Chương 22: Trở lại quỹ tích
Tiêu Mạn nhìn như “hung hăng” dạy dỗ Nhan Như Lâm một trận, chuyện này kết thúc tại đây.
Lúc lỡ đãng nhớ tới lời Hạ Tinh Thần vô ý nói, bà ta lập tức kịp phản ứng. Trên người cũng xuất hiện một tầng mồ hôi mỏng nhạt, vừa rồi Hạ Tinh Thần nhắc tới Thục Huệ, chỉ là muốn châm ngòi ly gián, nhưng cô thật sự thành công rồi!
Cho dù biết ý đồ của Hạ Tinh Thần, nhưng Tiêu Mạn vẫn không thích Thục Huệ, mà Nhan Như Lâm thì càng viết rõ lên trên mặt.
Hạ Tinh Thần, bà ta thật sự xem thường cô rồi!
“Cậu Mộc sắp đến, Tinh Thần con ra ngoài nghênh đón đi...” Nhan Huy tươi cười đầy mặt, lúc thấy gương mặt không đành lòng nhìn thẳng của Hạ Tinh Thần, sắc mặt ông ta khó coi.
“Sao lại thế này? Sao mặt sưng thành như vậy? Không phải ngày hôm qua đã nói với con, bảo con xử lý thật tốt sao?” Nhan Huy không quan tâm mặt cô có đau không, trái lại trong giọng nói đều là bất mãn và trách cứ.
Trách Hạ Tinh Thần, có cả đêm rồi mà không thể khiến mặt khôi phục như ban đầu, lát nữa Mộc Vân Hiên nhìn thấy, sẽ nghĩ như thế nào? Ông ta căn bản không nghĩ tới, nếu không vì Nhan Như Lâm, mặt cô đã không biến thành như vậy.
“Cha.” Hạ Tinh Thần sợ hãi cúi đầu: “Tối qua con đắp cả đêm, mặt cũng không tiêu sưng...”
Mặt cô chẳng những không tiêu sưng, trái lại nhìn có vẻ càng nghiêm trọng hơn.
Đương nhiên là cô sẽ không nghe theo lời Nhan Huy nói, khiến mặt đỡ hơn, trái lại còn khiến mặt sưng thêm. Cô rất muốn nhìn xem, Nhan Huy chuẩn bị làm thế nào mới tốt.
Trong lòng Nhan Huy tràn ngập do dự, hiện giờ mặt Hạ Tinh Thần biến thành như vậy, lát nữa Mộc Vân Hiên đến đây thấy được, không cẩn thận cho rằng ông ta ngược đãi Hạ Tinh Thần, dựa vào việc anh ta đối xử đặc biệt với Hạ Tinh Thần, dưới cơn giận dữ không muốn trợ giúp cho Nhan Thị thì làm sao bây giờ?
Nghĩ tới đây, ông ta không khỏi trừng mắt với Nhan Như Lâm một cái, con gái út của ông ta, đúng là một ngày không để ông ta bớt lo!
Cho dù thật sự nhìn Hạ Tinh Thần không vừa mắt, cũng còn nhiều thời gian mà, huống chi lại tát vào mặt. Bây giờ nên làm sao đây?
“Cha.” Nhan Như Lâm cười đắc ý, cô ta đã sớm nghĩ xong đối sách rồi: “Nếu chị Tinh Thần không thoải mái, hôm nay không gặp khách nữa. Không bằng để chị ấy ở trong phòng nghỉ ngơi, thế nào ạ? Dù sao hôm nay cha mời anh Thiếu tới, là nói chuyện chính sự.”
Sao Nhan Huy có thể không rõ ý của con gái út, không nhịn được nhìn Nhan Như Lâm nhiều vài lần. Lúc trước bảo cô ta xum xoe với Mộc Vân Hiên, nhưng cô ta từ chối đủ kiểu, lúc này nhìn Mộc Vân Hiên đối với Hạ Tinh Thần có chút đặc biệt, trái lại Nhan Như Lâm nguyện ý rồi.
Nếu không cần dùng thủ đoạn hạ lưu kia, có thể giao hảo tốt với Mộc Vân Hiên là một chuyện tốt. Dù sao Nhan Như Lâm lớn lên bên cạnh ông ta từ nhỏ tới lớn, ở trong lòng Nhan Huy ít nhiều gì vẫn yêu thương Nhan Như Lâm.
Nếu Nhan Như Lâm có thể đạt được mục đích của ông ta, còn bám lấy được Mộc Vân Hiên, như vậy là chuyện nhất cử lưỡng tiện rồi, tất nhiên là tốt hơn đứa con gái không ở bên cạnh mình.
Chỉ liếc mắt một cái, Hạ Tinh Thần liền biết Nhan Huy suy tính chuyện gì. Đây cũng là mục đích Hạ Tinh Thần biến mình thành thảm như vậy, không nghĩ tới những người này rất phối hợp.
“Tinh Thần, bằng không con ở trong phòng nghỉ ngơi đi.”
Quả nhiên Nhan Huy đồng ý rồi.
Biểu cảm của Hạ Tinh Thần có chút không nguyện ý lắm, nhỏ giọng giải thích: “Nhưng mà... Nhưng mà anh Mộc là con mời tới.”
Nếu cô đồng ý quá nhanh, Nhan Huy và Tiêu Mạn nhất định sẽ hoài nghi.
Hạ Tinh Thần còn định nói gì đó, Nhan Huy đã không cho cô cơ hội.
Ông ta ra lệnh: “Tinh Thần, hôm nay mời cậu Mộc tới để bàn chuyện chính sự. Bây giờ con không thoải mái, vẫn nên về phòng nghỉ ngơi đi.”
Hạ Tinh Thần không dám nhiều lời, vẻ mặt thương tâm khổ sở, chậm rãi đi trở về. Lúc đi qua bên cạnh Nhan Như Lâm, còn thấy Nhan Như Lâm cười nhạo cô.
Sau khi trở về phòng, thương tâm trên mặt Hạ Tinh Thần biến mất không thấy, trái lại trong mắt tràn ngập vui mừng.
Tuy trên yến tiệc đã xảy ra biến cô, nhưng lúc này mọi chuyện lại trở về quỹ đạo tuần hoàn vốn có, không uổng công cô chịu hai cái tát của Nhan Như Lâm.
Các người nên chiêu đãi thật tốt tên ma quỷ Mộc Vân Hiên kia đi.
/895
|