Chương 2.1: Sống lại gặp lại kẻ thù cũ.
Đầu rất đau, cơ thể cứng ngắc, lạnh như băng…thậm chí là lạnh thấu xương, Cố Vân Tịch cảm thấy xung quanh mình dường như có không ít người, cô rất mẫn cảm với kiểu ánh mắt nhìn chăm chú như vậy!
Có rất nhiều học sinh tụ tập xung quanh cầu thang và lối đi trong khuôn viên trường, Vương Diệu Tình thấy Cố Vân Tịch ngã xuống đất rồi bất động, cô ta nhíu mày lại, đi tới bên cạnh Cố Vân Tịch, dùng chân đá cô.
“Này! Đứng lên đi, đừng có giả vờ chết nữa! Cái đồ không biết xấu hổ, mày tưởng mày cố ý giả chết là có thể khiến anh Tần Hiên thương hại mày sao? Anh Tần Hiên sao có thể thích cái loại người bẩn thỉu như mày được chứ?”.
“Ngày hôm nay mày chạy đi dụ dỗ anh Tần Hiên bị từ chối, kết quả giả chết ở đây lấy lòng thương hại, tao nói cho mày biết, mày chính là đứa con hoang không ai cần, sau này đừng xuất hiện trước mặt bọn tao nữa, bất kể mày dùng thủ đoạn gì, anh Tần Hiên cũng sẽ không thích mày, mày tưởng mày vẫn còn là tiểu thư nhà họ An sao? Mau đứng lên, giả vờ yếu ớt làm cái gì?”.
Nghe Vương Diệu Tình nói vậy, những người xung quanh lập tức tỏ vẻ khinh bỉ.
Tần Hiên là hotboy trường bọn họ, cũng là công ty danh giá nổi tiếng trong xã hội thượng lưu của thành phố Giang Châu, gia thế tốt, thành tích tốt, dung mạo cũng vô cùng xuất chúng, đối xử với mọi người cũng ôn hoà, hoàn toàn đúng chuẩn hình tượng bạch mã hoàng tử hoàn mỹ nhất trong lòng mọi người.
Cái con Cố Vân Tịch này thế mà lại ỷ mình đã từng là tiểu thư nhà họ An mà không biết xấu hổ, đi dụ dỗ nam thần Tần Hiên, đúng là ghê tởm đến cùng cực!
Vừa rồi mọi người còn hơi thương hại bởi vì Cố Vân Tịch bị ngã, bây giờ lập tức biến mất không thấy tăm hơi!
Cố Vân Tịch nằm dưới đất cau mày một cái, cô cảm thấy có người đang đá mình, vừa mới mở mắt ra thì thấy từng khuôn mặt non nớt, mơ hồ quen thuộc!
Thấy Cố Vân Tịch mở mắt ra, Vương Diệu Tình càng khinh thường!
Cô ta nói rồi mà! Cái mạng Cố Vân Tịch rẻ rúng lắm, sao có thể dễ dàng xảy ra chuyện vậy được? Giả vờ thôi!
Vương Diệu Tình đá Cố Vân Tịch lần nữa: “Eo ơi! Không giả vờ nữa à? Giả vờ không được nữa à? Muốn tỏ ra đáng thương trước mặt anh Tần Hiên để anh ấy thích mày à? Suy nghĩ của mày đúng là kỳ lạ thật, quá trơ trẽn! Nhìn lại bộ…bộ dạng của mày đi! Tao…tao nói cho mày biết…”.
Vương Diệu Tình đang nói thì cà lăm, dần dần không nói được nữa.
Bởi vì cô ta thấy ánh mắt Cố Vân Tịch đang nhìn cô ta, ánh mắt đó đen kịt, sâu không thấy đáy, cái kiểu hắc ám đó khiến cô ta bỗng nhiên có cảm giác như thấy được địa ngục, không khỏi sợ hãi!
Gặp quỷ à!
Vương Diệu Tình sợ hãi đến mức lùi về sau hai bước, Cố Vân Tịch vịn tường, chậm rãi đứng dậy, đầu óc vẫn còn hơi choáng váng, tầm mắt cũng hơi mơ màng, nhưng mà khuôn mặt non nớt trước mắt này lại khiến cô không hiểu rốt cuộc bây giờ mình đang ở đâu.
Không phải cô chết rồi sao? Không phải cô đã chết cùng anh Hạo Đình rồi sao?
Đây là đâu? Sao cô lại ở đây?
Vì sao mọi thứ trước mắt dường như hơi quen thuộc?
Vương Diệu Tình rất xấu hổ bởi vì hành vi bị Cố Vân Tịch doạ lùi về sau hai bước của mình, mấy năm nay mỗi lần về quê, cô ta đều bắt nạt Cố Vân Tịch, có lần nào mà không thắng lợi trở về đâu?
Thấy Cố Vân Tịch không sao, Vương Diệu Tình tức giận, sao con tiện nhân này không ngã chết luôn đi?
Cô ta giận dữ trong lòng, giơ tay lên tát Cố Vân Tịch!
“Con tiện nhân này, mày không giả vờ được nữa đúng không? Tao cho mày giả vờ này!”.
Cố Vân Tịch híp mắt lại, lập tức nắm chặt tay Vương Diệu Tình, nhẹ nhàng bẻ một cái, suýt nữa thì bẻ gãy cổ tay Vương Diệu Tình.
“A…ưm…”. Vương Diệu Tình vừa mới hét chói tai là đã bị Cố Vân Tịch dùng tay kia bóp cổ, dùng lực đẩy cô ta về phía sau, đè Vương Diệu Tình lên tay vịn cầu thang, nửa người trên lơ lửng trên bầu trời, bị Cố Vân Tịch hung hăng đè xuống dưới.
“Trên thế giới này, đúng là không có mấy ai dám vung tay lên với tôi, cô chán sông rồi sao?”. Giọng nói lạnh như băng của Cố Vân Tịch như từng mũi dao đâm thẳng vào đầu Vương Diệu Tình.
Đây là lần đầu tiên cô ta nghe giọng nói tàn ác xen lẫn sát khí như vậy của Cố Vân Tịch.
“Ưm ưm ưm…”. Vương Diệu Tình bị bóp nghẹt, không khí càng ngày càng ít, khiến cô ta lần đầu tiên cảm nhận được hơi thở của cái chết!
/1841
|