, hiếm khi được cười nhạo đại ca một phen!
Bây giờ không cười thì còn đợi khi nào nữa?
Ngày hôm tâm trạng của Lục Hạo Đình vô cùng tốt, bị hai người này chế giễu, một người được gọi là Diêm Vương mặt lạnh trước giờ như anh lại không hề tức giận: “Sau này gặp mặt, nhớ gọi là chị dâu!”.
Mọi người: “…”.
Biết Cố Vân Tịch ăn khuya với bạn học ở đây, Lục Hạo Đình không về nữa, bảo mấy người bên cạnh thích đi đâu thì đi, sau đó anh một mực chờ ở bên ngoài nhà hàng.
Quả nhiên, một lát sau, Cố Vân Tịch ra ngoài với Tưởng Hân Lôi và Lương Sơ Hạ.
Hai người này tạm thời đều ở trường, Cố Vân Tịch đích thân tiễn hai người đến cổng trường, Tưởng Hân Lôi nhìn bộ dạng mảnh khảnh của Cố Vân Tịch một chút: “Này! Chỗ này gần trường như vậy, bọn mình hai người, phải là bọn mình đưa cậu về chứ?”.
Cố Vân Tịch cười cười: “Thân thủ của mình tốt lắm, đừng lo!”.
Tưởng Hân Lôi liếc nhìn miếng vải xô trên trán cô, ánh mắt đó không cần nói cũng biết!
Thân thủ tốt mà ngã thành thế kia à?
Sắc mặt Cố Vân Tịch hơi xấu hổ, bị con nhỏ tay trói gà không chặt như Vương Diệu Tình đẩy ngã bể đầu, chắc chắn là một nỗi nhục trong đời cô!
“Mau đi vào đi! Trường sắp đóng cửa rồi, mình về đây!”. Nói xong, Cố Vân Tịch xoay người rời đi.
Trường quả thật sắp đóng cửa rồi, nếu không thì Tưởng Hân Lôi và Lương Sơ Hạ nhất định sẽ đưa Cố Vân Tịch về nhà chứ không phải về thẳng trường đâu.
Hai người đứng ở cổng trường, lẳng lặng nhìn bóng lưng của Cố Vân Tịch.
Lương Sơ Hạ nói: “Lôi Lôi, cậu nói xem, ngày hôm nay Vân Tịch bảo chúng ta nói vậy là có ý gì?”.
Tưởng Hân Lôi vẫn dõi theo bóng lưng ở phía xa của Cố Vân Tịch: “Quan tâm cậu ấy có ý gì làm gì! Mình chỉ biết là, con nhóc đó có lẽ tỉnh ngộ thật rồi!”.
“Thế cậu nghĩ xem, những lời cậu ấy nói có phải là thật không? Cậu ấy thật sự không thích Tần Hiên, mà chỉ muốn làm bạn trai mình khó chịu thôi sao?”.
/1841
|