Chương 2: Trọng sinh
Hạ Tinh Thần đang nằm ở trên giường chậm rãi mở mắt ra.
Mọi thứ ở xung quanh quen thuộc mà xa lạ như vậy, quen thuộc nơi này từng là ngôi nhà khiến cô tràn ngập hi vọng và khát khao. Mà xa lạ là, cô sớm đã rời khỏi nơi tràn ngập lừa gạt nhiều năm rồi. Đúng vậy, không sai, nơi này là nhà trước khi cô kết hôn.
Hạ Tinh Thần không dám tin đi dép lê vào, bước xuống lầu.
Chẳng lẽ cô trọng sinh sao?
“Hừ! Không biết xấu hổ!” Hạ Tinh Thần vừa mới xuống lầu, liền nghe thấy giọng nói khinh miệt của Nhan Như Lâm: “Biết anh Lăng Phong đến, liền chạy xuống đây. Kìm chế chút tâm tư đó của chị đi, chị xứng với anh Lăng Phong sao?”
Hạ Tinh Thần lạnh nhạt nhìn Nhan Như Lâm một cái, không để ý tới cô ta, Nhan Như Lâm này là con gái út của mẹ kế cô.
Từ khi mẹ của Hạ Tinh Thần mất, cô được đón trở về, từ ngày đầu tiên cô trở về, Nhan Như Lâm đã nhìn cô không vừa mắt.
“Này, sao chị không nói lời nào?” Nhan Như Lâm kiêu ngạo, trào phúng nói: “Không hổ là nhà quê đón từ nông thôn về, chưa từng trải việc đời. Tôi nói cho chị biết, những món đồ cổ ở trong nhà rất đắt, chị đừng động chạm linh tinh, động vào hỏng chị không đền nổi đâu.”
Nhan Như Lâm châm chọc Hạ Tinh Thần quen rồi, dù sao từ trước tới nay Hạ Tinh Thần đều nhẫn nhục chịu đựng, căn bản không dám mở miệng phản bác cô ta.
Lúc này đây, cô ta mới là hòn ngọc quý trên tay nhà họ Nhan. Hạ Tinh Thần không phải chị gái cùng cha khác mẹ của cô ta: “Tôi nói cho chị biết, đừng tưởng được đón vào nhà họ Nhan, thì nghĩ rằng mình là cô cả. Chị chỉ là con chó nhà họ Nhan nuôi mà thôi, chim sẻ vĩnh viễn là chim sẻ, cho dù bay lên cành cũng không thể thành Phượng Hoàng.”
Hừ, cho dù là mắng cô, Hạ Tinh Thần cũng phải ngoan ngoãn chịu đựng.
Hạ Tinh Thần hơi hoảng hốt, cô cho rằng những cảnh ngộ thê thảm kia chỉ là ác mộng của cô, hóa ra mọi chuyện đều từng thật sự xảy ra. Ngay cả mẹ chết, cô bị đón về nhà họ Nhan cũng giống y như trước.
Hạ Tinh Thần nhớ rõ, lúc mẹ chết cô mới hai mươi mốt tuổi. Nói như vậy, cô là trọng sinh trở về mười ba năm trước.
Nếu ông trời cho cô sống lại lần nữa, như vậy bây giờ cô nhất định sẽ không tin tưởng những thứ gọi là tình thân!
“Như Lâm, đang làm gì đó?” Ngay sau đó, một người đàn ông trẻ tuổi anh tuấn, thân hình cao lớn đi tới.
Tươi cười trên mặt anh ta vì thấy Hạ Tinh Thần mà lập tức cứng đờ, nhíu mày lại.
Hạ Tinh Thần này là không lâu trước được Nhan Huy đón về, bởi vì nhà họ Lăng và nhà họ Nhan là thế giao, lúc ấy anh ta có việc vừa vặn tới nhà họ Nhan, gặp được Hạ Tinh Thần.
Ngay lúc đó cô mặc quần áo rách nát giá rẻ, nhìn qua có chút tư sắc, nhưng kiểu tóc nhà quê cùng đôi mắt thấp thỏm lo âu, khiến anh ta thật sự hết khẩu vị.
Mà Hạ Tinh Thần vừa nhìn thấy anh ta, liền ngu đần ngơ ngác, trong mắt xuất hiện chút ái mộ khiến anh ta vô cùng quen thuộc.
Loại mặt hàng cấp bậc giá rẻ này, cũng xứng thích anh ta sao? Cho anh ta cũng không thèm.
“Anh Lăng Phong.” Nhan Như Lâm chu đôi môi đỏ mọng, giống như thị uy nhìn Hạ Tinh Thần một cái. Lập tức ấm ức nói: “Đã bao lâu rồi anh không tới nhìn người ta, không phải là bị mỹ nữ nào đó quấn lấy đấy chứ?”
“Làm sao có thể?” Lăng Phong tiến lên vô cùng thân thiết nắm tay cô ta: “Không phải là anh tới rồi sao?”
Từ nhỏ Lăng Phong đã thích Nhan Như Lâm, đáng tiếc ánh mắt Nhan Như Lâm quá cao, căn bản chướng mắt anh ta. Nhưng từ khi Hạ Tinh Thần trở về, vậy mà Nhan Như Lâm chủ động thân thiết với anh ta hơn, quả thực khiến anh ta thụ sủng nhược kinh.
Nhan Như Lâm thấy vẻ mặt Hạ Tinh Thần rất bình tĩnh, hừ! Còn giả vờ nữa sao? Ánh mắt cô ta linh hoạt dạo qua một vòng, dịu dàng nói: “Anh Lăng Phong, sau khi anh tới chị Tinh Thần vô cùng vui sướng đấy. Anh xem, chị ấy còn đặc biệt đi xuống thăm anh.”
Vẻ mặt Lăng Phong chán ghét, lạnh lùng trào phúng: “Như Lâm, em đừng ngây thơ quá, đều coi con chó con mèo làm người thân. Có một số người ấy à, xuất thân vốn đã ti tiện còn không tự mình hiểu lấy. Chuyên đi cướp đoạt bạn trai của bạn thân, bạn trai của em gái gì đó, em phải cẩn thận một chút.”
/895
|